Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 135

Chủ nhiệm lớp của Văn Viêm là một người đàn ông hói đầu, hơn năm mươi tuổi, đeo kính lão. Cả lớp ngầm gọi ông ta là "Lưu hói". Tiếng chuông vào lớp vang lên, ông ôm một chồng giáo án bước vào, đám học sinh đang ồn ào cũng lập tức im bặt.

Nhìn qua, vị thầy này có vẻ khá khó tính.

Nhan Na chen vào một góc ngồi, trên bàn đặt một quyển sách để làm bộ, dùng tóc che khuất mặt, tránh bị phát hiện. Từ Mãnh ngồi bên cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô một cái: "Đồ nhát gan."

Nhan Na: "Xì!"

Theo thói quen trước đây, tiết cuối buổi sáng Văn Viêm chắc chắn sẽ ngủ gật. Nhưng bất giác quay sang bên cạnh, cậu lại thấy Cận Hành – một tên "ngây thơ vô số tội" – đang ngồi nghiêm chỉnh. Văn Viêm đưa tay ấn đầu anh xuống, giọng lười nhác: "Học sinh gương mẫu, cậu khiêm tốn chút đi."

Có tên học dốt nào mà lại ngồi thẳng lưng như thế, sợ thầy giáo không phát hiện ra chắc?

Trên ngón trỏ của Văn Viêm đeo một chiếc nhẫn bạc, áp sát da thịt, cảm giác lạnh lẽo. Cận Hành vô thức cử động cổ, sau đó thuận thế cúi xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu: "Có sách không?"

Tên này còn định đọc sách à?

Sách của Văn Viêm đều nhét trong ngăn bàn, mới tinh, gần như chưa từng động vào. Cậu nhíu mày, lục lọi hồi lâu rồi tùy tiện ném một quyển sách toán lên bàn Cận Hành: "Cầm đi."

Cuốn sách này nằm trong ngăn bàn đã lâu, mép giấy nhăn nhúm, nhưng chẳng có dấu vết nào cho thấy từng được lật mở. Vừa cũ vừa mới. Giáo trình của trường nghề với trung học số sáu có đôi chút khác biệt. Cận Hành liếc nhìn mục lục, lật từng trang một, dáng vẻ nghiêm túc.

Lưu hói vặn nắp cốc, uống một ngụm trà đặc rồi bảo học sinh mở sách ra. Ông bắt đầu giảng bài, mặc dù bên dưới chẳng mấy người chú ý, nhưng ông vẫn nói rất hăng say.

Cận Hành từ ngăn bàn lấy ra một cây bút nước, thử xem có mực không, sau đó đánh dấu hết những nội dung quan trọng trong sách theo yêu cầu của Lưu hói. Hàng ghế phía trước còn tạm, nhưng hai ba hàng ghế sau toàn học sinh cá biệt, chỉ mỗi anh là đang học bài.

Văn Viêm lười biếng tựa vào ghế, nhìn anh hồi lâu. Ban đầu cậu nghĩ Cận Hành sẽ nói chuyện với mình hoặc làm gì đó, nhưng anh lại chỉ cúi đầu nghe giảng. Văn Viêm đá vào ghế của anh, giọng có chút khó chịu: "Này—"

Cận Hành ngẩng lên: "Hửm?"

Văn Viêm giọng chẳng mấy thiện cảm: "Cậu đến đây nghe giảng hay làm gì vậy?"

Giáo viên ở trung học số sáu không đủ sức dạy cậu chắc, phải lặn lội tới trường nghề tồi tàn này học tập?

Cận Hành đáp: "Đến để chơi với cậu thôi."

Anh nói câu này bằng giọng điệu rất bình thản, cây bút trong tay xoay hai vòng linh hoạt, chẳng có vẻ gì là không tự nhiên. Đôi mắt đen sạch sẽ phản chiếu rõ ràng hình bóng của Văn Viêm, thoáng chút ý cười nhàn nhạt.

Chơi với cậu?

Văn Viêm khẽ nâng mí mắt, đôi mắt đen nhiều hơn trắng, thoạt nhìn chẳng phải hạng tử tế, nhướng mày hỏi: "Ông đây cần cậu đến chơi chung à?"

Chơi cái gì mà chơi, rõ ràng suốt buổi chỉ chăm chăm vào sách.

Có lẽ dáng vẻ của Văn Viêm trông như sắp kiếm chuyện, một nam sinh không quen ngồi gần đó tò mò quay sang, có vẻ hứng thú: "Ô, người ngồi cạnh Văn Viêm là ai vậy? Chưa từng thấy qua, học sinh mới à?"

Từ Mãnh đang nhai kẹo cao su, nghe vậy cũng chẳng buồn ngoảnh lại, đáp: "Đàn em mới nhận, người trung học số sáu đấy."

Nam sinh kia cười cười, đánh giá Cận Hành từ trên xuống dưới: "Cũng được đấy, trông giống học sinh gương mẫu."

Văn Viêm lười biếng đặt tay lên lưng ghế của Cận Hành, không hài lòng với ánh mắt người khác dán vào. Cậu vòng tay khoác qua cổ anh, kéo anh vào lòng, rồi nghịch đầu tóc anh như đang bắt nạt trẻ con, cười như không cười: "Học sinh gương mẫu? Đừng đùa, thành tích tệ lắm."

Câu này là Nhan Na từng nói. Lúc này, cô đang ngồi ở hàng ghế trước uống nước, nghe thấy liền bị sặc hai ngụm, ho đến đỏ bừng mặt, không dám hé răng.

Cận Hành bị ép dựa vào người Văn Viêm đầy mùi thuốc lá. Sau một thoáng kháng cự vô ích, anh lặng lẽ chấp nhận, đầu tựa lên cằm cậu, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, vô thức mang lại cảm giác an toàn không lời, khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.

Cảm giác an toàn?

Cận Hành khép mắt, đầu ngón tay không tự chủ nắm chặt lại, rất lâu cũng không thể thả lỏng hoàn toàn. Bốn chữ này đối với anh đã quá xa vời, quá lạ lẫm, đến mức khó mà thích nghi.

Anh nghe thấy lời của Văn Viêm, chớp mắt, chậm rãi nói: "Tôi không tệ như cậu nói."

Văn Viêm nhướng mày nhìn anh. Mái tóc nhuộm đỏ rượu sẫm, trông ngấm ngầm hợp với tính cách kiêu ngạo của cậu. Chiếc khuyên tai đính đá đen dưới ánh mặt trời lấp lánh nhẹ, đường nét xương hàm sắc sảo, dáng vẻ uể oải nhưng đẹp trai theo cách rất áp đảo. Cậu bật cười khinh khỉnh: "Cậu nói không tính."

Nói xong thì buông Cận Hành ra, hoàn toàn không chú ý tới Nhan Na đang co rúm người lại, bóng lưng nhỏ bé, yếu đuối và đầy bất lực.

#Cầu xin đừng bàn về chủ đề này nữa huhu#

Cận Hành vốn không nên trẻ con như thế ở cái tuổi tâm lý ba mươi lăm của mình, nhưng thấy Văn Viêm không tin, anh mở cặp, kéo khóa, lấy ra bảng điểm mới tinh, nhẹ nhàng đặt trước mặt cậu.

Văn Viêm chậm rãi cúi đầu: "Cái gì đây?"

Cận Hành: "Bảng điểm thi tháng."

Thành tích của Văn Viêm tuy không tốt, nhưng chữ thì vẫn biết đọc. Cậu liếc nhìn bảng xếp hạng trên cùng, tên Cận Hành đứng ở vị trí đầu tiên. Những tờ phiếu điểm bên dưới gần như đạt điểm tuyệt đối, thành tích vượt trội đến mức biến thái: "..."

Cậu cầm bảng điểm lên soi trước ánh sáng, không thấy dấu vết chỉnh sửa, cũng không giống hàng giả, khẽ xuýt xoa: "Nhan Na không phải nói thành tích cậu rất tệ sao?"

Tệ đến mức đứng nhất toàn khối?

Từ Mãnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, lập tức hứng thú, rút luôn bảng điểm trong tay Văn Viêm: "Hả? Nhất khối? Tụi em thi tháng xong rồi à?"

Câu sau là hỏi Nhan Na.

Nhan Na đứng thứ ba từ dưới lên trong toàn khối, thứ năm từ dưới lên trong cả lớp, căn bản không dám lên tiếng: "..."

Từ Mãnh lướt qua bảng xếp hạng, ngay lập tức nhìn thấy tên Cận Hành đứng đầu. Hắn ngạc nhiên buột miệng chửi hai câu, tiếp tục tìm kiếm tên Nhan Na. Mắt nhìn đến hoa cả lên mà vẫn chẳng thấy đâu, cuối cùng lật sang mặt sau, mới phát hiện tên cô: "Tôi đệch."

Từ Mãnh nghi ngờ cuộc đời: "Em thi mà uống rượu đến hỏng cả não à?"

Nhan Na xấu hổ, nổi giận: "Cút, dù tệ thế nào cũng còn hơn anh thi được cái trứng ngỗng!"

Hai kẻ tám lạng, nửa cân, kẻ tám lạng đừng cười kẻ nửa cân.

Văn Viêm cười đến không ngừng được, đôi chân dài duỗi thẳng, khoác tay lên vai Cận Hành, mang theo thái độ khích lệ của đàn anh với đàn em: "Tốt lắm, tiếp tục phát huy, cố gắng thêm nữa nhé."

Cận Hành liếc sang nhìn cậu, khẽ mỉm cười, nụ cười mang chút đùa bỡn của mèo vờn chuột và sự tự tin chắc chắn: "Nếu tôi thi tốt thì có thưởng không?"

Văn Viêm không suy nghĩ nhiều: "Cậu muốn gì?"

Cận Hành hơi nghiêng người, ghé sát tai Văn Viêm, động tác này giống như muốn nói nhỏ, cũng giống như cố ý tránh giáo viên, hơi thở ấm áp phả vào cổ, vừa mập mờ vừa quyến rũ, khiến xương cụt của Văn Viêm bỗng dưng ngứa ngáy kỳ lạ, da đầu cũng tê dại.

Cận Hành nói: "Tôi muốn..."

Văn Viêm dựng tai lên nghe.

Cận Hành hạ giọng, cười hỏi: "Cậu đồng ý hết chứ?"

Văn Viêm nghĩ thầm, Cận Hành có thể đòi gì được chứ: "Cậu nói trước đi."

Cận Hành lại bảo: "Tối nay nói."

Anh dường như cố ý để người khác chờ đợi, nói xong liền ngồi thẳng lại, dáng vẻ bình tĩnh nghiêm túc, cúi đầu tiếp tục ghi chép, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Văn Viêm: "..."

Cái lùm mía.

Thầy Lưu hói trên bục giảng vừa nói xong cách giải bài mới trong đơn vị, nghỉ một chút rồi viết một bài tập lên bảng, ánh mắt quét qua cả lớp, cuối cùng dừng lại ở hàng cuối, đẩy kính lão, nhìn tên trên bảng chỗ ngồi: "Từ Mãnh... là Từ Mãnh đúng không? Lên đây giải bài này đi."

"Phụt—"

Mấy hàng sau vang lên một tràng cười khẽ, rõ ràng là đám bạn bè thân thiết.

Từ Mãnh cũng không ngờ mình xui xẻo đến mức này, bị thầy gọi trúng ngay, đứng dậy, còn chẳng cần lên bục nhìn bài: "Thầy, em không biết."

Thầy Lưu hói đã đoán được, mấy hàng sau chẳng có mấy đứa chịu nghe giảng, giọng trầm xuống: "Cậu thật thà đấy, không biết thì đứng đó đi."

Nhan Na bên cạnh cười đến chảy cả nước mắt, chưa kịp lấy giấy lau đã nghe thầy Lưu hói nói: "Cô bé ngồi cạnh, lên đây giải bài này."

Nhan Na: "!!!"

Tiếng cười xung quanh càng rõ ràng hơn, Nhan Na chậm chạp đứng dậy, đành cứng đầu đi lên. Cô nhìn bài trên bảng hồi lâu, cuối cùng xác định mình không làm được, nhỏ giọng nói: "Thầy, bài này em không hiểu lắm..."

Thầy Lưu hói: "Đứng đó."

Văn Viêm ở phía sau vui sướng khi thấy người gặp họa, Cận Hành không nhịn được nhìn cậu một cái, lần đầu tiên cảm thấy cậu ngốc, khẽ nhắc: "Hình như tiếp theo là cậu đấy."

Văn Viêm nghẹn lại, không cười nổi nữa, vì thầy Lưu hói quả nhiên gọi cậu: "Cậu tóc đỏ sau cậu tóc tím kia, đứng lên, bài này cậu tính ra bằng bao nhiêu rồi?"

Cái gì mà tóc tím, sau đó là tóc đỏ??!

Văn Viêm nghe thầy bảo mình là tóc đỏ, mí mắt giật một cái, kéo ghế đứng dậy, không biết sao lại có cảm giác quang minh chính đại, định nói mình không biết, thì nghe Cận Hành thấp giọng bảo: "Đáp án là 7."

Văn Viêm liếc anh một cái, nói với thầy Lưu hói: "...7."

Thầy Lưu hói có lẽ không ngờ cậu thật sự tính ra, hơi bất ngờ đẩy gọng kính, dùng thước chỉ vào bài khác trên bảng: "Vậy bài này thì sao?"

Cận Hành ở bên cạnh tiếp tục làm quân sư quạt mo: "Căn bậc hai của 3."

Văn Viêm: "Căn bậc hai của 3."

Thầy Lưu hói gật đầu, cuối cùng cũng hài lòng: "Ừ, ngồi xuống đi."

Văn Viêm nhướn mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ Cận Hành thật sự là học bá?

Thầy Lưu hói bình thường rất ít gọi học sinh ở hàng sau, vì có gọi cũng không trả lời được, chủ yếu là do Từ Mãnh và Văn Viêm nhuộm tóc quá nổi, một đứa đầu tím, một đứa đầu đỏ, chen chúc ngồi với nhau, nhìn mà bực mình.

Từ Mãnh đứng trên bục, lẩm bẩm: "Ông ấy ghen tị vì chúng ta nhiều tóc hơn."

Tối nay Văn Viêm không đi xe máy, lúc mọi người tan học, ai về nhà nấy, cậu đi cùng Cận Hành. Buổi tối oi bức, nóng đến toát mồ hôi, có làn gió thổi qua mới mát hơn chút.

Văn Viêm ngậm điếu thuốc, bật lửa châm một cách thành thạo, nghĩ tới chuyện ban ngày Cận Hành nói về phần thưởng, ngừng lại, nhướn mày hỏi: "Cậu muốn gì?"

Cận Hành lặng lẽ bước bên cạnh cậu: "Muốn gì cơ?"

Văn Viêm: "Đừng giả ngu."

Nghe vậy, Cận Hành dừng bước, cười một cách đầy ẩn ý, thấy trên đường có người đi qua, để khỏi cản đường, kéo Văn Viêm vào một con hẻm nhỏ, góc khuất trở thành nơi che chắn tốt nhất cho hai người.

Cận Hành vô hình chung ép Văn Viêm vào tường, dáng người cao gầy dù gầy nhưng cũng mang lại cảm giác áp bức khiến tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên Văn Viêm bị người khác chặn theo cách này, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Có gì thì nói."

Cận Hành khẽ cười: "Tôi muốn hỏi cậu một câu trước."

Văn Viêm hất mí mắt: "Hỏi đi."

Cậu luôn mang vẻ mặt ngạo mạn, đến mức Cận Hành có lúc bất giác nhớ lại kiếp trước, khi mình đè cậu xuống giường mà làm đến mức tận cùng, khiến khóe mắt cậu đỏ bừng, giọng khàn đặc, xương, da, thịt, máu, tất cả đều như cây anh túc, khiến người ta nghiện...

Thật ra, Cận Hành không phải người kiên nhẫn, anh cúi đầu, lại gần Văn Viêm: "Dạo này, tôi biểu hiện thế nào?"

Ý anh là chuyện chuyển từ thực tập sang chính thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro