Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.

Nữ sĩ Lý ở bệnh viện ngây người một ngày rồi xuất viện.

Ban đầu mọi chuyện không có gì trở ngại. Nếu không phải vì Lý nữ sĩ quá cố chấp, muốn kiểm tra xem cái lu dưa muối có bị hư không, còn ôm cái lu bước vài ba bước, bà cũng không ngất xỉu giữa đường như vậy.

Sau khi về nhà, Lương Nhiễu Tây lên mạng đặt mua tám rương dưa muối Đông Bắc chính tông, quyết tâm cắt đứt hẳn sự lưu luyến của nữ sĩ Lý với thứ ấy. Anh còn bán hết các lu dưa muối trong nhà cho người thu mua phế liệu dưới lầu.

Nữ sĩ Lý tự biết mệt, không tranh cãi gì thêm, nhưng ở nhà thật sự quá nhàn rỗi, vậy nên bà tính đi du lịch.

Lương Nhiễu Tây ban đầu từ chối, nhưng khi biết dì Tưởng cũng muốn đi cùng, anh liền yên tâm.

Tuy vậy, Lương Nhiễu Tây vẫn hơi khó hiểu: "Mẹ thật sự có thể để dì Tưởng giám sát ạ?"

Nữ sĩ Lý dõng dạc, "Đều là chị em đồng cam cộng khổ, cho nhau trông coi có sao đâu?"

Lương Nhiễu Tây biết dì Tưởng từng trải qua gia chính, cái gì cũng biết. Nghĩ đến danh hiệu "Phụ nữ chủ tịch", anh đoán bất kỳ ai tiếp xúc với bà cũng đều phải kính sợ ba phần.

Lương Nhiễu Tây vẫn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho nữ sĩ Lý trước khi bà ra ngoài, thuốc men, ấm tay bảo, ấm trà—tất cả mọi thứ cần thiết. Nữ sĩ Lý thấy phiền, chỉ lấy đi những thứ quan trọng nhất rồi xuất phát.

Trong điện thoại, Lý nữ sĩ dặn dò kỹ càng: "Mẹ đi du lịch với dì Tưởng, có thể sẽ đi một tháng mới về. Con phải chăm sóc Hà Kính cho tốt. Mẹ đã để tiền trên bàn, muốn ăn gì thì tự nấu, nếu muốn cơm hộp thì bảo người ta mang tới. Với cả, dì Tưởng cũng lo cho Hà Kính, con nhớ giúp một chút, chăm sóc tốt nhé—nghe rõ chưa?"

Nói xong, bà cúp máy, giống như đang dặn dò một đứa trẻ.

Lương Nhiễu Tây còn chưa kịp phản ứng, thì cửa đột nhiên bị gõ.

Anh mở cửa, nhìn thấy Hà Kính đứng dựa vào khung cửa, mặc đồ công sở màu đen, trông rất thoải mái, cao lớn, khuôn mặt sáng sủa, giống như bức tranh tạp chí thanh xuân thu nhỏ.

Đôi tay hắn đút trong túi, ánh mắt quét một vòng trong phòng, rồi hơi cúi xuống, cuối cùng ánh nhìn quay lại Lương Nhiễu Tây, với chút vẻ dịu dàng.

Không biết đã nhìn bao lâu, Hà Kính mỉm cười, tâm trạng có vẻ tốt hơn, hỏi: "Anh Nhiễu Tây, đi mua đồ ăn không ạ?"

Lương Nhiễu Tây rầm rì một tiếng, khấu thượng thủ cơ, tay đặt lên trán, "Dì Tưởng sao có thể yên tâm giao em cho anh như vậy?"

Hà Kính hơi ngẩn người, rồi cười, "Ừ."

Lương Nhiễu Tây đỡ trán, "Em trai này, thật ra anh không giỏi chăm sóc người khác đâu."

Hà Kính, "Anh muốn kháng lệnh à?"

Lương Nhiễu Tây: "Ừ, có được phép không?"

Hà Kính lắc đầu, "Lệnh vua đã ban, em không can thiệp."

Thế giới nội tâm Lương Nhiễu Tây thét gào, trong lòng không hề vui vẻ.

Dù Hà Kính không phải trẻ con, nhưng dù sao cậu ấy cũng là một người sống sờ sờ trước mắt. Nếu chẳng may có chuyện gì không hay xảy ra mà anh không để ý được, anh biết ăn nói sao với người ta đây?

Huống hồ, đã mấy năm không gặp, anh cũng không thực sự hiểu rõ tính cách và con người của Hà Kính hiện tại.

Anh chỉ nhớ mang máng về một cậu thiếu niên Hà Kính trước đây—người chưa cao lớn như bây giờ, cơ bắp cũng chưa lộ rõ, mang chút vẻ non nớt.

Lúc ấy, Hà Kính có vẻ ít nói hơn bây giờ, trầm lặng hơn.

So ra, bây giờ cậu ấy có vẻ thoải mái hơn một chút?

Lương Nhiễu Tây lắc đầu, rồi hỏi: "Em chọn món ăn thật đấy à?"

"Không chọn."

"Em trai ơi."

"Dạ?"

"Anh nấu ăn lỡ làm em trúng độc thì làm sao bây giờ."

Hà Kính hả một tiếng, hỏi lại: "Làm sao bây giờ nhỉ?"

Lương Nhiễu Tây buồn rầu, Hà Kính nhìn gương mặt của anh, không nhịn được cười trộm: "Anh, em là kiểu trăm độc chẳng vương, anh đừng suy nghĩ lung tung."

Lương Nhiễu Tây tròn mắt nhìn, nghi hoặc, "Thảo nào dì Tưởng bảo em chơi bóng rổ xong không tắm mà đã lăn lên giường. Hóa ra em còn có khả năng tự làm sạch thần kỳ nữa—"

Chưa nói hết câu, miệng anh đã bị một bàn tay che lại.

Lương Nhiễu Tây im bặt, mắt chạm mắt với cậu em. Hà Kính rõ ràng đang xấu hổ đến mức mặt đỏ như tôm chín, còn giơ ngón tay lên ra hiệu anh đừng nói nữa: "Em chỉ tìm anh thôi. Đừng nói linh tinh. Em sạch sẽ lắm."

"Được rồi." Lương Nhiễu Tây cười, gật đầu, rồi đổi chủ đề, "Đi chợ mua đồ ăn hở?"

Hà Kính vẫn cố chấp, sợ Lương Nhiễu Tây không tin: "Ngày nào em mà chả tắm, không tin thì anh có thể đến giám sát."

Cả hai cùng đi chợ, thoải mái lựa chọn. Cuối cùng, họ mua được một giỏ đầy rau củ. Lương Nhiễu Tây không quen đánh giá độ tươi mới của thực phẩm, nên đôi khi bị mấy người bán hàng nhanh tay qua mặt.

Điều khiến anh bất ngờ là Hà Kính lại rất lành nghề. Hắn có thể gọi tên từng người bán hàng, bên trái là chú Lưu, bên phải là chị Ngô, miễn bàn có bao nhiêu thành thạo.

Lương Nhiễu Tây không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt khác. Trên đường về, anh tò mò hỏi: "Em thường xuyên đi chợ mua thức ăn à?"

"Thỉnh thoảng giúp mẹ em mua đồ."

"Nhưng mức độ quen thuộc của em đâu chỉ là đi lần một lân hai." Lương Nhiễu Tây khẳng định.

Hà Kính không phủ nhận, "Đã tới rất nhiều lần."

Lương Nhiễu Tây theo bản năng suy đoán: "Em biết nấu ăn hả?"

Khi đèn đỏ chuyển xanh, Hà Kính đang xách cả đống túi lớn nhỏ, lại nhận luôn phần đồ trong tay Lương Nhiễu Tây, rồi đi trước một bước: "Tất nhiên."

Lương Nhiễu Tây tấm tắc một tiếng, bước theo sau. Nhìn bóng dáng thon dài của Hà Kính, bất chợt nhận ra tỉ lệ thân hình của hắn thực sự hoàn hảo.

Lương Nhiễu Tây chỉ nhìn thoáng qua, rồi vội vàng thu hồi ánh mắt.

Hà Kính thấy anh không đuổi kịp, bèn quay lại bên cạnh, hỏi với vẻ quan tâm:

"Anh sao thế?"

Lương Nhiễu Tây lảng tránh ánh mắt cậu, nhìn sang hướng khác, xoa xoa cánh tay:

"Không có gì, chỉ hơi lạnh một chút."

Hà Kính liền cởi áo khoác, đưa cho anh:

"Em không sợ lạnh, anh mặc đi."

"Không cần đâu, lỡ em bị cảm thì sao?"

Hà Kính cười nhẹ:

"Vậy lại phiền anh chăm sóc em."

Lương Nhiễu Tây nhận áo khoác, mặc vào. Áo rất ấm, còn thoang thoảng mùi hương của Hà Kính, nhàn nhạt như mùi xà phòng.

Hai người thắng lợi trở về, Hà Kính nói phải làm cơm, nên Lương Nhiễu Tây đi theo hắn về nhà.

Nhà Hà Kính không lớn, nhưng được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Ở ngay lối vào, có một bể nhỏ nuôi cá vàng, trong đó có hai con cá vàng bơi lội tung tăng và một chú rùa đen nhỏ nằm yên.

Nhà ở sáng sủa, tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Gần ban công có đặt một chiếc máy chạy bộ, bên cạnh là vài cặp tạ tay nằm ngay ngắn – vừa nhìn đã biết là đồ dùng của Hà Kính.

Giữa bàn trà, nổi bật một bình hoa nhỏ xinh với cành hoa nhài trắng muốt, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp không gian, khiến cả ngôi nhà như được lấp đầy bởi mùi hương trong lành.

Chờ Lương Nhiễu Tây cẩn thận tham quan xong, Hà Kính đã đem đồ ăn mã tiến tủ lạnh.

Lương Nhiễu Tây đề nghị giúp một tay, nhưng khi đang gọt vỏ khoai tây, anh không may làm xước tay mình. Hà Kính lập tức kéo anh ra khỏi bếp.

"Em làm một mình được không đấy?" Lương Nhiễu Tây hỏi.

Hà Kính: "Được ạ."

"Nhưng anh không yên tâm," Lương Nhiễu Tây nói. "Em không nói đùa đấy chứ?"

"Anh Nhiễu Tây nghĩ ai mới giống đang đùa hơn?" Hà Kính nhướng mày, tiến lại gần, cầm lấy tay anh để kiểm tra vết thương. Hắn+ nhẹ nhàng lấy povidone từ hòm thuốc để sát trùng, sau đó dán băng cẩn thận lên miệng vết thương. "Anh ra ngoài ngồi xem TV đi, bếp để em lo."

Khoảnh khắc ấy, Lương Nhiễu Tây không khỏi ngẩn người. Đã lâu lắm rồi, anh mới cảm nhận được cái cảm giác được người khác chăm sóc.

Nửa muốn hưởng thụ, nửa lại thấy bối rối.

Anh ý thức được rằng chuyện trầy xước tay này đã bị hắn bắt được điểm yếu, nếu cứ để lại có thể sẽ thành trò cười.

"Anh đi thật đó?" Lương Nhiễu Tây đành phải lên tiếng, "Em chắc chắn là tự lo được chứ?"

Hà Kính nhẹ gật đầu. "Anh không tin em à?"

"Không phải." Lương Nhiễu Tây vỗ vai hắn, "Chỉ là cảm giác hạnh phúc đến quá bất ngờ thôi."

Anh ha ha hai tiếng, xoay người đi ra phòng khách.

Nhưng ngồi trong phòng khách một lúc, cảm thấy chẳng có gì thú vị. Lòng hiếu kỳ lại nổi lên, anh bất giác tò mò về phòng ngủ của hắn. Thế là anh gọi to vào phòng bếp: "Em trai ới, anh vào phòng ngủ của em xem có được không?"

Hà Kính đáp lại ngay lập tức.

"Được ạ."

Phòng ngủ của Hà Kính rất đúng phong cách của một chàng trai, không gian không lớn nhưng cực kỳ gọn gàng, sạch sẽ. Nội thất đơn giản, không có gì thừa thãi. Trên bàn có một chiếc máy tính để bàn, gần cửa sổ là một kệ trưng bày nhỏ, trên đó có một bộ mô hình 《SLAMDUNK》bản DIY.

Lương Nhiễu Tây nhìn vào, ánh mắt sáng lên, thử chạm tay vào. Dẫu hiện tại anh không còn yêu thích 《SLAMDUNK》 như trước, nhưng anh vẫn còn chút cảm tình đặc biệt với nó. Anh tự hỏi, không biết Hà Kính bắt đầu thích nó từ lúc nào. 

Trên bàn còn lại một số cuốn sách, Lương Nhiễu Tây liếc qua, thấy đó là 《Tiếng Anh Đại Học》 và 《Toán Học Cao Đẳng》. Lập tức anh không còn thấy thú vị nữa, quay người ngồi xuống đầu giường.

Ban đầu, anh cảm thấy Hà Kính rất chính trực, hiền hòa, thói quen sống rất tốt, nhà cửa sạch sẽ, quả là một chàng trai yêu thích sự thoải mái thoải mái.

Cho đến khi, mông anh ngồi lên một vật cứng gì đó.

Lương Nhiễu Tây tò mò xốc nhẹ chăn lên, vừa nhìn thấy,  anh lập tức trợn tròn mắt.

Đây là ——?

Tay anh run lên, không dám sờ, chỉ đứng từ xa mà nhìn cái vật đó trên giường, rồi nhanh chóng rởm như bị mồi.

Trong bóng tối, đầu Lương Nhiễu Tây như khựng vài giây, bàn tay luống cuống đẩy cái vật hình trụ ra xa.

Anh da mặt mỏng, giờ phút này đã đỏ mặt đến gần như nhỏ máu, thật sự xấu hổ đến không chịu nổi.

Hà Kính sao lại mua thứ như này chứ?

Còn không dọn đi nữa?

Nhìn thấy món đồ này xuất hiện trên giường Hà Kính, cảm giác chấn động còn mạnh mẽ hơn cả khi nó xuất hiện trên giường anh.

Anh lập tức sinh ra một cảm giác giác như đang rình coi bí mật riêng tư của người khác, núi lửa trong lòng sắp phun trào, khó diễn tả thành lời, xúc cảm chậm đến mức không biết phải làm gì, tay chân hoàn toàn luống cuống.

Tựa như khi còn nhỏ, nhận ra thân phận của mình, không phải là từ tảng đá nhảy ra, cũng không phải là từ trong thùng rác vớ được.

Anh liếc nhìn qua với ánh mắt khiêm tốn mà lại tức giận, vội vàng nhìn đồ vật kia, cất về chỗ cũ, giả vờ như mọi chuyện đều không có gì rồi rời khỏi phòng.

Khi ra khỏi phòng, anh cảm thấy ánh nắng trong phòng Hà Kính chiếu vào khiến lòng ngứa ngáy, như một con ong mật vo ve, quẩn quanh bên tai, làm mồ hôi tuôn ra trên trán, khiến anh phải cố gắng nhìn thẳng mà không thể tránh khỏi sự bối rối.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng rất nhanh nhận ra rằng Hà Kính đã không còn là thiếu nam như xưa.

Khi hắn bước ra, Hà Kính đã chuẩn bị xong một mâm cơm, khoác chiếc tạp dề hình gấu trúc, tự tin hỏi anh: "Thấy phòng em thế nào?"

"Ừ." Lương Nhiễu Tây tạm quên đi những suy nghĩ trong đầu, hơi lúng túng đáp lại: "Mọi thứ đầy đủ hết rồi."

"Anh, không thì tối nay mình ngủ chung nhé?" Hà Kính đặt đồ ăn lên bàn, dù đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn anh.

Lương Nhiễu Tây hơi ngây người, vô thức nhìn vào mắt Hà Kính, rồi nhanh chóng quay đi, ấp úng nói: "... Giường nhà em đủ rộng cho mình không?"

"Em có thể ôm anh rồi mình ngủ chung." Hà Kính nhẹ bước đến trước mặt Lương Nhiễu Tây, "Được không ạ?"

"Không được."

Hà Kính nấu ba món ăn và một món canh, sắc, hương, vị đều đầy đủ. Tay nghề của Hà Kính hơn hẳn những gì Lương Nhiễu Tây tưởng tượng, bữa ăn đủ no, rượu đủ đầy. Mặc dầu, sau bữa cơm, Lương Nhiễu Tây vẫn không thể nào ra khỏi phòng ngủ, anh không thể nhìn thẳng vào Hà Kính. Vì vậy, anh giả bộ bình thường, lặng lẽ bước ra phòng khách xem TV.

Hà Kính dọn dẹp xong, bước vào phòng khách thì thấy Lương Nhiễu Tây đã ngủ thiếp trên sô pha.

Hà Kính định bế Lương Nhiễu Tây lên để đưa vào phòng ngủ, sợ anh bị cảm lạnh. Nhưng cách ôm như thế nào lại là một vấn đề. Hà Kính chưa từng ôm Lương Nhiễu Tây, hắn không biết liệu Lương Nhiễu Tây có tỉnh lại giữa đường hay không.

Hà Kính không muốn làm gián đoạn giấc mơ đẹp của Lương Nhiễu Tây.

Cũng không muốn làm gián đoạn giấc mơ đẹp của chính mình.

Mặc dù biết là nguy hiểm rất lớn, nhưng sau một hồi do dự, Hà Kính vẫn làm. Nhẹ nhàng như làn gió, hắn tiến lại gần và ôm lấy Lương Nhiễu Tây.

Lương Nhiễu Tây rất nhẹ, thân hình gần như không có nhiều thịt, hơi thở cũng rất an tĩnh, nhưng lại ấm áp. Khi bế anh lên, khuôn mặt Hà Kính chạm vào ngực Lương Nhiễu Tây, cảm giác ấm áp truyền qua.

Lương Nhiễu Tây vốn đã rất đẹp, Hà Kính đã nhiều lần gần gũi, song quan sát kỹ. Hắn nhận ra lông mi của Lương Nhiễu Tây dài hơn người bình thường, mũi anh rất cao, môi mỏng nhẹ nhàng, giống như đường cong mờ ảo, nhưng hình dáng môi lại rất đẹp, tựa mặt trăng non. Từ bốn năm trước, Hà Kính đã ngờ ngợi ra rằng nụ cười của Lương Nhiễu Tây là đẹp nhất. Mỗi lần Lương Nhiễu Tây cười, ánh mắt của Hà Kính không thể không dừng lại trên đôi môi ấy.

Không biết từ bao giờ, Hà Kính luôn nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ biết được xúc cảm trên đôi môi của Lương Nhiễu Tây.

Lương Nhiễu Tây suốt chặng đường không tỉnh lại, Hà Kính bế anh một cách thuận lợi.

Hắn đưa anh vào phòng mình. Màn đêm đã buông xuống, bữa ăn kéo dài lâu hơn hắn tưởng, nhưng cũng vừa đúng như ý muốn của hắn, vì cuối cùng Lương Nhiễu Tây đã ở lại bên cạnh hắn.

Hắn đặt Lương Nhiễu Tây lên giường, ánh mắt vô tình chạm phải chiếc "cốc" của mình.

Hà Kính cứng đờ, cúi đầu, động tác trở nên chậm chạp, không còn nhanh nhẹn như trước.

Trong tay hắn là "Công cụ gây án" không thể chối cãi, ý thức được rằng mình lại vô cùng xấu hổ, hắn không thể nào khắc chế được cảm giác ngượng ngùng khi bị phát hiện.

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, khí huyết dâng lên, trong phút chốc cảm giác thẹn thùng khiến hắn không biết phải làm gì, đôi tay lóng ngóng chẳng biết hướng về đâu.

Giống như trò chơi trốn tìm, ánh mắt hắn quay quẩn quanh gương mặt Lương Nhiễu Tây đang say ngủ, tim tựa như bị dồn nén lại. Thẹn quá thành giận, hắn không tự chủ được mà rơi vào trạng thái hỗn loạn. Hắn khẽ lắc đầu, tay vung vẩy, rồi hờ hững mở sách giáo khoa trên bàn, ý đồ chuyển hướng sự chú ý đi nơi khác.

Tuy nhiên, những điều ấy vẫn chưa đủ. Chiếc cốc và Lương Nhiễu Tây, như hai chiếc radar vô hình, luôn theo dõi từng cử động nhỏ nhất của hắn, khiến hắn không thể nào thoát khỏi cảm giác bị bao vây, không có chỗ để thoát thân.

Hà Kính đành phải vội vàng giấu chiếc cốc vào ngăn kéo, mắng thầm một câu "Đáng chết.", hừ lạnh một tiếng, quay lại bên Lương Nhiễu Tây, táo bạo cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Lương Nhiễu Tây.

Hà Kính ngả mình xuống giường, cảm giác như toàn bộ sức lực tan biến thành hư vô. Hắn khẽ nhích mắt, xoay người, rồi luồn tay vào trong chăn.

Bàn tay hắn khéo léo tìm đến tay Lương Nhiễu Tây, nắm chặt, vừa kiên quyết vừa dịu dàng, như thể sợ rằng buông ra thì mọi thứ sẽ vụt mất. "Anh à, bí mật của em, anh đều biết cả rồi. Thế thì đừng nghĩ đến chuyện trốn đi nữa."

Hà Kính nắm thật lâu. Lòng bàn tay Lương Nhiễu Tây nóng rẫy, và tay hắn cũng vậy.

Trong khoảnh khắc nà đó, hắn chợt nhận ra rằng, đây thực sự là một thương vụ đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro