Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 - Chu đáo

Dịch: Dạ

Lục Tự Hành: "Không cần."

Vốn Thương Quyết cũng không định thật sự cởi cho anh xem, thuận thế "Ồ" một tiếng.

"Tôi phải về rồi."

Chỗ Thương Quyết chỉ có một bàn chải mới, tối qua Lục Tự Hành vệ sinh cá nhân rất vội vàng. Thương Quyết vô trách nhiệm vứt anh ngoài phòng khách, đến cả tấm chăn cũng không ném cho, Lục Tự Hành ngủ một đêm trên sofa, chiếc áo sơ mi phẳng phiu đã nhăn nhúm mấy lớp. May là đêm qua có sưởi, không đến nỗi sáng nay cảm lạnh.

Nhưng dáng vẻ lôi thôi bây giờ, đã khiến anh không thể nào chấp nhận được.

"Ừm ừm, tạm biệt bảo bối." Thương Quyết chỉ mong tên này đi càng sớm càng tốt.

Trước khi đi, Lục Tự Hành hỏi cậu: "Ngoài hải sản, cậu còn dị ứng với cái gì nữa?"

Thương Quyết nhìn anh không rõ đầu cua tai nheo.

Lục Tự Hành: "Cậu nói cho tôi biết, lần này tôi sẽ không quên nữa."

Thương Quyết thất thần vài giây, hoàn hồn lại, rũ mắt kể ra

Sau khi tiễn Lục Tự Hành đi, cậu cúi xuống nhìn điện thoại.

Có mấy tin nhắn gửi đến từ hôm qua, người liên lạc bị đặt chế độ không làm phiền, nhưng Thương Quyết đã trả lời rồi.

[Bố]: Chiều thứ Bảy này về nhà ăn cơm, đừng quên

[Bố]: Mẹ con và Tiểu Du đều có mặt

Thương Quyết trả lời một chữ "Được".

Từ khi Thương Quyết học xong lớp 10, nhà họ Thương đã thêm một quy tắc, do bố cậu, Thương Tân Vinh đặt ra, mỗi tháng cả nhà tụ họp ăn một bữa. Mục đích đại khái là để thể hiện gia đình hòa thuận.

Kéo màn hình lên, trên đầu app lại thêm một chấm đỏ nhắc nhở có tin nhắn mới.

[Lục Tự Hành]: Vừa nãy quên nói, nhớ uống thuốc thêm một lần nữa.

Thương Quyết chớp chớp mắt, gửi một biểu tượng cảm xúc, đi uống thuốc.

Lần lữa đến chiều, cậu mới xuất phát về nhà họ Thương.

Nhà họ Thương có giờ ăn cố định, Thương Quyết đúng giờ về nhà, sau khi vào cửa nhìn ba người đang vui vẻ trên sofa, lần lượt chào hỏi từng người.

"Bố, mẹ."

Thương Tân Vinh ngồi ở trung tâm, từng nếp nhăn trên đuôi mắt đều lộ vẻ uy nghiêm, những năm gần đây hơi phát tướng, dưới thắt lưng tăng mười mấy cân mỡ. Người phụ nữ dựa vào ông ta cũng đã lớn tuổi, nhưng khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận trông trẻ hơn nhiều, khi thấy Thương Quyết liền dịu dàng gọi cậu một tiếng.

Bên kia sofa có một cậu trai đang ngồi, tuổi tầm đôi mươi, ngồi xa đôi vợ chồng một chút, tay cầm điện thoại chơi game. Dung mạo không bằng Thương Quyết, nhưng mái tóc nhuộm uốn thời thượng, tai đeo khuyên, ghép lại cũng xứng gọi một tiếng "hot boy".

Thương Quyết đưa ánh mắt đến người con trai cùng tuổi này, mắt phượng cong lên: "Tiểu Du."

Thương Du ngẩng đầu liếc nhìn cậu, không thèm đáp, đảo trắng mắt, lại cúi đầu chơi game tiếp.

Thương Tân Vinh sầm mặt, Mẫn Hồng chau mày, trong lòng giận đứa con không hiểu chuyện này, miệng chỉ có thể khuyên: "Thương Du, anh trai chào con kìa, sao không hiểu chuyện thế?"

Thương Quyết khoan dung cười: "Tiểu Du nhỏ hơn con nửa tuổi, không hiểu chuyện cũng bình thường."

Mấy người trên sofa đồng thời chìm vào yên lặng.

Ngón tay Thương Du trượt một phát, chiêu cuối bị đánh ra sớm, mặt đỏ như gan lợn, muốn chửi nhưng không chửi được.

Thương Tân Vinh giơ tay, lòng bàn tay hướng vào trong vẫy một cái, ra hiệu Thương Quyết đến đây ngồi.

Thương Quyết đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ hỏi: "Chưa dọn cơm sao? Đi xa về hơi đói rồi."

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Thương Tân Vinh hiếm hoi có một chút hiền từ của người cha: "Dì Trương dọn từ sớm rồi, đều đang chờ con đó."

Nói xong ông buông Mẫn Hồng đứng dậy, khoác vai Thương Quyết, hai cha con đi về phía nhà ăn.

Mẫn Hồng liếc ngang cậu con trai bên cạnh. Thương Du coi như không thấy.

Trên bàn ăn khó tránh bàn chuyện gia đình, dù Thương Quyết với hai người trong đó có thể nói là không mấy quen thân.

Mẫn Hồng là vợ hai mà Thương Tân Vinh ly hôn rồi cưới thêm mấy năm trước, Thương Du là con trai bà. Mẹ ruột của Thương Quyết gọi là Trần Tuyết Dung, ly hôn với Thương Tân Vinh khi Thương Quyết học lớp 10, năm trước cũng đã lập gia đình mới.

Tuy nhiên, Thương Quyết và Thương Du không phải không có quan hệ gì, cả hai đều mang dòng máu của Thương Tân Vinh. Một đứa là con đẻ trong hôn nhân, đứa kia là con ngoài giá thú do Thương Tân Vinh ngoại tình khi Trần Tuyết Dung mang thai.

"Tháng trước Thương Quyết chọn ngành rồi phải không, sao không nói với nhà một tiếng?" Mẫn Hồng nói, múc cho Thương Tân Vinh một bát canh, đến cả thìa cũng tỉ mỉ đặt ngay ngắn.

Thương Quyết hiếu kỳ nhìn cảnh tượng này, hình như sau khi Thương Tân Vinh tái hôn, địa vị trong gia đình đột nhiên nhảy vọt thành hoàng đế. Hồi trước khi Trần Tuyết Dung còn ở, rõ ràng vẫn chỉ là một thái giám giận mà không dám nói gì.

"Vâng, học toán." Cậu cười, "Môn cơ bản, học cái gì cũng như nhau."

Thương Tân Vinh trầm giọng nói: "Lúc đó bảo con chọn khoa Tài chính, học xong là có thể đến tiếp quản công ty..."

Thương Quyết mỉm cười thầm chửi: Công ty rách nát của ông có gì đáng để tiếp quản? Không quy mô, không triển vọng, không nhân tài, chỉ có Mẫn Hồng coi nó và ông như báu vật mà cung phụng.

Mẫn Hồng giải vây nói: "Thương Quyết thông minh, đại học học chuyên ngành gì không ảnh hưởng. Giống như mấy quản lý cấp cao trong công ty anh, đại học cũng không phải ai đều học quản lý."

"Bà hiểu cái gì?" Thương Tân Vinh nhíu mày, sau đó phân tích một tràng dài.

Thương Quyết đột nhiên bị câu nói uy nghiêm mang chủ nghĩa gia trưởng của thái giám này chạm trúng, trên bàn ăn dùng răng cửa cắn môi dưới, tránh bản thân bật cười.

Vai cậu vẫn không nhịn được run run, nhanh chóng xới một miếng cơm che giấu đi.

Đối diện cậu, Thương Du lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu. Cậu ta không nhìn ra Thương Quyết đang nhịn cười, đơn thuần thấy Thương Quyết không vừa mắt.

Thương Quyết bị trừng lâu, buông bát đũa xuống bàn nhìn lại, cười với đứa em trai này, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Du dạo này thế nào rồi?"

Thương Du đối mặt với nụ cười ấm áp như gió xuân này, lưng đột nhiên lạnh toát.

Thương Tân Vinh: "Cái trường mà nó thi đậu, còn có thể thế nào?" Giọng ông trầm xuống: "Hồi đó định đưa nó đi nước ngoài, vì một thằng đàn ông sống chết không chịu đi, đúng là chó ghẻ không đỡ trèo tường nổi!"

Lời nói này quá nặng, trên bàn ăn sắc mặt hai mẹ con đồng loạt thay đổi.

Thương Quyết "Ồ" một tiếng, "Cái thằng tóc vàng? Có xăm hình đó?"

Thương Du: ........................

Thương Tân Vinh mặt mày sầm xuống.

"À, không phải đứa đó sao?" Thương Quyết dùng giọng điệu người anh tốt, "Tiểu Du thích đàn ông thì cứ tùy nó đi. Tuy nhiên, yêu thì yêu một người cho tử tế, đừng hở tí lại đổi, mới lên đại học, đổi bạn tình hoài, bị bệnh thì làm sao..."

"Cái gì gọi là bạn tình, mày nói chuyện sao mà--"

"Choang" một tiếng, Thương Tân Vinh ném mạnh đũa xuống bàn, Thương Du không cam lòng ngậm miệng lại.

Thương Tân Vinh coi trọng nhất là thể diện, lòng hư vinh cực mạnh, từ khi biết đứa con trai nhỏ dẫn về nhà là đồng tính, sự yêu mến dành cho Thương Du đã không bằng trước kia.

Một bữa cơm ăn không ngon miệng, bốn người trên bàn mỗi người một tâm tư.

Thương Du càng không còn tâm trạng gì, sau bữa ăn không thèm đáp lời ai, thình thịch lên lầu về phòng nghỉ ngơi.

Thương Quyết tối nay sẽ đi, Thương Tân Vinh giữ cậu lại dưới lầu nói chuyện, Mẫn Hồng thức thời cũng theo lên lầu.

Bà vào phòng con trai.

Vừa đóng cửa, Thương Du đã giận dữ đầy mặt: "Mẹ không nhìn ra sao? Nó rõ ràng ở đây để chọc tức chúng ta."

Sắc mặt Mẫn Hồng cũng không tốt, "Con thích đàn ông chẳng lẽ còn là giả sao?"

"Con..." Thương Du cứng họng, càng nghĩ càng tức.

Chuyện cậu ta thích đàn ông, vốn không nên sớm bị người khác biết như vậy. Cậu ta nhỏ hơn Thương Quyết một khóa, khi Mẫn Hồng và Thương Tân Vinh mới kết hôn, cậu ta cũng chuyển đến Hải Trung học lớp 10, ai ngờ lúc ở cùng bạn trai cũ lại xui xẻo bị Thương Quyết nhìn thấy!

Lúc ấy tên đạo đức giả đó mỉm cười, không nói gì, rồi quay đầu lại tố cáo với nhà.

Thương Tân Vinh lập tức nổi trận lôi đình. Mẫn Hồng vào nhà họ Thương chưa được mấy tháng, vì chuyện này, thái độ của Thương Tân Vinh với mẹ cậu ta tụt dốc không phanh.

Cậu ta không nuốt nổi cơn tức, lén lút trả thù Thương Quyết mấy lần, tiếc là đều không có kết quả gì.

Mẫn Hồng lạnh lùng: "Người ta ngày đầu gặp mẹ, bố con nói một câu, nó liền có thể đổi miệng gọi mẹ là 'mẹ'. Phàm là con học được một phần mười độ lượng của nó, bố con cũng sẽ không thiên vị nó như vậy."

"Đó gọi là độ lượng sao! Rõ ràng là tâm cơ thâm sâu! Mẹ là bồ nhí, người bình thường nào lần đầu gặp đối tượng ngoại tình của bố mình mà có thể gọi 'mẹ' không chút do dự?"

"......" Miệng Mẫn Hồng mấy lần mở ra, lại khép lại, trực tiếp bị câu "bồ nhí" của con trai chặn họng.

Nhưng bà không thể không thừa nhận, Thương Du nói không sai.

Lúc đó bà đến nhà họ Thương, Thương Tân Vinh dẫn Thương Quyết đến trước mặt bà. Trước mặt con trai, Thương Tân Vinh mấy lần mở miệng, lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng ông ta bỏ mặt mũi, nói: "Đây là dì Mẫn Hồng của con, sau này là mẹ của con."

Bà trong lòng hiểu rõ mình được gả vào nhà họ Thương như thế nào, thậm chí khi đặt tên cho Thương Du, cũng là đối chiếu chữ "Quyết" khiêu khích đặt tên "Du", vì vậy vốn dĩ cũng không mong Thương Quyết có thể cho bà mặt mũi.(*)

Nhưng một giọng nói không nặng không nhẹ vang lên, Thương Quyết đã gọi bà là "mẹ".

Bà kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi, khóe môi treo nụ cười, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng.

Mẫn Hồng nghĩ thầm, không trách Trần Tuyết Dung để đứa trẻ này lại nhà họ Thương.

Nó nhất định sẽ khiến hai mẹ con bà không được yên thân.

...

Dưới lầu, Thương Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã về chiều.

Cậu muốn về sớm, nhưng giọng nói của Thương Tân Vinh vẫn không ngừng: "Gần đây, mẹ con có liên lạc với con không?"

Thương Quyết quay đầu lại: "Bố nói mẹ nào?"

Sắc mặt Thương Tân Vinh biến đổi, cuối cùng đọng lại trên khuôn mặt cứng đờ đen sì: "Mẹ ruột của con."

"Không, bà ấy không ở thành phố A, liên lạc với con làm gì?" Thương Quyết không kiên nhẫn nghe nữa, đứng dậy.

Thương Tân Vinh: "Tối nay không ngủ ở nhà sao?"

"Không." Thương Quyết bịa: "Sáng mai còn có một cuộc thi."

Thương Tân Vinh sắc mặt hơi dịu xuống, vui mừng: "Cũng đừng tự làm khổ mình quá, bố trông cậy vào con tiếp quản gia nghiệp đấy."

Thương Quyết cười, không trả lời. Cậu tận mắt thấy sự thay đổi thái độ của Thương Tân Vinh với Thương Du, không để ý đến sự coi trọng vô giá trị này.

"Bố bảo tài xế đưa con về."

"Không cần, đưa Thương Du đi. Con về bằng taxi."

*

Buổi tụ họp của ký túc xá 323 được sắp xếp vào tối nay.

Cát Chí Thành mấy hôm trước vừa ăn lẩu với Lâm Húc Anh trong ký túc, nhưng vừa ra ngoài, trời lạnh cóng, cơn nghiện lẩu lại phát tác, quay đầu liền tìm một quán lẩu khác.

Lục Tự Hành không ăn cay, gọi nồi lẩu đôi.

Cát Chí Thành thả một phần tôm viên vào nồi, "Anh Lục tối qua đi đâu vậy? Dạo gần đây cậu luôn biến mất bất chợt, tui với nhóc Anh lúc nào cũng tìm không thấy người."

Tháng trước, từ khi Lục Tự Hành khám bệnh quay về, luôn chạy ra ngoài. Nếu nói là thời gian thi giữa kỳ, đi thư viện còn có thể hiểu được, mấy ngày nay thi xong rồi vẫn không thấy người đâu, một bệnh nhân mất trí nhớ luôn chạy nhong nhong bên ngoài, hai người còn lại trong ký túc khó tránh khỏi lo lắng.

Tối qua Lục Tự Hành không về 323, dù có gửi tin nhắn trong nhóm nói một câu bảo họ không cần lo, nhưng cũng không giải thích gì thêm.

"Tối qua tôi ở..." Lục Tự Hành khựng lại.

Anh không thể nói thật mình ở nhà Thương Quyết, nhưng anh cũng không thích nói dối.

"Tôi ở với anh trai."

Anh Thương cũng tính là anh.

"Ồ ồ!" Cát Chí Thành chợt hiểu.

Lâm Húc Anh: "Không trách. Anh Vân Sanh bình thường không ở trong nước, lần này về ở lại lâu, hai người chắc chắn phải tụ họp nhiều."

Lục Tự Hành lặng lẽ gắp một miếng đồ ăn từ nồi cay, cắn mạnh vài cái, lập tức bị cay đến trán toát mồ hôi, môi nhanh chóng đỏ lên.

Thấy anh bị cay không nói được, Lâm Húc Anh không nghĩ nhiều, vội vàng đưa một chai sữa chua bên tay qua, đề tài vừa rồi không ai tiếp tục nữa.

Trên đường về trường, ba người bắt taxi, Lục Tự Hành ngồi trên xe nhận điện thoại của Thương Quyết.

Trong xe ánh sáng tối mờ, Lâm Húc Anh ngồi bên cạnh, thấy điện thoại Lục Tự Hành sáng lên, ánh mắt theo bản năng bị nguồn sáng duy nhất phía sau xe thu hút.

Mặt Lục Tự Hành không đổi sắc xoay màn hình sang một góc, đeo tai nghe nghe máy.

"Bảo bối bảo bối?" Giọng Thương Quyết rõ ràng hơn mọi khi, âm cuối nghe có chút vui vẻ.

Lục Tự Hành: "Ừm."

Trong xe lúc này không ai nói gì, âm thanh đột ngột này khiến Cát Chí Thành ngồi phía trước quay đầu nhìn lại. "Anh Lục?"

Lục Tự Hành: "Điện thoại của anh tôi."

Cát Chí Thành: "Ồ ồ."

Trong tai nghe truyền đến một tiếng cười khẽ, tai Lục Tự Hành tê rần.

Thương Quyết lại khẽ gọi một tiếng "bảo bối", có chút trêu chọc, tai Lục Tự Hành lập tức nóng lên.

Giọng nói trong tai nghe cũng mang theo nụ cười: "Bảo bối bảo bối bảo bối, nhớ cậu rồi."

Lục Tự Hành bị một tràng gọi này khiến toàn thân không tự nhiên. Anh kẹt trong xe, trái phải đều là người, cũng không thể nói thêm gì, liền chỉ hỏi: "Ở đâu? Tôi đến."

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, không ngờ sự quấy rối nhất thời của mình lại nhận được lời hồi đáp như vậy.

Giọng nói cũng do dự: "Không cần... phiền phức."

Lục Tự Hành: "Không phiền. Ở nhà?"

"... Ừ."

"Được."

Cúp máy, Lâm Húc Anh hỏi: "Anh Lục đi đến chỗ anh Vân Sanh hả?"

Lục Tự Hành trái với lương tâm: "Ừm."

Xe vừa đậu trước cổng trường, mấy người mang theo mùi lẩu không tan bước xuống xe.

Cát Chí Thành: "Vậy anh Lục tối nay có về không?"

Lục Tự Hành nghĩ đến sự bảo thủ của Thương Quyết, nói: "Về."

Anh vừa nói vừa đi vào trong trường, muốn về ký túc xá một chuyến.

Cát Chí Thành: "Anh Lục, cậu còn có đồ cần lấy à?"

"Không phải, tôi tắm rửa, thay quần áo." Người anh toàn mùi dầu mỡ khó chịu, không muốn làm Thương Quyết ngửi phải.

Cát Chí Thành ngẩn người: "Ồ... anh Lục, cậu gặp anh mình còn phải tắm nữa hả?"

Lục Tự Hành cứng người, cúi mắt: "Về muộn, tắm rửa sẽ ảnh hưởng các cậu nghỉ ngơi."

"!!!" Cát Chí Thành cảm động sâu sắc: "Anh Lục,cậu cũng chu đáo quá rồi!"

===

(*) Quyết /玦/ nghĩa là vòng ngọc khuyết, lí do đặt tên này sau này sẽ có nói rõ, còn Du /瑜/ nghĩa là ngọc đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro