Chương 41- Chương 50
41.Chương 41
Thời hạn ba tháng càng đến gần, Quân Thư Ảnh càng không thể khống chế cơn hoảng loạn. Y thừa nhận là mình sợ chết, cực kỳ sợ. Cho dù thế giới này có khiến y chán ghét đến thế nào thì y cũng hoàn toàn không muốn chết.
Phẫn Tình Châu không ở Mai gia, vậy thì ở đâu?
Lúc trước y còn có thể thong thả là vì y nghĩ mình biết Phẫn Tình Châu ở đâu, chỉ chờ y đến mang đi. Nhưng giờ, y đột nhiên không còn manh mối về nó, thời gian lại điên cuồng lao đi, cảm giác lo lắng bức người khi nước đã đến chân. Mùa hè với cái nắng chói chang khô nóng càng làm Quân Thư Ảnh luống cuống bất an.
Có lẽ còn vì những nguyên nhân khác nữa. Quân Thư Ảnh nâng phần bụng đã hiện ra rõ ràng, chau mày.
Y không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Y có thể cảm thấy sinh mệnh trong bụng mỗi khi nó duỗi tay duỗi chân hay cuộn tròn thân thể. Quái dị, nhưng lại chân thật dị thường.
Tiếng cánh cửa bị đẩy ra khẽ vang, Sở Phi Dương mang chén dược đến. Cước bộ của hắn vẫn chậm chạp, nhưng không còn khập khiễng như trước. Đây không phải lần đầu tiên Quân Thư Ảnh cảm thán sự thích ứng nhanh như quái vật của hắn.
Sở Phi Dương đi đến trước bàn đặt chén dược xuống, khi không nghe bất kỳ tiếng động hay lời lẽ nhạo báng nào của Quân Thư Ảnh, hắn khẽ nghiêng đầu cười hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Quân Thư Ảnh nhăn mặt nhăn mày đáp: "Nó luôn động."
Sở Phi Dương sờ sờ chén dược, ngồi xuống bên cạnh bàn, cười nói: "Đó là vì tâm tình ngươi không tốt. Ngươi càng phiền não nó càng động. Ngươi bình tĩnh thì nó mới yên tĩnh lại."
Quân Thư Ảnh nâng bụng, liếc Sở Phi Dương một cái, khinh thường nói: "Ra là Sở đại hiệp ngươi cũng có kinh nghiệm trong những chuyện này."
"Là đại phu trong dược điếm nói. Mỗi lần đến lão đều hỏi han, không biết cũng khó. Dược đây, ngươi uống ngay đi."
Quân Thư Ảnh tối mặt, oán hận nói: "Ta sớm muộn gì cũng giết lão già chết tiệt kia."
Quân Thư Ảnh đi đến cạnh bàn bưng chén dược lên uống. Sở Phi Dương ngồi bên cạnh thản thiên đáp lại: "Nếu ngươi dám lạm sát kẻ vô tội, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi."
Quân Thư Ảnh nhướn mắt, lạnh lùng nói: "Ta biết Sở đại hiệp. Cái mạng nhỏ của ta đang ở trong tay ngươi, ta sao dám làm chuyện xằng bậy." "Vậy thì tốt rồi." Sở Phi Dương gật đầu.
Quân Thư Ảnh một hơi uống hết chén dược đen đặc, rồi mạnh tay đặt chén lên bàn, vén tấm áo choàng rộng thùng thình ngồi đối diện Sở Phi Dương, nhìn hắn sờ soạng thu dọn chén dược.
"Sở Phi Dương, đại hiệp các ngươi đều nhàn rỗi như thế sao? Cứ chạy theo dạy giảng đạo bọn ta phải từ bỏ cái ác, cải tà quy chính sao?" Quân Thư Ảnh nói đến câu cuối khẽ nhếch miệng khinh thường.
"... Ngươi là ngươi đầu tiên." Sở Phi Dương thản nhiên đáp, đem đôi mắt vô thần quét một vòng trên người Quân Thư Ảnh. Mặc dù đó là một đôi mắt vô thần, nhưng Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận trong đó có một tia ý vị sâu sắc. Vốn y muốn nhạo báng châm chọc Sở Phi Dương một phen, nhưng không ngờ mình lại bị câu trả lời làm cho bất ngờ đến nỗi không thốt được lời nào.
"Quân công tử an tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ lại đến quấy rầy ngươi." Sở Phi Dương vừa cười nói vừa đi ra ngoài. Quân Thư Ảnh oán hận nhìn chằm chằm người đang rời đi, nâng bụng trở lại giường, nhíu mày thầm nguyền rủa. Quả nhiên sinh mệnh trong bụng y lại quẫy đạp dữ dội hơn.
Nhưng ngày hôm sau Sở Phi Dương không đến. Buổi sáng vẫn có tiếng gõ cửa khe khẽ, nhưng khi y mở cửa thì chỉ nhìn thấy khuôn mặt cười nịnh nọt của tiểu nhị.
Trong tay tiểu nhị là một giỏ thức ăn, không nhìn tới thân hình có chút bất thường của Quân Thư Ảnh gã cúi đầu khom lưng hành lễ, gương mặt đầy tươi cười nói: "Chào Quân công tử, tiểu nhân vội tới đưa cơm cho ngài đây. Vị Sở đại hiệp kia có phân phối tiểu nhân phải lo thức ăn cho ngài thật tốt."
Quân Thư Ảnh cảm thấy đau đầu, y xoa xoa trán, nhíu mày hỏi: "Người họ Sở kia đâu?"
"Đã rời đi rồi." Tiểu nhị nhanh chân lẹ tay sắp xếp đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng đáp.
"Đi rồi?" Quân Thư Ảnh nhất thời không biết phản ứng ra sao. "Đi đâu?"
Tiểu nhị ha hả cười nói: "Tiểu nhân nào biết chuyện của Sở đại hiệp. Sáng sớm hôm nay Sở đại hiệp đã rời đi rồi. Ngài dùng cơm đi, có gì cần cứ gọi tiểu nhân."
Quân Thư Ảnh khoát tay ý bảo tiểu nhị lui ra. Tiểu nhị rời phòng, đóng cửa, bốn phía nhất thời yên tĩnh trở lại.
42.Chương 42
Quân Thư Ảnh tràn đầy nghi hoặc. Y không tin Sở Phi Dương có thể dễ dàng buông tha mình như vậy. Có lẽ vì hắn có con chim nhỏ chết tiệt kia nên cũng không cần lo lắng. Không có Sở Phi Dương lúc nào cũng dò xét mình, y cứ thế mà tiêu diêu tự tại.
Quân Thư Ảnh lại đến Mai gia tra xét vài lần, nhưng cũng công cốc. Y cũng dịch dung để tiếp cận Mai Thần Anh, nhưng đáp án cũng giống như lần trước. Quân Thư Ảnh lòng nóng như lửa đốt, lại vô kế khả thi. Y thầm mắng Mai Thần Anh đúng là một cái bao cỏ, thân là trưởng nam Mai gia mà ngay cả chỗ để châu báu cũng không biết rõ. Khó trách cha hắn càng thiên vị Sở Phi Dương, trăm phương ngàn kế lôi kéo Sở Phi Dương về làm rể cưng. Việc tìm kiếm hạt châu không có tiến triển, mà từ lúc Sở Phi Dương ra đi tới nay đã năm ngày cũng không có tin tức gì. Quân Thư Ảnh không biết rốt cuộc Sở Phi Dương đang tính toán điều gì. Luôn ở vào thế bị động, không nắm bắt được điều gì khiến Quân Thư Ảnh không thể chịu nổi. Chưởng quầy cùng tiểu nhị của khách điếm cũng không biết hướng đi của Sở Phi Dương, chỉ biết cảm thán không thôi khi hắn thanh toán một lần nhiều ngân lượng như vậy.
Nếu không có manh mối của Phẫn Tình Châu, vậy thì y nhất định phải tìm Sở Phi Dương. Nếu y không thể tự mình tìm thấy hạt châu kia, có lẽ Sở Phi Dương sẽ trợ lực cho y. Quân Thư Ảnh quyết định đầu tiên phải tới phòng Sở Phi Dương xem xét, không ngờ vừa mới mở cửa, liền thấy một mảnh giấy được chén trà chặn lại nằm trên bàn, chăn đệm nằm vương vãi dưới đất.
Quân Thư Ảnh đến gần nhìn kỹ, trên mảnh giấy có ghi một địa điểm: Hồ gia trại. Quân Thư Ảnh hồ nghi nhíu nhíu mày. Hồ gia trại là nơi nào? Sở Phi Dương lưu lại tờ giấy này là để y xem? Nhưng nếu y không vào gian phòng này, hoặc không chú ý tới mảnh giấy này, thì những chữ hắn lưu lại có ý nghĩa gì? Đúng là kẻ kỳ lạ. Quân Thư Ảnh thu hồi tờ giấy, gọi điếm tiểu nhị tới để hỏi về Hồ gia trại.
Ra Hồ gia trại là một bang thổ phi ở trên núi cách cổng thành không xa, ban ngày thường vào nhà người dân mà cướp của, làm chuyện tàn ác. Nhưng cũng chỉ là một bang thổ phỉ tầm thường. Chắc tên Sở Phi Dương này đã đi làm chuyện hiệp nghĩa rồi.
Đối phó với một bang thổ phỉ như vậy, nhiều nhất là sáng đi tối về, vậy mà Sở Phi Dương lại bặt vô âm tín nhiều ngày như vậy... Trước mắt Quân Thư Ảnh hiện lên đôi mắt trống rỗng u ám, cước bộ mang chút chần chờ – nếu Sở Phi Dương cứ như vậy mà đi đến nơi đó, thì thật đúng là không biết tự lượng sức mình, tự dâng mình vào miệng cọp.
Quân Thư Ảnh mở tờ giấy ra, nét chữ trên giấy ngay thẳng gọn gàng như chủ nhân của nó vẫn bình tĩnh khi viết những dòng chữ này. Đây có thể xem là thư cầu viện y à?! Phương thức thật đúng là đặc biệt.
Quân Thư Ảnh nằm trên giường cân nhắc thật kỹ càng. Năm ngày, có lẽ hắn đã chết từ sớm rồi. Một đại hiệp giang hồ lừng lẫy như hắn nên chết trong trận đấu với một cao thủ hay chết vì bị ám toán, nên chết trong một hoàn cảnh thật đặc biệt chứ nếu chết một cách tùy tiện thế này – bị một đám thổ phỉ loạn đao chém chết – cũng thật là đáng tiếc. Y thở dài, khẽ xoa trán ngồi lên. Dù không hắn biết sống chết như thế nào, nhưng biết đâu chừng hắn vẫn còn sống, và nếu y đi ngay bây giờ thì còn có thể cứu mạng hắn.
Quân Thư Ảnh cầm ngân lượng đến chuồng ngựa, thuê một con hắc mã mạnh mẽ, nhảy lên lưng nhắm hướng cổng thành mà đi. Đường đi xóc nảy khiến sinh mệnh trong bụng y không ngừng trở mình, Quân Thư Ảnh cắn chặt răng cố nén cơn đau. Không ngờ y cũng có ngày vì cứu người mà bôn ba cả ngày, nếu người đó là Cao Phóng thì không đáng nói, nhưng người y đang muốn cứu lại là Sở Phi Dương, nghĩ sao y cũng thấy việc đó quá đỗi hoang đường.
Quân Thư Ảnh đặt tay lên bụng, y thật sự có thể cảm nhận mình đang chạm vào sinh mệnh đang quậy phá ầm ĩ. Mồ hôi lạnh theo trán tuôn xuống, Quân Thư Ảnh cắn răng, thấp giọng nguyền rủa: "Lão tử khó có lúc làm chuyện tốt, ngươi mau yên tĩnh cho ta." Không qua thời gian hai nén hương, y đã nhìn thấy sơn môn. Quân Thư Ảnh thúc ngựa xông thẳng vào sào huyệt của bọn thổ phỉ, dọc dường rải rác những xác chết của bọn lâu la. Quân Thư Ảnh không ngừng giục ngựa chạy nhanh hơn, trong lúc đó cũng đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy một người sống nào. Có lẽ y đã tới quá chậm, nhưng đó cũng đâu phải là lỗi của y.
43.Chương 43
Trong sơn trại không một bóng người – tất nhiên là không kể đến người chết. Quân Thư Ảnh xuống ngựa, xem xét tứ phía. Y đi theo lối cửa hậu của sơn trại mà ra ngoài, trên con đường nhỏ gập ghềnh cũng chất đầy xác sơn tặc, sắc mặt chúng khi chết đã không còn nét hung hãn dữ tợn nữa.
Quân Thư Ảnh bước qua một thi thể, mùi hôi của xác chết cùng máu tanh ập thẳng vào não Quân Thư Ảnh khiến y cảm thấy buồn nôn. Đi thêm được mấy bước y liền nghe phía trước có tiếng binh khí va chạm vào nhau. Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng chạy đến, ẩn thân trong một lùm cây rập rạp để quan sát phía trước.
Vài tên thổ phỉ mặt mày dữ tợn đang hung hăn múa đao. Sở Phi Dương bị vây ở giữa, cả người đẫm máu, hơi thở gấp gáp khó nhọc, đôi mày nhíu lại mang vẻ mỏi mệt, nhưng hắn vẫn chú ý cảnh giác xung quanh.
Không biết từ đâu lại xuất hiện một đám thổ phỉ cao lớn thô kệch. Bọn chúng cũng không vội vàng tấn công mà chỉ vây thành một vòng xung quanh Sở Phi Dương, từng tên từng tên một tấn công, thỉnh thoảng xông vào chém một đao vào rồi lập tức lui về chỗ cũ, cứ thế mà thay phiên nhau tiến đánh.
Sở Phi Dương đứng ở giữa, hơi ngẩng đầu, tập trung lắng nghe. Nhưng hắn không cách nào phát hiện địch nhân đúng lúc, trên người đã lưu lại vài vết thương, thậm chí vài vết còn lộ cả xương cốt trông thật đáng sợ.
Một tên thổ phỉ trong đám há mồm cười to, một ít nước bọt văng ra dính trên chòm râu rối bù. "Sở Phi Dương, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Thuộc hạ của lão tử ta hy sinh nhiều như vậy là do ngươi! Tốt lắm! Hôm nay các huynh đệ ta sẽ ngoạn chết ngươi như lão miêu ngoạn chuột! Thiên hạ mấy ai có thể giết chết Sở Phi Dương chứ! Sau hôm nay Hồ gia trại sẽ nổi danh khắp giang hồ!"
Gã nói xong xung quanh liền vang lên một trận cuồng tiếu. Sở Phi Dương đứng ở giữa, cả người run lên vì mệt mỏi. Giờ hắn chỉ có thể tập trung lắng nghe, dùng thính lực phán đoán vị trí kẻ địch. Hắn thành công tránh được vài đao, nhưng trước ngực trên lưng vẫn lưu lại vài vết thương.
Quân Thư Ảnh nhìn tình hình trước mặt, hơi nhíu mày, xuất ra ngân châm trong tay áo. Y ra khỏi lùm cây, vẫy vẫy tay với đám người đang hỗn chiến phía trước: "Này!" Vài tên thổ phỉ sửng sốt, nhìn về người đột nhiên xuất hiện, thế trận trở nên giống như vở diễn miêu nhảy ra bắt chuột. Sở Phi Dương cũng hướng mặt về phía Quân Thư Ảnh, sau một lúc kinh ngạc, hắn liền cong khóe miệng cười cười với y. Quân Thư Ảnh bĩu môi, nhảy vào trận chiến.
Y tuy không có nội lực nhưng lại có vũ khí lợi hại dễ dàng đoạt mạng kẻ khác. Tuy y không có chiêu thức võ công để thu phục bọn chúng, nhưng cũng đủ để lấy mạng chúng. Chỉ cần như vậy là đủ. Quân Thư Ảnh thi triển khinh công, nhanh chóng cướp được đao của chúng, ba thanh ngân châm chớp lóe, vài tên thổ phỉ ngã xuống đất, khóc thét kêu lên thảm thiết rồi dần dần chúng không thể phát được bất kỳ âm thanh nào nữa, máu chảy lênh láng, mắt mở to kinh hoàng, cả người run lẩy bẩy.
Quân Thư Ảnh khinh thường liếc mắt nhìn Sở Phi Dương vẫn đang đứng tại chỗ, rồi ngồi xổm xuống nói với gã đầu lĩnh: "Lão miêu ngoạn chuột? Các ngươi xứng là miêu sao?"
Gã thổ phỉ kêu lên vài tiếng thảm thiết, rồi trợn tròn hai mắt, không phát ra tiếng động nào nữa.
Quân Thư Ảnh vỗ vỗ y phục đứng dậy. Sở Phi Dương cười nói: "Ta không nghĩ là ngươi sẽ đến."
Quân Thư Ảnh đưa ra mảnh giấy, đưa Sở Phi Dương, nói: "Đừng giả vờ. Không phải ngươi cầu cứu ta sao? Muốn ta giúp ngươi mà không dám nói thẳng? Sở đại hiệp làm chuyện này thật không quang minh lỗi lạc chút nào."
Sở Phi Dương ho nhẹ, nói: "Ta cầu ngươi đến ngươi sẽ đến sao? Ta để mảnh giấy đó, nếu ngươi không đến phòng ta sẽ chẳng thể nhìn thấy. Nếu ngươi đến phòng của ta..." Sở Phi Dương mỉm cười, "tất nhiên ngươi sẽ đến."
Quân Thư Ảnh không đồng ý cười lạnh một tiếng, nói: "Thật sự ngay cả ta cũng không biết Sở đại hiệp là một người không biết tự lượng sức mình như vậy. Biết rõ mình mù lòa mà vẫn tới sào huyệt bọn sơn tặc, thật là quá can đảm mà. Ngươi sợ mình sẽ sống lâu sao?"
Sở Phi Dương thở dài nói: "Ta chỉ là bất đắc dĩ, thật sự ta cũng không muốn đến. Nhưng nếu không đến, ngày sau nếu đồng đạo giang hồ biết được Sợ Phi Dương ta nhận chiến thư của bọn thổ phỉ lại bỏ chạy, thì ta còn mặt mũi nào?"
Quân Thư Ảnh khẽ nhếch môi, hừ lạnh: "Mặc kệ thế nào, hiện giờ ngươi nợ ta một ân tình. Ta có việc muốn nhờ ngươi làm, tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chóng trở về..."
"Thực xin lỗi... ta không thể... tự mình đi rồi..." Giọng Sở Phi Dương dần nhỏ lại, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất! Người hắn rơi run rồi cũng yếu đuối ngã xuống.
Quân Thư Ảnh cả kinh, vội vàng đến xem hắn như thế nào. Y đặt tay trước mũi kiểm tra hơi thở của Sở Phi Dương rồi sờ sờ bên sườn. Hơi thở cũng không quá hoảng loạn, hắn chỉ bị bất tỉnh mà thôi. Quân Thư Ảnh nhìn quanh một lúc lâu, y bất đắc dĩ vào sơn trại đưa ngựa đến rồi đặt Sở Phi Dương lên lưng ngựa. Y cũng phi thân lên ngựa, vội vã chạy đi.
44.Chương 44
"Ào" Bị nước lạnh dội xuống đầu, Sở Phi Dương mơ mơ màng màng cảm thấy mình đang chịu đựng cơn khổ sở như bị chết chìm trong nước, rồi sau đó một cơn đau đớn xông tới khiến ý thức hắn khôi phục trở lại. Hắn miễn cưỡng mở mắt, đầu hắn đau đến choáng váng.
"Tỉnh rồi à?" Bên tai hắn vang lên một âm thanh không kiên nhẫn. Sở Phi Dương cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cùng gương mặt chán ghét của y đang nhìn mình.
"Ngươi cười cái gì? Trông thật ngu ngốc." Quân Thư Ảnh ngồi xổm bên người Sở Phi Dương, nói: "Ngươi không ngủ mấy ngày rồi? Ta không có cách nào để mang ngươi vào thành cả. Trời cũng sắp tối rồi, cửa thành sẽ sớm đóng lại."
Sở Phi Dương gian nan ngồi lên, cơn đau đầu lại trỗi lên, y than nhẹ một tiếng: "Lâu rồi ta chưa chợp mắt, ngươi không thể nhân từ chút sao?"
Quân Thư Ảnh cười nhạo: "Người vừa mới giết sạch bọn thổ phỉ, chẳng lẽ lúc này lại chết vì thiếu ngủ." Quân Thư Ảnh cầm túi nước ném vào người Sở Phi Dương, đứng dậy tới dắt ngựa.
Sở Phi Dương khẽ lắc đầu, hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Dưới chân núi." Quân Thư Ảnh dắt con ngựa vừa uống nước bên dòng sông lại. "Sở Phi Dương, lần này ta cứu mạng ngươi, coi như ngươi nợ ta một chuyện. Ta có việc muốn nhờ ngươi làm..." Y nhìn lại, Sở Phi Dương đã ngủ say như chết.
Quân Thư Ảnh buông ngựa, đá đá Sở Phi Dương nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng. Sở Phi Dương chỉ khẽ nhíu mày, đôi mắt nhắm chặt, phía dưới hai mắt là quầng đen. Quân Thư Ảnh thở dài, kéo vạt áo Sở Phi Dương, đưa hắn dựa vào một gốc cây.
Sở Phi Dương bị mùi thịt nướng đánh thức. Hắn mở đôi mắt cay xè, cảm thấy dường như cách đó không xa có một đống lửa. Đêm mùa hạ không khí mát lạnh nên dù đống lửa ở gần bên cạnh, hắn cũng không thấy quá nóng bức.
Đống lửa thỉnh thoảng vang lên tiếng lách tách, còn có tiếng y phục sột soạt khẽ động. Sở Phi Dương ngồi dậy, liền nghe được âm thanh hờn giận của Quân Thư Ảnh. "Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh rồi? Nhờ phúc của ngươi mà chúng ta phải qua đêm bên ngoài. Trời thì lạnh mà khắp nơi toàn là muỗi."
Sở Phi Dương đứng dậy co duỗi thân thể, cười nói: "Ngươi không có nội lực nên tất nhiên sẽ cảm thấy khổ sở."
Nói xong nhưng không nghe được lời nói chua ngoa đáp lại, Sở Phi Dương nghiêng đầu sang bên – hành động này đã thành thói quen từ khi hắn bị mù – bỗng nhiên hắn cảm thấy một trận kình phong thổi tới, Sở Phi Dương nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị Quân Thư Ảnh mạnh mẽ ấn người vào thân cây.
"Cho dù không có nội lực, ta vẫn có thể giết ngươi dễ như trở bàn tay!" Giọng nói Quân Thư Ảnh bao hàm uất hận. Sở Phi Dương biết y tức giận đến nơi rồi, liền giơ hai tay lên cầu hòa: "Thực xin lỗi, ta không cố ý nói vậy."
Quân Thư Ảnh buông tay, trở về bên cạnh đống lửa, cầm lấy hai con chim vừa nướng, ném một con cho Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hơi kinh ngạc tiếp lấy, ngửi ngửi, khen: "Mùi vị không tệ." Quân Thư Ảnh hừ lạnh, không thèm để ý tới. Nửa đêm Sở Phi Dương chợt bừng tỉnh, quần áo bị sương bám ướt sũng dính bết vào người thật khổ sở.
Hắn nghe từ phía Quân Thư Ảnh truyền đến tiếng thở dốc hỗn loạn, thanh âm thống khổ giống như y đang bị tra tấn cùng cực.
"Quân Thư Ảnh?!" Sở Phi Dương gọi, lần theo âm thanh mà đến bên người Quân Thư Ảnh, ngồi xổm xuống chạm vào bả vai y, nhưng lại bị y vùng vẫy giằng ra. Sở Phi Dương buông tay, nhíu mày hỏi: "Ngươi xảy ra chuyện gì? Hay lại đùa giỡn gì nữa."
Không nghe tiếng trả lời. Hắn chỉ có thể nghe tiếng Quân Thư Ảnh lăn lộn trên mặt đất, tiếng thở dốc nặng nề mang theo sự đau đớn. Sở Phi Dương lại nắm chặt tay Quân Thư Ảnh, mặc kệ y giãy giụa ra sao, quát hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
Quân Thư Ảnh giãy không ra, liền vươn tay bám vào cánh tay Sở Phi Dương, cố nói: "Quân Thư Ảnh ta cả đời này chưa từng thất thố trước mặt người khác như thế này."
Sở Phi Dương hơi sửng sốt, cười nói: "Ta biết." Hắn im lặng một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Có phải bụng của ngươi..."
"Ta nghĩ chất độc phát tác rồi." Quân Thư Ảnh cắt ngang lời hắn.
"Độc phát?" Sở Phi Dương ngạc nhiên. Quân Thư Ảnh nén cơn đau, giọng nói đứt quãng kể lại giao dịch của mình với Thanh Lang cho hắn nghe, sau khi nói xong thì mồ hôi đầm đìa, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa.
Sở Phi Dương cầm tay Quân Thư Ảnh, xem chừng trong người y không còn tí nội lực nào, liền truyền nội lực vào người y. Nhưng xem ra cũng không giúp y cảm thấy dễ chịu hơn.
"Vì vậy ngươi nhiều lần lẻn vào Mai gia chỉ vì viên Phẫn Tình châu kia?" Sở Phi Dương trầm thanh nói. "Tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn."
Quân Thư Ảnh đau đến nỗi muốn lăn lộn khắp nơi, lại bị Sở Phi Dương kèm chặt không thể động đậy. Y nghe vậy liền nhướng mắt, hơi thở mong manh, nói: "Lúc trước ngươi còn muốn giết ta, ta... ta điên rồi... mới có thể đem loại sự tình này nói cho ngươi biết. Hiện ngươi đang nợ ta một mạng, nên trả lại cho ta..."
Sở Phi Dương không muốn cùng y tranh luận về chuyện ai nợ ai, chỉ đưa tay vào ngực lấy ra một hạt châu trong suốt lấp lánh sắc màu, nói: "Khi Mai cô nương tặng cho ta dường như có nói qua đây là Phẫn Tình châu."
Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn hạt châu trong tay Sở Phi Dương, hồi tưởng lại những khổ sở những ngày qua, cảm thấy những chuyện mình đã làm dường như chỉ là trò cười, sự phẫn hận ủy khuất bất chợt bùng phát. Những ngón tay bám trên cánh tay Sở Phi Dương tăng thêm lực đạo, y nghiến răng nghiến lợi, yếu ớt nói: "Ta... hao tổn bao tâm cơ... không ngờ là do các ngươi... cẩu nam nữ... liếc mắt đưa tình... dùng làm vật đính ước... các ngươi..." Thanh âm Quân Thư Ảnh dần suy yếu, cuối cùng y không thể thốt nên lời, bàn tay nắm chặt Sở Phi Dương cũng vô lực trượt xuống.
Sở Phi Dương căng thẳng, ôm chặt cơ thể lạnh lẽo kia hơn, run giọng kêu lên: "Quân Thư Ảnh?!"
45.Chương 45
Sở Phi Dương nắm cổ tay Quân Thư Ảnh bắt mạch, đầu ngón tay hắn cảm nhận mạch đập tuy rất nhỏ nhưng vẫn ôn hòa. Sở Phi Dương thở phào nhẹ nhõm. Độc tính của loại độc này có lẽ về lâu về dài mới có tác dụng. Tuy rằng lần này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không nhanh chóng tìm được giải dược, có lẽ sẽ gây tổn thương đến cơ thể. Xem ra đây là lần đầu tiên Quân Thư Ảnh bị phát độc, e rằng trước khi tìm ra được giải dược y sẽ còn phải chịu nhiều đau đớn nữa. Sở Phi Dương chậm rãi truyền từng dòng nội lực của mình vào người Quân Thư Ảnh. Một lúc sau, thân thể Quân Thư Ảnh khẽ động, y liên tiếp ho khan vài tiếng, thần trí vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Y khẽ mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Sở Phi Dương ở phía trên, nắm chặt bàn tay vẫn còn ngụ trên tay Sở Phi Dương, nói: "Sở Phi Dương, ngươi nợ ta, ta muốn hạt châu này..."
"Được, ta biết rồi, ta lập tức mang ngươi đi tìm Thanh Lang lấy giải dược." Sở Phi Dương nhẹ giọng trấn an, tiếp tục truyền nội lực cho y.
Mí mắt Quân Thư Ảnh nửa mở nửa khép, mơ mơ màng màng nói: "Tốt nhất nếu ngươi nói được thì làm được..." Thanh âm lại dần dần yếu đi rồi biến mất.
"Này! Quân Thư Ảnh?!" Sở Phi Dương khẽ lay thân thể mềm mại cũng không cảm thấy y động đậy gì. Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh ra rồi tự vận khí điều tức cho mình. Vừa khôi phục hắn liền mang Quân Thư Ảnh lên ngựa phóng vào thành.
Không lâu sau Quân Thư Ảnh đã tỉnh lại, nhưng tất nhiên tinh lực không còn như lúc trước, bệnh trạng cũng không thuyên giảm. Sở Phi Dương vốn tưởng rằng chất độc này sẽ phát tác chậm, nhưng xem ra sự thật không như hắn nghĩ. Hắn không biết là do Quân Thư Ảnh không có nội lực lại nghịch thiên mang thai, do đó độc tính càng dễ dàng xâm nhập sâu hơn. Vô luận như thế nào, nhất định hắn phải nhanh chóng tìm được giải dược.
Sở Phi Dương trở lại khách điếm thu dọn những vật dụng cần thiết liền đề mã mang Quân Thư Ảnh cấp tốc chạy tới Thương Lang Sơn.
"Đôi mắt ngươi...?" Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi. Do đang ngồi phía trước ở trên lưng một con ngựa đang chạy như điên nên giọng nói vốn yếu ớt của Quân Thư Ảnh bị gió thổi càng thêm tán loạn.
"Ta nghĩ là dư độc cũng hết rồi, vậy cũng tốt." Sở Phi Dương cười cười trả lời.
Quân Thư Ảnh nhắm chặt mắt, một lúc sau mới oán hận nói, trong giọng còn chứa cả sự hờn dỗi khổ sở: "Thật không công bằng, ngươi luôn có thể thoát được hiểm họa, còn ta thì luôn gặp bất trắc."
Sở Phi Dương bật cười nói: "Thiện ác đều có báo ứng, đó là do ngươi đã làm nhiều chuyện xấu."
Quân Thư Ảnh khinh thường hừ một tiếng: "Ta chưa bao giờ tin những chuyện này. Đó là do ngươi vận khí tốt."
"Vậy sao ngươi không thử làm người tốt xem sao?"
Quân Thư Ảnh trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Đến khi Sở Phi Dương nghĩ có lẽ y sẽ không trả lời thì liền nghe được một thanh âm yếu ớt vang lên từ phía trước: "Sở Phi Dương, ngươi đúng thực là anh hùng. Có lẽ giống như ngươi vậy cũng không tồi. Chỉ là, có lẽ ta vĩnh viễn không thể trở thành người như ngươi mong muốn..."
Sở Phi Dương không đáp lời, chỉ kéo tấm áo choàng sát vào người Quân Thư Ảnh hơn. Hắn quát một tiếng, quật ngựa chạy nhanh hơn.
Không lâu sau họ tới một trạm dịch thì đã chạng vạng tối. Sở Phi Dương nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi môi khô khốc của Quân Thư Ảnh, quyết định nghỉ lại một đêm.
Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh nhảy xuống ngựa, đem ngựa giao cho tiểu nhị, gọi món ăn rồi mang Quân Thư Ảnh đến một góc bàn sáng sủa. Quân Thư Ảnh gắng sức thu mình vào chiếc áo choàng rộng thùng thình, ngay cả mặt cũng giấu dưới chiếc mũ rộng. Dù vậy, việc hai người xuất hiện ở một tiểu điếm ảm đạm cũng khiến cho những vị khách ít ỏi trong tiểu điếm chú ý. Vài tên đại hán râu tóc lôi thôi châu đầu ghé tai thì thầm điều gì đó, thỉnh thoảng lại cười giảo hoạt.Sở Phi Dương nhìn thấy tay áo Quân Thư Ảnh giật giật liền lấy tay đè lên bả vai y, thấp giọng nói: "Đừng gây chuyện."
Quân Thư Ảnh hừ mũi, không để ý tới nữa.
Rượu thịt nhanh chóng được dọn lên, hai người tùy tiện ăn một chút rồi Sở Phi Dương gọi tiểu nhị tới đặt phòng. Sau khi dặn dò Quân Thư Ảnh ở yên trong phòng, Sở Phi Dương cầm thảo dược xuống phòng bếp sắc thuốc. Việc này hắn không thể yên tâm mà nhờ người khác được. Lúc trước hắn sợ Quân Thư Ảnh giận chó đánh mèo, trút giận lên những người có thể biết y dùng loại dược gì, còn hiện tại cả hai đang ngụ trong một tiểu điếm ở nơi hoang dã, hắn càng không dám tùy tiện giao phó cho người khác làm.
Cầm chén dược trên tay, Sở Phi Dương vội vàng trở về phòng. Vừa đến gần hắn đã thấy cửa phòng Quân Thư Ảnh mở rộng. Một dự cảm bất lành dấy lên, Sở Phi Dương nhanh chân chạy vượt qua hành lang đến trước cửa phòng.
Bên trong là khung cảnh chén bát đổ vỡ, bàn ghế ngã lăn lóc trên sàn. Nằm trên mặt đất là hai xác chết đầy máu, chính là hai kẻ đã chỉ trỏ họ ở khách điếm.
Sở Phi Dương nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Quân Thư Ảnh. Hắn lo lắng hô to: "Quân Thư Ảnh!!!"
Phía sau cửa phòng vang lên một giọng nói suy yếu nhưng oán hận nói: "Đừng lớn tiếng, nội lực của ngươi quá mạnh mẽ, mọi người đều có thể biết ngươi đang ở đâu."
Sở Phi Dương xoay người nhìn Quân Thư Ảnh đang dựa người vào tường, sắc mặt tái nhợt, thanh chủy thủ đầy máu cắm bên chân. Một bên ống tay áo bị xé rách, cổ áo mở rộng lộ ra vài vết thương đang rỉ máu.
"Sở đại hiệp, ta lại giết người." Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, cười lạnh nói.
"Bọn họ..." Sở Phi Dương nhìn người chết nằm dưới chân.
Quân Thư Ảnh chậm rãi đến ngồi xuống giường, lấy tay sờ sờ miệng vết thương trên cổ, khẽ rên lên vì đau đớn. "Bây giờ nam nhân có thể động dục với cả nam nhân sao?"
Sở Phi Dương nghe vậy lặng cả người, một lát sau hắn đưa chén dược cho Quân Thư Ảnh, nói: "Ngươi uống trước đi. Ta đem thi thể đi xử lý."
46.Chương 46
Thời gian càng trôi đi, cơ thể Quân Thư Ảnh càng suy yếu, thời gian mê man càng nhiều, thời gian thanh tỉnh càng ít. Khi hai người tới trước sơn môn Thiên Nhất Giáo, Quân Thư Ảnh đã mê man mất một ngày.
Sở Phi Dương khẽ lay người ngồi trước: "Quân Thư Ảnh, chúng ta đến nơi rồi."
Quân Thư Ảnh liền chớp mắt mấy cái, nhưng rốt cuộc không chịu nổi đành nhắm mắt lại. Môi y không còn chút máu, sắc mặt tái nhợt.
Sở Phi Dương đau lòng đem Quân Thư Ảnh xuống ngựa, kéo áo choàng phủ kín cơ thể y. Thủ vệ trong giáo phái cầm vũ khí xông lên ngăn chặn không cho cả hai tiến vào. Sở Phi Dương tung người nhảy lên, dù đang ôm một người, thân thủ hắn vẫn nhanh như quỷ mị, lập tức biến mất không còn bóng dáng. Bọn giáo chúng bị bỏ lại nhao nhao ồn ào, phóng tín hiệu về giáo nội báo tin. Sở Phi Dương từ trước đã biết địa hình Thiên Nhất giáo rõ như lòng bàn tay. Hắn chỉ cần tùy tiện bắt một tên giáo chúng ép hỏi chỗ ở của Thanh Lang rồi vội vàng mang Quân Thư Ảnh đến đó.
Nằm ngoài dự liệu của Sở Phi Dương chính là dọc đường đi hắn không có bất cứ cạm bẫy nào ngăn trở, hắn cứ thong thả mà đi thẳng đến chỗ Thanh Lang.
Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh đứng ngoài cửa, cao giọng gọi: "Nghe uy danh Thiên Nhất giáo Giáo chủ đã lâu, nay Thanh Phong Kiếm Sở Phi Dương xin cầu kiến." Một câu này mang theo nội lực như sấm rền ngang tai, chấn động khắp giáo nội.
Cánh cửa gỗ cao lớn trầm nặng trước mặt chậm rãi mở. Bên trong là Thanh Lang đang ngồi trên một chiếc ghế đặt trên cao, trong lòng là một thân ảnh màu trắng rụt rè, tay Thanh Lang đùa nghịch những sợi tóc của người nọ, tinh tế thưởng thức chúng.
"Sở Phi Dương." Thanh Lang dùng đôi mắt sắc bén đánh giá Sở Phi Dương, khóe miệng chậm rãi lan ra nụ cười nhạt như có như không.
Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh vào phòng, để y ngã vào một chiếc ghế. Thanh Lang thích thú nhìn, đem người trong lòng đang muốn rời đi ấn lại thật chặt.
Sở Phi Dương nhìn về người mang y phục màu trắng kia, lúc này hắn mới thấy rõ người trong lòng Thanh Lang rõ ràng là một nam nhân. Y mặc một thân y phục màu trắng, cúi đầu thật thấp, mái tóc đen do vậy mà xõa dài tới tận đất. Bên dưới y phục lộ ra đôi chân lõa lồ, cổ áo mở rộng đưa ra những dấu hồng ngân điểm trên làn da trắng nõn.
Sở Phi Dương nhíu mày nói với Thanh Lang: "Ta đã biết giao dịch của ngươi với Quân Thư Ảnh. Phẫn Tình châu ta đã mang đến, ngươi giao giải dược ra được chứ?"
Thanh Lang nhướng một bên mày: "Không thể tưởng tượng được Sở Phi Dương Sở đại hiệp lại vì chuyện này mà tự mình đến tệ giáo." Hắn đưa mắt nhìn người trên ghế đang được áo choàng che kín thân thể, thân mật cười nói: "Quân huynh đệ làm sao có thể qua mắt được ngươi như thế? Chẳng lẽ rõ như ban ngày thế mà ngươi vẫn không nhận ra y sao?"
Sở Phi Dương tiến lên từng bước, trầm thanh nói: "Thanh Lang, ngươi cũng là bá chủ một phương, tất biết câu nhất ngôn ký xuất. Hạt châu trong tay ta, ngươi mau đưa giải dược!"
Thanh Lang nhìn về hướng hạt châu nho nhỏ trong tay Sở Phi Dương, khẽ cười nói: "Sao Sở đại hiệp không hỏi ta cần hạt châu để làm gì? Một viên hạt châu nho nhỏ này có thể gây nên tinh phong huyết vũ..."
Thanh Lang cười khẽ nhìn Sở Phi Dương, bàn tay lại sờ lộng nam nhân trong lòng ngực đang muốn tránh cũng không được, người nọ dùng đôi tay tái nhợt gầy yếu ngăn lại, ngẩng đầu nhìn hắn khẩn cầu. Thanh Lang cười cười rút tay ra, đầu ngón tay hắn giờ lại đặt lên cằm người nọ.
Sở Phi Dương nhíu chặt mày, lên tiếng: "Vô luận như thế nào..."
Thanh Lang lại nhướng mày nhìn Sở Phi Dương, người đang bị cánh tay hắn giam giữ đem mặt vùi thật sâu vào lòng hắn, thân thể khẽ run.
"Ngươi đưa ta giải dược, ta đưa ngươi hạt châu. Nếu ngươi làm trái giao dịch, ta sẽ giết ngươi."
Thanh Lang nghe xong cười to vài tiếng, ánh mắt nheo lại nhưng không mang vẻ tức giận, nói: "Sở Phi Dương, không phải là ngươi đang tự đại quá mức đấy chứ? Đừng quên ngươi đang ở trong lãnh thổ của ta, chỉ cần ta ra lệnh, thì cho dù ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng sẽ chết không nơi táng thân." Sở Phi Dương đưa bàn tay đang nắm chặt Phẫn Tình châu lên, trầm thanh nói: "Giải dược!"
Hai người đối diện, giương cung bạt kiếm. Sau một lúc lâu, Thanh Lang cười nói: "Được rồi được rồi, ta đã hứa rồi, vả lại cũng không muốn Quân Thư Ảnh của ngươi tìm đến cái chết. Đây, giải dược của ngươi."
Thanh Lang ném ra một viêc dược màu đen. Sở Phi Dương khéo léo tiếp lấy, khẽ liếc nhìn Thanh Lang. Thanh Lang cười nói: "Yên tâm, giải dược này là thật. Bản Giáo chủ không ti tiện như Quân huynh đâu."
Sở Phi Dương đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, kéo áo choàng xuống, lộ ra gương mặt không còn chút huyết sắc nào của Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương nâng cằm Quân Thư Ảnh, đưa viên dược vào miệng y rồi lui ra chờ đợi.
Thanh Lang nhìn động tác của Sở Phi Dương, nhíu mày nói: "Y hôn mê? Độc dược này vốn không như vậy..." Hắn còn chưa dứt lời, Quân Thư Ảnh đột nhiên ho kịch liệt, nôn ra một ngụm máu.
47.Chương 47
Sở Phi Dương lập tức bước lên đỡ lấy thân thể yếu đuối của Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh thở dốc, chau mày đau đớn, làn da đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Thanh Lang ngồi thẳng dậy điểm huyệt nam tử trong lòng mình để y từ từ ngủ say. Hắn thu hồi vẻ mặt đùa cợt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương chỉa kiếm vào hắn, ánh mắt lạnh như băng.
Thanh Lang giơ tay lên, bất đắc dĩ nói: "Giải dược là thật. Hãy tin ta, từ trước tới giờ ta chưa từng muốn y chết. Tốt hơn hết ngươi nên để ta xem xét tình hình của y."
"Ngươi tốt nhất là đừng nên giở trò gì." Sở Phi Dương lạnh lùng nói, thu kiếm đứng thẳng dậy. Thanh Lang ngồi xổm trước mặt Quân Thư Ảnh, cầm cổ tay y dò xét mạch, lại nâng gương mặt anh tuấn của Quân Thư Ảnh lên.
"Là do ta bất cẩn." Thanh Lang đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng nói: "Ta không nghĩ việc y nghịch thiên mang thai lại gây tổn hại thân thể lớn đến thế. Độc này đã xâm nhập vào quá sâu, chỉ sợ ngay cả giải dược cũng không có tác dụng."
Thanh kiếm trong tay Sở Phi Dương khẽ rung động. Thanh Lang đề phòng nhìn thẳng vào Sở Phi Dương, trầm thanh nói: "Nhưng vẫn còn biện pháp. Viên Phẫn Tình châu kia có thể cứu sinh mệnh y." Hắn quay đầu lại nhìn Quân Thư Ảnh. "Sinh mệnh của họ."
Vách động lấp lánh ánh nước, khắp nơi phảng phất hơi nước mờ ảo.
Sở Phi Dương nâng Quân Thư Ảnh, nhìn tảng đá lớn trong hồ nước trong vắt giữa sơn động, nghi hoặc hỏi: "Nơi này là...?"
Thanh Lang đi đến bên bờ hồ, cẩn thận đưa tay vào hồ nước, không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Đây là lý do khiến ta muốn viên Phẫn Tình châu kia. Hồ nước này vốn là thánh địa dùng để chữa thương, nhưng lão Giáo chủ tiền nhiệm lại không biết quý trọng, ngược lại còn dùng làm nơi thưởng sắc hoang dâm. Nhưng nếu không có hạt châu kia thì hồ nước này chỉ là một cái ôn tuyền bình thường mà thôi."Thanh Lang nhìn gương mặt không chút thay đổi của Sở Phi Dương, cười nói: "Có nguyện ý tin hay không là tùy ngươi. Dù sao Quân huynh đã như vậy, chi bằng thử một lần cũng không hại gì."
Sở Phi Dương tịnh không lên tiếng, chỉ cởi áo choàng của Quân Thư Ảnh, đem y bỏ vào trong hồ nước, để y dựa người vào tảng đá. Sau đó hắn đưa Phẫn Tình châu ra, hỏi: "Ta phải làm gì?"
Thanh Lang nói: "Rất đơn giản. Chỉ cần đập nó vỡ vụn rồi hòa với nước. Nó vốn là do những hạt cát trong hồ kết tinh, chỉ cần gặp nước hồ sẽ phát huy tác dụng."
Sở Phi Dương nắm chặt hạt châu trong tay, sau khi mở tay ra thì hạt châu đã hóa thành bột phấn. Sở Phi Dương dùng chưởng phong đem lượng bột phấn này phát tán khắp hồ nước. Bột phấn vừa mới chạm vào mặt nước, liền phát sáng như lân tinh. Trong phút chốc mặt hồ rực rỡ hẳn lên, trong sơn động thoang thoảng một hương vị tươi mát tự nhiên.
Thanh Lang nhìn thoáng qua Sở Phi Dương, cong cong khóe miệng, ngồi xổm xuống, lấy tay khẽ vuốt gương mặt nam nhân xinh đẹp của mình cho thỏa niềm say đắm cùng mê luyến.
Sở Phi Dương bước vào hồ nước, đặt lòng bàn tay sau lưng Quân, nhắm mắt ngưng thần giúp y trừ độc.
Được dòng nước ấm áp vây quanh, thân thể ấm áp thoải mái lại được truyền thêm nội lực, Quân Thư Ảnh cảm thấy những mệt mỏi đau đớn của cơ thể dần giảm bớt. Y ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu đen. Sở Phi Dương đỡ người y, ghé lên phía trước, lay lay bờ vai y: "Quân Thư Ảnh, ngươi sao rồi?"
Quân Thư Ảnh dần hồi tỉnh, y muốn nhìn quanh nhưng bị lóa mắt bởi ánh nước hắt trên vách động, chỉ có thể nhắm mắt lại hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Nơi này là..." Sở Phi Dương ngập ngừng, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Vốn Quân Thư Ảnh vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, câu vừa rồi y chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn truy cứu thêm, mơ mơ hồ hồ ngã dần vào nước.
Sở Phi Dương cuống quít đỡ y, tiếp tục truyền nội lực vào.
Thanh Lang ở bờ bên kia cười nói: "Quân huynh hận nhất là chung đụng với người khác, lúc trước còn hận không thể đem ngươi chém thành trăm mảnh. Sở đại hiệp ngươi rốt cuộc là dùng biện pháp gì khiến hắn trở nên thân thiết với ngươi như vậy?"
Sở Phi Dương vờ như không nghe thấy, cũng không lên tiếng trả lời. Thanh Lang vốn cũng không trông mong sẽ có câu trả lời. Hắn cũng đặt tay lên người Quân Thư Ảnh, vừa truyền thêm nội lực vừa chậm rãi điều trị kinh mạch đã bị trọng thương của y.
"Đến khi nào ngươi mới có thể đối xử với ta như vậy?" Thanh Lang đưa đôi tay thon dài tái nhợt của nam nhân xinh trong lòng mình lên môi, thấp giọng thì thào.
Chất độc trong cơ thể Quân Thư Ảnh nhanh chóng được giải trừ toàn bộ, nhưng y vẫn hôn mê bất tỉnh như trước. Thanh Lang hào phóng đề nghị Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh ngụ tại nơi ở của mình. Sở Phi Dương tất nhiên không muốn ở lại Thiên Nhất giáo nhưng hiện thời cũng không còn cách nào khác.
Vài ngày cứ thế trôi qua, sức khỏe Quân Thư Ảnh ngày một chuyển biến tốt đẹp, tuy phần lớn thời gian y vẫn mê man nhưng xem ra độc dược đã ngừng xâm hại cơ thể. Sở Phi Dương cũng đành bất đắc dĩ ở lại theo dõi y.Thiên Nhất giáo hiện thời có phần thanh tĩnh hơn so với tưởng tượng của Sở Phi Dương, không đầy ngập sát khí như lần trước hắn tới. Đúng là hắn không thể phủ nhận Thanh Lang làm giáo chủ tốt hơn nhiều so với Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang phân phó toàn bộ giáo chúng từ trên xuống dưới đối đãi tử tế với hai người. Sở Phi Dương chưa từng nghĩ đến việc có ngày mình lại ung dung nhàn hạ mà làm khách tại Thiên Nhất giáo, càng không ngờ tới việc mình lại cùng giáo chủ Thiên Nhất giáo ngồi trên mái nhà thưởng rượu ngắm trăng như bằng hữu tri kỷ.
Thanh Lang nằm ngửa trên mái nhà, ung dung lắc bầu rượu trong tay, ánh mắt nhìn bầu trời đầy sao trải rộng phía trên, khóe miệng hơi cong như đang mỉm cười.
Sở Phi Dương liếc nhìn Thanh Lang, thình lình Thanh Lang ném bầu rượu cho hắn, cười nói: "Sở huynh, ngươi cùng Quân huynh thật đúng là có điểm giống nhau." Hắn đáp lại ánh mắt của Sở Phi Dương, "đều cho tất cả là kẻ thù của mình. Ta có thể lấy sinh mệnh của Yến ra đánh đố, chắc chắn ngươi lúc nào cũng tính kế làm sao hạ Thiên Nhất giáo của ta." Thanh Lang ngửa đầu hớp một ngụm rượu lớn.
Sở Phi Dương cười cười, mở nắp bầu rượu rồi cũng ngửa đầu uống hơn nửa bầu rượu.
Sở Phi Dương vừa biết, tên Yến này chính là kẻ không có mặt Thanh Lang thì ra uy ức hiếp kẻ khác nhưng ở trước mặt Thanh Lang lại như một con thỏ nhát cáy chỉ biết run lẩy bẩy. Lần đầu tiên nhìn rõ y, Sở Phi Dương cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của y. Hơn nửa đời hành tẩu giang hồ, hắn đã từng gặp qua vô số người tuyệt diễm phong lưu, nhưng luận về diện mạo, không ai có thể sánh được với nam nhân kiều mị này. Đáng tiếc là, y tính tình độc ác lại ngu ngốc, có thể nói chỉ là một cái túi da không hơn không kém. Không biết Thanh Lang mê luyến hắn ở điểm gì.
"Vậy Giáo chủ vẫn có lá gan lưu chúng ta lại? Chỉ sợ sau này Quân Thư Ảnh hồi phục thì việc đầu tiên y làm sẽ là giết ngươi để đoạt lại ngôi vị Giáo chủ."
Đây cũng chính là điều Sở Phi Dương thấy khó hiểu nhất. Trước khi Quân Thư Ảnh lên ngôi giáo chủ thì toàn bộ Thiên Nhất giáo luôn chịu cảnh tinh phong huyết vũ, không ngày nào được an bình, lẽ ra Thanh Lang cùng Quân Thư Ảnh phải là địch nhân mới đúng, nhưng hiện giờ xem ra Thanh Lang không có cừu hận gì với Quân Thư Ảnh cả.
"Từ trước tới nay ta chưa từng xem y là địch nhân, đó là do y luôn nghĩ cả thế giới là kẻ thù của mình." Thanh Lang cười cười. "Ai... cũng không còn cách nào khác."
Sở Phi Dương khẽ cười, không nêu ý kiến gì.
Sáng hôm sau, Sở Phi Dương bị tiếng người ồn ào ngoài viện đánh thức. Hắn ra xem thì thấy Thiên Nhất giáo vốn luôn tĩnh lặng giờ náo nhiệt lạ thường, nhưng không giống như là có địch nhân đến xâm phạm.
Sở Phi Dương thuận tay giữ một tên giáo chung lại hỏi chuyện, người nọ liền trả lời: "Miêu Cương Chung Vương đến, còn gióng trống khua chiêng để tỏ rõ mình là yếu nhân."
48.Chương 48
"Ti Không Nguyệt? Hắn đến làm gì chứ?" Quân Thư Ảnh nghe thấy tiếng ồn ào cũng ra khỏi phòng, nhíu mày nghi hoặc.
Sau vài ngày điều trị, Quân Thư Ảnh đã hồi phục phân nửa, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt thì không có gì đáng lo ngại.
Nhưng từ sau khi thanh tỉnh sắc mặt y lúc nào cũng trầm lặng, rốt cuộc cũng không cho Sở Phi Dương cùng đến chỗ sơn động.
Kỳ thực nếu có chút nội lực của Sở Phi Dương tương trợ, y sẽ sớm phục hồi như cũ. Nhưng trong lòng y vẫn còn điều phiền muộn, cũng không cầu hắn giúp đỡ.
"Ngươi biết hắn?" Sở Phi Dương hỏi.
"Là bằng hữu của Cao Phóng." Gương mặt Quân Thư Ảnh xuất hiện nét ưu tư. "Chúng ta ra ngoài xem sao."
Khi Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đến thì đã thấy Thanh Lang đang giao đấu với một hắc y nam nhân.
"Thanh Lang, uổng công ta xem ngươi như huynh đệ! Cao Phóng là người tốt như vậy mà ngươi cũng có thể hạ thủ được! Nếu có điều gì không hay xảy ra với hắn thì đều là do ngươi làm hại!" Hắc y nam nhân một tay cầm roi da đánh tới, một tay phóng độc trùng trên người về hướng Thanh Lang, vừa hung tợn rống lên.
Thanh Lang vừa tiếp chiêu vừa bất đắc dĩ trả lời: "Ti Không Nguyệt, ngươi đừng cố tình gây sự được không? Ta đã nói ngay từ đầu là Cao Phóng đã bỏ chạy, ta cũng không phái người truy lùng hắn. Hắn mất tích ở chỗ ngươi thì quan hệ gì tới bản Giáo chủ!"
Hắc y nam nhân vẫn không ngừng tay, cây roi da quấn quanh cổ tay Thanh Lang, hắn liền phi thân ra sau: "Không cần ngươi giải thích! Hết thảy đều do ngươi mà ra! Cáo Phóng vì muốn tìm người cứu tên khốn Quân Thư Ảnh khỏi tay ngươi mới rời đi. Hiện giờ hai người các ngươi ở đây êm ấm hòa hợp, còn Cao Phóng thì bặt vô âm tín không biết sống chết ra sao!"
Thanh Lang túm cây roi, chế trụ bả vai Ti Không Nguyệt rồi đẩy hắn ra xa. Ti Không Nguyệt xoay người lại đúng lúc nhìn thấy Quân Thư Ảnh mới xuất hiện. Hắn trợn tròn mắt, chuyển sang tấn công Quân Thư Ảnh: "Tên hỗn đản nhà ngươi! Đem Cao Phóng ra đây!"
Sở Phi Dương chuyển mình chắn trước mặt Quân Thư Ảnh, nâng kiếm đẩy cây roi ra khỏi y, bảo kiếm tách ra khỏi vỏ , mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào mặt Ti Không Nguyệt.
Ti Không Nguyệt dừng lại, gương mặt trắng nõn phút chốc đỏ bừng. Hắn nhìn về phía Sở Phi Dương nói: "Ngươi là ai?"
Sở Phi Dương thu kiếm, ôm quyền hướng hắn hành lễ: "Tại hạ Sở Phi Dương. Ta nghĩ chư vị có thể có chút hiểu lầm..."
Ti Không Nguyệt ngắt lời: "Ai hiểu lầm với các ngươi! Quân Thư Ảnh, đều là do ngươi hại Cao Phóng!"
Quân Thư Ảnh cười lạnh: "Cao Phóng vốn là người của ta. Lúc trước ta giúp hắn đào thoát, hắn đi tìm ngươi nhưng ngươi lại không xem trọng hắn. Ta đã không đòi ngươi trả người, ngươi lại đến tìm ta quấy phá."
"Ngươi...!" Ti Không Nguyệt trừng mắt nhìn y. "Hắn đều là vì muốn cứu ngươi nên hiện tại mới không rõ sống chết ra sao! Cao Phóng nếu có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Cả ngươi cũng vậy!" Ti Không Nguyệt quay đầy, dùng roi chỉ thẳng vào Thanh Lang. Thanh Lang bất đắc dĩ cười khổ nói: "Ti Không huynh nên bình tĩnh một chút. Ta nghĩ Cao Phóng không có việc gì. Hắn tuy không có võ công nhưng thân thể toàn độc dược nên cũng không dễ đối phó."
Sở Phi Dương lên tiếng: "Nếu các ngươi đang nói về nam nhân kỳ quặc chuyên dùng độc thì ta đã thấy hắn."
Ánh mắt Ti Không Nguyệt sáng lên. Quân Thư Ảnh vẫn đứng bên cạnh Sở Phi Dương liền giữ chặt hắn, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi han: "Ngươi sao lại gặp hắn? Các ngươi đã gặp nhau ở đâu?
Sở Phi Dương ngập ngừng một chút rồi nói: "Ở yến thọ của sư phụ ta. Hắn vào Thanh Phóng Kiếm Phái, bị mọi người vây đánh, còn chịu một chưởng của sư phụ ta, chỉ sợ hắn... lành ít dữ nhiều."
Nghe Sở Phi Dương nói xong, Quân Thư Ảnh sửng sốt một lúc lâu mới thì thào: "Ngươi nói Cao Phóng hắn... đã chết?!"
"Rất có thể. Dù sao trên giang hồ không có mấy người có thể chịu nổi một chưởng của sư phụ ta. Huống chi các ngươi đã nói hắn không có võ công..." Sở Phi Dương nói chưa dứt lời đã bị roi da màu bạc đánh tới.
"Tên hỗn đản, ta giết ngươi!" Ti Không Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt đầy vẻ giận dữ.
Sở Phi Dương vội nghiêng người tránh, lại đụng vào Quân Thư Ảnh vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích khiến y lảo đảo muốn ngã. Sở Phi Dương vươn tay ra đỡ, Quân Thư Ảnh liền ngã vào vai hắn, đột nhiên y phun ra một ngụm máu tươi lên vai hắn.
"Quân Thư Ảnh!" Sở Phi Dương vội vàng đỡ lấy thân thể yếu đuối của y, vỗ vỗ mặt y.
Thanh Lang ngăn đòn tấn công của Ti Không Nguyệt, quay đầu kêu lên: "Y tẩu hỏa nhập ma rồi. Mau dẫn y đến sơn động!"
Sở Phi Dương không đợi Thanh Lang căn dặn xong đã vội vã mang Quân Thư Ảnh hướng về phía sơn động.
49.Chương 49
Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh vào giữa hồ, hai tay chống đỡ dưới vai Quân Thư Ảnh, lòng bàn tay đặt sau lưng giúp y điều thuận hơi thở.
Quân Thư Ảnh phun ra một ngụm máu đen, không ngừng ho khan. Y vùng vẫy đẩy Sở Phi Dương ra, đôi chân lảo đảo ngã xuống hồ nước. Sở Phi Dương vội cúi xuống đỡ y lên, lau nước trên mặt y, nhíu mày quát: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Quân Thư Ảnh thở dốc, mái tóc ướt đẫm dính bết vào mặt, nước hồ ấm áp thuận theo gương mặt chảy xuống. Y cũng không cố lau đi, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương xuyên qua những giọt nước không ngừng tuôn xuống trên mặt.
Sở Phi Dương chợt cảm thấy lạnh người. Kể cả mấy tháng trước, khi họ vẫn còn là địch nhân, Quân Thư Ảnh cũng chưa từng nhìn hắn như vậy. Ngay cả ánh mắt tràn ngập phẫn hận, mưu toan, sự bất đắc dĩ, miền vui sướng khi người khác gặp họa, thậm chí tràn ngập sát khí của Quân Thư Ảnh cũng chưa từng khiến hắn thấy đáng sợ như vậy. Ánh mắt lạnh lùng như băng, bao hàm thù hận điên cuồng lộ liễu, chán ghét cực hạn mà hắn chưa từng thấy qua.
Có lẽ trước kia y cũng từng nhìn hắn như vậy, nhưng trong đó vẫn còn đôi chút lạnh nhạt, không điên cuồng như bây giờ. Sở Phi Dương biết thần trí Quân Thư Ảnh không còn thanh tỉnh, hắn thở dài, tránh tầm mắt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh, đưa tay ấn vào lưng y.
"Cao Phóng là người tốt nhất." Quân Thư Ảnh thản nhiên lên tiếng.
"... Ta biết." Sở Phi Dương thuận theo y mà đáp.
"Trên đời này Cao Phóng là người duy nhất đối xử tốt với ta." Quân Thư Ảnh cúi đầu tiếp tục nói.
"... Ừ."
"Nhưng các ngươi đã giết chết hắn." Thanh âm Quân Thư Ảnh bắt đầu có chút rối loạn.
"..." Sở Phi Dương không biết nói gì hơn.
"Ngươi khiến ta mất đi hết thảy." Sở Phi Dương cảm thấy hơi thở của Quân Thư Ảnh bắt đầu loạn cả lên, hắn tăng thêm lực đạo trên tay, nhíu mày kêu: "Quân Thư Ảnh, ngươi bình tĩnh lại đi. Ngươi đang tẩu hỏa nhập ma, muốn nói gì thì để sau hãy nói."
"Quyền lực của ta – võ công của ta – địa vị của ta..." Giọng nói Quân Thư Ảnh run rẩy mang theo chút điên cuồng. "Cuối cùng ngay cả Cao Phóng của ta cũng phải mất mạng."
Sở Phi Dương đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới liền cuống quít thối lui. Không có Sở Phi Dương chống đỡ, Quân Thư Ảnh lại ngã vào trong nước. Sở Phi Dương chỉ có thể tiếp tục tiến lên nâng y dậy, đưa tay ngăn thanh chủy thủ sắc bén đang đâm tới. Sở Phi Dương không khỏi thấy may mắn khi sáng nay Thanh Lang đã thu hết ám khí độc dược trên người Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh không quan tâm giãy giụa đứng lên, đôi mắt xung huyết đỏ ngầu, cũng không nghĩ đến việc ở quá gần sẽ không thể thi triển chiêu thức được, chỉ biết tấn công điên cuồng.
Sở Phi Dương một bên phải tránh sự công kích của y, mặt khác phải cẩn thận chống đỡ không cho hắn lại ngã vào nước. Cái bụng mềm mại phồng lên của Quân Thư Ảnh đụng vào hắn càng khiến hắn thêm khẩn trương vạn phần. Sở Phi Dương cố hết sức chậm rãi đứng lên.
"Quân Thư Ảnh! Ngươi sao lại phát điên! Thanh tỉnh chút đi!" Sở Phi Dương hét lớn.
Quân Thư Ảnh không trả lời, thanh chủy thủ trên tay không khắc nào ngừng tấn công. Mỗi một chiêu y xuất ra đều tàn nhẫn trí mạng, hận không thể đem Sở Phi Dương chặt thành trăm mảnh. Mỗi một chiêu của y đều đánh vào tâm trí Sở Phi Dương, khiến hắn cảm thấy đau đớn khôn cùng.
Cuối cùng Sở Phi Dương không né tránh nữa, thanh chủy thủ cắm thẳng vào vai trái hắn. Hắn chỉ dang tay gắt gao ôm lấy Quân Thư Ảnh, gắt gao chế trụ động tác của y.
"Đừng động nữa." Sở Phi Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Hình ảnh mấy tháng qua sống chung với nhau hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn không biết từ bao giờ, hận ý của Quân Thư Ảnh đối với hắn khiến hắn khó có thể chịu được. Mỗi một đao yếu hại của Quân Thư Ảnh cũng giống như đâm thẳng vào tim hắn, so với việc cơ thể bị đao chém còn đau đớn khó chịu gấp trăm lần.
Quân Thư Ảnh hạ một đao này bị Sở Phi Dương dùng nội lực hút lại không thể rút ra, y liền cầm chuôi thanh chủy thủ cố sức đâm vào sâu hơn.Sở Phi Dương nhắm mắt hét một tiếng, bắt lấy tay Quân Thư Ảnh, dùng sức rút thanh chủy thủ ra. Một dòng máu ấm áp phun lên mặt Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương đoạt lấy thanh chủy thủ ném vào nước. Hắn nâng mặt Quân Thư Ảnh, đưa tay cố lau vết máu trên mặt y, lại khiến chúng trở thành một đường đỏ tươi. Đầu ngón tay đưa đến bờ môi Quân Thư Ảnh, hung hăng đụng chạm.
"Lòng ngươi quả thực hận ta đến thế sao? Không, chỉ là do ngươi đang tẩu hỏa nhập ma." Thanh âm Sở Phi Dương khàn khàn, hắn chua xót nói: "Ngươi chán ghét ta lắm sao?"
Thanh âm Sở Phi Dương biến mất khi môi hắn chạm vào môi Quân Thư Ảnh.
Thần trí Quân Thư Ảnh còn đang không rõ ràng, động tác điên cuồng không còn lý trí. Y không tự hỏi vì sao Sở Phi Dương lại hôn hắn, chỉ bài xích không cho Sở Phi Dương tới gần. Quân Thư Ảnh vung vẩy hai tay muốn giằng ra, hung tợn lắc đầu tránh né Sở Phi Dương, gương mặt lộ rõ sự chán ghét.
Sở Phi Dương cũng nổi giận. Hắn dùng tay trái bắt lấy hai tay Quân Thư Ảnh xoay ngược ra sau, không cho tránh động nữa. Tay phải đặt sau đầu Quân Thư Ảnh, hung hăng hôn môi y.
Quân Thư Ảnh cũng hung hăn mở to mắt nhìn hắn. Khoảng cách quá gần khiến Sở Phi Dương càng thấy rõ hận ý, chán ghét, sự điên cuồng trong đôi mắt đó. Sở Phi Dương thống khổ nhắm mắt lại, đưa môi hôn lên mặt Quân Thư Ảnh khiến y bất đắc dĩ phải nhắm mắt lại. Đầu lưỡi vươn đến hàng mi Quân Thư Ảnh, trượt xuống mũi rồi dừng lại bên môi, muốn buộc y mở đôi môi đang mím chặt.
Quân Thư Ảnh há mồm cắn, nhưng Sở Phi Dương đã nhanh tay nắm dưới cằm y, khiến y bất đắc dĩ cho phép đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào lộng động trong miệng mình.
Quân Thư Ảnh lại mở mắt nhìn thẳng vào mắt Sở Phi Dương. Hắn chỉ có thể nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy ánh mắt khiến hắn đau lòng kia.
Tay trái Sở Phi Dương buông lỏng Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của y. Hắn nâng thân thể yếu đuối của y, tiếp tục truyền nội lực vào. Gương mặt Quân Thư Ảnh dựa vào ngực Sở Phi Dương, hắn vươn tay nâng mặt y lên. Chỉ khi mê man y mới nhu hòa như vậy. Không nét châm chọc khiêu khích, không mưu kế ác độc.
"Ngươi ngoan độc hỗn trướng, ngươi tham sống sợ chết, ngươi truy quyền trục lợi. Nhưng đối với ta, ngươi chính là..." Sở Phi Dương thấp giọng thì thầm bên tai Quân Thư Ảnh dù biết y không thể nghe thấy, nhẹ nhàng hôn vào cổ Quân Thư Ảnh.
50.Chương 50
Mặt khác, Thanh Lang đã sớm thuyết phục được Ti Không Nguyệt, hiện hai người đang nâng cốc hàn huyên trong một căn chòi tại hoa viên, trông bộ dáng cứ như họ là sinh tử chi giao vậy. Thanh Lang âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đối với vị Miêu Cương Chung vương tính khí táo bạo này thật sự không có biện pháp đối phó, nhất thời nổi giận thì hô to đòi đánh đòi giết, sau liền có thể từ bỏ hiềm khích mà xưng huynh gọi đệ. Cũng may hắn và Cao Phóng đều phóng khoáng mới có thể trở thành tri kỷ với người như vậy.
"Vậy nên, Cao Phóng có thể ở cùng Ti Không huynh nhiều năm mà vẫn bình yên vô sự thì không thể dễ dàng chết được." Thanh Lang cười dài nói. Ti Không Nguyệt sắc mặt trầm lại, tức giận nói: "Tốt hơn là vậy. Nếu ngươi chỉ nói suông, ta sẽ tặng cho ngươi loại chung độc nhất."
Thanh Lang nhíu mày, nâng bầu rượu của mình lên: "Uống rượu uống rượu."
Ti Không Nguyệt hớp một ngụm rượu, cau mày nói: "Không phải ngươi luôn bất hòa với Quân Thư Ảnh sao? Sao giờ lại cho y ở đây chữa thương?"
Thanh Lang chậm rãi lắc lắc bầu rượu, trả lời: "Thật kỳ lạ, các ngươi sao lại nhìn ra ta với Quân Thư Ảnh là cừu nhân không đội trời chung chứ. Ta với hắn trước đến nay cũng không có huyết hải thâm thù gì. Mà ngược lại..." Thanh Lang sờ sờ cằm cười đắc ý. "...chúng ta còn là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ mà."
Ti Không Nguyệt trừng mắt nhìn Thanh Lang: "Ngươi đừng nói ngươi đối với tên gia khỏa kia cũng có... Một tên mỹ nhân ngu ngốc là đủ rồi, lại thêm một tên độc ác mưu mô như lang sói. Xem ra mắt ngươi không mù thì đầu ngươi cũng hỏng rồi."
Thanh Lang lắc đầu cười nói: "Câu này ngươi nên nói với tên Sở đại hiệp kia mới đúng. Yến của ta cần phải vâng lời nhiều lắm."
Ti Không Nguyệt cau mày cười nói: "Chính là Sở Phi Dương của Thanh Phong Kiếm Phái?! Hắn sao lại đi cùng Quân Thư Ảnh?..." Ti Không Nguyệt dừng một chút, chợt hắn nhớ tới điều gì liền mở to hai mắt: "Bụng của Quân Thư Ảnh – ngươi hạ dược lên người y?!"
Thanh Lang mỉm cười không đáp. Ti Không Nguyệt lắc đầu nói: "Khó trách ngươi có thể thắng Quân Thư Ảnh, xem ra so với y ngươi còn đê tiện hơn."
Vừa dứt lời, Ti Không Nguyệt đã bị Thanh Lang xoay người áp đảo trên mặt bàn đá, bàn tay Thanh Lang cũng không nhân nhượng mà tiến vào trong y phục hắn. Ti Không Nguyệt mở to mắt, vừa muốn ra tay phản công thì Thanh Lang đã ghé miệng vào tai hắn thì thầm: "Giúp ta."
"Cái gì..." Ti Không Nguyệt chỉ vừa mở lời Thanh Lang đã buông hắn ra, xoay người đứng lên. Ti Không Nguyệt tức giận nói: "Ngươi phát điên à?"
Thanh Lang không đáp. Ti Không Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Thanh Lang, chỉ kịp nhìn thấy một mảnh y phục trắng chuyển động ở góc hoa viên.
Thanh Lang chống lại ánh mắt trêu tức của Ti Không Nguyệt: "Ta chỉ muốn biết y có đến nơi này hay không."
Ti Không Nguyệt hừ mũi xem thường: "Ngươi thật ngây thơ. Tên Sở đại hiệp kia so với ngươi còn lợi hại hơn nhiền, ngay cả người như Quân Thư Ảnh cũng trở nên dễ bảo."
Thanh Lang không đáp lại, chỉ đặt bầu rượu lên cạnh chòi nghỉ, lười nhác nói: "Hiện nay việc cấp bách nhất là tìm Cao Phóng. Nếu vị đại thần y này đã chết thì bản Giáo chủ cũng có điểm luyến tiếc."
———————
Sở Phi Dương đợi đến khi nội tức của Quân Thư Ảnh dần bình ổn, tâm trí đã thanh tỉnh mới đưa y lên bờ. Hắn giải huyệt đạo cho y, nhìn y từ từ hồi tỉnh.
Quân Thư Ảnh nhíu mày hừ một tiếng, day day trán ngồi lên.
"Ngươi tẩu hỏa nhập ma, ta vừa giúp người điều thuận nội tức. Nội lực của ngươi luôn bất ổn như vậy, phải biết chú ý đến mình nhiều hơn." Sở Phi Dương thản nhiên nói.Quân Thư Ảnh chán ghét mái tóc cùng y phục ướt sũng dính vào ngươi mình, nhăn mặt cố chịu tiếng ong ong vang trong đầu, nhìn Sở Phi Dương mà khó nhọc nói: "Ngươi nói Cao Phóng... đã chết... là thật ư?"
Sở Phi Dương trả lời: "Ta cũng không nhìn thấy thi thể hắn, nên..."
"Cao Phóng sẽ không dễ dàng chết như vậy. Ta muốn đi tìm hắn, ngươi phải giúp ta." Quân Thư Ảnh nhìn thẳng vào đôi mắt Sở Phi Dương, ánh mắt sáng ngời không che lấp sự áp bức người khác.
Sở Phi Dương im lặng một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Ta có thể nói không sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro