Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7. Chào mừng gia nhập trò chơi kinh dị

"Bà già, đây mới gọi là uy hiếp." Lục Thanh Gia vung vẩy dây câu hồn tác dính máu.

Dù cả nhà bà lão quỷ cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, biết rõ lừa hồn tệ của Mập sẽ khiến nó chết thảm, nhưng giờ phút này bọn họ mới nhận ra sâu sắc rằng so với tên cướp này, trò mèo của mình chẳng đáng để bày ra.

Chúng chỉ là bọn vặt vãnh lén lút trộm gà trộm chó dưới âm gian, nhưng với người thường mà nói, "quỷ" đã đủ để khơi dậy toàn bộ nỗi sợ hãi, trời sinh chiếm thế thượng phong.

Như tên Mập kia, ở dương gian cậu ta sẽ chẳng sợ loại ăn không ngồi rồi như cả nhà này, nhưng đổi thành quỷ, cho dù đến giờ chưa chịu bất cứ công kích thực chất nào, cũng vẫn có thể dọa cậu ta sợ chết khiếp.

Nhưng ai ngờ đồ Mập chết tiệt này lại tìm được một tay trợ thủ thế này, không hề có chút kính sợ nào với quỷ quái. Nhìn dáng vẻ tên cướp này, ở dương gian chắc chắn cũng có địa vị không tầm thường.

Ấy thế mà khi xuống âm gian, cậu lại như cởi bỏ mọi ràng buộc, việc gì độc ác tàn nhẫn, rước họa vào thân cũng dám làm, hoàn toàn chẳng giống một kẻ "bình thường" chút nào.

Giờ đây, cả nhà bà lão quỷ đối mặt với cậu chẳng khác nào bọn côn đồ tép riu chạm mặt đại ca hắc bang thật sự, liều mạng giãy giụa trong mắt đối phương chỉ là trò cười.

Mụ quỷ già thấy con trai mình mất một cánh tay, lại là bị câu hồn tác chém đứt thì chẳng thể nối lại, lập tức đau đớn tột cùng.

Một hàng quỷ quỳ trước Lục Thanh Gia cũng run rẩy không ngừng, người đàn bà quỷ hoảng sợ bịt lấy miệng đứa trẻ con, suýt để nó không bật khóc thành tiếng.

Cảnh tượng ấy thê thảm đến cực điểm.

Tên con trai đau đớn giãy giụa trên đất, nhìn mẹ mình ở ngoài màn hình TV: "Mẹ, mẹ mau cứu con đi! Con là đứa con duy nhất của mẹ, có cái gì quan trọng hơn mạng của con chứ?"

Bà lão quỷ thấy thằng con vừa thảm hại vừa vô dụng, trong lòng vừa thương xót lại vừa oán hận.

Bà ta trừng mắt nhìn Lục Thanh Gia, ánh mắt độc như rắn: "Mày chẳng lẽ không sợ——"

Lời đe dọa còn chưa kịp thốt ra, đã thấy tên cướp làm một động tác mời chào: "Bà cũng có thể chém thằng này một nhát để dọa tôi, hoặc phế một con mắt của nó cũng được."

Mập sợ đến mức tiểu ra quần: "Gia Gia, tôi là anh em duy nhất của cậu mà không phải tình anh em plastic đâu, cậu không thể nhẫn tâm vậy được!"

Lục Thanh Gia chẳng thèm để ý tên ngốc này, thảnh thơi nhìn bà lão quỷ, thúc giục: "Sao vậy? Bà sống chết cũng ngót trăm năm, dưới âm gian thiếu gì quỷ bị đứt tay cụt chân, ruột gan rữa nát. Chẳng lẽ bà còn sợ thấy máu sao?"

"Hay là nói, tuy bà chuyên nghề lừa gạt, nhưng trong lòng vẫn còn chút thiện, không nỡ ra tay?"

Mọi người nhìn thấy Lục Thanh Gia thản nhiên giẫm một chân lên mặt con trai của bà lão quỷ, từ từ nghiền ép cái kẻ đang khóc lóc sụt sùi kia xuống đất.

Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào bà ta: "Bà già, một con bài không còn giá trị, thì còn gọi là con bài được sao?"

Nói xong, ánh mắt cậu lướt qua gã con trai thê thảm, dừng lại trên đứa cháu nhỏ đang run lẩy bẩy, hàm ý không cần nói cũng rõ.

Bà lão quỷ cuối cùng không chịu nổi áp lực, bật khóc thê lương: "Tôi đưa! Tôi đưa chẳng được sao? Cậu đừng động đến cháu tôi, nó còn nhỏ mà!"

Lục Thanh Gia cười: "Tôi thích nói chuyện với người biết điều như bà."

Sau đó mọi chuyện liền đơn giản hơn nhiều. Bà lão quỷ kia vừa khóc lóc vừa thả Mập ra, còng lưng chui trở lại trong TV, quay về âm gian.

Về tới âm trạch nhà mình, bà ta lôi ra đống hồn tệ giấu kín, vốn là lừa gạt từ Mập mà có, đứt ruột đứt gan mà trả lại cho Lục Thanh Gia.

Tiếp đó, từ trong thân thể mình móc ra một luồng khí giống như làn sương, đưa qua cho cậu. Luồng khí ấy chạm vào Lục Thanh Gia liền thẩm thấu nhập vào cơ thể cậu, tan biến không thấy đâu.

Rõ ràng cậu cảm nhận được mình vừa có thêm thứ gì đó. Khi tập trung nhìn về phía cả nhà bà lão quỷ, lập tức thấy rõ bản tướng của bọn họ.

Điều này khiến Lục Thanh Gia vô cùng hài lòng, sảng khoái bỏ qua cho cả nhà bà ta, mang theo những thứ mình thu được trong đêm trở lại hiện thực.

Vừa mở mắt đã thấy Mập đang ngồi chầu chực bên cạnh.

Thấy cậu tỉnh lại, cậu ta lập tức kêu lên: "Con trai à, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi."

"Nào nào, mình bàn lại vụ tối qua đi. Tôi bị người ta dí lên thớt rồi, cậu không lo cho tôi, lại còn đứng bên cạnh đun sẵn nồi dầu sôi giục người ta xuống dao."

"Đêm qua tôi không mặc tã giấy, cậu có biết không? Nửa đêm phải thay quần, nhục chết đi được."

Lục Thanh Gia một phát hất cái mặt tên Mập này sang một bên, từ trong người lôi ra cây câu hồn tác giống dùi cui cảnh sát, cười một cách hài lòng.

Mập vừa nhìn thấy thế lại càng nổi trận lôi đình: "Được, được, được! Tôi coi như hiểu rồi. Tình nghĩa bao năm của tụi mình còn chẳng bằng một cái gậy rách. Tôi đi cho xong!"

Nói xong liền trở mình định bỏ đi.

"Đợi đã!" Lục Thanh Gia gọi với theo.

Mập thầm nghĩ, 'Thằng nhãi này cũng còn chút lương tâm', trong lòng đầy mong đợi quay đầu lại, chờ cậu hạ mình xin lỗi.

Ai dè Lục Thanh Gia lại nói: "Quần cậu thay ra thì mang đi, nhớ lau sạch sàn cho tôi."

Mập bi thương tột độ, suýt nữa diễn ngay màn quả phụ đi viếng mộ cho thằng máu lạnh này thấy được tiềm năng vô hạn của mình.

Lời ác chưa kịp buông, trong đầu đã vang lên một giọng nói——

【Chúc mừng người chơi Chu Hàng đã thắng lợi trong vòng tuyển chọn, đánh giá cấp S. Mong chờ màn thể hiện xuất sắc của bạn trong những trò chơi tiếp theo.】

Nghe xong, Mập không biết nên cười hay khóc.

Thông báo nói vậy, nghĩa là cửa ải mụ quỷ già coi như vượt qua rồi, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nghĩ tiếp theo mới là bắt đầu, lập tức thấy tương lai u ám, đời người vô vọng.

Ngay sau đó, giọng nói kia lại vang lên:

【Dựa trên việc người chơi Chu Hàng vượt ải theo cách đặc biệt, các biện pháp hiệu quả đều do đồng đội thực hiện.】

【Trò chơi phán định rằng giá trị cống hiến của bạn quá thấp, mà đồng đội lại thích hợp tham gia chính thức hơn. Xin hỏi người chơi Chu Hàng có đồng ý nhường lại suất hay không?】

Cái... cái này còn có thể nhường được à?

Mập liếc nhìn Lục Thanh Gia đang ung dung lau dùi cui, trong lòng chợt ngổn ngang trăm mối.

Lúc đó cậu ta vốn nghĩ, cái trò chơi nguy hiểm khốn kiếp này cút đi càng xa càng tốt, nhưng nếu nhường cho Gia Gia——

Nói trắng ra, chuyện này là do cậu ta vướng phải, anh em tuy lanh lợi hơn, ứng phó thì nhẹ như không, nhưng bảo cậu ta đẩy anh em mình vào thì lại...

Đang còn rối rắm, chợt nghe Lục Thanh Gia hỏi: "Cậu vừa nghe thấy gì?"

Mập có chút do dự, không biết có nên nói hay không. 

Lục Thanh Gia lại tiếp: "Nói tôi nghe thử xem, lần này tôi ra mặt cũng không chỉ đơn giản là giúp cậu thôi đâu."

"Khác với cậu, tôi thật sự hứng thú với trò chơi này. Nếu có gì liên quan đến tôi, thì cứ nói ra cho tôi nghe."

"Nếu không, lần nào tôi cũng phải thông qua cậu mới tham dự được. Cậu sợ hãi, mà tôi cũng thấy phiền."

Mập giật mình: "Gia Gia, cậu thật sự quyết tâm dây dưa đến cùng à? Cái thứ này có thể mất mạng đó."

"Điều đó tôi so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn." Lục Thanh Gia nhìn cậu ta: "Bởi vì tôi đã tìm nó mấy năm nay rồi."

Mập ngây người, không dám tin nổi. Ý Gia Gia là cậu sớm đã biết sự tồn tại của trò chơi này sao?

Dưới sự thúc giục, Mập đành đem toàn bộ thông báo trong đầu kể lại.

Lục Thanh Gia nghe xong thì cười: "Tốt, vậy cậu nhường suất đi."

Mập cẩn trọng nói: "Không phải, tuy cậu thông minh hơn tôi, nhưng qua mấy chuyện hai hôm nay tôi nhìn ra rồi, cậu xử lý cũng quá bất chấp mọi hậu quả."

"Tôi nhìn thôi đã thấy mạo hiểm vô cùng, còn dám để cậu tham gia cái trò chết tiệt này sao?"

Lục Thanh Gia bất đắc dĩ thở dài: "Cậu thấy tôi cướp câu hồn tác của quỷ sai để lại hậu họa, hay là lúc đấu trí với bà già quỷ mà không chịu nhượng bộ?"

Ánh mắt Mập nói rõ rành rành, chẳng phải đều là chuyện cậu làm đó sao?

Lục Thanh Gia nói: "Bà lão quỷ vốn không thể gây thương tổn thực sự cho cậu, chuyện này tôi đã phân tích với cậu rồi. Nếu bà ta có thể, thì số tiền trên người cậu chắc chắn đã chẳng chờ đến lúc tìm được tôi."

"Trừ khi bà ta có khả năng dọa cậu chết ngay tại chỗ. Còn cậu, tuy gan nhỏ, nhưng cũng không đến mức chết vì sợ."

Mập bĩu môi, miễn cưỡng coi như tha thứ cho cậu vụ thấy chết không cứu.

Rồi lại nói: "Quan trọng là quỷ sai đó! Cậu không muốn sống nữa sao? Thứ đó mà cậu cũng dám chọc vào? Cậu cũng thấy rồi đấy, quỷ sai ở âm gian chẳng giống mấy chú cảnh sát của chúng ta đâu, đâu có dễ nói chuyện vậy."

Lục Thanh Gia: "Tôi cố tình ra tay đêm qua, đương nhiên là chắc chắn có thể thu dọn được hậu quả, sau này sẽ không vào âm gian đó nữa."

"Không thể nói thế được." Mập vội đáp: "Bây giờ cậu coi như đã có án tích ở âm gian rồi. Dù khi còn sống chúng không làm gì được cậu, nhưng mấy chục năm nữa mình cũng phải đến đó báo danh thôi."

"Người khác thì chỉ đến Quỷ Môn Quan đăng ký xong là đi, còn cậu thì sao? Vừa đến đã có án cướp vũ khí cảnh sát mấy chục năm trước, bọn chúng chẳng bắt gọn cậu ngay sao?"

Câu hồn tác của quỷ sai, về tính chất chẳng khác nào súng trang bị của cảnh sát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Lục Thanh Gia nở một nụ cười quái dị: "Ai nói với cậu rằng sau khi chết chúng ta phải đi báo danh ở đó?"

"Ồ? Nhưng chỗ đó không phải——"

"Đó không phải là âm gian của chúng ta, chí ít không phải âm gian của thế giới này." Lục Thanh Gia nói chắc nịch.

Thấy Mập vẫn ngơ ngác, cậu lại giải thích thêm: "Tôi chỉ dám hành động khi chắc chắn không có mối nguy nào."

Dĩ nhiên Lục Thanh Gia hiểu, dù có rủi ro, cậu cũng không bỏ qua một đạo cụ tốt như vậy: "Linh hồn một khi bước vào âm gian, sẽ tự động gặp gỡ những người thân cận ở dương gian hoặc từng có quan hệ giám hộ."

"Ví dụ như cha mẹ, anh chị em, nhưng tôi vừa không gặp cha mẹ, cũng không thấy cậu tôi. Theo tôi biết, suất đầu thai ít nhất cũng phải chờ hai mươi năm."

Cậu lại nói tiếp: "Cậu thấy chúng ta là linh hồn dương gian mà tiêu xài ở âm gian, bọn dân quỷ chẳng thấy lạ cũng là vì lý do này."

"Những linh hồn dương gian vô tình vào âm gian, có phải ai cũng mang theo hồn tệ như cậu đâu. Tiền từ đâu ra? Chẳng qua là nhập vào gia đình người thân, được dẫn đi trải nghiệm mà thôi.."

Nghe xong, Mập mới thở phào, thấy cậu tính toán thấu đáo, e dè hỏi: "Vậy... vậy tôi thật sự chuyển cho cậu à?"

Xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, cuối cùng Mập cũng nhấn xác nhận chuyển nhượng trong trò chơi.

Ngay khoảnh khắc đó, cả hai cùng nghe thông báo trong đầu:【Chuyển nhượng thành công, vì đây là thỏa thuận đôi bên, công khai tự nguyện, nên không thể kích hoạt cơ chế xóa bỏ. Người chơi trước là Chu Hàng sẽ bị xóa ký ức liên quan đến trò chơi sau một phút.】

Mập hít một hơi lạnh: "Chết tiệt, tôi suýt chút nữa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan rồi!"

"Giả sử mà có chút ý đồ xấu, lặng lẽ đẩy trách nhiệm cho người khác, thì cũng toi luôn."

Lục Thanh Gia nói: "Cậu cứ cầm quần mình ra ngoài trước đi, khỏi phải một phút sau nghi ngờ giới tính của mình."

Nói thật, cơ chế xóa bỏ ẩn giấu trong trò chơi tuy tàn nhẫn, nhưng Lục Thanh Gia lại thấy, ngay từ đầu nó đã gợi ý về phong cách chủ đạo của trò chơi.

Ngay sau đó, Lục Thanh Gia nhận được thông báo từ trò chơi:【Người chơi Lục Thanh Gia, chào mừng gia nhập trò chơi kinh dị.】

【Xin nhận phần thưởng vượt vòng tuyển chọn, chúc bạn có màn thể hiện xuất sắc hơn trong những trò chơi tiếp theo.】

Lục Thanh Gia trả lời với giọng nhẹ nhàng: "Ừ, cảm ơn ngài Chủ Thần chuyên đuổi theo vợ người khác, ngày ngày mơ tưởng cắm sừng xuyên chủng loài."

【Phù!】Một âm thanh như ai đó vừa phun ra một ngụm máu già cỗi vang lên.

.....

Tác giả có lời muốn nói:

Trò chơi: Ta phải xử hắn, nhất định phải xử tên khốn này!!!!

_____

Bót: Ố... Có trá, tò mò thân phận em thụ, người chơi cũ hả??? Hay gì nhể, thấy quen biết với chủ thần luôn nhè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro