Chương 141
Buổi tối tan học, Văn Viêm như thường lệ đưa Cận Hành về dưới lầu nhà cậu, nhưng còn chưa kịp đi, Cận Hành đã đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, nghiêm túc nói: "Đi thôi, lên trên ngồi chơi."
Văn Viêm liếc nhìn tay anh nắm lấy tay mình, nghĩ bụng chẳng phải chỉ là đi vào ngồi một chút thôi sao, có thể xảy ra chuyện gì lớn, chậm nửa nhịp giữ chặt quai đeo túi sắp tuột, sau đó khoác áo đồng phục lên vai: "Cậu đi trước."
Cầu thang chật hẹp, một người đi vừa đủ, hai người thì lại chật chội.
Nhưng Cận Hành không buông tay cậu, kéo cậu vào hành lang, đèn cảm ứng màu vàng nhạt sáng lên theo tiếng bước chân, chiếu rõ ràng những quảng cáo nhỏ dán trên tường hai bên, vai họ chạm vào nhau, thực sự rất chật chội.
Người dân khu này đều ngủ sớm, khoảng chín giờ tối đã ngủ cả, Cận Hành tránh những vật dụng chồng chất ở hành lang, lấy chìa khóa mở cửa, đồ đạc trong phòng giống như khách sạn bình thường, gần như không thấy đồ dùng cá nhân, nhưng không mới và đẹp như khách sạn.
Văn Viêm đứng ở cửa, tựa vào khung cửa ngó vào bên trong: "Cậu chắc chắn định mời tôi uống trà?"
Cậu không thấy ấm trà, chỉ cảm thấy căn phòng này vừa lạnh vừa trống, không có người nói chuyện thì yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đổi lại là người nhát gan thì không dám ở lại.
Cận Hành đặt ba lô lên ghế, sau đó đi đến bồn rửa tay rửa cốc, đổ đầy một cốc nước ấm, nghe vậy liền liếc cậu một cái: "Khách sáo, cậu cũng tin sao?"
Ngoài kia gió lạnh thổi vào, Văn Viêm dứt khoát bước vào phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại, vì không thấy ghế tiếp khách, đành ngồi ở cuối giường, đối với môi trường sống của Cận Hành cảm thấy khó hiểu: "Mẹ cậu đâu?"
Cận Hành bình thản nói: "Mất rồi."
Văn Viêm dừng lại: "Ba cậu đâu?"
Cận Hành đưa cốc nước cho cậu: "Chết rồi."
Anh luôn tỏ vẻ nghiêm túc khiến người khác không thể phân biệt được lời anh nói là thật, giả hay chỉ là lời tức giận.
Văn Viêm liếc nhìn Cận Hành, sau một lúc mới quay đầu nhìn sang chỗ khác, sờ sờ túi quần, theo bản năng muốn lấy thuốc lá nhưng nghĩ đây là nhà Cận Hành nên lại thôi, lơ đễnh nói: "Tôi còn không biết ba tôi là ai, cũng chẳng khác gì cậu."
Mẹ của Văn Viêm có tiếng xấu, trong mắt hàng xóm là một kẻ lẳng lơ không đứng đắn, không biết đã lén lút với người đàn ông nào mà sinh ra Văn Viêm, ngoài việc định kỳ gửi tiền sinh hoạt phí, cả năm chẳng nói được vài câu, chẳng khác gì người xa lạ.
Cận Hành nghĩ, tôi không giống cậu, tôi biết ba mình là ai, cúi người nhìn cậu: "Khác chỗ nào?"
Văn Viêm tiện tay đặt cốc nước sang một bên: "Đều là mấy đứa trẻ không ai quản."
Cận Hành ồ một tiếng, mỉm cười: "Chả trách dám ngủ lang."
Văn Viêm nhướn mày, hé mắt: "Ai nói tôi muốn ngủ lang?"
Cận Hành tiến lại gần cậu, hai tay chống bên cạnh, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên cổ, ấm hơn chút so với không khí lạnh bên ngoài: "Muộn thế này, cậu định về nhà?"
Cận Hành tiến quá nhanh, chưa kịp theo đuổi đã hôn, chưa chính thức yêu đã tính chuyện sống chung, Văn Viêm dù không câu nệ tiểu tiết cũng không đến mức đó, cười nhạo một tiếng: "Không về thì làm gì, nhóc con."
Ba chữ sau rõ ràng là nhằm vào Cận Hành, Văn Viêm cảm thấy Cận Hành dù trưởng thành nhưng vẫn hơi nôn nóng, không biết rằng đó chỉ là bản năng chiếm hữu và kiểm soát của cậu ta.
Cận Hành nói: "Còn phải xem cậu muốn làm gì..."
Anh nói xong, cúi người hôn Văn Viêm, rồi chậm rãi cạy mở hàm răng đối phương, điệu nghệ trêu đùa, Văn Viêm thoáng sững lại, sau đó cố gắng thả lỏng, nhưng rốt cuộc không có kinh nghiệm, không biết phải đáp lại thế nào.
Nụ hôn với cậu không nghi ngờ gì là một trải nghiệm lạ lẫm và kích thích.
Cận Hành giữ sau đầu Văn Viêm, khẽ cắn môi cậu, giọng khàn khàn đầy mê hoặc: "Thoải mái không..."
Văn Viêm trừng mắt, nghĩ kiểu câu hỏi này thì trả lời thế nào?
Cận Hành lòng bàn tay chậm rãi di chuyển, ôm lấy eo Văn Viêm, cảm giác như tưởng tượng, vừa mạnh mẽ vừa mềm dẻo, anh dẫn dắt đối phương cách hôn đáp lại, từ lóng ngóng đến thuần thục, rồi từ thuần thục đến nhuần nhuyễn.
Nụ hôn của Văn Viêm cũng giống như tính cách của cậu, sau khi thuần thục liền trở nên mạnh mẽ bá đạo, rất có sức công kích, vừa đau vừa nhức, Cận Hành cảm nhận được chút vị máu tanh trong miệng, rồi bóp cằm Văn Viêm, không nói một lời cắn mạnh vào môi dưới của cậu, sau đó thấp giọng cười: "Học nhanh thật."
Hai người không biết từ khi nào đã ngã xuống giường, Văn Viêm lau vết máu trên môi, không để tâm, hình xăm trên mu bàn tay là những đường nét màu đen, đan xen thành nụ cười kỳ quái bên miệng đầu lâu.
Cận Hành giữ lấy tay cậu, hôn lên đó, nụ cười mơ hồ hoà hợp với nụ cười đầu lâu, chợt tắt, anh đứng dậy kéo Văn Viêm dậy cùng.
Văn Viêm nhướn mày: "Làm gì?"
Cận Hành nghĩ có thể làm gì: "Làm bài tập."
Không còn cách nào khác, dạo này bài vở nặng nề, trong cặp Cận Hành còn ba tờ đề chưa làm xong, anh kéo ghế ngồi xuống trước bàn học, rồi như thường lệ bắt đầu làm bài tập, mặc dù tốc độ viết của anh chẳng khác nào điền thẳng đáp án.
Văn Viêm: "......"
Văn Viêm tiện tay kéo ghế ngồi bên cạnh, nhìn hồi lâu cuối cùng phát hiện không đúng, ngạc nhiên: "Cậu gọi tôi đến chỉ để nhìn cậu làm bài?"
Cận Hành xoay bút, ngẩng lên nhìn cậu: "Không, là ở bên cạnh tôi."
Đúng như Văn Viêm nghĩ, nơi này quá lạnh lẽo và trống trải, một người rất khó mà chịu đựng, tâm tư Cận Hành thay đổi khó lường, có lúc chính anh cũng không đoán ra, có lẽ người duy nhất anh quen thuộc từ kiếp trước đến kiếp này chỉ có Văn Viêm, luôn vô thức làm những chuyện kỳ lạ.
Văn Viêm cảm thấy mình bị biến thành công cụ, nhướn mày, lười biếng ngả ra sau ghế: "Tôi dựa vào đâu mà ở bên cạnh cậu?"
Cận Hành nghiêm túc: "Vì là bạn trai, nên phải thoả mãn mọi yêu cầu hợp lý và không hợp lý."
Văn Viêm giật giật mí mắt: "Yêu cầu không hợp lý?"
Cận Hành: "Yên tâm, hiện tại tôi chưa có yêu cầu nào như thế."
Văn Viêm khinh bỉ cười nhạo, trong lòng cảm thấy như bị chơi khăm, mặt không đổi sắc lau mặt, cuối cùng hiểu tại sao Từ Mãnh mỗi lần đều bị Nhan Na giày vò đến muốn nhảy lầu.
Cận Hành làm xong một tờ đề, vô tình nhìn sang bên cạnh, phát hiện Văn Viêm đang ngồi bên cạnh ngẩn người, cúi đầu dùng giấy lau vết mực rỉ, cuối cùng có lương tâm: "Cậu thấy chán à?"
Văn Viêm nhìn thấy đề bài là buồn ngủ, ngáp dài: "Hơi hơi."
Cận Hành đề nghị: "Hay là cùng tôi làm bài?"
Văn Viêm lập tức tỉnh ngủ, cười lạnh: "Cậu đùa à."
Cậu từ trước đến nay chưa từng làm bài tập, dù có làm thì cũng là người khác làm hộ, cậu không muốn biến Cận Hành thành học sinh hư, nhưng Cận Hành cũng đừng hòng biến cậu thành học sinh tốt.
Văn Viêm nói xong, lập tức kéo ghế đứng dậy định rời xa bàn học, kết quả bị Cận Hành kéo trở lại, vừa vặn ngã ngồi trên đùi anh, bị giữ chặt eo không thể cử động.
Văn Viêm khẽ chửi một câu thô tục, hơi xấu hổ thành giận: "Cận Hành, ông đây không phải con gái!"
Cận Hành trước đó với cậu vừa hôn vừa ép vào tường thì thôi đi, giờ càng quá đáng, trực tiếp ôm lên đùi ngồi!
Cận Hành tựa cằm lên vai cậu, khẽ cọ hai cái, thản nhiên: "Tôi biết cậu là con trai, thế thì sao?"
Anh nói xong hơi nghiêng đầu, lập tức giữ chặt mặt bên của Văn Viêm hôn tới, mang theo vài phần bá đạo, điệu nghệ cướp đoạt không khí giữa môi răng đối phương, Văn Viêm nhất thời cảm thấy mình không thở nổi, cuối cùng ngay cả giãy giụa cũng yếu dần.
Cận Hành cách lớp áo sờ sờ cơ bụng cậu, cuối cùng buông tay, dịu dàng nói: "Buồn ngủ thì lên giường nằm một lát, tôi còn một tờ đề nữa là làm xong rồi."
Văn Viêm hổn hển thở dốc, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Nghe Cận Hành nói phải làm bài tập, cậu nghĩ yêu một học sinh giỏi thì phải chán thế nào, chắc mình đúng là đầu óc có vấn đề. Văn Viêm đi đến giường nằm xuống, rồi úp mặt vào gối không nhúc nhích.
Ga giường thoang thoảng mùi nước giặt, nhẹ nhàng dễ chịu, giống như mùi áo khoác đồng phục của Cận Hành. Văn Viêm đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn màu đỏ sẫm của mình, không thể nào hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này. Miệng vẫn còn chút đau rát, nhắc nhở cậu về tất cả những gì vừa xảy ra.
Không thể hiểu nổi, Văn Viêm ngồi dậy. Cậu kiềm chế cơn thèm thuốc, kẹp một điếu thuốc trong ngón tay rồi bẻ bẻ, giống như không chú ý, nhưng thực ra lại rất quan tâm, cất giọng hỏi: "Cận Hành..."
Cận Hành không dừng bút, đầu cũng không quay lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bài tập, nhưng nghe thấy giọng nói thì vẫn khẽ ừ một tiếng: "Sao vậy?"
Văn Viêm nhìn chằm chằm vào lưng anh, mím môi: "Tại sao cậu muốn làm bạn trai tôi?"
Bút của Cận Hành dừng lại, để lại một chấm mực trên trang giấy trắng. Anh dùng giấy lau chiếc bút máy không tốt lắm, cúi đầu nói: "Không có tại sao cả."
Nếu phải nói ra một lý do, Văn Viêm là nơi nương tựa lớn nhất mà Cận Hành có thể tìm thấy. Tình anh em không đủ để Văn Viêm dốc hết mình bảo vệ anh, nhưng tình yêu thì có thể.
Cận Hành cần những điều đó, còn cả trái tim đập mạnh mẽ dưới lớp da thịt của đối phương.
Câu trả lời này như không nói gì, Văn Viêm không biết cảm giác của mình là gì nữa. Cậu ngồi ở mép giường, nửa người chìm trong bóng tối, tóc mái che khuất cảm xúc trong mắt, chỉ có điếu thuốc trong tay bị vân vê đến nham nhở, những sợi thuốc màu nâu rơi đầy đất.
Im lặng một lúc lâu, Văn Viêm vẫn nhắc nhở anh: "Trong ba ngày, cậu muốn hối hận lúc nào cũng được."
Cận Hành lật trang bài tập, phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng, nghe xong thì quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi chưa bao giờ làm việc gì mà phải hối hận."
Kiếp trước anh ở bên Văn Viêm, kiếp này cũng vẫn ở bên Văn Viêm, cùng một chuyện đã làm hai lần, bất kể là vì mục đích gì, cũng không liên quan đến hai chữ hối hận.
Văn Viêm không mang theo quần áo, tối đến tắm qua loa trong phòng tắm rồi mặc đồ ngủ của Cận Hành. Giường chỉ có một cái, hai người chỉ có thể ngủ cùng nhau.
Văn Viêm luôn cảm thấy kỳ lạ, cậu dựa vào giường chơi game, thấy Cận Hành từ phòng tắm đi ra, cậu ngước mắt nhìn anh: "Cậu ngủ có giữ trật tự không?"
Cận Hành vắt áo khoác đồng phục ở cuối giường, rồi dọn dẹp đồ dùng học tập trên bàn, mỉm cười thích thú: "Giữ trật tự? Cậu chỉ điều gì?"
Văn Viêm chỉ có thể rất ẩn ý nói với anh: "Về phương diện đó."
Cận Hành cười như không cười, kéo dài giọng, nói nhẹ nhàng: "Yên tâm, dù cậu muốn làm, tôi cũng không làm."
Văn Viêm cười khẩy: "Sao, cậu thấy tôi còn nhỏ?"
Cận Hành sửa lại: "Không, là tôi còn nhỏ."
Văn Viêm vừa tròn mười tám, Cận Hành còn kém hai tháng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro