Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Áo gió màu đen

Anh ấy ở nơi núi tuyết xa xôi

Chương 5 - Áo gió màu đen

---

Tuyết lớn rơi liên tục suốt ba ngày.

Thời tiết ba ngày này khiến người ta không thể ra ngoài, Giang Đồng ngồi thẫn thờ bên giường suốt cả ngày.

Phòng anh có một ô cửa sổ gỗ không lớn lắm, mỗi sáng thức dậy, anh lại kéo rèm ra, ngồi đó nhìn một lúc lâu.

Tòa nhà này không nằm trong rừng, xung quanh chẳng có nhiều cây cối, rất hoang vắng.

Bên ngoài cửa sổ là một ngọn núi, trơ trọi không một bóng cây, nhưng cao và dốc. Trời sáng rất muộn mà tối lại rất nhanh, Giang Đồng ngồi đó, chăm chú quan sát từng tấc cảnh trong khung cửa sổ. Đá ở chỗ này khác với chỗ kia, cọng cỏ hôm qua còn thấy, hôm nay đã biến mất.

Tuyết rơi lả tả, không giống như loại tuyết anh từng thấy mười mấy năm trước, vừa chạm lòng bàn tay đã tan ngay. Ở đây, khi anh mở cửa sổ ra đón, những bông tuyết lạnh buốt nhanh chóng phủ kín tay anh, khiến anh khẽ run.

Sang ngày thứ tư, Giang Đồng bỗng nhận ra tuyết đã ngừng rơi.

Thế giới dường như yên ắng hẳn, anh đẩy cửa sổ, phát hiện hôm nay gió cũng rất nhỏ.

Bất chợt nảy ra ý muốn xuống tầng chơi tuyết, anh định rủ Trần Tử Kiêm đi cùng, nhưng hắn không có trong phòng khách. Đến gõ cửa quấy rầy thì có vẻ không hay lắm, thế nên sau một hồi chần chừ, Giang Đồng mặc đồ chỉnh tề rồi tự mình ra ngoài.

Tuyết dưới đất dày đến mức anh chưa từng thấy bao giờ, giẫm lên mềm xốp. Ban đầu anh bước rất chậm, sau khi chắc chắn là không có vấn đề gì, anh bắt đầu đi nhanh hơn.

Đi đến một khoảng đất trống, Giang Đồng tự chơi trò nặn người tuyết đơn giản, tự mình tìm niềm vui.

Đeo găng tay thì nặn không đẹp, anh bèn tháo ra, nhét vào túi áo.

Chắc là đã chơi được một lúc lâu, vì đến khi điện thoại đổ chuông, anh đã hơi toát mồ hôi.

Giọng Trần Tử Kiêm qua điện thoại nghe có chút căng thẳng, còn nghiêm túc hơn bình thường.

Hắn hỏi anh đang ở đâu, Giang Đồng đáp: "Cậu đến phòng tôi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài là thấy."

Chẳng bao lâu sau, Trần Tử Kiêm đã xuất hiện bên cửa sổ.

Trong gió lạnh, Giang Đồng mặc một chiếc áo khoác dày hắn chưa từng thấy trước đây, đội mũ, bước chân chậm rãi trên nền tuyết, còn ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hai gò má anh bị gió thổi ửng đỏ, mắt cũng hơi nheo lại, nhưng trông rất tràn đầy sức sống. Dưới chân anh là một ụ tuyết không cao lắm, Trần Tử Kiêm phải mất một lúc mới nhận ra, đó là một người tuyết nhỏ.

"Muốn xuống không?" Giang Đồng ngẩng đầu hỏi, vừa nói xong mới nhận ra khoảng cách gần như vậy không cần hét lớn đến thế, anh liền ngạc nhiên hạ thấp giọng.

"Nếu xuống thì mang cho tôi một củ cà rốt được không?"

Trần Tử Kiêm nhanh chóng đi tìm cà rốt theo yêu cầu của anh, còn tiện tay mang theo hai chiếc cúc áo, là mấy cái rơi ra từ áo của Thương Hiểu Tinh.

"Lúc ra ngoài không thấy cậu nên tôi cũng không hỏi." Giang Đồng cầm lấy cà rốt trước, nhưng đầu người tuyết anh nặn quá chặt, không cắm vào được. Trần Tử Kiêm tháo găng tay ra, nói với anh: "Để tôi làm cho."

Giang Đồng liền nhường chỗ.

Trần Tử Kiêm chỉ dùng tay khoét một lỗ nhỏ trong tuyết, đốt ngón tay đỏ bừng vì lạnh, nhưng hắn không mấy để tâm.

"Giờ thì cậu có thể cắm cà rốt vào rồi."

Lúc hắn nói chuyện, từng làn hơi thở ấm nóng trắng xóa vì giá lạnh phả ra trước mặt.

"Cảm ơn..." Giang Đồng chợt nhận ra mình vừa được giúp đỡ thế nào. Anh bước đến trước người tuyết, lần này dễ dàng cắm củ cà rốt vào. Còn hai chiếc cúc áo dùng làm mắt, anh cũng học theo cách của Trần Tử Kiêm, khoét hai lỗ nhỏ rồi mới đặt vào.

Giờ thì trông cũng giống người tuyết thật sự rồi.

"Xuống đây bao lâu rồi? Tay cậu có lạnh không?" Trần Tử Kiêm hất cằm hỏi, Giang Đồng liền chìa hai tay ra cho hắn xem.

"Không lâu lắm." Dù gì cậu cũng nhanh chóng phát hiện ra tôi không có trong nhà.

"Lạnh thì có lạnh, nhưng chơi rất vui." Cậu cũng tháo găng tay ra khoét tuyết đấy thôi, chẳng lẽ cậu không lạnh sao?

Dù hai tay đã đỏ lên vì lạnh, Trần Tử Kiêm vẫn chau mày, nói: "Chúng ta vào nhà thôi."

"Tôi còn chưa chụp ảnh người tuyết." Giang Đồng chỉ vào người tuyết dưới đất, lấy điện thoại ra, chụp rất nhiều góc khác nhau.

Chưa chụp xong, anh đột nhiên ho khan. Cổ họng ngứa rát, như thể bị thứ gì đó kích thích, khiến anh ho đến gập cả người.

Bộ não thiếu oxy vì ho quá nhiều, Giang Đồng chỉ cảm thấy một bàn tay to đặt lên lưng mình, dừng lại một thoáng rồi mới vỗ nhẹ hai cái.

Rất nhanh, anh không ho nữa.

"Tôi..." Giang Đồng vốn đang cười, định nói gì đó, nhưng vừa nghiêng đầu thì môi suýt nữa chạm vào cằm của Trần Tử Kiêm.

Hơi thở của Trần Tử Kiêm rất nóng, rất gấp, khiến giọng nói của Giang Đồng bỗng dưng ngưng lại. Anh cảm thấy hơi ngượng, lùi về sau một bước. Ngược lại, Trần Tử Kiêm vẫn rất bình tĩnh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi thu tay về.

"Về không?" Trần Tử Kiêm nhìn sang chỗ khác. Khi Giang Đồng nhìn hắn, anh cảm thấy dường như tai hắn cũng bị lạnh đến đỏ lên.

Hai người đi trong hành lang, đế giày dính đầy tuyết, phát ra âm thanh sột soạt.

Sắp đến cửa, Trần Tử Kiêm mới hỏi anh: "Muốn ra ngoài chơi sao?"

Chiếc chìa khóa vang lên một tiếng cạch trong ổ khóa.

"Tôi chưa từng thấy tuyết nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ đắp người tuyết, chỉ là thấy tuyết ngừng rơi rồi thì ra ngoài chơi một chút thôi." Giang Đồng nói đến đây thì cửa mở ra, hơi ấm tràn ra, phả vào mặt anh.

"Vậy tôi đưa cậu đi chơi." Trần Tử Kiêm kéo cửa ra, đứng sang một bên để Giang Đồng vào trước.

Cánh cửa đóng lại sau lưng, Giang Đồng nghe thấy âm thanh, vô thức quay đầu lại nhìn một cái, đang định nói "tất nhiên rồi", nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Trần Tử Kiêm hỏi tiếp: "Được không?"

Giang Đồng đi vào trong thêm vài bước, nhìn thấy chiếc sofa trong phòng khách.

Thói quen sinh hoạt của Trần Tử Kiêm còn giống cán bộ lão thành hơn anh tưởng.

Giang Đồng dậy không sớm lắm, phòng anh đối diện chéo với sofa trong phòng khách.

Trần Tử Kiêm luôn ngồi ở đó, nhưng lại không nhìn ra là đã ngồi bao lâu. Có lúc TV bật, có lúc căn phòng rất yên tĩnh, hắn chỉ ngồi hút thuốc.

Đưa Giang Đồng về nơi mình ở không phải nghĩa vụ. Nấu cơm cho anh ăn không phải nghĩa vụ. Giúp anh khoét lỗ trên người tuyết không phải nghĩa vụ. Dẫn anh đi chơi cũng không phải nghĩa vụ. Đảm bảo an toàn cho anh... miễn cưỡng có thể xem là nghĩa vụ của một cảnh sát.

Giang Đồng nhìn Trần Tử Kiêm, chợt nhận ra hình như mình đã sai về một chuyện.

Hắn thực ra chưa từng thay đổi. Vẫn là kiểu người nhìn thì có vẻ không có cảm xúc mạnh mẽ, chẳng để tâm đến điều gì, nhưng thực chất lại nghĩ cho người khác rất nhiều.

"Tuyết ngừng rơi rồi, có thể ra ngoài chơi một chút. Nếu đi xa thì mình chơi thêm hai ngày, giờ đi luôn cũng được." Lần này, giọng điệu của Trần Tử Kiêm thiếu tự tin hơn, nhưng lại đưa ra một điều kiện có vẻ sẽ khiến Giang Đồng càng thêm động lòng.

Trần Tử Kiêm là một người khá thú vị.

Giang Đồng nghĩ, thật ra anh đã định đồng ý từ lâu rồi.

"Vậy tôi đi thu dọn đồ."

Trần Tử Kiêm đứng yên, đáp một tiếng "được".

Giang Đồng đi về phía phòng mình, vừa đẩy cửa ra đã dừng lại, bám vào khung cửa thò đầu ra hỏi: "Chúng ta đi đâu chơi vậy?"

"Ngâm suối nước nóng, đi không?" Trần Tử Kiêm ngập ngừng không đúng lúc, như thể cảm thấy đây là một lựa chọn mà Giang Đồng sẽ từ chối. Nhưng ngược lại, anh lại rất mong chờ: "Lịch trình tôi sắp xếp cũng có khoản này."

Hắn lại hỏi: "Cậu có bằng lái không?"

"Bằng lái? Có."

Là định lái xe à?

Nhìn ánh mắt vừa mơ hồ vừa mang chút căng thẳng của anh, Trần Tử Kiêm không nhịn được, cuối cùng cũng bật cười khẽ. Hắn hất cằm lên: "Mặc dày vào, chúng ta còn đi xe máy nữa."

Giang Đồng thật sự thở phào một hơi: "Tôi còn tưởng mình phải lái xe..."

"Phải chạy một đoạn mới đến chỗ chơi, nhưng để tôi lái. Đường kiểu này cậu không quen lái đâu, tôi cũng không dám để cậu cầm vô lăng." Trần Tử Kiêm vừa nói vừa đi về phòng mình.

"Đi mất khoảng nửa tiếng." Hắn liếc nhìn đồng hồ.

Biết nơi này lạnh, khi đến Giang Đồng đã mang theo mấy bộ đồ rất dày, anh lôi ra hết để mặc lên người, còn quấn cả khăn, trông chẳng khác nào một người tuyết.

Trần Tử Kiêm đứng chờ ở cửa. Giang Đồng bước đến, cảm thấy đống quần áo trên người dày đến mức sắp bước không nổi. Nhưng Trần Tử Kiêm dường như mặc mỏng hơn anh rất nhiều, chiếc áo gió màu đen có cổ dựng lên trông rất phẳng phiu.

"Đi xe máy lạnh lắm, gió to nữa." Trần Tử Kiêm cau mày, chờ anh đi đến gần, rồi giơ tay, rất nhẹ nhàng chạm vào áo khoác của anh.

"Cậu mặc ít vậy? Tôi sợ cậu lại bị cảm."

"Không thể nào?" Giang Đồng bật cười, kéo kéo áo mình, cảm giác như sắp không thở nổi nữa, "Tôi quấn thế này rồi, mặc thêm cũng không mặc nổi nữa đâu."

Trần Tử Kiêm cụp mắt, thản nhiên phản đối: "Không phải mặc nhiều là ấm, tôi đổi áo khoác cho cậu."

"Mặc áo của cậu?" Đây thực ra chỉ là phản ứng vô thức của Giang Đồng, nhưng lại khiến Trần Tử Kiêm ngước mắt lên.

Hắn có mí mắt rất mỏng, đồng tử cũng nhạt màu, mang theo một sắc xám tối, nhưng dường như lại phản chiếu chút ánh sáng, giống như mặt băng dưới ánh nắng. Giang Đồng bỗng nghĩ, sao trước đây mình không để ý nhỉ, thì ra Trần Tử Kiêm có một đôi mắt rất đẹp.

"Tôi không có ý đó... Chỉ là, cảm ơn cậu." Giang Đồng thoáng ngượng ngùng. Nhớ lại những chuyện xảy ra từ khi đến đây, anh cảm thấy hình như mình luôn làm những việc khiến lòng tốt của Trần Tử Kiêm bị hiểu lầm.

"Không sao, cậu cũng đâu phải chưa từng mặc." Trần Tử Kiêm để lại một câu đầy ẩn ý rồi quay người vào phòng.

Chẳng bao lâu sau, hắn cầm một chiếc áo gió màu đen khác đi ra.

Lần này, Giang Đồng không còn gượng gạo nữa, rất nhanh cởi áo khoác dày cộm của mình ra, mặc vào chiếc áo Trần Tử Kiêm đưa.

Trần Tử Kiêm cao hơn anh rất nhiều, áo của hắn rộng và dài hơn, dù hơi không vừa vặn nhưng mặc vào lại cảm thấy ấm áp hơn áo của mình hẳn.

"Rất hợp." Giang Đồng đưa tay lên, nhưng không thể thò ra khỏi ống tay áo, anh còn đang thử xắn lại, "Thật đấy, cảm ơn cậu."

Trần Tử Kiêm thấy động tác của anh, dường như định giúp, nhưng có lẽ vì Giang Đồng đột nhiên từ bỏ nỗ lực, nên hắn cũng không làm gì, chỉ là không nhìn nữa.

"Đi thôi."

【 Lời tác giả 】

Trần Tử Kiêm: Vợ tự đi chơi mà không có tôi, không sao, tôi dẫn vợ đi. Chỉ là... đi tắm suối nước nóng, có phải hơi... ấy ấy không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro