Chương 33: Bất đẳng thức tình yêu
Bước vào khoảnh khắc của em
Chương 33 - Bất đẳng thức tình yêu
---
Hôm nay rõ ràng là Tống Dục đã ăn mặc rất chỉnh tề. Hắn khoác một chiếc áo măng tô dài phù hợp với thời tiết này, tóc cũng được tạo kiểu kỹ lưỡng, trên người còn xịt nước hoa, mùi hơi nồng.
"Làm sao anh tìm được đến được đây?" Giang Đồng lập tức thu lại vẻ lười biếng ban đầu, ánh mắt trở nên sắc bén.
Tống Dục mở miệng định nói, ánh mắt lướt qua người Giang Đồng một giây rồi chuyển sang Trần Tử Kiêm.
"Trần Tử Kiêm?" Hắn sững sờ, vẻ mặt có phần khó tin.
Bây giờ đã gần trưa, Trần Tử Kiêm vẫn ở trong nhà Giang Đồng, dáng vẻ thư thái như thể vừa mới thức dậy. Lúc ra mở cửa, thậm chí hắn còn chưa mặc áo tử tế, trên bụng có một vết đỏ mờ, lúc này vẫn đang từ tốn chỉnh lại vạt áo, nhìn qua là biết tối qua căn bản không hề rời đi.
Từ đêm đến sáng... bọn họ đã làm gì?
Môi Tống Dục run lên, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Trần Tử Kiêm không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Dục, chậm rãi chớp mắt một cái.
Khoảng trống giữa hai câu hỏi khiến Tống Dục nghĩ đến rất nhiều điều.
"Tôi làm gì với ai thì liên quan gì đến anh?"
Giang Đồng bước lên một bước, vai chắn trước Trần Tử Kiêm, cắt đứt ánh nhìn dò xét của Tống Dục.
Hành động che chở rõ ràng này khiến ngọn lửa nghi ngờ trong lòng Tống Dục bùng lên dữ dội, hắn trừng mắt đầy phẫn nộ: "Bây giờ thay vì nói cho em biết anh tìm đến đây bằng cách nào, có phải em nên giải thích tại sao cậu ta lại ở đây không?!"
Tống Dục giơ tay chỉ vào Giang Đồng, nhưng chưa đầy một giây, cổ tay đã bị Trần Tử Kiêm siết chặt.
Giọng Trần Tử Kiêm trầm ổn, không gợn sóng: "Muốn nói chuyện thì nói đàng hoàng."
Sức của Tống Dục không bằng hắn, vùng vẫy hai cái mà vẫn không thể nhúc nhích được.
"Bỏ ra."
Trần Tử Kiêm cụp mắt, lướt qua đỉnh đầu Giang Đồng một chút rồi mới buông Tống Dục ra. Bàn tay hắn rơi xuống bên hông Giang Đồng, mà Giang Đồng cũng không bài xích, ngược lại còn rất tự nhiên, vô thức nghiêng người về phía hắn một chút.
So với cơn giận vô cớ của Tống Dục, Giang Đồng chỉ cảm thấy vở kịch không hồi kết này khiến anh mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
"Tôi thật sự rất mệt mỏi." Giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh, chỉ có hàng chân mày và khóe mắt là vô tình lộ ra sự chán ghét. "Anh còn muốn gì nữa?"
Tống Dục há miệng: "Anh..."
Bao nhiêu năm rồi không gặp Trần Tử Kiêm?
Trong ký ức, lần cuối cùng gặp là ở đại học, khi Trần Tử Kiêm đến tìm người. Chẳng lẽ sau đó hai người họ vẫn còn âm thầm liên lạc riêng sao?
Hay là, từ trước đến nay Trần Tử Kiêm đã thích Giang Đồng, chỉ chờ lúc anh và Tống Dục chia tay để chen vào, thậm chí ngay cả khi bọn họ vẫn còn bên nhau...
Tống Dục không nhịn được nhíu mày.
Hắn thừa nhận mình đa nghi, không chấp nhận bất kỳ ai quá gần gũi với Giang Đồng. Hồi trung học, Trần Tử Kiêm đã rất thân với Giang Đồng, cho nên...
"Giang Đồng, trước đây em nói tình cảm của chúng ta có vấn đề, anh cứ tưởng đó chỉ là lỗi của mình anh." Hắn bỗng nhiên bật cười, như thể vừa chợt hiểu ra điều gì, sau đó nhìn Trần Tử Kiêm:
"Lúc học đại học tôi còn thấy cậu đáng thương mà giúp đỡ cậu, không ngờ cậu lại là loại người này."
"Cậu đã sớm muốn ở bên Giang Đồng đúng không? Hai người ngủ với nhau rồi chứ gì?"
Lời còn chưa dứt, Giang Đồng đã vung tay giáng cho hắn một cái tát.
Cú tát dùng lực rất mạnh, Tống Dục lảo đảo về phía sau, suýt nữa đánh rơi bó hoa trong tay. Má hắn nhanh chóng đỏ bừng lên, hắn sững sờ nhìn Giang Đồng.
"Em..."
"Tôi với anh đã sớm không còn liên quan gì đến nhau, tôi làm gì là quyền của tôi, không cần báo cáo với anh." Giang Đồng nâng mắt, ánh nhìn lạnh lùng. "Lý do chúng ta chia tay trong lòng anh cũng biết rất rõ, đừng vu khống người khác."
"Anh cũng biết gia đình tôi rồi đấy, nếu còn tiếp tục quấy rầy tôi thì đừng mong công ty nhà anh có thể vực dậy."
Ở bên nhau mười năm, Tống Dục hiểu rõ Giang Đồng là một người ít khi dao động cảm xúc, nhưng chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng đến mức này.
Trước đây dù Tống Dục có thường xuyên mắc lỗi, Giang Đồng cũng hiếm khi trách cứ. Có lúc anh bảo hắn làm việc nhà mà hắn quên mất, Giang Đồng chẳng nói chẳng rằng gì mà chỉ lặng lẽ tự làm. Có lúc vào những ngày lễ mà hắn không nhớ, Giang Đồng vẫn tặng quà cho hắn như thường, ánh mắt anh cũng chẳng tỏ ra quá thất vọng, vậy nên hắn lại tiếp tục quên. Có lúc Tống Dục vì công việc mà phải tiếp khách, chẳng may dính phải mùi son phấn trở về, Giang Đồng vẫn sẽ ôm lấy hắn. Có lúc hắn quá phụ thuộc vào gia đình mà không dám công khai mối quan hệ của cả hai với ba mẹ, nhưng Giang Đồng chưa từng để tâm.
Tống Dục cứ nghĩ rằng hắn sẽ nhận được sự bao dung của Giang Đồng cả đời. Nhưng tại sao lại không chứ? Hắn bị ép kết hôn, tuy Giang Đồng thực sự giận nhưng cũng đã tha thứ rồi mà.
Tống Dục vô thức lùi về phía sau một bước, nhìn thấy Trần Tử Kiêm nghiêng người, cánh tay vòng qua xương quai xanh của Giang Đồng, ôm chặt lấy anh. Giây tiếp theo, cánh cửa đóng sầm lại trước mắt hắn.
Gió lạnh thổi vào từ bên ngoài chợt biến mất. Trần Tử Kiêm nắm lấy bàn tay còn hơi run của Giang Đồng.
Bên ngoài im lặng một lúc rồi mới vang lên tiếng bước chân rời đi.
Trần Tử Kiêm nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Giang Đồng, cúi mắt nhìn, lòng bàn tay đã hơi ửng đỏ.
"Lúc nãy tôi không nói gì là vì cảm thấy đây là chuyện của hai người, dù có kết thúc cũng nên do cậu nói ra." Trần Tử Kiêm co ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy trấn an anh. "Đừng giận."
Ngực Giang Đồng hơi phập phồng. Anh rất gầy, lưng cũng mỏng, Trần Tử Kiêm giơ tay đặt lên lưng anh, có cảm giác chỉ cần hơi dùng sức là có thể ôm trọn lấy anh.
"Tôi biết..." Giang Đồng hít vào một hơi. "Chuyện này vốn dĩ là của hai chúng tôi, tôi không muốn kéo cậu vào. Tống Dục là người thế nào, bao nhiêu năm rồi, tôi hiểu rất rõ. Chuyện của chúng tôi, không thể để cậu bị tổn thương."
"Tôi không có ý đó, cậu ta không làm tổn thương được tôi đâu." Trần Tử Kiêm nói, "Tôi chỉ nghĩ cậu muốn tự mình giải quyết, nhưng nếu cậu cần tôi..."
"Cậu nói không sai." Giang Đồng khẽ cười.
"Trước đây chẳng phải nói chỉ cần gặp tôi là sẽ vui hơn một chút sao?"
"Ừ, thật mà." Hương thơm của đồ ăn từ nhà bên cạnh lan sang, Giang Đồng vùi đầu vào áo Trần Tử Kiêm, nói nhỏ: "Tôi đói rồi, muốn ăn cơm cậu nấu."
Trần Tử Kiêm vào phòng tiếp tục thay quần áo. Hắn không đóng chặt cửa, chỉ khép hờ. Mặc từng món đồ lên người, đến khi gần xong, hắn nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vạt áo Giang Đồng.
"Sao thế?" Trần Tử Kiêm chỉnh lại vạt áo. Giang Đồng không nói gì, chỉ ôm hắn từ phía sau, lại dựa vào một lát.
Giang Đồng giải thích: "Cho tôi vui thêm chút nữa."
"Ừm." Trần Tử Kiêm vỗ nhẹ mu bàn tay anh, nắm lấy cánh tay rồi xoay người anh lại, kéo vào lòng mình. "Như này có phải sẽ tốt hơn không?"
Khi ra ngoài, trời đã có chút âm u.
Đi ngang qua thùng rác dưới lầu, Giang Đồng nhìn thấy một bó hoa nằm bên trong, chính là bó hoa lúc nãy Tống Dục cầm.
Anh chỉ liếc qua một cái rồi đi theo Trần Tử Kiêm lên xe.
"Chúng ta đến siêu thị lớn hơn đi." Giang Đồng mở định vị cho Trần Tử Kiêm.
Cuối tuần, siêu thị đông hơn ngày thường. Ở lối vào, Trần Tử Kiêm đẩy một chiếc xe đẩy.
Ngoài rau củ, hoa quả và thịt, Giang Đồng còn mua một số đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn vặt, chất đầy cả xe, đủ để anh ăn trong nhiều tuần.
Mọi thứ đã mua đủ, nhưng Trần Tử Kiêm dường như vẫn chưa có ý định rời đi, ánh mắt nhìn quanh như đang tìm thứ gì đó.
"Cậu còn muốn mua gì sao?" Giang Đồng hỏi.
Siêu thị này cách nhà Trần Tử Kiêm một đoạn, có lẽ hắn không thường ghé qua nên không quen đường.
"Tôi thấy rồi." Trần Tử Kiêm bước đến khu vực trông như bán thiết bị điện tử.
Giang Đồng đi theo, nghe thấy hắn hỏi nhân viên: "Có camera giám sát không?"
Nhân viên rất nhiệt tình giới thiệu cho Trần Tử Kiêm một mẫu camera gia đình. Để xác nhận chức năng, hắn cùng nhân viên đứng trước màn hình máy tính, cẩn thận xem thử hình ảnh mà camera có thể ghi lại.
Đồ điện tử không thanh toán chung với những mặt hàng khác trong siêu thị. Khi Trần Tử Kiêm định trả tiền, Giang Đồng mới ngăn hắn lại: "Nếu là mua cho tôi, vậy để tôi trả."
"Phải phân rõ thế này sao?" Trần Tử Kiêm vẫn đưa thẻ ngân hàng của mình ra.
Tiếng máy quẹt thẻ vang lên, tiền đã được thanh toán xong.
"Về tôi sẽ lắp ở cửa cho cậu, tôi sợ cậu ta lại đến lần nữa." Trần Tử Kiêm cẩn thận đặt hộp đựng camera vào xe đẩy.
Họ trở về với một chiếc xe đầy ắp, may mà cốp xe Trần Tử Kiêm rộng, dù Giang Đồng mua nhiều đồ đến đâu cũng không chiếm quá nhiều chỗ.
"Lát nữa tôi nấu chè đậu xanh cho cậu nhé, trời dần nóng rồi, tôi sẽ nấu nhiều một chút, có thể để tủ lạnh ăn dần."
Trần Tử Kiêm lái xe, vừa nói chuyện với Giang Đồng, vừa nghĩ trong đầu lát nữa về sẽ nấu những món gì.
Trong bếp nhà Giang Đồng, vòi nước chảy rất nhỏ. Giang Đồng dùng một chiếc bát đựng ít đậu xanh, đang rửa sạch.
Trần Tử Kiêm đứng bên cạnh hắn, tay cầm một củ khoai tây đã gọt được một nửa.
Thực ra việc gọt khoai ban đầu giao cho Giang Đồng, nhưng vừa gọt được một lúc, củ khoai tây trong tay anh đã bay ra ngoài, may mà Trần Tử Kiêm nhanh tay bắt lại được.
Giang Đồng nhúng tay vào dòng nước lạnh, đợi khi nước trong bát đã đầy một nửa mới tắt vòi.
"Đại học năm đó, tôi từng đến tìm các cậu, không biết cậu còn nhớ không." Trần Tử Kiêm bỗng nói.
Hắn tiếp tục gọt khoai tây, mắt nhìn xuống, cũng không ngước lên nhìn Giang Đồng.
Chắc là do nhớ đến chuyện Tống Dục vừa nhắc đến. Giang Đồng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
"Tất nhiên là nhớ chứ." Giang Đồng dùng ngón tay vớt vài hạt đậu xanh, nhìn chúng lại rơi xuống nước. "Khi đó cũng không dẫn cậu đi chơi được đàng hoàng."
"Tôi cũng chẳng biết chơi thế nào." Trần Tử Kiêm gọt rất nhanh, đã xong củ khoai tây trong tay. Hắn đặt dụng cụ xuống, tay dính chút nước và vỏ khoai, Giang Đồng thấy vậy, chủ động nhấc bát ra khỏi bồn rửa, nhường chỗ cho hắn rửa tay.
Lúc này Giang Đồng mới nhớ ra, khi ấy anh cũng không rõ vì sao Trần Tử Kiêm lại đến.
Những ngày đó, hắn trông không được vui lắm, nhưng anh cũng không hỏi.
Vài giọt nước bắn ra khỏi bồn, Giang Đồng rút một tờ giấy, bọc lấy một nửa bàn tay Trần Tử Kiêm, lau khô chỗ ướt nhất trên tay hắn.
"Khi đó tôi định đi gặp mẹ mình."
Vì câu nói này, tay Giang Đồng hơi khựng lại, rồi mới ném tờ giấy đã dùng vào thùng rác bên cạnh.
"Hồi đi học chắc có nhiều tin đồn về tôi lắm nhỉ."
"Lúc trước tôi thích chơi bóng, nhưng người trong sân quá loạn, có nhóm hay đi đấu bóng ngoài mời tôi tham gia, tôi không đi, thế là ngày nào cũng đứng trước cửa lớp tôi chờ, nên tôi mới nhận lời, chỉ chơi một lần duy nhất."
Trần Tử Kiêm đặt miếng ớt chuông đã rửa sạch lên thớt, dùng dao trái cây cắt ra.
"Nhưng đúng là mẹ tôi đã bỏ đi vì trước đó bố tôi làm ăn thất bại." Trần Tử Kiêm không thấy khó nói về chuyện này, chỉ là hắn chỉ giải thích với người mà hắn để tâm.
"Khi đó đột nhiên có một số lạ liên hệ tôi, nói bà ấy là mẹ tôi."
Nghe đến đây, Giang Đồng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Anh nhìn Trần Tử Kiêm, hơi ngẩng đầu, rồi bị hắn dùng ngón tay ướt nước chạm nhẹ lên má.
"Đúng như cậu nghĩ đấy." Trần Tử Kiêm hiểu biểu cảm của anh. "Tôi thực sự nghĩ mẹ quay về, tôi đến tìm bà, nhưng hóa ra bà ấy chỉ muốn hỏi xin tiền, thấy tôi không có, còn hỏi thăm tình hình của bố tôi, rồi bảo tôi đi đi."
Một lúc lâu sau, Giang Đồng không biết nên nói gì. Dù khi đó bọn họ chỉ là bạn bình thường, nhưng chẳng phải anh đã quá thờ ơ với tâm trạng của bạn mình rồi sao? Nếu năm ấy anh chịu hỏi thêm một câu, có lẽ Trần Tử Kiêm đã nói với anh rồi. Khi đó, trong lòng hắn chắc hẳn bất an nhiều hơn vui mừng, nên mới có biểu hiện thất thần như vậy.
Rõ ràng là chuyện của rất nhiều năm trước, thế nhưng khoảnh khắc này, Giang Đồng lại nhớ lại đặc biệt rõ ràng.
"Giờ bà ấy còn liên lạc với các cậu không?" Giang Đồng hỏi.
"Còn, ba tôi đã cho bà ấy một ít tiền."
"Hồi cấp ba, ba tôi cùng bạn làm ăn, nhưng bị lừa. Bọn họ ôm hết tiền bỏ trốn, số nợ chưa trả vì kinh doanh thua lỗ cũng dồn lại, khiến chủ nợ tìm đến nhà tôi. Sau đó tôi và ba cùng đi làm thuê, rốt cuộc cũng trả hết số nợ ấy, ông mới có thể làm lại từ đầu."
Nước trong bát sứ không còn gợn sóng, đậu xanh đã chìm xuống đáy.
Trần Tử Kiêm nói: "Đậu xanh phải ngâm một lúc đã."
Hắn dừng lại, rồi bổ sung: "Tôi quên mất, tốt nhất là nên ngâm qua đêm."
Ngày mai có lẽ hắn sẽ không còn ở đây nữa.
"Hay là tôi mang về, nấu xong lại mang qua cho cậu?"
"Đừng phiền phức thế." Giang Đồng đẩy tay hắn ra một chút, "Ngày mai cậu có cần tăng ca không?"
Trần Tử Kiêm nghĩ một lúc rồi đáp: "Không cần."
"Tôi cũng vậy, tan làm rồi cậu qua đây, chúng ta cùng nấu chè đậu xanh."
Dường như mang theo ý muốn an ủi hắn, Giang Đồng hơi nghiêng người lại gần hắn một chút.
"Khi tôi còn nhỏ..." Trần Tử Kiêm nhìn thẳng vào mắt anh, "Trước khi mẹ đi, bà từng nghĩ đến chuyện đưa tôi đi trước."
"...Ý cậu là gì?" Giang Đồng hỏi.
Anh chợt nảy ra một suy đoán không hay ho chút nào, suy nghĩ khựng lại trong thoáng chốc, rồi để ý thấy con dao trong tay Trần Tử Kiêm đang chậm rãi hạ xuống.
"Bà ấy không thích tôi, không muốn tôi nữa, định vứt bỏ tôi."
Giang Đồng cảm thấy lưỡi dao kia sẽ cứa vào ngón tay hắn, anh khẽ nhíu mày, theo bản năng vươn tay giữ lấy.
Đầu ngón tay bị lưỡi dao ép xuống, một cơn đau nhẹ lướt qua.
"Giang Đồng." Trần Tử Kiêm buông con dao ra, cầm tay anh kéo lại gần quan sát.
May là không có vết thương. Giang Đồng cũng hoàn hồn, nói: "Tôi cứ tưởng... Không sao rồi."
"Nhưng cũng không thể đưa tay ra đỡ như vậy chứ." Trần Tử Kiêm căng thẳng, giọng nói có phần không vui. Hắn lại kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì, nhưng vẫn muốn dán cho anh một miếng băng cá nhân, bị Giang Đồng giữ tay lại.
"Thật sự không sao, không bị cứa trúng."
Anh nhìn hắn, rồi nói ra điều khiến mình thất thần ban nãy: "Tôi không nghĩ lại là như vậy. Nhưng sau này sẽ không còn nữa. Trần Tử Kiêm của bây giờ đã khác Trần Tử Kiêm trước kia rồi, chẳng ai có thể dùng tin đồn để tổn thương cậu, cũng chẳng có người thân nào sẽ rời bỏ cậu nữa."
Giang Đồng nói rất nghiêm túc. Anh biết rõ Trần Tử Kiêm kể những chuyện này cho mình, không mang theo ý cầu xin thương hại, có lẽ thậm chí cũng chẳng quá đau buồn, chỉ đơn giản là muốn nói ra một phần trong cuộc đời hắn, không giấu giếm anh.
Trần Tử Kiêm hiểu rằng Giang Đồng đã hiểu. Hắn cụp mắt nhìn anh.
"Hồi cấp ba, được làm bạn cùng bàn với cậu, tôi thấy mình khá may mắn."
Lúc Giang Đồng chưa thật sự hiểu Trần Tử Kiêm, anh không tùy tiện suy đoán. Sau khi đã hiểu hắn, anh càng không tin những lời đồn đại, cũng chưa bao giờ có thành kiến. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, những chuyện nhỏ nhặt ấy lại quan trọng với Trần Tử Kiêm đến nhường nào, nhưng anh vẫn cứ làm vậy.
Vì Giang Đồng vốn là một người như thế.
Anh hay nói sự chân thành của Trần Tử Kiêm có sức lay động lòng người, nhưng thật ra, chính anh cũng đã hấp dẫn hắn theo cách đó.
Có lẽ là do Trần Tử Kiêm chủ động nghiêng người tới trước, thế nên hai người lại trao nhau một nụ hôn rất nhẹ.
Giang Đồng nói mình đói rồi, Trần Tử Kiêm bèn quay người tiếp tục nấu cơm cho anh. Giang Đồng cũng không đi đâu, chỉ ở lại trong bếp, thỉnh thoảng nếm thử những món ăn vừa mới ra lò.
Giữa làn hơi nóng lượn lờ, biểu cảm của Giang Đồng sống động như ánh nắng hiếm hoi vào mùa xuân ở Lâm Sơn.
Có một khoảng thời gian rất ngắn, Trần Tử Kiêm từng đắm chìm trong chấp niệm pha lẫn chút oán trách: Vì sao Giang Đồng không thể thích hắn?
Nhưng ngẫm lại, hắn vẫn thấy điều đó thật vô lý. Khi ấy, bản thân hắn vốn không có gì đáng để người khác yêu thích cả.
Hắn từng chứng kiến rất nhiều cuộc hôn nhân bình thường, biết rõ một tình yêu lâu dài cần có những điều kiện gì. Hắn học toán không quá giỏi, nhưng đã nhiều lần thử tính toán, đem hết thảy so sánh, cộng trừ nhân chia thế nào cũng thấy mình còn cách Giang Đồng quá xa.
Qua rất nhiều năm, Trần Tử Kiêm vẫn như một học sinh vò đầu bứt tai trong phòng thi, đề bài đã đặt trước mặt, hắn tính toán đến tận phút cuối mới phát hiện ra cách duy nhất để biến bất đẳng thức thành phương trình cân bằng.
Có lẽ còn có một khả năng hiếm hoi khác, hắn không chỉ có được tình yêu của Giang Đồng, mà còn là người giành được điểm số cao nhất.
Cuối cùng hôm nay Giang Đồng cũng được ăn một bữa cơm ngon do hắn nấu, rồi cùng hắn xem một bộ phim.
Chỉ có điều là chiếc sô pha trong ký túc xá không mềm mại như chiếc sô pha trong căn nhà thuê trước kia của Trần Tử Kiêm, gối ôm cũng chỉ có một cái.
Bộ phim là một câu chuyện khoa học viễn tưởng truyền thống về việc con người cứu lấy Trái đất. Giang Đồng thấy tình tiết hơi cũ, nhưng hiệu ứng hình ảnh cũng không tệ. Xem đến đoạn sau, anh cảm thấy ngồi không thoải mái, bèn co chân lại, dần dần tựa lên vai Trần Tử Kiêm.
Trên người hắn toàn là cơ bắp, cứng rắn vô cùng, gối lên thực ra không dễ chịu, nhưng Giang Đồng lại có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn, thế nên không nỡ rời đi.
Khi bộ phim chiếu đến đoạn cuối, màn hình dần tối lại, cả căn phòng cũng chìm vào bóng đêm. Giang Đồng hơi buồn ngủ, nhưng lại không muốn Trần Tử Kiêm cứ thế rời đi, bèn khẽ nghiêng người về phía hắn.
Cánh tay Trần Tử Kiêm vòng qua eo Giang Đồng, chỉ dùng một chút lực liền kéo anh sát lại gần. Họ bắt đầu nụ hôn không biết là lần thứ mấy trong mấy ngày nay. Nụ hôn kéo dài đến mức khóe môi Giang Đồng cũng vương lại chút nước, Trần Tử Kiêm cúi đầu hôn một cái, nhẹ nhàng ôm lấy anh, để anh ngồi trên đùi mình.
Bọn họ như vậy... có được xem là đang ở bên nhau không?
Có lẽ vẫn chưa, vẫn cần một lời tỏ tình mới đúng.
Nghĩ đến đây, bàn tay Trần Tử Kiêm vô thức siết chặt một chút khiến Giang Đồng khẽ run rẩy. Anh hơi ngẩng mặt lên, hơi thở gấp gáp, tiếng thở nghe rất êm tai. Trần Tử Kiêm rất thích, muốn nghe thêm một chút, bèn chậm lại một chút.
Ngồi sát nhau như vậy, không phản ứng nào có thể giấu đi, cũng chẳng ai định giấu.
Bộ đồ mặc nhà rộng rãi, Trần Tử Kiêm dùng ngón tay kéo áo Giang Đồng xuống, đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da anh, chỉ một động tác nhẹ nhàng, đã khiến hơi thở Giang Đồng khẽ nghẹn lại.
Nhưng Trần Tử Kiêm không định làm gì quá phận, chỉ là muốn khiến Giang Đồng thoải mái hơn một chút.
Trong bóng tối, Trần Tử Kiêm với tay tìm điều khiển, tắt hẳn màn hình tivi.
Hắn ôm ngang Giang Đồng, đặt anh ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì quỳ xuống trước mặt anh.
...
[Editor: tự tưởng tượng đi nhé, toi không edit thiếu đâu toi thề =)) ]
Hai má Giang Đồng đỏ ửng, cả người như bị hơi nóng bao trùm. Đôi mắt anh mang theo chút mơ màng, nhưng vẫn mò lấy hộp khăn giấy, chẳng biết đã rút bao nhiêu tờ, lau nhẹ gương mặt Trần Tử Kiêm. Hình như vẫn chưa đủ, Giang Đồng có chút sốt ruột, vo tròn mấy tờ giấy đã dùng rồi vứt sang bên, đứng dậy bật chiếc đèn sàn không quá sáng.
Anh còn chưa nhìn rõ Trần Tử Kiêm, người kia đã đứng lên, nói: "Thôi, để tôi đi rửa."
Giang Đồng ngồi trên sofa, nhìn theo bóng lưng Trần Tử Kiêm bước vào phòng tắm.
Trong tiếng nước chảy róc rách, Giang Đồng cũng chỉnh trang lại bản thân. Anh vừa đứng dậy đã thấy Trần Tử Kiêm đẩy cửa bước ra, đi về phía mình.
"Ngủ ngon, tôi về trước đây." Biểu cảm hắn không quá bình tĩnh, thậm chí còn hơi hoảng hốt.
Nói xong lời tạm biệt, Trần Tử Kiêm vừa xoay người, lại dừng bước, quay lại nhìn anh: "Cậu có cảm thấy..."
Thấy hắn muốn nói gì đó, Giang Đồng chờ đợi: "Gì cơ?"
"Chuyện này... có phải quá nhanh không?" Trần Tử Kiêm mím môi, "Tôi không định như thế này, tôi không phải vì..."
"Tôi biết." Giang Đồng nghiêm túc một chút, "Tôi chưa từng nghĩ như vậy, cậu cũng đừng nghĩ thế nữa."
Trần Tử Kiêm cần một lời tỏ tình.
Giang Đồng biết, anh cũng sẽ chuẩn bị thật tốt.
---
Editor: Không uổng công t chờ mong từ Tấn Giang, H cua đồng bạc bẽo vô cùng =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro