Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1

Phiên ngoại 1. Lông vũ đỏ.

Trời vừa sập tối, Đoan Đoan đã dậy rồi chạy tới nháo Diệp Lăng, hai tay mở cửa rồi chạy vào phòng.

– Lăng ca ca, Lăng ca ca, tối nay ngoài ngõ thả đèn lồng nha! Ấy da, phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn...

Nhìn thấy cảnh hai người đang nóng bỏng trẻ em cấm nhìn trên giường kia, Đoan Đoan liền tự ý thức được mình nguy rồi, vội vàng chạy trốn mất tiêu. Nguyệt liếc mắt, thầm nghĩ mình đã sống quá nhân từ rồi chăng?

Diệp Lăng xấu hổ, vùng vẫy muốn đẩy Nguyệt ra nhưng không đủ lực, đã vậy còn bị thô bạo hút mạnh một cái, hắn liền xụi lơ, đỏ mặt rưng rưng. Dương căn to lớn nhồi trong tiểu huyệt như trừng phạt mà càng thúc vào tới điểm dâm sâu nhất. Dâm thủy chảy xuống ướt cả mông, cánh môi bị y cắn đến sưng hồng chỉ biết hé ra thở dốc đầy khoái lạc. Ngực không khống chế được liền ưỡn ra giống như mời gọi Nguyệt đến dày vò hai điểm hồng hồng dễ thương kia.

Nguyệt vùi đầu trước ngực Diệp Lăng, vươn đầu lưỡi mềm ra liếm láp hai đầu nhũ sưng hồng của hắn. Tay phải xoa nắn dương căn đang cương cứng rỉ dịch đang cạ lên bụng mình, tay trái ra sức nhào nặn, ngắt nhéo đầu nhũ còn lại. Vì đã hút hết sữa thế nên chỉ ri rỉ ra mấy giọt trắng nhạt cuối cùng, y tiếc rẻ liếm liếm.

Đầu vú vừa bị liếm vừa bị dùng răng nanh nhá nhá khiến toàn thân Diệp Lăng nóng lên lại còn bị Đoan Đoan vô tình nhìn thấy, hắn xấu hổ nức nở không thôi, cả người nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thúc của Nguyệt, huyệt nội mềm mỏng ra sức co bóp cắn mút dương căn thô nóng một cách đầy thèm khát. Da đầu tê rần vì thoải mái khiến Diệp Lăng thốt ra những tiếng rên rỉ vụn như một con mèo con.

– Nguyệt... Ưm a... Đừng mà... Sẽ rách mất... Quá cứng...

– Ngoan. Lát nữa sẽ có quà cho ngươi.

Xong xuôi, Diệp Lăng được hắn cẩn thận bế đi tắm, trước đó còn xoa bóp cho hắn bắn ra một lần. Coi như là thỏa mãn hắn một lần đi, tối về "ăn" bù lại vậy.

Cuối cùng hai người cũng ra khỏi đào viên, Diệp Lăng bây giờ cứ đôi bữa sẽ xuống núi hành đạo, trừ yêu xong rồi lại quay về đây, Nguyệt thường thường luôn ở nhà tu luyện, hồi phục nguyên khí. Hai người nếu không ừ hử gì nhau thì chuyện cả tháng không gặp mặt là rất bình thường.

Diệp Lăng mỗi lần ra ngoài đều đánh hăng say đến nỗi quên lối về, luôn luôn là Nguyệt chủ động chạy tới bắt người tha về ổ ư ư a a đến khóc mới thôi.

Cuộc sống như vậy cũng rất hạnh phúc mà!

Vì để tiện cho việc đi lại của Diệp Lăng, Nguyệt đã dùng chút phép thuật chuyển dời đào viên mình ở thành một ngôi nhà của thường dân, để mỗi lần Diệp Lăng xuống núi không phải trèo đèo lội suối nguy hiểm nữa.

Hai đứa nhỏ đặc biệt là Đoan Đoan rất thích chuyện này. Ngày nào tiểu Đoan cũng biến thành một công tử xinh đẹp đi chơi khắp nơi, tiểu Yến lúc nào cũng bị nó kéo theo và luôn luôn mang vai cận vệ. Hai đứa nó đến là hòa hợp keo sơn, không thể tách rời.

Hai người bước ra khỏi ngõ nhỏ, xung quanh là biển người đang chuẩn bị chờ đón phút giây giao thừa của đất trời, tiếng nói tiếng cười vô cùng nhộn nhịp. Tiểu Đoan và tiểu Yến thì khỏi nói, sau khi biết mình đã chọc vào ổ kiến lửa của Nguyệt liền chạy trốn không thấy tăm hơi, Diệp Lăng cũng không biết làm gì hơn ngoài cười khổ.

Dạo bước dưới hàng liễu cổ thụ, bàn tay của y siết chặt lấy tay của hắn, đôi mắt lấp lánh bị che mờ dưới mành lụa. Hắn cũng siết chặt lấy tay y, cảm thấy tâm ngập tràn ấm áp khó tả.

Đi tới một con sông, hai bên bờ người đứng thật nhiều ngắm những chiếc hoa đăng đang toả sáng theo dòng nước. Con sông như bừng lên một làn ánh sáng dìu dịu đầy hi vọng. Trên cầu là nam thanh nữ tú tốp ba tốp bảy nói cười vui vẻ, quần áo sạch sẽ thơm tho.

– Ta dẫn ngươi đi xem cái này.

Diệp Lăng nói, nắm tay của Nguyệt mà kéo đi.

Lần thứ bao nhiêu băng qua biển người rộng lớn mới nắm được đúng bàn tay của người?

Có người may mắn chỉ cần một lần, nhưng có người kém may lại cần cả đời mới đợi được người cần đợi.

Chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "đủ duyên" mà thôi.

Đạp lên lá trúc rụng, hai người đã tới một ngôi miếu hoang nằm cô quạnh sâu trong rừng trúc. Đẩy cửa bước vào, một mùi gỗ mục ruỗng phả ra. Hắn vẫn không để ý vén tấm rèm rách như xơ mướp đi tới, tay sờ theo đường khắc trên gỗ bám đầy bụi, cảm giác như tìm lại được thứ thất lạc đã lâu, nhẹ nhàng nói.

– Đây là nơi ngày trước ta từng ở với sư phụ. Giờ người đi rồi, từ đó ta cũng không bao giờ trở về đây nữa.

Nguyệt đi tới bên cạnh Diệp Lăng, ôm lấy hắn từ phía sau, tựa cằm lên vai hắn.

– Nhưng ta sẽ không rời đi. – Y cẩn thận nói, hơi thở nong nóng phả vào cần cổ nhạy cảm của Diệp Lăng.

– Nhưng ta rồi cũng sẽ già, sẽ có ngày ta rời đi trước ngươi. Lúc ấy, chắc là ta sẽ nhớ ngươi thật nhiều. – Hắn cười rộ lên, tiếc rằng thần may mắn quay lưng với Nguyệt thế nên y không có cơ hội nhìn thấy nụ cười này.

– Ta không cho phép, nếu ngươi nguyện ý cùng ta, ta sống bao nhiêu năm ngươi cũng sẽ sống bấy nhiêu năm.

Dẫu sông có cạn, biển có dời.

Đời ta, nhất định phải có người, người khiến ta nguyện hi sinh tất cả.

Tay ta, nhất định cũng phải nắm tay người vượt qua năm tháng.

Tim ta, nhất định phải vì người mà đập.

Ta là một người rất cố chấp, khi tim ta đã lỡ chệch nhịp vì ai, nhất định ta sẽ một lòng một dạ tới ngày cùng trời cuối đất.

Đột nhiên tiếng pháo hoa nổ phát ra trên bầu trời. Diệp Lăng quay người lại, lồng hai bàn tay của mình vào hai bàn tay của Nguyệt.

– Cùng xem pháo hoa đi.

Nhanh chóng, cả hai đã ngồi trên nóc viện ở đào viên.

Diệp Lăng ngước đầu, bầu trời đen như nhung hiện lên những tia pháo hoa rực rỡ đủ màu sắc. Từng tia sáng chảy xuống trên bầu trời, đủ sắc lấp lánh, thế giới như ngưng đọng mãi ở giây phút ấy.

Pháo hoa cả cuộc đời chỉ sáng được đúng một lần, nhân sinh nó vì ai mà rộ nở như vậy?

Có lẽ là gặp đúng người, đúng người đáng để hi sinh.

Đổi lại một ánh nhìn của người, ta nguyện hi sinh thân mình, dẫu sau ánh sáng rực rỡ là tro bụi một kiếp nhưng ta nguyện, tất cả đều là đáng giá.

– Diệp Lăng, ta có cái này muốn tặng cho ngươi.

Nguyệt lấy từ trong lồng ngực ra một vật gì đó, Diệp Lăng cúi đầu nhìn mới rõ được đó là cái gì, thì ra là một chiếc khuyên tai bạc được móc thêm một chiếc lông vũ màu đỏ tươi như máu.

– Khụ... Cái này là lông trên cánh của ta... Ngày ấy nó vương trong nếp áo, duy chỉ có một sợi. Từng nghĩ muốn quăng đi nhưng lại vì tưởng niệm mà giữ lại. Cuối cùng cũng gặp được ngươi, ta liền có cảm giác muốn cho ngươi...

Hắn im lặng, tâm liền nhức nhối đến không thể tả được, lại có cảm giác muốn khóc.

– Ngươi đeo cho ta đi.

Diệp Lăng nói, cố lờ đi việc hốc mắt mình đang cay cay.

Y cảm giác không tin nổi, tay cầm khuyên tai có chút run rẩy, dùng lọ nước thuốc có tính sát trùng bôi lên tai của hắn.

– Hơi đau một chút, một lát là hết đau ngay.

Chất bạc lành lạnh của khuyên chạm tới phần dái tai mềm mỏng của Diệp Lăng khiến hắn có chút rùng mình, tay siết chặt vạt áo của Nguyệt.

Đau đớn bén ngọt nhanh chóng xuyên qua, giây phút này cả đời hắn nhất định cả đời sẽ không quên.

Một chiếc lông vũ chứa đựng cả sự tín nhiệm cao nhất của nhân sinh, ta duy chỉ còn một sợi, gặp được ngươi, liền muốn cho ngươi...

Diệp Lăng hít mạnh một hơi khí lạnh, cảm giác kim loại lạnh ngắt luồn qua da thịt thật sự khó chịu, nghĩ đến Nguyệt đã từng chịu đau đớn hơn như thế này gấp vạn vạn lần, nước mắt không khống chế được lại trào ra. Nguyệt thấy Diệp Lăng khó chịu nhanh chóng cố định khuyên lại rồi ôm chặt hắn vào lòng.

– Đau không? – Y ôn nhu hỏi, trong khi đó nước mắt của Diệp Lăng đã nhòa đầy khóe mắt, vài giọt lặng lẽ rơi xuống vai áo của Nguyệt.

– Không đau...

Nếu là ngươi cho ta, có khó chịu hơn như thế này gấp ngàn lần, ta vẫn sẽ trả lời như vậy.

– Nguyệt, ta yêu ngươi... – Hắn sụt sịt nói, chùi chùi nước mũi lên vạt áo của y, hai má hồng lựng lên nhìn thẳng vào mắt của Nguyệt.

Câu tỏ tình đột ngột khiến Nguyệt ngẩn ngơ, ngay lập tức, y liền bạo phát. Một đường ôm lấy Diệp Lăng bay thẳng về phòng ngủ!

Ư ư a a!

Đến khi Diệp Lăng quay cuồng trong cơn khoái cảm, nước mắt một lần nữa giàn giụa, Nguyệt mới chầm chậm nói vào tai hắn.

– Diệp Lăng, ta cũng yêu ngươi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro