Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 139

Anh không bị thương, nhưng toàn thân ướt đẫm, làn da tái nhợt như tuyết trong đêm đông. Nước mưa hòa lẫn với máu nhỏ từng giọt từ bàn tay buông thõng bên người, tạo nên một vẻ nhếch nhác đến đáng sợ, như một bóng ma bước ra từ trong nước.

Tất nhiên, Văn Viêm cho rằng Cận Hành bị bắt nạt, lòng cậu lập tức bùng lên một cơn giận vô cớ, không cách nào kìm nén được.

Cận Hành chỉnh lại dáng đứng, sau đó đưa tay lau đi nước mưa trên mặt, cúi người nhặt chiếc ô rơi dưới chân lên, lắc đầu, giọng nói trong cơn mưa lớn có chút mơ hồ: "Không sao, cảm ơn."

Nói xong, anh kéo lại quai cặp sách sắp trượt xuống, bước ngang qua người Văn Viêm, dáng vẻ lặng lẽ xa cách, không khác gì một người xa lạ.

"Đứng lại——"

Văn Viêm bất ngờ kéo anh lại, đôi mày nhíu chặt.

Cận Hành lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, bình lặng. Giờ cũng vậy. Anh cúi mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, chiếc ô nghiêng đi, che cơn mưa lớn khỏi cả hai. Giọng nói của anh trầm thấp: "Sao thế?"

Văn Viêm cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là thái độ khách sáo xa cách của Cận Hành khiến cậu thấy không thoải mái, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng. Nắm lấy tay anh, nhưng mãi vẫn không nói được lời nào.

Cận Hành thấy cậu im lặng, khẽ động cổ tay, nhắc nhở: "Tôi phải về nhà rồi."

Văn Viêm từ trước đến nay chưa từng giao thiệp với mấy học sinh ngoan, vì giữa họ không cùng một thế giới. Học sinh ngoan khinh thường đám học sinh cá biệt không chịu học hành, còn học sinh cá biệt thì ghét cái vẻ đạo mạo giả tạo của học sinh ngoan. Hai bên như hai cực đối lập ngay từ đầu.

Cận Hành là ngoại lệ.

Anh là ngoại lệ...

Ban đầu, Văn Viêm chỉ muốn bảo vệ Cận Hành mà thôi. Cứ coi như đời này hiếm khi cậu nổi lòng tốt, muốn che chở cho cái người học sinh ngoan luôn làm cậu ngứa mắt này dưới đôi cánh của mình. Còn về sau, con đường ấy sẽ dẫn đến đâu, cậu vẫn chưa nghĩ đến. Chỉ có một điều chắc chắn: Văn Viêm không muốn kéo Cận Hành xuống con đường lầm lạc.

Học sinh cá biệt bề ngoài trông không ai dám động vào, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một đám nhóc tì ngang ngược, chưa tốt nghiệp thì làm trò hù dọa bạn học, tốt nghiệp rồi, lớn lên thì đa số cũng chỉ là những kẻ vô danh trong xã hội, sống lay lắt qua ngày.

Cận Hành thì khác. Anh học giỏi, thành tích tốt, sau này tốt nghiệp, nói theo kiểu của người lớn là "trời đuổi theo mà đút cơm vào miệng", kiểu gì cũng sẽ có tiền đồ sáng lạn.

Văn Viêm bướng bỉnh, kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn chưa từng cúi đầu trước ai. Cậu chưa bao giờ cảm thấy làm học sinh cá biệt thì kém cỏi, cũng chẳng nghĩ việc mình là "thằng côn đồ" có gì đáng xấu hổ. Nhưng cái nụ hôn bất ngờ của Cận Hành lại phá vỡ tất cả, khiến cậu không thể không cúi đầu đối diện với mọi thứ.

Từ trước đến giờ, Văn Viêm chưa từng nhìn ra được điều gì bất thường từ Cận Hành, cũng chưa từng nghĩ sâu xa. Cho nên ngày hôm đó, khi nụ hôn ấy xảy ra, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, chỉ biết hoảng loạn bỏ chạy. Một thời gian rất lâu sau đó vẫn không thể bình tâm lại.

Im lặng hồi lâu, như thể đã nghĩ ra được một lý do hợp lý cho hành động của mình, Văn Viêm cuối cùng lên tiếng: "Tôi đưa cậu về."

Cận Hành hỏi lại: "Vì sao?"

Văn Viêm nhíu mày: "Ở đâu ra lắm câu hỏi thế."

Cận Hành khẽ nâng chiếc ô lên, như đang cười mà cũng như không, khó thấy rõ trong màn đêm. Nhưng đôi mắt ấy lại có vẻ như đang chơi trò mèo vờn chuột: "Tôi cứ tưởng cậu sẽ tiếp tục tránh mặt tôi."

Văn Viêm đứng thẳng người, như thể bị đụng phải nỗi đau nào đó, vẻ mặt lập tức cau có, đôi mắt hẹp dài đầy nguy hiểm nheo lại: "Ai bảo tôi tránh mặt cậu?"

Cận Hành nhìn cậu một cách bình tĩnh: "Cậu hiểu ý tôi mà."

Văn Viêm không nói gì thêm. Cậu đưa tay đút túi, quay đầu đi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi thẳng tay giật lấy chiếc ô trong tay Cận Hành, kéo anh ra khỏi con hẻm, đưa đến chiếc mô-tô đậu bên lề đường.

Văn Viêm ngồi lên xe, ném một chiếc mũ bảo hiểm cho Cận Hành, giọng nói trầm thấp, không cho phép từ chối: "Lên xe."

Cận Hành nghe vậy liền đội mũ bảo hiểm, ngồi ra sau xe. Văn Viêm rõ ràng đã thuộc đường, khởi động xe chạy thẳng về phía nhà anh. Tiếng động cơ xe gầm rú át cả tiếng mưa, tiếng gió rít bên tai trộn lẫn với giọng nói trầm thấp của cậu, vừa nghe như gắt gỏng, vừa giống như lầm bầm: "Đám đó để tôi xử lý..."

Rồi ngừng lại, cậu mới nói tiếp: "Ngày mai cậu cứ đi học đàng hoàng cho tôi."

Văn Viêm không nhìn thấy vẻ mặt của Cận Hành, chỉ nghe thấy giọng nói rõ ràng của anh vang lên bên tai: "Không cần."

Văn Viêm không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ tăng tốc, để mặc cơn gió lạnh thổi tung chiếc áo ướt đẫm. Cuối cùng, xe phanh gấp trước con hẻm nhỏ dẫn vào nhà Cận Hành. Cậu vẫn không nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng khó đoán: "Cận Hành, cậu lớn gan nhỉ?"

Lúc này, cậu lại bày ra dáng vẻ "đại ca" với đàn em. Vậy thì mấy ngày qua tránh mặt anh là vì cái gì?

Cận Hành bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, mái tóc có chút rối loạn. Gương mặt anh không có vẻ hoảng sợ hay bối rối, chỉ lộ ra một chút gì đó như muốn giải thích nghiêm túc: "Cậu không cần phải quản chuyện của tôi."

Văn Viêm vuốt lại mái tóc ướt dán trên trán, để lộ những đường nét sắc lạnh, khí thế cả người đầy vẻ hung hãn. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm người ta run sợ: "Tại sao tôi lại không được quản chuyện của cậu?"

Cận Hành ngược lại hỏi: "Cậu lấy tư cách gì để quản?"

Văn Viêm thầm chửi một câu trong lòng, cảm thấy Cận Hành như đang ép mình đến cùng. Cậu quay đầu, tiện miệng bịa ra một lý do, giọng điệu qua loa: "Cậu là đàn em của tôi."

Cận Hành hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tôi đã nói rồi, tôi không làm đàn em của cậu."

Văn Viêm không dám đối diện với ánh mắt anh. Nghe câu nói ấy, trong lòng cậu bỗng nhiên khựng lại một nhịp, bàn tay vô thức siết chặt tay lái, cảm thấy Cận Hành suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Đừng nói đến việc thích đàn ông là con đường khó khăn đến mức nào, chỉ riêng chuyện anh đi chung với đám học sinh cá biệt như cậu, ảnh hưởng cũng đã quá lớn rồi.

Nước mưa chảy dọc theo gò má của cậu, không khí oi bức dần tan đi, cuối cùng cũng mang theo chút lạnh lẽo của màn đêm. Văn Viêm nhanh chóng tháo đôi găng tay lái xe máy, lông mày cau chặt lại, hỏi Cận Hành: "Cậu có biết tôi là loại người gì không?"

Nhưng chưa đợi Cận Hành trả lời, Văn Viêm đã tự mình đáp lại, ánh mắt sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng, từng lời từng chữ tựa như con dao sắc cắt xuyên qua thực tế: "Tôi là một thằng côn đồ."

"Cậu biết côn đồ là thế nào không? Suốt ngày đánh nhau, không lên lớp. Tốt nghiệp rồi thì coi như cuộc sống của tôi chấm dứt. Cậu đi học đại học, còn tôi đi làm thuê. Nếu cậu cứ đi cùng tôi, chẳng mấy chốc mà thành tích của cậu cũng sẽ rớt thê thảm."

"Tôi là loại người thích gây chuyện, không biết ngày nào đó đụng phải kẻ thù, tôi sẽ làm liên lụy đến cậu. Khi đó cậu sẽ còn bị xử lý thê thảm hơn cả bây giờ."

Từng câu từng chữ, đều mang theo sự đe dọa, như muốn hù dọa Cận Hành, hy vọng anh sẽ tự biết khó mà lui.

Văn Viêm trước giờ chưa từng nói những lời như thế này, vì điều đó chẳng khác nào tự đạp mình xuống đất, thẳng thắn thừa nhận bản thân chỉ là một thằng côn đồ không tương lai, không phẩm chất. Từng lời từng chữ đều tự hạ thấp chính mình, mà điều này là điều trước đây Văn Viêm tuyệt đối sẽ không làm.

Cậu chỉ hy vọng Cận Hành sẽ hiểu ra.

Nhưng đồng thời, Văn Viêm cũng buộc phải đối diện với sự thật này. Dáng vẻ của cậu trông thật chật vật. Điều duy nhất cậu có thể làm là giữ một khoảng cách không quá gần, cũng không quá xa với Cận Hành, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tan học, chỉ có thế.

Khi cậu đánh nhau, cậu sẽ không dẫn Cận Hành theo. Khi cúp học, cũng không dẫn anh theo, bởi cậu hiểu rõ hơn ai hết, cả hai là những con người hoàn toàn trái ngược, đi trên những con đường không hề giống nhau.

Mưa dần tạnh, nước mưa vẫn rơi lộp bộp từ mái hiên.

Cận Hành đứng yên tại chỗ, không nói gì, dường như đã nghe thấu mọi thứ.

Văn Viêm im lặng một lúc, thấy anh không có động tĩnh gì, trong lòng không biết là nên thất vọng hay nên cảm thấy may mắn. Cậu cúi đầu, đeo lại đôi găng tay, lau nước mưa trên mặt, khởi động xe chuẩn bị rời đi. Thế nhưng, bả vai cậu đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

Bàn tay của Cận Hành hiếm khi mang theo chút ấm áp, trái ngược hoàn toàn với cơ thể lạnh lẽo, căng thẳng của Văn Viêm. Anh nói: "Vậy nếu tôi không sợ thì sao?"

Động tác của Văn Viêm khựng lại.

Cận Hành đưa tay, xoay gương mặt góc cạnh nhưng lạnh giá của cậu lại. Trên hàng mi của Văn Viêm vẫn còn đọng một giọt nước mưa, khẽ run lên rồi trượt xuống, đôi môi nhợt nhạt không rõ là vì trời mưa hay vì điều gì khác.

Cận Hành hỏi: "Nếu tôi không sợ thì sao?"

Trời vừa đổ một trận mưa lớn, màn đêm thêm tăm tối, trên đường không một bóng người, chỉ có sự tĩnh lặng và lạnh lẽo văng vẳng khắp nơi. Trong mắt Cận Hành lại hiện lên chút tà khí, không thuộc về tuổi trẻ, mang theo sức hút kỳ lạ. Anh chậm rãi tiến gần Văn Viêm, đôi môi mát lạnh nhưng mềm mại, sát bên tai cậu, gợi lên cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.

Cơ thể Văn Viêm cứng lại, muốn tránh né, nhưng lại bị Cận Hành giữ chặt lấy bờ vai. Sau đó, má cậu chợt lướt qua một thứ mềm mại, cuối cùng đáp xuống đôi môi. Đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào hàm răng, hơi thở quấn lấy hơi thở, sự thân mật chưa từng có khiến Văn Viêm chấn động.

Đôi mắt cậu mở lớn, ánh nhìn rõ ràng phản chiếu gương mặt phóng đại của Cận Hành, ngay đến nhịp tim cũng lỡ một nhịp.

Cận Hành đã sống lại một đời, muốn đối phó với một thiếu niên không biết gì về yêu đương như Văn Viêm hiển nhiên không có gì khó khăn. Anh nhẹ nhàng mở ra hàm răng đang khép chặt của cậu, bàn tay còn lại trượt từ bờ vai lên, giữ chặt lấy gáy Văn Viêm, động tác dịu dàng nhưng lại không cho phép từ chối. Tựa như một con rắn quấn quanh trái tim, chậm rãi siết chặt, không cho người ta đường lui.

Giọng nói của Cận Hành mang theo sự mê hoặc: "Cậu bảo vệ tôi, những chuyện đó sẽ không xảy ra..."

Ngón tay thon dài của anh luồn qua mái tóc đỏ rượu của Văn Viêm, sự tương phản giữa hai màu sắc khiến người ta chói mắt. Cận Hành không chút dấu hiệu nào, lại tiếp tục làm sâu sắc thêm nụ hôn. Rồi anh nhẹ rời khỏi, đôi môi áp sát môi, khẽ khàng hỏi cậu: "Có đúng không..."

Lúc này, anh mới tháo bỏ lớp ngụy trang, đôi mắt đen láy sâu thẳm, giống như một con sói, cũng như một con rắn độc, tập trung chăm chú vào con mồi của mình.

Văn Viêm cuối cùng bừng tỉnh, theo bản năng nắm lấy cổ tay của Cận Hành, lực mạnh đến nỗi như muốn bóp nát xương anh. Cận Hành cứ nghĩ cậu sẽ đẩy mình ra, nhưng thực tế lại không như vậy. Trong lòng Văn Viêm sớm đã rối loạn đến mức tan tác.

Cận Hành nói với cậu: "Trong nhà tôi chỉ có mình tôi. Ở bên tôi, sẽ không có ai quản."

"Tôi sẽ học hành chăm chỉ, thành tích sẽ không rớt."

"Cậu chỉ cần bảo vệ tôi."

Điều cậu cần làm, chính là bảo vệ tôi...

Kiếp trước, Văn Viêm đã làm vậy, đem cả đời mình đặt cược vào đó, nhưng không một ai thấy thương tiếc cậu, chỉ cho rằng cậu tự làm tự chịu. Vì kết cục của những thằng côn đồ, xưa nay chưa bao giờ tốt đẹp. Nhưng Cận Hành khiến cuộc đời vốn mơ hồ của cậu càng thêm tan nát.

Cận Hành giống như một cây anh túc có độc, mê hoặc lòng người. Anh nói xong, khẽ đặt lên mí mắt của Văn Viêm một nụ hôn. Thoáng qua như một cánh bướm dừng lại trong chớp mắt, nhưng lại khiến bàn tay đang siết chặt của Văn Viêm lập tức buông lỏng.

"Văn Viêm..."

Cận Hành khẽ gọi tên cậu, hai chữ ấy vang lên trong lòng, không biết đã gợi lên cảm xúc gì.

Có lẽ là một điều gì đó đặc biệt. Kiếp trước hay kiếp này, Văn Viêm là người duy nhất giữ được anh, nhưng cuối cùng lại bị anh kéo xuống vực sâu.

Tuổi trẻ, rung động thường đến bất ngờ, vụng về và hỗn loạn. Cuộc gặp gỡ giữa hai người, hoặc là ân huệ, hoặc là bài học đắt giá.

Hệ thống vỗ đôi cánh giữa không trung, vô tình chạm phải ánh mắt của Cận Hành. Thứ ánh mắt xưa nay luôn sâu thẳm, giờ đây lại có chút đắc ý, giống như một kẻ thắng trong ván cược.

Cận Hành không phát ra âm thanh, khẽ mấp máy môi: "Cậu xem, cậu ấy sẽ trở về bên tôi..."

Anh đã từng nói rồi, Văn Viêm sẽ trở lại.

Hệ thống ngước lên nhìn trời, nghĩ thầm đây là lần đầu tiên nó gặp một ký chủ cần được bảo vệ. Nếu rơi vào tay bộ phận "ăn bám", chắc chắn sẽ bị xử lý không còn một mẩu.

009 vỗ đôi cánh lên cái bụng nhỏ của mình, thầm nghĩ mình quả thật là rất nhân từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro