Chương 1
Chương 1: Đàn hương hương thơm thoang thoảng ┃ Thiên Cơ thiền viện, can qua ngăn lại
Tuyết rơi rồi.
Trời rất lạnh.
Máu rất nóng.
Tuyết rơi khiến trời thêm rét đậm, bông tuyết nặng nề bay xuống từ nền trời tối, đem bốn phía quần sơn hiu quạnh vùi lấp trong tuyết, trời cùng núi bỗng nhiên thành màu sắc giống nhau.
Thẩm Độc có chút nhìn không rõ phương hướng.
Tầm mắt của hắn đã rất mơ hồ. Vai trái, bên phải bụng đều là vết thương dữ tợn, vẫn đang chảy máu theo đó sức lực cùng nhiệt độ của hắn đang giảm dần, tại nơi hoang vu sơn dã để lại một vết tích tươi đẹp.
Nhưng hắn không để ý đến.
Nhưng truy binh kia rất nhanh sẽ đuổi tới, hắn sẽ không có khả năng trốn thoát ở chỗ này; vừa trốn đến đây, tuyết bắt đầu rơi nhiều liền có đủ thời gian, đem giấu tích của hắn vùi lấp.
Huống chi, phía trước chính là Thiên cơ thiền viện đi?
" Khục..."
Bên trong thâm cốc có nhiều đá, ngáng chân một chút, Thẩm Độc bước chân càng thêm trầm trọng tập tễnh, hoàn hảo vừa lúc kịp tay lấy hồng kiếm chống xuống một cái, mới thoát khỏi bị ngã nhào trên mặt đất. Chỉ là quanh thân vốn loạn khí huyết, một cái chấn động này, càng thêm hỗn loạn.
Hắn ho khan một tiếng, máu tươi nhuộm đầy môi mỏng, cũng rớt xuống vạt áo.
Ba canh giờ trước mới đổi áo choàng, vốn là màu tím sẫm, nay máu tươi của người khác cũng có cả của mình thấm vào, màu sắc vốn tốt nay càng ngày càng đâm hơn.
Ngay cả tay áo bào thượng hạn thêu đại phiến mười sáu ma đồ hoa văn màu vàng kia, đều bị nhiễm bẩn.
Nơi nào còn nhìn ra được đây là vị yêu ma đạo chủ mười năm xây dựng ảnh hưởng cùng khí phách kia chứ?
Sợ là ngay cả tên ăn mày ven đường, còn tốt hơn hắn đến trăm ngàn lần.
Xì.
Không khỏi cười lạnh một tiếng, Thẩm Độc chỉ thấy cổ họng mình mùi máu tươi đang nhanh chóng dâng lên, cơ hồ không đến một khắc liền nôn ra một ngụm máu.
Hắn mạnh mẽ cắn răng chịu đựng !
Trên khuôn mặt tinh xảo tái nhợt ra, một đôi mắt đen sâu thẳm, so với cơn gió bắc càng dữ dội hơn, so với trận tuyết lớn càng lạnh hơn rất nhiều lần!
Hắn không phải là không thể chết.
Làm ma yêu trên mười năm, thấy qua vô số sự sống còn, cũng tự tay kết liễu tính mạnh của vô số người. Từ việc giết phụ giết mẫu để ngồi lên vị trí, hắn liền chưa bao giờ nghĩ mình có thể được chết tử tế cả.
Chỉ có Bùi Vô Tịch, khờ dại vì hắn chuẩn bị một cỗ quan tài bằng gỗ cây lim .
Y nói: " Nếu có một ngày ngươi chết, ta liền đưa ngươi an táng trong quan tài này, sau đó treo ở gian thiên nhai thượng. Hết thảy khi ngươi còn sống giống nhau, có thể nhìn thấy mặt trời mọc sớm nhất, rồi chiều tà, ban ngày dài nhất, ban đêm ngắn."
Gian thiên nhai thượng: Vách núi, trên đỉnh núi.
Đúng, Thẩm Độc không thích bóng tốt.
Hắn nhớ lại, chính mình khi đó dựa trên giường mền, nở nụ cười một tiếng, mắng Bùi Vô Tịch là kẻ ngu si.
Bởi vì, với công lực cùng tu vi của hắn, phóng tầm mắt ra trong thiên hạ người có thể đánh được hắn không đến mấy người. Nếu thật sự có ngày xảy ra vấn đề rồi, chết rồi, kia tất nhiên đã xảy ra biến cố rất lớn.
Ở tình huống như vậy, hắn như thế nào, làm sao có thể khả lưu lại toàn thây?
Có quan tài đều uổng phí.
Có thể vào giờ phút này, Thẩm Độc không muốn chết, cũng không thể chết được.
Không nghĩ chết ở chỗ này, cũng không thể chết ở chỗ này được.
Lần này bị thiên hạ chính đạo vây công, yêu ma trên đường có người tính kế!
Hắn một khi chết ở chỗ này, chết trên đường chạy trốn, sớm muộn cũng bị người tìm tới, một đao cắt lấy đầu, sau đó ở đầu bị treo trên cột cờ cao cao hứng gió, trở thành công tích vĩ đại trên bút tính huy hoàng của người khác!
Nhưng là -------
Thiên hạ này, xưa này chỉ có Thẩm Độc hắn làm người khác làm áo cưới thời điểm, không có ai làm Thẩm Độc hắn vì người khác làm áo cưới đạo lý cả! ( Nguyên văn câu này là 这天下,自来只有旁人为他沈独做嫁衣的时候,绝没有他沈独为旁人做嫁衣的道理!, ta không biết dịch có đúng không, ai biết chỉ ta với.)
Mặc dù phải chết, hắn cũng phải làm những người này chết tại địa phương này!
Mười bảy tuổi, giết cha giết mẫu, bắt đầu chưởng yêu ma đạo, tu luyện lục hợp thần quyết;
Hai mươi tuổi, tàn sát năm lăng mộ, lệnh thiên hạ tà ma ngoại đạo quy phụ;
Hai mươi hai tuổi, luyện thành lục hợp thần quyết, khuất nhục Bồng Sơn đệ nhất tiên Cố Chiêu, đánh bại Tà Phong sơn trang đương gian Lục Phi Thiều. Ngoại trù một cái Thiên cơ thiền viện Tuệ Tăng Thiện Tai không dính khói bụi trần gian, không đi lại trong giang hồ, bên ngoài không quan hệ tới, còn lại chính đạo đông môn đã mất người có thể ngăn cản hắn, từ đó cùng chính đạo phân trị thiên hạ;
...
Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi.
Cố Chiêu gửi tới cho hắn thiếp mời, mời hắn dự tiệc giảng goàn, công bố với việc đi Thiên cơ thiền viện thu hồi 3 quyển Phật Giấu.
Không có gì tốt, sẽ không hảo hội.
Hắn sớm biết là Hồng Môn yến, cũng không phải là không có chuẩn bị, lại không thể nghĩ rằng, thời khắc mấu chốt suýt nữa một đao lấy mệnh hắn, lại từ người thân tín nhất sau lưng.
Một khắc kia, hắn đang cùng ác chiến với Cố Chiêu, đều lộ ra mấy phần thần thái kinh ngạc. Hắn thông minh tuyệt đỉnh, thiên tính vạn tính, đều không có nghĩ đến đi?
Sơn đạo gồ ghề đến phần cuối, phía trước đã không còn đường.
Một thung lũng sâu thẳm ở phía dưới.
Thẩm Độc có chút không tin nổi. Hắn hạ thấp mắt, đem tay của mình đang đè lên vết thương trên bụng buông ra, máu nhuộm ngón tay nhìn qua như mấy cành cây khô, dời sau có thê nhìn rõ vết thương kia.
Loại đao sắc bén nhất thiên hạ mới có thể tạo thành vết thương như thế này.
Bằng phẳng , bóng loáng.
Hắn còn nhớ thời điểm nó xuyên thấu có một chút ánh bạc ánh lên trong bóng tốt, như là phản chiếu trong hồ, bị sóng nước đánh tan ánh trăng lạnh, mũi nhọn thượng bay mấy đóa đỏ đậm mây lôi hoa văn.
Đồng dạng, hắn cũng nhớ đến ánh mắt Bùi Vô Tịch kia nhận được cây đao này.
Trong mắt người xung quanh, Bùi Vô Tịch là một con sói, nhưng ở trước mặt hắn, Bùi Vô Tịch bất quá chỉ là một con chó.
Hắn cao hứng, liền sủng hắn, gọi hắn đến;
Mất hứng , liền đuổi hắn, gọi hắn lăn.
Hắn chấp chưởng yêu ma đạo mười năm, liền nuôi Bùi Vô Tịch mười năm.
Cha mẹ Bùi Vô Tịch bị giết, cứu Bùi Vô Tịch một tính mạng; hắn đánh gãy tay chân Bùi Vô Tịch, cũng chỉ điểm qua tu vi cho Bùi Vô Tịch; hắn nhượng Bùi Vô Tịch giúp hắn ung dung qua phản phệ của lục hợp thần quyết, cũng ngồi xem Bùi Vô Tịch từng bước đứng bên cạnh hắn.
Bùi Vô Tịch là cây đao của Thẩm Độc.
------ người trong thiên hạ đều biết.
Có thể Thẩm Độc không biết, cũng không tin, có một ngày cây đao này lại hướng mình đâm tới.
Là Bùi Vô Tịch muốn cấp cha mẹ mình báo thù? Hay chê bai vị trị giai thiên nhai tả khiến vị trí quá thấp? Hoặc đơn thuần cảm thấy quan tài mà Y chuẩn bị cho hắn đã đến lúc phát huy tác dụng?
Cũng như không.
Mười năm nay, Y đều muốn giết hắn, vốn có vô số cơ hội, vô luận thế nào đều sẽ tốt hơn so với ba canh giờ trước.
Hắn đưa cho Bùi Vô Tịch cây đao kia.
Có thể người cầm đao là ai?
Thẩm Độc không nhìn thấy. Cho nên hắn cũng không biết người sau lưng có thật là Bùi Vô Tịch hay không, Bùi Vô Tịch có phải phản bội hắn hay không, đời này có lễ không thể biết.
Kinh mạch bị vỡ, chân khí mất dần, mất máu quá nhiều.
Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Có thể Thiên cơ thiền viện ở phía trước cách đó không xa, hắn kiêu căng tự mãn không cho phép mình ngã xuống ở đây, mà hắn xưa nay đối với chính mình tốt không lưu tình, cũng độc ác nhất.
Bạch ngọc hồng kiếm vừa nhấc, liền tại trên cánh tay vạch một đường thật sâu!
Trong thân thể vốn không có nhiều máu, lần thứ hai chảy ra ngoài.
Đau đớn kịch liệt, làm cho ý thức vốn mơ hồ trong nháy mắt làm hắn tỉnh táo, vì vậy trước mắt cũng sáng rất nhiều. Kiên cường chống đỡ bước đi xuống núi cốc, ngước mắt lên là có thể thấy một hẻm núi thâm cao.
Từ chỗ ngọn núi ở chỗ này nứt ra một cái khe, nước chưa đóng băng tạo thành một dòng suối theo hẻm núi xuyên qua khe hở, lướt qua bên chân Thẩm Độc mà chảy đi.
Chỗ nước cạn có một tảng đá.
Tảng đá chỉ che khí linh tinh, chính tại hòa tan tuyết.
Người truyền Thiên cơ thiền viện sống tại núi Bất Không, chung thiên địa chi thần tú, tập âm dương chi tạo hóa. Địa khí tập hợp, rét đậm không hàn, tuyết lớn không tích, nguyên lai không phải là giả.
Thẩm Độc có chút hoảng hốt.
Hắn lảo đảo tiến lên, đạp bước qua chỗ nước cạn đến bên tảng đá, ngược lại dòng suối, hướng về nới hẻm núi hiểm trở mà đi đến.
Bên trong ít tia sáng, mọc ra không ít rêu xanh.
Lởm chởm những tảng đá cao ngạo trên vách đá lưu lại nhưng vết máu cũ có mới cũng có, cùng núi đá màu sắc hợp thành một thể, có nơi vẫn hồng, phảng phất mới vẩy lên chưa được mấy ngày.
Không cần nghĩ sâu cũng biết, trăm năm qua, không biết có bao nhiêu người không cam lòng mà ngã xuống trên đoạn đường này. Có lễ là tránh họa cao nhân hiệp sĩ, có lẽ là thoát thân cuồng đồ ma đầu...
Thiên hạ mỗi người hành tẩu trên giang hồ đều biết, thiên cơ thiền viện là chỗ ngoại chi đại, không có nhung tay vào tranh đấu của thiên hạ; mà càng nổi tiếng hơn là thiên cơ thiền viện có một đạo quy củ nào đó.
Tên là : Ngừng chiến
Bất kể là chính hay tà, là thân phận gì, từng trải qua thê thảm loại nào, hoặc dính qua bao nhiêu máu tươi vô tội, chỉ cần tiến vào phạm vi của thiên cơ thiền viện, đến nơi Phật môn thanh tịnh chi địa----
Không thể rút đao kiếm, lại cự động can qua!
Hơn mười năm qua, Thẩm Độc nghe không ít người yếu vô tội vì một quy củ kiếm lại một tính mạng, cũng nghe nhiều người hung ác suýt bỏ mạng cũng vì một đạo quy củ này tránh được một kiếp...
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình hôm nay lại trở thành một người trong đó.
Rõ ràng đoạn đường rất ngắn, nhưng hắn đi ước chừng chỉ có một đoạn.
Vì tu luyện lục hợp thần quyết mà chất phác nội lực, không có chỗ gửi, đã sớm loạn tản vào ngũ tạng lục phủ. Đối với Thẩm Độc mà nói, này so với vết thương đao kiếm trên vai trên bụng hắn, thì càng trí mạng.
Hắn nghĩ, chính mình ước chừng là sống không lâu.
Toàn thân truyền đến đau đớn, lại không thể làm cho hắn phân tỉnh đi phân nữa, một người xưa nay mạnh mẽ bàn tay, mà ngay cả hồng kiếm rơi xuống đều không bắt được.
" Coong" một tiếng.
Nó từ trong tay hắn thoát ra, rơi xuống bên hẻm núi bên cạnh.
Vì trời tuyết mà mờ nhạt âm trầm thiên quang lọt vào đáy mắt, đang đi trên hẻm núi, nhìn thấy chữ khắc trong truyền thuyết kia " Thiên cơ thiền viện", phía bên khắc " Ngừng chiến" trên bia đá cao, thời điểm đó ý chí chống đỡ kiên cường của Thẩm Độc đã tới cực hạn, một khắc liền sụp xuống!
Rốt cuộc chống đỡ được, một đầu ngã xuống.
Giống như kiếm kia theo hắn mười năm.
" Ào ào ào..."
Người nằm bên trong dòng suối đang chảy, bắn tung tóe một mảnh, áo bào ngấm đầy máu ở trong dòng nước lan dần ra, làm cho khe suối nhuộm đầy sắc đỏ, cũng như vậy làm cho hình ảnh bia đá phản chiếu trong nước hình bòng đều nhiễm phải mấy phần huyết sắc.
Ý thức, từ từ biến mất.
Tại lúc trước khi mất đi hẳn ý thức, hắn chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo trong không khí mơ hồ pha tạp yếu ớt bạch đàn hương hơi thở, một chút liền mang hắn tới phật đường miếu thờ, ba ngàn thần phật....
Chết nơi thanh tĩnh, cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro