Chương 14: "Nhận nhầm rồi, tôi là Marshal"
Edit: Zhi
Cấu trúc của nhà hàng này không quá phức tạp, Tần Chi Ngộ nhanh chóng theo Thời Thâm đến một ban công ngoài trời, dựa vào góc tường để ẩn mình.
Khu vực này có lẽ được thiết kế cho những người say rượu, hiện tại là buổi chiều, và hầu hết các bữa tiệc thường diễn ra vào buổi tối, vì vậy lúc này không có nhiều người qua lại, trông rất yên tĩnh và thoải mái.
Tần Chi Ngộ nín thở, không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Ánh nắng xuyên qua ban công nơi Thời Thâm đứng chiếu đến trên người của Tần Chi Ngộ, thời tiết nóng bức này ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không có.
Tần Chi Ngộ đưa tay chạm vào bề mặt đá cẩm thạch bóng loáng của nhà hàng, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Thời Thâm.
Biểu tình Thời Thâm so với cậu tưởng tượng không sai biệt lắm, ngón tay siết chặt lan can, chiếc nhẫn Du Giới cũng phản chiếu ánh nắng mặt trời, anh nhấc máy đặt điện thoại lên tai.
"Ba ba."
Hóa ra là ba ba của Thời Thâm gọi cho anh.
Tần Chi Ngộ vô thức thở ra, đang muốn xoay người rời đi, nhưng lại nghe thấy Thời Thâm tiếp tục nói:
"Vấn đề của Mars con sẽ tiếp tục tìm cách giải quyết, con cần thời gian."
Tần Chi Ngộ bước chân dừng lại một chút, bọn họ nói chuyện có liên quan đến Mars?
Bên kia không biết nói gì đó, nhưng tâm trạng của Thời Thâm rõ ràng trở nên kích động hơn trước:
"Lúc trước chọn tạm thời từ bỏ sản nghiệp gia tộc, đi đánh chuyên nghiệp là quyết đinh của con. Các người cũng đã đáng ứng với tôi, chỉ cần tôi đạt được một chút thành tựu thì không còn can thiệp vào nữa, thứ hạng của giải đấu thứ cấp tôi cũng đã đạt được. Hiện tại giải thi đấu mùa hạ còn chưa bắt đầu, các người đã vội vàng can thiệp vào lựa chọn của tôi?"
Tần Chi Ngộ chưa bao giờ thấy Thời Thâm như vậy, trong ấn tượng của cậu Thời Thâm dù là thua trận huấn luyện, cũng chỉ là cau mày, không bao giờ cảm xúc kích động như vậy.
Cậu đã từng nghĩ, những người có tiền giống như Thời Thâm đến Mars chắc chắn không phải như cậu vì kiếm sống, đại khái chỉ là để thực hiện ước mơ của mình, gia đình không cho phép cũng là bình thường.
Tần Chi Ngộ không trải qua, nhưng cũng có thể hiểu, thi đấu thể thao điện tử vốn không phải là một ngành nghề được công chúng công nhận, thậm chí có thể được coi là một nghề ăn tuổi trẻ.
Những tuyển thủ chính hiện tại vẫn phải lo lắng về việc phong độ thi đấu của họ trượt dốc, huống chi những đội viên thanh huấn đang khổ sở vật lộn, và không có cơ hội thi đấu để thực hiện bản thân.
Giống như cậu và Thời Thâm, đều là những người may mắn trong số đó.
Hóa ra đây là nguyên nhân ông chủ muốn đào Trường Tinh qua.
Thí huấn chính anh kết quả không tốt, không thể hòa hợp cùng với đội viên, ba ba lại dồn ép, muốn áp dụng cách làm này, cũng không phải là không có khả năng.
Boss gánh vác áp lực nhiều hơn cậu tưởng tượng.
Tần Chi Ngộ thở dài một hơi.
Cậu là nghĩ muốn giúp boss giải quyết vấn đề, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cậu đang định lặng lẽ rời đi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, quay lại phòng riêng tiếp tục ăn cơm.
Nhưng điện thoại trong túi lại vang lên tiếng nhắc nhở của WeChat.
Tần Chi Ngộ báo động trong lòng, không quan tâm đến điện thoại di động trong túi, ngược lại là ngẩng đầu nhìn về phía Thời Thâm trước, boss đã quay người lại, điện thoại cầm trong tay, mắt không thể nhìn ra cảm xúc gì, sự kích động vừa rồi đã bị anh đè ép xuống rất tốt.
Không may, lần đầu tiên nghe lén người khác nói chuyện lại bị chính chủ bắt gặp.
Tần Chi Ngộ bi ai, hiện tại lại chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng, đôi chân như bị nhựa cao su dính vào mặt đất, không thể di chuyển.
Thời Thâm hầu kết lên xuống một chút, bình tĩnh đối với phía bên kia nói một câu "Biết rồi", tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người Tần Chi Ngộ không rời.
Tần Chi Ngộ chỉ cảm thấy những ánh nhìn đó như vài cái phi tiêu, xuyên qua quần áo của cậu, đem cố định cậu vào bia, run rẩy chờ một kích cuối cùng của người ném phi tiêu.
Thời Thâm cúp máy, đi về phía Tần Chi Ngộ.
"À, tôi đi xong nhà vệ sinh muốn hít thở chút không khí, không nghĩ tới boss lại đang ở đây gọi điện thoại..." Não Tần Chi Ngộ nhanh chóng vận chuyển, cậu cảm thấy thời điểm mình đánh trận chung kết não còn không nhanh như vậy.
"Cậu đều nghe được à?" Thời Thâm cắt ngang lời nói lắp bắp của cậu, đứng trước mặt cậu, thân hình thẳng tắp toát ra khí chất của người đứng đầu.
Tần Chi Ngộ đột nhiên lại bỏ quên giãy dụa, ngược lại gật đầu, ăn ngay nói thật: "Nghe được."
Dù sao, ông chủ cũng không đến nỗi nói với anh câu "Ngươi biết quá nhiều rồi, ta phải diệt khẩu" hay gì đó.
Sức mạnh toàn thân Thời Thâm dường như đột nhiên buông lỏng, nhưng đây cũng chỉ là cảm giác của chính Tần Chi Ngộ, bởi thực tế Thời Thâm chỉ là một chút mà thôi.
"Không có việc gì, tôi cũng không định giấu diếm."
Nghe xong lời này, Tần Chi Ngộ ngẩn người một chút, với trình độ EQ không cao lắm của mình, cậu nghĩ bây giờ mình nên an ủi ông chủ một chút, nhưng anh cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ khô khan nói một câu: "Còn ăn không?"
Đôi mắt màu hổ phách lại dừng lại trên người anh, Thời Thâm dường như do dự một chút, rồi trả lời: "Về đi."
Cái về này, là về phòng riêng.
Hai người thời điểm về đến, có lẽ là mọi người đều không nghĩ đến sẽ thấy hai người cùng về.
Cửa vừa mở ra, tiếng cười nói của mọi người đột nghiên dừng lại, rồi sau đó tiếp tục, nhưng thực ra sự chú ý vẫn luôn đặt ở hai người họ.
Tần Chi Ngộ không chú ý đến bầu không khí của mọi người, cùng Thời Thâm quay về chỗ ngồi.
Chất liệu da thật làm cho Tần Chi Ngộ cảm nhận được chút bình tĩnh, còn phải cảm ơn ông chủ có tiền, còn giúp anh miễn một bữa ăn.
Bên trái Trường Tinh húc cậu, thấp giọng oán hận: "Cậu sao không trả lời tin nhắn của tôi, đi vệ sinh lâu thế tôi còn tưởng cậu rơi xuống rồi."
Tần Chi Ngộ nhìn hắn một cái, không phản ứng.
Nguyên lai chính là hắn, làm cho cậu lần đầu tiên nghe lén người khác nói chuyện bị phát hiện.
Trường Tinh cũng không quá để ý đến sự lạnh nhạt của Tần Chi Ngộ, hắn cùng các đội viên khác của Mars cũng là bạn lâu năm, có nhiều đề tài tán gẫu.
Nói là tham gia đoàn chiến của Mars, nhưng thực tế Trường Tinh một người ngoài biên chế lại hòa đồng hơn cả Thời Thâm, Thời Thâm lúc sau cũng không tham gia cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ, ngược lại là tự rót cho mình hết cốc này đến cốc khác.
Tần Chi Ngộ trong lòng có chút khó chịu, nghĩ đến tin tức mình nghe được ở ban công, càng thương ông chủ.Ngay cả những món ngon được làm trong nhà hàng cũng có vị như nhai sáp.
Thân thể của Tiêu Khải Ngộ dị ứng với rượu, Tần Chi Ngộ vì tránh cho chính mình bị đưa vào bệnh viện, chỉ nắm nước dừa của nhà hàng không buông, và cùng với Gia Gia không uống rượu chia sạch hai chai lớn.
Ăn đến cuối cùng ngoài hai người họ, trên bàn ăn toàn là ma men.
Thời Thâm còn khá tốt, thoạt nhìn còn khá bình thường, chỉ là động tác chậm chạp một chút, Tần Chi Ngộ ban đầu không nhận ra anh ấy say, cho đến khi cậu nhận ra ông chủ cư nhìn thẳng vào cậu, còn không có tiêu cự, cậu mới cảnh giác Thời Thâm say.
Trường Tinh say rượu thì bỏ đi gánh nặng giả ngầu, như muốn cười hết phần khi ở trạng thái bình thường không cười được, hai lúm đồng tiền sâu trên khuôn mặt đen của hắn không biến mất, hắn chính là cười với ba người Tiểu Viễn, Vân Đình và Hình Thiên.
Ba người này uống rượu xong ôm vào một đống rồi bắt đầu khóc, nói Mars năm nay thành tích không tốt bị mắng vì thua, khóc đủ rồi lại bắt đầu mắng chửi người, cùng nhay chỉ trích đồ ăn dở, tiện thể chửi luôn Trường Tinh đang cười rạng rỡ bên cạnh.
Trường Tinh ban đầu ngồi một bên nghe trò vui, nghe thấy chính mình cũng bị chửi vào, mặt đen ban đầu càng đen hơn, ồn ào muốn tham gia chiến trường.
May mà có Tần Chi Ngộ và Gia Gia cản lại, nếu không bốn người bọn họ chắc phải nháo đến long trời lở đất.
Phòng riêng này còn có ghế nghỉ, Gia Gia và Tần Chi Ngộ tính toán, đem bọn họ đặt xa nhau.
Không ồn ào nữa, không biết là ai đột nhiên thở dài một cái, tâm trạng của Trường Tinh cũng bỗng nhiên bị kéo xuống, hắn dựa vào bàn ăn, ôm chai rượu lẩm bẩm: "Tháng sau... hình như là sinh nhật của General."
Tần Chi Ngộ giật lấy áo của Tiểu Viễn, kéo hắn ra ghế dài, động tác dừng lại một chút.
Cũng không nhất định là sinh nhật của cậu, cậu là cô nhi, sinh nhật chỉ là ngày cậu vào cô nhi viện. Cũng chính là ngày này, cậu gặp tai nạn.
Tiểu Viễn cũng nghe được lầu bầu của Trường Tinh, hắn vất vả mở mắt say, vừa vặn nhìn thấy bóng mơ hồ của Tần Chi Ngộ, hắn bắt lấy tay của Tần Chi Ngộ: "Tao dựa vào... tao say- còn còn có thể nhìn thấy General nữa."
Gia Gia khóe miệng co giật, sợ Tiểu Viễn lộ chuyện ông chủ tìm người thế thân trước mặt Tiêu Khải Ngộ, vội vàng đặt Vân Đình xuống, đi đến bên Tiểu Viễn, vỗ vỗ mặt hăn: "Cậu chắc chắn say rồi, cậu đi đâu tìm Tần ca?"
Tiểu Viễn não không hoạt động, hắn giơ tay muốn chỉ Tần Chi Ngộ, nhưng giây sau đã bị Gia Gia nắm lấy ngón tay, còn tiện tay kéo cái khăn của nhà hàng che mặt Tiểu Viễn.
"Ô ô ô, tôi mù rồi." Tiểu Viễn khóc lóc thảm thiết.
"Ngu / ngốc." Trường Tinh hừ cười một tiếng.
Đùng!
Tần Chi Ngộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thời Thâm mạnh mẽ ném ly rượu xuống bàn, khóe miệng căng thẳng, khí thế bức người.
Tần Chi Ngộ còn tưởng anh sẽ phát biểu cái gì quan trọng, kết quả giây sau Thời Thâm đã dựa vào bàn bất tỉnh nhân sự.
Gia Gia nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Viễn hắn cản được, nhưng nếu ông chủ tự bạo, thì ai cũng cản không được.
Hình Thiên không hổ danh là người lớn tuổi nhất trong số bọn họ, làm việc gì cũng có chút lão luyện, dù sao cũng kịp trước khi say gọi cho họ một chiếc xe buýt đến đón, đem mấy người say mềm nhũn đặt lên xe.
Thanh huấn bên kia thì Tử Quân quản, không uống nhiều, ngồi lên xe buýt trở về, buổi tối vẫn phải trở về huấn luyện.
Hình Thiên bên này trực tiếp say luôn.
Gia Gia nhìn thoáng qua huấn luyện viên, rồi dời ánh mắt sang Trường Tinh.
Trường Tinh tuy rằng nói từng là một thành viên của Mars, nhưng hiện tại không giống trước, bây giờ là người của Vân Thượng YSG, đem hắn kéo về căn cứ của Mars có vẻ không tốt lắm.
Tần Chi Ngộ cũng nghĩ đến điều này, cậu ấn thái dương, chủ động đề nghị chính mình đưa Trường Tinh về nhà.
Trường Tinh trước đây sở dĩ có thể cùng cậu lập đội đánh giải quốc gia, chính là vì Trường Tinh quê cũng ở thành phố A.
Tần Chi Ngộ trước cũng đi qua, biết nhà hắn ở đâu, nhưng mà Tiêu Khải Ngộ sẽ không biết, nên cậu nâng nâng cằm: "Lát nữa tôi hỏi hắn đến bằng cách nào đến đây, nhà hắn ở đâu."
"Bạn có bằng lái không?" Gia Gia nhìn cậu trên xuống dưới, vừa mới thành niên, làm sao có thời gian thi bằng lái.
"..." Tần Chi Ngộ nghẹn lại, liền bổ sung: "Tôi gọi taxi."
Trường Tinh úp sấp ở trên bàn, vô ý thức chép miệng hai cái.
"Đi đi." Gia Gia đồng ý: "Nhưng nếu thật sự hỏi không ra, đem người về Mars cũng được."
Dĩ nhiên không có khả năng này.
Tần Chi Ngộ ném người lên taxi, trực tiếp nói với tài xế địa chỉ nhà của Trường Tinh, đến nơi, lại từ người Trường Tinh tìm ra chìa khóa, mở cửa nhìn thấy bố cục quen thuộc còn cảm thán một chút, rồi cẩn thận đặt Trường Tinh lên giường của hắn.
"Nếu không phải cậu không quên tôi, tôi cũng sẽ không mặc kệ cậu." Tần Chi Ngộ nhỏ giọng than thở, định lẻn đi.
Thực ra ban đầu cậu đối với việc Trường Tinh chạy sang Vân Thượng, trong lòng ít nhiều cũng có chút khác mắc. Dù nói tuyển thủ chuyển nhượng rất bình thường, nhưng cậu thực sự coi Mars như nhà.
Bây giờ cậu đã nghĩ thoáng hơn.
Trường Tinh dường như có cảm giác, duỗi tay kéo lấy góc áo của Tần Chi Ngộ: "General..."
Tần Chi Ngộ im một lúc, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra.
Tần Chi Ngộ thực sự đã chết rồi, cậu không định cùng bạn bè kiếp trước đoàn tụ, Tiêu Khải Ngộ cũng nên có vòng xã hội của riêng mình.
"Nhận nhầm rồi, tôi là Marshal."
----
05/11/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro