Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Đưa rượu.

"Tiên sinh, đây là rượu ngài gọi."

Bạch Duy đứng sau quầy bar, giả vờ đang lau ly rượu. Anh lặng lẽ quan sát một nhân viên phục vụ khác mang ly cocktail đến trước mặt Lư Sâm.

Hai mươi phút trôi qua.

Lư Sâm vẫn ngồi đó, không hề có ý định uống. Hắn chỉ lẳng lặng chờ ai đó.

...Rốt cuộc hắn đang định giở trò gì đây?!

Bạch Duy nghiến răng. Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên.

Lư Sâm lại nhắn tin.

"Vợ yêu, em ngủ chưa?"

Bạch Duy cúi đầu, đặt điện thoại dưới quầy bar, nhắn lại bằng giọng điệu ngọt ngào:

"Em sắp ngủ rồi nè~ Còn anh, sao vẫn chưa ngủ?"

Lư Sâm nhìn tin nhắn trên màn hình, lòng thoáng thả lỏng. Có vẻ như Bạch Duy đã tìm được một khách sạn ở Hắc Cảng để nghỉ lại.

Hắn biết Bạch Duy từng làm việc ở đây một năm rưỡi, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc anh đang ở khách sạn nào, nơi đó có an toàn hay không.

Nhìn thấy Lư Sâm cau mày chăm chú vào điện thoại, một ý tưởng lóe lên trong đầu Bạch Duy.

Anh nhắn tiếp:

"Khuya vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ... Hay là đang đi chơi? Có đi với ai không đó?"

Lư Sâm sững người.

Bạch Duy đang hỏi về lịch trình của hắn... Khoan đã, chẳng lẽ Bạch Duy nghi ngờ hắn ngoại tình?! Không lẽ Bạch Duy tưởng hắn đến Hắc Cảng là để gặp người khác?

Bất chợt, câu nói của bà chủ tiệm quần áo vang lên trong đầu hắn—"Ánh trăng sáng."

Chết cha! Bạch Duy không lẽ hiểu lầm hắn có ánh trăng sáng ở Hắc Cảng đấy chứ?!

Lẽ nào, Bạch Duy bám theo hắn đến đây, không phải vì lo lắng cho hắn, mà là để bắt gian?!

Trong khoảnh khắc ấy, ngoại trừ cảm giác hoang mang vì không thể chứng minh bản thân trong sạch, Lư Sâm còn cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ hơn—nặng nề nhưng thỏa mãn.

Lần đầu tiên trong đời, có một người cố chấp với hắn như vậy. Một người độc chiếm hắn đến mức này...

Trời ạ. Nhưng mà, với một người đang hiểu lầm hắn như Bạch Duy, cảm giác này chắc chắn rất đau đớn.

Lư Sâm vội vàng nhắn lại:

"Vợ yêu, anh đang ở khách sạn một mình mà. Chỉ là không ngủ được thôi... Chắc do thành phố lớn ồn ào quá. Anh mất ngủ trong phòng nè."

Nói—dối!!!

Bạch Duy siết chặt ly rượu, suýt nữa thì bóp nát cái chân ly luôn.

Lư Sâm không những nửa đêm lượn lờ trong quán bar, mà còn dám trắng trợn nói dối anh?!

Vậy thì khác gì mấy tên chồng ngoại tình rồi chối đây đẩy đâu?!

Không, khoan đã. Mục tiêu quan trọng nhất của anh là làm cho Lư Sâm uống ly rượu đó. Mà tin nhắn này của Lư Sâm, chẳng phải đúng như anh đã dự đoán sao?

Bình tĩnh. Phải tỉnh táo lại ngay.

Anh nhanh chóng gõ một tin nhắn, giọng điệu mềm mại đến tận xương:

"Sao lại vậy nè, chồng yêu~ Thật ra em cũng hơi mất ngủ đó. Mới nãy em có uống chút rượu Brandy. Anh có rượu bên cạnh không? Uống chút rượu sẽ dễ ngủ hơn nè~"

"Hay là chồng cũng làm một ly đi, coi như... em đang ở bên cạnh anh nha~ ^_^"

Bạch Duy tận mắt chứng kiến Lư Sâm nhìn chằm chằm vào tin nhắn của anh, đờ người mất mấy giây.

Sau đó, không chút do dự, hắn cầm ly cocktail trước mặt lên... uống một hơi cạn sạch.

Đáy ly trống rỗng.

Quá tuyệt vời!

Bạch Duy đã sắp xếp sẵn mọi thứ.

Hóa đơn của ly cocktail đó ghi vào tài khoản của một người không tồn tại—"Ngài X."

Dữ liệu trên hệ thống sẽ cho thấy: Lư Sâm chủ động dặn bartender pha một ly cocktail đặc biệt mang ý nghĩa "tình cảm mãnh liệt" dành cho "Ngài X."

Đến khi điều tra, ai cũng sẽ nghĩ rằng, trong quán bar chật kín người này, Lư Sâm và Ngài X đã có một màn "mắt đi mày lại." Họ uống ly rượu dành riêng cho nhau, rồi cùng nhau đi vào phòng vệ sinh.

Vài ngày sau, thi thể của Lư Sâm sẽ được tìm thấy trong một thùng rác ở con hẻm sau khách sạn.

Cảnh sát sẽ kết luận rằng, Lư Sâm đã đến Hắc Cảng vì muốn gặp lại ánh trăng sáng trong tim mình—"Ngài X".

Họ uống rượu trong quầy bar của khách sạn, sau đó cùng nhau vào phòng vệ sinh. Rồi vì tranh cãi về chuyện ly hôn hay không, sự việc leo thang thành một vụ tai nạn.

Cuối cùng, Lư Sâm mất mạng trong một con hẻm không có camera giám sát.

Còn Bạch Duy ở trấn Tuyết Sơn, hoàn toàn không hay biết gì cả.

Anh sẽ vô cùng bối rối khi nhận tin dữ.

Và hơn hết...

Anh sẽ thoát khỏi tên xác sống mang tên "chồng" này.

Lư Sâm là một con zombie. Thể xác hắn đã chết, nhưng trái tim thì chưa, vẫn có thể ngoại tình. Điều này chẳng hợp lý quá sao! Bạch Duy nghĩ vậy. Anh lặng lẽ rời khỏi quầy bar, bắt đầu chờ đợi Lư Sâm đi vào nhà vệ sinh. Bởi vì, trong ly rượu của Lư Sâm, anh đã bỏ vào một chút thuốc kích thích đặc biệt.

Loại thuốc này có tác dụng thúc đẩy quá trình trao đổi chất trong cơ thể. Rất nhiều vận động viên gian lận sẽ sử dụng nó với liều lượng nhỏ. Nhưng nếu dùng với số lượng lớn, nó sẽ khiến người ta buồn nôn, muốn ói, sinh ảo giác, đầu óc quay cuồng. Còn nếu dùng quá liều, nó có thể gây ra trạng thái tương tự như đột quỵ do khoái cảm quá độ.

Bạch Duy chỉ cần Lư Sâm chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa là đủ. Sau đó, tùy theo phản ứng của hắn, anh sẽ dàn dựng một cái chết thật hợp lý—là do đột quỵ trong lúc hoan lạc, hay do tranh cãi mà xảy ra án mạng, hoặc có khi là nôn quá mạnh rồi vô tình bị ngạt nước trong bồn cầu... Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Lư Sâm đứng bật dậy.

Nhưng hắn không lao về phía nhà vệ sinh, mà lại đường hoàng đứng dậy, sải bước về phía thang máy.

?!

Bạch Duy trợn tròn mắt nhìn theo hắn. Nếu đuổi theo vào thang máy lúc này, chắc chắn sẽ khiến Lư Sâm sinh nghi. Anh chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng lại, rồi dõi theo con số trên màn hình hiển thị không ngừng nhảy lên—thẳng một mạch đến tầng 30.

Hắn lên phòng làm gì? Chẳng lẽ muốn vào toilet trong phòng để ói?

Nhưng đi vào nhà vệ sinh ngay trong quầy bar chẳng phải rất tiện sao?

Bạch Duy không biết số phòng của Lư Sâm. Khi anh đến tầng 30, tất cả cửa phòng đều đóng chặt. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó phát hiện một sự thật khiến người ta tuyệt vọng.

—Lư Sâm để quên điện thoại ở quầy bar.

Cùng lúc đó, những vị khách ngủ say trong các căn phòng tầng 30 dần chìm vào giấc mộng. Nhưng dù đang mơ, họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng hơi thở nồng đậm từ nơi sâu thẳm dưới đại dương đang tỏa ra xung quanh. Nó khiến họ tiếp tục mê man, những tiếng rên rỉ mơ hồ trong giấc ngủ cũng dần tan vào cõi tĩnh lặng.

Có thể đến chiều hoặc đêm mai, họ sẽ thức dậy. Họ sẽ chỉ nghĩ rằng mình ngủ quá say mà thôi, mà không hề hay biết sự thật kinh khủng hơn.

Một loại thuốc đã kích thích mạnh mẽ hoạt động sinh lý của một con quái vật. Sinh vật thần bí đến từ nơi đại dương sâu thẳm ấy, ngay tại khách sạn này, đã hoàn thành việc thay vỏ trước thời hạn.

Nó lúc này vô cùng điên cuồng, vô cùng hung bạo. Nó phồng lên rồi co lại liên tục, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp đầy bất an.

Bạch Duy đợi ngoài khách sạn suốt hai ngày liền.

Trong hai ngày đó, không có bất kỳ tin tức nào về khách sạn này. Không có báo cáo người chết, cũng không có tin tức mới từ Lư Sâm. Mọi thứ chìm vào yên lặng, khiến anh không thể nào biết được hiện trạng của Lư Sâm lúc này ra sao.

Lẽ nào Lư Sâm thật sự đã bị thuốc độc chết?

Không thể nào! Anh không hề bỏ vào liều lượng đủ lớn để giết hắn! Hay là, đối với loài quái vật zombie, thuốc kích thích lại là một chất có thể giết chết chúng?

Bạch Duy cảm thấy bất an. Anh đứng trong con hẻm nhỏ phía sau khách sạn, uống cạn một chai nước đá. Nếu Lư Sâm chưa chết, vậy anh cần phải thêm một mồi lửa nữa. Còn nếu Lư Sâm đã chết, thì lúc này mà xuất hiện chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Cuối cùng, Bạch Duy vào phòng thay đồ, mặc vào bộ đồng phục phục vụ, âm thầm kiểm tra danh sách đặt phòng trong khách sạn.

... Rất nhanh, anh phát hiện một điều khiến mình phát cáu.

Phòng đặt dưới tên "Lư Sâm" vốn không nằm trên tầng 30! Chẳng lẽ anh bị ngu à? Rõ ràng hôm đó, thang máy chỉ có mỗi Lư Sâm đi vào, và rõ ràng hắn đã lên tầng 30!

Nói cách khác, có người khác đã đặt một phòng ở tầng 30. Và bây giờ, Lư Sâm đang ở trong căn phòng đó!

Hai ngày! Không hề rời đi!

Lư Sâm!!

... Nhưng giờ thì hay rồi. Có một không gian kín, có một nghi phạm, ai nói đây không phải chuyện tốt chứ? Bạch Duy nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu kiểm tra danh sách đặt phòng trên tầng 30.

Chuyện này rất đơn giản. Tầng 30 là tầng hạng tổng thống, chỉ có đúng năm phòng mà thôi. Dựa vào thời gian đặt phòng và yêu cầu dịch vụ, Bạch Duy nhanh chóng khoanh vùng được một phòng khả nghi.

3003.

"Lư Sâm, anh lại dám đặt cả phòng tổng thống, còn đặt nguyên mười ngày. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi mới dễ dàng tìm ra anh!" Bạch Duy lạnh lùng nghĩ.

Nhưng anh là một người vô cùng lý trí. Rất nhanh, anh đè nén cơn giận xuống và vạch ra kế hoạch.

Anh lập tức tạo một đơn hàng trên hệ thống khách sạn. Phòng 3003 yêu cầu phục vụ mang đá lạnh và bóng bay lên phòng. Bạch Duy liền chuyển đơn này sang tài khoản của người phục vụ mà anh đang giả mạo. Rồi vào buổi chiều, lúc khách sạn có ít người qua lại nhất, anh mặc đồng phục nhân viên, đẩy chiếc xe phục vụ bằng kim loại, tiến về phía thang máy.

Cùng lúc đó, một cô gái nhuộm highlight xanh lá và một thiếu niên tóc xanh lam bước vào khách sạn. Họ cảnh giác quan sát xung quanh, rõ ràng là đang tìm người.

Trong hành lang, cô gái tóc highlight xanh lá lướt qua một nhân viên phục vụ. Một lát sau, cô đột nhiên quay đầu lại, nét mặt có chút vi diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro