Chương 121
Thiên Nhất Môn tạm thời an cư trên hòn đảo này, để tránh khỏi chiến loạn bên ngoài. Ngoại trừ Minh Không vẫn còn chút khó khăn trong việc thích nghi, cơ bản không có vấn đề gì lớn. Thoắt cái, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Khúc Thuần Phong ngồi bên bờ biển, bên cạnh đặt một chiếc lò đất nhỏ để sắc thuốc. Trong chiếc bình đầy nước thuốc đen sánh, vì nhiệt độ nóng bỏng mà từng đợt bọt khí sủi lên. Anh cầm trong tay một xấp giấy, vừa đọc vừa lấy dược liệu từ trong túi Càn Khôn bỏ vào. Thời gian trôi qua, nước thuốc càng lúc càng sền sệt.
Lâm Uyên trở về sau khi đi kiếm ăn, ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt liền lập tức bơi xa. Một lúc lâu sau mới chần chừ quay lại, dụi mặt vào đầu gối Khúc Thuần Phong, buồn bực nói đúng một chữ: "Hôi."
Khúc Thuần Phong thấy vậy, liền lấy từ bên hông một túi hương màu xanh nhạt đưa cho cậu. Mùi hương nhàn nhạt của đàn hương xua bớt mùi thuốc đắng, cuối cùng cũng khiến đôi mày nhíu chặt của giao nhân giãn ra đôi chút.
Lâm Uyên không hiểu vì sao Khúc Thuần Phong ngày nào cũng sắc những thứ này, dùng móng tay nhọn khều khều đống củi lửa, lại bị nóng mà rụt tay về. Cậu ngẩng đầu hỏi anh: "Có ngon không?"
Khúc Thuần Phong từng một lần dùng nồi đất nấu canh cá, khiến Lâm Uyên thòm thèm.
Khúc Thuần Phong cảm thấy cậu ngốc. Thuốc làm sao ngon được: "Tất nhiên là không ngon rồi."
Anh nghĩ đến độc tố trên người mình chưa được hóa giải, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Nhìn Lâm Uyên một cái, những ngón tay thon dài rơi trên mái đầu cậu, chầm chậm luồn qua mái tóc xanh thẫm như mực. Yết hầu anh khẽ động, thấp giọng hỏi: "Nếu một ngày ta chết đi, ngươi có tìm người bạn đời khác không?"
Thực ra trong lòng anh đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi một câu.
Lâm Uyên nghe anh nói đến chữ "chết", liền không vui. Cậu nhẹ nhàng cào cào vào ngọc bội bên hông Khúc Thuần Phong, lẩm bẩm nói: "Không tìm."
Giao nhân một khi chọn bạn lữ sẽ là một đời một kiếp, làm gì có chuyện thay đổi. Nếu Khúc Thuần Phong chết, cậu sẽ ở lại bên thi thể của anh.
Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhìn Lâm Uyên, một lát sau, anh kéo cậu vào lòng, khẽ thở dài, vòng tay ôm chặt lấy cậu. Sức lực lớn đến mức khiến người ta nghẹt thở. Lâm Uyên không hiểu vì sao hôm nay anh lại khác thường như vậy, ngơ ngác chớp mắt, nhưng cũng không giãy giụa, chỉ nhẹ nhàng quẫy quẫy đuôi.
Trong lòng Khúc Thuần Phong bỗng nhiên cảm thấy rất tiếc nuối. Không rõ lý do, chỉ là nỗi tiếc nuối không đâu vào đâu.
Lâm Uyên hỏi anh: "Ngươi làm sao vậy?"
Khúc Thuần Phong khẽ lắc đầu: "Không có gì."
Cuối cùng anh vẫn không nói với cậu chuyện mình trúng độc, chỉ nghĩ rằng nếu có thể giải được độc thì coi như trời ban ân đức, còn nếu không giải được, cũng là mệnh trời.
Minh Tuyên ngồi ở nơi xa, một mình buồn chán, đang nghịch mai rùa của mình. Hắn không hứng thú với những thứ khác, chỉ thích những thứ thần thần bí bí như bói toán. Hắn bỏ vài đồng tiền xu vào trong mai rùa, lắc lắc đến mức phát ra những âm thanh lách cách liên hồi.
Một giao nhân có chiếc đuôi vàng ngồi chống cằm nhìn hắn: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Minh Tuyên: "Bói toán."
Giao nhân với chiếc đuôi vàng nghe vậy, hơi nhướng mày. Đôi mắt màu hổ phách của hắn dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng ngời. Khác với vẻ yêu mị của Lâm Uyên, đường nét gương mặt hắn lại mang chút tà khí lạnh lùng hơn: "Bói toán là gì?"
Minh Tuyên: "Là đoán trước tương lai."
Đối phương như bừng tỉnh, có vẻ hứng thú: "Vậy ngươi bói cho ta đi?"
Ai ngờ Minh Tuyên lắc đầu như trống bỏi, nhắm mắt tiếp tục lắc mai rùa: "Ta chỉ biết bói mệnh người, không bói mệnh cá."
Hắn nói rồi, đổ mấy đồng xu ra, sắp xếp theo thứ tự, nhưng vẫn là một cục diện rối ren phức tạp. Hắn nhíu mày, bấm tay tính toán, trầm tư suy nghĩ, hồi lâu không lên tiếng.
Giao nhân kia thấy vậy liền hỏi: "Ngươi đã tính ra gì rồi?"
Minh Tuyên vuốt vuốt cằm, trầm ngâm nói: "Sinh tử quan, Diêm La mở lối, điềm xấu chín chết một sống."
Hiện tại, nước Sở đã mất, Hồng Quan Vi phi thăng, thật sự không còn ngoại lực nào có thể can thiệp vào vận mệnh của các sư huynh đệ bọn họ nữa. Nếu nhất định phải nói đến một điều có thể ảnh hưởng, thì chỉ có độc cổ trong người mà thôi.
Hiếm khi thấy Minh Tuyên lộ vẻ mặt khổ sở. Đại sư huynh liên tiếp mấy chục ngày đều thử thuốc, nhưng vẫn không có bất kỳ kết quả nào. Chẳng lẽ thật sự là trời cao đố kỵ anh tài, ông trời nhất định phải để bọn họ chôn thây nơi đây sao?
Đang lúc âu sầu, bỗng nghe từ xa truyền đến một tiếng kinh hô. Hóa ra Minh Không khi đang bắt cá đột nhiên ngã xuống, co giật không ngừng, phun ra một ngụm máu lớn, trông như sắp mất nửa cái mạng.
Khúc Thuần Phong vốn đang sắc thuốc, nghe thấy động tĩnh liền biến sắc, vội vàng bước đến. Anh thấy Minh Không nằm trên đất, đau đớn co quắp, hai tay bóp lấy cổ họng, thở không ra hơi. Mấy vị sư huynh đứng xung quanh, hốt hoảng như kiến bò trên chảo nóng. Thấy Khúc Thuần Phong đến, họ tự giác nhường ra một lối.
"Đại sư huynh, Minh Không phát độc rồi, làm sao bây giờ!"
"Hắn, hắn... hắn hình như không ổn rồi..."
Khúc Thuần Phong ngồi xuống cạnh Minh Không, nhíu mày bắt lấy cổ tay hắn kiểm tra. Chỉ thấy trên đó xuất hiện một đường vân đen, đã lan ra hơn ba tấc dọc theo cánh tay – rõ ràng là dấu hiệu phát tác của độc cổ.
Lần này xuất môn, Chiêu Ninh Đế chỉ ban cho họ thuốc giải dùng trong nửa năm. Trên đường đến Tuyền Châu, bọn họ mất hai tháng, lại hao tổn ba bốn tháng truy tìm tung tích giao nhân. Tính ra, kỳ hạn nửa năm đã gần đến. Minh Không là người nhỏ tuổi nhất trong các sư huynh đệ, tu vi lại thấp nhất, chỉ e không thể áp chế được độc tính nên mới phát tác sớm.
Khúc Thuần Phong lấy vài cây kim vàng từ túi càn khôn, phong bế mấy đại huyệt trên người Minh Không, dùng hết sức mới cạy được hàm răng đang nghiến chặt của hắn, rồi bảo Minh Tuyên mang bát thuốc vừa sắc xong tới.
Minh Tuyên luống cuống đi làm ngay, rất nhanh đã mang một bát thuốc đen kịt tới. Nhưng hắn đứng bên cạnh, do dự mãi mà không dám cho Minh Không uống.
Thấy vậy, Khúc Thuần Phong cau mày, trầm giọng quát: "Ngây ra làm gì? Còn không mau cho hắn uống!"
Minh Tuyên gấp đến đổ mồ hôi: "Đại sư huynh, nóng, nóng... nóng quá."
Nói nóng là còn nhẹ, bát thuốc ấy vừa mới đun sôi, nếu đổ thẳng xuống có thể làm bỏng chết cả heo.
Khúc Thuần Phong muốn chỉnh đốn hắn, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp. Anh trầm giọng ra lệnh: "Đi lấy nước lạnh về, hòa thuốc rồi đổ vào!"
Minh Nghĩa tính tình ổn trọng hơn, đã sớm mang một bát nước lạnh lớn tới. Bọn họ hòa nước vào thuốc, rồi cùng nhau cạy miệng Minh Không, luống cuống tay chân đổ hết vào. Minh Không giãy giụa điên cuồng, ho sặc sụa, mãi một lúc lâu sau mới yên lặng, nhắm mắt hôn mê.
Minh Tuyên vội hỏi: "Đại sư huynh, hắn thế nào rồi?"
Khúc Thuần Phong lòng rối như tơ vò, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Anh thử hơi thở, lại bắt mạch cho Minh Không, sắc mặt điềm nhiên nhưng lại khiến người khác có cảm giác anh không hoàn toàn tự tin: "Không sao, hắn chỉ ngủ thôi. Các ngươi chăm sóc hắn cẩn thận."
Phương thuốc Hồng Quan Vi để lại chỉ có thể kéo dài mạng sống của bọn họ thêm ba tháng. Nhưng ba tháng sau thì sao? Rồi sẽ thế nào?
Độc phát của Minh Không dường như chỉ là khởi đầu. Trong khoảng thời gian sau đó, mọi người trong Thiên Nhất Môn đều lần lượt xảy ra vấn đề. Mặc dù sau khi uống thuốc, độc tính tạm thời được áp chế, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, đó chỉ là tạm thời mà thôi.
Khúc Thuần Phong mệt mỏi vì chạy đôn chạy đáo, mỗi ngày anh làm không ngừng nghỉ, ngoại trừ sắc thuốc thì vẫn là sắc thuốc. Nhưng mỗi bát thuốc uống xong, dường như đều báo hiệu sinh mệnh của họ chỉ còn lại ba tháng ngắn ngủi. Áp lực đè nặng trong lòng, khiến anh hít thở cũng khó khăn. Sự tuyệt vọng thấm sâu vào xương tủy, khiến người ta chỉ muốn buông xuôi.
Người cuối cùng phát độc, ngoài Khúc Thuần Phong, chính là Minh Tuyên. Thế nhưng hắn lại không hề nhăn nhó, chịu đựng cơn đau, ngồi xổm bên cạnh, giống như một đứa trẻ đòi kẹo, giục giã Khúc Thuần Phong: "Đại sư huynh, nhanh, nhanh, thuốc..."
Khúc Thuần Phong rót thuốc đã nguội vào bát, đưa cho hắn. Minh Tuyên chẳng màng nóng lạnh, ba ngụm đã uống cạn. Hiển nhiên đau đớn không chịu nổi, hắn thở phào một hơi dài, sau đó ngã vật xuống đất, chẳng buồn nhúc nhích.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, người khó chịu nhất thực ra chính là Khúc Thuần Phong. Anh nhìn Lâm Uyên vẫn đang ngồi bên cạnh đống lửa thêm củi sắc thuốc, lắc đầu ngăn lại, rồi dùng cát dập tắt lửa.
Một bát thuốc còn lại, đủ để anh uống.
Giao nhân sợ lửa, bàn tay Lâm Uyên bị bỏng đến tróc da, nhưng cậu hiếm khi không làm nũng đòi lăn lộn bên cạnh Khúc Thuần Phong. Như thể nhận ra cảm xúc nặng nề của anh, cậu yên lặng rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn nằm trên đầu gối, cái đuôi cá khẽ khàng đong đưa.
Khúc Thuần Phong vì sao không vui?
Khúc Thuần Phong vì sao không vui?
Đầu óc Lâm Uyên đầy ắp những câu hỏi ấy, không thể nghĩ thêm điều gì khác.
Cậu không biết rằng, Khúc Thuần Phong đang chờ chết. Trong lúc chờ đợi cái chết, có lẽ anh sẽ phải tận mắt chứng kiến từng sư đệ dưới trướng mình chết trước, đó là một loại tuyệt vọng còn nghẹt thở hơn cả cảm giác chìm sâu xuống đáy biển mà chết đuối.
Gió biển nhè nhẹ thổi đến, cuốn đi làn khói mỏng bay lên từ đống lửa. Khúc Thuần Phong không sợ chết, anh chỉ sợ liên lụy các sư đệ bên dưới, cũng sợ phụ sự ký thác của sư phụ. Lúc này, ngoài việc chờ đợi độc phát, anh chỉ có thể tự hỏi liệu những lựa chọn ban đầu của mình có đúng đắn hay không.
Minh Tuyên sau khi uống thuốc, dường như đã hồi phục đôi chút. Hắn lảo đảo ngồi dậy, phủi cát trên người, thấy Khúc Thuần Phong và giao nhân kia ngồi cạnh nhau tựa như đang thất thần, liền không kìm được mà nhìn chăm chú rất lâu.
Rất lâu...
Lâu đến mức Khúc Thuần Phong cảm giác được ánh mắt của hắn, nhíu mày nhìn qua: "Nhìn ta làm gì?"
Minh Tuyên hoàn toàn là có lòng tốt, tuyệt đối không có ý nguyền rủa: "Sư... sư huynh, ta đang chờ huynh phát độc để cho huynh uống thuốc."
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn chờ mãi mà chẳng thấy Khúc Thuần Phong có bất kỳ dấu hiệu phát độc nào. Thuốc cũng đã nguội cả rồi.
Khúc Thuần Phong dù có tu vi cao thâm thế nào, cũng không thể mạnh đến mức này.
Minh Tuyên nhất thời không hiểu ra sao, trong đầu đầy mơ hồ.
Khúc Thuần Phong thực ra chính anh cũng không dám chắc. Theo lý mà nói, kỳ hạn nửa năm đã qua, các sư đệ bên dưới không ai thoát khỏi việc phát độc, chỉ riêng anh không có chút động tĩnh nào. Cánh tay anh cũng không xuất hiện vân đen, mọi thứ bình thường đến mức khó tin.
Minh Tuyên tò mò nhìn Khúc Thuần Phong, nhưng anh cũng không biết phải giải thích thế nào, đành nói: "Đặt bát thuốc xuống, ta tự uống."
Minh Tuyên chỉ có thể đặt bát thuốc sang một bên, sau đó nhanh nhẹn lủi đi.
Lâm Uyên nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, đột nhiên thay đổi dáng vẻ lười biếng, thẳng lưng ngồi dậy, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, trong con ngươi xanh đen lóe lên vài tia sắc bén: "Ngươi trúng độc sao?"
"Không," Khúc Thuần Phong ấn cậu nằm xuống, tay áo rộng lớn rủ xuống, che đi làn gió se lạnh: "Đừng nghe Minh Tuyên nói linh tinh."
Minh Tuyên quả thật thường hay nói linh tinh, nhưng Lâm Uyên vẫn không mấy tin tưởng, liền đưa mũi ngửi ngửi trên người Khúc Thuần Phong. Không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh tật nơi con người, cậu mới yên lòng, nằm lại trong lòng anh, nhớ đến những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, bèn hỏi: "Bọn họ bệnh rồi sao?"
Khúc Thuần Phong không biết phải trả lời thế nào, trầm mặc một lúc: "Ừ..."
Lâm Uyên không hỏi thêm nữa. Trong lòng cậu, chỉ cần Khúc Thuần Phong không sao thì những người khác chẳng liên quan gì đến cậu cả. Đêm buông xuống, như thường lệ, cậu ôm lấy chiếc đuôi của mình, chìm vào giấc ngủ.
Khúc Thuần Phong thì không tài nào chợp mắt, bên cạnh anh là bát thuốc đã nguội ngắt, vẫn chờ mình độc phát. Thế nhưng từ sáng đến tối, từ tối đến nửa đêm, mọi thứ vẫn yên ắng, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Người từng trải qua mới biết, chờ chết là một chuyện vô cùng dày vò. Khúc Thuần Phong thấy Lâm Uyên bên cạnh ngủ rất ngon, rốt cuộc không kìm được, lặng lẽ ngồi dậy. Anh nhíu chặt mày, tự bắt mạch, thế nhưng mạch tượng lại bình hòa, không có chút dấu hiệu nào của trúng độc.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Ánh mắt Khúc Thuần Phong thoáng qua vẻ kinh hãi, nghĩ mãi không ra. Anh cẩn thận hồi tưởng những dược liệu mình đã thử mấy ngày qua, nhưng vẫn không tìm được lời giải. Đúng lúc này, một quả cầu ánh sáng màu xanh không biết từ đâu hiện ra, rồi lăn một vòng theo độ dốc trên mặt đất, "lạch cạch" lăn đến bên cạnh anh.
#Hệ thống lại đổi cách xuất hiện mới#
Hệ thống: 【Chào thân ái, lâu ngày không gặp nha.】
Khúc Thuần Phong thấy vậy bèn buông tay đang bắt mạch, nhàn nhạt nói: "Hóa ra là các hạ."
Quả cầu ánh sáng này thần xuất quỷ nhập, anh không cách nào dò được tung tích, nhưng hôm nay anh lại chẳng có tâm tư giao tiếp với nó. Tay anh lục lọi trong túi càn khôn, muốn tìm một quyển y thư để xem thử tại sao độc cổ trong người mình mãi không phát tác.
Hệ thống chính là vì chuyện này mà đến: 【Thân ái, không cần tìm nữa, độc trên người ngươi đã được giải rồi.】
Động tác của Khúc Thuần Phong khựng lại, theo phản xạ ngẩng lên nhìn hệ thống, ánh mắt ngẩn ngơ, hiển nhiên bị câu nói bất thình lình của nó làm bối rối. Hệ thống bay vòng quanh anh một vòng, sau đó đậu lên vai, ghé tai anh nói nhỏ một câu:【Thân ái, máu của hậu duệ Giao Hoàng có thể giải bách độc đó.】
Nói xong, hệ thống liền như kẻ trộm, thoắt cái bật ra xa, rồi giả vờ thản nhiên bay vòng quanh.
Nó không nói gì, nó không nói gì cả.
Trạm không gian vũ trụ có quy định, hệ thống không được tùy ý tiết lộ bất kỳ chuyện gì làm nhiễu loạn quỹ đạo cuộc đời của ký chủ, huống chi kiếp trước Khúc Thuần Phong đã từng săn giết nhiều giao nhân. Nếu biết máu giao nhân có thể giải bách độc, chẳng may anh nảy sinh tà tâm thì sao?
Nhưng tính mạng của đám đệ tử Thiên Nhất Môn đều treo lơ lửng, hệ thống không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết được. Huống chi, giờ đây có lẽ Khúc Thuần Phong đã được cải tạo... thành công rồi chăng?
Câu nói của hệ thống làm tim Khúc Thuần Phong lỡ một nhịp. Nghe nói có thứ có thể cứu đệ tử của mình, anh như kẻ sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt tối tăm bỗng sáng bừng lên một chút, cất tiếng hỏi: "Máu của hậu duệ Giao Hoàng?"
Hệ thống len lén nhìn Lâm Uyên đang say ngủ:【Cậu ấy chính là hậu duệ của Giao Hoàng. Ngươi có thể xin cậu ấy cho một chút máu, nhưng nhất định phải được sự đồng ý nhé.】
Khúc Thuần Phong lúc này mới nhớ ra, lần trước anh bị A Tẫn làm bị thương dưới đáy biển, chính là Lâm Uyên dùng máu cứu anh. Nghe vậy, anh không tự chủ siết chặt đầu ngón tay, do dự hỏi: "Nếu rút máu, có ảnh hưởng đến tính mạng của cậu ấy không?"
Chuyện này hệ thống cũng không biết. Nó sợ nói thêm sẽ bị giám sát viên phát hiện, bèn lắc đầu, dùng cánh che miệng, ra vẻ kín như bưng.
Khúc Thuần Phong vì động tác đứng dậy mà tạo ra tiếng động, Lâm Uyên đang ngủ bỗng nhiên trở mình, không chạm được vào anh, chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh giấc. Cậu chậm rãi mở mắt giữa màn đêm, chiếc đuôi cá dài khẽ giãn ra, lớp vảy trong suốt lấp lánh ánh sáng xanh, phát ra một tia sáng lung linh dưới ánh trăng.
Xanh biếc! Lấp lánh!
Hệ thống vốn định rời đi, nhưng nhìn thấy chiếc đuôi của Lâm Uyên, đột nhiên không nhịn được mà bay đến gần, ngưỡng mộ thốt lên: 【Thật... thật đẹp quá. Màu xanh này phát sáng luôn đấy!】
Cả quả cầu sáng sắp dán vào đuôi Lâm Uyên, nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay ngăn lại. Ngẩng lên liền thấy vẻ mặt băng lãnh không đổi của Khúc Thuần Phong.
Khúc Thuần Phong nhàn nhạt nói: "Các hạ, xin hãy tự trọng."
Hệ thống: 【QAQ vâng... được...】
Hệ thống "biu" một tiếng, biến mất trong không khí.
Lâm Uyên chẳng nhận ra gì cả, cậu lăn một vòng trên đất rồi ôm lấy eo Khúc Thuần Phong, dụi đầu vào anh, đuôi cá vắt ngang chân anh, quấn lấy một cách thân mật. Vì vừa tỉnh dậy, giọng cậu mang theo vẻ lười nhác khàn khàn, có chút mê hoặc: "Sao không ngủ..."
Khúc Thuần Phong biết độc cổ trên người đệ tử có thể cứu, trong lòng vừa vui mừng vừa khó xử. Anh nhìn Lâm Uyên, chậm rãi siết chặt tay áo, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, trông anh đầy vẻ u sầu.
Lâm Uyên thấy anh không trả lời, cuối cùng cảm thấy có gì đó không ổn, khẽ ngồi thẳng người dậy: "Ngươi sao vậy?"
Khúc Thuần Phong nhìn cậu, một lát sau, mới khó khăn cất tiếng: "Đệ tử ta trúng độc cổ..."
Lâm Uyên khẽ động đuôi cá, không hề bận tâm: "Rồi sao?"
Khúc Thuần Phong cũng biết yêu cầu này có chút quá đáng. Tay anh đặt trên đầu gối siết rồi thả, thả rồi lại siết, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, thấp giọng nói: "Máu của ngươi có thể cứu bọn họ."
Lâm Uyên dường như cuối cùng cũng hiểu vì sao dạo gần đây Khúc Thuần Phong lại hay thất thần như vậy. Cậu cụp mắt nhìn thanh kiếm dài chưa bao giờ rời khỏi người anh, đuôi cá khẽ động, rồi nằm yên tại chỗ: "...Ngươi muốn giết ta sao?"
Khúc Thuần Phong nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Ta vì cớ gì phải giết ngươi?"
Đuôi cá của Lâm Uyên lại không tự chủ được mà khẽ động, quét qua mặt đất phát ra tiếng sột soạt nhỏ. Cậu bỗng nhiên rất muốn biết, trong lòng anh, rốt cuộc mình quan trọng hay đám sư đệ quan trọng hơn, liền nhẹ giọng hỏi: "Vậy nếu chỉ có cách giết ta mới cứu được sư đệ của ngươi, ngươi sẽ giết ta chứ?"
Thần sắc của cậu không quyến rũ, cũng chẳng đơn thuần, nhìn qua vô cùng nghiêm túc.
Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhìn cậu, không trả lời. Lâm Uyên cũng chẳng thúc giục, đôi mắt xanh thẳm dưới màn đêm như thấm đẫm một lớp mực dày nặng.
Người này dường như chưa bao giờ nói thích cậu. Đám sư đệ kia, trong lòng anh, hẳn là quan trọng hơn nhiều...
Khúc Thuần Phong không hiểu vì sao Lâm Uyên lại hỏi vậy. Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, dù anh không cứu được sư đệ, cũng tuyệt đối sẽ không ra tay với Lâm Uyên. Anh ngẩn ngơ nhìn giao nhân trước mặt, giọng khàn khàn: "Dĩ nhiên là không..."
Khi xưa không giết Lâm Uyên, bây giờ không, sau này càng không...
Lâm Uyên hỏi: "Thật không?"
Khúc Thuần Phong: "Ừ."
Khúc Thuần Phong chỉ nói một chữ, nhưng Lâm Uyên liền tin tưởng. Cậu nhẹ nhàng phủi lớp cát trên đuôi cá, sau đó linh hoạt lách mình vào vòng tay ấm áp của anh, cúi đầu nhìn cổ tay đã hồi phục hoàn toàn, khẽ nói: "Vậy thì được rồi."
Khúc Thuần Phong không biết vì sao, nhưng lại chẳng thấy vui vẻ. Anh nắm lấy bàn tay lạnh băng của Lâm Uyên, khẽ xoa vài cái, trầm giọng hỏi: "Nếu dùng máu của ngươi, có nguy hiểm đến tính mạng ngươi không?"
Câu hỏi mang chút quan tâm này khiến Lâm Uyên có chút vui vẻ. Cậu đếm số lượng người của Thiên Nhất Môn, nghĩ rằng mỗi người một giọt máu thì chắc vẫn ổn, liền lắc đầu: "Không đâu."
Khúc Thuần Phong nghe vậy mới yên tâm đôi chút. Anh liếc nhìn khuôn mặt nghiêng rõ từng đường nét của cậu, biết rằng cậu đồng ý cứu người là vì lời anh nói. Trong lòng vừa thấy cậu ngốc nghếch, vừa cảm thấy cậu chân thành. Anh từ từ siết chặt vòng tay ôm, giọng nói mơ hồ hòa lẫn trong màn đêm tịch mịch: "Đa tạ..."
Lâm Uyên đáp lại theo lễ: "Không cần cảm tạ." Cái đuôi phía sau ngoe nguẩy, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.
Ánh mắt Khúc Thuần Phong khẽ trầm xuống, nhưng lại mang theo chút dịu dàng hiếm có. Anh vén mái tóc xanh đậm của cậu bằng đầu ngón tay, như có như không, bất chợt cúi đầu hôn lên đôi môi của giao nhân trước mặt. Động tác nhẹ nhàng hé mở hàm răng cậu, môi lưỡi quấn quýt phát ra những âm thanh ám muội khe khẽ.
Hà tất phải hỏi câu đó...
Khúc Thuần Phong đè cậu xuống, vạt áo khẽ thoảng mùi trầm hương nhàn nhạt. Khi lướt qua đôi mắt tuyệt mỹ của Lâm Uyên, mùi hương thanh lãnh này lại dường như nhiễm thêm vài phần vấn vương. Anh hôn lên môi cậu, lại khẽ chạm vào vành tai nhọn nhọn, cúi đầu, nghiêm túc nhìn cậu: "...Ngươi không giống bọn họ, hiểu không?"
Lâm Uyên không hiểu, chớp chớp mắt, mím môi hỏi: "Ta không quan trọng bằng bọn họ sao?"
Khúc Thuần Phong lắc đầu: "Không, ngươi rất quan trọng."
Lâm Uyên lại vui vẻ: "Quan trọng hơn cả sư đệ của ngươi sao?"
Khúc Thuần Phong hơi nóng mặt. Anh rất ít khi nói mấy lời trắng trợn như vậy, cảm thấy vô cùng không quen, nghe vậy liền hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Lâm Uyên, rồi khẽ nói một chữ: "Ừm..."
Quan trọng hơn một chút.
Một bên là người thân, một bên là bạn đời.
Sáng sớm hôm sau, Minh Tuyên bị ánh nắng làm chói mắt mà tỉnh lại. Hắn nhớ tới thương thế của Khúc Thuần Phong, là người dậy sớm nhất, xoa xoa mắt rồi đi tìm anh khắp nơi. Cuối cùng, hắn thấy Khúc Thuần Phong đang ôm lấy Lâm Uyên, ngủ ngon lành dưới bóng cây, bên cạnh là bát thuốc đã nguội lạnh.
Sao lại chưa uống?
Minh Tuyên gãi đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh Khúc Thuần Phong, bưng bát thuốc lên nhìn thử, rồi phát hiện chẳng hề động đến một giọt.
Khúc Thuần Phong tai thính, nhận ra tiếng bước chân nhẹ nhàng bên cạnh liền tỉnh dậy. Anh mở mắt theo phản xạ, nhưng đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Minh Tuyên, không khỏi nhíu mày. Lại thấy đối phương bưng bát thuốc đưa tới trước mặt mình: "Đại sư huynh, uống thuốc đi."
Khúc Thuần Phong: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro