H chương 9
Tần Việt Phương một tay ôm lấy đầu cậu, ngón tay vuốt ve tóc cậu, hơi cuộn lại như đang trêu đùa, tay còn lại nắm ở thắt lưng khẽ thăm dò sâu xuống dưới.
"Bữa tiệc hôm nay cậu không thích sao?"
Tần Việt Phương thích thú nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của người trong ngực, khuôn mặt đỏ ửng nhưng phải kìm lại dục vọng cùng khoái cảm ập tới để trả lời những câu hỏi mà không biết vấn đề nằm ở đâu.
Mông Phương Dạ Âm ngồi giữa hai chân hắn, cậu cảm nhận được hắn chỉ có một chút phản ứng, hoàn toàn không có ý kia, tựa như chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cậu.
Phương Dạ Âm mím môi lại lắc đầu.
Tần Việt Phương cười nhạt, hắn nắm chặt lấy tóc cậu kéo mạnh lên, nhẹ giọng nói: "Không phải tôi đã dạy cho cậu, thời điểm chỉ có hai chúng ta thì phải nói chuyện như thế nào à."
Lực đạo trong tay hắn mạnh lên vài phần, Phương Dạ Âm bị hắn kéo có chút đau, khóe mắt chảy xuống vệt nước mắt dài.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi mắt mờ mịt ướt át, giống như một chú nai đáng thương bị lạc trong rừng, Phương Dạ Âm nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền vội vàng mở miệng, âm thanh tinh tế mang theo một chút run rẩy.
"Không....Tôi, ưm.... Nói chuyện ngay bây giờ."
Tần Việt Phương cười khẽ đưa đầu ngón tay lướt qua bộ phận mẫn cảm của cậu, cơ thể Phương Dạ Âm run rẩy không ngừng.
Giọng nói hắn trầm thấp xen lẫn với vẻ gợi cảm quyến rũ khiến người khác điên loạn: "Vẻ mặt của cậu bây giờ thật đáng yêu."
Hơi thở nóng ấm xẹt qua tai, đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm lên vành tai, Tần Việt Phương dùng hết toàn lực trêu đùa người dưới thân, hắn muốn nhìn thấy thêm những biểu hiện khiến hắn hài lòng của cậu.
Phương Dạ Âm cắn môi thừa nhận sung sướng cùng thống khổ, cái cổ thon dài ngẩng cao lên, cuối cùng trong mắt mông lung chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu đen của hắn lóe lên vài vẻ thỏa mãn đầy ác ý.
truyện chỉ được up duy nhất tại khurungmattroi.wordpress.com và tại w.a.t.t.p.a.d.com của @vwn_bjhp
Tới chỗ này kéo rèm rồi, đoạn dưới tự tui viết thỏa mãn lòng đen tối của tôi đấy hehehe
-----
-Lưu ý đoạn này là do mình tự viết để thỏa mãn trí tưởng tượng thôi, không phải do tác giả gốc viết!!
Hắn khẽ cắn mạnh lên cổ cậu, lực đạo trên tay mạnh lên một chút, cuối cùng cậu chịu không nổi cong lưng lại mà bắn ra trong tay hắn.
"Ha....ưm..."
Hắn nói khẽ, giọng nói khàn khàn thấm đẫm tình dục: "Đã biết ngoan ngoãn nghe lời chưa?"
Phương Dạ Âm lập tức trả lời: "Tôi ưm... Tôi sẽ nghe lời mà..."
Giọng cậu khàn khàn nhỏ nhẹ như chú chim nhỏ đang hót, câu lên dục vọng mạnh mẽ nửa dưới thân người hắn. Cả người Tần Việt Phương nóng lên, hắn giật giật cà vạt, ra lệnh cho cậu: "Cởi đồ ra giúp tôi."
Phương Dạ Âm cụp mắt, run rẩy đưa tay xuống cởi từng nút áo của hắn, sau đó lại dời tay xuống cởi quần thì bị hắn ngăn lại.
"Dùng miệng cởi."
Phương Dạ Âm ngước mắt lên nhìn hắn, bên trong đôi mắt đó chứa đầy dục vọng như con quái vật đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó khiến cậu sợ hãi cứng đờ người.
Nhận ra động tác cậu dừng lại, hắn đưa tay bóp mạnh lấy mông cậu, ngón tay trỏ không báo trước thọc mạnh vào cúc huyệt.
"A!...."
Giọng nói hắn không hề có chút kiên nhẫn.
"Nhanh lên."
Phương Dạ Âm khẽ gật đầu, nhanh chóng trèo xuống từ trên người hắn, cái miệng nhỏ cắn lấy dây kéo, nhẹ nhàng kéo xuống. Mùi giống đực đặc trưng trào vào mũi cậu, Tần Việt Phương tiếp tục ra lệnh: "Liếm cho tôi."
Phương Dạ Âm nhẹ nhàng liếm dương vật cách lớp quần lót, liếm rồi lại gặm, sau đó phát hiện nó đang dần cứng rắn hơn, cậu nhẹ nhàng cắn quần lót kéo xuống, dương vật mạnh mẽ văng ra đánh vào mặt cậu, trên quy đầu chảy xuống vài chất lỏng.
Mặt cậu đỏ ửng lên, trong đôi mắt tràn ngập sự tức giận nhưng rồi nhắm mắt lại, cậu há miệng khẽ liếm dọc phân thân rồi liếm lên quy đầu sau đó ngậm lấy, mút nó liên tục trong miệng, một tay nhỏ mềm mại khẽ vuốt ve thân côn thịt tay còn lại xoa nắn tinh hoàn, đôi môi cậu đỏ ửng, trong như đang ăn thứ gì ngon lành lắm.
Tần Việt Phương được vật nhỏ phục vụ, hắn thở hổn hển, chưa hài lòng với động tác của cậu lắm. "Bú liếm đoàng hoàng cho tôi."
Động tác trong miệng cậu nhanh hơn, cậu cố ngậm sâu dương vật vào cổ họng mà liếm hút, cái miệng nhỏ bắt chước động tác tính giao mà thọc vào rút ra.
"Ha..." Tần Việt Phương thỏa mãn thở dốc một tiếng, hắn ngắm nhìn dáng vẻ cậu quỳ dưới chân, hai đầu vú đỏ hồng cứng lên như đang đợi người đến chăm sóc, cái mông cong vểnh nhiều thịt khẽ đong đưa. Hắn nuốt nước miếng, đưa tay đến xoa đầu cậu rồi nắm chặt lại, không báo trước mà eo hông đột nhiên gia tăng động tác, mạnh mẽ ra vào trong miệng cậu.
Nước mắt Phương Dạ Âm trào ra, trong miệng phát ra âm thanh nức nở nho nhỏ, cảm giác được côn thịt to lên một chút, cậu tận lực thả lỏng cơ miệng, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy bắp đùi hắn, đôi mắt nhắm chặt lại chịu đựng từng đợt ra vào của hắn.
Đến lúc cảm giác thân thể đã tới giới hạn, cằm cậu mỏi nhừ sắp hàm trụ không nổi, đột nhiên hắn rút ra, giọng nói quyến rũ gợi cảm khiến người khác tê dại: "Ngẩng mặt lên và há miệng ra."
Sau đó không báo trước mà bắn toàn bộ tinh dịch lên gương mặt cậu.
"Ha..A, giỏi lắm bé cưng." Tần Việt Phương đưa tay vuốt ve tinh dịch dính trên gò má hồng hồng của cậu.
Tinh dịch cùng nước mắt hòa vào nhau, chảy dài từ lông mi run rẩy xuống đôi môi đỏ mọng, Phương Dạ Âm bị sặc ho khụ khụ, cái lưỡi khẽ nhếch ra, liếm trúng tinh dịch dính bên khóe miệng, vẻ mặt có chút ghê tởm muốn nôn ói.
Thế nhưng trong mắt Tần Việt Phương lại cực kỳ dâm đãng, tựa như tiểu yêu tinh câu dẫn người khác đến chịch chết cậu. Hắn nắm lấy tay cậu kéo mạnh người lên, Phương Dạ Âm ngã lên nằm dài trên sô pha, đôi chân dài thon thả bị hắn kéo qua một bên, toàn bộ nửa thân dưới rơi vào trong mắt hắn.
Trong ánh đèn nhỏ nhoi lập lòe, thân hình Phương Dạ Âm trắng nõn nằm dài trên sô pha, phân thân cậu thanh tú đáng yêu, cái mông tròn cong cong bị đè ép, cúc huyệt lúc ẩn lúc hiện trước mắt Tần Việt Phương. Đôi mắt Tần Việt Phương đỏ lên, hắn đưa tay lấy dầu bôi trơn ở tủ nhỏ cạnh sô pha sau đó đổ thẳng lên cúc hoa của cậu. Cả người Phương Dạ Âm run lên vì lạnh, đôi tay nắm chặt lấy sô pha, chịu đựng ngón tay Tần Việt Phương từ từ mở rộng trong thân thể mình.
"A..ưm..."
Động tác trên tay hắn nhanh lên, mạnh mẽ cắm rút rồi đột nhiên đưa thêm hai ngón vào.
"A!... nhẹ chút... xin anh..." – Phương Dạ Âm nghẹn ngào cầu xin.
Tần Việt Phương không hề để tâm đến lời cậu, hắn cuối người xuống khẽ hôn liếm rồi mút ra những dấu vết đo đỏ đầy người cậu.
"Đừng... Mai tôi còn phải đi học..."
Hắn vẫn không hề quan tâm đến những lời đó, động tác trên tay mạnh lên, hắn khẽ rút tay ra rồi đâm sâu vào, chạm đến điểm G của cậu. Phương Dạ Âm cong người lên vì sướng, miệng cậu mở lớn khẽ rên lên: "A... Đau...Đừng mà..."
Tần Việt Phương đột nhiên rút tay ra, sau đó không báo trước mà đẩy phân thân to lớn của mình vào.
"!...A...huhu, đừng mà...đau quá..." Phương Dạ Âm vì đau đớn mà giãy dụa người, phía dưới đau đến muốn chết lặng.
Tần Việt Phương bị cậu kẹp chặt đến nổi da đầu tê dại, hắn đưa tay khẽ vuốt ve người cậu, cúi người xuống ngậm lấy đầu ngực nhỏ hồng, đầu lưỡi khẽ trêu đùa rồi cắn mút, sau đó nhả ra hài lòng nhìn dấu vết đo đỏ trên đó, giọng hắn khàn khàn đầy từ tính.
"Bảo bối em thả lỏng một chút."
Phương Dạ Âm hết cách chỉ có thể tận lực thả lỏng người, nếu làm cho tâm trạng hắn tệ hơn nữa, chắc chắn trừng phạt sẽ rất khốc liệt.
Nhận thấy Phương Dạ Âm đã thả lỏng thân người lại hắn bắt đầu nắm chặt lấy eo cậu, cái hông hẹp nhanh chóng di chuyển thần tốc.
"A..ưm...Nhanh quá...chậm một chút... chậm một chút đi mà...'' Miệng Phương Dạ Âm mở lớn rên rỉ cầu xin hắn, nhưng đổi là những đợt tiến công càng hung hãn hơn.
"Hừ.. sướng lắm, bảo bối..."
"A...Đừng mà..."
Tiếng rên rỉ ngọt ngào đột nhiên im bặt, Tần Việt Phương đưa tay bóp lấy miệng cậu, đầu ngón tay cái thọc vào miệng cuốn lấy đầu lưỡi đỏ hồng, ý đồ muốn nghe tiếp giọng của cậu.
"Sao lại ngừng rồi, hát tiếp đi chim hoàng yến của tôi."
Âm thanh vang vọng trong nhà đến tận nửa đêm, đến khi Tần Việt Phương nhận ra Phương Dạ Âm đã chịu không nổi mà ngất xỉu, hắn mới thúc thêm vài cái rồi bắn ra trong người cậu. Tần Việt Phương ôm người về phòng, đem vào phòng tắm lau rửa tinh dịch dính đầy người cậu rồi mới lau khô và đem người về giường, hắn ôm chặt lấy cậu, cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp trong vòng tay rồi nặng nề rơi vào giấc ngủ.
- Đừng hỏi tui tại sao không có khúc nôn ói, đơn giản là vì tác giả ghi "làm" Phương Dạ Âm đến tận nửa đêm trên sô pha, mà làm tại sô pha nôn ói vậy ai mà làm nổi, nên khúc này mình cho qua nhe -
Hết rồi nheeee ('-'*)ゞ
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phương Dạ Âm cảm thấy toàn thân mình có chút mềm nhũn, tay chân mệt mỏi không nhấc lên được.
..... tiếp khúc cuối chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro