Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51- Chương 60


51.Chương 51



Sở Phi Dương lo lắng độc trong cơ thể Quân Thư Ảnh chưa tiêu trừ hết, khuyên y hãy đợi thêm một ít lâu nữa, nhưng Quân Thư Ảnh một khắc cũng không chờ đợi được nữa. Sở Phi Dương không thể ngăn cản, chỉ có thể sắp xếp lập tức lên đường.

Ti Không Nguyệt đề nghị cùng đi, nhưng bị vài câu nói lạnh lùng của Quân Thư Ảnh chọc giận, thế là hắn nổi giận đùng đùng rời khỏi Thiên Nhất Giáo, không biết là trở về Miêu Cương của hắn hay tự mình đến Trung Nguyên.

Thanh Lang thì hào phóng chuẩn bị cho họ một chiếc xe ngựa thoải mái, cười dài nói đều là vì sức khỏe của hài từ trong bụng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh tức giận ra mặt nhưng cũng không cự tuyệt. Nếu có thể giúp mình thoải mái một chút thì tội gì mà không nhận. Y mang cái bụng bảy tháng, hơn nữa hài tử kia mỗi ngày đều cựa quậy trở mình ầm ĩ một phen mới thôi, quả thực đó không phải là chuyện dễ chịu gì.

Quân Thư Ảnh ngày đêm cho xe chạy đi, nhờ có xe ngựa nên y cũng không cần tìm nơi ngủ trọ, trên mặt không lúc nào không hiện vẻ khẩn trương cùng lo lắng. Sở Phi Dương âm thầm thở dài. Y luôn xem những người bên cạnh như cỏ rác, không ngờ có lúc lại lo lắng cho người khác đến vậy. Nếu Cao Phóng thật đã chết, hắn sợ là y sẽ hận hắn cả đời. Hắn chưa từng nghĩ là Cao Phóng lại quan trọng đến vậy.

Gần đến tháng bảy, thời tiết càng thêm oi bức. Hai người một khắc cũng không dám trì hoãn, đi bằng xe ngựa tuy không nhanh bằng cưỡi ngựa, nhưng họ cũng nhanh chóng đến gần Lãnh Nguyệt Sơn.

Lên đường nhiều ngày, mỗi khi nghỉ ngơi đều dừng tại nơi hoang dã. Sở Phi Dương không lo muỗi đốt, nhưng Quân Thư Ảnh thì khác, y không có nội lực nên cứ bị muỗi vây quanh. Quân Thư Ảnh cũng không sợ gian khổ, hàng đêm chỉ đơn giản lấy áo choàng trùm kín thân mình.

Gần khuya hai người mới dừng xe lại. Nơi này chỉ còn cách Lãng Nguyệt Sơn khoảng một ngày rưỡi. Sở Phi Dương cởi dây cương con ngựa đã vất vả chạy như điên suốt một ngày, dẫn nó đến một dòng sông cách đó không xa. Hắn nhóm lửa, đem những con gà rừng bắt được trên đường đi rửa sạch sẽ rồi nướng lên.

Quân Thư Ảnh lại mang áo choàng ra quấn lên người. Sở Phi Dương trở xâu gà nướng xong liền nhìn sang y. Cảm thấy động tác chật vật của y thật buồn cười, hắn liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Quân Thư Ảnh vất vả lắm mới quấn mình thật kỹ, tiếng cười của Sở Phi Dương khiến y bực tức, chỉ thấy đôi mắt đen lộ ra bên ngoài liếc hắn một cái rồi không thèm để ý tới hắn nữa.Sở Phi Dương cười xong lấy thanh gỗ cời cời đống lửa. Vài đốm lửa nhảy ra bám vào con gà rừng, mùi thịt nướng phát ra thơm phức.

Quân Thư Ảnh ngồi cách xa đống lửa. Sở Phi Dương nhìn sang, chỉ thấy một thân ảnh màu đen do bị bóng đêm bao trùm. Mỗi một khắc, hắn luôn muốn tiến lên ôm y thật chặt. Sở Phi Dương vội dời mắt đi.

Trong ôn tuyền hắn nhất thời đầu óc mê muội đã hôn Quân Thư Ảnh, hành động này lại giống như đã mở ra một loại cơ quan nào đó ngăn kín cảm xúc của hắn, khiến cảm xúc tuôn tràn như dòng nước khi bị vỡ đê, đã không thể vãn hồi.

Sở Phi Dương không sợ phải thừa nhận chính mình yêu thương nam nhân, nhưng người này lại là Quân Thư Ảnh, khiến hắn như thế nào cũng không thể lí giải được.

Quân Thư Ảnh hiển nhiên không nhớ nụ hôn kia, nếu không sao y có thể bình thản như không có việc gì xảy ra được. Sở Phi Dương không biết mình may mắn vì việc này tránh cho hắn một đống phiền toái, hay là nên oán hận vì chỉ mình hắn cảm thấy rối rắm với tình cảnh hiện tại của mình.

Mùi thịt phát ra càng thơm. Sở Phi Dương cầm xâu thịt nướng lên nhìn nhìn rồi đứng dậy đi đến đưa cho Quân Thư Ảnh: "Của ngươi."

Quân Thư Ảnh đưa tay lên tiếp nhận, bàn tay lộ ra khỏi áo choàng. Dưới ánh lửa chập chờn, những ngón tay thon dài trắng trẻo xinh đẹp đến kinh người. Sở Phi Dương cảm thấy ánh mắt mình khó có thể dời khỏi y.

Quân Thư Ảnh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn thoáng qua Sở Phi Dương vẫn đứng bất động tại chỗ. Hàng lông mi khẽ lay động trên đôi mắt thản nhiên khiến tim Sở Phi Dương đập loạn. Sở Phi Dương cố dời tầm mắt, gắng sức dùng giọng nói thản nhiên lên tiếng: "Những ngày này thật oi bức, ngươi cảm thấy thế nào?"

Quân Thư Ảnh dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, khẽ nhướng một bên mày. Sở Phi Dương biết đó là hành động cho biết tâm tình y đang không tốt. Nhưng hiện giờ, ngay cả bộ dáng chán ghét của y cũng khiến hắn khó cầm lòng được. Điều này quả thực rất kỳ dị. Khóe miệng Sở Phi Dương nổi lên một tia cười khổ.

Quân Thư Ảnh chưa lên tiếng trả lời thì đột nhiên nhíu mày rên lên đau đớn. Sở Phi Dương vội ngồi xổm xuống, lay lay vai Quân Thư Ảnh: "Ngươi xảy ra chuyện gì? Không thoải mái ở chỗ nào?"

Quân Thư Ảnh đưa xâu thịt nướng lại cho Sở Phi Dương, hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi không cần phải xen vào. Ta chờ cơn đau hạ xuống là được rồi."

Sở Phi Dương đem xâu thịt để sang bên cạnh, hắn nghĩ nghĩ rồi chợt nói: "Là do hài tử sao?" Nếu là đau đớn vì cái khác, Quân Thư Ảnh chắc chắn sẽ không khách khí mà tận dụng nội lực của hắn, thậm chí còn muốn lấy hết nội lực của hắn nữa kia.

Quân Thư Ảnh cứng người, âm trầm nói: "Ngươi dám cười ta sẽ cắt lưỡi ngươi."

Bàn tay Sở Phi Dương trên vai Quân Thư Ảnh nắm chặt hơn, hắn trầm tĩnh một lát rồi nói: "Ngươi có thể... cho ta nhìn xem sao."

Trên mặt Quân Thư Ảnh đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, y cắn chặt răng, oán hận nói: "Cút ngay!"

Sở Phi Dương cảm thấy thân thể dưới tay mình khẽ run, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ mỗi lần hài tử trở mình ngươi đau đớn đến vậy? Để ta xem xem!" Sở Phi Dương liền cởi áo choàng của Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh cũng lười nhác không muốn đối nghịch với hắn. Dù sao trước mặt Sở Phi Dương y cũng đã thất thố nhiều lần lắm rồi. Từ giờ cho đến khi y tìm được Cao Phóng, lấy lại nội lực, đoạt lại những gì y đã mất, thì y phải gắng nhẫn nhịn mà chịu sự sỉ nhục này.

52.Chương 52



Sở Phi Dương cởi bỏ áo choàng của Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh nhắm mắt, đôi mày chau lại vì đau đớn. Gương mặt cam chịu này cư nhiên lại làm tâm tình Sở Phi Dương rối loạn. Biết rõ là không nên, nhưng không hiểu sao Sở Phi Dương thấy mình giống như một con quỷ háo sắc, lại nghĩ đến những điều không nên nghĩ. Đối với chính mình như vậy, Sở Phi Dương quả thực khóc không ra nước mắt.

Tấm áo choàng được cởi ra, lộ rõ cái bụng nhô lên bên dưới y phục rộng thùng thình nhưng mỏng manh của Quân Thư Ảnh – tính ra cũng gần bảy tháng thì rõ ràng như vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng trước kia Sở Phi Dương không chú ý nhiều, giờ đột nhiên nhìn thấy, hắn cảm thấy có chút kỳ dị.

Bên trong là một hài tử, mang dòng máu của hắn và Quân Thư Ảnh.

Nhận ra sự liên hệ kỳ diệu này, trong lòng Sở Phi Dương trong nháy mắt tràn ngập nhu tình. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu sau này Quân Thư Ảnh ngoan ngoãn như vậy thì giữ y bên mình cũng không tồi.

Tay phải Sở Phi Dương tập trung nội lực, chậm rãi sờ bụng Quân Thư Ảnh. Thân thể bên dưới mang đến cảm giác mềm mại, ôn nhu đến nỗi có thể hòa tan lòng người. Sở Phi Dương đương nhiên biết đây chỉ là cảm tính của riêng mình mà thôi, còn Quân Thư Ảnh vĩnh viễn chỉ biết lạnh lùng, vô tâm. Một Quân Thư Ảnh ôn nhu? Chỉ nghĩ thôi hắn cũng thấy buồn cười rồi.

Sở Phi Dương chậm rãi di chuyển bàn tay trên bụng Quân Thư Ảnh. Đôi mày nhíu chặt của y rõ ràng đã giãn ra rất nhiều.

"Thai nhi này dựa vào việc hấp thu nội lực của ngươi để tự bảo vệ mình." Sở Phi Dương cẩn thận khống chế nội lực trên tay, chậm rãi nói.

Quân Thư Ảnh nhướng mắt nói: "Bằng không ta lưu nó lại để làm gì?"

Sở Phi Dương cười khổ, quả nhiên Quân Thư Ảnh sẽ lạnh lùng nói vậy mà.

Đột nhiên hắn thấy tay bị huých một cái, Quân Thư Ảnh cũng rên lên. Sở Phi Dương có chút kinh ngạc, hắn cứ đưa tay tiếp tục di chuyển.

Lại bị huých một cái. Lúc này Sở Phi Dương rõ ràng cảm giác dường như đó là bàn tay nhỏ nhắn của tiểu hài tử đang di chuyển thuận theo tay hắn, vừa tò mò vừa nhu thuận. Sở Phi Dương kìm lòng không được mà cười cười.

"Sở Phi Dương, ngươi còn sờ loạn, đến lúc thanh toán ân oán ta sẽ chặt tay ngươi trước. Ta nói được là làm được." Quân Thư Ảnh lạnh lùng lên tiếng.

Sở Phi Dương bĩu môi, nói: "Ta biết. Ngươi là tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa."

Quân Thư Ảnh cười lạnh, nhắm mắt lại, không thèm đối đáp với hắn nữa. Sở Phi Dương gắng đè nén khao khát muốn đem tên hỗn đản này ôm vào lòng thật chặt rồi hung hăng vuốt ve y, cố chuyên tâm nhất trí truyền thêm nội lực vào bụng y. Quân Thư Ảnh dần dần chìm vào giấc ngủ. Y hiện tại như một người bình thường không có nội lực, trong thân thể còn mang một thai nhi cứ chực chờ hút hết nội lực của y, thêm vào đó mấy ngày nay cứ rong ruổi ngày đêm như vậy, tất nhiên y không thể nào chống đỡ được.

Sở Phi Dương nhìn gương mặt bình thản khi ngủ của Quân Thư Ảnh, đôi mày đã không còn cau lại nữa, khóe miệng thả lỏng, nhu hòa mà tĩnh lặng.

"Ngươi đã tin tưởng ta rồi sao?!" Sở Phi Dương cười nhẹ nói, đầu ngón tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh tỉnh lại trong chiếc xe ngựa xóc nảy, Sở Phi Dương ở bên ngoài đang cho ngựa uống nước. Quân Thư Ảnh cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu nội lực của y vẫn còn dù chỉ chút ít, vì sao y lại vô dụng như thế này?

Còn ba tháng. Quân Thư Ảnh đưa tay sờ cái bụng nhô to của mình, tiếp xúc với sinh mệnh nhỏ nhoi bên trong. Y nghĩ mình không còn sức mạnh chính là do bị thứ này lấy đi nội lực. Quân Thư Ảnh chán ghét rời tay, không suy nghĩ thêm nữa.

Lại thêm một ngày một đêm di chuyển không ngừng nghỉ. Vừa tờ mờ sáng hôm sau, hai người đã đến dưới chân Lãng Nguyệt Sơn.

Sở Phi Dương xuống xe, vén rèm lên, ngọn gió sớm nhẹ nhàng khoan khoái luồn vào xe. Quân Thư Ảnh ngồi thẳng lên.

"Chúng ta tới nơi rồi." Sở Phi Dương cười dài nói.

Quân Thư Ảnh nhìn ra ngoài, hồ nghi nói: "Nơi này là chân núi mà."

Sở Phi Dương nói: "Đúng vậy. Ta nghĩ ngươi không thể theo ta lên núi được. Dù gì ngươi cũng từng là Giáo chủ Thiên Nhất giáo, lên núi vạn nhất có xảy ra chuyện gì... Tống Lam Ngọc nhận ra Cao Phóng, khó bảo đảm sẽ không nhận ra ngươi."

Quân Thư Ảnh nhíu mày nói: "Nhận ra ta thì sao, ta sợ bọn Thanh Phóng Kiến Phái các ngươi sao?"

Sở Phi Dương cười cười trả lời: "Đương nhiên là ngươi không sợ, ta chỉ sợ ngươi thôi. Nơi này dù sao cũng là nơi ở của ta, ta sao dám dễ dàng thả ngươi đi vào."

Quân Thư Ảnh im lặng một lúc rồi hừ lạnh một tiếng. Sở Phi Dương ngồi lên đầu xe, cầm cương ngựa: "Ta biết một nơi bí mật, trước tiên ngươi cứ tạm ở đó. Sau khi ta trở về điều tra rõ ràng rồi mới quyết định lên đường tiếp."

"Ta có lựa chọn nào khác sao?" Thanh âm lạnh lùng của Quân Thư Ảnh từ bên trong xe truyền ra.

Sở Phi Dương lắc đầu, cười cười: "Ngươi biết vậy là tốt rồi."

53.Chương 53



Sở Phi Dương đưa Quân Thư Ảnh đến một nơi yên tĩnh, xung quanh thấp thoáng cây cối, ánh dương rọi xuống qua những tán cây tạo thành những điểm sáng trắng tuyệt đẹp. Cánh cửa gỗ ngăn chia một khoảnh sân với khu rừng, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ chảy từ núi xuống mang theo tiếng nước róc rách. Trong sân là một căn nhà gỗ không lớn lắm, trong phòng bài trí đồ đạc đơn sơ, nhưng nơi đây lại không có một bóng người. Quân Thư Ảnh nhìn xung quanh đánh giá một phen, nửa cười nửa không nói: "Ngươi chuẩn bị căn nhà này để làm gì? Dưỡng lão sao?"

Sở Phi Dương thản nhiên liếc y một cái, nói: "Đây vốn là nơi ở của một vị tiền bối đã thoái ẩn giang hồ. Lão thích dạo chơi khắp nơi, nơi này đã bị bỏ hoang gần hai năm rồi. Bình thường không có người đến đây, ngươi cứ an tâm ở đây."

"Thoái ẩn giang hồ?!" Quân Thư Ảnh hừ mũi khinh thường: "Thoái ẩn giang hồ dưới mắt đại môn phái đệ nhất Trung Nguyên?! Quả thực là cao nhân a."

"Đệ nhất môn phái ở Trung Nguyên?!" Sở Phi Dương lạnh nhạt cười, "Hóa ra Quân huynh cũng để mắt tới Thanh Phong Kiếm phái như vậy, tại hạ thật là vinh hạnh."

Quân Thư Ảnh hừ lạnh, phất tay ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Ngươi nhanh đi tìm người đi, địa giới Thanh Phong Kiếm phái các ngươi ta không quen."

Sở Phi Dương thở dài rời đi. Một lúc sau hắn trở về mang theo một bao đựng các vật dụng hàng ngày, rồi sửa sang lại một căn phòng nhỏ trong nhà. Sở Phi Dương bận bịu làm việc ngược lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh, hắn liền nói: "Ta không thể để ngươi ngụ ở khách điếm được, trước khi tìm được người ngươi hãy ngoan ngoãn mà ở đây, ít gây phiền toái cho ta."

Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, y im lặng nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng của Sở Phi Dương một lúc lâu mới lên tiếng: "Nơi này là lãnh địa của các ngươi, nhưng ta khuyên người đừng giở trò gì, nếu không..."

"Ngươi không thể nghĩ tốt cho ta sao?!" Sở Phi Dương quăng một vật gì đó trong tay đi, khó thở đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nhíu mày cố áp chế cơn lửa giận đang chực chờ bùng phát: "Ngươi cho là cả thế giới này đều đê tiện giống như ngươi? Ta chiếu cố ngươi lâu như vậy ngươi không thể có chút biết ơn ta sao?"

Quân Thư Ảnh mím môi đối mặt với Sở Phi Dương, ánh mắt lạnh lùng khiến bao nhiêu tức giận của Sở Phi Dương lập tức tan biến. Sau một lúc lâu Sở Phi Dương mới thở dài nột hơi nói: "Loại vong ân phụ nghĩa như ngươi có điểm gì tốt chứ..."

"Ngươi nói gì?" Quân Thư Ảnh tức giận lên giọng.

"Ngươi im đi!"

Sở Phi Dương nhanh chóng thu dọn sạch sẽ căn phòng nhỏ. Hắn quay đầu lại nhìn Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cạnh bàn, gương mặt chán chường không hề thay đổi, ngược lại trong mắt Sở Phi Dương lại là dáng vẻ nhu thuận vạn phần vô tội. Khi Quân Thư Ảnh đáp lại ánh mắt của hắn, khóe miệng y khẽ nhếch lên khinh thường. Sở Phi Dương nhắm mắt lại. Hắn không thể lúc nào cũng hoa mắt vì y như vậy!

"Ta lên núi tìm người sẽ mất chút thời gian. Ngươi cứ ngụ lại đây, có chuyện gì khẩn cấp cứ bắn pháo hiệu này, ta thấy sẽ lập tức chạy đến." Sở Phi Dương đưa cho y một hòn đá lửa.

Quân Thư Ảnh nhận lấy, nhìn nhìn. Y im lặng một lát rồi trầm thanh nói: "Ba ngày. Nhiều nhất là ba ngày. Nếu sau ba ngày không có tin tức gì của ngươi, ta sẽ không chờ đợi nữa."

Sở Phi Dương khép mi trầm ngâm một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu. Hắn lại nói: "Nhưng ba ngày nay ngươi phải ngoan ngoan mà ở đây. Thanh Phong Kiếm phái từ trước đến nay rất nhiều người lui tới, xung quanh đều là nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên. Ngươi không cần phải gây chuyện phiền phức." Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: "Ta sẽ cư xử đúng mực."

Sở Phi Dương đương nhiên không thể tin Quân Thư Ảnh sẽ cư xử đúng mực, bất quá bây giờ hắn cũng không còn biện pháp nào khác. Sở Phi Dương cất bước ra khỏi cửa phòng rồi vẫn không yên tâm xoay ngươi lại. Quân Thư Ảnh nhíu mày hỏi: "Ngươi còn muốn gì nữa?"

Sở Phi Dương lặng im một chút rồi nói: "Quân Thư Ảnh, lúc trước ta tha mạng cho ngươi, còn cứu mạng ngươi, là do ngươi chưa phạm phải lỗi lầm gì to lớn. Ngươi hiện giờ hãy tự lo liệu cho tốt."

Quân Thư Ảnh nghe vậy sửng sốt một lúc, trong lòng y thấy tức giận nhưng trên mặt chỉ hiện ra nụ cười lạnh, nói: "Vậy, nếu ta giết người ở lãnh địa của Sở đại hiệp ngươi, ngươi sẽ xử trí ta như thế nào? Giết ta?!"

Sở Phi Dương trầm thanh nói: "Hiện giờ ngươi có chuyện cầu ta. Ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ giúp ngươi tìm người. Ngươi nếu sinh sự, ta lập tức mang ngươi rời xa nơi này để ngươi không thể tìm được người cần tìm nữa."

"Ngươi dám uy hiếp ta?!" Quân Thư Ảnh cao giọng thể hiện sự căm tức oán hận Sở Phi Dương, nhưng ánh mắt Sở Phi Dương vẫn không dao động chút nào. Sau một lúc lâu Quân Thư Ảnh mới gượng cười, nghiến răng nói: "Sở đại hiệp quá lo lắng. Ta đã nói ba ngày, chắc chắn sẽ kiên nhẫn chờ đủ ba ngày. Ngươi nói ta không thể suy nghĩ tốt cho ngươi, nhưng chẳng phải ngươi cũng không tin tưởng ta?!"

Sở Phi Dương nghe vậy thu lại ánh mắt, thở dài: "Ta không chỉ sợ ngươi lạm sát kẻ vô tội, ta còn sợ ngươi sẽ bị thương."

Nói xong không đợi Quân Thư Ảnh đáp lời, hắn liền triển khai khinh công, phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

54.Chương 54



Sở Phi Dương tới trước sơn môn nguy nga của Thanh Phong Kiếm Phái liền nhìn thấy Tín Vân Thâm đang đứng đó, có vẻ hơi bồn chồn.

Sở Phi Dương lộ ra nụ cười cưng chiều, đi đến vỗ vỗ cậu. Cậu thanh niên hoảng sợ, hiển nhiên là cậu đang rất lo lắng.

Sở Phi Dương nhíu nhíu mày nhìn, cười nói: "Đệ đang nghĩ gì vậy? Ở đây làm gì? Ta không nghĩ đệ ra đây là để chờ ta."

Gương mặt trẻ con của Tín Vân Thâm đang nhăn lại, nhìn thấy Sở Phi Dương thì giãn ra, cậu thân thiết nắm kéo tay Sở Phi Dương, vui mừng nói: "Đại sư huynh trở về rồi? Lần trước Mai gia còn phái người đến tìm huynh. Huynh không ở lại Mai gia cũng không trở lại đây, bặt vô âm tính khiến đệ lo lắng gần chết."

"Lo lắng đến mức mỗi ngày đều ra trước sơn môn đợi ta?! Ta không tin đâu." Sở Phi Dương cười nói.

Tín Vân Thâm sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười: "Thật là chờ huynh a. Xem, đệ thật tốt với huynh, đúng không?"

Hai người vừa hàn huyên vừa vào giáo phái. Trên đường đi Sở Phi Dương còn phải chào hỏi với các sư đệ, mãi sau mới có thể đến nơi để bái kiến sư phụ Tín Bạch của hắn.

Tín Bạch thấy Sở Phi Dương trở về, trước liền trách mắng một trận vì hắn biến mất lâu như vậy, còn khiến Mai Hân Nhược ba lần bốn lược tự mình đến tìm hắn."Ngươi sao lại để thiên kim đại tiểu thư nhà người ta chịu ủy khuất như vậy? Bấy lâu ngươi đã lang bạc ở đâu?" Tín Bạch trừng mắt tra hỏi. Sở Phi Dương biết tuy rằng lời nói của Tín Bạch có phần nghiêm khắc, nhưng trong mắt lộ vẻ ôn nhu, liền biết lão không tức giận lâu. Hắn thuận miệng bịa ra một lý do, Tín Bạch liền tin ngay không chút nghi ngờ.

Nhưng trong lòng Sở Phi Dương vẫn còn chút buồn bực. Hắn đã từng nói với Mai lão gia, lẽ nào lão không nói lại cho Mai Hân Nhược? Nếu quả thật như thế, hắn lại chịu phiền phức nữa rồi.

Tín Bạch vốn cũng không tức giận lắm, cảm thấy mình giáo huấn đủ rồi, lão liền chuyển sang vẻ mặt tươi cười ân cần hỏi han vị đại đệ tử cưng của của mình.

"Phi Dương này, nếu ngươi đã trở về thì hãy ở lại đây vài ngày, đừng ra ngoài một thời gian. Sáu tháng sau là đại hội võ lâm ba năm mới có một lần. Tuy rằng ngươi nắm chắc phần thắng, nhưng cũng nên chuẩn bị thật tốt a. Còn Vân Thâm, không biết trước kia lãnh hội được gì, võ công không bằng ai mà học hành cũng không xong. Ta không quản nó được, chỉ còn có thể trông chờ vào đại sư huynh ngươi thôi. Ngươi hãy thay vi sư quản giáo sư đệ cho tốt."

Sở Phi Dương cung kính tuân lời, nhưng trong lòng vẫn đang suy tính xem phải làm như thế nào để thám thính tin tức của Cao Phóng.

Quang minh chính đại đi hỏi tất nhiên là không ổn. Nếu sư phụ hỏi nguyên nhân, tuy rằng hắn có thể tìm một cớ nào đó để trả lời cho qua, nhưng đã liên quan đến những chuyện khác, thì không thể lừa dối dễ dàng vậy được. Có nhiều chuyện hắn không muốn người khác biết.

Sở Phi Dương chỉ có thể âm thầm thám thính. Nếu Cao Phóng đã nhận một chưởng của Tín Bạch, tuyệt đối không thể tự mình chạy khỏi Thanh Phong Kiếm Phái. Nếu chết, hắn cũng chỉ chết trên Lãng Nguyệt sơn này. Nếu không chết, nhất định đã có người cứu hắn.

Sở Phi Dương khôn kéo hỏi thăm nên các giáo chúng cũng không nghi ngờ. Nhưng từ trên xuống dưới chẳng ai có chút manh mối nào. Sở Phi Dương cũng không nóng vội. Như vậy nghĩa là Cao Phóng vẫn còn sống. Nếu đã chết, thì Lãng Nguyệt sơn kẻ đến người đi vô số kể, không thể không phát hiện thi thể của hắn.

Qua bữa cơm chiều, Sở Phi Dương trở về gian phòng của mình, thả lòng toàn thân mà ngã lăn ra giường, thở phào nhẹ nhõm. Sau bao năm bôn ba giang hồ, hiện tại còn phải chiếu cố tên gia khỏa Quân Thư Ảnh kia, Sở Phi Dương cảm thấy lâu lắm rồi mình mới được nghỉ ngơi thoải mái như vậy.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Sở Phi Dương nghĩ có lẽ đó là tiểu sư đệ của hắn nên cũng không buồn đứng dậy, chỉ phất ngón tay một cái, cánh cửa gỗ liền mở ra.

"Sở đại ca." Giọng nói vui mừng xem lẫn sự e lệ vang lên, thân hình mảnh mai của Tống Lam Ngọc xuất hiện trước cửa. Sở Phi Dương cuống quít ngồi dậy. Hắn quên mất người này còn ở lại Thanh Phong Kiếm Phái.

"Ra là Tống công tử. Thật thất lễ, mời ngồi." Sở Phi Dương đi đến bên cạnh bàn mời Tống Lam Ngọc ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống đối diện với y.

Tống Lam Ngọc nhìn Sở Phi Dương, gương mặt ửng đỏ. Y càng nhìn càng bị Sở Phi Dương thu hút, liền không dám nhìn thẳng nữa mà dời tầm mắt. Sở Phi Dương rót trà đặt trước mặt Tống Lam Ngọc, lên tiếng: "Tống công tử đến tìm tại hạ, không biết là có việc gì?"

Tống Lam Ngọc ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương rồi lại lập tức cúi xuống, hai tay xoay xoay chén trà ở trên bàn, thấp giọng nói: "Ta không có việc gì... Chỉ là nghe nói Sở đại ca đã trở lại, nên muốn đến đây gặp huynh."

Sở Phi Dương cười cười nói: "Đa tạ Tống công tử đã nhớ đến tại hạ. Tống công tử lâu nay ở Thanh Phong Kiếm phái đã quen chưa? Nếu có việc gì cần cứ lên tiếng, cứ xem nơi đây như nhà mình là tốt rồi."

Tống Lam Ngọc gật gật đầu. Hai người tuy trò chuyện nhưng lời nói vẫn có chút khách sáo. Sở Phi Dương hành tẩu giang hồ từ thời niên thiếu, kết giao rộng khắp, nên chắc chắn lời nói sẽ không mang nhiều phần khách sáo như vậy. Nhưng vì Tống Lam Ngọc luôn mang dáng vẻ ngượng ngùng khiến Sở Phi Dương cũng không được tự nhiên.

Tống Lam Ngọc nghe Sở Phi Dương nói, gật đầu hưởng ứng vài câu. Đột nhiên y ngừng một chút, cúi đầu thấp hơn, thấp giọng nói: "Lâu nay Sở đại ca bặt vô âm tính, không biết ở nơi nào. Mọi người rất lo lắng cho huynh. Ta... cũng rất lo lắng cho huynh. Ta rất nhớ huynh." Nói đến câu cuối cùng, Tống Lam Ngọc trông như thể sắp đem đầu mình giấu xuống bàn luôn cho rồi, thanh âm càng lúc càng nhỏ, gương mặt đỏ bừng.

Đối diện một Tống Lam Ngọc nhút nhát như thỏ chờ đợi mình đáp lại, Sở Phi Dương quả thật rất đau đầu.

"A... ta cũng rất muốn tạ lỗi với các vị huynh đệ. Để mọi người phải lo lắng là ta không tốt, sau này ta sẽ chú ý."

Tống Lam Ngọc ngẩng mặt, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, rồi lại mang chút thất vọng. Sở Phi Dương tuy có chút áy náy nhưng cũng chỉ có thể giả vờ không biết. Hai người trò chuyện vài câu, Tống Lam Ngọc liền đứng dậy cáo từ.

Sở Phi Dương thở ra một hơi thật dài, ngửa đầu uống cạn chén trà trên bàn rồi quay lại giường. Chợt Sở Phi Dương cảm nhận một luồng gió từ bên ngoài thổi vào, ánh trăng sáng ngời cũng theo cửa sổ mà len vào. Sở Phi Dương ở trên giường trở mình vài cái rồi đột nhiên đứng lên, phi thân ra ngoài, hướng về phía chân núi.

55.Chương 55



Trong chốc lát Sở Phi Dương đã đến trước căn nhà gỗ nơi Quân Thư Ảnh đang tạm nghỉ. Đến nơi rồi hắn mới tự hỏi không biết vì sao mình lại đến đây.

Căn phòng nhỏ hắt ra ánh sáng mờ nhạt, thỉnh thoảng có bóng người lướt qua, lấy tay vỗ vỗ thắt lưng, trông hơi ngốc ngếch. Đó chính là tư thái mà Quân Thư Ảnh không bao giờ để lộ trước mặt người khác. Khóe miệng Sở Phi Dương hơi cong lên, không thể nào áp chế được cảm xúc ôn nhu đang chảy tràn trong lòng mình.

Từ khi hắn biết Quân Thư Ảnh, y không ngừng gặp phải vận xui, giống như tất cả vận xui trên đời này đều tập trung vào người y. Khi trước Sở Phi Dương cho rằng đó là sự trừng phạt bởi bản tính của y – nhưng hiện giờ, hắn thích Quân Thư Ảnh, thích con người của Quân Thư Ảnh, thích đến mù quáng. Thật ra từ khi gặp hắn đến nay Quân Thư Ảnh vẫn không thay đổi. Nhưng giờ, mỗi lần nghĩ đến việc y náo loạn gây không ít chuyện phiền toái hay vẻ lạnh lùng cùng mưu mô trên gương mặt y, hắn chỉ cảm thấy buồn cười. Sở Phi Dương tin chắc Quân Thư Ảnh là người dù có khó khăn đến đâu cũng không suy sụp. Y không cần đồng minh, cũng không cần sự thương hại giả vờ, cho dù y đang trong hoàn cảnh không thể kháng cự được. Sở Phi Dương nhìn bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cửa sổ, khẽ cười.

Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng tiêu. Sở Phi Dương nhận ra được âm thanh kia. Lần đầu tiên giao thủ với Quân Thư Ảnh, nhờ tiếng tiêu này mà Quân Thư Ảnh giữ được mạng sống dưới lưỡi kiếm đoạt mệnh của hắn. Tiếng tiêu đặc biệt uyển chuyển du dương mang hắn trở về với trận huyết chiến ngày nào – vốn cũng không phải là chuyện cách đây quá lâu – tiếng tiêu ôn hòa ngày đó vang vọng bên tai, nhưng hắn cảm thấy trong thanh âm không mang sát khí lạnh lùng như trước nữa.

Đêm hè trên núi mát mẻ thanh tỉnh, tiếng suối lưu động kỳ ảo dễ nghe, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng ếch kêu, ánh sáng từ những chú đom đóm điểm thêm ánh sáng cho đêm hè. Tiếng tiêu vẫn ôn hòa như nước, không mãnh liệt cũng không da diết, hợp cùng với không gian an bình nơi đây.

Sở Phi Dương nhẹ phi thân lên một thân cây, nằm trên một cành cây vững chắc, ngước mắt là có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm sâu thẳm, nhắm mắt lại liền cảm nhận rõ ràng tiếng tiêu ôn nhu. Hắn dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Khi Sở Phi Dương tỉnh lại trời vẫn chưa sáng. Hắn liền rời cây, đứng ngẩn ra trước cánh cửa gỗ đóng chặt một hồi mới phi thân trở về phòng mình, nằm trên giường chờ trời sáng.

Sở Phi Dương ở bên ngoài căn nhà gỗ suốt một đêm, Quân Thư Ảnh luôn luôn cảnh giác tất đã sớm phát hiện. Nhưng hắn không hiện thân thì Quân Thư Ảnh cũng mặc kệ. Chỉ là y cũng không khỏi cảm thấy tức giận. Chắc là do hắn không tin tưởng y nên mới đến giám sát.

Nhưng Sở Phi Dương nghĩ y như vậy cũng không đến nỗi oan uổng cho y. Quân Thư Ảnh vốn không định ngoan ngoãn mà ở yên một chỗ. Sở Phi Dương nhận định nếu Cao Phóng còn sống nhất định là do có người cứu. Nhưng y hiểu Cao Phóng. Nếu Cao Phóng trọng thương chưa chết, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp để sống sót trên núi mà không bị phát hiện. Y chỉ cần để lại chút manh mối, nếu Cao Phóng còn sống để nhìn thấy, khẳng định hắn sẽ đến tìm y. Nếu như hắn vẫn không đến... Quân Thư Ảnh cười khổ, y không cho rằng Cao Phóng đã sớm hạ sơn. Nếu không Cao Phóng vô luận như thế nào cũng sẽ đi tìm y. Chỉ sợ là đúng như lời Sở Phi Dương nói, Cao Phóng đã chết. Nhiều ngày như vậy, phỏng chừng Cao Phóng đã sớm hóa thành một đống xương trắng.

Quân Thư Ảnh lau mặt, nhăn mày vì thắt lưng đau nhức, đôi chân cũng trở nên yếu ớt khiến y thật khó chịu nổi. Trên đâu là mặt trời chói chang, tứ phía hoang vắng không một bóng người. Cũng may đường đi trên Lãng Nguyệt Sơn không gập ghềnh khó đi như Thương Lang Sơn.

Nơi đây là một rừng cây phía sau sườn núi, ven đường có một chòi nghỉ dành cho khách nhân. Quân Thư Ảnh đi vào chòi định nghỉ tạm thì nhìn thấy có bóng người từ trên núi xuống. Quân Thư Ảnh nghĩ ngợi một lúc rồi ẩn mình vào rừng cây.

Người tới mặc y phục màu lục nhạt, thân hình gầy yếu, quả nhiên đang hướng đến chòi nghỉ mà Quân Thư Ảnh vừa rời đi. Người nọ ngồi xuống, khẽ phất tay áo sang bên. Một chốc lại đứng lên sửa sang y phục, dường như không yên lòng mà đi qua đi lại vài bước rồi mới tiếp tục ngồi xuống.Quân Thư Ảnh nhìn ra từ phía sau thân cây mình đang ẩn nấp. Khi thấy rõ gương mặt của người nọ, y có chút ngạc nhiên. Người này y nhận ra chính là người duy nhất còn sống sót sau thảm họa diệt môn mà y gây ra cho Tống gia, Tống Lam Ngọc. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhất định là do Sở Phi Dương cứu và đưa đến trú tại Thanh Phong Kiếm Phái này. Khó trách y không thể tìm ra người. Quân Thư Ảnh cười lạnh. Hóa ra ngay từ đầu, tên Sở Phi Dương này đã nhúng tay phá hoại chuyện của y.

Xem bộ dáng Tống Lam Ngọc cứ bồn chồn không yên mà nhìn ra xa, hiển nhiên là đang chờ người. Quân Thư Ảnh khống chế sát ý. Một tên Tống Lam Ngọc bất tài không đáng để y kinh động khiến những người nơi đây hoài nghi.

56.Chương 56



Tống Lam Ngọc không có võ công nên sẽ không phát hiện đến sự tồn tại của Quân Thư Ảnh, nhưng người y đang chờ thì có thể sẽ khác. Quân Thư Ảnh thầm oán hận hiện giờ nội lực của mình đã mất hết, không thể che giấu hơi thở. Vạn nhất bị phát hiện, nếu phải phí khí lực thì cũng không đáng nói, nhưng nếu giết người, tên Sở Phi Dương nhất định sẽ mang đến cho y cả đống phiền toái.

Nghĩ vậy, Quân Thư Ảnh quyết định rời đi. Không ngờ y chưa kịp ra khỏi rừng cây đã nghe thanh âm vui mừng của Tống Lam Ngọc vang lên: "Sở đại ca! Ta... ta còn sợ huynh sẽ không đến."

Quân Thư Ảnh nghe vậy liền dừng cước bộ. Sở đại ca? Sở Phi Dương?

Tiếng bước chân càng đến gần, sau đó là giọng nói ôn hòa chứng thật phán đoán của y: "Đã hứa với Tống công tử, tại hạ không dám thất ước."

Tống Lam Ngọc nở nụ cười, đứng dậy đón Sở Phi Dương. Hai người vào chòi nghỉ ngồi xuống, những lời đầu đều mang chút khách sáo. Quân Thư Ảnh không biết Sở Phi Dương liệu có phát hiện ra mình hay không, trầm tư một lúc, y vẫn quyết định rời đi trước.

"Không biết Tống công tử hẹn tại hạ ra đây là có chuyện gì quan trọng?" Sau một hồi khách sáo, Sở Phi Dương quyết định hỏi đến vấn đề chính."

Tống Lam Ngọc ngập ngừng một chút mới lên tiếng: "Ta nghe nói Sở đại ca gần đây... thường hỏi thăm về một người? Không biết là người nào? Có lẽ ta có thể giúp huynh."

Quân Thư Ảnh nghe được lời này liền dừng lại. Người Sở Phi Dương hỏi, nhất định là Cao Phóng. Chẳng lẽ Cao Phóng lại rơi vào tay tên thư sinh vô dụng này? Quân Thư Ảnh nhíu mày. Tống Lam Ngọc nhận ra Cao Phóng, nếu Cao Phóng bị trọng thương mà lại bị y bắt, chỉ e lành ít dữ nhiều.

Sở Phi Dương im lặng một lúc rồi cười nói: "Tại hạ không nghĩ là lại kinh động đến Tống công tử. Chỉ là việc nhỏ thôi, Tống công tử không cần quan tâm."

Tống Lam Ngọc cúi đầu nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Bởi vì ta vẫn... Sở đại ca, ta biết là thất lễ, nhưng ta có thể hỏi... người huynh muốn tìm... là gì của huynh?"

"A..." Sở Phi Dương nhất thời không biết trả lời như thế nào. Hắn biết Tống Lam Ngọc đối với bọn người Cao Phóng và Quân Thư Ảnh hận thấu xương, nhưng nghe khẩu khí của y thì dường như y không biết người Sở Phi Dương muốn tìm là đại cừu nhân của mình. Đột nhiên bị Tống Lam Ngọc hỏi như vậy, Sở Phi Dương nhất thời không nghĩ ra mục đích của y. Tống Lam Ngọc nhìn Sở Phi Dương, ánh mắt tha thiết: "Sở đại ca có điều gì không thể nói sao? Chỉ là... người huynh muốn tìm, là... Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Sở đại ca vội vàng tìm người như vậy, lại còn âm thầm tìm..." Giọng nói Tống Lam Ngọc lại xuống thấp. Sở Phi Dương chưa kịp đáp lại, y đột nhiên cao giọng nói tiếp: "Ta không phải chỉ trích Sở đại ca có gì không đúng, chỉ là, chỉ là...

Sở Phi Dương thở dài nhìn bộ dáng lo lắng của y, thậm chí nước mắt cũng sắp rớt ra đến nơi. Hắn đã hiểu rõ rồi. Tâm tư của Tống Lam Ngọc đối với hắn, người sáng suốt đều có thể thấy được, hắn sao lại không biết chứ. Nhưng hắn chỉ có thể đối đãi với y như với Mai Hân Nhược, giả vờ không nhận ra tình cảm của y.

"Người tại hạ muốn tìm chỉ là một vị bằng hữu, cũng không phải là chuyện gấp gáp gì. Tống công tử đã có lòng lo lắng, tại hạ thật sự rất cảm kích." Sở Phi Dương cười cười trả lời.

Tống Lam Ngọc lại cúi đầu, lặng yên một lát rồi do dự nói: "Sở đại ca, huynh không cần phải khách khí như thế với ta... Mạng của ta là do huynh cứu, ta như bây giờ cũng là nhờ huynh... Huynh không cần khách khí gọi ta là Tống công tử, cứ gọi ta Lam Ngọc là tốt rồi..."

Sở Phi Dương nghe vậy, khóe miệng liền lộ ra một tia cười khổ.

Hắn cùng những người khác ngàn lần không hề để ý đến cách xưng hô, nhưng với Tống Lam Ngọc, hắn phải cẩn thận. Tống Lam Ngọc rất nhạy cảm, lại có hảo cảm với hắn. Hắn đối với vị thư sinh còn non nớt này xa lánh không được, vì sợ sẽ tổn thương y, gần gũi y càng không được, chỉ khiến y hiểu lầm hắn. Từ khi phát hiện tâm tư của y, Sở Phi Dương đều cẩn thận cư xử đúng mực. Không phải hắn quá cả nghĩ, nhưng hiện giờ gọi y là Lam Ngọc sẽ quá... thân mật, có thể khiến công lao trước giờ của hắn toàn bộ uổng phí.

Thấy Sở Phi Dương hơi chần chờ, Tống Lam Ngọc đột nhiên đứng lên, nước mắt tuôn như mưa, khóc lóc thê thảm.

"Sở đại ca, huynh ghét bỏ ta phải không? Ta vô dụng, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, giống như phế vật."

"Không có, ngươi sao lại nghĩ như vậy?" Sở Phi Dương luống cuống tay chân. Không phải chưa từng có nam nhân khóc trước mặt hắn, thậm chí đối với bằng hữu hắn còn có thể choàng vai, mạnh mẽ vỗ vai an ủi, cùng uống rượu ngâm thơ. Nhưng người trước mặt rõ ràng không giống như họ, hắn nhất thời không biết ứng phó như thế nào.

Sở Phi Dương đứng trước mặt Tống Lam Ngọc, hai tay chống bàn, nhẹ giọng an ủi: "Tống... công tử quá lo lắng rồi. Thanh Phong Kiếm Phái từ trên xuống dưới đều xem công tử như người một nhà, sao lại nói là ăn nhờ ở đậu? Tống công tử đầy bụng thi thư, sư phụ còn định cho Vân Thâm bái ngươi làm vi sư, Tống công tử không thể tự hạ thấp mình."

Tống Lam Ngọc nghe xong còn khóc dữ dội hơn. Sở Phi Dương muốn nói thêm gì đó thì Tống Lam Ngọc đột nhiên bổ nhào vào người hắn, dang tay ôm hắn. Sở Phi Dương bị y ôm liền thối lui một chút, hơi do dự vươn tay ra đặt lên vai y, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi. Tống Lam Ngọc càng cảm thấy ủy khuất, càng ôm sát Sở Phi Dương khóc lớn hơn.Một tiếng động đột ngột vang lên từ rừng cây phía sau chòi nghỉ. Sở Phi Dương nhìn về phía rừng, nhăn mặt khẩn trương.

57.Chương 57



Sở Phi Dương vất vả lắm mới thoát khỏi Tống Lam Ngọc. May mắn là sau khi khóc xong Tống Lam Ngọc đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, không nói nhiều lời. Sở Phi Dương nhẹ thở dài. Nếu Tống Lam Ngọc nói rõ tình cảm của mình thì hắn đã có thể dễ dàng từ chối mà kết thúc chuyện này. Vậy mà chuyện vẫn còn dây dưa đến giờ.

Sở Phi Dương cũng đã sớm phát hiện trong rừng cây có người – tuy có sát khí nhưng bước chân người nọ rất nặng nề, dường như là người không có nội lực. Sở Phi Dương vốn định bắt người nọ ra, đồng thời tránh không khí ngượng ngập với Tống Lam Ngọc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể nghĩ đến một người là Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương đưa Tống Lam Ngọc quay về giáo phái. Hắn nghĩ ngợi một hồi liền đi tới căn nhà nhỏ dưới chân núi.

Sở Phi Dương vừa vào cửa đã thấy Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Thấy Sở Phi Dương đến, Quân Thư Ảnh liền ném quyển sách lên bàn, nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn thấy đuôi mày khóe mắt y lộ nét cười rồi lại như không cười, liền biết người trong rừng kia chính là y.

Sở Phi Dương ho một tiếng, nói: "Người lúc nãy là ngươi?"

Quân Thư Ảnh nhíu nhíu mày, gật gật đầu, vẫn nửa cười nửa không cười như trước nhìn hắn. Sở Phi Dương thẹn quá hóa giận, nhíu mày nói: "Người không phải đã nói ba ngày nay sẽ kiên nhẫn chờ? Quả nhiên không thể tin ngươi được."

Quân Thư Ảnh hừ nhẹ, trả lời: "Ta chỉ đáp ứng sẽ không đi tìm những người đó gây phiền toái, chứ không nói sẽ ăn không ngồi rồi không làm gì hết. Chỉ là..." Quân Thư Ảnh nhìn nhìn Sở Phi Dương đánh giá một hồi, nửa cười nửa không cười nói: "... vạn lần ta cũng không nghĩ tới sẽ được chứng kiến một trò hay như vậy. Ra Sở đại hiệp ngoại trừ một Mai gia tiểu thư còn có nhiều tình nhân như vậy, quả thực không thể xem thường."

Sở Phi Dương thở dài: " Căn bản không phải như ngươi nghĩ..."

Quân Thư Ảnh không đáp lại, chỉ nhướng mày nhìn hắn. Sở Phi Dương cũng nhìn y, dừng một chút rồi giải thích: "Trước kia ngươi diệt cả gia môn của y, hại y không nơi nương tựa, không thân không thích. Ta chỉ tình cờ cứu y..."

Quân Thư Ảnh vẫn như cũ không lên tiếng, ngảy cả nét mặt cũng không thay đổi, nửa cười nửa không, lạnh lùng thản nhiên.

Sở Phi Dương lại dừng một chút mới nói tiếp: "Tống công tử cùng Mai gia cô nương đều giống nhau. Ta cũng không muốn dây dưa với bọn họ, chỉ là họ không nói rõ tình cảm, ta cũng chỉ có thể như thế..." Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, đột nhiên cảm thấy mình giải thích như vậy thật ngu ngốc. "Quên đi, tại sao ta phải giải thích với ngươi." Sở Phi Dương ngượng ngùng nói.

"Đúng vậy. Ngươi không cần giải thích với ta." Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng lên tiếng. "Sở Phi Dương, ngươi đừng quên ban đầu chúng ta như thế nào. Chờ ta khôi phục nội lực, ta và ngươi sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Ta khuyên ngươi nên ít nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ. Ngày sau ta và ngươi nếu có tái đấu, ta hảo ý nhắc nhở ngươi một câu, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu." Sở Phi Dương cảm thấy đau khổ, cười cười tự giễu mình, nói: "Không biết Quân huynh cho là ta đã suy nghĩ những chuyện không nên gì? Ngươi quá tự đại rồi."

"Nếu không phải thì tốt." Gương mặt Quân Thư Ảnh càng lạnh lùng, thanh âm cũng mang hàn ý. "Sở Phi Dương, mặc kệ ngươi cứu ta bao nhiêu lần giúp ta bao nhiêu lần, ta vĩnh viễn không quên ngươi ở trên người ta làm nhục ta. Tốt nhất tự lo cho bản thân mình đi."

Sở Phi Dương sắc mặt ngưng trọng. Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Sở Phi Dương thở dài, đứng dậy rời đi. Đi đến cửa hắn quay đầu lại nói: "Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta. Ta mặc kệ ngươi muốn tìm người đến thế nào, tuyệt đối không được lạm sát kẻ vô tội."

Quân Thư Ảnh chỉ hừ lạnh. Sở Phi Dương trầm thanh nói: "Trả lời ta!"

Quân Thư Ảnh trầm tĩnh một lúc mới lạnh lùng đáp lại: "Ngươi yên tâm đi. Ta chỉ cần tìm Cao Phóng, không việc gì phải đi tìm rắc rối."

"Vậy thì tốt." Sở Phi Dương ngừng một lát rồi nói. "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi."

58.Chương 58



Sở Phi Dương rời khỏi căn nhà gỗ, lòng buồn bã đến mức hắn không dùng đến khinh công mà chậm rãi trở về giáo nội. Kỳ thật hắn đã thám thính ra một chút tin tức về Cao Phóng, vốn định sẽ nói Quân Thư Ảnh để y bớt lo lắng. Nhưng phen này loạn thất bát tao khiến hắn không còn tâm tình đâu để quan tâm đến chuyện đó nữa. Tốt hơn hết là tìm được người rồi đưa tới trước mặt Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương trở về đến giáo nội liền đụng phải gương mặt khổ sở của Tín Vân Thâm. Ngay cả khi thấy hắn Tín Vân Thâm cũng không lộ vẻ vui mừng như khi xưa, chỉ thản thiên gật đầu chào. Sở Phi Dương ngăn Tín Vân Thâm lại, cười nói: "Đang êm đẹp lại xảy ra chuyện gì? Mặt đệ trông như quả mướp đắng ấy."

Tín Vân Thâm ai oán liếc hắn một cái, thở dài: "Huynh không hiểu đâu."

Sở Phi Dương giơ tay định xoa xoa mái tóc dài đen nhánh của cậu, cười nói: "Sao lại khổ sở như vậy. Có điều gì đệ không thể nói với sư huynh chứ?"

Tín Vân Thâm nhăn mặt nhăn mày tránh được bàn tay định làm rối tóc cậu, ai thán: "Chính đệ cũng không lý giải nổi thì huynh làm sao hiểu được?"

Sở Phi Dương nhướng mày không quan tâm, chỉ hỏi: "Tùy đệ. Huynh có việc muốn hỏi đệ. Đệ có còn nhớ cái người của Thiên Nhất Giáo xuất hiện trong ngày đại thọ của sư phụ không?"

Tín Vân Thâm vừa nghe liền giật mình giống như bị chấn động dữ dội, cậu lộ vẻ cảnh giác, cơ hồ ngay cả lỗ tai cũng muốn dựng đứng lên: "Huynh hỏi chuyện này làm gì? Đệ làm sao biết." Sở Phi Dương ra vẻ hiểu biết nhìn cậu, tiến lên quàng vai cậu, cười nói: "Đệ đúng là còn non nớt lắm, trên mặt còn lộ ra chữ "ta biết tung tích của hắn" nữa kìa. Huynh tìm hắn có việc, đệ mau dẫn huynh đi tìm hắn."

Tín Vân Thâm không được tự nhiên thoát khỏi cánh tay của Sở Phi Dương, vẻ mặt vẫn lộ vẻ không tín nhiệm hắn: "Huynh biết hắn là người của Thiên Nhất giáo, không phải là muốn bắt hắn đi? Đệ vất vả lắm mới cứu hắn sống lại, đừng mong đệ mang huynh tới gặp hắn."

Sở Phi Dương nói: "Tại sao? Huynh không nghĩ là hắn sẽ trực tiếp tới nhờ đệ giúp đỡ. Là một bằng hữu của Cao Phóng muốn tìm hắn. Chẳng lẽ đệ không tin đại sư huynh?"

Tín Vân Thâm nghe vậy vẻ mặt càng trở nên khổ sở, khó xử nói: "Đương nhiên không phải là đệ không tin huynh. Chỉ là... đệ không thể mang huynh đến gặp hắn."

Sở Phi Dương khoanh tay nhìn cậu, kiên nhẫn chờ cậu giải thích. Tín Vân Thâm sờ sờ mũi, ngập ngừng một lúc mới nói: "Dù sao đệ cũng không thể mang huynh đến gặp hắn."

Sở Phi Dương thở dài: "Vân Thâm, huynh tìm hắn là có việc gấp. Huynh cam đoan sẽ không làm gì bất lợi với hắn. Đệ đừng làm chuyện thêm rối nữa."

Tín Vân Thâm đột nhiên nổi giận, nói: "Đừng xem đệ là tiểu hài tử. Đệ không có gây rối! Đệ đã nói không thể mang huynh đến gặp hắn thì là không thể. Có bản lĩnh thì huynh tự đi tìm lấy!" Nói xong cậu nổi giận đùng đùng bỏ đi mất.

Sở Phi Dương không thể nghĩ lời nói của mình lại khiến một người trước giờ luôn luôn ngoan ngoãn như Tín Vân Thâm nổi giận lôi đình như mèo bị giẫm phải đuôi như vậy. "Đừng tìm đệ, chỉ thêm phiền phức."

Sở Phi Dương ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà tới hai người phát hỏa với hắn. Xa xa nhìn thấy Tống Lam Ngọc đang đi về phía này, Sở Phi Dương vội vàng chuồn đi.

Xác định Tín Vân Thâm biết nơi Cao Phóng ẩn nấp, Sở Phi Dương cũng không lo lắng vội vã tìm người. Chính hắn cũng có thể tự mình tìm được, nhưng tất nhiên sẽ phí công hơn. Vậy nên qua bữa cơm chiều, Sở Phi Dương liền tìm gặp Tín Vân Thâm.

Sau một thời gian, cơn giận của Tín Vân Thâm hiển nhiên đã sớm không còn, cậu lộ gương mặt đầy hối lỗi nói với Sở Phi Dương: "Đại sư huynh, đệ không cố ý nổi giận với huynh." Sở Phi Dương buồn cười nhéo nhéo mặt cậu, vừa lôi cậu đi vừa nói: "Ở đây nhiều người, ta tìm chỗ nào để nói đi."

Đến phòng Sở Phi Dương, Tín Vân Thâm liền ngồi xuống ghế thở dài, gương mặt đầy u sầu: "Đại sư huynh, không phải đệ không muốn mang huynh đi tìm hắn, mà chính đệ cũng không thể đi tìm hắn."

Sở Phi Dương cười nói: "Vì sao? Đệ đã làm gì hắn?"

Tín Vân Thâm nhăn mặt nhăn mày khổ sở nói: "Đệ không cho là mình đã làm gì, nhưng hắn thì không nghĩ như vậy."

Sở Phi Dương cười cười: "Gì mà có hay không. Nếu hắn không cho đệ đi tìm hắn, vậy đệ chỉ cần nói hắn ở nơi nào, huynh sẽ tự mình đi tìm hắn."

Tín Vân Thâm nhìn thoáng Sở Phi Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Không được."

Sở Phi Dương nhướng mày. Tín Vân Thâm nhìn hắn, ủy khuất nói: "Không phải đệ cố tình gây chuyện với huynh. Chỉ là... chỉ là..." Tín Vân Thâm không ngập ngừng một lúc, rồi dừng như đã quyết định xong xuôi cậu liền ngồi ngay ngắn lại, nói: "Cao Phóng cho phép đệ... thích hắn, nhưng đệ sau này muốn lập gia thất, nối dõi tông đường, kế thừa Kiến Phái, hắn sẽ không cho phép đệ đi tìm hắn." Sở Phi Dương lặng im một lúc, hắn hoàn toàn không nghĩ đến nguyên nhân này. Sau một lúc lâu hắn thở dài nói: "Đúng là loạn rồi. Một khi đã như vậy, ta một mình đi gặp hắn, đệ sao lại không muốn?"

Tín Vân Thâm mếu máo nói: "Thương thế của hắn đã gần khỏi, hắn... luôn luôn muốn rời đi. Một mình huynh đi gặp hắn, hắn nhất định sẽ rời đi."

Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói: "Vậy đệ rốt cuộc muốn như thế nào?"

Tín Vân Thâm nhăn mặt nói: "Đệ cũng không biết. Đệ chỉ muốn giống như trước kia... nhưng hắn thì không như vậy."

Sở Phi Dương thở dài: "Hắn nếu đã muốn rời đi thì dù ta không tới tìm hắn, hắn cũng sẽ đi thôi."

Tín Vân Thâm cười khổ: "Vậy đệ phải làm sao?"

"Cùng huynh đi gặp hắn. Hắn nhất định rất muốn gặp người đang đi tìm hắn. Đệ đến đó nói chuyện rõ ràng với hắn đi." Sở Phi Dương đề nghị. Tín Vân Thâm trầm tư một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu.

59.Chương 59



Tín Vân Thâm đưa Sở Phi Dương đến nơi Cao Phóng đang ẩn thân. Đó là một hang động có cửa động bị dây leo che khuất, từ bên ngoài nhìn vào thì không thể phát hiện nơi đó có một cái động được. Cũng không biết làm sao Tín Vân Thâm tìm được nơi này.

Tín Vân Thâm vừa thấy Cao Phóng, vẻ mặt liền trở nên không được tự nhiên, nói: "Là đại sư huynh của ta muốn gặp ngươi. Ngươi đừng nghĩ nhiều a."

Cao Phóng chỉ bất đắc dĩ nhìn cậu một cái rồi quay sang Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn nam nhân gầy yếu mặt mày tái nhợt đang dùng đôi mắt đề phòng nhìn mình. Rồi như hiểu ra điều gì đó, Cao Phóng thở dài nhẹ nhõm.

Sở Phi Dương kể đơn giản sự tình cho Cao Phóng. Cao Phóng chỉ im lặng lắng nghe. Dù Sở Phi Dương nói gì, hắn cũng chỉ im lặng. Cuối cùng khi Sở Phi Dương nói muốn dẫn hắn đi gặp Quân Thư Ảnh, hắn cũng chỉ thản nhiên gật đầu.

Tín Vân Thâm nãy giờ bị xem như không tồn tại không nhẫn nhịn được nữa, xen vào nói: "Không được. Cao Phóng không thể rời khỏi nơi này. Thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn."

"Ta không sao cả." Cao Phóng lại nói.

Tín Vân Thâm vẫn không quan tâm, cùng Cao Phóng dây dưa không ngớt. Vẻ mặt Cao Phóng mỏi mệt, hắn chỉ biết bất đắc dĩ ứng phó với cậu.

"Ngươi đã nói ngươi không giận ta. Ngươi gạt người." Tín Vân Thâm hơi có chút ủy khuất.

Cao Phóng thở dài. "Ta không có giận ngươi. Ngươi đã cứu mạng ta, ta phải cảm kích ngươi."

"Chúng ta không còn giống như trước nữa a." Tín Vân Thâm kéo tay áo Cao Phóng. Sở Phi Dương kéo Tín Vân Thâm trở lại, cau mày nói: "Đừng là chuyện thêm rối. Huynh dẫn đệ cùng đi, nhưng đệ phải cam đoan không tiết lộ chuyện này ra ngoài."

Tín Vân Thâm vội vàng gật đầu, đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhu thuận. Ba người cùng lên đường. Sở Phi Dương kể những chuyện trọng yếu cho Tín Vân Thâm nghe nhưng ánh mắt cậu chỉ hướng về phía Cao Phóng, thỉnh thoảng gật gật đầu, không biết nghe lọt được bao nhiêu. Khi họ đến nơi thì Quân Thư Ảnh đang xử lý đống ám khí ngân châm của mình. Cao Phóng hô một tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào. Quân Thư Ảnh bất ngờ nhìn hắn. Cao Phóng chạy đến quỳ xuống trước mặt y, mắt rưng rưng nói: "Giáo chủ, thuộc hạ hành sự bất lực, đã khiến ngài phải chịu khổ."

Tín Vân Thâm bước đến nâng Cao Phóng dậy: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi gây ra đại tội như vậy, tại sao còn muốn hắn quỳ? Mau đứng lên!"

Cao Phóng không rảnh để ý tới Tín Vân Thâm, chỉ chăm chú nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh thở dài, nói: "Quên đi, đứng lên đi. Ngươi không chết là tốt rồi."

Cao Phóng vội đứng dậy, nhìn đến thân hình có chút mập mạp dưới lớp y bào rộng thùng thình, nói: "Giáo chủ, thân thể ngài... để ta khám xem sao."

Tín Vân Thâm khẽ liếc cái bụng của Quân Thư Ảnh. Cậu ngẩng đầu lên liền giật mình khi đụng phải ánh mắt lạnh lùng của y, vô thức thối lui đến bên người Sở Phi Dương.

Quân Thư Ảnh thản nhiên nói: "Hai vị, việc trong giáo phái chúng ta không tiện thảo luận trước mặt người khác, thỉnh hai vị trở về đi. Không tiễn."

Chỉ một câu "không tiễn" của y, Sở Phi Dương liền cảm thấy vô luận thế nào mình cũng nên đi.

Sở Phi Dương gật gật đầu với y, Tín Vân Thâm tuy không tình nguyện nhưng cũng bị hắn dẫn đi. Hai người chậm rãi trở về.

Tín Vân Thâm ai oán nói: "Trước kia Cao Phóng không có lãnh đạm với đệ như vậy."

Sở Phi Dương cười cười không đáp lại.

"Người kia ăn nói cũng thật lạnh lùng." Tín Vân Thâm nhăn mặt nhăn mày.

Sở Phi Dương nghĩ nghĩ, thở dài: "Thật ra cho tới bây giờ Quân Thư Ảnh đối với huynh cũng chưa từng khách khí như vậy."

" Y là Thiên Nhất Giáo giáo chủ? Quả nhiên nhìn bộ dạng cũng thấy là người độc ác rồi." Tín Vân Thâm nhớ lại cái liếc mắt sắc bén kia, không ngần ngại nói.

Sở Phi Dương nhíu mày, không hề đáp lại. Dọc đường đi Tín Vân Thâm nói không ngừng, nghĩ đến đâu nói đến đó, nói mười câu là hết tám câu có liên quan đến Cao Phóng.

Sở Phi Dương thầm thở dài. Hắn nhìn ra tình cảm của Tín Vân Thâm đối với Cao Phóng không đơn giản, nhưng hắn cũng không muốn thức tỉnh Tín Vân Thâm. Theo như lời Tín Vân Thâm, cậu là nam tử độc nhất của Tín Bạch, là người kế thừa duy nhất của Thanh Phong Kiếm Phái trăm năm cơ nghiệp. Lập gia thất, kế thừa kiếm phái là trách nhiệm của cậu, cậu không thể không làm theo.

Nhưng nếu cậu thật sự thích Cao Phóng như hắn thích Quân Thư Ảnh thì chỉ có thể thán một tiếng tạo hóa trêu ngươi.

Cao Phóng không quay về chỗ ẩn thân ban đầu mà ở lại căn nhà nhỏ cùng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh vốn định rời đi, nhưng Cao Phóng khuyên nên ở lại do thân thể y không thể chịu lao lực thêm nữa. Quân Thư Ảnh cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm, nhưng khi Cao Phóng nói có thể tổn hại nội lực của y, y tuy bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải ở lại .

Tín Vân Thâm cứ thỉnh thoảng lại chạy xuống căn nhà nhỏ bám dính lấy Cao Phóng. Quân Thư Ảnh đối với việc cậu đến cũng không bài xích. Sở Phi Dương cảm thán đây là chuyện mình không thể xen vào được. Sau khi nhìn gương mặt vui vẻ của sư đệ, hắn tự hỏi phải chăng cậu đã tìm ra được người cậu thích.

60.Chương 60



Tín Vân Thâm cả ngày cứ chạy đến căn nhà nhỏ khiến Sớ Phi Dương lo lắng người trong giáo sẽ sớm chú ý, nhưng hiện giờ dù hắn có nói gì cậu cũng không nghe, nên hắn phải bất đắc dĩ mà mặc kệ cậu.

Sở Phi Dương nhìn thấy, khi Cao Phóng đối mặt với Tín Vân Thâm luôn có chút bất đắc dĩ cùng mỏi mệt, ánh mắt không che lấp được sự đau xót nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười ôn hòa. Tín Vân Thâm lại lộ vẻ trẻ con như trước, ánh mắt vô tội, bộ dáng ngây thơ như không biết gì. Nhưng đôi lúc, cậu lại biểu hiện tựa hồ như mình biết rõ mọi chuyện. Sở Phi Dương cũng không hiểu hết suy nghĩ của vị tiểu sư đệ này.

Quân Thư Ảnh nhờ có Cao Phóng chăm sóc cẩn thận mà khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Tín Vân Thâm vẫn sợ y như trước, như cậu vẫn nói, Quân Thư Ảnh lộ vẻ là một người độc ác. Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh lại chỉ muốn đến hôn y một hơi, không biết là do mắt của hắn có vấn đề hay là do Tín Vân Thâm không có thiện ý với y.

Nhiều ngày như vậy bình yên trôi qua. Một ngày tháng tám, gió thu chợt nổi, thổi tan nắng nóng mùa hè. Qua hai tháng, tính cách Quân Thư Ảnh vẫn như Quân Thư Ảnh ngày trước. Sở Phi Dương nghĩ có lẽ hắn nên phế võ công của Quân Thư Ảnh, đưa y đến một đảo hoang, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe. Chỉ có một người duy nhất sống cùng với y là hắn, Sở Phi Dương.

Gần đến ngày mười lăm tháng tám, Sở Phi Dương chợt nghĩ muốn mang chút bánh trung thu nhân quả hạch đến – tuy rằng biết chắc Quân Thư Ảnh sẽ lộ ra vẻ mặt khinh thường. Sở Phi Dương vẫn như trước mang lương thực dược thảo đến căn nhà nhỏ dưới chân núi. Cao Phóng ra nhận lấy, Sở Phi Dương thì mải nhìn quanh tìm bóng dáng Quân Thư Ảnh. Cao Phóng nhìn hắn, nói: "Ta đã cho Giáo chủ uống dược dưỡng thần, giờ này y đã ngủ rồi. Giáo chủ mấy tháng qua dường như không được nghỉ ngơi tốt, thân thể có chút suy yếu. Nam nhân sinh con không thể giống như nữ nhân, ta chỉ sợ y chịu không nổi."

Cao Phóng nói trắng ra như vậy khiến Sở Phi Dương thẹn đỏ mặt. Nghĩ lại, quả thật mấy tháng qua Quân Thư Ảnh chạy đông chạy tây, lại phung phí sức lực quá độ, không suy yếu mới là lạ. Bất quá hơn phân nửa là do y tự chuốc lấy mà ra.

Cao Phóng mời Sở Phi Dương ngồi, mang chén trà ra đãi. Sở Phi Dương nhận lấy, hỏi: "Ta có thể đi gặp y không?"

Cao Phóng thản nhiên nhìn hắn, nói: "Sở đại hiệp, ta có một chuyện, không biết có nên hỏi hay không."

Sở Phi Dương nghe vậy liền cười khổ, nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Nếu như ngươi đã lo lắng, ta cũng không muốn giấu giếm."

Cao Phóng lặng yên một lúc rồi nói: "Giáo chủ độc ác, Sở đại hiệp có thể dễ dàng tha thứ? Giáo chủ làm chuyện xấu, Sở đại hiệp có thể không quan tâm? Giáo chủ lạnh lùng, Sở đại hiệp có thể kiên trì được bao lâu? Những chuyện đó nếu không làm được, ta khuyên Sở đại hiệp sớm quay đầu lại, tránh hại người hại mình."

Sở Phi Dương nhíu mày nói: "Cao công tử, ngươi đối với Tín Vân Thâm như thế nào thì ta cũng đối với Quân Thư Ảnh như vậy. Những điều ngươi nói, chỉ cần ta ở bên cạnh y, sẽ không để y làm chuyện độc ác, bởi ta không tin y trời sinh ác độc. Y đúng thật rất lạnh lùng, nhưng ngươi ở bên cạnh y lâu nay, tất ta cũng có thể ở bên cạnh y." Cao Phóng nhất thời không biết đối đáp ra sau, một lúc sau mới thở dài nói: "Sở đại hiệp, ta đến Trung Nguyên bấy lâu cũng nghe đến những chuyện hành hiệp trượng nghĩa của ngươi. Ta tin ngươi thật sự là quân tử. Nếu ngươi nguyện ý đối xử tốt với Giáo chủ, ta cũng không mong gì hơn. Ngươi nói đúng, không ai khi sinh ra đã ác độc. Giáo chủ... là do trải qua nhiều đau khổ, cho nên, dù y có làm gì, xin ngươi hãy khoan dung một chút."

Khóe môi Sở Phi Dương khẽ cong lên. Hắn nói: "Mặc kệ y đã trải qua đau khổ gì ta cũng không để y gây tai họa cho người khác. Ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Cao Phóng vuốt ve mái tóc dài của mình, khẽ cười: "Cũng chỉ có Sở đại hiệp mới dám nói như vậy. Nơi này vốn là chỗ ở của ngươi, ngươi cứ tự nhiên đi." Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra hậu viện tiếp tục chuẩn bị dược.

Sở Phi Dương đi vào phòng. Cửa sổ khép hờ để ánh sáng mặt trời lọt vào phòng, bên trong thoảng thoảng hương khí thanh mát. Sở Phi Dương nhẹ nhàng đến bên giường. Hắn cố ý nén hơi thở, dù Quân Thư Ảnh có cảnh giác cũng sẽ không phát hiện được hắn đã đến.

Sở Phi Dương chậm rãi ngồi xuống giường, nhìn gương mặt bình thản hiếm thấy của Quân Thư Ảnh. Gương mặt anh tuấn, hàng mi dài phủ lên đôi mắt khẽ nhắm, chiếc mũi cao thẳng quật cường, làn môi mỏng bạc tình. Cứ thế, ánh mắt Sở Phi Dương tham lam dừng lại trên mặt y. Rồi khi tầm mắt trượt xuống đến cái bụng nhô ra của y, Sở Phi Dương càng cảm thấy yêu thương vô hạn.

"Rõ rành anh tuấn như vậy, lại là một tên hỗn đản." Sở Phi Dương thở dài nói, cúi người cọ cọ vào chóp mũi Quân Thư Ảnh, hôn lên đôi môi lành lạnh của y...

Quân Thư Ảnh mở choàng mắt. Trong phòng không một bóng người, chỉ thoang thoảng hương khí triền miên tứ phía.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro