Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 - 25

  ★ Chương 21 – Chẳng khoa học chút nào cả ★  

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng la om sòm, mặt biến sắc, vội vã chạy ào vào phòng vệ sinh.

Chỉ thấy tay trái Mộ Nhất Phàm vén áo mình, tay phải run run chỉ vào bụng, run giọng mà nói: "Anh.. anh xem."

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên từ trên mặt nhìn xuống dưới bụng Mộ Nhất Phàm, cái bụng nhô lên tròn vo như thai được năm, sáu tháng rồi.

Hắn không khỏi giật mình.

"Cơ bụng mà tôi vẫn luôn tự hào mất tiêu rồi."

Mộ Nhất Phàm nói bằng vẻ mặt buồn rười rượi như đưa đám, tuy rằng cơ bụng săn chắc kia không phải anh luyện ra, nhưng anh rất thích thân thể này, không giống như anh ở ngoài đời thực, luyện thế nào cũng không ra cơ bụng.

Chiến Bắc Thiên: "......."

Đây không phải trọng điểm chứ?

"Tôi chỉ không vận động có ba bốn ngày, sao lại phát tướng thành ra như vầy cơ chứ, không khoa học chút nào cả."

Chiến Bắc Thiên: ".........."

Hắn đoán có lẽ là Kình Thiên Châu đang tác quái, bằng không sao bụng người thường có thể to lên nhanh như thế được.

"Á!!" Đột nhiên Mộ Nhất Phàm kêu ré lên một tiếng.

Chiến Bắc Thiên bị tiếng kêu quỷ quái của anh làm cho sợ hết hồn, bỗng chốc trầm mặt xuống, hỏi: "Cậu kêu cái gì?"

Mộ Nhất Phàm hoảng hốt nói: "Tôi... tôi cảm thấy hình như có cái gì đang động trong bụng."

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: "Có cái gì đang động?"

"Ừ, đấy, lại động này." Mộ Nhất Phàm sờ sờ bụng, kích động mà nói: "Động thật đó, nếu anh không tin thì sờ một cái mà xem."

Chiến Bắc Thiên nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo, trên mặt lộ vẻ do dự.

Da Mộ Nhất Phàm không tính là trắng nõn, bên trong rốn có một nốt ruồi son, màu sắc vô cùng tiên diễm, thể như một giọt máu tươi. (tiên diễm: tươi đẹp)

"Anh xem, lại động này, có chuyện gì vậy?" Mộ Nhất Phàm lo lắng nhìn Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang căng thẳng, thử giơ tay lên đặt lên bụng anh, năm giây sau, đột nhiên cái bụng động một cái.

Hắn sững sờ, vội vã thu tay về, trong lòng cảm thấy có chút quái dị, lại cảm thấy có chút vi diệu, vô cùng rối bời.

Chiến Bắc Thiên day day mi tâm: "Chúng ta tới viện kiểm tra."

Mộ Nhất Phàm lập tức nói: "Tôi không đến cái bệnh viện cùi bắp kia đâu."

"Tôi có một người bạn làm việc ở viện quân y thành G, để tôi đưa cậu tới đó, giờ cậu mau đi thay quần áo, tôi xuống dưới chờ cậu." Chiến Bắc Thiên vừa nói vừa rời đi, đoạn lấy di động ra gọi điện cho bạn của mình, nói qua tình huống với người bạn kia, mười phút sau, Mộ Nhất Phàm mặc đồ ngủ đi xuống lầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Bụng to quá, quần trong nhà đều không vừa, áo cũng vậy."

"........" Chiến Bắc Thiên cầm lấy chìa khóa xe: "Thế cứ như vậy đi."

Đến khi bọn họ tới bệnh viện quân y đã là một giờ sau, Mộ Nhất Phàm lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Chiến Bắc Thiên nhìn sườn mặt đang say giấc của anh, quyết định không đánh thức, nhẹ nhàng bế người xuống, đi tới phòng làm việc của bạn mình, khẽ chào chàng trai nhã nhặn đang ngồi trước bàn làm việc: "Khâm Dương."

Thẩm Khâm Dương ngẩng đầu, trông thấy Chiến Bắc Thiên đang bế một người trong lòng, hơi ngẩn ra: "Cậu ta đang ngủ?"

"Ừ."

Chiến Bắc Thiên đặt anh nằm xuống giường, sau đó nói qua bệnh tình của Mộ Nhất Phàm với Thẩm Khâm Dương, ngay cả vết thương do đạn bắn và chuyện ung thư xương cũng không giấu giếm.

Sau khi nghe xong, Thẩm Khâm Dương khẽ than một tiếng: "Bệnh tình của cậu ta không đơn giản, rất có thể là do ung thư xương gây nên."

Chiến Bắc Thiên mím môi, đoạn nói: "Tôi nghĩ ông nên siêu âm B cho cậu ta."

Thẩm Khâm Dương không khỏi kinh ngạc nhìn anh.

Trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Chiến Bắc Thiên lộ ra một chút bất đắc dĩ: "Lát nữa nếu ông nhìn thấy cái gì, cũng đừng quá ngạc nhiên."


***********************************************

  ★ Chương 22 – Cha đứa bé này là ai? ★  

Buổi tối, trong bệnh viện có rất ít người đi siêu âm B, Thẩm Khâm Dương lại là chủ nhiệm bệnh viện, thế nên đẩy thẳng Mộ Nhất Phàm vào phòng siêu âm B, Chiến Bắc Thiên cũng đi vào theo.

Thẩm Khâm Dương làm theo yêu cầu của Chiến Bắc Thiên, kiểm tra cái bụng tròn vo của Mộ Nhất Phàm, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chiến Bắc Thiên lại bảo anh đừng quá kinh ngạc.

"Thần linh ơi, cậu ta rõ ràng chuẩn men, còn không có tử cung, nhưng lại có thể mang thai, nhìn cái cỡ này, phải lớn năm tháng rồi, hơn nữa thai nhi không chỉ sống, mà còn rất khỏe mạnh, đây quả thật là chuyện y học không giải thích nổi."

Vẻ mặt Thẩm Khâm Dương không thể tin nổi, lúc nhìn Mộ Nhất Phàm, hai mắt sáng lấp lánh, thể như nhìn bảo vật không bằng, hận không thể đưa anh tới phòng nghiên cứu mà tìm hiểu.

Chiến Bắc Thiên cau mày, mặc dù trước khi tới hắn đã đoán được phần nào tình huống của Mộ Nhất Phàm, thế nhưng lúc nghe tin một người đàn ông mang thai năm tháng, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ là, mấy hôm trước kiểm tra, bác sĩ vừa mới nói thai nhi được ba tháng, sao đột nhiên lại thành năm tháng rồi?!

"Ông chắc là năm tháng chứ?"

"Đương nhiên. Không phải trước đó ông nói ngoại trừ buồn nôn, nôn mửa ra, cậu ta còn thích ăn chua, thích ngủ sao? Đây đều là phản ứng của phụ nữ có thai còn gì."

Chiến Bắc Thiên phức tạp nhìn hình ảnh thai nhi trên màn hình siêu âm, lúc này hắn có thể khẳng định chắc chắn thai nhi này là do Kình Thiên Châu biến thành, một người đàn ông sao có thể vô duyên vô cớ mang thai, còn trong vài ngày ngắn ngủi từ ba tháng trở thành năm tháng được.

Ánh mắt phức tạp của hắn lại chuyển qua nhìn gương mặt đang băng kín mít của Mộ Nhất Phàm, thật sự không hiểu vì sao Kình Thiên Châu lại chạy vào trong bụng người này.

"Phải rồi, cha đứa bé này là ai? Sao không tới bệnh viện cùng hai người?" Thẩm Khâm Dương tò mò quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.

Sắc mặt Chiến Bắc Thiên cứng đờ, bờ môi mỏng mím chặt không lên tiếng.

Nếu hắn nói thai nhi kia là do Kình Thiên Châu biến thành, chắc chắn cậu bạn tốt sẽ không tin.

Nhưng nếu nói cha đứa bé căn bản không tồn tại, vậy chuyện lại càng hư cấu hơn, nếu không có người cung cấp tinh tử, thì sao trong bụng lại vô duyên vô cớ có một em bé được.

Đương nhiên, hắn có thể nói bừa tên một người đàn ông ra, nhưng làm như vậy có thể hủy hoại danh tiếng của Mộc Mộc, hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì, cái thai này cũng có liên quan tới hắn, dù sao Kình Thiên Châu cũng là do hắn dùng máu tươi nuôi nấng mà thành, hẳn là có quan hệ máu mủ với hắn.

Chiến Bắc Thiên vừa nghĩ tới có một người đàn ông khác ôm đứa bé của hắn, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút kì dị.

Thẩm Khâm Dương thấy ông bạn tốt chẳng nói chẳng rằng, mắt càng mở to hơn: "Đừng nói đứa bé này là của ông nhé?"

Chiến Bắc Thiên không nói gì.

Thẩm Khâm Dương cảm thấy bộ dạng này của hắn giống như là đang ngầm thừa nhận, không thể tin nói: "Bắc Thiên, không phải ông thích con gái sao? Sao đột nhiên lại chơi với đàn ông vậy? Nếu ông nội ông biết được chuyện này, nhất định sẽ bắn chết ông."

Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại, không định giải thích với anh ta, chỉ hờ hững hỏi: "Có thể lấy cái thai này ra không? Hoặc là phá bỏ nó."

Hắn nghĩ sau khi lấy thai nhi ra, sẽ biến trở về hạt châu.

Thế nhưng hắn vừa nói xong, chàng trai nằm trên giường đột nhiên cuộn tròn người, trong miệng đau đớn nói ra một tiếng: "Đau quá."

Mộ Nhất Phàm đang ngủ ngon đột nhiên cảm thấy dưới bụng đau thắt, nháy mắt mở to mắt ra, khó chịu cắn môi dưới tái nhợt, ôm lấy cái bụng nhô lên.

Thẩm Khâm Dương nhỏ giọng nói bên tai Chiến Bắc Thiên: "Có khi nào đứa bé trong bụng cậu ta biết là ông không cần nó, cho nên bắt đầu cáu kỉnh?"

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng lườm anh ta một cái, nhưng cũng không phản bác lời Thẩm Khâm Dương nói.

Bởi lần trước lúc bác sĩ nói muốn phá cái thai này, Mộc Mộc cũng ôm bụng kêu đau như thế.

Mắt thấy Mộ Nhất Phàm sắp lăn xuống giường, Chiến Bắc Thiên quay đầu nói với Thẩm Khâm Dương: "Ông coi như ban nãy tôi chưa nói gì đi."

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm không còn thấy đau nữa, cả người mệt lả nằm thẳng đơ trên giường.

Chiến Bắc Thiên híp mắt lại.

Xem ra, Kình Thiên Châu không muốn đi ra.

Nếu như chính nó không muốn đi ra, những người khác cũng không thể lấy nó ra được.

Mộ Nhất Phàm nhìn xung quanh phòng siêu âm, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Chiến Bắc Thiên, yếu ớt hỏi: "Có phải vừa kiểm tra thân thể hay không? Rốt cuộc cơ thể tôi xảy ra chuyện gì vậy?"

Sao đột nhiên bụng đau gần chết, sau đó lại không đau nữa, hơn nữa cơn đau tới rất nhanh mà đi cũng rất vội.

Chiến Bắc Thiên không nói lời nào.

Thẩm Khâm Dương nhìn mặt bạn tốt, cười híp mắt nói: "Cậu này, cậu mang..."

"Khâm Dương, ông theo tôi ra đây." Đột nhiên Chiến Bắc Thiên cắt ngang lời anh ta."

"Hửm, ừ." Thẩm Khâm Dương vô cùng tiếc nuối vì không thể nói hết lời, quay đầu đi ra.

Mộ Nhất Phàm nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng họ rời đi.

Khâm Dương?

Thẩm Khâm Dương?

Đậu xanh!!

Có phải cứ dùng tên bạn bè vào trong tiểu thuyết thì nhân vật cũng sẽ giống người ngoài đời không? Giống như Chiến Bắc Thiên và Thẩm Khâm Dương giống hai người bạn của anh từ nhỏ như đúc ấy.

Bên ngoài phòng siêu âm, Thẩm Khâm Dương thấp giọng nói: "Bắc Thiên, ông định giấu cậu ta chuyện cậu ta mang thai sao? Chuyện này chỉ có thể giấu được một thời gian, nhưng đến lúc sinh con.."

Chiến Bắc Thiên nói tiếp: "Khi đó dù cậu ta có không muốn sinh, cũng đã sinh ra rồi."

Thẩm Khâm Dương: ".........."

Chiến Bắc Thiên đảo mắt nhìn quanh hành lang không có người qua lại, thấp giọng nói: "Khâm Dương, ngày mai cậu lập tức từ chức hoặc xin nghỉ quay về thành B..."

Thẩm Khâm Dương nghi hoặc: "Sao tôi phải từ chức xin nghỉ?"

Chiến Bắc Thiên trầm mặt: "Tạm thời tôi không thể nói rõ cho ông sự thật."

Thẩm Khâm Dương biết bạn tốt sẽ không vô duyên vô cớ bảo mình từ chức xin nghỉ, nhất định là bạn tốt nhận được tin tức gì đó trong quân đội, cho nên mới yêu cầu anh làm như vậy.

"Từ chức ngay lập tức thì không thể, nhưng xin nghỉ thì chắc là được, cậu muốn tôi nghỉ bao nhiêu ngày?"

"Một tháng."

Thẩm Khâm Dương nghĩ cũng rất nhiều năm rồi mình làm việc không xin nghỉ, gật đầu đồng ý nói: "Được, đợi làm xong phẫu thuật ngày mai, tôi sẽ xin nghỉ quay về thành B."

"Sau khi về thành B, ông và đám Quân Lâm cố gắng thu thập thật nhiều lương thực dự trữ trong nhà, tốt nhất là có bao nhiêu thu bấy nhiêu, về phần những chuyện khác, đợi đến khi tôi có tin chính xác sẽ nói cho mọi người biết nên làm thế nào."

"Được."

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên trầm mặc, đôi mắt lạnh nhạt chợt hiện lên một tia mất tự nhiên.

Thẩm Khâm Dương chưa từng thấy một Chiến Bắc Thiên như vậy, trêu ghẹo nói: "Nhìn bộ dạng này của ông, có phải có chuyện gì thầm kín khó nói với tôi không?"

Chiến Bắc Thiên ho nhẹ một tiếng: "Có thể tới khoa sản lấy mấy quyển sách cho thai phụ không."

Thẩm Khâm Dương bật cười ha hả, tiếng cười của anh ta vang vọng khắp hành lang vắng vẻ: "Chiến Bắc Thiên, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay. Có phải ông đang lo không biết nên chăm sóc 'chàng vợ' của mình thế nào không?"

Mặt Chiến Bắc Thiên đen xì lại.

Hắn và Mộc Mộc không phải loại quan hệ như Thẩm Khâm Dương nói, muốn xem sách cho thai phụ, cũng là vì Kình Thiên Châu, đây là chuyện liên quan tới không gian tùy thân của hắn.

Thẩm Khâm Dương thu nụ cười lại mà nói: "Có mấy lời này tôi muốn nhắc ông, cái thai trong bụng cậu ta rất kì lạ, nói không chừng có thể chết non trong bụng bất cứ lúc nào, quan trọng nhất là cậu ta bị ung thư xương, không phải ông đã nói cậu ta không còn nhiều thời gian sao? Rất có khả năng cậu ta không đợi được đến ngày đứa bé ra đời, cho nên, hai người phải chuẩn bị tốt tâm lý, còn có, cậu ta không có sản đạo, lúc sinh cần phải sinh mổ, ông nên chuẩn bị sẵn sàng đi." (sản đạo: đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài)

Nói đến đây, anh ta lại cười: "Tôi chỉ cảm thấy kì quái là, ông đưa con nó vào kiểu gì."

Nếu chàng trai nằm trong kia không phải vợ của Chiến Bắc Thiên, anh chỉ muốn bắt tới phòng nghiên cứu mà tìm hiểu.

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn anh: "Có cần tôi tự mình làm mẫu trên người ông không?"

Thẩm Khâm Dương cười gượng hai tiếng: "Có cần tôi kiểm tra tình hình ung thư xương của vợ ông không?"

"Không cần, cậu ta có bác sĩ riêng chẩn trị rồi." (Chẩn trị: chẩn đoán và trị liệu)

"Tôi đi lấy sách cho ông, ông xuống dưới tầng chờ tôi."

Chiến Bắc Thiên xoay người, đẩy cửa quay trở lại phòng siêu âm: "Đi."

Mộ Nhất Phàm đang thẫn thờ lập tức xuống giường: "Bác sĩ có nói cho anh rốt cuộc tôi bị bệnh gì không?"

Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: "Đầy hơi."

"Đầy hơi?" Mộ Nhất Phàm không tin: "Không phải đâu, tôi không cảm thấy đầy hơi mà, anh không gạt tôi đấy chứ?"

Thế nhưng, đúng là bị đầy hơi sẽ gây ra cảm giác buồn nôn, nhưng cái bụng phồng to và chứng thèm ngủ này giải thích thế nào đây?

Chiến Bắc Thiên không để ý tới anh, đi thẳng xuống tầng.

Mộ Nhất Phàm thầm nghĩ Chiến Bắc Thiên chẳng có lý do gì để gạt mình cả, không thể làm gì hơn là đành phải tin câu trả lời của hắn.

Xuống dưới tầng một, Chiến Bắc Thiên bảo anh vào trong xe chờ.

Mấy phút sau, Thẩm Khâm Dương xách theo một cái túi đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, đưa cho Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên quay trở lại trong xe, để túi ra ghế sau, lái xe rời khỏi viện quân y.

Mộ Nhất Phàm ngồi ghế phụ ngoái lại nhìn, nương ánh đèn bên ngoài hắt vào, anh thấy trong túi có mấy cuốn sách.

Trong đó, ở bìa cuốn sách ở phía trên cùng có viết một chữ "Dựng", cũng không biết là sách gì.

(Dựng – 孕 : thai)


****************************************************

  ★ Chương 23 – Tự đào đường chết!!! ★  

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Mộ Nhất Phàm thu hồi đường nhìn: "Sao bạn của anh chỉ cho anh mấy cuốn sách, anh ta không kê đơn thuốc cho tôi sao?"

"Thuốc gì?"

"Trị đầy hơi."

"........" Chiến Bắc Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm: "Cậu bị dị ứng thuốc, không kê đơn."

Mộ Nhất Phàm liền nghẹn lời.

Tự đào đường chết mà!!!

Sao lúc đấy anh lại lấy cớ dị ứng thuốc ra cơ chứ, nếu biết trước đã nói trên mặt bị thương rồi.

Giờ thì hay rồi, không có thuốc uống, còn phải ưỡn cái bụng to ra.

Mộ Nhất Phàm xoa cái bụng tròn vo, khóc không ra nước mắt: "Bạn anh có nói, khi nào thì hết đầy hơi không?"

Anh vác một cái bụng tròn, xấu như bị phát tướng vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại thảm thế cơ chứ, rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà lại bị xuyên vào trong tiểu thuyết của mình vậy.

Mộ Nhất Phàm không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi anh xuyên vào trong tiểu thuyết.

Còn nhớ lúc đó vừa mới viết xong "Vua mạt thế", trúc mã Chiến Bắc Thiên tới tìm anh, nói tháng sau hắn sẽ kết hôn với chị ruột anh.

Anh ngẩn người, lập tức nói chúc mừng.

Thế nhưng Chiến Bắc Thiên chẳng có vẻ gì là vui vẻ, lạnh giọng hỏi: "Ngoài chúc mừng ra, em không còn ý nghĩ gì khác sao?"

Anh suy nghĩ một chút, cao hứng nói: "Vừa khéo em mới viết xong tiểu thuyết, chúng ta cùng đi ăn mừng đi."

Trong nháy mắt, mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống: "Đi mà tìm nhân vật trong tiểu thuyết của em mà ăn mừng ý."

Nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi.

Đêm hôm ấy, không hiểu tại sao anh lại xuyên vào trong tiểu thuyết của mình.

Đến bây giờ anh vẫn không rõ Chiến Bắc Thiên tức cái gì.

Lẽ nào, bởi vì lời Chiến Bắc Thiên nói, cho nên anh mới xuyên vào trong tiểu thuyết?

Chiến Bắc Thiên tính toán thời gian Kình Thiên Châu lớn lên mà nói rằng: "Có lẽ là khoảng một tháng nữa."

Nếu như trong một đêm có thể làm cho mang thai ba tháng, bốn ngày sau thai ba tháng biến thành năm tháng, như vậy, có lẽ mất khoảng tám ngày để thai lớn thành bảy tháng, khoảng mười sáu ngày để sinh 'em bé' ra.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn, bao giờ Kình Thiên Châu mới chịu đi ra, hắn cũng không rõ nữa.

Mộ Nhất Phàm vừa nghe xong, thiếu điều nhảy dựng lên: "Một tháng? Sao lâu như vậy? Không phải tôi chỉ bị đầy hơi thôi sao? Sao phải mất một tháng mới tiêu được?"

Được rồi.

Đúng là dạo gần đây anh ăn hơi nhiều, đã thế ăn no rồi lại ngủ say, chẳng trách bị đầy hơi như vậy.

Trong tình huống không uống thuốc, cần một tháng để tiêu, có lẽ là bình thường.

Chiến Bắc Thiên hờ hững hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Mộ Nhất Phàm lập tức lắc đầu: "Không có vấn đề gì."

Ơ khônggggggggggggggg!!!!

Không phải là không có vấn đề, mà là vấn đề rất nghiêm trọng!

Rõ ràng anh muốn tìm cách lôi kéo sự tín nhiệm của nam chính, thế mà lại lăn trên giường bốn ngày, không có bất cứ giao lưu gì, giờ chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa, liệu anh có thể giành lấy sự tín nhiệm của nam chính, nhân lúc nam chính không đề phòng mà thủ tiêu nam chính không?


************************************************

  ★ Chương 24 – Thanh lọc dạ dày ★  

Đương lúc Mộ Nhất Phàm khổ não không biết làm gì để lôi kéo quan hệ với nam chính, ngày hôm sau, anh phát hiện tuy rằng nét mặt Chiến Bắc Thiên vẫn lạnh như băng như trước, ngữ điệu cũng chẳng có chút tình cảm nào, nhưng anh lại có thể cảm nhận được thái độ của Chiến Bắc Thiên sinh ra một tia ôn hòa khó có thể nhận ra.

Giống như lúc tám giờ sáng, Chiến Bắc Thiên đặc biệt chạy tới phòng anh gọi anh rời giường ăn sáng, không giống như trước kia, nấu đồ xong đặt lên bàn rồi bỏ đi, tám giờ tối thì mang đồ ăn nhanh quay về, cũng không quản xem anh đã dậy ăn sáng và ăn cơm trưa chưa.

Ngoài ra, bữa sáng cũng trở nên vô cùng phong phú, không chỉ có sữa, trứng gà, sủi cảo, bánh bao, mà còn có mì thịt băm, cháo bí đỏ táo chín, cả một bàn đầy ắp thức ăn.

Mộ Nhất Phàm nhìn nam chính ngồi đối diện, dè dặt hỏi: "Hôm nay anh đang vui à?"

Nếu không, sao lại chuẩn bị bữa sáng phong phú như vậy?

Chiến Bắc Thiên nhìn anh một cái, đặt bát cháo nóng hổi xuống trước mặt anh.

Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: "Anh cho tôi ăn nhiều như vậy, không phải là để tôi có thể nhanh chóng đi ra hạt châu của anh chứ?"

Chiến Bắc Thiên đang ăn mì, khóe miệng giật một cái: "Câm miệng."

Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt hắn không tốt, không dám ho he thêm lời nào nữa, nhanh chóng cầm lấy cái thìa xúc cháo, lại phát hiện cháo hôm nay ăn rất ngon.

Kỳ quái là, rõ ràng là cháo ngọt, nhưng ăn vào anh lại cảm thấy thể như mình vừa ăn cháo thịt heo thơm ngào ngạt vậy.

"Anh mua cháo ở đâu đấy? Thơm quá, ngon ơi là ngon."

Chiến Bắc Thiên dừng động tác lại, nhìn ngón tay bị đứt của mình, không nói gì.

Mộ Nhất Phàm ăn cháo xong, vẫn còn thấy chưa đủ no, lại ăn thêm một ít mì thịt băm, sủi cảo, bánh bao, uống sữa, toàn bộ đồ ăn sáng trên bàn bị anh quét sạch.

Anh dựa vào lưng ghế, thỏa mãn xoa xoa cái bụng tròn vo, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đau đớn nói: "Tiêu rồi, tôi quên mất mình đang bị đầy hơi, không thể ăn nhiều như vậy."

Chiến Bắc Thiên cảm thấy bộ dạng này của anh vô cùng buồn cười, khóe môi không khỏi cong lên.

Thế nhưng khóe môi vừa cong lên đã bị thu lại, hắn cầm lấy điện thoại của Mộ Nhất Phàm, bấm số di động của mình, sau đó gọi sang cho máy mình, lưu số hai bên lại, đoạn mở một bài nhạc nhẹ nhàng.

Mộ Nhất Phàm nghe thấy liền buồn ngủ, buồn bực nói: "Anh có thể đổi bài khác không? Nghe bài này làm tôi buồn ngủ quá."

Anh muốn bồi dưỡng tình cảm với nam chính, không thể tiếp tục ngủ quên được.

Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nói: "Không đổi."

Hắn cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, đi vào phòng bếp.

Mộ Nhất Phàm nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên chú ý tới tiếng nhạc, nhưng sao mãi mà không có tiếng hát, chỉ có mỗi tiếng dương cầm du dương.

Trong phòng bếp, Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang xoa xoa bụng nghe nhạc bên ngoài, xoay người đặt ngón tay lên miệng cốc, ngay sau đó, đầu ngón tay bắn ra nước trong.

Được khoảng 2ml nước rồi hắn thu hồi nước ở đầu ngón tay, sau đó lại pha với nửa cốc nước máy bình thường, đi ra khỏi phòng bếp, đứng trước mặt Mộ Nhất Phàm, hờ hững nói: "Uống cốc nước, thanh lọc dạ dày."

Mộ Nhất Phàm không mảy may nghi ngờ hắn, uống một hơi cạn sạch cốc nước.

Một khắc sau, đột nhiên bụng quặn lên khó chịu, thể như ruột đang cuồn cuộn trong đó, Mộ Nhất Phàm vội ôm cái bụng nhô ra, chạy vội lên phòng vệ sinh trên tầng hai, đi nặng hơn nửa giờ, cuối cùng bụng dạ cũng thoải mái hơn nhiều.

Lúc này cả phòng bốc mùi khó ngửi, chỉ thiếu điều hun chết anh trong đó.

Mộ Nhất Phàm tức giận giật khăn giấy trên tường: "Mợ nó, không phải là hắn muốn lấy lại Kình Thiên Châu nên cho mình uống thuốc xổ đấy chứ?!"

Bảo sao đột nhiên nam chính tốt với hắn như vậy, vừa gọi hắn rời giường, vừa chuẩn bị cả một bữa sáng phong phú, quả nhiên là có âm mưu.

Mộ Nhất Phàm đứng dậy đi tới bồn rửa tay, vươn hai tay ra muốn rửa, chợt ngẩn người ra, khựng lại tại chỗ.


*********************************************

  ★ Chương 25 – Sao có thể như vậy chứ? ★  

"Sao có thể như vậy chứ?"

Mộ Nhất Phàm không thể tin nhìn mười đầu móng tay mình, màu móng tay anh thế mà đậm hơn hẳn so với trước đây, chuyển sang sắc xám đen, thể như được quét một lớp sớn móng tay lên, màu sắc hết sức rõ ràng, muốn giấu cũng không giấu được.

Anh nhớ trong tiểu thuyết phải đến những ngày cuối tháng tư mới đẩy nhanh tốc độ biến thành tang thi, sao lại đột nhiên lại biến đổi nhanh như vậy?

Rốt cuộc đã sai lầm ở đâu?

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút.

Chẳng lẽ là Kình Thiên Châu khiến anh biến thành tang thi sớm hơn dự kiến?

Nhưng nếu thật sự là vì Kình Thiên Châu, sao bây giờ mới có phản ứng.

Mộ Nhất Phàm chợt nhớ tới cốc nước Chiến Bắc Thiên vừa cho mình uống kia, sau khi uống xong liền đau bụng khó chịu, chẳng lẽ trong nước không bỏ thuốc xổ, mà là... nước suối Chiến Bắc Thiên lấy từ trong không gian tùy thân?

Anh không khỏi trợn to mắt nhìn.

Theo như miêu tả trong truyện, trong không gian tùy thân của nam chính có một linh tuyền, nước suối dồi dào linh khí, sau khi uống vào, những ô uế trong cơ thể sẽ được thải ra qua lỗ chân lông và qua phương thức đi nặng, để cơ thể được trao đổi chất, cả tinh thần và thể xác được trùng tân trở nên khỏe mạnh, tương tự như phương thức tẩy tủy. (Linh tuyền: suối nước linh khí)

Giờ anh mới chỉ bị tiêu chảy, thân thể còn chưa gạt bỏ được những ô uế, rất có thể nam chính đã pha nước suối lẫn với loại nước khác, làm giảm độ tinh khiết của nước suối đi.

Nếu quả thật là như vậy, sao nam chính lại cho một người mình mới quen mấy ngày uống nước suối cơ chứ?

Nếu quả thật bởi uống xong nước suối mà tốc độ biến thành tang thi bị đẩy nhanh, thì thật sự nam chính hại anh thê thảm rồi.

Bởi căn bản linh tuyền không những không tẩy trừ được độc thi trong thi thể, mà ngược lại còn khiến tang thi trở nên hung mãnh.

Mộ Nhất Phàm nhìn đôi tay mình, bất động thật lâu.

Tiếp sau đây anh biết giấu đôi tay này thế nào đây, chẳng lẽ lại giống như mặt, dùng băng băng kín mít lại?

Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không ổn, ngược lại còn khiến nam chính thêm hoài nghi.

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, đi ra khỏi buồng vệ sinh, cầm ví tiền trên bàn bỏ vào túi, tiện thể đút hai tay vào túi quần, đoạn đi ra khỏi phòng, liền thấy Chiến Bắc Thiên đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho người của mình.

"Hôm nay tạm gác lại chuyện mua rau sang một bên, cậu đi mua 50000 hộp sữa bột, còn cả đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cùng với đồ chơi cho trẻ em dưới mười tuổi, quần áo mùa xuân, hạ, thu, đông cả nam cả nữ cho trẻ dưới 18 tuổi, còn có...."

Mộ Nhất Phàm nghe hắn nói như vậy liền ngẩn người.

Anh nhớ lúc viết truyện, cũng không viết chuyện nam chính đi thu mua sữa bột.

Mộ Nhất Phàm cũng không nghĩ nhiều, nhân lúc Chiến Bắc Thiên nói chuyện điện thoại, vội vã ra ngoài.

"Chờ một chút." Chiến Bắc Thiên nói với người trong điện thoại, sau đó nhìn Mộ Nhất Phàm đang nhẹ nhàng đi ra ngoài hỏi: "Đi đâu?"

Mộ Nhất Phàm dừng bước, chột dạ xoay người: "Tôi vừa bị tiêu chảy, muốn ra tiệm thuốc mua thuốc xổ, tiện thể tới siêu thị mua mấy bộ quần áo."

Chiến Bắc Thiên nhìn cái bụng nhô lên của anh, đoạn nói: "Giờ thân thể cậu không thoải mái, không lái xe được, để tôi đưa cậu đi."

"Không cần, không cần đâu, tôi bắt xe đi là được rồi, không phải anh đang có việc bận sao? Anh làm việc của mình đi, tôi về sớm thôi."

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: "Thế cậu mang di động đi, có việc thì gọi cho tôi."

"Được rồi." Mộ Nhất Phàm vội vã cầm điện thoại di động trên bàn ăn, bước nhanh ra khỏi biệt thự, thấy Chiến Bắc Thiên không đuổi theo, thở phào một hơi, sau đó gọi điện thoại kêu xe taxi.

Nơi này cách nội thành khá xa, anh đi tới cổng biệt thự của mình, xe taxi còn chưa tới.

Bởi cái bụng nhô ra mà đứng vô cùng khó chịu, anh đang định quay vào phòng bảo vệ chờ xe, lại nghe thấy có người gọi: "Mộ Nhất Phàm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro