Chương 4
Đây chính là bất ngờ mà Lâm Cẩm Chi nói? Ký ức hỗn loạn tràn vào đầu óc hỗn độn của Dư Tự Ngôn.
“Bây giờ tôi đi xuống, anh dừng xe trước, ở tầng mấy?" Dư Tự Ngôn nói với lão Lưu.
Lão Lưu thấy tinh thần cậu không tệ lắm, hơn nữa chỗ đậu xe ở bãi đỗ xe ngầm này đều là dành riêng cho khách tư nhân, không biết phải dừng xe ở đâu, lát nữa cũng không thể gọi ngôi sao lớn này cùng cùng hắn ta xuống đây, vì vậy lúc đỡ cậu xuống xe, hỏi liên tục: "Thầy Dư, thầy có thể tự đi lên không?"
Dư Tự Ngôn: "Vớ vẩn. Ở tầng mấy?"
"Tầng cao nhất, 4602, phòng bên trái thang máy, mật khẩu là sinh nhật của vẹt của ngài." Thấy Dư Tự Ngôn đã lung lay sắp nằm xuống sàn, hắn ta không quay đầu lại mà đi ra sảnh lớn, nói: "Tôi đỗ xe xong, lập tức quay lại!"
Dư Tự Ngôn hướng về phía sau vẫy vẫy tay, tỏ vẻ mình nghe được, lão Lưu nhìn tấm lưng đẹp trai của cậu, yên tâm đi tìm chỗ đậu xe.
Thật ra Dư Tự Ngôn đã cố gắng chống đỡ ý chí kiên trì đi về phía trước, chủ yếu là bởi vì quá buồn nôn. Cả một đêm uống rượu ngoại và rượu vang rồi không hiểu sao lại trộn rượu cùng nhau rồi uống, cho dù tửu lượng của cậu có tốt đi nữa, cũng chịu không nổi sự chà đạp như vậy.
Lục Tư Bạch đóng cửa rồi còn nghe được phảng phất âm thanh "Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc là đồ ngốc", bởi vậy có thể thấy được, trong thời gian ngắn nghe một câu nói lặp đi lặp lại sẽ làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, mặc kệ chỉ số thông minh của bạn cao bao nhiêu.
Đầu óc hắn đã bị gột rửa đến mức dường như chỉ còn lại lời chào "tử tế" này, và hắn mong muốn được nói chuyện với người hàng xóm này.
"Ding" Cửa thang máy đột nhiên mở ra, mùi rượu hòa lẫn mùi khói thuốc xộc vào mũi.
Cho dù cách khẩu trang, giáo sư Lục vẫn nhíu mày,người trong thang máy loạng choạng bước ra ngoài, Lục Tư Bạch nghiêng người giữ khoảng cách, nhưng mà ngay lúc này, con mèo say rượu ngẩng đầu lên.
“???”
Lại là......
Đầu óc Lục Tư Bạch trống rỗng trong giây lát, tim đập thình thịch, "Cảnh báo......". Hắn không chút do dự tắt Bluetooth của tiểu Tâm, đứng ở cửa thang máy, chờ Dư Tự Ngôn đến gần.
Cậu cao hơn, các đường nét trên khuôn mặt vừa vặn, làn da trắng trở nên hơn rất nhiều và biểu cảm vẫn giống như một người ủ rũ, đã thay đổi nhưng có vẻ như cậu không hề thay đổi. Thật ra, từ khi chuẩn bị trở về Trung Quốc, hắn đã chú ý đến ảnh hoặc video của Dư Tự Ngôn mỗi ngày một cách có ý thức hoặc vô thức.
Hiện tại người đang ở trước mặt hắn, nỗi đau nhớ nhung và oán hận anh suốt mười năm như thủy triều bao phủ Lục Tư Bạch. Nhưng mặc dù giáo sư Lục trong lòng đang rối bời, nhưng bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh, cho đến khi đối phương chậm rãi phun ra mấy chữ kia: "Lục Tư Bạch anh đúng là đồ ngốc."
Khóe miệng Lục Tư Bạch giật giật, hắn nghĩ hắn đã tìm được chủ nhân của con vẹt.
Sau khi mắng người đó, Dư Tự Ngôn cảm thấy chưa đủ, cậu đã mắng người đó rất nhiều lần trong giấc mơ, có lẽ là do ngày hôm qua nhìn bóng lưng của hắn, dẫn đến cậu nhận ra rằng không có giấc mơ nào của mình là thật như ngày hôm nay, cậu túm lấy chiếc áo sơ mi Armani trắng của Giáo sư Lu và xoa bóp nó một cách điên cuồng.
Thật sự là âm hồn bất tán, a? Chạy đến trong giấc mơ của ông đây làm phiền cậu?! A?
Lão Lưu vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc: Dư Tự Ngôn đang trong tình trạng say xỉn, điên cuồng tấn công một người xa lạ. Kỹ năng chuyên nghiệp của nghề lái xe cho hắn ta biết rằng người đàn ông này tuyệt đối không bình thường. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt đè nén của đối phương, lão Lưu sợ tới mức mặt trắng bệch, kéo Dư Tự Ngôn ra, liên tục cúi đầu xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi cậu ấy uống nhiều rồi.”
Lục Tư Bạch liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay Dư Tự Ngôn, lạnh lùng hỏi: "Anh và em ấy có quan hệ gì?”
Lão Lưu sợ mình bị liên lụy, vội vàng phủi sạch: "Không, không có, cậu ấy là ông chủ của tôi, tôi...... là tài xế của cậu ấy.
Lục Tư Bạch vuốt cằm đi vào thang máy, ngay khi thang máy đóng cửa lại nói một câu: "Chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Lão Lưu ngây ngốc gật đầu, sau khi nhìn số thang máy đi xuống mới mới phản ứng lại, cảm giác áp bách của đối phương quá mạnh mẽ.
Đại học Y Giang Bắc
Các sinh viên nhìn giáo sư trẻ tuổi đẹp trai trên bục giảng có chút thất thần, những nghiên cứu sinh thạc sĩ này có nhiều người tuổi thực tế lớn hơn Lục Tư Bạch, có người thoạt nhìn già hơn hắn.
Giáo sư trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu trắng cổ áo hơi nhăn cùng quần tây màu đen thẳng tắp, dáng người cao ngất mái tóc đen dài cùng khẩu trang màu đen đan xen lẫn nhau, có thể thấy được làn da màu lúa mì khỏe mạnh, tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn nhưng nhìn kĩ thì không thấy có điểm nào giống với sinh viên học, ngược lại trông giống sinh viên ngành điện ảnh sát vách.
“Chào các bạn, tôi tên là Lục Tư Bạch, là giáo sư mới của các bạn." Nói xong Lục Tư Bạch xoay người viết lên bảng ba chữ "Lục Tư Bạch".
“Mỗi tuần sẽ học ở trường học hai ngày rồi đến bệnh viện hai ngày, nhưng... Giáo sư Tư Xuân đột nhiên ngã bệnh, ông ấy có trình độ sâu rộng và chuyên môn phong phú, những đứa trẻ được chọn đều xuất sắc. Sau nhiều lần thảo luận trong bệnh viện, đã quyết định nhờ cháu." Lúc ấy Nam Vô Cương dùng vẻ mặt ủy thác nói với Lục Tư Bạch.
Lúc Lục Tư Bạch ở Harvard chủ yếu học về lâm sàng và nghiên cứu, đây là lần đầu tiên hắn dạy học sinh theo hệ thống như này, ban đầu là đồng ý dẫn sinh viên tiến sĩ, là bởi vì sinh viên tiến sĩ chủ yếu liên quan đến lâm sàng và nghiên cứu.
Giáo sư Lục còn chưa kịp soạn bài, nhìn từng khuôn mặt tràn ngập tri thức dưới lớp thành thật nói: "Thật xin lỗi, dùng cách ngoài ý muốn này gặp mặt mọi người, trong những người ở đây có một số bạn đã chọn lớp tiến sĩ của tôi, nên hôm nay là ngày chúng ta được gặp mặt sớm, vậy nên trước hết hãy làm quen nhau nhé.”
"Tiết học này, chúng ta cũng không giảng kiến thức chuyên môn, đầu tiên làm một cái self-introduction (tự giới thiệu)."
Các bạn học hai mặt nhìn nhau, khai giảng đã một tháng rồi, cái màn tự giới thiệu nhàm chán này không phải đã sớm qua rồi sao?
Lục Tư Bạch: "Hôm nay chúng ta sẽ tạo một luật chơi mới , quy tắc tôi nói một lần, từ vị trí thứ nhất của dãy đầu đến vị trí cuối cùng, nếu chỗ ngồi của bạn là số lẻ, số câu tự giới thiệu của bạn không thể là số lẻ, nếu chỗ ngồi là số chẵn thì ngược lại, ngoài ra, số câu của bạn học tiếp theo phải lớn hơn số câu của bạn học trước, Understand?"
Những sinh viên đại học này trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Vậy nếu có người nói sai thì làm sao?!”
Lục Tư Bạch: "Đó là một câu hỏi hay, chúng ta sẽ phạt hát, nhảy hoặc catwalk và biểu diễn những gì mà người ấy giỏi!"
Nữ sinh vốn đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Lục Tư Bạch, giờ lo lắng hưng phấn, không nhịn được, các nam sinh cũng chuẩn bị tinh thần, ở đây đều là những nhân tài vượt qua hàng trăm cuộc thi lớn nhỏ, thử thách cấp độ thấp như này không được phép phạm sai lầm, rất mất mặt.
Buổi tự giới thiệu đặc biệt này đã mở màn cho lớp 1 lâm sàng của trường y đại học Giang Bắc.
Phạm Tiểu Sơ ngồi ở góc xa nhất căng thẳng đến mức ngón tay trắng bệch, từ lúc Lục Tư Bạch xuất hiện, y cần điều chỉnh hơi thở để giảm bớt trái tim đang đập thình thịch của mình.
Một đứa trẻ đến từ một thị trấn nhỏ, người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố. Từ khi còn nhỏ đã đi trình diễn ca hát, ca hát chính là kỹ năng tốt nhất của y. Hoa khôi của lớp hay hoa khôi của trường đều dành sự yêu thích cho y. Sau khi dậy thì tới muộn y phát hiện mình không giống chỉ có thể giữ bí mật này ở nơi sâu nhất trong tâm. Y nghĩ rằng bóng tối sẽ bao trùm từ đó cho đến hôm nay…
Lục Tư Bạch - người đàn ông này xuất hiện như thiên thần, thỏa mãn hết những ảo tưởng của y, y đã sớm nghe nói qua, không nghĩ không bao giờ ngờ rằng hắn lại là một chàng trai trẻ như vậy, mặc dù nút áo hắn cài tới nút cuối cùng, và cổ tay áo không cho phép bất kỳ con mắt tò mò nào, cho dù ngay cả khuôn mặt cũng bị khẩu trang bảo vệ đến chặt chẽ.
Phạm Tiểu Sơ cũng có thể chắc chắn giáo sư trẻ không chỉ hài hước tao nhã, mà còn có tướng mạo đẹp trai.
Y cúi đầu, viết viết vẽ vẽ trên sổ luyện tập,sửa lại theo yêu cầu, luôn cảm thấy vẫn chưa hoàn hảo, bạn học phía trước họ gì tên gì là nam hay nữ, y không quan tâm, trong mắt chỉ có hình ảnh và thanh âm của giáo sư Lục đang nhận xét xen lẫn vài từ tiếng Anh.
"Được rồi, chúng ta đã xem màn trình diễn tuyệt vời của sáu bạn học sinh. Tôi tin rằng mọi người đều hiểu rõ. Bây giờ chúng ta hãy yêu cầu học sinh cuối cùng giới thiệu về bản thân."
Theo thanh âm thấp thuần lại thanh nhuận của Lục Tư Bạch vang lên, trong phòng học phát ra từng đợt tiếng cười, điều này ở khoa y đại học Giang Bắc là tương đối ngạc nhiên. Việc học phức tạp cộng thêm tính nghiêm cẩn chuyên nghiệp, bất kể là chủ động hay bị động đã sớm cuốn bọn họ thành từng cọng bánh quai chèo.
Phạm Tiểu Sơ cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, y nhìn chằm chằm đôi mắt nâu sẫm của Lục Tư Bạch, trong đầu một mảnh hỗn độn, y khẩn trương đến một câu cũng không nói nên lời, thậm chí ngay cả nhịp thở cũng không đúng.
Lục Tư Bạch nhìn y khích lệ, "Chúng ta hãy vỗ tay khích lệ bạn học này, cậu có thể nói bằng tiếng phổ thông, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga thậm chí tiếng Đông Lâm.”
Trong tiếng vỗ tay như sấm, ba chữ Đông Lâm vẫn quay quanh bên tai Phạm Tiểu Sơ, đây là quê hương của y, không ngờ giáo sư Lục lại biết y là người Đông Lâm, một dòng nước ấm giống như dòng điện đốt cháy y.
"Tôi... tôi... tôi... tôi tên..." Phạm Tiểu Sơ muốn cắn lưỡi tự sát, một tờ giấy đầy ắp, y đã quên không còn một mảnh, cả đời này y chưa từng khẩn trương như vậy.
Những học sinh đã biểu diễn và những học sinh chưa biểu diễn bắt đầu cổ vũ: "Hát và nhảy, hát và nhảy, hát và nhảy."
Lục Húc Bạch tựa hồ khẽ mỉm cười: "Ừ, phương pháp này không tệ, tôi nghĩ mọi người đều nhớ tới cậu. Mời cậu bắt đầu biểu diễn."
Ngay khi mọi người cho rằng cậu bé xấu hổ ngại ngùng này sắp khóc, một chuỗi giọng nam trong suốt vang lên:
Làm sao để có cầu vồng
Làm sao để ôm gió hè
Những vì sao trên trời mỉm cười với người dưới đất
Luôn không thể hiểu, không thể cảm thấy đủ
Nếu anh yêu nụ cười của em
Làm thế nào để sở hữu (1)
……
Mọi người: "......”
Làm thế quái nào mà người này lại có thể vừa lạc quan vừa tình cảm như vậy?
Phạm Tiểu Sơ quả thật rất nổi tiếng ở trường y đại học Giang Bắc.
Nhưng mà giáo sư Lục trở nổi tiếng hơn, từ đó về sau lớp học của hắn kín hết chỗ, đương nhiên, tất cả chỉ là câu chuyện sau này.
Bài hát còn chưa hát xong, Nam Yên đã chờ bên ngoài phòng học, Nam Yên là giáo viên xinh đẹp nhất của khoa y, lại là con gái của Nam Vô Cương, giống như tự mang theo BG, đi đâu cũng là tiêu điểm.
Lục Tư Bạch vừa ra khỏi phòng học, Nam Yên mỉm cười nghênh đón, bao nhiêu nữ sinh trong lòng nôn ra máu, ngàn vạn câu hỏi vì sao, vì sao đàn ông tốt đều là đàn ông của người khác?!
Một sự kết hợp hoàn hảo như vậy chắc chắn là khung cảnh đẹp nhất của trường đại học Giang Bắc. Phạm Tiểu Sơ biến cảm xúc dày đặc trong mắt thành dòng suối trong trẻo, trong lòng lẩm bẩm: "Khó trách..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro