Chương 3: Không ngờ ông chủ lại là fan của cậu?
Edit: Zhi
Trên đường đi Tử Quân hỏi Tần Chi Ngộ làm cách nào mà tiến được vào Mars, nhưng cậu cũng không biết nên đành phải nói vòng vo.
Sau khi xuống xe, cậu tự giác đi ra phía sau xe để lấy hành lý của mình.
Thời tiết rất nóng, trong xe có bật điều hoà, nhưng khi ra ngoài hoạt động một lúc đầu Tần Chi Ngộ đã ướt sũng.
Cậu dừng lại một tay gạt mái tóc bị ướt giống như keo xịt tóc trước trán tay kia lau đi những giọt mồ hôi.
Tử Quân quay đầu lại nhìn thấy Tần Chi Ngộ dừng lại, liền đứng lại chờ cậu một lúc.
Dư quang thoáng nhìn qua Tần Chi Ngộ thấy dưới khoé mắt cậu có một chấm nhỏ màu đỏ dưới mắt trái, hắn sững sờ, lẩm bẩm nói: "Tôi xem như đã biết vì sao ông chủ lại giữ cậu ở lại, còn đem cậu đặt ở đội một."
Tần Chi Ngộ không nghe rõ, chỉ biết Tử Quân nói gì đó, theo bản năng hỏi: " Cái gì."
"Không có việc gì" Tử quân xua tay, đi tới bên cạnh giúp cậu kéo vali: " Đi thôi, đừng để ông chủ chờ."
Tần Chi Ngộ mê mang đi theo Tử Quân.
Khi vào căn cứ Mars, Tần Chi Ngộ có vẻ thoải mái hơn nhiều nhưng vẫn đi theo phía sau Tử Quân, nghe hắn giới thiệu phòng này thuộc về ai và phòng này để làm gì.
Đợi khi đến phòng của mình, cậu phát hiện căn phòng này chỉ khác biệt một điểm so với phòng trước kia của mình.
Cậu có điều muốn biết là căn phòng trước kia của mình bây giờ ai ở, nên chỉ về hướng đó hỏi Tử Quân : " Phòng kia là của ai?"
Tử Quân nhìn theo tầm mắt cậu, sau đó trầm mặc trả lời: " Căn phòng kia hiện tại không có ai ở."
Tần Chi Ngộ thu tay lại, nắm chặt vali.
Đúng vậy, cậu đã chết, ở căn cứ tầng hai lớn như vậy, hẳn cũng không ai nguyện ý chọn phòng này.
Đây không phải đang tìm xui xẻo sao?
" Ngươi biết Garenal không?" Tử Quân nhìn biểu tình trầm mặc của Tần Chi Ngộ, không nhịn được hỏi.
Tần Chi Ngộ chưa kịp nói thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt, cửa phòng bên cạnh mở ra, Thời Thâm nghiêng người đi ra, mái tóc vàng hơi xoăn, đôi mắt màu hổ phách nhìn sang đây.
Có một loại uy áp không thể giải thích được.
Tần Chi Ngộ cho rằng đây là uy áp của cấp trên, có rất nhiều người giàu có hoặc người có quyền lực đều toát ra loại uy áp này, đại khái đây là một loại khí chất, có thể coi như trời sinh đã có tính lãnh đạo.
Tử Quân bị ánh mắt này doạ sợ đến mức nuốt lại lời định nói.
Thời Thâm từ trong phòng đi ra, đứng trước mặt Tần Chi Ngộ, con ngươi màu hổ phách nhìn Tần Chi Ngộ mới ánh mắt dò xét, sau đó nói: " Tôi nghe bên ngoài có tiếng động nên ra nhìn xem"
Anh nhìn qua Tử Quân nói: "Anh đi lên tầng ba xem đội thanh huấn huấn luyện như thế nào đi, việc còn lại giao cho tôi."
Tử Quân liếc nhìn Tần Chi Ngộ một cái, thấp giọng đáp ứng, rồi im lặng rời đi.
Tần Chi Ngộ không hiểu sao có chút mất tự nhiện, chỉ căn phòng mình vừa được phân tới, ngập ngừng hỏi: "Vậy tôi vào phòng?"
Thời Thâm hất cằm ra hiệu cho cậu cứ tuỳ ý.
Tần Chi Ngộ mở cửa, kéo vali chuẩn bị đi thì nghe thấy Thời Thâm nói từ phía sau: "Tắm rửa đi, xong qua chỗ tôi, tôi đưa cậu đi cắt tóc."
Cậu lúc này mới nhớ ra vì sao cứ cảm thấy có việc chưa làm, vốn trong lòng đã nghĩ tới nhưng khi cùng chủ nhà nói chuyện đã đem việc này quên mất
Tuy rằng không biết tại sao Thời Thâm lại có vướng mắt với cái đầu cậu như vậy, nhưng dù sao anh cũng là ông chủ, nói cái gì cũng đươc.
"Được" Tần Chi Ngộ thành thật trả lời.
"Ừm" Thời Thâm gật đầu, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng cậu lại.
Nhiệt độ nước tắm trong căn cứ không đổi nên không phải điều chỉnh.
Tần Chi Ngộ chỉ đơn giản thu dọn đồ, xong cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Hơi nước bốc lên, dòng nước ấm tràn xuống, bao bọc lấy Tần Chi Ngộ, cậu chú ý tránh cổ tay chưa lành lặn của mình, một tay luồn vào tóc để cho nước thấm ướt.
Mặc dù căn phòng này không phải là căn phòng ban đầu của cậu, nhưng mà phỏng ở căn cứ Mars cách bố trí đều không khác nhau lắm.
Khi một người trở lại một nơi nào đó quen thuộc, họ sẽ vô thức thả lỏng cơ thể. Từ khi sống lại cậu vẫn luôn căng thẳng, những thứ cậu nhìn thấy đều có một loại cảm giác không chân thực.
Làn nước dịu nhẹ không chỉ quốn trôi đi sự mệt mỏi mà còn giúp cậu thư giãn hơn.
Sàn nhà tắm ban đầu vốn rất trơn, vào trước trận đấu một ngày cậu vô tình bị ngã, chân bị chuột rút, cũng may không tổn thương tới tay, Hình Thiên nửa đêm tìm bác sĩ của chiến đội để xoa bóp cho cậu suốt đêm, ngày hôm sau cậu mới miễn cưỡng chống gậy đến hiện trường.
Tần Chi Ngộ cho rằng không có việc gì, chỉ là bác sĩ của chiến đội đã thôi việc, đồng thời hắn nói rằng cũng không muốn phục vụ cho Tần Chi Ngộ thứ hai.
Vì vậy mà tất các phòng tắm trong căn cứ đều lắp thảm chống trượt.
Tần Chi Ngộ thở ra một hơi, đưa tay chạm vào chiếc gương bị hơi nước làm mờ, khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Khải Ngộ, cậu ngập ngừng kéo khoé miệng thấy người trong gương cũng có hành động tương tự.
Tiêu Khải Ngộ bộ dáng không tồi, cùng với cậu đời trước có phần giống nhau.
Cậu đi ra khỏi phòng tắm, lấy khăn lau qua, mặc quần áo mới, đi ra ngoài rẽ phải đứng trước cửa phòng Thời Thâm.
Cốc , cốc , cốc.
Gõ cửa không bao lâu, thì nghe có tiếng bước chân, sau đó "cạch" một tiếng khuôn mặt Thời Thâm xuất hiện ở trước mặt cậu.
Tần Chi Ngộ không nhớ gì khác, chỉ nhớ người đàn ông trước mặt là cấp trên của mình, giống như Hình Thiên, đối với người sẽ chi phối sự nghiệp của mình rất tôn trọng, cho nên mở miệng trước.
"Ông chủ, tôi đã tắm xong cũng chuẩn bị xong rồi"
Vừa nói xong, cậu liền cảm thấy nói ra câu này có chút kỳ quái, cảm thấy làm một nghề gì mà Tấn Giang không thể viết được.
Nhưng Thời Thâm không phản ứng, chỉ nghiêng người nhường cho cậu một khoảng trống đủ để đi vào.
Tần Chi Ngộ không vì thế mà rối rắm, nhấc chân đi vào phòng của Thời Thâm.
Vừa mới bước vào cậu nhìn thoáng qua căn phòng, đồng tử co rụt lại, bị sốc đến mức muốn lui ra ngoài.
Không bởi vì lý do gì khác, căn phòng Thời Thâm dán đầy các lạo áp phích, cũng không phải nhân vật hoạt hình hay người nổi tiếng, mà người trên đó cậu rất quen thuộc.
Bởi vì người này chính là cậu!
Chân của cậu dường như bị mắc kẹt trong một đầm lầy, không thể kéo nó ra, và việc chạy đi dường như cũng không tốt.
Cậu nhìn về phía Thời Thâm ánh mắt trở nên phức tạp.
Không ngờ ông chủ lại là fan cuồng của cậu.
Thời Thâm nhìn ánh mắt của Tần Chi Ngộ có chút kinh ngạc, anh đóng cửa lại, dựa lưng vào, khoanh tay, bình tĩnh nói: "Cậu biết không?"
Tần Chí Ngộ nuốt nước bọt, ánh mắt né tránh, có chút do dự nói: "Có...tôi biết"
Thời Thâm gật đầu, nói đến Tần Chi Ngộ ánh mắt trở nên rực lửa, loại nhiệt độ này cậu rất quen thuộc: "Garenal rất nổi tiếng, ai biết về trò chơi này hẳn là đều biết anh ấy"
Tần Chi Ngộ " ừm" một tiếng, không biết phải biểu đạt cảm xúc khi ở trong phòng ông chủ nói về chuyện kiếp trước của mình.
Thời Thâm thoạt nhìn cũng không để ý đến việc người khác biết mình là fan của Garenal, nhưng đại khái anh nhìn ra Tần Chi Ngộ không muốn nói chuyện này, vì thế anh không tiếp tục nói sâu về chuyện này. Anh gật đầu, giọng điệu lịch sự và xa cách nói: "Chờ một chút, tôi thay quần áo."
Sau khi biết Thời Thâm là fan của Garenal, Cậu không hiểu sao cảm thấy giữa mình và ông chủ có một chút rút ngắn khoảng cách.
Kỳ thật hắn không sợ gì, chỉ sợ Thời Thâm vừa là ông chủ vừa là thành viên của đội. Thân phận bắt đầu đảo lộn sợ anh sẽ lên mặt.
Một đội ngũ kiêng kị nhất là nội bộ có mâu thuẫn, nếu thành viên trong đội không dễ hoà hợp, mỗi ngày đều cãi nhau thì sẽ ảnh hưởng đến sự phối hợp giữa các thành viên với nhau khi thi đấu.
Sau khi phát hiện Thời Thâm sẽ không lên mặt, Tần Chi Ngộ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh, xem như là tìm hiểu đồng đội tương lai của mình.
Bỏ qua những nơi dán áp phích, thì căn phòng của Thời Thâm rất sạch sẽ, khiến cậu có chút xấu hổ.
Chăn mền được gấp gọn gàng, ga trải giường trắng tinh không tì vết, sách vở trên bàn được sắp xếp gọn gàng, cậu nhìn bìa sách, tất cả đều là sách về quản lý tài chính.
Không tồi, rất giống tưởng tượng của cậu với ông chủ.
Chẳng qua nhìn Thời Thâm tuổi thoạt nhìn mới 20 tuổi, theo lý nà nói hẳn là đang học đại học, không biết như thế nào mà đến Mars để làm tuyển thủ. Không lẽ là thành tích học kém nên bỏ học sao?
Cậu nhân lúc Thời Thâm đang tìm quần áo lặng lẽ nhìn thoáng qua, quần áo bên trong không giống như cậu nghĩ, đều là kiểu dáng bình thường, không có nhãn hiệu.
Hành động lén lút này bị Thời Thâm nhìn thấy, hầu kết anh khẽ động hỏi: "Sao vậy."
Tần Chi Ngộ bị phát hiện cũng không xấu hổ, ngược lại thoải mái mà trả lời anh: "Tôi tưởng tủ quần áo của ông chủ hẳn là có rất nhiều nhãn hiệu."
"..." Thời Thâm cởi áo sơ mi ra, mặc cái áo vừa từ tủ lấy ra, không kiêng dè Tần Chi Ngộ còn ở đây.
Nửa người trên trần trụi mà lộ ra trước mặt Tần Chi Ngộ mà không có bất cứ sự che chắn nào, khối cơ bắp rõ ràng có thể thấy chủ nhân của nó thường xuyên rèn luyện ở phòng tập thể hình.
"Ông chủ dáng người không tồi" Tần Chi Ngộ cười tủm tỉm trêu ghẹo.
Thời Thâm có chút nghẹn lời, anh nhíu mày, cầm chiếc áo sơ mi vừa thay: "Không cần gọi tôi là ông chủ, về sau chúng ta sẽ là đồng đội, gọi Thời Thâm là được."
Quả nhiên không làm giá.
Tần Chi Ngộ mỉm cười đồng ý.
Nửa tiếng sau, bọn họ xuất hiện ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A.
Cách trang trí của trung tâm thương mại nhìn rất sang trọng và cao cấp, trên đỉnh đầu trang trí bằng pha lê toả sáng rực rỡ
Toàn bộ khí chất tiền bạc của trung tâm thương mại này khiến Tần Chí Ngộ nản lòng.
Tần Chi Ngộ đời trước cũng đã từng đến đây, tiền thưởng cậu giành được từ các giải đấu khi đánh thắng cùng với tiền lương mà chiến đội đưa ra cũng không hề nhỏ.
Nhưng ở đây, trong ấn tượng kiếp trước của cậu khi đến đây là được các đồng đội giật dây đi cắt tóc, nghe nói là có cái app nói nơi này có một cửa hiệu cắt tóc tay nghề đặc biệt tốt.
Nội tâm cậu không yên theo sát Thời Thâm phía sau, bất lực nhìn anh đưa cậu là cửa tiệm quen thuộc kia.
Đại khái chính là vận mệnh của con người là lại dẫm lên vết xe đổ kia.
Tần Chi Ngộ mặt không chút thay đổi ngồi lên chiếc ghế màu vàng rực rỡ của tiệm, mông vùi vào bọc ghế da mềm mại, cái tấm vải màu vàng như hoàng đế được bao quanh trước mặt, chất vải mềm mại nhét vào cổ, cổ lạnh buốt, Tần Chi Ngộ không khỏi rùng mình một cái.
Thời Thâm cầm diện thoại trao đổi kiểu tóc với Tony, khuôn mặt anh vốn đã thâm thuý lại bị ánh sáng xanh chiếu lên, giống như một kỵ sĩ thời trung cổ bước ra từ một bức tranh, nhưng mà vẻ mặt không cười của anh nhìn qua có chút nghiêm túc.
Hai người nói chuyện không rõ ràng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tần Chi Ngộ.
Cuối cùng Thời Thâm gật đầu, Tony ra hiệu "Ok" như là đã đạt được sự đồng thuận nào đó.
Tần Chi Ngộ đối với loại hoành vi đối với kiểu tóc của cậu này không phản cảm — Thời Thâm là ông chủ, tiền cũng là ông chủ trả, ông chủ muốn làm như thế nào thì là thế đấy.
Cho dù có cạo logo trên tóc, cậu cũng sẽ cảm thấy tuyệt vời và rất đẹp trai!
Cậu đã học nó từ lão Hình, hắn nói rằng khi đối phó với ông chủ phải có loại công phu liếm cẩu này.
Không biết khi Thời Thâm mắc lỗi trên sân thi đấu, lão Hình có dám mắng hắn không.
———-
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Rạp hát nhỏ: Trò chuyện riêng
【 Tiểu · Giao Tế Hoa · Viễn 】: Anh Quân thế nào rồi, gặp được không?
【 Thanh Thanh Tử Quân 】: Đừng hỏi, tôi cái gì cũng không biết.
【 Tiểu · Giao Tế Hoa · Viễn 】: ? Tốt nhất là vậy.
——
12/10/2023
Beta: 11/05/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro