Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 100

Khúc Thuần Phong không cần mở mắt, chỉ cần nghe tiếng xì xào của vải vóc cọ xát bên tai, liền biết giao nhân đó lại không yên phận, anh quay tay đâm thanh kiếm vào mặt đất ba tấc, thân kiếm lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh anh đang nhắm mắt, trông lạnh lùng, xa cách.

"Mặc vào!"

Lâm Uyên không chịu mặc, đuôi cá dài nhẹ nhàng cọ sát trên giường, vì kỳ phát tình đến gần mà có chút khó chịu, mái tóc dài màu xanh đen nhẹ nhàng đổ xuống như nước, ngũ quan sâu sắc, đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ.

Cậu nhìn Khúc Thuần Phong, cong ngón tay gọi anh, giọng khàn khàn: "Lại đây..."

Giọng nói khàn khàn, nhưng mang theo sự mê hoặc không thể tả, âm cuối vang vọng trong không khí, âm u xa xăm, như yêu tinh lôi kéo người vào một thế giới cực lạc khác.

Khúc Thuần Phong nghe vậy lập tức mở mắt, ánh nhìn sắc bén hướng về phía cậu, khó giấu nổi sự ngạc nhiên: "Ngươi không phải là người câm..."

Chưa kịp nói hết câu, anh bất ngờ đối diện với đôi mắt đầy yêu khí của Lâm Uyên, trong đầu bất ngờ xuất hiện một cảm giác choáng váng, Khúc Thuần Phong kinh hãi, nhanh chóng rời mắt đi, cố gắng vận nội lực để chống đỡ, nhưng vì thương thế chưa lành, không thể tụ được nội lực.

Linh hồn anh dường như đã bị chia làm hai nửa, một nửa thúc giục anh nghe theo lời giao nhân, nửa còn lại khiến anh kiên định bản tâm, hai bên giao đấu, Khúc Thuần Phong không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa, anh nghiến răng, hận hận thốt ra hai chữ: "Yêu quái..."

Lâm Uyên nghĩ con người này thật ngốc, cậu chưa bao giờ nói mình là người câm, lười biếng cúi mắt xuống, kiên nhẫn tiếp tục cong ngón tay gọi: "Lại đây..."

Tiếng của giao nhân có thể mê hoặc lòng người, lúc này nếu đổi lại là người khác, đã sớm lao đến, nhưng Khúc Thuần Phong vẫn đang cố chống cự, vì nội lực hỗn loạn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, gân xanh trên cổ nổi lên: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."

Lâm Uyên cười khẽ: "Ngươi lại đây không phải sẽ biết sao?"

Cậu dùng thuật huyễn hoặc tăng cường điều khiển Khúc Thuần Phong tiến tới, đuôi cá dài quét một cái, trực tiếp kéo người đang mơ hồ đến mức không biết gì nữa vào giường, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.

Đây là bạn lữ của cậu.

Là của cậu.

Của cậu.

Phải ăn thịt.

Lý trí của Khúc Thuần Phong đang từng chút đứt đoạn, cơ thể hoàn toàn không thể kiểm soát, chỉ còn một sợi dây mong manh giữ lại, người bình thường phong thái tiên phong đạo cốt giờ đây như rơi vào trần tục, mồ hôi lạnh rơi đầy, dường như nhận ra điều gì đó, cố gắng thốt ra: "Đừng phá... tu vi của ta..."

Sư phụ đã nói, không thể gần nữ sắc.

Tu vi là gì, có thể ăn hay có thể uống?

Lâm Uyên cười lạnh, nắm lấy cổ áo của Khúc Thuần Phong, khiến anh không thể chống đỡ, ngã xuống thân mình cậu. Thân trên của giao nhân trần trụi, làn da lạnh như băng, trơn mịn, lấp lánh như ngọc thạch, nhưng còn mềm mại hơn ngọc thạch.

Khúc Thuần Phong nhắm mắt không dám nhìn nữa, đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng rực, cảm giác lạ lẫm khiến anh mơ hồ, ranh giới càng ngày càng lùi, ngay cả nói cũng đứt quãng: "Tại hạ... nguyện thả cô nương... rời đi... đừng như vậy..."

Lâm Uyên không để ý, thấy Khúc Thuần Phong không nhìn mình, hai tay cậu quấn chặt cổ anh như rắn, sau đó thè ra đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi, liếm vào tai anh, giọng khàn khàn mê hoặc, khó phân biệt nam nữ: "Mở mắt, nhìn ta..."

Khi cảm giác ngứa ngáy lạ lẫm truyền đến tai, lý trí của Khúc Thuần Phong trong đầu "bùng" một tiếng đứt đoạn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị giờ đầy hỗn loạn, bị giao nhân mê hoặc mà nhìn sang.

Lâm Uyên nửa khép dài mi, bên dưới đổ bóng mờ, nốt lệ chí quyến rũ, đôi mắt xanh đen như lưu ly trong suốt, mỗi cái liếc mắt đều đầy phong tình, màu môi đỏ hơn chu sa, giọng nói trầm bổng xa xăm, cuộn một lọn tóc, cọ vào cằm Khúc Thuần Phong: "Ta có đẹp không?"

Khúc Thuần Phong thần trí hỗn loạn, đôi tay xương xẩu đặt hai bên người cậu, gân xanh nổi lên, nghe câu hỏi thì mắt có chút sáng lên trong chốc lát, nhưng rồi lại tan biến.

Anh dường như rất không muốn nói những lời gần như trêu chọc này, nhíu mày, sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng khó khăn nói ra: "Cô nương tuyệt sắc..."

Lâm Uyên hài lòng, cậu thật sự nghĩ rằng con người này đối với vẻ đẹp của mình vô cảm, tiếp tục liếm vành tai anh, giọng nói mê hoặc: "Ngươi tên gì?"

Khúc Thuần Phong: "Tại hạ... Khúc Thuần Phong... là đệ tử của Thiên Nhất Môn..."

Lâm Uyên cười cười: "Ta tên là Lâm Uyên, sau này là bạn lữ của ngươi, biết chưa?"

Khúc Thuần Phong kiềm chế bản thân đã quá nhiều năm, ngay cả lúc này cũng không quên lời dặn dò của Hồng Quan Vi: "Tại hạ là... người tu hành..."

Lắm lời.

Lâm Uyên nghĩ tu hành thì sao, không bằng song tu với mình cho thoải mái, cậu thu lại móng vuốt sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua mặt Khúc Thuần Phong, ngửi thấy mùi hương trầm lưu lại trên y phục của anh, sau đó hôn lên đôi môi nóng hổi.

Lưỡi của giao nhân linh hoạt, dễ dàng thăm dò vào trong, Lâm Uyên trêu đùa lưỡi của Khúc Thuần Phong, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương ngày càng cao, mắt lóe lên một tia đắc ý, sau đó dùng đuôi cá từ từ quấn lấy anh.

Vảy trên đuôi cá xếp chặt, cứng như ngọc, nhưng phần dưới vài tấc lại có một nơi vảy mềm mại vô cùng, mỏng như cánh ve, chạm vào thấy ấm áp, mềm mại như da trẻ con.

Khúc Thuần Phong đã không còn nhớ mình là ai, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong lò lửa, đốt cháy ngũ tạng lục phủ đau đớn, một luồng khí lực tụ lại ở đan điền, bản năng đuổi theo thân mình lạnh lẽo của giao nhân.

Có một số việc, là khắc vào bản tính, không cần thầy dạy cũng biết.

Khúc Thuần Phong tâm thần rối bời, mơ màng nhưng lại như thông suốt một số huyệt đạo, bàn tay xương xẩu nắm lấy sau gáy của Lâm Uyên, trong mái tóc mềm mại lạnh buốt như lụa của đối phương, điên cuồng hôn lên đôi môi tuyệt mỹ của giao nhân, trông có vài phần dữ dội.

Anh khó chịu, nhưng không được giải tỏa, người thanh tao như thần tiên khi nhiễm dục tình, hóa ra cũng chẳng khác gì phàm nhân, mãi đến khi Lâm Uyên đột ngột dùng đuôi cá siết chặt lấy anh, chặt đến mức khiến người ta nghẹt thở, Khúc Thuần Phong mới rốt cuộc dừng lại.

Lâm Uyên nhíu đôi mày dài, dường như cũng có chút khó chịu, nhưng chỉ một lúc sau là ổn, đuôi cá màu xanh đậm khẽ động đậy, vẽ nên một đường cong mị hoặc trong không trung, sau đó hôn lên yết hầu của Khúc Thuần Phong, khóe mắt cong lên: "Hôn ta..."

Khúc Thuần Phong nhìn đuôi cá dưới thân, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, song không còn khó chịu như vừa rồi, thậm chí còn có chút thoải mái, nghe thấy giọng nói như có ma lực của Lâm Uyên, bản năng liền làm theo.

Rèm trướng từ từ buông xuống, nhẹ nhàng lay động hai lần, cây nến trên bàn đã gần cháy hết, chỉ còn chút ánh lửa leo lét đang cố gắng chống cự, nhưng chẳng bao lâu cũng lụi tàn.

Nửa sau của đêm đó, Lâm Uyên không nói thêm lời nào, ngoài tiếng thở dốc thì chỉ còn tiếng rên khẽ, như làm nũng, có thể làm tan chảy xương cốt của bất kỳ ai.

Khúc Thuần Phong sống hai đời, ký ức nhiều hơn người thường, tâm trí cũng kiên định hơn, khoảng nửa canh giờ sau, anh dường như cuối cùng cũng hồi phục một chút thần trí, nhưng chỉ là một chút, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh biển cả nhuốm máu và một nhóm giao nhân không rõ dung mạo.

Một giọt mồ hôi lăn từ mặt xuống cằm, Khúc Thuần Phong mơ màng cúi đầu, chạm vào người dưới thân, nhưng chỉ thấy một mảnh vảy lạnh lẽo, dường như là đuôi cá, quấn chặt lấy cơ thể anh như rắn.

Anh đầu óc hỗn loạn, lẩm bẩm: "Đuôi cá...?"

Tại sao lại là đuôi cá?

Lâm Uyên không hài lòng với việc anh ngừng lại, nghe vậy thì lười biếng vẫy vẫy đuôi, nghĩ rằng con người thật phiền phức, nhưng thấy Khúc Thuần Phong ngơ ngác cứng đầu như vậy, cậu đành hơi rời khỏi thân thể, chiếc đuôi cá màu xanh đậm trong đêm tối chợt thu lại, sau đó chậm rãi phân hóa thành một đôi chân dài, trắng như ngọc, không tì vết.

Giao nhân có thể phân hóa thành đôi chân, nhưng không duy trì được lâu, hơn nữa cũng không đi lại như con người.

Lâm Uyên chống đầu nhìn anh một cách lười biếng, ôm lấy cổ Khúc Thuần Phong: "Này, bây giờ là chân rồi."

Khúc Thuần Phong vô thức lặp lại: "Chân?"

Lâm Uyên dụi vào anh, hôn lên môi anh một cách thân mật, giọng nói thấp khàn đầy mập mờ: "Ngươi muốn chơi thế nào, thì chơi thế đó..."

Mặc dù cậu vẫn cảm thấy đuôi của mình đẹp hơn, chơi vui hơn.

Lâm Uyên vừa nói, giọng nói mê hoặc khiến Khúc Thuần Phong lại một lần nữa trở nên hỗn loạn, anh vô thức đáp lại nụ hôn của đối phương, cuối cùng không còn suy nghĩ xem là đuôi hay là chân nữa, hôn giao nhân đến mức nước mắt lưng tròng.

Một đêm quấn quýt không rời.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời lờ mờ lên, dù cửa sổ đóng chặt, nhưng khe hở cửa sổ vẫn lọt vào chút ánh sáng, chiếu thẳng vào mí mắt của Khúc Thuần Phong, anh cau mày, bản năng tỉnh dậy từ trong mộng, nhưng cảm thấy cơ thể khác thường, trong lòng có gì đó nặng nề, toàn thân có cảm giác bị trói buộc, mơ màng mở mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh sợ hãi đến tái mặt, cả người như bị sét đánh.

Trong lòng Khúc Thuần Phong nằm một giao nhân, đối phương dường như rất ỷ lại vào anh, tựa vào ngực anh ngủ rất say, nhìn xuống dưới, một chiếc đuôi cá màu xanh đậm quấn chặt lấy chân anh, mang theo một cảm giác nhơn nhớt khó nói, bên cạnh còn rơi rụng hai mảnh vảy cá nhỏ.

Dù là kẻ ngốc, nhìn thấy cảnh này cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hỏng rồi...

Lúc này trong đầu Khúc Thuần Phong chỉ có suy nghĩ này, anh cứng đờ người, mặt mày khó coi, nghĩ mãi cũng không hiểu được tại sao mình rõ ràng ngồi thiền ở cửa, lại mơ mơ hồ hồ lên giường, còn là với một con cá.

Một con cá...

Ký ức đêm qua cuối cùng cũng quay về, nhưng càng như vậy, Khúc Thuần Phong lại càng không thể chấp nhận được, anh lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, vội vàng mặc áo ngủ, gần như loạng choạng lui về phía cửa, rồi keng một tiếng rút thanh trường kiếm khỏi mặt đất, thẳng tay chỉ vào Lâm Uyên, giọng nói tức giận lạnh lùng: "Yêu quái!"

Anh vừa động, Lâm Uyên cũng tỉnh, cậu chầm chậm mở mắt, trước tiên là vì một chỗ nào đó trên đuôi cá đau đớn như bị xé rách mà nhíu mày, sau đó theo phản xạ nhìn về phía Khúc Thuần Phong, chỉ thấy đối phương đứng ở cửa, tay cầm thanh trường kiếm ba thước, thẳng tay chỉ vào mình, mang theo sát khí nhè nhẹ.

Hệ thống sợ Khúc Thuần Phong bị cơn giận làm mất lý trí, đã chuẩn bị sẵn sàng điện anh, ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng hành động.

Lâm Uyên thấy vậy nheo mắt lại, đôi mắt thường ngày hay mỉm cười quyến rũ lúc này hiếm khi nhuốm một tầng tức giận mỏng manh, cậu chầm chậm ngồi dậy khỏi giường, đôi môi đỏ thắm, dưới mái tóc dài che khuất, không khó để nhìn thấy những dấu vết mờ ám mơ hồ trên vai.

Cậu cười mà như không nhìn Khúc Thuần Phong, ánh mắt lại có chút băng lãnh: "Ngươi muốn giết ta?"

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Tuyên: Ủa mom ơi ảnh bị sao zậy?

Tác giả Kun (hút thuốc): Anh ấy không thể chấp nhận việc mình đã ngủ với một con cá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro