Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Điềm gở.

"Cảm ơn hai người rất nhiều vì chuyện rò rỉ khí gas tuần trước. Nếu không nhờ hai người vừa lúc ghé qua, e rằng cả tiệm sửa xe đã bị nổ tung rồi."

Lư Sâm xách theo một hộp quà lớn, thân thiện nói: "Đây là bánh tart trứng tôi tự làm, nếu mọi người thích thì..."

"Ôi trời! Sao hai người còn mang theo nhiều quà như vậy, khách sáo quá đi!"

Giọng nói đầy cảm động— đến từ Kiều Mẫn.

"Đúng đấy, sao lại mang nhiều thế này..."

Giọng nói đầy sợ hãi, phát ra từ tận đáy lòng— đến từ Ngụy Liên.

Ngụy Liên giật giật lông mày, toàn thân căng như dây đàn. Anh ta cẩn thận cầm hộp giấy Lư Sâm mang đến, nhét vào tủ lạnh nhà mình mà không dám nghĩ bên trong có thứ gì. Khi quay lại phòng khách, Lư Sâm và "bà xã" của hắn đã ngồi trên ghế sofa. Lư Sâm mỉm cười ôn hòa, còn Bạch Duy thì như đang thả hồn lên mây. Trong khi đó, vợ anh ta đang chạy đôn chạy đáo trong nhà để tìm cuốn sách bán chạy của Bạch Duy, mong anh ký tặng.

"Hai người vẫn tiếp tục ở lại tiệm sửa xe à?"

"Không, nhà tôi sửa xong rồi. Chậm nhất là ngày mai, bọn tôi sẽ chuyển về ở." Lư Sâm nói, ánh mắt lướt qua cách trang trí trong nhà họ, bỗng cảm thán, "Nói ra cũng lạ, Cách trang trí nhà của hai người cho tôi một cảm giác rất đặc biệt...Không biết vì sao nhỉ?"

Kiều Mẫn lập tức hăng hái: "Đây là tường ảnh! Em với Ngụy Liên sẽ dán lên những tấm ảnh và kỷ vật trong các chuyến du lịch lên bức tường này. Tủ trưng bày bên cạnh là búp bê điêu khắc của em và mô hình Gundam của anh ấy. Còn khẩu súng nước đó là do Ngụy Liên sưu tầm,  còn những khung ảnh này là của em..."

"Ra vậy. Nhà tôi với A Duy bây giờ đúng là sang trọng, nhưng lại thiếu một chút hơi người..."

Trong khi vợ mình trò chuyện rôm rả với đôi vợ chồng đối diện, Ngụy Liên bưng tách trà, đứng một bên mà trong lòng thấp thỏm không yên. Anh ta tranh thủ từng cơ hội nhấp trà để quan sát Bạch Duy— người trẻ tuổi tuấn tú, nhã nhặn ngồi bên cạnh Lư Sâm. Anh ít nói, chỉ thỉnh thoảng phụ họa vài câu, phần lớn thời gian là im lặng lắng nghe.

Ngụy Liên nhớ lại dáng vẻ của Bạch Duy lúc vừa bước vào nhà. Khi đó, anh đã cẩn thận nhắc nhở rằng nước trong bình hoa quá đầy, trông anh có vẻ thận trọng và chu đáo hơn bất kỳ ai. Một người như vậy, thực sự có thể quên vặn van bình gas sau khi nấu bữa sáng sao?

Hơn nữa, anh còn nhắc Nguỵ Liên đừng hút thuốc ngoài cửa, nhắc Kiều Mẫn cẩn thận với cục sạc dự phòng có dấu hiệu phát nổ. Những điều này có nghĩa là gì?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ngụy Liên.

Liên tưởng đến những tin đồn về Bạch Duy trước đây, anh ta chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo— Bạch Duy đang cố giết chồng mình! Một nhà văn tinh thần bất ổn không chịu nổi cuộc sống tẻ nhạt của thị trấn, ra tay bạo hành rồi hại chết chồng mình— chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra!

Lợi dụng lúc Kiều Mẫn kéo Bạch Duy ra vườn sau xem hoa, Ngụy Liên nhanh chóng ngồi xuống đối diện Lư Sâm. Nhìn người đàn ông ôn hòa, điềm tĩnh và chuyên nghiệp trong lĩnh vực sửa xe trước mặt, anh ta vừa thấy thương hại vừa muốn ẩn ý nhắc nhở một chút.

"Lư Sâm... dạo này quan hệ của anh với vợ thế nào?"

"Ồ, tôi thấy rất tốt! Từ sau kỷ niệm một năm ngày cưới, bọn tôi còn hạnh phúc hơn trước kia." Lư Sâm trả lời thoải mái.

"Giữa hai người có gì khác so với trước không?" Ngụy Liên thăm dò.

"Dạo này, tôi và A Duy giao tiếp với nhau nhiều hơn, cùng nhau san sẻ công việc gia đình." Lư Sâm hào hứng kể với giọng điệu lạc quan, "Em ấy bắt đầu đi chợ, nấu bữa sáng, còn dạy tôi cách giặt quần áo, nấu ăn, rửa bát. Tôi cũng học thêm được nhiều kỹ năng và kiến thức mới!"

"Ví dụ?"

Ngụy Liên sốt ruột liếc về phía vườn, đề phòng Bạch Duy quay lại bất cứ lúc nào. Anh ta thực sự bối rối, vì rõ ràng Lư Sâm không nhận ra điều gì bất thường trong nhà mình.

Nhưng anh ta cũng không thể nói thẳng ra. Xét cho cùng, Ngụy Liên không có bằng chứng, mà Lư Sâm và Bạch Duy mới là vợ chồng. Ai sẽ tin vào những suy đoán vô căn cứ của một người ngoài?

Ngụy Liên chỉ có thể tìm cách gợi ý, để chính Lư Sâm nhận ra điều bất thường.

"Ví dụ như..." Lư Sâm chợt nhíu mày, sắc mặt đầy bức xúc, "Tôi mới nhận ra, khi giao dịch mua nhà hay tiệm sửa xe, nhất định phải kiểm tra thật kỹ càng!"

"Hả?"

"Tôi quá vội vàng muốn mở tiệm sửa xe ở trấn Tuyết Sơn nên không ngờ rằng chỗ này lại có nhiều vấn đề đến thế." Lư Sâm lắc đầu thở dài, rồi ân cần khuyên bảo, "Ngụy Liên, nếu sau này cậu cũng muốn kinh doanh, trước khi trả tiền nhất định phải kiểm tra kỹ lưỡng!"

Ánh mắt hắn đầy vẻ từng trải của một đàn anh đang truyền thụ kinh nghiệm quý báu cho hậu bối, khiến Ngụy Liên á khẩu không nói nên lời.

Anh chỉ biết hỏi tiếp: "Ví dụ như...?"

"Ví dụ, phải kiểm tra kỹ hệ thống nước, điện, gas!" Lư Sâm nhấp ngụm trà, biểu cảm u ám, "Tôi mới biết hóa ra ấm nước vỏ kim loại cũng có thể dẫn điện— cậu có biết trong hộp điện có dây pha và dây nối đất không?"

Ngụy Liên dĩ nhiên là biết. Dây pha mang điện áp cao, còn dây nối đất giúp xả điện xuống đất. Anh ta sững lại, rồi chợt hỏi: "Nhà anh không phải là..."

"Dây nối đất bị hỏng do quá cũ, chỉ đơn giản vậy thôi." Lư Sâm nhăn mặt uống một ngụm trà, giọng nói đầy đau thương, "Nếu hôm đó Bạch Duy có mặt ở nhà, em ấy chắc chắn đã bị điện giật chết rồi."

Ngụy Liên: "..."

"Còn cả cái van khí gas lỏng lẻo, ổ cắm bị kẹt bởi dây chuyền bạc, dao bếp rơi từ nóc tủ xuống, cửa xe tự dưng hỏng trong khi cửa sổ trời lại mở toang khi tôi đang rửa xe... Quả nhiên, tôi không nên tham rẻ mà mua đồ cũ." Lư Sâm lại thở dài, "Hơn nữa, vợ tôi còn quá vụng về. Tôi thực sự lo em ấy gặp nguy hiểm."

Anh lo vợ mình gặp nguy hiểm? Người cần lo là anh đó!

Lư Sâm tiếp tục: "Tôi mới hiểu rằng, cuộc sống đời thường còn đáng sợ hơn cả chiến trường. Nhưng giờ nhà mới đã sửa xong, tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi."

Ngụy Liên nuốt khan: "Anh có từng nghĩ tới—"

"Hai người đang nói gì thế?"

Kiều Mẫn đột nhiên lên tiếng.

Lần đầu tiên trong đời, Ngụy Liên phát hiện vợ mình hóa ra lại chu đáo đến vậy. Một câu nói đơn giản của cô đã cứu anh khỏi việc lỡ miệng bại lộ trước Bạch Duy. Anh lập tức chọn cách giữ thái độ bình tĩnh, ngay ngắn ngồi thẳng lưng, nhấp một ngụm trà rồi nghiêm túc nói:

"Formaldehyde. Nhà mới sửa xong có thể vẫn còn mùi."

"Ồ, không đâu. Đồ nội thất nhà tôi đều làm từ vật liệu thân thiện với môi trường." Lư Sâm mỉm cười đáp.

Bạch Duy liếc Ngụy Liên một cái—chỉ một ánh mắt thoáng qua ấy cũng khiến lông tóc trên người Ngụy Liên dựng đứng. Anh ta có cảm giác mình như một con cừu non lạc vào rừng rậm, xuyên qua những tán lá rậm rạp, bất chợt phát hiện một đôi mắt tròn xoe sáng rực—đôi mắt của loài thú săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn.

"Chồng ơi, em nghĩ chúng ta nên về rồi." Bạch Duy dịu dàng nói.

"Được thôi." Lư Sâm lập tức đứng dậy. Anh mỉm cười với vợ chồng Ngụy Liên: "Bánh trứng hôm nay tôi mới làm đấy. Ngay cả A Duy cũng nói dạo này tay nghề tôi tiến bộ hẳn."

Bạch Duy chỉ hơi mỉm cười, không nói gì. Ngụy Liên để ý thấy anh đang nhìn chằm chằm vào khẩu súng nước của mình.

Chỉ sau khi hai người họ rời đi, Ngụy Liên mới như bị rút sạch sức lực mà ngã phịch xuống ghế sô pha. Đến khi cơn hoảng loạn dần lắng xuống, anh ta lẩm bẩm:

"Trời ạ... Lư Sâm đúng là người đàn ông bất hạnh nhất thế gian."

"Ngụy Liên, cả buổi tối anh bị cái gì vậy? Đừng để người ta nghĩ nhà mình không hoan nghênh họ chứ." Giọng Kiều Mẫn vọng ra từ phòng ăn.

"Anh đâu có... Đợi đã, em đang ăn gì thế?!"

"Bánh trứng nè." Kiều Mẫn phồng má, hai mắt sáng rỡ, ôm lấy má mình sung sướng thốt lên: "Chúa ơi! Bánh trứng lần này ngon quá! Không ngờ tay nghề của Lư Sâm lại tiến bộ nhanh vậy... Ngụy Liên! Anh học hỏi người ta chút đi! Anh gọi điện cho bệnh viện làm gì vậy?"

Xa rời cảnh hỗn loạn trong nhà Ngụy Liên, chiếc xe hơi của Bạch Duy và Lư Sâm lại lặng lẽ lăn bánh trên con đường tối tăm của thị trấn Tuyết Sơn.

"Vợ yêu à, hôm nay anh nhất định sẽ lái xe cẩn thận, tuyệt đối không đâm vào rừng cây bên đường nữa đâu."

Đó là vì phanh xe bị hỏng, đồ ngốc này.

Bạch Duy tựa đầu vào cửa sổ xe, chống cằm trầm ngâm. Lư Sâm lại hỏi: "Bảo bối, em đang phiền muộn chuyện gì sao?"

Tất nhiên là có, và còn quá rõ ràng nữa.

Bạch Duy nghĩ thầm. Không còn nghi ngờ gì nữa, gã biên tập viên báo chí quá nhạy bén kia đã đánh hơi được gì đó.

Bạch Duy từng tìm hiểu qua về Ngụy Liên. Anh ta là người bản địa, trong nhà còn có một người em trai làm thám tử ở Hắc Cảng. Việc khử biên tập viên báo chí này không khó, nhưng bây giờ, bất cứ thứ gì liên quan đến Hắc Cảng cũng khiến Bạch Duy nhớ lại quãng thời gian tăm tối mà mình đã trải qua. Nếu không thật sự cần thiết, anh không muốn rước thêm rắc rối vào người.

May mà Ngụy Liên chưa có bất kỳ bằng chứng xác thực nào... Mấu chốt vấn đề là, tất cả đều do Lư Sâm khó giết chết quá!

Bạch Duy đã đẩy nhanh tốc độ giết chồng một cách rõ rệt, thế nhưng Lư Sâm lại như được thần may mắn độ mạng, luôn có thể thoát chết trong gang tấc.

Phanh xe bị hỏng, vậy mà hắn chỉ đâm vào bụi cây.
Dây nối đất của hệ thống điện bị đứt, thế mà hắn lại may mắn không bị giật chết.
Khí gas bị rò rỉ, nhưng bộ kích nổ mà Bạch Duy lén lắp đặt lại... hỏng.

Còn chuyện căn nhà mới sửa chữa, Bạch Duy đã chất đầy phòng làm đồ thủ công của Lư Sâm bằng đá cẩm thạch và các vật liệu chứa formaldehyde. Anh đã lên kế hoạch, sau khi về ở nhà mới, anh sẽ nhiều lần kiếm cớ cãi nhau, đuổi Lư Sâm đến phòng đó ngủ một mình. Nhưng cách này quá chậm! Phải mất mười năm...thậm chí hai mươi năm!

Bạch Duy không thể nào chờ lâu đến vậy.

Lư Sâm cũng nhìn Bạch Duy, do dự muốn nói gì đó rồi lại thôi. Những ngày gần đây, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng thời kỳ lột xác của mình sắp tới.

Chắc chỉ khoảng một tuần nữa.

Lư Sâm biết, trong khoảng thời gian đó, hắn sẽ trở nên hung bạo và dễ kích động, gần như mất kiểm soát giống như khi bước vào kỳ nhạy cảm. Nhưng cuộc sống hàng ngày lại đầy rẫy nguy hiểm như vậy, hắn thật sự không thể an tâm bỏ lại vợ yêu quý của mình một mình ở thị trấn này được. Ai biết được Thần Chết có định cướp đi mạng sống của Bạch Duy hay không?

Hơn nữa... hắn thật sự quá muốn được ở bên Bạch Duy lâu hơn!

Nếu một người chồng đột nhiên biến mất cả tuần mà không có lý do chính đáng, bất kỳ người vợ nào cũng sẽ nghi ngờ, đúng không?

Nhưng cuộc sống là vậy, nó luôn ép con người ta phải làm những điều mình không muốn làm.

...Có lẽ không thể tiếp tục thực hiện kế hoạch ở thị trấn Tuyết Sơn nữa. Bạch Duy nghĩ thầm. Không cần nói cũng biết, Ngụy Liên chắc chắn sẽ tiếp tục theo dõi chuyện này. Anh nghĩ ra một cách, đó là lấy cớ đi du lịch để kéo Lư Sâm rời khỏi thị trấn, rồi nhân cơ hội đó ra tay...

Nhưng cách này vẫn có rủi ro cao. Nếu Lư Sâm tự đề xuất đi đâu đó, còn anh chỉ lén bám theo, tìm cơ hội giết hắn rồi quay về... thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Bạch Duy âm thầm tính toán.

Xe dừng lại trước tiệm sửa xe, đúng lúc này, Lư Sâm mở lời:

"Bảo bối, anh có chuyện này muốn nói với em... mặc dù, anh cũng không hề muốn nói chút nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro