Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Sau khi trải qua một thời gian dài với những suy tư và sự phân tích, cuối cùng Lương Nhiễu Tây cũng hoàn thành bài viết của mình.

Biên tập viên, sau khi đọc xong chương cuối của tiểu thuyết mới, đã vui mừng gửi tin nhắn qua điện thoại: "Viết tốt lắm, không uổng công chờ đợi!"

Lần này trở về tinh thành, ngoài việc chăm sóc bà Lý, thì việc hoàn thành tiểu thuyết mới cũng là lý do chính khiến anh trở về. Sau khi viết xong chương cuối cùng, anh đã suy nghĩ rất nhiều, trải qua những đêm mất ngủ, gần đây không hiểu sao, có lẽ là do cảm xúc dâng trào, mà kết thúc lại mượt mà và trôi chảy như vậy.

Biên tập viên ở đầu bên kia nói: "Đúng rồi, có rất nhiều thư của độc giả gửi đến, tất cả đều gửi đến nhà xuất bản. Hôm trước tôi đã chuyển về cho anh, chắc giờ sắp đến rồi đấy?"

"Lại có nhiều như vậy sao?" Lương Nhiễu Tây tự giễu nói, "Chắc là họ đang thúc giục tôi viết nhanh hơn."

Biên tập viên cười lớn: "Vậy tôi phải cảm ơn họ rồi."

Chiều hôm đó, Lương Nhiễu Tây nhận được một bưu phẩm, mở thư tín ra, những lá thư đến từ khắp nơi. Anh mở từng phong thư, đọc từng lá thư một.

Đọc đến cuối cùng, có một phong thư khá đặc biệt, bên trong có mười mấy trang giấy viết tay, khi nhìn vào phần chữ ký, hắn nhận ra người gửi là một tên quen thuộc, "Cố lên".

Mỗi lần nhìn thấy chữ "Cố lên", anh đều bị chữ ký này làm cho buồn cười.

Mà sở dĩ quen mắt, người này là một độc giả từ những ngày đầu Lương Nhiễu Tây bắt đầu viết, mỗi năm người này đều gửi cho anh rất nhiều thư.

Anh còn nhớ rõ, dù bản thân còn non nớt, chưa đủ thành thục trong việc xử lý mọi chuyện, nhưng người tên "Cố lên" lại luôn ở bên, kiên trì ủng hộ anh từ tận đáy lòng. Người này còn thể hiện rằng, chỉ cần là sách của Lương Nhiễu Tây, dù thế nào cũng sẽ là người đầu tiên mua ngay

Lúc đó, Lương Nhiễu Tây vừa mới bước chân vào xã hội, còn chưa kịp ổn định lại sau cuộc chia tay.

Cuộc sống bận rộn cứ đè nặng lên anh, khiến anh gần như không thể thở nổi. Anh dồn hết mọi ý tưởng vào những gì mình viết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nhận lại bất cứ điều gì, càng không hy vọng xa vời có được một người đọc như "Cố lên" để duy trì, động viên.

Nhưng người đọc ấy thật tốt, dù ở giữa đại dương mênh mông của đám đông, vẫn luôn giữ vững niềm tin dành cho anh. Điều này thật sự như một giấc mơ, còn không thực tế hơn là mộng tưởng.

Anh nhìn những dòng chữ của "Cố lên", nghĩ thầm, nếu không có người duy trì, dù chỉ có một vài người đọc, anh vẫn sẽ kiên trì tiếp tục, may mắn thay, cuối cùng anh cũng đã tìm được con đường cho riêng mình, không làm phụ lòng kỳ vọng của mọi người.

Thực ra, "Cố lên" chẳng hề yêu cầu gì từ anh, những bài viết của "Cố lên" rất giản dị, ngoài việc thảo luận về các nhân vật và tình tiết trong các lá thư, còn có rất nhiều lời khen ngợi dành cho anh. Tựa như những lời khích lệ từ chính tay anh viết ra, chẳng chút tiếc rẻ, thư tín phần lớn đều chỉ là những lời như thế.

Lương Nhiễu Tây vừa đọc, vừa cảm thấy vui mừng. Anh cười, đọc hết tin nhắn từ "Cố lên". Đọc đến cuối cùng, anh đưa hết những lá thư của mình lên, cất vào nơi dành riêng cho độc giả.

Khi mở ngăn kéo, Lương Nhiễu Tây tìm kiếm cuốn sách đã kẹp giấy, một bức chân dung rõ ràng bỗng vụt vào mắt anh.

Anh nhặt lên xem, đó là bức tranh vẽ mà cô nữ sinh ở cửa hàng bún gạo đã đưa cho anh.

Hà Kính đã đi cả ngày, trên WeChat nói rằng sẽ về vào tối nay, nhưng không nói rõ thời gian.

Lương Nhiễu Tây chăm chú nhìn tờ giấy vẽ, trong lòng anh hiện lên hình bóng của Hà Kính. Không hiểu sao, chỉ mới một thời gian ngắn sau khi Hà Kính rời đi, anh đã cảm thấy thiếu vắng, không quen.

Thật sự là, hồng hài nhi này rốt cuộc thích anh ở điểm gì?

Anh tiếp tục nhìn vào tờ giấy vẽ, càng thêm tập trung, rồi lật mặt trái của nó, đột nhiên phát hiện một điều mới mẻ – ở góc dưới bên trái có một dòng chữ.

"Sóng trào còn biết hồi yên, Tương tư một thoáng triền miên chẳng lìa", đó là một hàng thơ.

Chữ viết thanh thoát, đầu bút nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, nhưng lại rất quen mắt. Lương Nhiễu Tây dần dần nheo lại đôi mắt, câu thơ này anh đã từng trích dẫn trong một tác phẩm của mình, nằm trong cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh, một tác phẩm mà khi ấy anh chuẩn bị tốt nghiệp đại học, cũng là cuốn sách chính thức đầu tiên được xuất bản của anh.

Anh không thể ngồi yên, lập tức đứng lên, tìm cuốn sách đó trên kệ sách, lật nhanh đến trang có câu thơ kia. Ngón tay của Lương Nhiễu Tây xoa nhẹ trên trang giấy, như thể tìm được một bản gốc quý giá, một tác phẩm hiếm hoi.

Nếu đây thực sự là tranh của Hà Kính, thì việc câu thơ ấy xuất hiện trên tờ giấy vẽ chẳng phải là sự trùng hợp quá lớn hay sao?

Lương Nhiễu Tây bất giác đặt quyển sách xuống, ánh mắt lại dán vào tờ giấy vẽ. Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. 

Là Hà Kính gọi đến.

"Anh?" Hà Kính ở đầu dây bên kia hỏi anh, "Đang làm gì thế?"

"Vừa mới nhận được một gói chuyển phát nhanh, mới mở xong." Lương Nhiễu Tây trả lời, đôi mắt vẫn không rời khỏi câu thơ trên tờ giấy. Suy nghĩ trong lòng anh rối bời, mọi thứ lộn xộn cho đến khi trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Hắn đột ngột ngồi thẳng dậy, tai nghe loáng thoáng giọng Hà Kính hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Lương Nhiễu Tây đáp qua loa, sau đó vội vàng tìm kiếm tất cả thư từ mà người ký tên là "Cố lên" đã gửi cho mình.

"Không phải lại ăn cơm hộp đấy chứ?" Hà Kính đùa nhẹ.

"Không, cơm hộp làm sao ngon bằng đồ ăn em nấu được." Lương Nhiễu Tây buột miệng, nói xong mới cảm thấy không ổn, nhưng câu nói đã thốt ra thì chẳng thể rút lại. Anh ngừng lại vài giây, đành gượng gạo cười cho qua chuyện.

Đầu dây bên kia, Hà Kính im lặng một lúc lâu. Lương Nhiễu Tây chỉ nghe thấy một tiếng thở nhẹ, rồi giọng Hà Kính trầm thấp vang lên: "Anh, em nhớ anh."

Lương Nhiễu Tây tay vội tâm loạn, ngoài miệng vẫn cố tỏ vẻ tự nhiên. Anh bật loa ngoài, giả vờ thoải mái, dùng giọng điệu của một người anh cả mà nói: "Mới xa có một ngày, em có phải trẻ con đâu... Tối nay mấy giờ em bay? Muốn anh ra đón không?"

"10 giờ." Hà Kính ngập ngừng một lúc rồi từ tốn đáp: "Không cần đâu, nhà cách sân bay xa quá, không tiện đi lại. Anh cứ ở nhà chờ em về là được."

"Được." Lương Nhiễu Tây cũng không cối chấp, bởi lẽ điều này vừa hay hợp ý anh. Anh đờ đẫn nhìn chằm chằm những lá thư trong tay, mỗi bức thư ký tên "Cố lên" đều đã được tìm ra, nhưng khi đối chiếu với câu thơ trên tờ giấy vẽ, Lương Nhiễu Tây bỗng chốc như mất hết ngôn từ.

Anh không thể tin nổi, những lá thư trên tay rơi xuống đất, vội vã nhặt lại từng cái.

Trong khoảnh khắc anh nhặt lên, giọng nói từ điện thoại vang đến: "Anh, vậy anh có nhớ em không?"

Thấy Lương Nhiễu Tây không trả lời. Giọng Hà Kính ở đầu dây bên kia bỗng trầm xuống, mang theo chút gì đó vừa mạo hiểm vừa bất chấp.

Bốn năm trời.

Lương Nhiễu Tây đưa tay dụi mắt, trong lúc nhất thời, lòng anh như bị cuốn vào một thứ cảm xúc mơ hồ. Những dấu vết để lại chẳng rõ ràng, chỉ có thể lần mò qua suy đoán. Nhưng anh, với trí thông minh bướng bỉnh của mình, dù đầu óc chẳng thể sắc bén như Hà Kính, cuối cùng vẫn lần ra được chân tướng của mọi chuyện.

Đến cả sự thông minh của Hà Kính cũng không thể che giấu được.

"Em, anh tạm thời có việc, cúp máy trước nhé." Lương Nhiễu Tây nói rồi dứt khoát ngắt điện thoại. Anh thu dọn toàn bộ thư tín, cuối cùng giấu tờ giấy vẽ vào kệ sách. Anh không muốn nhìn thấy những dòng chữ ấy nữa, cảm giác như mỗi con chữ đều bóp nghẹt hơi thở, buộc anh phải đẩy cánh tủ vào sâu hơn.

Nhưng không chú ý, anh vô tình kẹp nát tờ giấy vẽ. Khi phát hiện, Lương Nhiễu Tây vội vàng lấy ra, cẩn thận vuốt phẳng từng đường nếp nhăn.

"Hà Kính..." Giọng anh khẽ run, thì thầm như tự nói với chính mình, "Rất xin lỗi."

Chiều hôm ấy, Lương Nhiễu Tây đi gặp vị khách nam mới mà Lý Vưu đã sắp xếp cho anh.

Vốn dĩ anh không định đi, nhưng trước sự nài nỉ khuyên bảo không ngừng của Lý Vưu, anh đành nén nhịn tính tình mà đồng ý.

Đối phương là người ở Tinh Thành, tên Khúc Hạo Nhiên. Dung mạo và dáng vóc đều ổn, so với mấy người trước đây, anh ta có vẻ bình thường nhất. Thế nhưng, trong suốt bữa ăn, Lương Nhiễu Tây lại cứ thất thần. Anh không thể không nhận ra rằng, dù Khúc Hạo Nhiên trông rất đẹp, nhưng những đường nét ấy lại gợi nhắc đến Hà Kính.

Anh lặng lẽ hỏi Lý Vưu trên WeChat.

Lý Vưu: "Kinh hỉ không? Nếu cậu không thể ở bên em trai mình, vậy thử tìm một người thay thế xem sao!"

Lương Nhiễu Tây cảm thấy cạn lời. Anh thật không hiểu Lý Vưu đã làm cách nào tìm được một người giống Hà Kính đến mức như anh em sinh đôi.

Khúc Hạo Nhiên là người rất lịch sự. Dù Lương Nhiễu Tây thất thần suốt bữa ăn, anh ta vẫn chủ động tìm kiếm chủ đề nói chuyện, không để buổi gặp trở nên tẻ ngắt. Đến lúc thanh toán, Lương Nhiễu Tây muốn chia đôi, nhưng Khúc Hạo Nhiên nhất quyết không đồng ý, giành trả toàn bộ.

Lương Nhiễu Tây cảm thấy áy náy. Buổi gặp này thật vô nghĩa, lãng phí tâm ý của đối phương, anh đúng là tội lỗi chồng chất, khó bút nào ghi.

Sau bữa ăn, Khúc Hạo Nhiên kiên quyết muốn đưa anh về nhà. Lương Nhiễu Tây từ chối không được, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.

Cuối thu đầu đông, thời tiết se lạnh. Khi xe dừng trước cổng khu chung cư, Lương Nhiễu Tây khom người cảm ơn Khúc Hạo Nhiên, định rời đi, thì bị anh ta gọi lại.

"Chờ một chút."

"Hử?"

Khúc Hạo Nhiên bất ngờ ôm lấy anh. "Có thể ôm một chút không?"

Lương Nhiễu Tây cảm thấy trống rỗng: "Xin lỗi."

Khúc Hạo Nhiên lắc đầu, nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không sao đâu. Anh đoán em chắc đã có người trong lòng. Thành thật mà nói, anh có thiện cảm với em và cũng muốn tiến xa hơn. Nhưng anh không muốn trở thành kẻ quá cố chấp. Dưa hái xanh sẽ không ngọt mà."

Lương Nhiễu Tây định giải thích, nhưng cuối cùng nhận ra mọi lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa. Anh im lặng, đáp lại Khúc Hạo Nhiên bằng một cái ôm thật chặt và ấm áp.

"Anh xứng đáng được hạnh phúc hơn." Anh khẽ nói.

Anh đứng nhìn theo chiếc xe của Khúc Hạo Nhiên dần khuất bóng, thở dài một hơi, đang định quay người lên lầu, thì một bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống đầu mũi anh.

Tuyết rơi.

Đây chắc chắn là trận tuyết đầu tiên của năm nay ở Tinh Thành. Những bông tuyết bay lả tả, không gian xung quanh sáng lên với ánh đèn cam vàng của các ngôi nhà, như thể đang đợi anh trở về. 

Giờ phút này, Lương Nhiễu Tây không cảm thấy lạnh, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên nhớ đến một người. Anh đứng đó một lúc, run rẩy một chút, lẩm bẩm một câu: "Quá vớ vẩn," rồi nhún vai, quay người đi vào hành lang.

Anh đi khá chậm, cho nên không hề nghĩ rằng mình sẽ gặp Hà Kính ngay tại hành lang.

Hà Kính đứng đó, mang theo một chiếc túi, ngay chỗ bóng tối bị cắt ngang bởi ánh sáng cam, sắc mặt trầm tư, giống chiếc cột cắm tại chỗ, như thể đợi thật lâu.

"Em về rồi." Lương Nhiễu Tây nói, nói, nở một nụ cười, "Vẫn ổn chứ? Không phải bảo là hơn 10 giờ tối mới đến à, sao lại..."

Câu nói chưa dứt, Hà Kính đã bước một bước tiến lại gần anh.

Lương Nhiễu Tây cảm thấy một cơn gió lạnh xộc tới, toàn thân lập tức trở nên rét buốt. Khi anh nhìn vào đôi mắt của Hà Kính, anh thế mà nhận ra một chút gì đó mất mát trong ánh mắt ấy.

"Người kia là ai?"

Lại tiến thêm một bước, Hà Kính không cho anh bất kỳ cơ hội nào để tránh ánh mắt ấy, như thể một chiếc radar dính chặt vào anh.

"Anh." Giọng Hà Kính có chút run rẩy, không rõ là vì lạnh hay vì lý do khác, giọng nói hơi khàn.

"Cậu ấy là..." Lương Nhiễu Tây cúi đầu, không hiểu sao lại muốn nhìn xuống đất, nơi chỉ có những bậc thang bê tông màu xám và tay vịn kim loại đã sờn, ánh nhìn hằn lên chút gì đó như một đám mây đen đáng sợ. "Cậu ấy là đối tượng hẹn hò của anh."

"Hẹn hò?" Hà Kính hỏi, trong giọng nói đầy sự nghi ngờ và mất mát, dời non lấp biển tiến lại gần Lương Nhiễu Tây.

"Ừ." Lương Nhiễu Tây ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hà Kính. Nhưng anh vẫn chưa kịp nhận ra cảm xúc sâu xa hơn trong đôi mắt ấy. Chỉ trong tích tắc tiếp theo, anh đã bị Hà Kính đẩy mạnh vào tường. Một tiếng "bang" vang lên, không gian nhỏ hẹp của hành lang lập tức bị bóng tối nuốt chửng. Cửa sổ gần đó chỉ để lại tiếng gió và hơi thở thô ráp của Hà Kính.

Lương Nhiễu Tây cảm nhận được tay mình bị Hà Kính nắm chặt, không thể nhúc nhích. Mọi thứ xung quanh, từ hơi thở đến ánh nhìn, đều bị Hà Kính chiếm lĩnh. Hà Kính không để cho anh một chút không gian để thở, cũng không cho anh cơ hội nói một lời nào.

Nụ hôn của Hà Kính như một cơn sóng vỗ vội vã, mạnh mẽ. Lương Nhiễu Tây, đầu óc choáng váng trong hai giây, nhưng ngay lập tức anh lấy lại được sự tỉnh táo, sử dụng toàn bộ sức lực của mình để đẩy Hà Kính ra.

Tuy nhiên, Hà Kính mạnh mẽ hơn anh. Mọi sự chú ý của dồn vào đôi môi, nụ hôn không biết giằng co bao lâu, dài đến mức tưởng chừng như cả thế kỷ trôi qua.

Khi Hà Kính buông ra, đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào đầy thương tổn: "Anh, xin lỗi, em... Em thích anh."

Lương Nhiễu Tây cảm thấy như đầu óc mình trống rỗng, cố gắng tìm lại chút sức lực sót lại, giọng nói rất khẽ, đáp lại: "Em buông anh ra trước đã."

Hà Kính từ từ buông tay, nhưng vẫn không thể rời xa, tựa lưng vào lan can sau lưng, dáng vẻ suy sụp.

Lương Nhiễu Tây không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo rồi bước nhanh lên lầu.

"Không... Em không bỏ." Hà Kính lại một lần nữa dùng sức chế trụ Lương Nhiễu Tây, đẩy mạnh anh vào tường. Hơi thở của cả hai như muốn hòa vào nhau, cảm giác ngày càng mãnh liệt hơn, vội vã hơn, như thể không thể tách rời.

Lương Nhiễu Tây không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy môi mình bị Hà Kính hôn mạnh mẽ, không thể chống cự, anh không muốn cho Hà Kính một cơ hội, quay đầu đi, ánh mắt cố gắng dời khỏi người đối diện.

Hà Kính siết chặt tay, chỉ có thể cảm nhận từng khe hở, như thể sức lực đã cạn kiệt, hắn cảm thấy mình sắp sụp đổ, nhưng vẫn không buông. Lương Nhiễu Tây đã phản ứng, nhưng Hà Kính không thể nào dừng lại. Mọi thứ xung quanh hắn như sụp đổ, chỉ còn lại những cảm xúc không thể kiểm soát, mắt hắn đầy ứ nước, nhưng vẫn cố không để giọt lệ nào rơi xuống. Hắn không thể khóc, tuyệt đối không thể.

"Chúng ta không có khả năng." Lương Nhiễu Tây nói, âm thanh mỏng manh như thể đã mất hết sức lực.

"Sao lại không có khả năng?" Hà Kính không chấp nhận, từng chữ hắn nói đều đầy ấm ức, như cắn răng nhẫn nhịn. "Anh, từ bốn năm trước em đã biết xu hướng giới tính của mình, vì sao không thể? Trong suốt bốn năm qua, em đã thích anh, sao anh lại muốn né tránh em?"

Hà Kính nhìn vào đôi mắt của Lương Nhiễu Tây, nhưng không thể thấy rõ ràng cảm xúc trong đó. Lương Nhiễu Tây vẫn giữ im lặng, không như trước kia, giờ phút này, anh giống như đã bị bóng tối bao phủ, những dịu dàng mềm mại đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự cấm kỵ đang lan tràn, không có lối thoát.

Một sức mạnh rõ ràng khiến Hà Kính tỉnh táo, hắn bị Lương Nhiễu Tây đẩy ra, nhưng Lương Nhiễu Tây  không nói một lời, chỉ quay đầu bước lên bậc thang. Hà Kính nhanh chóng dùng tay giữ chặt cổ tay anh, "Anh, em xin anh đấy."

Lương Nhiễu Tây dừng lại, không thể tin vào sự kiên trì của Hà Kính.

"Anh chỉ coi em như em trai." Anh tránh khỏi tay Hà Kính, giọng nói cứng rắn, "Em không phải thích anh, đừng chấp mê bất ngộ."

"Em không hề chấp mê bất ngộ! Em không hiểu, vì sao Hứa Trật có thể? Anh ta có thể ôm anh, chiếm hữu anh, còn em chỉ có thể đứng ở một bên nhìn? Nếu vì em là em trai anh mà anh  không thể chấp nhận, thì em thà rằng đời này không làm em trai anh nữa."

Lương Nhiễu Tây ngây dại, anh quay mắt nhìn vào Hà Kính, không thể nào tin được sự thật này. Hà Kính nhìn anh, đôi mắt chứa đầy quyết tâm chưa từng có.

Hóa ra, Hà Kính đã biết về mối quan hệ của anh với Hứa Trật, thứ mà Lương Nhiễu Tây tưởng chừng là bí mật, giờ lại bị bại lộ chỉ trong dăm ba câu nói.

"Em không muốn làm em trai anh, kể từ lúc thích anh, em càng thêm chán ghét thân phận ấy. Anh suốt đời chỉ xem em như em trai, vậy em phải làm sao? Cảm tình của ta, không thể cứ mãi giấu giếm, dựa vào cái gì?" Hà Kính đứng bên cạnh Lương Nhiễu Tây, cao hơn anh, ánh mắt chứa đựng tất cả cảm xúc lẫn lộn—là sự mê muội, sự khó hiểu, và cả nỗi mất mát. "Dựa vào cái gì? Lương Nhiễu Tây, chuyện em thích anh, sao lại không thể công khai?"

"Điều em ghét nhất chính là, mỗi lần, trơ mắt nhìn anh bên cạnh một người khác, còn em chỉ có thể đứng đây, trong thân phận 'em trai', 'hàng xóm'. Lương Nhiễu Tây, điều này quá bất công với em. Em không muốn mãi phải ẩn giấu như vậy."

Hà Kính cúi đầu, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào mặt Lương Nhiễu Tây. Lương Nhiễu Tây theo phản xạ né tránh, chỉ để lại trên khuôn mặt Hà Kính một nụ cười chua xót.

"Em nghĩ, dù sau này anh có đánh ta, mắng em, dù quan hệ chúng ta có trở nên tồi tệ đến đâu, em vẫn phải nói ra điều này," 

Lương Nhiễu Tây vẫn im lặng, không biết phải nói gì. Dù đầu óc anh đầy hỗn loạn, nhưng lời nói của Hà Kính như những nhát dao vô hình, không gây đau đớn, chỉ khiến trái tim anh tê liệt, như bị trúng độc.

Anh cảm thấy mình không thể tiếp tục né tránh nữa, trong lòng hạ xuống một mệnh lệnh, không muốn nghe thêm nữa, điều này bất bình đẳng với suy nghĩ lúc ban đầu, anh kiên quyết nói: "Em đừng nói nữa."

"Em phải nói." Hà Kính đáp lại, giọng nói kiên định không lay chuyển. Hắn như đã quyết tâm, bất chấp mọi hậu quả, trong mắt chỉ còn lại sự thắng thua. Hắn nắm chặt tay Lương Nhiễu Tây, mặc cho anh giãy giụa, bàn tay vẫn không nhúc nhích, như chiếc đinh đóng vào trái tim hắn, sợ một chút buông lỏng sẽ không thể giữ được.

Hà Kính hơi phẫn nộ, nói không lựa lời pha chút cấp bách: "Lương Nhiễu Tây, ngày nào em cũng muốn âu yếm với anh, ai muốn làm em trai anh chứ, cả đời này em sẽ không thực hiện nguyện vọng đó."

Lương Nhiễu Tây không biết phải nói gì, tay hắn không thể kiểm soát mà run rẩy, thân thể mệt mỏi, bước lùi lại, chỉ có tường lạnh lẽo phía sau.

Không gian chật hẹp, không khí lạnh lẽo tràn qua, hắn không thể không rùng mình, bàn tay nóng rực như muốn thiêu đốt, cảm giác mâu thuẫn, giống như bị dồn vào ngõ cụt.

Anh mong Hà Kính chủ động rời đi, để mình có thời gian tiêu hóa tất cả những gì đang xảy ra, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi, không thể tự hỏi bản thân quá nhiều. Lẽ ra mọi chuyện có thể đơn giản hơn thế, tại sao lại phải phá vỡ tất cả như vậy?

Lương Nhiễu Tây thừa nhận mình không muốn đối mặt với thực tế này, nhưng cũng không thể tránh né mãi. Anh đã bị đẩy đến bờ vực không còn lối thoát, và lúc này, anh không có lời giải đáp cho chính mình.

Trầm mặc bao phủ không gian, một sự im lặng kéo dài đến khi Hà Kính buông tay, không còn cản trở anh. 

Lương Nhiễu Tây không đáp lại, bởi vì im lặng chính là câu trả lời. Hà Kính đã hiểu, vì trong quá khứ, mỗi lần Lương Nhiễu Tây không nói gì, mọi chuyện đã tự nó đi đến một kết luận.

"Anh trai à, đây là lần cuối cùng em gọi anh là anh trai." Hà Kính quay người, bước đi, mang theo hơi ấm rời khỏi.

Lương Nhiễu Tây về đến nhà, dựa vào cửa, cơ thể không còn chút sức lực nào. Đầu óc quay cuồng, anh từ từ trượt xuống, tựa vào cánh cửa lạnh lẽo, toàn thân như không còn cảm giác.

Vì sao lại là anh? Từ khi nào bắt đầu? Thực sự là thích cái gì?

Ngoài cửa, tuyết rơi nhẹ nhàng.

Mùa đông lặng yên đến.

-----------

Pi Pi: bà tác giả cũng giỏi thậc, viết chương nào cũng 4000 chữ.

cơ mà tui edit khổ😭😭😭😭🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro