Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112

Vương Sùng Hỉ là thái giám thân tín của Chiêu Ninh Đế, lần này vượt ngàn dặm đến Tuyền Châu đã là chuyện bất thường, huống chi còn mang theo mật chỉ. Khúc Thuần Phong liếc nhìn ông, rồi nói: "Nếu vậy, mời Vương công công vào nội đường tuyên chỉ."

Ngự lâm quân nhanh chóng đóng chặt phủ nha, cùng đệ tử Thiên Nhất Môn canh giữ, phòng thủ nghiêm ngặt đến mức ngay cả ruồi cũng khó lọt. Khúc Thuần Phong và Vương Sùng Hỉ bước vào nội thất, định quỳ xuống nhận chỉ thì bị Vương Sùng Hỉ lập tức đỡ dậy: "Quốc sư không cần đa lễ. Bệ hạ đã dặn, ngài chỉ cần đứng nghe là được."

Nghe vậy, Khúc Thuần Phong liền đứng thẳng người, không tỏ ra chút gì bất ngờ, chỉ cúi mắt, trầm giọng: "Không biết bệ hạ có mật chỉ gì, mời Vương công công tuyên đọc."

Không ngờ Vương Sùng Hỉ nghe vậy, vẻ mặt lại thoáng hiện nét lo lắng, lông mày nhíu chặt, tiến lên vài bước, hạ giọng nói: "Quốc sư chắc cũng đoán được mật chỉ này liên quan đến chuyện gì. Chính là tung tích của giao nhân. Thực không giấu gì, mấy ngày trước bệ hạ long thể bất an, ngày ngày phải dựa vào kỳ trân dị bảo để kéo dài hơi tàn, hiện giờ bệnh tình đã nguy kịch, thật sự không chờ được nữa. Vì vậy, ngài mới phái lão nô đến đây hỗ trợ quốc sư."

Nói xong, ông thi lễ, lấy từ trong tay áo ra một bức mật thư. Chiêu Ninh Đế hiện giờ bệnh đến mức cầm bút cũng không nổi, nội dung mật thư đương nhiên do người khác viết thay, chỉ đóng thêm ngự ấn.

Quốc quân bệnh nặng là đại sự. Huống hồ thái tử còn nhỏ, trong khi Nam Man, Bắc Địch đang rình rập. Nếu tin quốc tang truyền ra, thiên hạ chắc chắn sẽ rung chuyển. Vì vậy, bệnh tình của Chiêu Ninh Đế chỉ có số ít người biết. Lần này phái Vương Sùng Hỉ đến, rõ ràng là hoài nghi Thiên Nhất Môn. Bề ngoài nói là hỗ trợ, thực chất là giám sát.

Khúc Thuần Phong đọc lướt qua mật thư, nghĩ đến đội ngự lâm quân ngoài cửa, đầu ngón tay bất giác siết chặt, nhưng trên mặt lại không lộ chút sơ hở nào: "Bệ hạ đã có chỉ, thần tất nhiên tuân lệnh. Chỉ là biển rộng gió lớn, e rằng công công không chịu nổi, chi bằng ở lại dịch quán nghỉ ngơi, những việc còn lại giao cho thần xử lý."

Không ngờ Vương Sùng Hỉ liền từ chối: "Mạng này của lão nô vốn là của bệ hạ. Sóng gió nhỏ bé chẳng đáng gì. Mong quốc sư sớm tìm được giao nhân, luyện thuốc trường sinh hồi kinh phục mệnh. Nếu không, Hồng đại nhân ở kinh thành lâu ngày không thấy tin tức của các vị, chẳng phải sẽ rất lo lắng sao?"

Câu cuối cùng rõ ràng là lời đe dọa ngầm.

Khúc Thuần Phong nghe vậy, ánh mắt thoáng lạnh, nhìn chằm chằm vào Vương Sùng Hỉ, đến mức nụ cười trên mặt ông cũng trở nên cứng ngắc. Lúc này anh mới thu lại ánh mắt, hỏi: "Vương công công muốn khởi hành khi nào?"

Vương Sùng Hỉ cúi người đáp: "Đương nhiên càng sớm càng tốt. Hôm nay là tốt nhất, không thì ngày mai cũng được."

Khúc Thuần Phong không chút cảm xúc nói: "Vậy thì ngày mai khởi hành."

Nói xong, anh quay người rời khỏi phòng, không hề để lại chút thể diện nào cho Vương Sùng Hỉ.

Minh Tuyên cùng các đệ tử Thiên Nhất Môn đứng đợi bên ngoài. Thấy Khúc Thuần Phong bước ra, cậu vội tiến lên, muốn hỏi gì đó, nhưng lại sợ người đông tai vách mạch rừng, chỉ dám thấp giọng lo lắng: "Sư huynh, không có chuyện gì chứ?"

Khúc Thuần Phong lắc đầu, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn đám ngự lâm quân đang âm thầm theo dõi bọn họ: "Vương Sùng Hỉ mang theo bao nhiêu người đến đây?"

Minh Tuyên đáp: "Rất nhiều, đếm không hết."

Khúc Thuần Phong: "......"

Thiên Nhất Môn dù có được phù trợ bởi huyền thuật, nhưng xét cho cùng vẫn là người phàm xác thịt. Một chọi mười còn được, chứ một chọi trăm thì khó khăn. Đến lúc đó, nếu hai bên xảy ra xung đột, ai thắng ai bại thực khó mà nói trước. Khúc Thuần Phong chỉ có thể tạm thời quan sát, chờ đợi cơ hội.

Sáng sớm hôm sau, dưới sự chỉ đạo của Vương Sùng Hỉ, Ngô Hiển Vinh đã điểm đủ người ngựa, mang theo mấy trăm thuộc hạ tinh thông thủy tính, cùng một đội cao thủ trong cung, rầm rộ kéo ra bờ biển. Ông ta lại mượn thêm mấy chục chiếc chiến thuyền từ thủy sư đề đốc, đậu sẵn trên mặt nước chờ lệnh. Đối ngoại thì chỉ nói rằng hoàng đế muốn tế trời cầu phúc, cấm tiệt người ngoài bén mảng đến gần.

Vương Sùng Hỉ dưới sự đỡ đần của thị vệ bước xuống xe ngựa, vừa đặt chân lên bãi cát ẩm mềm liền loạng choạng một cái. Tấm áo lụa đỏ thẫm của thái giám bị gió biển thổi phần phật, cơ thể gầy gò như một nhành cỏ khô lay lắt giữa mưa gió, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi.

Ông ta vội vàng chỉnh lại chiếc mũ sa trên đầu, ngẩng nhìn về phía Khúc Thuần Phong đang ngồi trên ngựa, cao giọng hỏi: "Quốc sư, thời tiết khắc nghiệt thế này, chúng ta phải tìm kiếm bằng cách nào đây?"

Minh Tuyên trong lòng nghĩ, cái lão già này chẳng biết bắt giao nhân thì đến đây làm gì, cứ tưởng bản lĩnh ghê gớm, hóa ra chỉ được cái dáng vẻ oai phong bề ngoài. Hắn nhỏ giọng nói với Khúc Thuần Phong: "Sư huynh, mặc kệ lão đi."

Khúc Thuần Phong xoay người xuống ngựa, tà áo tung bay trong gió, anh nhìn Vương Sùng Hỉ, bình thản đáp: "Nếu tìm giao nhân, đương nhiên phải tìm trên biển. Công công nếu thân thể bất tiện, có thể chờ ở bờ."

Vương Sùng Hỉ dĩ nhiên không chịu, dưới sự dìu đỡ của thị vệ, bước tới gần hơn, tựa như chẳng nhận ra thái độ lãnh đạm của Khúc Thuần Phong, mặt mày tươi cười: "Lão nô không sao. Một lát nữa lên thuyền, lão nô xin đi cùng quốc sư, nhất định phải sớm hoàn thành thánh chỉ của bệ hạ."

Đang nói dở, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng khóc la ồn ào. Khúc Thuần Phong quay đầu nhìn, chỉ thấy một nhóm quan binh đang tranh cãi với một đám dân làng, hai bên xô đẩy, cãi cọ không ngớt. Anh nhíu mày, nhìn về phía Ngô Hiển Vinh, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ngô Hiển Vinh đối diện với ánh mắt gần như sắc bén của anh, lắp bắp không nói nên lời, giữa trời lạnh mà đầu đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn vừa dùng tay áo lau, vừa lúng túng đáp: "Hồi... hồi bẩm quốc sư... hạ quan... hạ quan..."

Vương Sùng Hỉ thấy thế liền lên tiếng thay: "Là lão nô bảo Ngô đại nhân làm vậy. Việc tìm kiếm tung tích giao nhân không phải chuyện nhỏ, không thể để người không liên quan cản trở. Những ngư dân này sống ở ven biển, không chịu rời đi, nên đành phải mạnh tay đuổi đi. Đây là bất đắc dĩ, mong quốc sư lượng thứ."

Đám quan binh vốn quen thói càn quấy, nói là đuổi dân, nhưng chẳng khác nào đám cướp, xông vào nhà dân đập phá lung tung, thấy thứ gì đáng giá liền chiếm làm của riêng. Có kẻ còn động tay động chân với các cô gái, khiến người nhà các cô liều chết ngăn cản, dẫn đến xung đột lớn.

"Trời đất nào còn công lý! Chúng tôi đang sống yên ổn ở đây, các người lại xông vào như thế, khác nào bọn cướp đốt giết cướp bóc?!"

Một lão nhân lên tiếng phẫn nộ, liền bị tên đội trưởng dẫn đầu đá ngã xuống đất, hắn cười lạnh nói: "Thiên hạ này là thiên hạ của hoàng đế! Hiện nay triều đình có lệnh, bệ hạ muốn tế trời, kẻ nào cản trở, lập tức trảm tại chỗ!"

Nói xong, hắn "xoạch" một tiếng rút ra thanh đao bên hông, thẳng tay chỉ vào lão nhân đang nằm trên đất. Đúng lúc đó, một thiếu nữ bật khóc, nhào tới chắn trước mũi đao: "Đừng giết cha tôi!"

Người đó chính là A Anh.

Đội trưởng thấy nàng dung mạo thanh tú, chẳng những không giận mà còn cười ha hả: "Không ngờ trong ngôi làng nhỏ bé này lại có một mỹ nhân như ngươi. Muốn giữ mạng sống cho cha ngươi cũng được, theo lão gia ta về làm vợ đi!"

Vừa nói, hắn vừa túm lấy nàng kéo lên, định giở trò sàm sỡ. A Anh hoảng sợ, khóc lóc giãy giụa, đến mức trang sức trên tóc rơi lả tả. Lâm bá sốt ruột muốn ngăn cản, nhưng lại bị mấy tên lính khác đá lăn lông lốc.

Tên đội trưởng giữ chặt A Anh, mắt lộ vẻ dâm ô: "Đúng là cô nương gan dạ, ta rất thích. Nếu còn không biết điều, đừng trách ta thô bạo, ngay tại đây xé toang áo ngươi!"

Vừa dứt lời, hắn định vươn tay, nào ngờ một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, một thanh trường kiếm xé gió đâm tới. Lưỡi kiếm lạnh buốt, chỉ trong nháy mắt đã cắt phăng bốn ngón tay của hắn.

Đội trưởng không kịp tránh, bị máu bắn đầy mặt. Hắn cúi đầu nhìn, thấy mấy ngón tay bị chém đứt lìa, sợ hãi hét lên một tiếng thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên đất.

Thanh kiếm kia vút một tiếng cắm sâu vào đất, máu tươi theo lưỡi kiếm nhỏ xuống, nhuộm đỏ lớp cát dưới chân.

Đám lính bên cạnh sững sờ, chưa kịp hoàn hồn đã đồng loạt rút đao, tìm xem ai lớn gan dám động vào mệnh quan triều đình. Khi nhìn rõ người tới, bọn chúng lập tức quỳ rạp xuống hành lễ: "Tham kiến quốc sư! Tham kiến thứ sử đại nhân!"

Khúc Thuần Phong bước tới, từ từ rút thanh kiếm khỏi đất, tiện tay hất một cái, máu trên kiếm bắn ra, anh thu kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh băng, giọng nói nặng nề: "Các người gọi đây là đuổi dân làng sao?"

Đội trưởng ôm lấy bàn tay bị thương, ngã xuống đất cong như con tôm, đã đau đến sắp ngất, làm gì còn sức mà nói chuyện. Nhưng thủ hạ của hắn lại lanh trí, ánh mắt vô tình liếc qua, chợt thấy dưới đất có một viên giao châu không cẩn thận rơi ra từ người A Anh. Hắn vội bò đến nhặt lên, nhìn thấy viên châu chất lượng tuyệt hảo, liền nghĩ kế thoát tội, bèn bịa chuyện nói: "Quốc sư minh giám, quốc sư minh giám! Thuộc hạ phát hiện nữ tử này thân phận đáng nghi, vì vậy mới phải kiểm tra kỹ càng. Viên châu này giá trị liên thành, một cô gái nghèo như nàng sao có được? Nhất định là trộm từ nhà hào phú nào đó!"

Nói rồi, hắn quỳ rạp xuống đất, giơ cao viên châu màu xanh nhạt dâng lên trước mặt Khúc Thuần Phong. A Anh thấy thế sắc mặt tái nhợt, trong người như có luồng khí lạnh xộc lên, toàn thân máu đều dồn ngược. Nàng mềm nhũn cả chân, "phịch" một tiếng ngã ngồi xuống đất, chợt phản ứng lại, vừa bò vừa lăn tới muốn giật lại viên châu: "Không! Đó là do cha ta ra biển nhặt được từ vỏ sò, không phải trộm!"

Một tên lính đứng cạnh lập tức rút đao kề sát cổ nàng, quát lớn: "Trước mặt quốc sư, không được vô lễ!"

Khúc Thuần Phong nhíu chặt đôi mày, sợ rằng hành tung của giao nhân sẽ bị lộ. Anh định hủy đi viên giao châu kia ngay lập tức, nhưng không ngờ còn chưa kịp ra tay, đã thấy một bàn tay già nua từ bên cạnh vươn tới, cầm lấy viên châu ấy.

Vương Sùng Hỉ từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Chiêu Ninh Đế, quốc khố cất giữ những bảo vật gì lão cũng biết rõ như lòng bàn tay. Thấy lão cầm viên lệ châu của giao nhân kia cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng: "Lão nô thấy viên châu này không giống loại ngọc trai tầm thường."

Khúc Thuần Phong khẽ nhắm mắt, giọng nói lãnh đạm: "Độ trong suốt và sắc màu đúng là vượt trội hơn ngọc trai thông thường, nhưng cũng không đáng ngạc nhiên. Ta đến đây đã lâu, từng thấy không dưới mười viên tương tự."

Vương Sùng Hỉ lại không dễ dàng bị gạt, vừa cười vừa lắc đầu: "Quốc sư chưa biết, lệ châu của giao nhân và minh châu bình thường khác biệt rất lớn. Lệ châu phát ra sắc trắng ngà ánh nguyệt, hình dạng như giọt lệ. Nếu lão này nhớ không lầm, viên châu này giống hệt với lệ châu của giao nhân được cất giữ trong quốc khố ở Sở cung."

Lão vừa nói vừa nhìn về phía A Anh đang mặt mày tái nhợt, giọng điệu hòa ái: "Cô nương, viên châu này chắc chắn không phải lấy được từ vỏ sò, mà là lệ châu do giao nhân khóc thành."

Vương Sùng Hỉ nhấn từng chữ: "Cô nhất định đã gặp qua giao nhân."

A Anh hoảng sợ lắc đầu: "Không, tôi không biết các ngài đang nói gì cả. Giao nhân gì chứ? Viên châu này là do cha tôi ra khơi nhặt được."

Kally: Vừa edit vừa niệm phật để bản thân không nhào lên cào mặt nhỏ A Anh, đồng đội ngu như heo là ngay ở đây, ghét mấy con nhỏ ngu ngốc như vậy ghê, nói rồi không nghe đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro