Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Phản ứng đầu tiên của Dư Tự Ngôn là có nên xông lên xé mở bộ dáng thật của tên gay chết tiệt này hay không? Phản ứng thứ hai là tên khốn kiếp họ Lục này càng ngày càng xảo trá, cô gái đi cùng bên cạnh hắn nhìn giống như một đôi bích nhân.

Cậu đột nhiên nhớ tới cảnh quay hôm nay, đạo diễn yêu cầu ánh mắt của cậu cần khắc chế lại ẩn nhẫn, Dư Tự Ngôn cảm thấy mình hiện tại có thể cảm nhận được loại cảm giác đó.

Cậu cố gắng bình tĩnh tránh xúc động đi lên  đánh người, kìm nén mong muốn được chửi ầm lên. Cứ thế để bọn họ biến mất sau góc cửa.

Nếu như nói Tống Thuyền là tra nam, như vậy Lục Tư Bạch chính là đại tra nam, ít nhất người ta không có làm quỷ lừa hôn, Dư Tự Ngôn nghĩ.

  ***
Chào mừng chủ nhân về nhà!

Lục Tư Bạch mở khóa vân tay, tất cả thiết bị điện tử trong phòng tự động kết nối, ngay cả khoảng cách kéo rèm cửa sổ tự động cũng đúng ý của hắn.

Tầng cao nhất của tòa nhà này là vị trí ngắm biển tuyệt vời, cũng có tầm nhìn cao nhất về phía chân trời, thiết kế trắng đen xám của cả căn nhà nói lên sự khiêm tốn của chủ nhân.

"Giáo sư Lục, theo số liệu, ngài từ 7 giờ 50 tối, đang ở trạng thái tâm trạng không yên, xin hỏi có cần cho ngài một bài Chopin trấn an tinh thần của ngài hay không."

Tất nhiên, nếu không có AI ồn ào này, khả năng hắn thích ngôi nhà sẽ tăng lên 95%.

A, còn có bồn tắm mát xa trong phòng tắm, thoạt nhìn có chút xa hoa, Lục Tư Bạch đi vào phòng tắm, mặc cho nước chảy điên cuồng lên cơ thể, nhưng làm thế nào cũng không rửa sạch được cái nhìn mất hồn ở Trường Phong  số 33 hôm nay.

Khúc nhạc Chopin vờn quanh toàn bộ phòng ngủ, Lục Tư Bạch nằm trên giường lăn qua lộn lại, mặc kệ ban ngày đã trải qua chuyện gì, hắn đều có thể điều chỉnh (ép) bản thân đi vào giấc ngủ lúc mười một giờ rưỡi tối, đây là sự cố chấp của một bác sĩ.

“Tiểu Tâm, cho tôi thông tin liên quan tới Dư Tự Ngôn.”

"Vâng, giáo sư Lục, hôm nay là lần đầu tiên từ khi tôi được kích hoạt nhận được nhiệm vụ, thật làm cho người ta cảm thấy vinh hạnh, xin hỏi là sử dụng giọng nói hay là đọc màn hình?"

“Đọc, sau đó mày câm miệng.”

“Vâng, giáo sư Lục.”

"Đây là mười thông tin tôi thu thập được dựa trên dữ liệu nóng nhất và mới nhất, đầu tiên là tin đồn qua lại với Tiểu Hoa đương đại."

“Chiếu hình đi.”

“Vâng, giáo sư Lục.”

Khuôn mặt quyến rũ của Dư Tự Ngôn và một nữ minh tinh lập tức xuất hiện trên tấm màn hình chiếu trên tường, Lục Tư Bạch giật mình.

"Cảnh báo! Cảnh báo!" âm thanh điện tử cẩn thận lại vang lên.

"Đừng lo lắng nữa, ngày mai mày hãy nói chuyện với cha dượng của mày rằng mày cần cải thiện chỉ số IQ, nhịp tim không đều là sinh lý và bệnh lý cũng không phân biệt được. Tao không hiểu được cái giá 20 tỷ đến từ đâu?”

“Giáo sư Lục, căn cứ vào tình huống trước mắt của ngài, không những nhịp tim không đồng đều, thậm chí còn có chút... tức giận.”

Lục Tư Bạch: "......"

Đã rất nhiều năm không ngủ muộn, giáo sư Lục đã trải qua một đêm mất không ngủ bị động thức đêm, hắn đem tất cả quy về chênh lệch múi giờ.

“Chào buổi sáng giáo sư Lục! Điện thoại của Nam Vô Cương có nghe không?” Tiểu Tâm cẩn thận hỏi Lục Tư Bạch đang trên máy chạy bộ.

“Nhận.”

“Tư Bạch à! Tối hôm qua ngủ ngon không?!"  Nghe điệu bộ của người bên bệnh viện phía nam tựa như đang chào hỏi buổi sáng với tiền bối.

Lục Tư Bạch: "Khá tốt.”

"Vốn là ngày mai cậu mới đến học viện làm việc, nhưng... sự tình khẩn cấp chúng cũng không đi lòng vòng với cậu, bệnh viện có ca phẫu thuật của trẻ con khá là phức tạp, lúc sáng tổ chuyên gia họp sau đó đều đồng ý mời cậu sớm rời núi."

Lục Tư Bạch: "......”

Giáo sư Lục vội vàng tắm rửa xong, thậm chí còn không kịp nhìn quanh nhà, vội vàng đến bệnh viện trực thuộc Đại học Giang Bắc.

Nam Vô Cương dẫn đầu lãnh đạo bệnh viện và người trong khoa tim mạch chào đón Lục Tư Bạch ở trước cửa bệnh viện.

Nhìn thấy đội hình này, cô y tá nhỏ và bác sĩ cũng gia nhập vào hàng ngũ người xem.

"Là ai vậy?" Thực tập sinh dùng khẩu hình hỏi bác sĩ chủ nhiệm đang đứng xếp hàng.

Bác sĩ chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên, đối với tiểu thịt tươi tương đối thân thiện, bà thấp giọng trả lời: "Lục trong tin đồn..."

Mọi người nghe thấy điều này đều gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Đối với họ, đó hoàn toàn là vấn đề tôn sùng những tên tuổi lớn trong ngành. Về việc những tên tuổi lớn có bị hói hay bụng phệ thì không họ không quan tâm. Khi làm việc trong bệnh viện, bất cứ ưu điểm nào về ngoại hình, mặc áo khoác trắng hay đeo khẩu trang đều không bằng việc tự giới thiệu trước cửa phòng khám.

Chiếc Mercedes-Benz G to lớn màu đen từ từ lái vào tòa nhà khoa tim mạch. Thực tập sinh nuốt nước bọt, lũ nhà giàu chết tiệt.

Cửa xe mở ra, Lục Tư Bạch đeo khẩu trang đen xuất hiện trước mặt mọi người, thực tập sinh trong nháy mắt thu hồi ý nghĩ vừa rồi, cảm thấy giáo sư Lục uy danh này không phải dùng mặt là có được.

Người khác trở về như thế nào họ không biết, họ chỉ biết là đi theo sau giáo sư Lục trở về khoa tim mạch.

"Đứa trẻ mắc bệnh Fallot bẩm sinh, kèm theo viêm cơ tim và dị ứng với thuốc gây mê. Cậu bé đã được chuyển từ bệnh viện bên dưới đến bệnh viện của chúng tôi vào tối qua, tình hình vô cùng phức tạp, cho nên…” Giám đốc khoa tim mạch và bệnh viện phía nam đi bên trái và phải của Lục Húc Bạch, vừa đi vừa báo cáo.

Lục Tư Bạch một bên gật đầu như đang trả lời, một bên hỏi ngắn gọn tình huống của bệnh nhân, còn một bên xem phim vừa quay, sau đó phun ra bốn chữ: "Chuẩn bị phẫu thuật.”

Trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, thực tập sinh lại thay đổi cái nhìn của mình đối với Lục Tư Bạch, trong lòng gào thét, đại thần chính là đại thần.

Ba giờ rưỡi sáng, trong một quán bar cao cấp.

“Bang!" Một tiếng, Lâm Cẩm Chi vung sâm banh,"Chúc mừng Thương Khung phá một tỷ!!! Chúc mừng Dư Tự Ngôn!!!”

Dư Tự Ngôn không nói gì  nhận hết, áo sơ mi ướt sũng dán sát vào thân trên.

"Oh! Oh! Oh! Oh!" Sự nhiệt tình của mọi người ngay lập tức bùng cháy và họ bắt đầu xoắn xuýt điên cuồng.

Không biết ai hét lên: “Cởi, cởi ra, cởi ra, cởi ra” mọi người đồng thanh hét lên yêu cầu cậu cởi quần áo ra.

Dư Tự Ngôn  mỉm cười tinh nghịch và cởi chiếc áo sơ mi đen mờ chỉ còn một chiếc cúc trên chiếc cổ thon thả của cậu, trên cổ thon dài đeo một cái vòng thập tự giá màu đen, cơ ngực nhộn nhạo như ẩn như hiện, đường nhân ngư xinh đẹp chảy xuống thắt lưng màu đen ẩn nấp, bờ vai rộng và hông hẹp, vòng eo săn chắc, làn da rất trắng, giống như một yêu nghiệt.

"Đợi đến khi đạt 2 tỷ rồi mới cởi ra!" cậu huýt sáo với Lâm Cẩm Chi một cách kiêu ngạo, như thể nhấn công tắc âm thanh, sau đó tiếng thét chói tai, tiếng cười, tiếng la hét vang lên như thủy triều.


"Thương Khung" là bộ phim đầu tiên Dư Tự Ngôn quay sau khi ký hợp đồng với công ty Lâm Cẩm Chi, là nam chính, không ngờ lại nổi tiếng. Công chiếu mười ngày trực tiếp phá một tỷ.

Khả năng kiếm tiền này đã gây ấn tượng mạnh cho Lâm Cẩm Chi, một con  người chỉ biết hưởng thụ. Anh ta ôm chặt vai Dư Tự Ngôn, đôi mắt mờ mịt như một con chó đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao thịt. Nhìn chằm chằm vào cậu.

“Người anh em! Từ tối nay trở đi hai ta chính là anh em ruột." Lâm Cẩm Chi nói: "Vì cho cậu một niềm vui bất ngờ, tôi cố ý kéo mọi người tới bây giờ, nhìn xem, sắp đến rồi. "

Dư Tự Ngôn còn ngái ngủ híp mắt một cái, giữa quán bar xa hoa trụy lạc cậu trông giống như một người phụ nữ đã thức cả đêm để tẩy trang, có vẻ yên tĩnh mà chán chường.

“Sao? Anh muốn cầu hôn tôi?!" Dư Tự Ngôn khàn giọng trêu chọc.

“Cút, so với cầu hôn còn lãng mạn hơn nhiều. Cậu đoán đi?”
Dư Tự Ngôn: "Người anh em, anh sẽ không tán tỉnh tôi chứ? Tôi sợ......”
"Nghe Phó Nhất nói chỗ cậu ở an ninh quá yếu, công ty, cũng chính là tôi quyết định thuê phòng cho cậu ở vịnh Thiển Thủy, hẳn là đều được sắp xếp lại cả rồi. Đúng rồi, vẹt của cậu tôi cũng mang qua rồi, lát nữa để lão Lưu đưa cậu nôn..." Lâm Cẩm Chi khoát tay áo, dựa vào ý chí cứng rắn chống đỡ nói: "Không được, tôi muốn nôn một lát về nhà nôn!"
Dư Tự Ngôn uống quá nhiều rượu, cũng không nghe rõ Lâm Cẩm Chi nói cái gì, chỉ là bị lây cơn buồn nôn của anh ta, đang muốn đẩy cửa ra ngoài nôn một trận.

Tài xế lão Lưu tay mắt lanh lẹ đỡ người, hắn ta là cảnh sát vũ trang xuất ngũ, thân thủ bất phàm, bình thường đảm nhiệm tài xế của Lâm Cẩm Chi, nhưng gần đây bắt đầu càng giống của Dư Tự Ngôn.

Trợ lý Phó Nhất biến mất cả buổi chiều, Dư Tự Ngôn quyết định chờ mình tỉnh rượu rồi nói, sau đó sẽ trừ tiền lương của cậu ta.

“Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc.”

Sáu giờ sáng, Lục Tư Bạch lại bị đánh thức bởi câu nói mà ngày hôm qua hắn đã nghe vô số câu, dựa theo kế hoạch,  sáu giờ ba mươi hắn mới rời giường để tập thể dục.

Giáo sư Lục nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, xác định hắn mới ngủ được hai tiếng, lại nhắm mắt lại.

“Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc." Vẹt lại hô một câu.

Ca phẫu thuật hôm qua vô cùng thành công, cũng là ngày đầu tiên giáo sư Lục đến bệnh viện trực thuộc Giang Bắc, đã thành công hóa thành truyền thuyết, truyền thuyết này bận rộn đến chạng vạng mới về nhà.

Cửa phòng vừa mở ra, cẩn thận "Giáo sư Lục, hoan nghênh về nhà!" vừa dứt lời, liền nghe được phía ban công truyền ra từng đợt tiếng đập cánh thình thịch.

Ngay sau đó, chính là một câu cao giọng: "Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc.”
Kỳ thật người bình thường không thể nghe rõ tiếng vang xa như vậy, nhưng Lục Tư Bạch từ nhỏ thính lực rất tốt, hắn còn tưởng rằng là bởi vì mình cả đêm ngủ không ngon, lỗ tai xảy ra vấn đề gì, kết quả tiểu Tâm nói: "Giáo sư Lục, dựa theo camera trên ban công, trên ban công bên cạnh ngài có một con vẹt, biểu tình dữ tợn đang ân cần thăm hỏi ngài!"

Lục Tư Bạch: "......"

Hắn có thể xác định, con vẹt này từ hôm qua đến sáng nay còn chưa xuất hiện, là buổi chiều có người đặt ở sát vách, không phải vẹt thành tinh, thì là chủ nhân của nó cùng một người tên là "Lục Tư Bạch" có liên quan, có lẽ chính là trùng hợp giống với tên của hắn nên nghe có vẻ "thân thiết" một cách kỳ lạ.

Giáo sư Lục bình tĩnh rời giường, đánh răng, nướng bánh mì, pha cà phê, máy làm bánh mì cùng máy pha cà phê nhãn hiệu đều giống với lúc hắn ở Boston, tiểu Tâm phát ra mệnh lệnh, máy làm bánh mì cùng máy pha cà phê liền theo yêu cầu tự động vận hành.

Xem ra tan tầm trở về cần tìm hàng xóm tâm sự chuyện con vẹt này, hắn vừa chạy bộ vừa nghĩ.

“Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc!!" Vẹt thê lương hô.

“Cậu Dư, tỉnh lại đi?”

Tài xế đem Dư Tự Ngôn đánh thức, cậu đã ở một  bãi đỗ xe xa lạ,  trong lòng không khỏi sợ hết hồn, ngồi bật dậy, "Lão Lưu?"

"Đây là nhà mới của cậu...cậu có thấy xe của cậu không?"

Dư Tự Ngôn nhìn theo ngón tay lão Lưu, quả nhiên nhìn thấy lối vào khách sạn này có đậu hai chiếc xe song song, một chiếc Mercedes - Benz màu đen, còn có một chiếc chính là xe yêu quý của cậu - - Lamborghini màu vàng, còn rất xứng đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro