Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140

Tối qua mưa suốt đêm, sáng sớm trời đã quang. Không khí mang theo chút ẩm ướt, thoang thoảng mùi đất, nhiệt độ cũng giảm đi đáng kể. Từ xa, tiếng động cơ xe máy vang lên, ngày càng gần hơn.

Văn Viêm dừng xe ngay trước cổng trường trung học số sáu, phía sau cậu là Cận Hành.

"Ồ, hiếm lạ thật đấy."

Từ Mãnh uống một ngụm sữa đậu nành, bước tới gần: "Hai đứa mày lại dính với nhau rồi à?"

Theo quan điểm của hắn, việc Văn Viêm nhận "đàn em" chẳng khác nào trò đùa, muốn quản thì quản, không ai hiểu nổi họ đang làm trò gì.

Văn Viêm sớm biết miệng lưỡi Từ Mãnh chẳng nói được câu nào ra hồn, nhướng mày định phản bác, nhưng nhớ ra sau lưng còn có Cận Hành, lại nhịn xuống, tạt xe vào lề đường, giọng nói lạnh băng: "Liên quan gì đến mày."

Cận Hành xuống xe, tháo mũ bảo hiểm rồi đưa cho Văn Viêm, trông như chẳng có gì khác với mọi ngày, chỉnh lại mái tóc rối: "Tôi vào lớp trước đây."

Văn Viêm nhận lấy mũ bảo hiểm, nhưng bàn tay lại bị ngón tay của Cận Hành khẽ gãi một cái. Cậu giật mình, suýt thì đánh rơi, theo phản xạ nhìn đối phương, chỉ thấy ánh mắt mờ mịt cười như không cười của anh, trái tim cũng bất giác loạn nhịp.

Không biết nhớ đến điều gì, Văn Viêm khẽ nhíu mày: "Chờ chút."

Nói rồi, cậu xuống xe, bước đến quán ăn sáng bên cổng trường, mua mấy phần bữa sáng. Hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, đưa cho Cận Hành: "Ăn xong rồi hãy vào lớp."

Cận Hành người gầy tong teo, nhìn qua đã biết không chịu ăn uống tử tế.

Văn Viêm mua một đống đồ ăn, có thể bày cả một bàn cơm trưa. Cận Hành liếc nhìn đống túi lớn túi nhỏ trên tay cậu: "Tôi ăn không hết đâu."

Văn Viêm: "Vậy chọn cái cậu thích, còn lại tôi ăn."

Bánh rán, há cảo chiên, xôi cuốn, sữa đậu nành, bánh gạo chiên, gần như đồ trên quầy cậu đều mua một lượt, rất đúng phong cách hào phóng của Văn Viêm. Cận Hành tùy tiện cầm hai món, ngại có Từ Mãnh đứng bên cạnh nên không nói gì thêm, chỉ bảo: "Tôi vào trước đây, cậu về trường sớm đi."

Văn Viêm gật đầu, nhưng ngay khi Cận Hành lướt qua, đột nhiên buông một câu: "Tôi cho cậu cơ hội để hối hận."

Bước chân Cận Hành khựng lại, theo bản năng quay đầu nhìn cậu.

Văn Viêm đã ném đống đồ ăn sáng cho Từ Mãnh, thẳng người lên xe máy. Vẫn phong cách ngạo mạn thu hút không ít ánh nhìn từ các nữ sinh. Cậu không nhìn Cận Hành, chỉ nhìn đoạn đường phía trước đang tắc nghẽn, giọng nói trầm thấp: "Trong ba ngày, nếu muốn hối hận, cậu có thể làm bất cứ lúc nào."

Nhưng một khi chuyện đã định, ba ngày sau, Cận Hành sẽ không còn quyền rút lui nữa.

Văn Viêm không phải người dễ động vào, càng không phải kiểu có thể để người khác đùa giỡn rồi yên ổn thoát thân. Giống như không ai có thể khiêu khích sư tử mà không trả giá, Cận Hành đang làm một việc vô cùng nguy hiểm, mà bản thân lại chẳng tự biết.

Cận Hành cười nhạt, bước đến trước mặt Văn Viêm, ghé sát nói khẽ đủ để chỉ hai người nghe: "Cậu cần tôi hôn cậu trước mặt tất cả mọi người không?"

Để mọi người đều thấy, như vậy nếu muốn hối hận cũng không còn đường lùi. Lòng gan dạ của Cận Hành lớn hơn Văn Viêm tưởng rất nhiều, thậm chí điên cuồng hơn.

Văn Viêm ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh. Nhưng Cận Hành đã xoay người rời đi, vừa kịp tiếng chuông báo vào lớp vang lên.

Từ Mãnh: "???"

Từ Mãnh vốn đã không hiểu chuyện gì, giờ càng ngơ ngác hơn. Hắn ôm cả đống đồ ăn Văn Viêm mua, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Ba ngày? Hối hận gì? Hai người đang nói cái gì thế?"

Văn Viêm thu lại ánh mắt, liếc hắn một cái, cảm thấy hắn đúng là lắm lời: "Chuyện không liên quan thì đừng hỏi nhiều."

Trường trung học số 6 gần đây sắp xếp lại lớp, có thể coi là một cuộc đại xáo trộn. Bảng xếp hạng cứ 35 người lại kẻ một vạch. Nếu không có ai bất ngờ bứt phá, cơ bản sẽ cố định.

Giữa chừng, giáo viên chủ nhiệm lớp 6 còn tổ chức họp phụ huynh, nhấn mạnh tầm quan trọng của lần phân lớp này. Đám học sinh cá biệt chẳng bận tâm, nhưng cha mẹ họ thì lo sốt vó, hệt như kiến bò trên chảo nóng, chạy khắp nơi tìm lớp bổ túc.

Giữa lớp giỏi và lớp thường có sự khác biệt, mà giữa lớp thường và lớp kém lại càng có khoảng cách. Dù không chen vào được lớp giỏi, nhưng cũng không thể rơi vào lớp kém. Đây là suy nghĩ của phần lớn phụ huynh.

Nhan Na cũng bị mẹ cô làm phiền đến mức đau đầu, giữa giờ không ngừng than vãn với Cận Hành: "Kết quả dở tệ thế này, còn đi học thêm cái gì? Kiến thức cấp hai quên sạch, mà mẹ tôi cứ bắt chen vào lớp thường. Mấy thầy cô dạy thêm nói gì tôi chẳng hiểu nổi."

Nhan Na học lực căn bản kém, nhưng thực ra khá thông minh. Cận Hành lật qua bài kiểm tra cô vừa làm, khuyên nhủ: "Nghe giảng chăm chỉ, biết đâu lại được vào lớp thường."

Nói nghiêm túc, anh đã là người trưởng thành, với thân phận học sinh hiện tại của Nhan Na, chỉ có thể khuyên vậy. Tuy nhiên, học hành chủ yếu dựa vào bản thân, môi trường chỉ là yếu tố phụ.

Nhan Na nói: "Thầy cô bảo cậu chắc chắn vào được lớp 1, đến lúc đó đổi môi trường, cậu đừng để bị bắt nạt nữa đấy."

Học giỏi không nhất thiết là mọt sách. Đám Sầm Thanh Hoa chẳng phải dạng vừa, luôn thích đè ép những người giỏi hơn mình. Nhan Na thực sự lo Cận Hành "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa".

"Cũng chưa chắc," Cận Hành nói, "Biết đâu tôi lại vào chung lớp với cậu."

Nhan Na: "Cậu đùa à."

Nhưng Cận Hành trông chẳng có vẻ gì là đùa. So với việc học cùng người mình ghét, anh thà học với người quen, dù sao ở đâu cũng là học. Anh gõ nhẹ nắp bút trong tay, có lẽ trong lòng vẫn mong muốn rời khỏi vũng lầy này.

Lớp trưởng Đường Quả vừa từ văn phòng thầy cô về, trên tay cầm bảng liệt kê chi phí học tập, phát từng người: "Đây là tiền sách giáo khoa đợt trước, ngày mai nhớ mang đủ nộp cho tôi, đừng quên nhé."

Thầy cô vì muốn nâng cao tỷ lệ đậu đại học đã mua rất nhiều đề luyện tập cho học sinh, số tiền không hề nhỏ. Không ngoa khi nói, đề họ làm trong một tháng có thể chất thành núi.

Cận Hành nhìn lướt qua bảng kê chi phí, sau đó gấp lại, bỏ vào túi.

Hệ thống hỏi: 【Anh không có tiền đúng không?】

Cận Hành cười nhạt: "Chẳng lẽ cậu có tiền?"

Hệ thống ngại ngùng lắc đầu, giọng lí nhí: 【Tôi cũng không có...】

Nó chỉ là một quả cầu, lấy đâu ra tiền, điện thì nhiều vô kể.

Cận Hành đúng là không có tiền, ba anh đang trốn nợ ở bên ngoài, đã lâu rồi không thấy tăm hơi. Những năm qua nhờ vào chút tiền còn lại trong nhà mà miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng cũng chật vật, ngồi không ăn núi lở cuối cùng cũng không phải là cách.

Hệ thống đếm trên cánh một lúc rồi nói: [Anh còn hai tháng nữa là nghỉ hè rồi, có thể ra ngoài tìm việc làm mà.]

Cận Hành nghĩ tại sao phải ra ngoài làm việc, không để lộ cảm xúc, xoay bút: "Sẽ có người cho."

Văn Viêm.

Hệ thống ngăn lại ý nghĩ nguy hiểm này của anh: [Suỵt, đừng ăn bám, lỡ bị hệ thống khác để mắt tới thì không hay đâu.]

Cận Hành ngừng động tác, sau đó ngẩng lên nhìn nó: "Ý là gì?"

Hệ thống: [Ý là... trên thế giới không chỉ có một mình tôi là hệ thống, nếu vi phạm quy định, anh sẽ bị hệ thống khác cưỡng chế liên kết.]

Trạm không gian vũ trụ có rất nhiều bộ phận, dựa vào các loại năng lượng vô danh để duy trì vận hành, tình yêu, hận thù, giận dữ, tham lam, lòng tốt, chính trực của con người, đều có thể trở thành nguồn năng lượng.

009 thuộc bộ phận cải tạo tra nam, chúng thường hút lấy năng lượng cải tà quy chính từ ký chủ trước, sau đó làm năng lượng tái sinh cho ký chủ tiếp theo, cứ thế lặp đi lặp lại, tái sử dụng.

Cận Hành cúi mắt, là một người vô thần, bây giờ anh cảm thấy thế giới này quá mức huyền ảo: "Bị hệ thống khác liên kết thì sao?"

Hệ thống khẽ vỗ cánh: [Anh sẽ bị hạn chế rất nhiều.]

Nhiệm vụ của 009 là ngăn cản ký chủ làm những việc xấu không thể cứu vãn, tương tự, nếu bị hệ thống khác liên kết, quy tắc cũng sẽ thay đổi theo.

Ví dụ như hệ thống của bộ phận ăn bám sẽ ngăn cản ký chủ ăn bám, ép buộc họ tự lập tự cường; hệ thống của nhóm chân ngôn sẽ ngăn cản ký chủ giả dối nói dối, ép buộc họ nói thật; hệ thống của bộ phận cứu vớt sẽ lựa chọn những ký chủ đang cận kề cái chết vì thiên tai nhân họa, để họ đi đến các thế giới cứu vớt những phản diện điên loạn, đổi lấy cơ hội tái sinh; hệ thống của nhóm nghịch tập sẽ giúp những ký chủ có số phận bi thảm phản kháng, bước lên đỉnh cao cuộc đời...

Ví dụ nữa, một số hệ thống tà ác dựa vào năng lượng tiêu cực để vận hành, chúng sẽ dùng quyền lực và tiền tài làm mồi nhử, khiến những ký chủ vốn bình thường cướp lấy cơ hội vốn thuộc về người khác, hút lấy dục vọng ngày càng phình to trong lòng họ làm năng lượng.

009 thở dài, thời buổi này không chỉ làm người khó, làm hệ thống cũng khó, cạnh tranh khốc liệt, không dễ làm. Cuối cùng, nó đưa ra kết luận, chân thành nói với Cận Hành: [Tra và ăn bám, anh chọn một cái thôi, không thể được đằng chân lân đằng đầu được.]

Nó học được vài câu tục ngữ của con người liền bắt đầu dùng bừa.

Nghe vậy, Cận Hành cười khẩy một tiếng, muốn cười nhưng lại không cười nổi, đối với việc hệ thống nói anh vừa tra vừa ăn bám không phản bác, lạnh mặt kéo ghế ra, xoay người bước ra khỏi lớp học.

Cận Hành không hứng thú với tiền, cũng không thèm tiền, nhưng bây giờ bị hệ thống chỉ ra rõ ràng là anh đang ăn bám, mất mặt là thật.

Chiều hôm đó lớp sáu có kiểm tra thể lực, sau khi chạy xong tám trăm mét, thầy giáo cho tự do hoạt động, Cận Hành tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt vô tình lướt qua ngoài cổng trường, phát hiện một bóng dáng quen thuộc đứng đó, liền đứng dậy đi tới.

Văn Viêm đứng ngoài hàng rào gần sân thể dục, áo khoác đồng phục trắng xanh, nhìn qua là học sinh, nhưng điếu thuốc kẹp giữa ngón tay và hình xăm trên mu bàn tay lại khiến người ta không thể không liệt cậu vào loại học sinh hư hỏng.

Cận Hành nhìn hàng rào cao cao: "Cậu đến đây làm gì?"

Chưa đến giờ tan học, bây giờ đáng lẽ đang là giờ học.

Văn Viêm hút một hơi thuốc, khói thuốc làm cậu nheo mắt lại, hờ hững nói: "Cúp học."

Cận Hành: "Vì sao? Đua xe? Đánh nhau?"

Văn Viêm muốn nói không phải, cậu chỉ cảm thấy kỳ lạ, không thể nào tĩnh tâm nghe giảng được, không biết từ lúc nào đã đi đến cổng trường trung học số sáu, khi thấy Cận Hành, lại kỳ lạ là bình tĩnh trở lại.

Văn Viêm cầm một ly trà sữa, đưa qua khe hở của hàng rào cho Cận Hành, cứ thế cách hàng rào sắt nói chuyện với anh. Cận Hành không ngờ cậu lại mua trà sữa, ngạc nhiên nhìn một cái: "Cho tôi?"

Văn Viêm nghĩ không phải cho cậu chẳng lẽ cho ma, nhưng nghĩ tới quan hệ hiện tại của hai người khác trước, rốt cuộc nuốt lại, ừ một tiếng, nhìn có vẻ hơi khó chịu.

Cận Hành nghĩ anh đâu phải con gái: "Sao đột nhiên lại mua cái này?"

Văn Viêm chỉ là thấy Từ Mãnh mỗi lần đều mua cho Nhan Na, làm theo thôi, tự mình cũng cảm thấy khó xử, nhướng mày nói: "Cho cậu uống thì uống đi, hỏi gì mà hỏi nhiều."

Cận Hành sờ ly trà sữa ấm trong tay, cách hàng rào sắt đen nhìn Văn Viêm, khuôn mặt lạnh lùng của đối phương bị chia cắt có chút không rõ ràng, tự dưng muốn cười: "Cậu không thấy giống như thăm tù sao?"

Văn Viêm ngừng lại, phát hiện đúng là có chút giống, búng tay vào hàng rào sắt, phát ra tiếng kêu trầm thấp, tùy tiện nói: "Trong tù không thoải mái thế này đâu."

Cận Hành không biết nghĩ tới điều gì, ngẩng lên nhìn Văn Viêm, vai dựa vào cửa, giọng không cảm xúc hỏi: "Thật không?"

Văn Viêm thực ra cũng không rõ, nhưng những người bị nhốt trong tù thì là loại người tốt lành gì, nhốt chung với một đám tội phạm, nghĩ bằng sợi tóc cũng biết không thể nào thoải mái: "Có lẽ vậy."

Cận Hành dựa lưng vào cửa, bỗng nhiên không nói gì nữa, nhìn đăm đăm vũng nước ẩm ướt ở xa, có chút xuất thần.

Văn Viêm lùi lại vài bước, ước lượng chiều cao hàng rào, rồi linh hoạt nhảy qua, động tác thành thạo, rõ ràng là thói quen, khi tiếp đất phát ra tiếng động nhẹ.

Cậu vượt qua hàng rào, đến bên trong "nhà tù".

Cận Hành cuối cùng hoàn hồn, cầm ống hút uống một ngụm trà sữa, nhưng không nếm được vị gì, cảm thấy ngạc nhiên trước những hành động bất thường của Văn Viêm, dùng ánh mắt hỏi cậu.

Bất kể ở đâu, Văn Viêm đều tự tin, đến trường trung học số sáu, như thể đến địa bàn của mình, cậu phủi bụi dính trên áo khoác đồng phục, rồi giẫm tắt điếu thuốc, rõ ràng là dáng vẻ của kẻ lưu manh, nhìn thấy khán đài thể dục không xa có chỗ trống, nói với Cận Hành: "Đi, qua đó ngồi."

Cận Hành giơ tay, nhặt mảnh lá vụn trên vai cậu, ở trường học, dù sao cũng không thể làm những hành động thân mật: "Cậu không sợ bị người ta nhìn thấy?"

Văn Viêm không phải là "vô danh tiểu tốt", mấy tên lưu manh trong vùng này không có ai không biết cậu.

Văn Viêm lên khán đài tìm một chỗ ngồi, sau đó một chân giẫm lên lưng ghế hàng trước, trông rất bá đạo và chẳng có chút gì gọi là công đức cả: "Thấy thì thấy, tôi xem ai dám nhiều chuyện."

Thiếu nữ tuổi thanh xuân luôn có một tình cảm đặc biệt không rõ ràng dành cho những thiếu niên xấu xa nhưng đẹp trai. Trong tiết thể dục, không ít nữ sinh tụ tập ngồi lại trò chuyện và nghỉ ngơi. Có người mắt tinh phát hiện ra Văn Viêm đột nhiên xuất hiện ở trường họ, lập tức như phát hiện ra châu lục mới, vừa vui mừng vừa sợ hãi, hạ thấp giọng xì xào bàn tán.

"Này này này, cậu nhìn xem, đó có phải là Văn Viêm của trường Sùng Minh không?"

"Tớ chưa từng gặp, nhưng đẹp trai quá!!"

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, để cậu ấy phát hiện thì không hay đâu."

"Cận Hành lại quen biết cậu ấy, hình như quan hệ không tồi."

Văn Viêm theo một nghĩa nào đó suy nghĩ khá đơn giản, chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này, ánh mắt cậu rơi vào sân bóng, sau đó hỏi Cận Hành: "Người của lớp các cậu à?"

Cận Hành gật đầu, nhét ly trà sữa vào tay Văn Viêm, lấy từ trong túi ra khăn giấy, lau sạch vài vệt nước mưa trên mép ghế, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Văn Viêm đột nhiên hỏi: "Những người nào đã bắt nạt cậu?"

Cận Hành dừng lại.

Ánh mắt Văn Viêm khóa chặt những người trên sân bóng, mang theo chút sắc bén, một tay đặt lên vai Cận Hành, dùng chút lực kéo cậu qua, ép buộc cậu nhìn về phía sân bóng: "Những ai bắt nạt cậu, chỉ cho tôi xem."

Cận Hành theo ánh mắt cậu nhìn tới, những gương mặt quen thuộc trên sân bóng, hoặc cười hoặc đùa, đuổi theo quả bóng qua lại, ngón tay cậu khẽ động, cách không chỉ vào một người: "Hắn."

Văn Viêm ghi nhớ: "Còn ai nữa?"

Ngón tay Cận Hành dịch chuyển, chuẩn bị chỉ vào người thứ hai, nhưng đột nhiên bị hệ thống với thân thể tròn trịa màu xanh lam che mất tầm nhìn. Đối phương vỗ cánh, không có ngũ quan của con người nhưng lại mang đến một bầu không khí nghiêm túc.

Hệ thống khẽ nói:【Đừng làm vậy......】

Cận Hành đang không dấu vết dẫn dụ Văn Viêm phạm lỗi, anh biết rõ sau khi chỉ, kết quả sẽ là gì, nhưng vẫn cố tình làm vậy, vẫn coi Văn Viêm là con dao trong tay, để đối phương thay anh trả thù.

Cận Hành nheo mắt lại, không nói gì.

Hệ thống nhắc nhở anh: 【Vi phạm quy tắc sẽ bị trừng phạt bằng điện.】

Cận Hành mỉa mai nhếch môi, trong mắt đầy lạnh lẽo, hình phạt điện của hệ thống không đủ để khiến anh sợ hãi, nhưng không hiểu sao, tay anh vẫn từ từ hạ xuống, xoa ngón tay, nói với Văn Viêm: "Tôi nhìn không rõ."

Văn Viêm cũng không gấp gáp, cậu hơi buông lỏng Cận Hành, nhìn thẳng vào anh, từng từ một nói khẽ: "Sau này ai bắt nạt cậu, phải nói cho tôi biết."

Họ không học cùng trường, dù Văn Viêm có lợi hại đến đâu cũng không thể quan tâm mọi việc.

Cận Hành nhân lúc ghế che khuất, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Văn Viêm, không biết mang theo ý vị gì, từ tốn đáp: "Ừ, tôi biết."

Văn Viêm ngồi thêm một lát, đợi đến khi họ sắp hết giờ học mới đứng dậy: "Tôi về trường trước, tan học tôi đến đón cậu."

Cận Hành ngồi yên tại chỗ, không có thói quen giẫm lên ghế ngồi và khoanh chân như Văn Viêm, trông rất yên tĩnh và ngoan ngoãn, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn cậu, mái tóc bị ánh nắng chiếu qua có chút trong suốt: "Hôm nay đến nhà tôi ngồi chơi."

Phía sau không có từ "không", nên đây không phải câu hỏi, cũng không phải đang hỏi ý kiến của cậu.

Văn Viêm giật giật mí mắt: "Đến nhà cậu làm gì?"

Cận Hành dứt khoát đứng dậy, dáng người cao lớn rơi một cái bóng dài, cao hơn Văn Viêm nửa cái đầu, một tay đút túi, ánh mắt dừng lại trên môi Văn Viêm, ý vị khó hiểu, mập mờ nói: "Hôn cậu..."

Văn Viêm trừng mắt.

Cận Hành cười cười: "Mời cậu uống trà."

Văn Viêm nghẹn một chút, không nói được gì, cũng không nói không, dù sao mỗi lần nói chuyện với Cận Hành, cậu luôn không theo kịp tiết tấu, lười đi vòng qua bậc thang, chống tay chuẩn bị nhảy từ khán đài xuống, lại nghe Cận Hành nói: "Nếu cậu muốn làm chuyện khác, tôi cũng không phiền."

Ánh mắt Cận Hành như hàn đàm sâu thẳm, anh dựa vào lưng ghế, ánh mắt quét qua bóng lưng gầy gò của Văn Viêm, eo lưng mạnh mẽ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy vài phần ngỗ nghịch, có chút tò mò, không biết mùi vị có giống như kiếp trước.

Văn Viêm vô cớ đọc hiểu ánh mắt anh, khi nhảy khỏi khán đài suýt chút nữa té ngã, nghĩ bụng Cận Hành đúng là một tên lưu manh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro