Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 125

Nếu Văn Viêm hiểu Cận Hành thêm chút nữa, cậu sẽ nhận ra hàm ý trong ánh mắt đối phương. Đáng tiếc, lúc này họ chưa quen biết nhau.

Cận Hành quá vô hại, mặc đồng phục chỉnh tề, tóc đen dài che khuất trán, nhìn thế nào cũng là học sinh ngoan. Nhưng những học sinh cá biệt thì lại thích bắt nạt kiểu học sinh như vậy nhất.

Lại gần hơn, Văn Viêm thậm chí ngửi được mùi nước giặt thoang thoảng trên áo anh, nhưng không bao lâu đã bị mùi thuốc lá xông vào làm át đi. Hai loại mùi hương trộn lẫn, mâu thuẫn và đối lập.

Những học sinh xung quanh thấy Văn Viêm bắt nạt người, giả vờ không thấy, bước chân vội vã đi ngang qua, không ai dám đứng lại xem.

Văn Viêm không chút biểu cảm, vỗ nhẹ lên mặt Cận Hành, tiếng vang giòn nhưng không đau, lại đủ uy hiếp: "Lớp nào, tên gì?"

Câu hỏi này của đám côn đồ thường để dễ bề tìm người gây sự sau này. Chỉ vài chữ hờ hững đã đủ khiến bọn học sinh sợ đến mềm chân. Người lanh trí sẽ bịa một cái tên vớ vẩn để qua chuyện, như "con mèo lớp ba", hay "con chó lớp bốn".

Cận Hành vì hành động của Văn Viêm mà buộc phải quay mặt sang một bên. Anh ngước lên, ánh mắt mang theo đường cong không thuộc về độ tuổi này. Bằng giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, anh đáp: "Lớp 11/6, Cận Hành."

Trông yếu đuối đến thảm hại.

Chữ "Cận" nào, chữ "Hành" nào, Văn Viêm không rõ. Cậu chỉ thuận miệng hỏi, nhìn vào mắt Cận Hành hồi lâu, thấy anh giống như một con thỏ trắng run rẩy. Cuối cùng, cậu bật cười khinh miệt, tiện tay đẩy anh ra.

Lạc Minh từ cổng trường đi ra.

Nói là đi, không đúng lắm. Trông hắn như đang lủi, bước chân vội vàng, đầu cũng không dám ngẩng, hoàn toàn khác xa dáng vẻ hống hách thường ngày, hệt như con chuột chột dạ.

Chuột vừa xuất hiện, con "thỏ" Cận Hành liền bị tạm gác sang một bên.

Văn Viêm không biết đá thế nào, lon nước ngọt rỗng nằm lăn lóc dưới đất đột nhiên bay vèo lên, chính xác đập vào sau đầu Lạc Minh, khiến hắn ta giật nảy mình.

"Cuối cùng cũng chịu ra rồi à?"

Văn Viêm cười nhếch mép, nhảy lên bồn hoa ven đường, sau đó rút ra một điếu thuốc. Nhờ lợi thế chiều cao, cậu nhìn người khác với thái độ trên cơ. Cậu không lo Lạc Minh sẽ chạy, bởi đám côn đồ đã lục tục bao vây hắn.

"Mày chạy cái gì? Hôm trước không phải mày oai lắm sao, bảo tụi tao biết mặt mà? Địt con mẹ mày, gan chó à?"

"Chạy nữa đi, sao không chạy nữa?"

Những học sinh trường nghề ra tay rõ ràng mạnh bạo hơn, chỉ vài cái tát đã khiến Lạc Minh chảy máu mồm. Thằng nhóc cao 1m8 bị đánh đến rúm ró như con gà con, không dám ho he nửa lời.

Lạc Minh vốn là trùm trường số 6, nhưng trước mặt đám này, xem ra vẫn chẳng đáng gì. Mấy tên đàn em thường theo hắn cũng không dám hó hé.

Cận Hành đứng đó, lặng lẽ quan sát, đến khi tiếng chuông vào lớp buổi tối vang lên, anh mới thu lại ánh mắt, xoay người bước vào cổng trường. Không biết nghĩ gì, anh quay đầu nhìn lại trong nền trời đêm, vô tình chạm mắt với thiếu niên ngạo mạn đang đứng trên bồn hoa, kẹp điếu thuốc trong tay.

Cận Hành có đôi mắt quá mức đen thẳm, người bình thường chỉ cảm nhận được sự tĩnh lặng chết chóc trong ánh mắt đó, nhưng Văn Viêm nhìn vào lại chỉ thấy một vùng cỏ dại bát ngát, sống chết mặc kệ, cháy rồi lại mọc.

Văn Viêm gảy đi lớp tàn thuốc, để lộ ngón tay với một chấm đỏ rực từ điếu thuốc cháy dở, ánh mắt mang theo vẻ thú vị.

Cận Hành theo dòng người lên tòa nhà dạy học.

Chỉ còn một tiết tự học buổi tối nữa là tan học. Giáo viên chủ nhiệm lớp, cô Dương, đang đứng trên bục giảng giải bài, chủ yếu là giảng cho mấy học sinh giỏi ở hàng ghế đầu. Còn đám người của Tưởng Thiếu Long, hoặc là truyền giấy, hoặc là ngủ gà ngủ gật, rõ ràng chỉ đến lớp để giết thời gian.

Đường Quả vừa là lớp trưởng, vừa là hoa khôi của lớp, thành tích cũng không tệ, cho nên trong mắt các thầy cô lẫn các nam sinh, cô thuộc nhóm người hội tụ mọi ưu thế. Cô phát bài kiểm tra lần trước, đi qua bàn của Cận Hành, lại tiện miệng nói thêm vài câu: "Cận Hành, lần này cậu tăng hai hạng so với lần trước rồi, cố lên nhé!"

Cô ấy dường như rất quan tâm đến tình hình thành tích của Cận Hành.

Kiếp trước, thành tích của Cận Hành không được tính là tốt, chỉ lẹt đẹt ở mức trung bình dưới, dù sao cũng chẳng mấy ai trong hoàn cảnh bị cả lớp cô lập, bắt nạt như anh mà vẫn giữ được thành tích ổn định. Mãi đến khi Văn Viêm bắt đầu bao che cho anh, bọn người Tưởng Thiếu Long mới không dám làm phiền anh nữa, anh lúc đó mới vươn lên hạng mười toàn trường.

Trong tay Cận Hành có một con dao rọc giấy, rất mỏng, chỉ dùng để gọt bút chì. Anh kẹp lưỡi dao lạnh lẽo trong tay, không biết đang nghĩ gì. Nghe thấy lời của Đường Quả, anh mới giật mình tỉnh lại, chỉ nói hai chữ: "Cảm ơn."

Cận Hành dường như đang cười, nhưng lại rất ôn hòa, không gây nguy hại gì. Đường Quả có chút ngại ngùng rời đi, Tưởng Thiếu Long ngồi vắt chân chữ ngũ ở góc lớp thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, như thể có thể nhỏ ra nước.

Cận Hành dường như không phát hiện ra ác ý trong mắt Tưởng Thiếu Long, anh giấu con dao rọc giấy vào tay áo, lớp vải mềm mại che đi vũ khí sắc bén, trừ anh ra, không ai khác biết được sự tồn tại của nó.

Tấm thẻ bài trên bàn anh hầu hết đều bị đánh dấu gạch đỏ, sai rất nhiều câu. Anh nhìn thoáng qua rồi nhét vào ngăn bàn, ngón tay nắm lấy một cây bút đen, trong tiếng giảng bài của giáo viên, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn từng nhịp.

"Cộc."

Cận Hành dường như không nhớ rõ rốt cuộc kiếp trước anh và Văn Viêm đã quen nhau như thế nào, nhưng đời này, anh vẫn cần một con dao...

"Cộc."

Mà Văn Viêm chính là con dao tốt nhất...

"Cộc."

Vì dùng lực quá mạnh, đầu bút đã bị đè bẹp vào trong.

Cô chủ nhiệm phát bài kiểm tra để cả lớp làm, sau khi kết thúc bài kiểm tra, họ cũng được tan học. Cô thu đống bài dày cộp trên bàn, dặn dò học sinh về nhà sớm, sau đó mang đôi giày cao gót của mình rời đi, tiếng giày vang lên từng nhịp lách cách.

Cả lớp như bầy chim được sổ lồng, lập tức nháo nhào chạy đi. Chẳng mấy chốc, lớp học rộng lớn chỉ còn lại vài người, cuối cùng chỉ còn Tưởng Thiếu Long và Cận Hành.

Cận Hành không rời đi. Anh yên lặng ngồi ở chỗ mình, như đang chờ đợi điều gì đó. Tay áo không ngừng xoa nhẹ vào món đồ giấu bên trong, lớp học rộng lớn trống trải, ánh đèn trên đầu phát ra ánh sáng nhợt nhạt.

"Rầm——"

Tưởng Thiếu Long bỗng đứng dậy, một cước đá văng cái bàn chắn trước mặt, trọng vật ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, thể hiện rõ sự giận dữ bùng lên của hắn. Những đường nét thô kệch trên khuôn mặt của hắn vì ghen ghét mà trở nên méo mó.

"Mẹ nó, tao đã bảo mày tránh xa Đường Quả ra! Mày điếc hay sao hả?!"

Thực ra, là Đường Quả chủ động lại gần Cận Hành hay là anh lại gần cô ấy đều không quan trọng. Người Tưởng Thiếu Long muốn trừng trị cũng chỉ là một mình anh. Gã đi đến phía sau Cận Hành, định kéo người từ ghế lên. Nhưng không ngờ mu bàn tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, như bị điện giật, khiến gã phải rụt tay lại theo phản xạ.

Tưởng Thiếu Long theo bản năng lùi lại, cúi đầu nhìn vào tay mình. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, bụng đã bị ai đó tung một cú mạnh bạo. Ngay sau đó, đầu gã truyền đến một cơn đau xé toạc như bị ai đó giật mạnh da đầu, kèm theo một tiếng rầm, cả người bị người khác ép lên cửa.

Hiện giờ trong lớp đã không còn ai khác, ngay cả đám đàn em của Tưởng Thiếu Long cũng đã đi.

Ánh mắt của Cận Hành chìm xuống, trong lòng như có một con thú dữ thoát khỏi lồng giam, khát máu và tàn nhẫn. Anh mạnh tay ép mặt Tưởng Thiếu Long vào cửa, sau đó túm lấy tóc hắn, liên tục đập mạnh vào cánh cửa, khóe môi khẽ nhếch, giọng thấp hỏi gã: "Sao, mày ghen tị à, hử?"

Tay anh vẫn không ngừng, những cú đập nặng nề liên tiếp khiến đầu Tưởng Thiếu Long choáng váng, trong lòng gã kinh hãi tột độ. Gã không thể ngờ được Cận Hành, người luôn nhút nhát và im lặng, lại dám làm ra chuyện như thế này.

Hắn điên rồi sao?!

Trong đầu Tưởng Thiếu Long chỉ có suy nghĩ đó. Gã cố vùng vẫy, mặt đỏ bừng, cổ nổi gân, gào lên như điên dại: "Cận Hành, mẹ mày! Mày tin không, tao sẽ giết mày?!"

Gã không thể quay đầu lại, nếu bây giờ quay lại, chắc chắn hắn sẽ thấy cậu thiếu niên phía sau đáng sợ như một con quỷ dữ.

Nghe vậy, Cận Hành bật cười, tiếng cười bệnh hoạn và kỳ quái: "Vậy để tao giết mày trước."

Anh rất dễ dàng đưa ra quyết định này, rút con dao giấu trong tay áo ra, từng chút từng chút một đẩy lưỡi dao ra khỏi vỏ. Âm thanh cạch cạch phát ra khiến da đầu Tưởng Thiếu Long tê dại. Gã vùng vẫy càng mạnh hơn, hét lớn: "Cận Hành! Cận Hành! Mày điên rồi! Mày muốn làm gì?!"

Cận Hành không đáp, lưỡi dao hướng thẳng vào lưng Tưởng Thiếu Long. Nhưng còn chưa kịp ra tay, một luồng đau nhói như bị điện giật truyền khắp cơ thể. Cánh tay run lên, con dao rọc giấy liền rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng. Cơ thể anh lảo đảo, lùi lại vài bước, phải vịn vào bàn mới đứng vững được.

[Đinh, phát hiện hành vi vi phạm của ký chủ, tiến hành hình phạt điện giật.]

Vì cú sốc này, Tưởng Thiếu Long mới được cứu. Cả người gã ngã xuống đất, trông như một bãi bùn nhão, trên đầu đầy những vết bầm tím. Có lẽ gã cảm thấy Cận Hành thực sự đã phát điên, thậm chí không còn tâm trạng trả thù, chỉ biết luống cuống bò dậy, vặn mở cửa lớp, lăn lộn chạy trốn.

Cận Hành thấy vậy thì cười lạnh, cúi xuống nhặt con dao rọc giấy lên, đứng dậy đuổi theo. Nhưng khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, không biết nghĩ đến điều gì, anh bỗng dừng lại, thu lại vẻ mặt của mình, chầm chậm quay trở vào.

Anh đứng nguyên tại chỗ, không cử động, quay người nhìn lớp học trống trải, nhớ lại giọng nói kỳ quái, lạnh lùng vừa vang lên bên tai, ánh mắt hơi híp lại.

Cận Hành cất giọng, chỉ nói hai chữ:

"Ra đây."

Hệ thống rất nghe lời mà bay ra, sau mấy đời ký chủ trước, nó đã tổng kết được một bộ lời thoại giới thiệu hoàn chỉnh. Đôi cánh vỗ nhẹ, cất tiếng:

[Ký chủ thân mến, với tư cách là người được Chấp Hành Quan Liên Sao lựa chọn, anh rất may mắn có được cơ hội sống lại lần nữa. Nhưng từ nay về sau, mọi hành động của anh sẽ được hệ thống giám sát. Anh không được phép làm bất kỳ việc gì vi phạm nội quy cải tạo, nếu không sẽ bị trừng phạt bằng hình thức điện giật giống như vừa rồi.]

Hệ thống nhẹ nhàng kết luận: [Sinh mệnh không dễ dàng có được, hãy biết trân trọng nhé~]

Thân thể màu xanh nhạt của hệ thống lơ lửng trong không khí, giống như khung cảnh chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng. Cận Hành không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhìn nó, tiêu hóa những lời mà hệ thống vừa nói. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ cười, đáp lại:

"Ồ."

Anh nói:

"Tuỳ."

Hệ thống nhắc nhở: [Thân ái, nếu quá trình cải tạo thất bại, anh sẽ mất đi cơ hội tái sinh.]

Tưởng Thiếu Long đã chạy xa. Cận Hành ném con dao rọc giấy xuống đất, âm thanh kim loại va chạm vang lên lanh lảnh. Gương mặt anh trở về vẻ ôn hòa, vô hại như thường ngày, thậm chí còn mang theo chút dè dặt vô tội. Anh chậm rãi đáp lại hệ thống: "Nhưng... tôi chưa từng nói là tôi muốn sống lại."

Cận Hành cười, nụ cười có chút kỳ quái: "Tôi chưa từng nói là tôi muốn sống lại."

Ba năm ác mộng, ba năm đầm lầy, tại sao lại bắt anh phải trải qua thêm một lần nữa?

Hệ thống bình thản trả lời: [Bởi vì... anh cần được cải tạo.]

Hệ thống nói tiếp: [Anh đã từng phạm một sai lầm, nợ một người một lời xin lỗi.]

Nụ cười của Cận Hành dần tắt, ánh mắt trầm xuống: "Từ trước đến giờ, chỉ có người khác nợ tôi."

Hệ thống hơi ngập ngừng, rồi nói ra một cái tên: [Thế còn Văn Viêm thì sao?]

Những sai lầm gây tổn thương người khác trong kiếp trước, mười mấy năm tù giam, rốt cuộc là lỗi của ai?

Kally: Nhân dịp Việt Nam thắng thì lên truyện cho mọi người chung vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro