Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 - 60

  ★ Chương 56 – Giờ nên làm gì mới tốt?! ★  

Đến buổi tối, Chiến Bắc Thiên quay trở lại thôn Bạch Bích vừa đúng lúc Trần Đống làm cơm.

Trong lúc Mộ Nhất Phàm dùng cơm thì trông thấy Chiến Bắc Thiên cau mày, liền biết hôm nay Chiến Bắc Thiên tới thôn Vĩnh Thành bàn chuyện không thuận lợi, rất có thể đã gặp người Mộ Nhất Hàng phái đi.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, về phần Chiến Bắc Thiên tới thôn Vĩnh Thành làm việc như thế nào, anh cũng không hỏi nhiều, đợi sau khi ăn xong cơm, liền nhân lúc Chiến Bắc Thiên đi tắm, chạy nhanh xuống phòng khách, lấy con dao dùng để gọt hoa quả nhét vào trong túi quần, lên trên căn phòng ở tầng hai.

Anh thay áo ngủ, cất kỹ dao vào trong túi áo, sau đó nằm thẳng trên giường đợi Chiến Bắc Thiên quay lại.

Thế nhưng, đợi hơn nửa giờ, người thiếu chút nữa đã vào giấc, mà Chiến Bắc Thiên còn chưa quay trở lại phòng.

Mộ Nhất Phàm nghĩ nhất định là nam chính đang vào không gian bận bịu công chuyện, không thể làm gì hơn là chật vật căng mí mắt đợi, tiếc là, đến khi anh ngủ rồi, vẫn không đợi được người đi ra.

Cũng không biết có phải do quá ám ảnh bởi chuyện giết nam chính hay không, mà anh, mấy ngày gần đây vốn ngủ thẳng cẳng tới sáng, lại tỉnh lại giữa nửa đêm.

Mộ Nhất Phàm mở mắt liền thấy Chiến Bắc Thiên đang nằm bên cạnh, lập tức nhớ ra chuyện phải giết nam chính, trong nháy mắt cả người tỉnh táo lại. Nương ánh sáng hắt vào cửa sổ, anh lặng lẽ dán mắt nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Chiến Bắc Thiên hồi lâu, đáy mắt dần ánh lên tia do dự, trong lòng cũng càng ngày càng muộn phiền.

Sáng nay rõ ràng đã dự định, nhân buổi tối nam chính ngủ say mà thủ tiêu nam chính, nhưng lúc này, trông thấy gương mặt đang say giấc của hắn, anh lại không hạ được quyết tâm, thậm chí còn không nỡ hạ thủ hơn so với khi anh vừa xuyên vào trong tiểu thuyết.

Chết tiệt, giờ nên làm gì mới tốt.

Mộ Nhất Phàm bất tri bất giác giơ tay lên, đưa lên gương mặt Chiến Bắc Thiên.

Đến khi anh chạm lên mũi đối phương, nhất thời hoàn hồn lại, vội vã thu tay về.

Ánh mắt Mộ Nhất Phàm trầm xuống.

Không được.

Anh không được mềm lòng như vậy, mềm lòng thế này chỉ khiến anh không thể quay về hiện thực được.

Mộ Nhất Phàm lại hạ quyết tâm, đưa tay vào túi áo, mò tới con dao gọt hoa quả.

Ngay lúc lấy con dao gọt hoa quả ra khỏi túi áo, đột nhiên anh dừng động tác lại.

Mộ Nhất Phàm cảm thấy không thích hợp.

Nam chính trong tiểu thuyết của anh phải là một người rất cảnh giác, đặc biệt là sau khi tẩy tủy kinh qua mạt thế, sự cảnh giác của nam chính càng lớn hơn, không có chuyện buổi tối lại bình thản ngủ như vậy, huống hồ bên cạnh còn có một người không quen thuộc với hắn, nam chính lại càng không thể yên tâm ngủ say.

Hơn nữa, vừa nãy anh chạm vào mặt nam chính, nam chính không thể không có chút cảm giác nào, bằng không thì, một người cảnh giác kém như vậy, tuyệt đối không thể sinh tồn tới cuối mạt thế.

Cho nên, rất có khả năng nam chính đã tỉnh rồi, chỉ là đang giả bộ ngủ, không trợn mắt lên mà thôi.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới khả năng này, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không xuất thủ, bằng không, người chết là anh mới phải.

Anh trả con dao gọt hoa quả về chỗ cũ, rút tay lại, định bụng tiếp tục ngủ tiếp, thế nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào, lật tới lật lui, vẫn cứ không ngủ được, nhất là cái bụng ưỡn ra kia khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Qua đây ngủ." Đột nhiên người bên cạnh cất tiếng.

Mộ Nhất Phàm chợt mở mắt, lập tức nhìn thấy đôi mắt đen láy của Chiến Bắc Thiên, ánh mắt hết sức rõ ràng, không giống người vừa tỉnh dậy một chút nào.

Anh lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình chưa động thủ.

"Qua đây ngủ." Chiến Bắc Thiên nói lại một lần nữa.

Mộ Nhất Phàm chần chừ trong chốc lát, nhanh chóng dịch người qua, ngủ trên gối của Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên nghiêng người sang, vươn tay khoát lên bụng anh, nhẹ nhàng xoa: "Ngủ đi."

Mộ Nhất Phàm biết giờ mình không thể giết nam chính, không thể làm gì hơn là xua tan ý tưởng nhân lúc ngủ chung giường mà giết nam chính, lúc này bụng anh càng ngày càng thoải mái, đôi mắt từ từ khép lại, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Chiến Bắc Thiên trông thấy Mộ Nhất Phàm đã ngủ, đáy mắt hiện lên tia do dự, cuối cùng, vẫn không thu tay về, cứ như vậy khoát tay lên bụng Mộ Nhất Phàm, khép hai mắt lại.


**********************************************

  ★ Chương 57 – Mùi thơm mê người ★  

Đến khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại một lần nữa, là bởi ngửi thấy một mùi vị vô cùng thơm, giống như lúc dạ dày đang kêu rột rột biểu tình thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, khiến anh không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

Anh mở hai mắt ra, liền trông thấy bờ môi mỏng đẹp đẽ đang mím lại, ngay sau đó, một luồng nhiệt khí phả vào mặt anh, làm anh ngứa ngứa ngáy ngáy, giống như anh bị dụ dỗ phải mau chóng hành động lên một chút.

Hai mắt Mộ Nhất Phàm càng ngày càng nóng, lè lưỡi liêm liếm đôi môi hơi khô, kìm lòng chẳng đặng mà dịch gần tới đôi môi mỏng xinh đẹp kia.

Trong nháy mắt chạm tới đôi môi mỏng lành lạnh, cả người anh chợt bừng tỉnh lại, anh hoảng hốt ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường chạy ra khỏi phòng.

Người nằm trên giường chợt mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm mà đạm mạc ánh lên một tia kinh ngạc, tiếp đó, chân mày nhíu chặt lại, bàn tay giơ lên chạm vào nơi vừa bị hôn qua.

Mộ Nhất Phàm xông thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, không thể tin nhìn mình trong gương, lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Anh thế mà lại vừa hôn nam chính, vừa hôn một người đàn ông!

Mộ Nhất Phàm hồi tưởng lại tình huống lúc ban nãy, vội vã dùng lực lắc đầu!

Không đúng!

Anh bị mùi hương trên người nam chính mê hoặc, nên mới không tự chủ được mà hôn lên.

Thế nhưng, trước đây anh chưa từng ngửi thấy mùi này trên người nam chính, thậm chí tối qua cũng không ngửi thấy, sao đột nhiên sáng nay lại ngửi thấy được vậy?!

Hơn nữa, cái mùi kia cũng không giống với mùi nước hoa, nó khiến anh nảy sinh sự đói khát, rõ thật là kỳ quái.

Mộ Nhất Phàm không quay trở lại phòng, sau khi rửa mặt trong phòng vệ sinh, anh cứ như vậy mặc cả áo ngủ đi xuống tầng một.

Trần Đống vừa ngủ dậy trông thấy Mộ Nhất Phàm đi xuống tầng, ngớ người ra, cười nói: "Tiểu Mộc, lần đầu tiên tôi thấy cậu dậy sớm như vậy đấy, không ngủ được sao?"

Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn Trần Đống, nuốt nước miếng.

Anh nhận ra trên người Trần Đống cũng có một mùi hương đặc biệt, thế nhưng, mùi hương không thơm tho thanh khiết như trên người nam chính, tuy vậy nhưng vẫn đủ dụ dỗ anh muốn cắn một cái.

Mộ Nhất Phàm chợt cả kinh.

Sao vừa nãy anh lại nảy lên ý nghĩ muốn cắn một cái?!

Mộ Nhất Phàm vội vã lấy lại tinh thần, ôm mũi và miệng, bước nhanh ra khỏi nhà Trần Đống.

Anh cảm thấy mình có cái gì đó không đúng.

Nếu như chỉ cảm thấy trên người nam chính tỏa ra mùi hương thơm ngát, anh còn có thể nghĩ là nam chính xịt nước hoa lên người, thế nhưng, ngay cả trên người Trần Đống cũng tỏa ra mùi hương mê người, như vậy nói rõ chính anh có vấn đề.

Sao lại như vậy chứ?

Không phải là mũi anh xảy ra vấn đề gì chứ?

Đúng lúc này, hơn mười mùi hương khác nhau đồng thời bay vào mũi Mộ Nhất Phàm.

Anh chợt ngẩng đầu lên, thấy có hơn mười người đang đi tới đi lui trên đường.

Mộ Nhất Phàm khiếp sợ buông bàn tay che mũi mình xuống, không thể tin nhìn bóng người cách anh hơn hai mươi mét.

Rõ ràng cách xa như vậy, thế nhưng anh lại có thể ngửi thấy mùi hương mê người tỏa ra từ người kia.

Cái.. cái này...

Mộ Nhất Phàm càng ngày càng kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, đi về phía một hồ nước không người.


*****************************************

  ★ Chương 58 – Muốn ngoặm nam chính một miếng quá đi! ★  

Giờ mới chỉ là năm rưỡi sáng, trời mới tờ mờ sáng tinh mơ, người trong thôn mới lục tục rời giường, cho nên, rất ít người đi qua hồ nước.

Mộ Nhất Phàm ngồi dưới một gốc cây đại thụ bên cạnh hồ nước, lặng lẽ nhìn mặt hồ lặng yên không gợn sóng, thế nhưng trong lòng không thể nào bình thản được như vậy.

Sở dĩ thế này, là bởi anh biết nguyên nhân tại sao mình lại có thể ngửi thấy mùi hương tản ra từ cơ thể người.

Đây là biểu thị rằng anh muốn cắn người, một khi mất đi ý thức, anh cũng sẽ không khống chế được mà gặm nhân loại.

Mộ Nhất Phàm vừa nghĩ tới chuyện mình ăn thịt người, đã cảm thấy vô cùng buồn nôn, anh tuyệt đối không muốn trở thành như vậy, thế nhưng, anh lại không dằn lòng giết nam chính được.

Nhất là đợi đến khi anh thật sự trở thành tang thi, càng không có cơ hội đấy, đến khi ấy hành động của anh sẽ trở nên chậm chạp không gì sánh bằng, một anh không có ý thức, bất cứ ai cũng có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.

Đến sáu giờ sáng, người trong thôn đều rời nhà đi ra đồng làm việc, càng ngày càng nhiều người đi qua hồ nước, mùi vị tản ra từ cơ thể cũng càng ngày càng nồng đậm.

Mộ Nhất Phàm không dám ở lại bên hồ nước nữa, đành đứng dậy đi về nhà Trần Đống.

Từ xa anh đã trông thấy bóng Chiến Bắc Thiên đứng ở cửa nhà Trần Đống, dáng người cao to cùng với gương mặt tuấn mỹ, rất gây chú ý tới người khác, người qua đường liên tiếp ngoái lại nhìn.

Mộ Nhất Phàm không khỏi nhớ tới nụ hôn lúc ban sáng, lúng túng đi tới trước mặt Chiến Bắc Thiên.

"Về thay quần áo ăn sáng đi." Chiến Bắc Thiên hờ hững nói một câu, xoay người quay vào trong sân.

Mộ Nhất Phàm thở phào một hơi.

Lúc đó nam chính đang ngủ, hẳn không phát hiện ra anh hôn hắn, nếu không nam chính đã không bình tĩnh đối mặt với anh như vậy.

Trần Đống bưng mì từ trong phòng bếp đi ra, thấy Mộ Nhất Phàm trở về, cười ha hả nói: "Tiểu Mộc, cậu về thật đúng lúc, cậu Chiến đang định đi ra ngoài tìm cậu về ăn sáng đấy!"

Mộ Nhất Phàm cười cười, quay trở lại tầng hai, lập tức cởi áo ngủ trên người ra.

Anh đưa lưng về phía cửa, chẳng mảy may chú ý tới Chiến Bắc Thiên cũng đi lên tầng theo.

Chiến Bắc Thiên đứng ở cửa nhìn đùi phải sưng lên của Mộ Nhất Phàm, chân mày nhíu lại, không lên tiếng, quay đầu trở lại tầng một.

Mộ Nhất Phàm thay quần áo xong, liền đi xuống dưới tầng một dùng bữa sáng.

Vừa đi tới cửa phòng khách, anh đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt tỏa ra từ cơ thể người, khiến anh không nhịn được hít sâu hai hơi.

"Tiểu Mộc, ăn sáng đi." Trần Đống kêu một tiếng.

Mộ Nhất Phàm ngồi vào bàn ăn, nhận lấy bát Trần Đống đưa tới, không yên lòng mà bắt đầu ăn.

Trần Đống trông thấy anh ăn từng miếng nhỏ, quan tâm hỏi: "Tiểu Mộc, có phải không có khẩu vị không? Từ hôm qua tới giờ cậu ăn ít hẳn."

Mộ Nhất Phàm dừng động tác lại một chút, mượn đại một cái cớ: "Chắc là hôm nay dậy sớm, không có khẩu vị gì."

Không có khẩu vị, mới là lạ.

Trời biết giờ anh muốn nhào tới liếm lên người hắn mấy cái, nhất là mùi hương tỏa ra từ người nam chính kia, càng khiến anh muốn không chịu được.

Giờ anh thật muốn ngoặm nam chính một miếng quá đi, biết làm sao bây giờ?!

Mộ Nhất Phàm không dám tiếp tục tưởng tượng tiếp, động tác nhanh hơn, nhét từng miếng từng miếng cháo vào miệng, coi mùi hương tỏa ra từ mấy người này như một loại gia vị.

Chiến Bắc Thiên liếc nhìn anh một cái, đoạn cúi đầu ăn sáng.

Sau khi Mộ Nhất Phàm ăn xong rồi, vội vã lên phòng ngủ tiếp một giấc.

Cũng không rõ bao lâu sau, anh bị Chiến Bắc Thiên đánh thức.

"Tới phòng bếp."

Nói rồi, Chiến Bắc Thiên rời khỏi phòng.

Mộ Nhất Phàm không biết hắn muốn làm gì, dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang lim dim của mình, mơ mơ màng màng đứng dậy đi xuống phòng bếp.

Chiến Bắc Thiên thấy anh đi tới, liền nói: "Cởi quần áo ra."


******************************************

  ★ Chương 59 – Có muốn tôi tự động thủ hay không? ★  

"Hở?"

Đến lúc này Mộ Nhất Phàm mới tỉnh cả người: "Sao phải cởi quần áo?"

Chiến Bắc Thiên không nói gì, quay đầu nhìn về phía lò bếp.

Trên đó là một thùng nước to có đường kính một mét và độ cao cũng chừng một mét, bên trong vừa đủ chứa một người, lúc này, trong thùng sắt tỏa ra khói trắng, cùng với vị thuốc đông y nồng nặc xông vào mũi, hơn nữa, phía dưới thùng sắt còn đang đốt lửa lớn, giống như đang đun sôi thùng nước to kia.

Mộ Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt hắn.

Không hiểu tại sao, trông thấy cảnh này, đột nhiên anh liên tưởng tới dục dũng chứa thuốc tắm thời cổ đại, vừa nấu thuốc vừa ngâm thân thể mình trong đó, sau đó bức độc trong cơ thể ra. (dục dũng: thùng chứa nước tắm)

Mộ Nhất Phàm lờ mờ đoán ra được nam chính muốn làm gì, không khỏi lui về phía sau hai bước, dịch người ra phía cửa.

Anh cứ cảm thấy cái thùng sắt chứa nước nóng này không đơn giản, nhất định trong đó có nước linh tuyền trong không gian của nam chính.

Chiến Bắc Thiên nhanh hơn anh một bước, đóng cửa phòng bếp lại, ngăn cản đường đi của Mộ Nhất Phàm, chân mày nhíu chặt lại, trầm giọng nói: "Đi vào tắm."

Mộ Nhất Phàm giả bộ làm vẻ mặt như không biết hắn muốn làm gì: "Vào đâu?"

Bất chợt Chiến Bắc Thiên híp mắt lại, ra lời cảnh cáo: "Có muốn tôi tự mình động thủ không?"

Hắn không hiểu, rõ ràng tắm là chuyện rất thoải mái dễ chịu, sao người này giống như lúc uống thuốc, làm như sẽ xảy ra án mạng không bằng.

"Tối hôm qua tôi vừa tắm rồi, không phiền anh phải hao tâm tổn trí như thế..." Mộ Nhất Phàm vừa cười nói, vừa lui về phía sau.

Thế nhưng, không đợi anh nói xong, một tay Chiến Bắc Thiên vươn ra kéo lấy tay anh, một tay kia túm lấy góc áo, vén lên, thẳng tay cởi áo anh ra.

"Chiến Bắc Thiên, anh đang làm cái gì đấy!" Mộ Nhất Phàm lớn tiếng kêu lên, ôm chặt lấy áo bị lôi ra, bởi vì anh đang mặc quần áo ở nhà nên dễ dàng bị Chiến Bắc Thiên cởi ra.

Chiến Bắc Thiên không để ý tới anh, một tay ôm lấy người, tay kia kéo quần Mộ Nhất Phàm xuống, hai ba cái liền cởi anh trần truồng cả ra, bỏ anh vào trong cái thùng sắt.

Mộ Nhất Phàm muốn đứng lên, lại bị Chiến Bắc Thiên dùng tay đè xuống.

Anh cả giận nói: "Chiến Bắc Thiên, anh đừng tưởng hai ta đều là đàn ông thì anh có thể tùy tiện cởi quần áo khi chưa có sự cho phép của tôi nhá, anh có tin tôi tố cáo anh tội khiếm nhã không?"

Chiến Bắc Thiên: "......."

Hắn lấy từ trong túi quần một dải lụa trắng dài ra, gấp lại nhiều lần, bịt hai mắt Mộ Nhất Phàm lại.

"Sao anh lại muốn che mắt tôi?"

Mộ Nhất Phàm muốn cởi dải lụa ra, lại bị Chiến Bắc Thiên ngăn cản: "Không được gỡ xuống."

"Thế cho tôi một lý do không thể gỡ xuống đi."

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: "Cậu có muốn tôi dùng dải lụa này trói cậu lại không?"

Nhất thời Mộ Nhất Phàm ngoan hơn hẳn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Sau đó, không biết có phải bởi vì thân thể anh không, nhiệt độ nước đột nhiên lạnh như nước lã, dần dần, thân thể anh bị biến hóa, lúc thì xương cốt cả người đau đến khó chịu, lúc lại cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cũng đối lập.

Hơn nữa, bởi hai mắt bị che lại, thính lực trở nên vô cùng bén nhạy.

Lúc nghe thấy tiếng Chiến Bắc Thiến đưa tay vào trong nước, anh né tránh theo bản năng, sau đó, cả hai người đều khựng lại.


*****************************************************

  ★ Chương 60 – Nó thế mà lại có phản ứng với anh!! ★  

Mộ Nhất Phàm yếu ớt nói: "Anh túm phải cậu em nhà tôi rồi."

Đầu Chiến Bắc Thiên sọc đầy hắc tuyến, đang muốn thu tay về, đột nhiên cảm thấy vật trong tay cứng lên.

"Đậu xanh, nó thế mà lại có phản ứng với anh." Mộ Nhất Phàm không thể tin nói, sau đó rên lên một tiếng: "Đều tại chú Trần cả, mấy hôm nay toàn nấu mấy món bổ không thể bổ hơn, chỉ thiếu điều đun canh đại bổ ngưu tiên hổ tiên các loại." (Ngưu tiên hổ tiên: Chỗ ấy của trâu và hổ ;v;)

Chiến Bắc Thiên: "........."

Hắn đen mặt buông tay ra, chuyển sang nhìn bắp đùi bị sưng của Mộ Nhất Phàm, sững sờ, chân mày lập tức chau lại, mức độ sưng vẫn không khác trước là bao, hiển nhiên nước linh tuyền không có tác dụng với nó.

Sao lại như vậy chứ?

Mộ Nhất Phàm dịch mình: "Anh đừng sờ loạn nữa, nếu không, tôi bắn bây giờ."

"Câm miệng." Gân xanh trên trán Chiến Bắc Thiên giật điên cuồng.

Hắn thu tay từ trong bồn sắt lại, hỏi: "Ung thư xương của cậu nghiêm trọng tới đâu?"

Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói thật với hắn, đành phịa ra mà nói: "Giờ ung thư xương của tôi đã tới giai đoạn cuối, bác sĩ nói tôi chỉ có thể sống tối đa hơn một tháng nữa."

"Hơn một tháng?" Chiến Bắc Thiên tỏ vẻ hoài nghi: "Nhìn cậu đâu giống như người sắp chết."

Có người nào sắp chết còn có thể hoạt bát nhảy loạn không? Quả thật so với khỉ trên núi còn nhanh nhẹn hơn, ai có thể nhìn ra được người trước mắt này là một người sắp chết.

Mộ Nhất Phàm phản bác: "Sao lại không giống? Anh không biết người sắp chết sẽ có hồi quang phản chiếu sao? Huống hồ dạo này tôi ăn nhiều đồ bổ như vậy, đương nhiên phải có tinh thần rồi."

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên khẽ lóe lên, cười xùy một tiếng: "Có phải hồi quang phản chiếu của cậu quá lâu rồi hay không?"

"Dù sao thì bác sĩ nói tôi chỉ có thể sống được hơn một tháng nữa, nếu anh không tin thì đi mà hỏi bác sĩ."

Chiến Bắc Thiên mím môi, nhìn gương mặt bị băng kín mít của anh, hỏi: "Băng gạc trên mặt cậu khi nào mới có thể tháo ra?"

Mộ Nhất Phàm chột dạ: "Bác sĩ nói đầu tháng sau mới có thể tháo băng ra."

"Đầu tháng.."

Chiến Bắc Thiên nhẹ giọng lặp lại, giơ tay đưa lên gương mặt Mộ Nhất Phàm, trong khoảnh khắc sắp chạm tới gò má đối phương, đột nhiên lại chuyển hướng, tháo dải lụa trắng trên mặt anh, đi xuống lò bếp nói: "Mặc quần áo vào đi."

Mộ Nhất Phàm không kịp thích ứng với ánh mặt trời hắt từ bên ngoài cửa sổ, híp mắt lại một cái: "Không cần ngâm nữa?"

"Không cần."

Chiến Bắc Thiên cầm khăn lông khô đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Mộ Nhất Phàm, sau đó cõng anh đi ra.

Mộ Nhất Phàm đứng xuống, đang muốn lau người, liền thấy làn da màu lúa mạch của mình mất tiêu, ngược lại trắng như con gà luộc.

Quả nhiên trong nước có bỏ nước linh tuyền, bằng không, sao màu da của anh có thể đột nhiên chuyển sang màu trắng được kia chứ.

Mặc dù Mộ Nhất Phàm biết nguyên nhân da bị đổi màu, nhưng vẫn giả như không biết mà hỏi: "Bắc Thiên? Sao da tôi đột nhiên trắng vậy? Dược liệu anh bỏ vào trong có tác dụng tắm trắng à?"

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn làn da trắng nõn nà như da em bé, chẳng nói chẳng rằng, đi ra khỏi phòng bếp.

"Này..." Mộ Nhất Phàm vội lau khô người, mặc quần áo lên chạy ra khỏi phòng bếp, liền trông thấy trưởng thôn vội vã chạy vào sân.

"Chiến tiên sinh, Chiến tiên sinh có nhà hay không?"

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng gọi, đi ra phòng khách, trông thấy sắc mặt lo lắng của thôn trưởng, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Trưởng thôn thở hồng hộc chạy tới trước mặt Chiến Bắc Thiên, sốt ruột mà nói: "Chiến tiên sinh...gạo.. gạo và rau quả chúng tôi vận chuyển tới thành G cho cậu đều bị người giám định của cục dược phẩm giữ lại, bọn họ nói là chúng tôi bỏ thuốc trừ sâu vượt quá mức quy định vào trong rau quả, không cho chúng tôi mang đi buôn bán."

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: "Bị giữ lại ở đâu?"

"Xe bọn tôi vừa mới vào thành G, đã bị người ngăn lại, bảo là muốn kiểm tra, sau đấy liền giữ lại rau quả của bọn tôi."

Chiến Bắc Thiên vội lấy điện thoại ra, đi tới góc phòng gọi người giải quyết chuyện này.

Trưởng thôn gấp tới độ đi vòng tròn tại chỗ.

Nói thật, ông cũng không biết vì sao vừa xảy ra chuyện, người đầu tiên mình chạy tới tìm là người này, thế nhưng, trong lòng ông nghĩ có lẽ người này có biện pháp giải quyết.

Chiến Bắc Thiên nói chuyện điện thoại xong, quay về nói: "Ông bảo người của ông gọi cho số di động tôi đưa cho hôm trước, sẽ có người giải quyết chuyện này."

"Được."

Trưởng thôn lập tức gọi cho người của đoàn xe đi tới thành G, nói chuyện thân thiết hồi lâu mới cúp máy, sau đó nói: "Chiến tiên sinh, tôi cho rằng chuyện này không đơn giản, rau quả của chúng tôi vô duyên vô cớ bị giữ lại, rất có thể..."

Ông nói tới đây thì ngừng lại, tin rằng Chiến Bắc Thiên có thể đoán được chuyện này có liên quan tới năm người đàn ông ưu tú kia, nếu không, sao xe bọn họ vừa mới vào trong thành đã bị giữ lại.

Mộ Nhất Phàm đó giờ vẫn không lên tiếng, lặng lẽ thở dài một hơi, không cần đoán cũng biết chuyện này là do ai làm, chỉ tội anh, cừu hận trong lòng nam chính càng ngày càng chất cao.

Chiến Bắc Thiên mím môi, quay về phòng khách tiếp tục xem tivi.

Vốn là trưởng thôn muốn quay về, nhưng ông nghĩ, rất có thể lát nữa lại phải tới tìm Chiến Bắc Thiên, nên đành đi vào theo.

Hai giờ sau, đoàn xe đi tới thành G gọi điện tới báo rằng sự tình tiến triển vô cùng thuận lợi, rau quả bị giữ không bao lâu thì có nhân viên kiểm tra nói lần này chỉ là hiểu lầm, cho bọn họ mang rau quả về, giao dịch với người ở thành G xong, thành công lấy được một khoản tiền lớn.

Cuối cùng thôn trưởng cũng thở phào một hơi, nói một tiếng cảm ơn với Chiến Bắc Thiên, sau đó rời khỏi nhà Trần Đống.

Lúc này, điện thoại Chiến Bắc Thiên đổ chuông, là Lục Lâm gọi tới.

"Lão đại, chuyện xong xuôi rồi, đã nhập hết rau quả, gạo đưa tới vào kho, chừng nào thì anh về thành G?"

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng hỏi: "Có việc gì?"

Lục Lâm cười nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là mấy anh em anh phái đi mua vật tư, ngày mai sẽ quay trở về thành G, thế nên là muốn tìm lão đại tụ họp một chút."

Chiến Bắc Thiên nhướn mày: "Chỉ tụ họp thôi?"

Lục Lâm cười hề hề: "Thật ra mọi người đều muốn gặp chị dâu, lão đại, anh sẽ không để bọn em thất vọng đâu, phải không?"

Chị dâu?

Chiến Bắc Thiên không tự chủ mà đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang vụng về gọt hoa quả.

"Sáu giờ tối mai ăn ở Hán Lâu trong trung tâm thành phố."

"Vâng, em đi đặt phòng ngay bây giờ luôn." Lục Lâm cao hứng cúp máy.

Chiến Bắc Thiên đặt điện thoại xuống bàn, nói: "Mai chúng ta về thành G."

"Ừ."

Vốn Mộ Nhất Phàm cũng không để tâm bao giờ thì rời thôn Bạch Bích, huống hồ, mục đích anh tới đây là để tranh thủ thêm thời gian ở bên nam chính.

Thế nhưng, càng ở chung, anh lại càng không thể động thủ với nam chính, có lẽ số anh đã định phải làm tang thi trong tiểu thuyết.

Đến buổi tối, Trần Đống biết ngày mai hai người Chiến Bắc Thiên sẽ rời thôn Bạch Bích, liền đặc biệt làm một bàn ăn lớn, ăn mãi tới chín giờ, mới quay về phòng tắm rửa đi ngủ.

Lúc ngủ, Chiến Bắc Thiên phát hiện Mộ Nhất Phàm lại có thêm một tật xấu, anh không chỉ thích ôm hắn ngủ, còn thích cọ cọ mặt vào người hắn, thậm chí còn lè lưỡi liếm liếm cánh tay hở ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Thơm quá, thơm quá."

Dù hắn có nhét ngọc thạch vào trong tay Mộ Nhất Phàm, cũng không thể khiến anh nằm ngoan ngoãn ngủ sang bên cạnh.

Cứ như vậy, Mộ Nhất Phàm vừa ôm vừa liếm vừa gối lên người Chiến Bắc Thiên ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh lại, anh phát hiện khóe miệng và cổ mình lành lạnh, lấy tay lau thử một cái, mu bàn tay liền ướt đẫm nước.

Nước miếng?

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn mu bàn tay mình, sau đó quay đầu nhìn lại, liền gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Chiến Bắc Thiên.

"Tôi rất muốn biết tối hôm qua cậu mơ thấy cái gì?" Chiến Bắc Thiên trầm giọng hỏi.

"Tôi á?" Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút: "Hình như tôi mơ thấy mình ăn một bữa tiệc lớn."

Chiến Bắc Thiên hít sâu một hơi, cố khắc chế lửa giận trong lòng, đẩy cái người còn đang nằm trên người mình ra, đứng đậy cởi áo ướt đẫm nước miếng đi vào nhà vệ sinh tắm.

Hai người ăn sáng xong, liền lái xe rời khỏi thôn Bạch Bích.

Trên đường quay về thành G, Chiến Bắc Thiên lái xe rất chậm, hắn muốn nhĩn kỹ phong cảnh trước mắt, sau này mạt thế rồi, muốn thấy cũng không thấy được.

Đến khi quay trở lại trung tâm thành phố G, vừa vặn sáu giờ tối hẹn ăn cơm.

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đi tới Hán Lâu, có hai cô gái mặc Hán phục tiến lên đón.

Chiến Bắc Thiên hỏi: "Có phải hôm qua có một tiên sinh họ Lục đặt bao sương không?"

"Vâng, Lục tiên sinh đang ở bao sương Hán thất trên tầng năm." Cô gái tiếp tân dẫn bọn họ lên tầng năm, gõ cửa phòng, đợi người bên trong cho phép mở cửa ra mới giúp Chiến Bắc Thiên mở cửa phòng.

Người bên trong trông thấy Chiến Bắc Thiên, bầu không khí đột ngột tăng cao.

"Là lão đại, lão đại tới." Lục Lâm trông thấy người tới, vui vẻ reo lên.

Mấy người đang ngồi bên kia sô pha nói chuyện phiếm nghe thấy tiếng reo, vội vã nhìn ra cửa: "Uâyyyy, là lão đại tới, lão đại đúng giờ thật đấy, nhưng là người tới cuối cùng, phải phạt uống một chén, mọi người nói xem có đúng không."

"Đúng."

Hướng Quốc vội nói: "Các anh em, phạt uống để sau đi, giờ chuyện tối quan trọng là phải xem chị dâu trước đã."

"Chị dâu?" Có mấy người còn chưa biết chuyện này, nghi hoặc hỏi: "Chị dâu cái gì cơ?"

Hướng Quốc cười nói: "Mấy cậu còn chưa biết hả? Lão đại có bạn gái rồi."

"Thật á? Chị dâu là ai vậy?"

Hướng Quốc nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: "Lão đại, anh còn không mau đưa chị dâu vào cho bọn em xem đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro