Chương 108
Có lẽ hôm nay Lâm Uyên im lặng hơi khác thường, Khúc Thuần Phong mơ hồ cảm thấy gì đó, nhìn cậu vài lần, bỏ qua chiếc đuôi cá màu xanh thẫm hầu như ngày nào cũng ngoe nguẩy đôi chút, đối phương có vẻ như không được khỏe, làn da lộ ra bên ngoài không còn xanh xao tái nhợt, mà dần dần xuất hiện một tầng hồng nhàn nhạt.
Lâm Uyên cảm thấy bản thân rất nóng, nóng đến mức sắp nướng chín thành cá khô, cậu bất giác rời xa đống lửa, chiếc đuôi cọ qua cát ẩm, cố tìm chút cảm giác mát lạnh.
Khúc Thuần Phong buông đồ vật trong tay xuống, muốn đi xem tình trạng của cậu, nhưng lại sợ rằng Lâm Uyên cố ý trêu ghẹo mình, nên mãi không động đậy, cuối cùng không yên lòng, bước đến bên cạnh cậu: "Cô nương?"
Lâm Uyên nghe vậy chậm rãi mở mắt, nhưng đồng tử không phải màu xanh thẫm, mà là một sắc đỏ gần như yêu mị, cậu dường như muốn nói gì đó, nhưng lại yếu ớt không có sức, chỉ có thể vô lực khẽ động đuôi cá để đáp lại.
Trông đúng là có vẻ bệnh rồi.
Khúc Thuần Phong thấy thế nhíu mày, đưa tay lên trán cậu, lập tức bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm giật mình rụt lại, sau đó nắm cổ tay cậu bắt mạch, nhưng thể chất giao nhân khác người thường, nhìn mạch tượng cũng không thấy gì.
Khúc Thuần Phong trong lòng bỗng nhiên căng thẳng: "Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Lâm Uyên yếu ớt nhắm mắt, giọng nói trầm khàn, thấp thoáng: "Nóng..."
Cậu dường như cảm thấy bàn tay Khúc Thuần Phong mát lạnh rất dễ chịu, nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, còn vô thức dựa sát vào lòng hắn, tấm áo choàng trên người cũng trượt xuống hơn nửa.
Khúc Thuần Phong bị mảng da trắng ngần nơi vai cậu làm hoa mắt, vội quay đầu kéo lại áo cho cậu, nhưng vì lo lắng cho bệnh tình, nhịn không được lại liếc nhìn: "Ngươi bệnh rồi sao?"
Lâm Uyên lắc đầu, lại gật đầu, cậu ôm chặt lấy chân Khúc Thuần Phong, cơ thể đã khắc sâu hơi thở của nhân loại trước mặt, giọng nói tựa tơ mật dính dấp, dụ hoặc mê người, nhưng thần sắc lại lo lắng khổ sở: "Kỳ động dục của ta đến rồi..."
Khúc Thuần Phong sửng sốt.
Động..... động dục?
Là ý mà anh đang nghĩ đến sao?
Khúc Thuần Phong phản ứng lại, vành tai nóng bừng, anh lúng túng đẩy Lâm Uyên ra, muốn tránh cậu càng xa càng tốt, nhưng chạm vào thân thể đối phương nóng hầm hập như lò lửa, lại cảm thấy không ổn, cắn răng, dứt khoát bế Lâm Uyên ra mép biển.
Đêm khuya khí trời lành lạnh, nước biển dập dờn nơi bờ cát càng thêm giá buốt, Khúc Thuần Phong quay lưng về phía Lâm Uyên, giọng nói dù bình thản, nhưng tâm đã loạn như ma, thấp giọng bảo: "Cô nương... ngâm trong nước lạnh sẽ tốt hơn..."
Tiếc thay, cách này chỉ hữu dụng với người, không có tác dụng với giao nhân.
Lâm Uyên đã nén qua ba kỳ động dục, cậu cảm thấy mình sắp phát điên, nghe Khúc Thuần Phong nói vậy, trong lòng thật sự muốn chết vì tức, nhưng bị cảm giác nóng rực khó nhịn trong cơ thể hành hạ, chẳng còn sức mà mắng.
Lâm Uyên mắt đỏ hoe, túm lấy vạt áo Khúc Thuần Phong, móng tay sắc bén vì quá dùng sức mà ghim sâu vào: "Giúp ta..."
Đuôi cá cọ nhẹ trên mặt cát, hiển nhiên đã nhịn đến cực hạn, hàng mi dài thoáng hơi ẩm, đôi mắt tràn ngập ánh nước, hơi thở dồn dập.
Khúc Thuần Phong nghĩ chuyện này thì giúp kiểu gì, anh cuống quýt lục tìm thuốc trong túi càn khôn, nhưng chẳng tìm được gì, lúc này cũng chẳng quan tâm lễ nghi nam nữ, đè chặt thân hình đang loạn động của Lâm Uyên, để cậu hoàn toàn chìm trong nước biển, trên lưng đã rịn một tầng mồ hôi: "Cô nương, ngâm thêm chút nữa sẽ ổn thôi..."
Từng cơn sóng biển dâng lên, ướt đẫm đuôi cá của Lâm Uyên, cũng làm ướt vạt áo của Khúc Thuần Phong, nhưng thân thể giao nhân vẫn không thấy hạ nhiệt, ngược lại càng ngày càng nóng.
Lâm Uyên cảm thấy đầu óc Khúc Thuần Phong đúng là ngâm nước đến hỏng, nhưng bản thân đã chẳng còn sức mà chế nhạo, chỉ bản năng áp sát vào hắn, trong bóng tối quờ quạng tìm đến đôi môi anh, ôm lấy cổ, hôn xuống.
Môi giao nhân đỏ thẫm hơn bất kỳ loại son nào trên đời, mềm mại mà lạnh lẽo, cậu hôn lấy đôi môi ấm áp của Khúc Thuần Phong, rồi đưa lưỡi vào dây dưa khuấy động, không giống như sự dịu dàng trước đây, mang theo ý định muốn nuốt trọn đối phương, đẩy cũng không ra.
"Ưm... cô nương... không được..."
Khúc Thuần Phong đã thở không nổi, bất đắc dĩ tụ huyền khí vào lòng bàn tay, niệm một câu chú trói buộc, xoay người đè Lâm Uyên xuống phía dưới, lồng ngực phập phồng không ngừng, đầu óc trống rỗng, chẳng biết nên làm gì, chỉ là theo bản năng chế trụ hành động của cậu.
"Cô nương, cố nhịn thêm chút nữa."
Lâm Uyên thở dốc rối loạn, áo đã bung ra, tùy ý liếc nhìn gì cũng thấy hết, mái tóc dài xanh thẫm có chút rối bời, vòng eo mềm dẻo khẽ uốn, đuôi cá quẫy mạnh, ánh mắt đỏ rực, hiển nhiên đã bị dồn ép đến đường cùng: "Thả ta ra!"
Cậu giọng khàn khàn, khó chịu đến mức trông như sắp khóc, chiếc đuôi không ngừng cọ xát vào chân Khúc Thuần Phong, mang theo chút âm mũi ủy khuất:
"Ngươi giúp ta đi..."
Cậu không muốn tìm những giao nhân khác.
Khúc Thuần Phong thấy sắc mặt Lâm Uyên đầy đau khổ, vô thức thả tay cậu ra, cả người như rơi vào trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không biết phải làm gì. Lâm Uyên lập tức bám lấy anh, tháo dây lưng của anh rồi ném sang một bên, để lại trên cổ hắn một đường vết đỏ.
Khúc Thuần Phong cảm thấy mình đang làm một chuyện sai trái, nhưng lại không thể ngăn bản thân, anh nắm chặt tay Lâm Uyên, gương mặt lạnh lùng lúc này tràn đầy vẻ giằng xé và bối rối, giọng nói mang theo một chút hoảng loạn:
"Cô nương..."
Đến bước cuối cùng, Lâm Uyên cuối cùng dừng lại. Hàng mi dài của cậu khẽ rung, thần trí đã hỗn loạn, chỉ còn chút lý trí yếu ớt níu giữ. Những chiếc vảy lạnh lẽo áp sát vào chân Khúc Thuần Phong, cảm giác vô cùng khác lạ.
Giao nhân khó chịu đến mức sắp khóc, đuôi cá quất mạnh một cái như thể đang giận dỗi: "Nếu ngưoi không chịu, ta sẽ đi tìm giao nhân khác!"
Tìm giao nhân khác?
Tìm giao nhân khác làm gì?
Cùng nhau vượt qua kỳ động dục?
Cùng nhau kết giao như đôi lứa trong biển cả, làm những chuyện mà họ từng làm trước đây?
Trong đầu Khúc Thuần Phong không ngừng hiện lên vô số câu hỏi. Điều kỳ lạ là, anh rõ ràng luôn hy vọng Lâm Uyên có thể tìm một bạn lữ khác, nhưng khi nghe thấy những lời này, lòng anh lại cảm thấy khó chịu không sao hiểu nổi, thậm chí vô thức nắm chặt lấy tay Lâm Uyên, như thể sợ cậu chạy mất.
Khúc Thuần Phong ngẩn người nhìn Lâm Uyên, không nói cũng không động, rõ ràng không làm gì, nhưng vẫn toát lên vẻ khó xử. Tựa như có một sức mạnh vô hình xé anh ra làm đôi, bước đi trên dây mỏng ở vực thẳm, bất kể đi hướng nào cũng sai, động một chút là tan xương nát thịt.
Anh không động, Lâm Uyên chỉ có thể tự mình động. Chiếc đuôi cá bất ngờ quấn chặt lấy cơ thể Khúc Thuần Phong, cả hai đồng thời phát ra tiếng rên nghẹn ngào.
Thân thể giao nhân mềm mại.
Thắt lưng giao nhân uyển chuyển.
Hơi thở của giao nhân đầy mê hoặc...
Từ đầu đến đuôi, chẳng có gì không tốt, chẳng có gì không tinh tế, chẳng có gì không thoải mái. Hai chữ "vưu vật" dường như sinh ra là để dành cho họ.
Hàng lông mày dài mảnh của Lâm Uyên khẽ nhíu lại, như thể cảm thấy chút đau đớn, nhưng chẳng bao lâu lại từ từ giãn ra. Khúc Thuần Phong đã không biết mình đang làm gì nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ dựa vào bản năng, để mặc thứ cảm giác xa lạ ấy điều khiển.
Mái tóc dài màu xanh đen của giao nhân quấn lấy ngón tay anh, mềm mượt như lụa, lưu lại thật lâu không chịu rời. Ban đầu Lâm Uyên còn dẫn dắt Khúc Thuần Phong, nhưng về sau thì chẳng còn sức mà phản kháng, giọng khàn khàn quyến rũ dần vỡ vụn, không thành lời cũng chẳng thành điệu.
Mỗi người trong lòng đều có một chiếc khóa, giam giữ tâm ma của bản thân. Một khi cánh cổng ấy mở ra, nó sẽ như thú dữ tràn ra ào ạt, khó lòng thu lại.
Khúc Thuần Phong nhìn gương mặt tuyệt mỹ của giao nhân dưới thân, chỉ cảm thấy mỗi lần nhìn thêm một chút, lòng mình lại buông lỏng một chiếc khóa, từ bỏ thêm một điều gì đó. Những lễ nghi quân tử, sự không gần nữ sắc, lòng trung với quân thượng, cả khát vọng trường sinh bất lão, từng chữ từng chữ đều tan biến.
Sóng biển từng đợt ập tới, nhưng không thể dập tắt nhiệt độ nóng bỏng của họ. Bàn tay dài đầy gân guốc của Khúc Thuần Phong siết chặt sau gáy Lâm Uyên, nhìn biểu cảm vừa đau đớn vừa khoái lạc trên gương mặt cậu, anh bất giác hận cái vưu vật này, một lần lại một lần khiến mình phá giới.
Anh cúi người xuống, cắn mạnh vào đôi môi Lâm Uyên. Đôi môi ấy lạnh lẽo, tinh xảo, đỏ thắm đến mức không nỡ để lại bất kỳ dấu vết nào. Sự hung ác ban đầu cuối cùng cũng tan đi, chỉ còn lại một chút dịu dàng.
Một kẻ ăn chay lâu ngày, bỗng dưng được ăn mặn, hung hăng hơn ai hết.
Lâm Uyên cảm thấy phía dưới đuôi hơi đau, đưa tay sờ thử thì phát hiện rơi mất vài chiếc vảy. Cậu đau lòng đến sắp khóc, ôm lấy cổ Khúc Thuần Phong, vừa hít mũi vừa thút thít, đôi mắt đỏ hoe, đứt quãng nói: "Dùng... dùng chân được không..."
Chân?
Chân gì?
Khúc Thuần Phong chưa hiểu cậu nói gì, nhưng ngay sau đó đã phát hiện ra điều khác lạ. Lâm Uyên khẽ tách cơ thể ra, chiếc đuôi cá màu xanh đen chợt lóe lên ánh sáng nhạt, hóa thành hai đôi chân thon dài như con người.
Lâm Uyên lại quấn lấy cơ thể Khúc Thuần Phong, khẽ hôn vào yết hầu của hắn, đầu lưỡi đỏ tươi liếm cắn vành tai hắn, thì thầm dụ dỗ: "Lần sau ta lại để ngươi dùng đuôi..."
Cậu hoàn toàn không nhận ra cơ thể Khúc Thuần Phong đã cứng đờ như đá.
Khúc Thuần Phong không biết phụ nữ có ngực hay không, nhưng phía dưới khác nhau thì vẫn rõ. Anh cúi đầu, bỏ qua hai đôi chân hoàn mỹ của Lâm Uyên, ánh mắt rơi xuống bộ phận giống hệt mình, cả người như bị sét đánh trúng.
Anh kinh hãi nói: "Ngươi là nam nhân?!"
Lâm Uyên đã thỏa mãn, không còn khó chịu như lúc đầu, còn có tâm tư trêu chọc anh. Cậu xoắn lấy một lọn tóc, khẽ vuốt qua cằm Khúc Thuần Phong, hờ hững cúi mắt, đôi mắt phượng đầy yêu mị, lệ chí nơi khóe mắt càng thêm quyến rũ:
"Cũng coi là vậy."
Cậu là giống đực, trong thế giới nhân loại cũng xem như nam nhân.
Sắc mặt Khúc Thuần Phong lúc xanh lúc trắng, mất một lúc mới tiêu hóa hết tin tức này, lòng đầy khó tin: "Ngươi gạt ta?!"
Lâm Uyên đáp: "Ta chưa từng nói ta là nữ, là ngươi cứ gọi ta là cô nương thôi."
Hay lắm, lại là lỗi của Khúc Thuần Phong.
Khúc Thuần Phong lập tức muốn rút lui, nhưng bị Lâm Uyên quấn lấy không thể động đậy. Anh mặt mày tối sầm, trầm giọng quát: "Ngươi đã là nam nhân, sao có thể cùng ta... cùng ta..."
Mấy chữ cuối anh nói dở thì nghẹn lại.
Lâm Uyên bị anh quát thì thấy ủy khuất, bất chấp ôm chặt lấy anh: "Ta không quan tâm, ta chỉ muốn ngươi làm bạn đời của ta."
Cậu không giống con người có những suy nghĩ phức tạp vòng vo, thích chính là thích, không thích chính là không thích, đơn thuần trong sáng như một tờ giấy trắng.
Lâm Uyên không hiểu vì sao Khúc Thuần Phong lại có nhiều băn khoăn như vậy, lúc thì ghét cậu là giao nhân, lúc lại ghét cậu là nam nhân, mà cả hai điều này cậu đều không thể thay đổi.
Khúc Thuần Phong bị cậu ôm chặt lấy, không hiểu sao lại không thể thốt nên lời. Trong cơn mơ hồ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt từ bờ vai trượt xuống. Theo bản năng, anh nhìn về phía Lâm Uyên, liền thấy một giọt nước mắt từ khóe mắt cậu rơi xuống, tách một tiếng, đọng lại trên lòng bàn tay anh, dần dần kết thành một viên giao châu màu xanh lam lấp lánh như pha lê.
Cậu khóc rồi...
Hệ thống trong đầu Khúc Thuần Phong lại không hiểu nổi vì sao anh lại bận tâm chuyện giới tính đến vậy, đến giao nhân mà anh cũng đã làm rồi, thì việc đó với một nam nhân còn có gì quan trọng nữa đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro