Chương 115
Minh Tuyên trong nước vùng vẫy điên cuồng, gần như chỉ còn nửa cái mạng. Trong cơn mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy có một bàn tay lạnh buốt vòng qua eo mình, kéo hắn bơi về phía xa.
Mắt của Minh Tuyên bị nước biển làm cho cay xè không mở ra được, đôi tay quơ quào loạn xạ: "Sư huynh, là huynh sao sư huynh?!"
Đầu ngón tay hắn vô tình chạm phải thân thể trần trụi của giao nhân, liền lập tức rụt về như bị điện giật. Trong lòng kinh hãi vô cùng, đây chắc chắn không phải Khúc Thuần Phong. Khúc Thuần Phong làm sao mà không mặc y phục chứ!
Minh Tuyên hoảng loạn: "Ngươi... ngươi là ai?!"
Giao nhân kia liếc nhìn hắn một cái, có lẽ cảm thấy hắn quá ồn ào, liền trực tiếp ấn đầu Minh Tuyên xuống nước. Đợi đến khi hắn uống nước đến không nói được nữa, mới tiếp tục bơi về phía một hòn đảo nhỏ ở phương đông.
Lúc này, đám quan binh đã phát hiện tung tích của họ, đương nhiên không dừng lại gần đó. Minh Tuyên chỉ cảm thấy mình bị ngâm trong nước rất lâu, người kia cũng kéo hắn bơi rất lâu. Cuối cùng, hắn bị quăng lên một hòn đảo hoang vu—
Cùng với một nhóm sư huynh đệ Thiên Nhất Môn.
Lâm Uyên vẫn ôm chặt eo Khúc Thuần Phong, tuy đã bơi đến gần bờ, nhưng lại không chịu để anh lên. Mái tóc dài màu xanh thẫm của cậu xõa tung trên mặt nước, nơi cổ đeo một miếng ngọc cổ được xâu bằng dây tơ đỏ, nổi bật trên làn da trắng nhợt pha xanh, trông đặc biệt chói mắt.
Lâm Uyên lặng lẽ nhìn anh, giọng nói lạnh lùng, mang theo vài phần tức giận kìm nén: "Ngươi và đám quan binh đó là một phe sao?"
Cậu khẩn thiết hy vọng đối phương sẽ phủ nhận.
Khúc Thuần Phong vốn không phải người giỏi giải thích, hoặc có lẽ lời của Lâm Uyên cũng không hẳn sai. Anh ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo, người không còn chút hơi ấm, ngay cả sắc mặt cũng nhợt nhạt. Nghe vậy, anh trầm mặc một lúc, rồi mới mở miệng:"... Ta là quốc sư Đại Sở, phụng mệnh bệ hạ, bắt giao nhân luyện thuốc trường sinh."
Anh gần như thản nhiên nói ra những lời này, dường như hoàn toàn không để tâm đến việc móng tay sắc nhọn của giao nhân có thể dễ dàng xé nát máu thịt trên thân thể anh thành từng mảnh.
Lâm Uyên hoàn toàn không ngờ Khúc Thuần Phong còn có thân phận như vậy. Đồng tử màu xanh thẫm của cậu co rút lại thành một đường thẳng, giống ánh mắt của loài rắn, phát ra thứ ánh sáng vô cơ khiến người ta không khỏi rùng mình: "Ngươi muốn bắt chúng ta để luyện thuốc?"
Khúc Thuần Phong khẽ nhắm mắt lại, có chút không biết phải trả lời thế nào. Anh chỉ có thể gỡ tay Lâm Uyên ra, loạng choạng quay người trèo lên bờ, từng bước đi kiểm tra tình trạng của các sư đệ. Tuy rằng phần lớn đều đã hôn mê, nhưng may mắn là không ai mất mạng.
Lâm Uyên thấy anh không để ý đến mình, định tiến lên, nhưng một giao nhân bên cạnh đã đưa tay kéo lại, thấp giọng cảnh báo: "Vương, đám người này rất nguy hiểm, không nên đến gần bọn chúng!"
Lâm Uyên không để tâm, cậu chăm chú nhìn bóng lưng Khúc Thuần Phong, hiếm khi thể hiện sự cố chấp, hy vọng đối phương có thể quay lại giải thích điều gì đó. Nhưng Khúc Thuần Phong không làm gì cả, chỉ đưa lưng về phía cậu, rất lâu vẫn không quay đầu lại, dường như không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Rốt cuộc vẫn đi đến bước đường này.
Khúc Thuần Phong nhắm mắt, chậm rãi siết chặt thanh kiếm trong tay, trong lòng mơ hồ cảm thấy hối hận. Có lẽ việc anh lẻn vào ngôi làng chài từ đầu đã là một sai lầm. Hiện tại, tiến thoái lưỡng nan, chẳng làm được gì, thậm chí kết cục còn tồi tệ hơn cả kiếp trước khi trực tiếp đồ sát cả làng.
Không biết từ khi nào, mưa gió dần dần ngớt đi, nhưng màn đêm càng thêm dày đặc. Gió lạnh rít qua, thổi khô quần áo trên người anh, nhưng lại khiến cơ thể lạnh buốt từ trong ra ngoài.
Khúc Thuần Phong ngồi khoanh chân trên mặt đất, quen dùng vẻ mặt bình thản để che giấu sự hỗn loạn trong lòng. Đôi tai anh khẽ động, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng khóc khe khẽ, tựa như của Lâm Bá và A Anh.
A Anh đã được cứu lên. Nàng nằm ngã trên đất, mái tóc tán loạn, môi tím tái, đã lạnh đến mức không thốt nên lời. Lâm Bá nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, không khỏi rơi nước mắt, vừa đỡ nàng dậy, vừa đau lòng trách mắng: "Đứa nhỏ ngốc, cha cực khổ nuôi con lớn đến chừng này, sao con lại nghĩ quẩn như vậy? Nếu con chết rồi, để cha lại một mình, sau này cha biết làm sao đi gặp mẹ con dưới cửu tuyền?!"
A Anh chỉ biết khóc, gục trong lòng ông nức nở không thành tiếng. Nàng suy cho cùng chỉ là một nữ tử yếu ớt, sợ mình bị quan binh bắt lại giam cầm, chịu nhục hình không chịu nổi mà tiết lộ tung tích của A Tẫn và những người khác. Nàng cũng không biết Khúc Thuần Phong là bạn hay thù, đầu óc rối bời nên mới nghĩ đến việc nhảy xuống nước tự vẫn. Giờ đây được cứu lên, nàng mới cảm thấy sợ hãi, nước mắt cứ thế tuôn rơi: "Cha ơi... con... con sai rồi..."
Những năm trước, thiên hạ chiến loạn không ngừng, bốn phương phân tranh, triều đình khắp nơi bắt lính đi đánh trận, khiến các gia đình mất hết lao động chính. Lại thêm hạn hán kéo dài nhiều năm, lương thực chẳng thu hoạch được gì, phần lớn dân chúng phải rời bỏ quê hương, tìm nơi nương thân.
Tổ tiên của Lâm Bá vốn là một nhánh quân đội dưới trướng của tiền triều Vị Viễn Tướng Quân Vương Lăng Tùng. Vì không muốn bị hôn quân áp bức, họ đã nhân lúc hỗn loạn trên chiến trường mà mang theo gia quyến chạy trốn, đi đường thủy để tránh sự truy đuổi của triều đình. Nào ngờ giữa đường gặp gió bão, thuyền lật. May thay được giao nhân cứu giúp, họ mới giữ được tính mạng.
Vì cảm kích ân đức của giao nhân, họ đã thề không tiết lộ sự tồn tại của giao nhân ra thế giới bên ngoài, từ đó định cư nơi đây, sinh sống và bảo vệ ngôi làng nhỏ suốt hơn hai trăm năm.
Thế nhưng thiên hạ rốt cuộc vẫn không có bức tường nào kín gió. Chiêu Ninh Đế hoang đường vô đạo, mộng tưởng trường sinh bất tử, trực tiếp nhắm đến tộc giao nhân. Cuộc sống yên bình của dân làng cứ thế bị phá vỡ.
Dường như nhận ra nội tâm của Khúc Thuần Phong không yên ổn, hệ thống lặng lẽ bay ra, thấp giọng an ủi anh: [Có đôi khi, cuộc đời là như vậy, không thể vẹn toàn đôi đường.]
Thật ra, Khúc Thuần Phong không phải người xấu. So với những người ký chủ trước, anh thậm chí chẳng có ác ý gì. Cùng lắm anh chỉ là một thần tử bị tư tưởng phong kiến tẩy não quá mức, tận trung đến ngu muội.
Hoặc cũng có thể không phải ngu trung. Anh chỉ đơn thuần muốn bảo vệ một dòng dõi của sư môn dưới áp lực của hoàng quyền. Hồng Quan Vi bệnh nặng, bị cầm cố, các sư đệ bên dưới lại chẳng ra gì, chỉ có anh gánh vác trách nhiệm này.
Khúc Thuần Phong vừa xem sư huynh đệ như tay chân, lại vừa kính sư trọng đạo, làm sao có thể là một kẻ máu lạnh? Ngay từ ngày anh thả Lâm Uyên về biển, tâm cảnh của anh đã thay đổi, không còn thờ ơ trước sinh mạng vô tội như trước kia.
Nghe hệ thống nói, thân hình anh khựng lại, giọng nói khàn khàn: "Các hạ đã là thần, có thể chỉ dạy tại hạ phải làm thế nào được không?"
Anh không thể giết giao nhân, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn sư đệ mình độc phát mà chết, hoàn toàn tiến thoái lưỡng nan.
Hệ thống hừ hừ không đáp, trong lòng nghĩ vị ký chủ này thật thay đổi xoành xoạch. Trước kia còn mắng mình là yêu nghiệt, giờ lại gọi là thần. Nó khẽ vỗ cánh, nói: [Thần chỉ có thể cứu các ngươi, nhưng đường là do các ngươi tự chọn.]
[Ngươi cứ việc thiện lương, trời xanh tự sẽ có an bài...]
Thế gian này đã phân rõ thiện ác, cũng có báo ứng và ân huệ. Khúc Thuần Phong kiếp trước gặp báo ứng, kiếp này liệu có nên hành thiện để nhận một lần ân huệ?
Hệ thống dùng cánh vỗ nhẹ lên vai anh: [ Ngươi biết không, cơ hội làm lại một lần thật ra rất khó có được, còn quý giá hơn cả trường sinh bất lão. Đừng lãng phí, cũng đừng phụ lòng.]
Khúc Thuần Phong không rõ là đã nghĩ thông suốt hay chưa, chỉ trầm mặc không nói, rất lâu chẳng thốt một lời. Cho đến khi Lâm Uyên bất thình lình bơi đến trước mặt anh, từ dưới nước trồi lên, anh mới ngơ ngác ngẩng đầu.
Lồng ngực Lâm Uyên phập phồng kịch liệt, rõ ràng vẫn còn chưa nguôi giận. Cậu liếc nhìn anh, lạnh giọng nói: "Ta không nên cứu ngươi."
Khi thốt ra câu này, môi cậu mím chặt, mang theo vài phần tức giận trẻ con. Không biết có phải vừa khóc hay không, mà vành mắt hơi đỏ lên.
Khúc Thuần Phong cũng cảm thấy cậu không nên cứu mình. Nhưng hết lần này đến lần khác, Lâm Uyên vẫn cứu. Trên mái tóc của anh, chiếc ngọc quan khắc thái cực dưới ánh trăng lóe lên một tia sáng dịu nhẹ. Anh thấp giọng đáp:"Ngươi quả thật không nên cứu ta..."
Câu nói này còn khiến người ta tức giận hơn cả cãi nhau. Lâm Uyên nghe vậy, lập tức kéo Khúc Thuần Phong từ bờ xuống, nắm chặt cổ tay anh, không thốt một lời, bơi thẳng ra xa. Khúc Thuần Phong không biết cậu muốn làm gì, nhưng cũng không giãy dụa, để mặc cậu đưa mình rời khỏi nơi đó.
Biển cả mênh mông không biết rộng bao nhiêu nghìn dặm, đảo nhỏ tự nhiên nhiều như sao trời. Lâm Uyên cũng không bơi xa lắm, chỉ dừng lại ở một hòn đảo nhỏ thanh tịnh gần đó, sau đó kéo Khúc Thuần Phong lên bờ, áp anh xuống dưới thân. Mái tóc dài màu xanh thẫm của giao nhân rũ xuống, dưới gió đêm phất qua gương mặt anh, gợi lên một cảm giác nhột nhạt.
Phần thân dưới của cả hai vẫn ngâm trong nước, móng tay sắc nhọn của Lâm Uyên dí sát vào yết hầu của Khúc Thuần Phong, đôi mắt xanh thẳm ngoài yêu khí ra còn mang theo sự nguy hiểm không lời:
"Ngươi tin không, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ!"
Đáp lại của Khúc Thuần Phong là nhắm mắt, mặc kệ cậu muốn xử trí thế nào. Thế nhưng, đợi mãi vẫn chẳng thấy đau đớn như dự liệu, chỉ cảm nhận được môi dưới bất chợt bị cắn, một cơn đau tựa như kim châm truyền đến.
Khúc Thuần Phong kinh ngạc mở mắt, lại không kịp đề phòng mà đối diện với đôi đồng tử xanh thẳm như mực của Lâm Uyên. Anh nắm lấy bờ vai của đối phương, tựa hồ muốn đẩy ra, nhưng chẳng rõ vì sao do dự mãi, cuối cùng lại càng siết chặt hơn, lật người đặt cậu xuống dưới thân, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Cả hai đều cần một cách để phát tiết.
Khúc Thuần Phong hiếm khi chủ động hôn Lâm Uyên, nhưng đêm nay trong lồng ngực tựa hồ có một ngọn lửa đang bừng cháy, thiêu đốt đến mức phế phủ cũng đau nhức. Anh nâng gương mặt trơn nhẵn, mịn màng của giao nhân mà vuốt ve, chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo như ngọc, đôi môi mềm mại đỏ thắm bị anh ngậm lấy, chiếm đoạt không chút do dự. Những ngón tay thon dài len lỏi qua mái tóc xanh đậm như mực, đối lập sắc màu rõ rệt.
Bàn tay anh dần trượt xuống dưới, lại chạm phải lớp vảy lạnh lẽo trên chiếc đuôi cá của Lâm Uyên, tựa như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận kỹ càng đến thế, cuối cùng mới dừng nụ hôn lại, thở dồn dập mà nói: "Chân."
Dưới sự mê hoặc của giao nhân tuyệt sắc trước mặt, Khúc Thuần Phong sớm đã không còn là chàng trai ngây ngô đến mức xấu hổ chỉ vì nhìn trộm cô nương ngày trước nữa. Anh khẽ đè lên chiếc đuôi của Lâm Uyên, dùng chút lực, lặp lại một lần nữa: "Chân."
Lâm Uyên nằm trên bãi cát mềm ẩm, mở mắt lặng lẽ nhìn anh. Một lúc lâu sau, chiếc đuôi cá khẽ động, dần hóa thành một đôi chân thon dài mạnh mẽ, không chút tì vết, đẹp đến mức hoàn mỹ.
Khúc Thuần Phong nắm lấy cổ chân của cậu, vuốt ve phần mắt cá tinh tế, lại cúi xuống hôn cậu lần nữa.
Lâm Uyên ngửa đầu bất lực, tuy không đau nhưng khi đôi chân bị tách ra, vẫn luôn có cảm giác như chiếc đuôi cá bị xẻ đôi, trong lòng không khỏi sinh ra một nỗi bất an mơ hồ. Bản năng muốn khép lại, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị Khúc Thuần Phong mạnh mẽ tách ra.
.
Minh Tuyên cùng những người khác ngất lịm vì sặc nước suốt cả đêm, đến sáng sớm khi mặt trời vừa lên mới lần lượt tỉnh lại. Minh Tuyên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, ôm đầu loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ.
Chỉ thấy bọn họ đang ở trên một hòn đảo giữa biển, xung quanh thỉnh thoảng lại có vài giao nhân nửa thân trên là người, nửa thân dưới là cá bơi qua. Có lẽ họ không thường xuyên thấy con người, nên thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang, âm thầm quan sát Minh Tuyên và những người khác.
Minh Tuyên thoạt đầu giật mình, sau đó hoàn hồn, ngó quanh một vòng, vui mừng hét lớn: "Đại sư huynh! Mau đến bắt giao nhân này!!!"
Lời vừa dứt, những giao nhân đang bơi lội ở trong nước lập tức đồng loạt quay đầu lại. Hàng chục đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Minh Tuyên: "..."
Tình huống hiện tại là, số lượng giao nhân > số lượng đệ tử Thiên Nhất Môn.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả kun: Ngươi nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai bắt ai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro