Chương 19: Một kẻ mê game, không cần phải lo lắng.
Edit: Zhi
Ban đầu mọi người còn nói chuyện đùa giỡn, đi được hơn một tiếng thì dần dần yên tĩnh lại, mỗi người ít nhiều đều thở hổn hển.
Thời Thâm một người không có ba lô, lại đi ở vị trí cuối cùng, ánh nhìn của anh nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại không tự chủ được bị một màu trắng chói mắt hấp dẫn.
Tần Chi Ngộ đi vớ thuyền, vì vậy lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng mịn, theo nhịp bước dùng sức lên núi của cậu, đường cong mạnh mẽ và lưu loát.
Trong lòng Thời Thâm dao động, cố ý dời ánh mắt, nhưng không lâu sau lại từ từ quay lại.
Tần Chi Ngộ đi ở phía trước, ba lô trên vai như có nghìn cân nặng, khiến cậu gần như không đi nổi.
Nơi họ trèo đến đã rất ít người qua lại, nhưng cậu lại không hiểu sao đặc biệt cảm thấy trên người có chút đang bị nhìn trộm, giống như là chơi Vương Giả đi qua bụi cỏ chưa thăm dò.
Cậu đột ngột quay đầu, vừa kịp đối mặt với ánh mắt nhíu mày của Thời Thâm đang leo núi.
"Có chuyện gì sao?" Thời Thâm như vừa lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Chi Ngộ: "Cần tôi giúp cậu cầm một lúc không?"
Ngày chọn đi là một ngày trời quang, nhưng càng lên cao, nhiệt độ lại càng thấp, độ ẩm không khí lại càng lớn, như là cố tình dính vào người không cho đi.
Tần Chi Ngộ......
Tần Chi Ngộ cũng thật sự hơi mệt rồi.
Dù thời gian này tập luyện đã có một chút hiệu quả, nhưng cuối cùng thể chất vẫn không bằng người leo núi chuyên nghiệp.
Nhưng mà...
"Không cần đâu!" Nhớ đến đống đồ trong ba lô của mình, Tần Chi Ngộ cắn răng, giơ tay từ chối ý tốt của Thời Thâm, quay đầu lại "thịch thịch thịch" lên thêm vài bậc thang.
Dù cảm giác bị nhìn trộm không hề biến mất, nhưng anh vừa quay đầu kiểm tra, phía sau thật sự không có người khác, có lẽ chỉ là leo núi mệt quá, thần kinh hơi căng thẳng quá mức.
Đi được một lúc nữa, đến một nền bằng tương đối, có lẽ là đến nửa chừng núi, phạm vi mười mấy mét trước sau trên dưới của bậc thang đã gần như không thấy du khách nào nữa.
Nơi này đã có một lớp sương mù mỏng, gió núi trên núi cũng rất mạnh, thổi qua có thể làm lông gà của người đều đứng dậy.
Vân Đình trước tiên gào lên dừng lại, ngồi phịch xuống bậc thang cuối cùng, đầu đầy mồ hôi, bộ mặt dữ tợn: "Tôi không chịu nổi nữa, nghỉ một chút."
Tiểu Viễn và Gia Gia cũng tương tự, mặt nhợt nhạt, tựa vào lan can gập người thở hổn hển.
Hình Thiên mang ba lô của mình lên nền bằng, tựa vào cột nhìn xuống một cái, chính mình cũng ra một thân mồ hôi: "Vậy trước tiên ở đây nghỉ một lát, nhưng phải chú ý giữ ấm, mới ra nhiều mồ hôi như vậy, dễ bị cảm... ốm thì chuyện nhỏ, nhưng đừng làm lỡ thi đấu mùa hạ."
Những người khác lần lượt từ ba lô lấy ra quần áo đã chuẩn bị sẵn mặc lên, chỉ còn lại phía sau Tần Chi Ngộ và Thời Thâm.
Tần Chi Ngộ miễn cưỡng leo lên nền bằng, ngồi xuống đất, kéo ba lô tới trước mặt, kéo khóa, từ bên trong lấy ra một đống đồ.
Cậu chia thanh socola ra, sau đó lấy ra hai chiếc áo dài tay, một bộ để cho mình mặc vào, một bộ đưa cho Thời Thâm.
Thời Thâm tay trái cầm thanh socola Tần Chi Ngộ nhét qua, lúc này lại nhìn thấy chiếc áo bóng chày dài tay cùng kiểu khác màu của Tần Chi Ngộ chìm vào im lặng.
Cả đội ngũ tình trạng tốt nhất của Thời Thâm thực ra cũng ra một thân mồ hôi, một khi dừng lại, bị gió núi này thổi một cái, da thịt liền có chút cảm giác lạnh.
Nhưng này rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn - đặc biệt cho anh.
Thời Thâm nhìn chằm chằm chiếc áo bóng chày một lúc, sau đó ánh mắt chuyển sang mặt của Tần Chi Ngộ, yên lặng nhìn cậu: "Cho tôi?"
"Đương nhiên." Tần Chi Ngộ ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn Thời Thâm ngược sáng, nghĩ đến anh không nhận được nhiều đồ của người khác, nên trong lòng có chút khó chịu.
Cậu lại đưa lên một chút, săn sóc giải thích: "Yên tâm đi, mới, tôi dùng dung dịch khử trùng và bột giặt rửa qua rồi."
Tần Chi Ngộ mang vẻ mặt vui mừng nhìn Thời Thâm nhận lấy, do dự một chút sau đó khoác lên người.
Chiếc áo bóng chày này là cậu khi lựa chọn dụng cụ leo núi đặc biệt trên phần mềm mua sắm trực tuyến lựa chọn, chất lượng rất tốt, nhất là chức năng chống gió, mặc lên sau đó liền cảm thấy gió trên núi không còn lạnh nữa.
"A," Tiểu Viễn kỳ quái kêu lên, khi nhận được ánh mắt của mọi người liền thụt đầu vào, nhỏ giọng nghẹn ra một câu: "Đây không phải cái gì... áo đôi sao."
"..." Những người khác hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Viễn từ khi biết được thái độ của Tần Chi Ngộ, nói chuyện làm việc càng ngày càng gan dạ. Mọi người đều là thẳng nam, thì cũng không có gì phải né tránh.
Trước đây sợ là thật, nên không dám nói thẳng.
Bây giờ biết là giả, lại càng dám nói.
"Tôi chỉ thích hai màu này mà thôi." Sự thản nhiên của Tần Chi Ngộ càng khiến Tiểu Viễn xác nhận ý kiến của mình.
Thời Thâm siết chặt áo bóng chày trên người, hạ mắt nhìn Tần Chi Ngộ đang ngẩng đầu giải thích với Tiểu Viễn, giọng nói trầm thấp: "Cảm ơn."
Câu này gần như giọng nói thấp đến không thể nghe được, Tần Chi Ngộ quay đầu nhìn lại Thời Thâm, nếu không phải mắt của Thời Thâm vẫn đang liên tục nhìn chăm chú cậu, cậu thậm chí không thể xác định vừa rồi câu đó có phải là ảo giác của mình.
Dù thật sự rất mệt, nhưng cho đến bây giờ, kế hoạch tiến hành vẫn còn khá thuận lợi.
Tần Chi Ngộ thu hồi tâm trí, lộ ra nụ cười chân thành: "Không cần cảm ơn."
Cậu xé mở thanh socola trong tay, cắn từng miếng nhỏ, ngồi xếp bằng, quay mặt nhìn về phần bậc thang họ đã leo qua.
Qua một lúc, cậu cảm thấy bên cạnh ánh sáng có chuyển động, liếc mắt liền thấy Thời Thâm ngồi xuống bên cạnh.
"Cảnh ở đây cũng không tệ." Tần Chi Ngộ nhai một miếng socola, chỉ tay về phía đối diện: "Anh thấy giống cái gì?"
Thời Thâm cũng mở thanh socola, nghe vậy tập trung nhìn kỹ cảnh đối diện một lúc, nhíu mày không chắc chắn hỏi: "Hiểu nhật Hàn Xuyên thượng, thanh sơn bạch vụ trung?" *
*Trên sông Hàn Xuyên lúc bình minh, những ngọn núi xanh được bao quanh bởi sương trắng
"Có văn hóa như vậy?" Tần Chi Ngộ ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, "Tôi định nói, giống hẻm núi Vương Giả một chút... tiếc là ở đây tín hiệu không tốt, nếu không thật muốn chơi một ván Vương Giả Vinh Diệu căng thẳng kích thích."
"Ừ." Thời Thâm khó khăn gật đầu, tỏ vẻ mình hoàn toàn đồng ý với lời của Tần Chi Ngộ.
Lén nghe hai người nói chuyện Tiểu Viễn cuối cùng cũng yên tâm, Tiêu Khải Ngộ này, hoàn toàn là một kẻ mê game.
Thể thao điện tử, không có tình yêu, hắn hoàn toàn không cần lo lắng.
Tần Chi Ngộ nhận ra được Tiểu Viễn tới gần, cậu bất động thanh sắc ra hiệu cho Tiểu Viễn.
Tiểu Viễn mặt không chút thay đổi, không có ngữ điệu "A" một tiếng, thu hút được sự chú ý của mọi người đều đến chỗ hắn, hắn mới chậm rì rì mở miệng, giống như bị ép buộc kinh doanh một kiểu không hứng thú:
"Tôi đột nhiên nhớ ra một trò chơi, dù sao ngồi ở đây cũng rất chán, không thì chúng ta chơi đi?"
"Tôi đến!" Tần Chi Ngộ giơ một tay, rất cho mặt mũi là người đầu tiên nhiệt tình đăng ký tham gia.
"Trò chơi gì vậy?" Gia Gia bị kích thích một chút tò mò.
"..." Tiểu Viễn hít sâu một hơi, trong ánh mắt ép buộc của Tần Chi Ngộ nhắm mắt mở miệng: "Chính là cái đó, bị chịu tấn công."
"?" Gia Gia hoang mang nhìn cậu.
Tiểu Viễn máy móc giới thiệu: "Chọn một người đứng ở giữa, trong khu vực quy định, không được rời khỏi vòng tròn. Những người khác ít nhất phải vỗ nhẹ hắn ba cái, nhưng người này không thể chạm vào. Đồng thời, người này có thể cũng kéo mọi người vào vòng để giúp anh ấy. Bắt mọi người cho đến khi tất cả chúng ta đều vào vòng."
"..." Vân Đình một câu khó nói nhìn hắn một cái, tế nhị biểu đạt ý kiến của mình: "Không hay lắm."
Tiểu Viễn nhìn về phía Hình Thiên, Hình Thiên đỉnh ánh mắt của Tần Chi Ngộ, bất đắc dĩ gật đầu: "Trò chơi này có chút thú vị, để Thời Thâm ở giữa đi."
Gia Gia vẫn muốn vùng vẫy một chút: "Nhưng chúng ta không có cách nào để xác định cái vòng đó."
"Có." Tần Chi Ngộ từ ba lô lấy ra một cây phấn, trên đất xi măng vẽ một vòng không to không nhỏ: "Không phải có rồi sao?"
Gia Gia đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thời Thâm.
Tần Chi Ngộ hít sâu một hơi, nói thật, sự cố gắng của họ thật sự có chút quá đà, ông chủ ước chừng có thể nhìn ra chút manh mối.
Thời Thâm thần sắc thản nhiên, tầm nhìn quét qua Tần Chi Ngộ đang căng thẳng, bước chân bước vào vòng.
Ý nghĩa là cam chịu chơi rồi.
Dù quy tắc nói rất rõ ràng, nhưng thật sự muốn chơi cũng có chút khó.
Đứng trong vòng đó là ông chủ, ai dám đi đánh ông chủ a?
Bốn người vây thành một vòng, Thời Thâm đứng trong vòng không động, nhưng không có ai ra tay, Tần Chi Ngộ nhìn thấy lo lắng, liên tục gửi ánh mắt cho huấn luyện viên.
Hình Thiên đứng bên cạnh hắng giọng nói:
"Làm gì vậy? Chơi trò chơi mà thôi, sợ ông chủ ghi hận sao? Đánh xếp hạng ông chủ ở đối diện không phải là sáu điểm đầu? Không thì cậu nhắm mắt đi?"
Câu cuối rõ ràng là nói với Thời Thâm, người đang đứng ở giữa.
Thời Thâm dưới ánh mắt chăm chú của Tần Chi Ngộ, hạ mi mắt, dưới mắt anh phủ một lớp bóng dày.
Đang lúc Tần Chi Ngộ nghĩ ông chủ sẽ không hợp tác với họ, Thời Thâm đã nhắm mắt lại.
Rất nhanh, Thời Thâm lưng bị đánh cái thứ nhất, tiếp theo lại là cái thứ hai...
Vì tầm nhìn bị hạn chế, Thời Thâm hoàn toàn đoán không ra thân phận của họ, càng không bắt được hướng đến của người đến.
Anh thử từ hướng bị vỗ duỗi qua, nhưng chỉ có một mảnh trống rỗng.
Hình như anh đứng ở một mảnh biển không có người, sóng biển bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ thuyền của anh, nhưng anh không có biện pháp.
Tần Chi Ngộ đứng tại chỗ, nhìn ông chủ bị tấn công trước sau.
Một lúc, cậu duỗi tay ra chạm vào cánh tay của Thời Thâm, nhưng không rời đi.
Thời Thâm phản tay bắt lấy cánh tay của Tần Chi Ngộ, dừng một chút, như là có chút nghi ngờ người này tại sao không trốn đi.
Tay mang nhẫn Du Giới vuốt qua cánh tay nhỏ của Tần Chi Ngộ, sờ đến tay cậu, nhiệt độ lòng bàn tay truyền qua nhau, Thời Thâm trong lòng mơ hồ đoán ra.
Không biết là không phải hai người tay nối với nhau chỗ nhiệt độ quá cao, lòng anh cũng nóng như lửa đốt.
Chờ sờ đến vị trí nhẫn Du Giới tương tự của đối phương, Thời Thâm nhíu chặt lông mày, mắt nhắm chặt, nhưng không có ý định kéo Tần Chi Ngộ vào vòng.
Tần Chi Ngộ bước tiến một bước, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, tôi giúp anh."
"Còn có thể chơi như vậy? Huấn luyện viên cậu ấy gian lận huấn luyện viên!" Tiểu Viễn la lớn.
Tiếng của hắn tiết lộ vị trí, Thời Thâm duỗi ra tay kia, cương quyết kéo Tiểu Viễn vào vòng.
Tiểu Viễn: "..."
Đồng thời, Tần Chi Ngộ cũng cảm thấy một lực kéo từ tay đi qua, cậu theo hướng lực vào vòng.
"Ừ." Thời Thâm thấp giọng đáp lại.
----
Zhi: hế lô
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro