Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Thuốc lá có vị thế nào vậy anh?

Bước vào khoảnh khắc của em

Chương 38 - Thuốc lá có vị thế nào vậy anh?

---

Tình hình thiên tai ở huyện tốt hơn so với Giang Đồng tưởng tượng.

Do thị trấn này nằm ở hạ lưu con sông, lượng nước tích tụ ở thượng du và trung du đều phải chảy qua đây để ra biển. Những trận mưa lớn kéo dài liên miên khiến hệ thống phòng chống lũ ban đầu không thể chịu nổi áp lực.

Đội y tế đóng quân tại một khu vực không bị ngập lụt, nơi này đã tập trung rất nhiều nạn nhân. Điều may mắn duy nhất là vào ngày Giang Đồng đến, mưa đã ngừng rơi.

Những bệnh nhân được đưa vào chưa có ai quá nghiêm trọng, chủ yếu là cảm lạnh, sốt, ngoài ra chỉ có vài vết trầy xước nặng nhẹ khác nhau. Nhưng dù vậy, số lượng bác sĩ vẫn không đủ. Giang Đồng gần như phải làm việc gấp đôi công suất, mỗi ngày chỉ được nghỉ ngơi vài tiếng.

Tín hiệu trong núi vốn đã kém, thêm vào đó là ảnh hưởng của lũ lụt, chỉ có thiết bị liên lạc tạm thời được dựng lên để duy trì kết nối. Ban đầu, anh muốn gọi điện thoại cho Trần Tử Kiêm mỗi ngày để báo bình an, nhưng giờ đành phải gửi tin nhắn thay thế.

Nhân viên cứu hộ đều ở trong những chiếc lều tạm thời, hơn chục người chung một chỗ ngủ. Trong hoàn cảnh này, có chỗ để nghỉ đã là may mắn. Giang Đồng được phân vào vị trí trong cùng, một hôm nằm xuống nghỉ, anh phát hiện có một bông cúc nhỏ màu vàng mọc ở góc lều.

Những ngày qua, bãi cỏ đều rất lầy lội, nơi này cũng từng bị lũ quét qua, vậy mà bông hoa ấy vẫn sống sót.

Giang Đồng hy vọng nó có thể hứng được ánh nắng, nên bèn chuyển nó ra ngoài lều. Đến khi trời lác đác mưa, anh lại đưa nó vào bên trong.

Một tuần sau khi đến đây, có lẽ vì quá lâu không được nghỉ ngơi tử tế, Giang Đồng ngủ một giấc thật dài.

Buổi chiều, ánh nắng gay gắt chiếu vào làm anh thức giấc. Anh bò ra khỏi lều, đầu óc còn mơ màng, đứng giữa khoảng đất trống ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đồng nghiệp đi ngang qua thấy anh như vậy, bật cười vỗ vai: "Ngủ dậy là ngốc luôn à?"

Quả thực đầu có hơi ong ong, Giang Đồng bất đắc dĩ mỉm cười.

"Hôm nay có một nhóm nữa đến, nhưng chắc là để hỗ trợ công tác thu dọn thôi. Bọn mình cũng sắp rời đi rồi."

Giang Đồng bước dưới ánh nắng đến khu bệnh nhân, cúi người vào lều, thuần thục đeo khẩu trang và găng tay, vắt ống nghe lên cổ, chào đồng nghiệp vẫn đang bận rộn: "Tôi nghỉ đủ rồi, cậu đi chợp mắt một chút đi."

"Chỉ còn hai người bên trong nữa, cậu vào xem thử, ngoài ra không có gì khác." Vị bác sĩ kia cũng đã mệt mỏi lắm rồi, không nói thêm gì nhiều.

Giang Đồng cất bước vào trong, cụp mắt xuống, bắt đầu kiểm tra như thường lệ: "Hôm nay thấy thế nào rồi?"

Lúc chạng vạng, thấy bệnh nhân đã ăn xong bữa tối, anh mới đi nhận phần cơm của mình.

Không ít người quây quần bên nhau, có người ngồi trên ghế xếp, có người ngồi trên thùng nước. Vừa hay có một người đứng dậy, nhường cho anh một chỗ.

Hôm nay trời quang mây tạnh, Giang Đồng vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn rực rỡ muôn sắc.

Đúng lúc ấy, một nhóm người từ xa đi tới, gây ra chút tiếng động. Giang Đồng nghiêng đầu nhìn, phát hiện có một nhóm người.

Bọn họ mặc cảnh phục, có lẽ chính là nhóm mới được điều đến như đồng nghiệp đã nói.

Ban đầu Giang Đồng chỉ ngồi yên tại chỗ, đợi nhóm người ấy đến gần, rồi bỗng nhiên mở to mắt.

Anh nhìn thấy Thương Hiểu Tinh trong đoàn, sau đó lại thấy một người khác đang bị đám đông che khuất—Trần Tử Kiêm.

Gần như ngay khi nhận ra đối phương, ánh mắt Trần Tử Kiêm cũng xuyên qua dòng người, chuẩn xác rơi xuống người anh.

Hắn chạy chậm qua, cúi xuống trước mặt Giang Đồng, giơ tay lên, vốn định chạm vào mặt anh, nhưng nghĩ đến bàn tay đầy bụi bẩn của mình, bèn khựng lại giữa chừng.

Nhưng Giang Đồng không để tâm, ngược lại còn chủ động nghiêng người cọ nhẹ vào tay hắn.

"Hôm nay mới đến à?" Giang Đồng hỏi.

"Ừ, vừa đến được nửa ngày." Mặt đất không quá bẩn, nước đã khô sau một buổi chiều nắng gắt. Trần Tử Kiêm dứt khoát lấy một phần cơm, ngồi xuống bên cạnh Giang Đồng.

Từ xa, Thương Hiểu Tinh trông thấy Nhị ca chạy đi, cũng nhận ra Giang Đồng, nhưng vì bận việc khác nên không đến chào, chỉ giơ tay vẫy coi như chào hỏi.

"Bao giờ bọn em rời đi, đã quyết định chưa?" Trần Tử Kiêm hỏi.

"Sáng sớm ngày kia, cả đội y tế đều đi vào hôm đó."

"Bọn anh cũng đi ngày kia. Giờ công tác cứu trợ cơ bản đã hoàn thành, nước cũng rút nhiều rồi. Bọn anh chủ yếu làm nốt các bước kiểm tra cuối cùng."

Nói được vài câu, hai người tiếp tục ăn. Trần Tử Kiêm ăn rất nhanh, trên xương mày trái còn dính một vệt bùn khô. Giang Đồng lấy khăn giấy từ túi áo ngoài, giúp hắn lau đi, nhưng vì vết bẩn đã khô lại, không dễ lau sạch hoàn toàn.

"Những người làm trước thức trắng quá nhiều ngày, bọn anh mới được điều đến thay. Tối nay phải trực đêm để kiểm tra lại một lượt."

Trần Tử Kiêm ăn xong rất nhanh, lần này hắn lợi dụng việc bản thân đang ngồi thấp hơn, nhẹ nhàng áp trán lên đùi Giang Đồng.

Giang Đồng còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã đứng dậy, vứt hộp cơm, tiếp tục quay lại làm việc.

Trên đường về lều vào buổi tối, Giang Đồng gặp một cậu bé đang cầm một chai nhựa rỗng. Anh chợt nhớ đến một chuyện, bèn bước tới hỏi: "Anh có thể lấy cái chai này không?"

"Anh muốn à? Em định vứt nó đi rồi." Cậu bé hào phóng đưa chai cho anh.

Giang Đồng đi tìm một cây kéo, cắt đôi chai nhựa, giữ lại phần đáy. Sau đó, anh cầm theo một chiếc xẻng nhỏ, tìm một mảnh đất mềm, xúc một ít đất vào trong.

Lúc về đến lều, mọi người vẫn đang trò chuyện khe khẽ.

Tối nay có lẽ Trần Tử Kiêm sẽ không về ngủ. Giang Đồng trở lại chỗ của mình, dưới ánh đèn lờ mờ, cẩn thận chuyển bông cúc vàng vào chai nhựa, rồi chụp tấm ảnh đầu tiên của nó.

Bọn họ sắp rời đi, anh quyết định mang bông hoa này theo cùng.

Đêm đó, Giang Đồng ngủ rất chập chờn. Trong mơ có Trần Tử Kiêm, khiến anh có chút lo lắng về tình hình của hắn lúc này, vì vậy chưa bao lâu đã thức giấc.

Trong lều, mọi người đều ngủ say, tiếng ngáy đều đều vang lên. Anh liếc nhìn điện thoại, đã hơn năm giờ sáng. Trằn trọc không ngủ lại được, anh dứt khoát ra ngoài xem có cần giúp đỡ gì không.

Khu trại chưa bao giờ có một đêm yên tĩnh hoàn toàn. Một số người thay phiên gác đêm, một số người mất ngủ, một số người mới được đưa về từ hiện trường, còn có những người vẫn đang tiếp tục tìm kiếm cứu hộ.Thậm chí còn có những người chuẩn bị đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm cho đội cứu hộ.

Vài bóng đèn trắng được treo cao trên thân cây, dây điện kéo dài, uốn lượn xuống dưới, nối vào máy phát điện được tạm thời đặt trong chiếc lều nhỏ.

Có người quen biết Giang Đồng, nhiệt tình mời "Bác sĩ Giang" ăn một bát chè trôi nước, anh phẩy tay, cười lịch sự từ chối.

Đi vòng qua đó, anh đến khu y tế dã chiến. Bác sĩ trực ban vừa xong một lượt kiểm tra, nhìn thấy anh, uể oải vẫy tay: "Bốn giờ sáng nay có mấy người được đưa vào."

Nghĩ đến việc tối nay Trần Tử Kiêm cũng tham gia cứu hộ, Giang Đồng hỏi: "Những người cứu hộ đã quay lại hết chưa?"

"Có lẽ họ đều đã về rồi." Bác sĩ nọ chỉ ra bên ngoài. "Họ sang bên cạnh nghỉ ngơi đó."

Ra khỏi lều, đi theo hướng đồng nghiệp chỉ một lúc, Giang Đồng nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.

Ánh sáng bên đó rất mờ, anh chỉ có thể thấy lờ mờ một nhóm người tụ tập, có người đứng, có người ngồi, nhưng không nhìn rõ là ai.

Anh hơi ngơ ngác dừng lại, đang cố nhận diện thì một bóng dáng cao lớn từ trong đám đông đứng dậy.

Lần này, Giang Đồng không do dự mà bước tới.

Chưa kịp đi vào vùng sáng, cổ tay anh đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Anh hơi ngẩng mặt lên, xác nhận người trước mặt là Trần Tử Kiêm. Hắn đứng ngược sáng, chỉ có đồng tử lấp lóe chút ánh sáng le lói.

"Trần... ưm..." Nửa câu sau của Giang Đồng bị Trần Tử Kiêm cắt ngang, nuốt trọn giữa môi răng. Trong màn đêm tối mịt, ngay phía sau họ là nhóm người vẫn đang rộn ràng, Trần Tử Kiêm một tay siết chặt cổ tay anh, tay còn lại ôm lấy khuôn mặt anh.

Hai bàn tay hắn đều thô ráp, lại mang theo hơi lạnh của đêm tối, nhưng nụ hôn dành cho Giang Đồng lại rất nóng bỏng. Dù cách lớp vải áo, Giang Đồng vẫn cảm nhận được nhịp tim hắn đang tăng tốc, đập dồn dập.

Tách nhau ra, Trần Tử Kiêm thở dốc bên tai anh, môi dán sát vành tai, nửa như giải thích: "Anh thấy là em rồi..."

Hắn lại lặp lại một lần nữa: "Nhớ em quá."

Họ không thể đứng đây quá lâu được. Rất nhanh, Trần Tử Kiêm lùi lại một bước, cùng Giang Đồng đi về phía vùng sáng.

Khi sắp đến gần nhóm người, Trần Tử Kiêm chủ động buông tay anh ra.

"Chúng ta phải ở đây đến sáng, chờ người ca sau đến đổi ca." Trần Tử Kiêm nói.

Hai người cùng ngồi xuống bãi cỏ.

"Anh không để Tiểu Tinh trực ca đêm, cậu ấy không có ở đây đâu, đã đi ngủ rồi."

Giang Đồng gật đầu. Anh và Trần Tử Kiêm ngồi rất gần nhau, cùng chia sẻ chút hơi ấm từ cơ thể đối phương.

"Anh tới đây sao không nói cho em biết?"

Ở nơi này, tín hiệu đúng là rất kém, nhưng cũng không đến mức tin nhắn phải mất vài ngày mới nhận được. Nếu Trần Tử Kiêm muốn Giang Đồng biết trước, thì chắc chắn anh đã biết từ lâu rồi.

"Anh nghĩ là tới rồi thì sẽ gặp được em thôi." Trần Tử Kiêm cúi mắt, rồi lại nắm lấy tay anh, giấu vào bóng tối.

"Ừ thì... nói vậy cũng đúng." Giang Đồng nghiêng đầu nhìn hắn. "Nhưng nếu không gặp được thì sao?"

Câu hỏi này dường như chạm trúng một điểm nào đó của Trần Tử Kiêm. Hắn im lặng một lúc, rồi đáp một câu dường như đã được chuẩn bị từ trước.

"Giang Đồng, anh cũng chẳng có cách nào khác."

Câu này hơi khó hiểu, Giang Đồng không nghe ra được hàm ý bên trong, chỉ khẽ lắc đầu, rồi lại hối hận vì mình đã hỏi như vậy. Dù biết thời điểm này không thích hợp, nhưng anh vẫn sát lại gần Trần Tử Kiêm, đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn.

"Không sao cả," Giang Đồng mỉm cười. "Dù không gặp được ở đây, thì về nhà rồi cũng gặp thôi."

Một lúc lâu sau, Trần Tử Kiêm mới đáp: "Ừ."

Giang Đồng nghĩ hắn buồn ngủ rồi, liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn: "Anh tựa vào em ngủ một lúc đi, lát nữa có chuyện gì, em gọi anh dậy."

Nhưng Trần Tử Kiêm chỉ siết chặt lấy tay anh, đan chặt năm ngón vào nhau, nói: "Anh vẫn ổn."

Phía chân trời bắt đầu hửng sáng, màn đêm bớt đen hơn. Ngồi thêm một lúc, Giang Đồng chợt nhớ đến chậu hoa vừa trồng tối qua, liền lấy điện thoại ra, cho Trần Tử Kiêm xem ảnh chụp.

Ánh sáng màn hình điện thoại trong không gian này trông khá chói. Giang Đồng mở bức ảnh hoa cúc nhỏ.

Xung quanh là màu nâu sẫm của đất, chỉ có bông hoa là một sắc vàng nhạt, như một mặt trời bé xíu giữa vũ trụ tối tăm.

"Dễ chăm lắm. Đem về nhà rồi, biết đâu có thể nở kín cả chậu." Trần Tử Kiêm nói.

Đây có lẽ cũng là một vật kỷ niệm không tệ, Giang Đồng nghĩ.

Hôm ấy, Trần Tử Kiêm ngủ một giấc đến tận chiều tối mới tỉnh.

Khi ra khỏi lều, hắn thấy Giang Đồng đang trò chuyện với Thương Tiểu Tinh bên ngoài.

Có vẻ là chuyện vui, vì cả hai đều mang nét cười trên mặt.

Thấy Trần Tử Kiêm đi ra, Thương Tiểu Tinh vẫy tay, còn Giang Đồng thì nhìn hắn từ xa.

Trần Tử Kiêm đi về phía họ, nhưng rất tự nhiên mà dừng lại bên cạnh Giang Đồng.

"Nhị ca, tụi em vừa nhắc đến anh đấy." Thương Tiểu Tinh nói.

"Em không ngờ anh từng dọa thực tập sinh khóc cơ đấy." Giang Đồng nhìn mặt hắn, tỉ mỉ đánh giá. "Nhị ca, không ngờ anh lại là người như vậy đấy."

"Anh không dọa cậu ấy," Trần Tử Kiêm bình thản đáp. "Cậu ấy vừa vào ngày đầu tiên đã thấy hiện trường, là bị máu dọa cho khóc thôi."

Bên cạnh chợt có người gọi một tiếng Hiểu Tinh. Cậu ta quay lại nhìn, phát hiện đó là một người bạn cũ lâu rồi chưa gặp.

Thấy Trần Tử Kiêm và Giang Đồng vẫn đang nói chuyện, cậu ta liền rời đi trước.

"Người như vậy là người thế nào?" Trần Tử Kiêm nhàn nhạt nhìn anh.

Hắn nghiêm túc quá, dường như chẳng tiếp nhận câu đùa của Giang Đồng gì cả,  Giang Đồng giơ tay đẩy nhẹ hắn một cái.

"Chơi với anh chẳng vui gì cả."

"Vậy à?" Trần Tử Kiêm không nhanh không chậm nói. "Anh còn tưởng sau này em chỉ chơi với mình anh thôi chứ."

Dù từng câu từng chữ đều có vẻ nghiêm túc, nhưng Giang Đồng lại cứ cảm thấy hắn đang trêu mình.

Ánh chiều tà phía chân trời đẹp rực rỡ, phủ lên thành phố vừa trải qua tai họa như một điềm báo rằng tất cả rồi sẽ sớm qua đi.

Vẫn còn vương chút mệt mỏi sau giấc ngủ dài, Trần Tử Kiêm lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, nhanh chóng châm lửa, rít một hơi.

Hút thuốc xong, hắn nắm hờ lấy cổ tay Giang Đồng, kéo anh ra sau lều, đứng khuất sau một thân cây lớn. Dù có người đi ngang qua, nếu không lại gần, cũng khó mà phát hiện ra họ.

Trần Tử Kiêm nghiện thuốc nặng, Giang Đồng biết rõ điều đó. Thực ra, ngay cả các bác sĩ trong bệnh viện của anh cũng có không ít người hút thuốc.

Có điều từ bé đến lớn, Giang Đồng chưa từng nếm thử mùi vị của thuốc lá. Không biết có khác gì khi Trần Tử Kiêm hút hay không?

Anh bước lại gần hơn, hỏi: "Thuốc lá có vị thế nào vậy anh?"

Ban đầu, Trần Tử Kiêm nghiêm túc đáp rằng nó đắng. Nhưng thấy Giang Đồng cứ nhìn điếu thuốc trên tay mình, nghe mà chẳng để tâm gì cả, hắn dứt khoát rít một hơi nữa, sau đó thổi làn khói mỏng vào mặt anh.

"Anh làm gì thế?" Giang Đồng bật cười, giật lấy điếu thuốc khỏi miệng hắn.

"Là em nói muốn biết mà."

"Anh chẳng hợp đóng vai lưu manh chút nào." Giang Đồng nhếch khóe môi, quay lưng lại cắn điếu thuốc, học theo dáng vẻ của Trần Tử Kiêm hút một hơi, nhưng bị sặc ngay lập tức, liên tục nói Trần Tử Kiêm lừa mình rồi nhét điếu thuốc trở lại tay hắn.

Trần Tử Kiêm vô tội hỏi: "Anh lừa em chỗ nào?"

Nhưng đây là điếu thuốc Giang Đồng đã cắn qua, Trần Tử Kiêm ngậm vào miệng, cũng không hút nữa, chỉ mặc cho nó tự cháy, tàn thuốc từng chút một rơi xuống.

Buổi tối Trần Tử Kiêm vẫn phải trực đêm. Có lẽ vì sáng mai sẽ rời đi nên hôm nay Giang Đồng ngủ nhanh hơn mọi khi.

Lần này Giang Đồng lại mơ thấy hồ nước. Mặt hồ xanh thẳm, kéo dài vô tận, anh đứng trong nước, đôi chân chìm trong làn nước lạnh buốt, sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn phía trước.

Giang Đồng thử thăm dò bước lên một chút, nhưng dưới nước dường như có một cái hố nhỏ, anh trượt chân ngã xuống, lập tức choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Tiếng ù ù vang vọng trong đầu, Giang Đồng chậm rãi mở mắt, cử động một chút.

Một lúc sau, âm thanh chấn động dần yếu đi, những tiếng động xung quanh trở nên rõ ràng hơn.

Thông thường giờ này sẽ không ồn ào như vậy. Giang Đồng ngồi dậy, mặc áo khoác và đi giày, bật đèn pin điện thoại soi đường, nhẹ nhàng bước ra khỏi lều.

Còn chưa đến khu y tế, anh đã thấy có người đi qua đi lại.

Chẳng lẽ đêm nay lại cứu được thêm vài người sống sót?

Giang Đồng bước đến, vén rèm lều y tế, nhìn thấy trên giường bệnh có một bé trai toàn thân ướt sũng.

Rất nhiều nhân viên y tế vây quanh cậu bé, bên cạnh giường bệnh, Giang Đồng cũng thấy Trần Tử Kiêm.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, giúp cậu bé xắn ống quần, nhưng ngay dưới chỗ hắn ngồi, trên nền đất đã đọng một vệt máu nhỏ.

Rất nhanh có người phát hiện ra Giang Đồng, lên tiếng gọi: "Bác sĩ Giang."

Nghe thấy tiếng gọi, Trần Tử Kiêm quay đầu lại, lộ ra vết thương nơi xương lông mày.

---

Editor: Trong truyện anh Kiêm mlem quá nên tui tha thứ, chứ ngoài đời mà bị trai phà thuốc lá vô mặt là tui xách cái ... chạy tám kiếp. =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro