Chương 143
Cận Hành dùng con dao không quá sắc chỉ vào Cận Trường Thanh, rồi từng bước tiến lại gần, bóng anh bị ánh trăng ngoài cửa sổ kéo dài và méo mó. Thấy Cận Trường Thanh hoảng hốt, anh cười thú vị, giọng bình tĩnh: "Ông muốn tiền, xuống dưới, tôi đốt cho ông."
Cận Hành căm ghét ông ta hơn cả Tưởng Thiếu Long, tuổi nhỏ mất mẹ, nợ nần chồng chất, mười mấy năm sống vỡ nát đều do Cận Trường Thanh - kẻ nghiện cờ bạc này gây ra.
Cận Trường Thanh chưa kịp nói gì, thấy lưỡi dao lóe sáng, lập tức tránh né, vừa chạy ra ngoài vừa mắng chửi: "Cận Hành! Con điên rồi, ba là ba con!"
Cận Hành điếc không nghe, đâm hụt lần đầu, chuẩn bị đâm lần hai, nhưng bị hệ thống ôm chặt chân trái không động đậy được. Thấy Cận Trường Thanh muốn chạy ra ngoài, anh ném dao, dùng tay siết cổ ông ta, kéo người lại, vật lộn trên đất.
Cận Trường Thanh dù sao cũng là một người trưởng thành, sau vài lần vùng vẫy cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của Cận Hành, tức giận đấm thẳng một cú vào mặt anh:
"Địt mẹ mày! Lúc mày mới sinh ra, tao nên bóp chết mày luôn cho rồi! Nói, tiền đâu?"
Cận Hành bị đánh lệch đầu sang một bên, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi. Anh nằm trên sàn, tay ôm lấy bên mặt, mái tóc rũ xuống che lấp đôi mắt đen láy, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Cận Trường Thanh. Nhưng ánh mắt ấy mang theo một nụ cười quỷ dị, khiến người ta lạnh sống lưng.
Sắc mặt của Cận Trường Thanh dần trở nên méo mó, ông ta siết chặt cổ của Cận Hành, mạnh tay lắc anh qua lại. Trong mắt ông ta, khuôn mặt của con trai đang dần chồng lên hình ảnh người vợ quá cố, nỗi sợ hãi và bực tức đan xen.
"Mày cũng phiền phức y như con mẹ chết tiệt của mày! Nói, tiền đâu?! Không nói tao sẽ bóp chết mày!"
Hệ thống lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, lao tới đấm mạnh hai cái vào Cận Trường Thanh:
【Buông tay! Buông tay ngay!】
Nhưng Cận Trường Thanh hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống. Ông ta bóp chặt cổ Cận Hành, cố gắng thuyết phục anh: "Tao là ba ruột của mày đấy! Mày thực sự muốn giết tao sao?! Lấy tiền ra đây! Đưa cho tao, để tao gỡ gạc một lần cuối, thắng rồi thì muốn bao nhiêu mà chẳng có!"
Cận Hành không đáp, anh nghiêng đầu khó nhọc, một tay mò mẫm trên sàn, cố với lấy con dao rơi gần đó.
Bây giờ Tưởng Thiếu Long đã bỏ học, Bàng Nhất Phàm cũng chẳng khá hơn. Nếu hôm nay chết đi, Cận Hành sẽ không hối hận, nhưng anh nhất định phải kéo Cận Trường Thanh cùng chết với mình.
Trong căn phòng trọ chật chội, tiếng đánh nhau vang lên không ngừng, làm cả hàng xóm xung quanh thức giấc. Nhưng ngoài vài câu chửi rủa qua khe cửa, chẳng ai thực sự ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
Văn Viêm vừa từ bệnh viện trở về. Cậu chỉ định kiểm tra xem Cận Hành đã về nhà hay chưa, nhưng âm thanh mơ hồ từ căn nhà cũ không cách âm vọng ra tận đầu ngõ khiến sắc mặt cậu thay đổi. Cậu lập tức lao nhanh lên lầu.
Cận Hành vì thiếu oxy mà thị lực bắt đầu mờ dần. Trong cơn mê man, ngón tay anh cuối cùng cũng chạm được vào một thứ sắc bén, lạnh lẽo. Không biết lấy đâu ra sức lực, anh siết chặt ngón tay, rồi dùng hết sức mạnh rạch mạnh vào bàn tay đang bóp cổ mình.
"Á——!"
Khi Cận Trường Thanh hét lên đau đớn, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt bất ngờ bị một cú đá mạnh bật tung. Văn Viêm lao vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đồng tử co lại. Không chút do dự, cậu túm lấy cổ áo Cận Trường Thanh, quật hắn ngã xuống đất, rồi vội vàng kiểm tra tình trạng của Cận Hành.
"Cận Hành!"
Cận Hành ôm lấy cổ, loạng choạng đứng dậy, tay vẫn nắm chặt con dao. Nhìn thấy Văn Viêm xuất hiện trước mặt mình, lại thấy Cận Trường Thanh vội vàng bỏ chạy ra ngoài, anh biết mình không đuổi kịp. Đầu ngón tay cuối cùng cũng buông lỏng, con dao rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai. Cổ họng anh khô rát, phát ra một tiếng ho khàn khàn, đứt đoạn.
Văn Viêm nắm lấy vai anh, nhíu mày lo lắng gọi:
"Cận Hành?!"
Cận Hành thực ra đã cạn kiệt sức lực. Anh dựa lưng vào bàn, chậm rãi ngồi xuống. Cổ họng bỏng rát, lồng ngực phập phồng, sau vài nhịp thở gấp, anh ngẩng đầu lên, nhìn Văn Viêm.
Anh khẽ động môi, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt, giọng nói khàn đặc, gần như không thể nghe thấy:
"Cậu... sao lại tới đây?"
Văn Viêm định hỏi điều gì đó, nhưng lại sợ Cận Hành xảy ra chuyện. Cậu đỡ anh dậy, định cõng đi bệnh viện, nhưng Cận Hành né tránh: "Không sao, tôi không chết được."
Văn Viêm nhìn thấy con dao dính máu dưới sàn, ánh mắt lướt qua người Cận Hành, không thấy vết thương nào ngoài da, liền đoán máu đó là của người đàn ông kia. Cậu nắm chặt tay Cận Hành, ánh mắt dán chặt vào khóe miệng rách toạc của anh:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cảm xúc của Cận Hành luôn đến nhanh và đi cũng nhanh. Bây giờ anh đã bình tĩnh lại, cúi đầu, dùng vạt áo chậm rãi lau vết máu giữa các ngón tay. Cử chỉ ấy thản nhiên đến mức khiến người ta rùng mình. Anh chậm rãi nói: "À... tôi muốn giết ông ta. Nhưng ông ta chạy rồi."
"..."
Văn Viêm nhìn anh, không nói gì. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Cận Hành không ngẩng đầu lên. Anh chỉ ngồi giữa mớ hỗn độn, tiếp tục lau vết máu giữa các ngón tay, lau đi lau lại, vừa tập trung vừa cố chấp, đến mức khớp ngón tay cũng trắng bệch. Nhưng vết máu đã khô lại, cứng như lớp vảy, lau thế nào cũng không sạch.
Văn Viêm bất ngờ lên tiếng: "Đừng lau nữa."
Cận Hành làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lau mạnh. Văn Viêm nắm lấy tay anh, mắt đỏ lên: "Đừng lau nữa!"
Văn Viêm không biết người đàn ông trung niên kia là ai, cũng không biết tại sao Cận Hành lại muốn giết ông ta. Cậu chỉ biết rằng, khi xông vào phòng, cậu nhìn thấy Cận Hành nằm đó, gần như sắp chết. Cảnh tượng đó khiến lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy sợ hãi.
Bỏ qua sự phản kháng của Cận Hành, Văn Viêm ôm anh vào lòng, ánh mắt lướt qua những dấu vết đánh nhau trong phòng, cắn chặt răng. Một lúc lâu sau, cậu mới nói được một câu: "Không sao... Tôi ở đây rồi."
Cậu nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Cận Hành: "Tôi ở đây."
Một hồi lâu sau, Văn Viêm kéo Cận Hành dậy, dẫn anh vào bếp rửa sạch tay, rồi dọn lại giường, ép anh nằm xuống, dùng chăn quấn chặt anh lại. Cậu cũng nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy Cận Hành, giọng trầm thấp: "Ngủ đi."
Trên người Văn Viêm thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt. Dáng người cậu chẳng hề rộng lớn, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn, cánh tay vòng qua, ôm chặt Cận Hành vào lòng.
Cận Hành mở mắt trong bóng tối, qua chút ánh sáng mờ nhạt, anh có thể lờ mờ nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Văn Viêm. Anh im lặng nhìn cậu:
"Cậu... đánh nhau à."
Đám du côn không tránh được chuyện đánh nhau. Dù Văn Viêm không muốn gây chuyện, người khác tìm tới, cậu cũng không thể trốn tránh. Chiều nay cậu vừa đánh nhau với đám học sinh trường khác, do số lượng ít nên có chút bất lợi, khó tránh khỏi bị thương.
Văn Viêm không quá bận tâm, sờ vào vết sưng trên mặt mình, rồi nhìn sang vết bầm ở khóe miệng của Cận Hành. Cậu dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào, rồi rụt tay lại, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che mắt anh: "Ừm."
Văn Viêm nói: "Đánh thắng."
Cận Hành không nói thêm gì. Trước mắt anh chỉ là bóng tối, chỉ còn lại cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay của Văn Viêm. Đôi mắt anh dần khép lại, càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Văn Viêm chờ rất lâu, cuối cùng khi cảm nhận được hơi thở của Cận Hành dần dần trở nên đều đặn, cậu mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy. May mắn thay, chiếc giường cũ kỹ này không "phản bội" cậu vào lúc này, phát ra những tiếng động lung tung.
Dưới đất là một mớ hỗn độn.
Văn Viêm bật ánh sáng điện thoại, cúi người từng món từng món nhặt lên, cất lại vào chỗ cũ, bao gồm cả quần áo bị lục tung trong tủ, sau khi gấp gọn gàng xong, cậu lặng lẽ đóng cửa tủ lại.
Cuối cùng là con dao dính máu nằm trên sàn.
Văn Viêm nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi cúi xuống, dùng khăn giấy bọc lấy, sau đó đi vào bếp, rửa sạch vết máu dưới vòi nước, rồi dùng khăn lông và túi nhựa bọc lại từng lớp một. Sau khi do dự rất lâu, cuối cùng cậu bỏ nó vào trong balo của mình.
Một quả cầu ánh sáng màu xanh lam lặng lẽ rơi xuống bàn học, trông giống như một món đồ trang trí bất động. 009 kết nối với ý thức hải của Cận Hành, nó nhận ra cảm xúc của anh đang rối loạn và biến động không ngừng, liền vỗ cánh nhẹ nhàng đậu xuống bên cạnh gối, một sợi năng lượng mỏng manh như tơ nhện màu xanh lam len lỏi vào trong não anh.
Cận Hành chìm vào một giấc mơ dài.
Đó là một đêm mưa tầm tã, con hẻm nhỏ dưới tầng căn nhà, địa điểm không khác gì ngày xưa.
Lúc đó Cận Hành đã thi xong đại học, nhưng Cận Trường Thanh lại đang mắc nợ chồng chất bên ngoài, lén phá khóa vào nhà trộm sạch những món đồ có giá trị.
Chuỗi dây chuyền vàng mà người vợ quá cố để lại trước khi qua đời, cùng số tiền tiết kiệm mà Cận Hành vừa học vừa làm dành dụm được. Nhưng Cận Trường Thanh không quan tâm, thứ gì đáng tiền thì lấy thứ đó. Ngôi nhà vốn dĩ đã trống trải giờ lại càng như vừa bị cướp, chẳng còn lại gì cả.
Cầm lấy thẻ ngân hàng, Cận Trường Thanh run rẩy vì phấn khích đi rút tiền. Nhưng thử vài lần mật khẩu vẫn không đúng, cuối cùng đành phải tức giận quay trở lại. Không ngờ rằng Cận Hành đang đứng chờ sẵn ở đầu cầu thang, hai tay buông thõng bên người, nắm chặt đến mức trắng bệch.
Cận Trường Thanh không che ô, cơn mưa xối xả dội thẳng xuống, trông như một con chó hoang tham lam bị rơi xuống nước:
"A Hành, mật khẩu thẻ ngân hàng là gì, mật khẩu là gì?!"
Cận Hành không nói gì. Anh đi xuống từng bậc thang, mưa lạnh lẽo thấm ướt toàn thân, cúi đầu như đang nung nấu điều gì đó. Tay anh run rẩy, vừa vì sợ, vừa vì hận.
Cận Trường Thanh lớn tiếng hơn, gần như gào lên: "Rốt cuộc là mật khẩu gì?!"
Tay Cận Hành giấu sau lưng siết chặt. Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Cận Trường Thanh qua màn mưa, giọng khàn khàn run rẩy nói: "Đưa thẻ cho tôi... và cả di vật của mẹ tôi..."
Số tiền đó là để lên đại học. Di vật của mẹ cũng không thể mất.
Cận Trường Thanh căm ghét dáng vẻ vừa cứng vừa mềm không chịu thỏa hiệp này của anh, liền túm lấy cổ áo anh, đẩy mạnh vào tường: "Người chết rồi, giữ mấy thứ đồ bỏ đi đó còn có ích gì? Tiền không quan trọng bằng mạng của ba mày sao?! Mày muốn nhìn thấy tao bị bọn cho vay nặng lãi chém chết hả?!"
Đôi mắt Cận Hành trống rỗng. Mưa trượt dài trên khuôn mặt anh, nhưng anh chỉ lặp lại một cách cố chấp: "Đưa thẻ lại cho tôi... và cả di vật của mẹ tôi..."
Thái độ của anh rõ ràng đã chọc giận Cận Trường Thanh. Bức tường cũ kỹ bong tróc, đèn đường hư hỏng, ánh sáng yếu ớt chỉ lờ mờ chiếu lên hai bóng người đang vật lộn, cùng nhau ngã xuống đất, quần áo dính đầy bùn.
Sau đó, Văn Viêm đến nơi. Và sau đó nữa, trong con hẻm nhỏ bắt đầu là trận hỗn chiến của ba người...
Cho đến khi một tiếng hét thảm vang lên, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Ba người như chạm phải điện, lập tức tách ra, lùi về sau. Một tiếng "keng" nhẹ nhàng vang lên, lưỡi dao rơi xuống đất. Cận Trường Thanh ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi ngã xuống, máu đỏ chói mắt từ từ lan rộng, nhỏ giọt qua kẽ tay.
Khung cảnh đen tối và hỗn loạn. Ai là người ra tay?
Không ai biết, kể cả người giấu con dao.
Cận Hành lảo đảo lùi lại, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Văn Viêm. Rất lâu, rất lâu sau, anh mới khó khăn, khàn giọng cất tiếng: "Tôi... giết người rồi sao?"
Dường như không thể tin nổi.
Anh hỏi Văn Viêm: "Tôi... giết người rồi sao?"
Thân hình gầy gò của Cận Hành dường như không chịu nổi cơn mưa xối xả, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Đôi môi anh tái nhợt, đồng tử đen láy, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt, toàn thân lạnh buốt.
Anh chỉ muốn lấy lại tiền của mình...
Anh không muốn bị bắt nạt nữa...
Anh muốn... muốn rời khỏi nơi này...
Chỉ vậy thôi.
Văn Viêm cũng bàng hoàng, rất lâu sau mới hoàn hồn. Cậu phản ứng rất nhanh, trong tiếng sấm, siết chặt tay Cận Hành, từng chữ một nhấn mạnh, giọng đầy lạnh lùng: "Không phải cậu!"
Nếu không phải Cận Hành, thì là ai?
Văn Viêm nhặt con dao trên đất lên. Máu nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi, chỉ còn Cận Trường Thanh nằm đó, nửa sống nửa chết, thẻ ngân hàng rơi bên cạnh, dính đầy bùn.
Cận Hành học rất giỏi...
Cận Hành đã thi xong rồi...
Cận Hành sắp vào trường đại học trọng điểm...
Ngón tay Văn Viêm run rẩy nhặt thẻ lên, vụng về lau sạch lớp bùn, rồi nhét mạnh vào tay Cận Hành. Gương mặt cậu bình tĩnh, nhưng thân hình căng thẳng lại tố cáo sự bối rối trong lòng. Cậu nhìn quanh một lượt, thấy nơi này không có camera, liền nói với Cận Hành: "Cậu lên lầu đi."
Cận Hành không nhúc nhích.
Văn Viêm đẩy mạnh anh một cái, giọng đầy dữ dằn: "Lên lầu!"
Cận Hành dường như bị cậu làm cho sợ hãi, mặt mày tái nhợt chạy lên lầu. Vừa chạy, vừa ngoái đầu nhìn lại. Qua màn mưa dày đặc, bóng dáng Văn Viêm mờ nhạt, nhưng cậu cũng đang nhìn anh.
Như một sợi dây đứt phựt, chia làm hai đoạn, càng lúc càng xa.
Bóng dáng Cận Hành khuất dần trong hành lang. Anh vấp ngã một lần, rồi lại đứng lên, tiếp tục đi lên, thở hổn hển, toàn thân run rẩy, như thể sức lực bị rút cạn, không còn đứng vững nổi, vô cùng thê thảm.
Văn Viêm đứng dưới lầu.
Tiếng mưa tí tách không ngừng. Cậu từng nói với Cận Hành: "Thi xong rồi thì đừng quay lại nữa."
Cận Hành cũng nghĩ như vậy. Anh đã thi xong rồi, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể thoát khỏi vũng lầy này, chỉ một bước nữa thôi... không thể... không thể hủy hoại ở đây...
Vài tầng lầu ngắn ngủi, nhưng lại như không có điểm cuối. Cận Hành loạng choạng, nghe thấy tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát. Anh khựng lại, ban công ngay bên cạnh, nhưng anh không dám quay đầu nhìn xuống.
Một con đường tuyệt vọng cuộn quanh phía sau, anh đã không còn đường quay đầu.
Con hẻm ấy vừa đen tối, vừa hỗn loạn, không ai biết Cận Trường Thanh bị thương như thế nào, kể cả chính ông ta. Có thể là vô tình va phải, cũng có thể là ai đó cố ý đâm, có lẽ chỉ có trời mới biết đáp án.
Nhưng nếu Cận Hành muốn rút lui, cần phải có một người lót dưới chân anh.
Cần phải có một người trả giá bằng tự do, chịu đựng những năm tháng ngục tù.
Giấc mơ ẩm ướt, méo mó, tràn ngập mùi máu tanh. Hệ thống dường như không thể thích nghi nổi với nguồn năng lượng tiêu cực này, chậm rãi rút khỏi quá trình dò xét năng lượng.
Cận Hành đột ngột thở gấp, nằm trên giường, nắm chặt ga trải giường dưới thân như một con cá mắc cạn đang giãy giụa cận kề cái chết. Văn Viêm phát hiện tiếng thở dốc nặng nề của anh, vội vàng bước đến bên giường, nhưng lại thấy Cận Hành nhắm chặt mắt, trán đẫm mồ hôi lạnh, trong cơn mê sảng thì thào gọi một cái tên: "Ôn..."
Ôn gì?
Văn Viêm lại tiến gần thêm chút nữa.
"Ôn..."
Ôn gì?
Cậu lại tiến gần thêm chút nữa.
Cơ thể căng cứng của Cận Hành bỗng chùng xuống, đôi môi khẽ động, vô thanh vô tức gọi ra hai chữ: "Văn... Viêm..."
Hóa ra là đang gọi cậu.
Văn Viêm nhìn anh một lúc, thấy trời đã khuya, cậu nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, rồi vòng tay ôm lấy Cận Hành, vụng về vỗ nhẹ lưng anh:
"Ừ, tôi đây."
Cậu vẫn luôn ở đây.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên trong không gian tĩnh mịch. Khi màn đêm lắng đọng, Cận Hành bất ngờ mở mắt, anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người bên cạnh và mùi thuốc lá thoảng trong vòng tay đang ôm lấy mình, không nhúc nhích.
Hệ thống bay đến trước mặt anh:【Anh tỉnh rồi?】
Cơ thể màu xanh lam của nó phát sáng, rọi lên trần nhà.
Cận Hành chậm rãi đảo mắt nhìn, nhưng không nói gì.
Hệ thống nói:【Anh đang dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình.】
Nó không tìm được bất kỳ sai lầm nào của Cận Hành, bởi anh chẳng cần làm gì, cũng chẳng cần nói gì, Văn Viêm đã tự nguyện làm tất cả cho anh, dù đúng hay sai, dù thiện hay ác.
Lần đầu tiên hệ thống nói với anh như vậy:【Cơ hội chỉ có một lần, nếu không nắm lấy, sẽ thật sự mất đi.】
Tuổi thọ của con người ngắn ngủi, có người gặp nhau là ân huệ, có người gặp nhau là bài học. Nhưng khi cuộc đời đi đến hồi kết, ký ức bị xóa sạch, có những người sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Ân huệ chỉ có một lần, bài học cũng chỉ có một lần.
Cận Hành có nhiều hơn người khác một cơ hội, nhưng anh lại cố tình biến ân huệ thành bài học. Nếu là vậy, hệ thống sẽ cảm thấy tiếc nuối, và cả lãng phí.
Đôi cánh nhỏ của hệ thống khẽ vỗ:【Anh có muốn sống không?】
Cận Hành không nói gì.
Hệ thống tiếp:【Nếu anh thật sự không muốn sống, tôi có thể thu hồi cơ hội tái sinh này. Mọi thứ anh đang có sẽ biến mất.】
"......"
Cuối cùng, Cận Hành cũng có phản ứng. Anh chậm rãi nghiêng đầu trong bóng tối, dưới ánh sáng nhàn nhạt từ hệ thống, anh lờ mờ thấy được đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Văn Viêm. Tim đập, nhiệt độ cơ thể, tất cả đều là thật, một con người sống động bằng xương bằng thịt.
Khi được ôm như thế này, anh cảm thấy mình cũng như đang sống.
Anh nghĩ về rất nhiều điều, về kiếp trước, kiếp này, về Tưởng Thiếu Long, Bàng Nhất Phàm, Cận Trường Thanh, về mẹ anh, và về...
Văn Viêm...
"Sống..."
Cận Hành nhìn thẳng vào hệ thống, đôi môi khẽ động, từng chữ từng chữ rõ ràng:
"Tôi muốn sống."
Anh muốn sống.
Anh muốn sống tốt hơn bất kỳ ai.
Văn Viêm ngủ say, khóe miệng vẫn còn vết bầm tím từ trận đánh nhau, cổ tay quấn băng gạc, ngay cả trong giấc ngủ, chân mày vẫn nhíu chặt. Cận Hành nhìn cậu rất lâu, rồi trong màn đêm lặng lẽ xoay người, từng chút một, ôm lấy cậu vào lòng. Hơi ấm truyền đến, nhịp tim đập đều đặn.
Họ đều phải sống.
Họ đang sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro