
Chương 17: "Thời Thâm chỉ coi cậu là thế thân."
Edit: Zhi.
Chung Mạt Mạt là trợ lý đắc lực của tập đoàn Thời thị, nhưng mấy ngày gần đây tiểu Thời tổng đến đây, cô bị chỉ định làm việc dưới quyền của tiểu Thời tổng, làm những công việc chạy chân đưa văn kiện công tác mà trước kia không làm.
Mặc dù mệt hơn một chút so với trước, nhưng mà, bởi vì tiểu Thời tổng thật sự rất đẹp trai, cô cũng coi như hài lòng với công việc này.
Cô đứng ở cửa phòng làm việc của tiểu Thời tổng, hít sâu một hơi, gõ cửa, ôm văn kiện đi vào.
Khuôn mặt của tiểu Thời tổng bị màn hình máy tính che khuất, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy từ những chỗ không bị che sợi tóc vàng nhạt của anh, cùng với bàn tay lộ ra bên ngoài có đeo một chiếc nhẫn, khớp xương rõ ràng.
Cấp trên mới của cô có phần ít nói cười, có chút khí chất của người lãnh đạo, mái tóc vàng nhạt là do Thời phu nhân - một người phụ nữ Pháp xinh đẹp.
Chung Mạt Mạt đã từng gặp trước đây, mặc dù Thời Thâm đã hơn hai mươi tuổi, nhưng Thời phu nhân vẫn có dáng người duyên dáng, nhìn không ra dấu vết của thời gian.
Về một thân phận khác của tiểu Thời tổng, Mars Thâm, cô cũng có nghe qua một chút. Nhưng ông Thời dường như không thích tiểu Thời tổng làm những công việc không đàng hoàng, vì vậy việc này là cấm luận trong công ty.
Chung Mạt Mạt lén nhìn Thời Thâm một cái, đem văn kiện đưa đến trên bàn, cách màn hình báo cáo: "Tiểu Thời tổng, đây là dự án do tập đoàn Xuyên Thẩm gửi đến, lão tổng phân phó tôi đưa tới cho ngài."
Thời Thâm không có phản ứng gì.
Chung Mạt Mạt đứng ở tại chỗ đợi một lúc, bước chân hướng bên cạnh dịch một chút, liếc thấy Thời Thâm đeo tai nghe trên tai, nhìn vào màn hình máy tính xuất thần, sống mũi cao thẳng của anh bị ánh sáng màn hình cắt ngang, tạo ra bóng tối sâu thẳm.
Có lẽ là đang xem một văn kiện quan trọng nào đó. Chung Mạt Mạt trong lòng phỏng đoán.
Động tác của cô thu hút sự chú ý của Thời Thâm, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn Chung Mạt Mạt một cái, tháo một bên tai nghe, đôi mắt màu hổ phách mang ý hỏi nhìn cô.
Chung Mạt Mạt chỉ vào tài liệu bên tay, có cảm giác như bị lão Thời tổng mắng, nhắc nhở nói: "Dự án của tập đoàn Xuyên Thẩm."
Thời Thâm hơi hơi gật đầu, Chung Mạt Mạt giống như được đặc xá nhẹ ngàng thở ra , vừa định quay người len đi, lại bị Thời Thâm gọi lại.
"Chung Mạt Mạt?" Thời Thâm nhíu mày, như là gặp phải một vấn đề khó giải quyết, anh đọc tên của Chung Mạt Mạt, nhưng lại dùng giọng như muốn học hỏi: "Nghe nói cô có nhiều kinh nghiệm tình yêu?"
"?" Chung Mạt Mạt đầu óc chuyển rất nhanh, với giọng điệu này, cô tự nhiên không tự ái đến nghĩ rằng Thời Thâm muốn làm quy tắc ngầm với cô, cô mỉm cười: "Tiểu Thời tổng nghe ở đâu vậy... kinh nghiệm tình yêu của tôi là không có, nhưng nếu nói là kinh nghiệm lý thuyết, thì tôi thật sự rất phong phú."
Thời Thâm dùng ánh mắt gần như là tán thưởng nhìn cô: "Vậy cô nói xem, nếu một người, thích một người khác, biểu hiện cụ thể của anh ta sẽ là gì?"
Chung Mạt Mạt suy nghĩ một chút, quả quyết mở miệng: "Đầu tiên chắc chắn cô ấy sẽ muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi, hơn nữa vừa thấy ngươi thì rất vui vẻ."
"Rồi sao nữa?" Thời Thâm giọng vội vàng.
Chung Mạt Mạt: "Sẽ thường xuyên quan tâm đến bạn, có ăn uống ngủ nghỉ tốt không ấy nhỉ."
Thời Thâm: "Chẳng hạn như, nói chúc ngủ ngon với tôi?"
Chung Mạt Mạt gật đầu mạnh, tiếp tục phân tích: "Và sẽ rất ngưỡng mộ ngươi, cảm thấy ngươi có một mặt rất giỏi, sẽ khen ngợi bạn."
Thời Thâm như có suy ngẫm gì đó hơi hơi nhíu mi.
Nhìn thấy học trò của mình thật sự có học được điều gì đó từ cô, Chung Mạt Mạt cũng thấy rất vui, cô tổng kết nói: "Và nếu thích một người, thật sự rất rõ ràng, cô ấy sẽ suốt ngày nghĩ đến ngươi, người ta nói ngày có suy nghĩ đêm có mộng, cuộc sống của cô ấy sẽ bị ngươi lấp đầy."
"Nghiêm trọng như vậy?" Thời Thâm kinh ngạc.
"Không nghiêm trọng a, đây là biểu hiện bình thường của tình yêu mù quáng mà," Chung Mạt Mạt nhớ lại cuốn tiểu thuyết tình yêu não nữ chính mà cô xem tối qua, nhấn mạnh: "Nhưng mỗi người có thể chịu đựng khác nhau, nghiêm trọng thật sự sẽ ảnh hưởng đến công việc... cho nên công ty chúng ta mới cấm tình cảm nơi làm việc."
Thời Thâm cong ngón trỏ, ngăn chặn môi dưới trắng bệch, nhíu mày, nhìn qua có chút lo lắng.
"Nếu," Thời Thâm nhìn cô không chớp mắt, dường như muốn tìm kiếm một kết quả: "Tôi nói nếu, công việc của người này không thể bị trì hoãn, có cách nào không?"
Chung Mạt Mạt lùi lại một bước, nhớ lại phần tiếp theo của cuốn tiểu thuyết đó, giọng nghiêm túc: "Giảm nhạy cảm."
"Giảm nhạy cảm?" Thời Thâm cúi đầu gần tai, khiêm tốn hỏi.
"Là cô ấy muốn dính vào bạn, bạn cứ để cô ấy dính; cô ấy bao nhiêu nồng nhiệt, bạn cứ để cô ấy nồng nhiệt. Hành vi yêu mù quáng này thường không kéo dài quá lâu đâu."
"..." Thời Thâm thả lỏng, trở lại vẻ mặt ít nói cười, ngồi lại chỗ cũ: "Tôi trước đây cũng làm như vậy, vô dụng, hơn nữa hắn còn càng...... quên đi, cô đi đi."
--
Chuyến đi đỉnh cao của Tần Chi Ngộ không được trơn tru lắm, rốt cuộc lúc này ở phân đoạn đó cơ bản toàn là người bản địa, trình độ đều tương đương.
Cậu lên xuống mãi, cuối cùng trước khi kỳ nghỉ bảy ngày kết thúc cũng đạt được một điểm số mà mình cảm thấy hài lòng.
Trong thời gian đó, luật sư Kỷ liên hệ với cậu, đưa lại tài sản của mình vào tay mình.
Du Giới đã có, có bao nhiêu tiền thực ra cũng không quan trọng lắm, nhưng ai lại chê tiền của mình ít đâu?
Những lời khi phát sóng trực tiếp cùng ông chủ nói lúc đánh đôi, cuối cùng cũng bị Hình Thiên biết, bị anh ta phạt kỳ nghỉ phải đua điểm đỉnh cao, vừa đúng Tần Chi Ngộ mục tiêu ban đầu cũng là như vậy, làm tròn lên bằng không bị phạt.
Còn Thời Thâm, Tần Chi Ngộ thì không rõ. Ông chủ chắc cũng bận lắm, không biết hình phạt này đối với anh có ảnh hưởng nhiều không.
Sau khi kỳ nghỉ bảy ngày kết thúc, kỳ chuyển nhượng của KPL cũng sắp kết thúc.
Kỳ chuyển nhượng này, ngoài Mars là dưa lớn nhất, thì HJK là ngon nhất.
Tam Nhi thật sự như ý chuyển vào HJK, ASH.Q cũng tự do rời khỏi HJK, nhưng hắn không ký hợp đồng tuyển thủ với bất kỳ một câu lạc bộ nào, ngược lại sau khi huấn luyện viên của DLS tuyên bố từ chức, thì ash.Q chính thức gia nhập DLS với tư cách là huấn luyện viên.
Mới nhìn thấy tin này, Tần Chi Ngộ còn không dám tin vào mắt mình, xoa xoa mắt.
Tin đồn trên mạng thật không thể tin được, ai nói KQ không hòa? Bạn nhìn, Q không phải là thà không lên sân chơi game cũng muốn cùng K một đội sao?
Việc này nếu để Tần Chi Ngộ làm, cậu tự hỏi lòng mình, mình làm không được.
Đùa à, không cho cậu lên sân chơi game, điều này không phải so với giết cậu còn khó chịu hơn sao?
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ.
"Viễn ca! Marshal!" Gia Gia cầm theo hành lý ở tầng một gặp Tần Chi Ngộ và Tiểu Viễn, nhiệt tình lao lên chào hỏi họ.
Lúc đó Tiểu Viễn cũng mới về, kéo Tần Chi Ngộ xuống tầng một, một hai phải giới thiệu cho cậu một cái tòa điêu khắc đá lớn mà mình mang về.
Chạm đá đó là fan tặng Tiểu Viễn, khắc bộ dáng Tiểu Viễn thi đấu mùa hạ năm 2029, ý nghĩa là khắc ghi vinh quang.
"Wow! Nghỉ một kỳ mày đi đào than à? Mặt bạn cậu đen thành Trường Tinh rồi." Nhìn thấy Gia Gia, Tiểu Viễn khoa trương nhảy dựng về phía sau, có chút cố ý lộ ra đá tượng đằng sau.
"Tao chỉ bơi bảy ngày thôi." Gia Gia nhăn mặt.
Nhà Gia Gia ở miền Nam, chỉ số tia cực tím cao hơn thành phố A nhiều, nắng nóng mấy ngày là có thể làm người ta đổi màu.
"Đây là cái gì?" Gia Gia cuối cùng cũng chú ý đến đá tượng sau lưng Tiểu Viễn, hắn duỗi tay chọc một cái: "Con khỉ à?"
Tiểu Viễn mặt tối sầm, đẩy tay hắn ra, nổi trận lôi đình: "Cái gì con khỉ? Đây là thach điêu mà fan tặng tao! Mày không hiểu thì đừng nói chuyện lung tung."
"Aaa--" Gia Gia kéo dài giọng: "Vốn cảm thấy không giống, nhưng mày nhảy nhót như vậy, tao đột nhiên thấy có chút giống."
"Cả đám đứng ở cửa làm gì?"
Tần Chi Ngộ cười nhìn cuộc hài kịch này, bỗng nghe thấy giọng của huấn luyện viên, quay đầu lại, thật không ngờ thấy gương mặt quen thuộc xương gò má cao nguyên hồng.
Hình Thiên đi qua ba người, lại lùi lại vài bước cường điệu đánh giá tòa thạch điêu, trầm ngâm một lúc: "Sao lại có con khỉ đá trong căn cứ? Ai để đây? Ý nghĩa là long trời lở đất Tôn Ngộ Không à?"
Tiểu Viễn mặt không biểu cảm: "Đây là fan tặng tôi tòa thach điêu."
"Ồ." Hình Thiên nhìn hắn một cái: "Chính vì cái gì lại khắc khỉ?"
"..." Tiểu Viễn xám như tro tàn: "Đó là ta."
"?" Hình Thiên sát lại nghiên cứu một phút đồng hồ, cuối cùng vỗ vai Tiểu Viễn, dùng giọng động viên và an ủi: "Cũng có chút rất giống."
Tần Chi Ngộ mắt tinh nhìn thấy bóng dáng của Thời Thâm ở ngoài cửa, hành động nhanh hơn não duỗi tay chào hỏi: "Sếp buổi sáng tốt lành."
Aiii, Tần Chi Ngộ thở dài, nghĩ trong lòng, ta cảm thấy ta sắp thành phản xạ có điều kiện rồi.
Những người khác thấy Thời Thâm đi vào, đều nín thở đứng thẳng lưng, làm ra một trận thế sẵn sàng đón quân địch.
Thời Thâm bước dừng lại, nhìn bốn người cộng một cái đá tượng, ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Chi Ngộ một lúc rồi chuyển sang cái đá tượng.
"Ông chủ anh đừng nói," Tiểu Viễn kéo cái vải đỏ trên đá tượng, giọng nặng nề: "Một con khỉ sống động, không nên đặt ở đại sảnh căn cứ, tôi bây giờ sẽ mang nó đi."
"..." Thời Thâm suy nghĩ một chút, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập khó hiểu: "Đây không phải là cậu sao?"
Tiểu Viễn động tác dừng lại, từ từ quay đầu, như là PPT truyền phát tin giống nhau, vui mừng ra mặt nói: "Sếp anh nhìn ra được sao? Mắt nhìn thật tuyệt! Vậy tôi có thể để nó ở đại sảnh căn cứ không?"
Thời Thâm có lẽ là lần đầu tiên bị đồng đội khác đối xử nồng nhiệt như vậy, anh lùi lại phía sau nửa bước, động tác có chút bối rối: "Nếu cậu muốn thì?"
Tần Chi Ngộ luôn chú ý đến nhất cử nhất động của sếp.
Bảy ngày này, cậu không chỉ đơn giản là đua điểm đỉnh cao mà thôi.
Để cho sếp hòa nhập vào đội, cậu đã làm ra nhiều kế hoạch, nhưng vẫn không biết những kế hoạch này có thể có hiệu quả bao nhiêu.
Nếu chỉ có mình cậu cố gắng, thì chắc chắn là làm vô ích.
Ít nhất phải có đồng đội khác sẵn sàng chấp nhận, sếp nguyện ý dung nhập mới được.
Nhưng mà...
Tần Chi Ngộ nhìn Tiểu Viễn bị niềm vui xua tan sự kính sợ, rồi nhìn Thời Thâm dù có chút bất an, nhưng không có bực bội.
Trông có vẻ hai bên đều không quá kháng cự, có lẽ ý tưởng của cậu thật sự có thể thực hiện được.
--
Bởi vì là ngày đầu tiên, tinh thần còn cao, Hình Thiên không giao cho họ nhiều nhiệm vụ huấn luyện, Tần Chi Ngộ làm nhanh, xong nhiệm vụ rồi tựa đầu, nhìn Thời Thâm bên kia màn hình mơ màng.
Tiểu Viễn chơi xong một ván, duỗi người, ánh mắt vô tình nhìn thấy Tần Chi Ngộ nhìn chằm chằm về phía Thời Thâm, hắn càng nhìn càng kinh hoàng kiếp sợ.
Trước đây còn làm bí mật, bây giờ thật có chút trắng trợn.
Bây giờ Tiêu Khải Ngộ là đội hữu của hắn được xác nhận trong danh sách, hắn không thể ngồi yên chờ chết được nữa.
Tần Chi Ngộ không chú ý Tiểu Viễn bên cạnh rời khỏi ghế lúc nào, đã bị Tiểu Viễn quay lại gõ bả vai.
Cậu phục hồi tinh thần lại, tháo tai nghe nhìn Tiểu Viễn: "Sao?"
Tiểu Viễn chỉ tay ra ngoài: "Bên ngoài có người tìm cậu."
Tần Chi Ngộ kéo ghế, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, dưới ánh nhìn của Thời Thâm ra khỏi cửa phòng huấn luyện.
Vừa ra khỏi phòng huấn luyện, sau lưng Tiểu Viễn đã bịt miệng cậu, dùng thái độ như kẻ buôn người bắt người kéo cậu về phía phòng của mình.
Tần Chi Ngộ bị động bị kéo đến phòng Tiểu Viễn, miệng bị giải phóng, chưa kịp hỏi Tiểu Viễn muốn làm gì, ngước mắt đã thấy gương mặt quen thuộc xương gò má cao nguyên hồng.
Hình Thiên ánh mắt chứa cảm xúc phức tạp, nhìn chằm chằm Tần Chi Ngộ: "Thời Thâm không đáng để cậu phải như vậy, anh ta chỉ coi cậu là thế thân."
Tần Chi Ngộ: ?
--
10/11/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro