
Chương 54. Quét map 5(3): Cái nghèo hạn chế trí tưởng tượng của chúng ta
Người đại diện tên là Lôi Vân Trân, hơn bốn mươi tuổi, xuất thân từ thời kỳ ngôi sao thần tượng truyền thống, đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, năng lực và mối quan hệ trong ngành đều thuộc hàng nhất nhì.
Chỉ là, khi ngành công nghiệp thần tượng siêu anh hùng trỗi dậy và làm rung chuyển mô hình cũ, cô ta chọn sai phe, đi theo một ông chủ đưa ra quyết định sai lầm, nên trong cuộc đấu đá nội bộ của công ty quản lý hàng đầu khi ấy, thất bại thảm hại, bị giáng chức, trở thành người đại diện hạng hai, chỉ có thể nhặt những anh hùng bị người khác chê bỏ mà dẫn dắt.
Thế nhưng, Lôi Vân Trân là người rất biết xoay sở. Không rõ bằng cách nào mà cô ta kết nối được với tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Tinh, thuyết phục được đối phương trả giá cao để chiêu mộ mình, nhờ đó mà cú nhảy việc của người sa cơ lỡ vận như cô ta này lại trở nên có phần oai phong.
Sau đó, cô ta liên tiếp lăng xê thành công vài siêu tân binh, khiến danh tiếng và nguồn lực trong giới dần khôi phục.
Người phụ nữ này ở Hằng Tinh, tuy chỉ là đuôi phượng biến thành đầu gà, nhưng nhờ thành tích nổi bật, nên thường hành sự ngang ngược, nói một là một, nói hai là hai, đối với các siêu anh hùng dưới trướng lại càng độc đoán chuyên quyền.
(*)Đuôi phượng biến thành đầu gà: ý nói từ vị trí phụ trong công ty lớn trở thành người đứng đầu ở công ty nhỏ
Có lẽ bóng ma từ việc chọn sai phe năm xưa vẫn còn ám ảnh, khiến cô ta đối với các anh hùng còn nghiêm khắc và khống chế gắt gao hơn cả khi quản lý các thần tượng cũ, không cho phép nửa lời phản kháng.
Thậm chí, có lẽ trong đó còn có một loại khoái cảm biến thái khi được giẫm đạp lên siêu anh hùng, nói chung, những anh hùng dưới tay cô ta nếu muốn nổi lên được, đều là hạng người miệng lưỡi khéo léo, biết lấy lòng, nịnh nọt và ngoan ngoãn nghe lời.
Sự việc hôm nay gây chấn động dữ dội trên mạng, bỏ qua năng lực không nói, một siêu anh hùng vốn điển trai, ưu tú lại bị đóng gói đến mức như bị hủy dung, đúng là một màn bóc lột và vu khống nghề nghiệp đáng sợ.
Bức ảnh của Sứ Giả Bủn, với đôi mắt buồn bã biết nói như đang chất vấn qua màn hình, khiến hàng loạt fan mê nhan sắc chưa kịp trở thành fan trung thành đã bị 'đâm' một nhát đau thấu tim.
Trong thời đại tôn sùng nhan sắc, chẳng ai chịu nổi khi thấy mỹ nam lâm vào cảnh khốn cùng, ai nấy bỗng tràn đầy cảm giác chính nghĩa, lại còn được đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích không thương tiếc.
Thế nên, trong chốc lát, mọi kênh truyền thông đối ngoại của tập đoàn Hằng Tinh đều sụp đổ hoàn toàn, những người còn giữ được lý trí thì đòi công ty phải đưa ra lời giải thích, còn phần đông thì chửi rủa thậm tệ, nguyền rủa tư bản vô lương tâm và đội ngũ đen tối kia "chết đi cho rồi".
Sở dĩ Lôi Vân Trân có thể một tay che trời trong công ty là nhờ năng lực nghiệp vụ và con mắt nhìn người, nhưng khi ban lãnh đạo cấp cao nhìn thấy phản ứng dữ dội của công chúng, họ bắt đầu nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của cô ta.
Không phải họ thương cảm cho Sứ Giả Bùn, mà là đứng từ góc độ lợi ích mà tính toán, một tân binh có tố chất như Sứ Giả Bùn, hoàn toàn xứng đáng được công ty dồn tài nguyên bồi dưỡng, chứ không phải bị chôn vùi như một vai hề xấu xí.
Chuyện Lôi Vân Trân phân biệt đối xử giữa các siêu anh hùng vốn dĩ không lạ, giới này vốn tàn khốc, chỉ người nổi tiếng mới có tư cách được tôn trọng. Nhưng nếu đem sở thích cá nhân đặt lên trên lợi ích của công ty, thậm chí phớt lờ tài năng và tiềm năng nổi bật của người khác, thì đó đã là vấn đề nghiêm trọng.
Dù sao thì, mô hình thần tượng siêu anh hùng cũng khác với thần tượng truyền thống, thần tượng truyền thống không có tiêu chuẩn đánh giá rõ ràng, còn siêu anh hùng thì ít ra vẫn có nguyên tắc vàng, yếu kém chính là tội lỗi.
Trước đây, Sứ Giả Bùn có vẻ không nổi trội về năng lực, lại không được lòng người, nhưng trí tuệ chiến đấu thực tế của cậu lại sắc bén hơn nhiều so với Đầu Đạn, người luôn được ca tụng. Thêm vào đó, gương mặt đẹp đến nghẹt thở của cậu chỉ cần được đầu tư chỉnh sửa một chút là hoàn toàn có thể bước vào hàng ngũ hạng nhất.
Vậy mà Lôi Vân Trân lại phung phí một hạt giống như thế, thậm chí còn cố tình che giấu hình ảnh của cậu.
Trước khi Sứ Giả Bùn trở về, ban lãnh đạo cấp cao đã triệu tập cô ta lên khiển trách một trận, thậm chí còn cảnh cáo rằng nếu xử lý không ổn, họ sẽ điều tra toàn bộ các anh hùng dưới quyền cô ta để xem có ai khác bị đối xử như vậy không.
Đối với một người như Lôi Vân Trân, người nắm quyền tuyệt đối trong việc định hướng hình tượng các anh hùng, thì đó chẳng khác gì một sự sỉ nhục.
Mà mọi rắc rối đều bắt nguồn từ Sứ Giả Bùn, nên lúc này cô ta ngồi trong văn phòng, chờ cậu trở về, lòng như cơn bão sắp nổ.
Khi thấy đối phương bước vào, dù khuôn mặt kia có đẹp đến mức vô địch thiên hạ, cũng không đủ để xoa dịu cơn giận của Lôi Vân Trân, ngược lại, càng nhìn càng thêm tức.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cậu, cười lạnh: "Đây chẳng phải là Sứ Giả Bùn lừng lẫy cả mạng hôm nay sao?"
"Thế nào? Tôi còn tưởng cậu nhân cơ hội này tách ra làm riêng, hoặc đã tìm được công ty mới nên mới quay lại cắn ngược Hằng Tinh một phát, ai ngờ cái miếu nhỏ Hằng Tinh này mà vị đại Phật như cậu vẫn chưa rời đi cơ đấy?"
Lục Thanh Gia bước tới gần bàn làm việc, kéo ghế trước mặt Lôi Vân Trân ra, rồi ngồi phịch xuống một cách thản nhiên, tư thế hoàn toàn khác với dáng vẻ rụt rè, sợ sệt mỗi khi bị mắng trước đây, khiến Lôi Vân Trân càng thêm bốc hỏa.
"Tôi có cho cậu ngồi xuống chưa?"
Lục Thanh Gia mỉm cười: "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi. Bây giờ đâu còn là thời đi học, học sinh phải sợ uy của thầy cô, cũng chẳng phải thời cổ đại có quy định tôn ti đẳng cấp, không được ngồi ngang hàng với người trên."
"Là công dân của quốc gia này, ai cũng bình đẳng về thân phận. Cô tạm thời là cấp trên của tôi, nhưng pháp luật thời nay đâu có quy định cấp trên được khống chế hành vi cá nhân của cấp dưới. Huống hồ, khí thế của cô Lôi đây cũng chẳng lớn lao đến mức khiến tôi phải kính sợ hay run rẩy khi nói năng."
Lục Thanh Gia chống khuỷu tay lên bàn, nhìn thẳng đối phương: "Giờ tôi ngồi xuống rồi, cô có thể làm gì được tôi không?"
Lôi Vân Trân nghẹn lời trong chốc lát, tức đến bật cười lạnh: "Hay lắm, rất hay. Cậu muốn chơi trò này với tôi đúng không?"
"Người trẻ tuổi à, đời này không phải chỉ cần giỏi ăn nói là có thể tồn tại được đâu. Tôi đã nói từ lâu rồi, cậu có điều kiện tốt, đáng tiếc là thiếu hiểu biết, không biết cúi đầu hay linh hoạt, con đường sau này sẽ rất khó đi."
"Kết quả ra sao? Người cùng thời ra mắt với cậu, dù kém đến đâu thì giờ cũng có nhà có xe, sống sung túc, còn cậu vẫn trắng tay, ăn nhờ trợ cấp xã hội."
"Đừng quên, dựa vào năng lực của cậu, nếu không phải tôi đã ra tay cứu vớt vài lần, thì cậu sớm đã bị hủy hợp đồng rồi. Cậu thật sự nghĩ rằng chỉ cần gây chú ý trên mạng, náo loạn vài câu là có thể một bước thành sao, đường sự nghiệp suôn sẻ mãi mãi sao?"
Cô ta cười khẩy, giọng điệu đầy đắc ý: "Hôm nay đúng là tôi sơ suất, không ngờ con chó biết cắn lại không sủa, không đề phòng nên bị cậu đánh úp bất ngờ."
"Nhưng cậu thật nghĩ như thế là hạ được tôi một ván à?"
"Đừng quên, hợp đồng của cậu vẫn nằm trong tay tôi. Không có sự cho phép của tôi, cậu không được phép nhận bất kỳ hoạt động thương mại hay phỏng vấn nào. Cậu tưởng công chúng sẽ duy trì sự chú ý và nhiệt tình với chuyện này được bao lâu? Chỉ cần có tin sốt dẻo hơn xuất hiện, ngày mai họ sẽ lập tức quên mất cậu."
"Còn cậu thì sao? Tuy lần cứu hộ vừa rồi là do tôi sắp xếp, nên không vi phạm hợp đồng, nhưng việc tự ý lấy danh nghĩa cá nhân nhận phỏng vấn và đưa ra phát ngôn gây bất lợi cho công ty, đó là vi phạm nghiêm trọng."
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không hủy hợp đồng với cậu đâu, nhưng về vụ việc lần này, cậu nhất định phải chịu phạt. Hình phạt ấy sẽ được thể hiện trong bảng lương của cậu năm tới."
"Còn nữa, đừng mong có công ty nào khác dám chiêu mộ cậu. Nếu quên rồi thì về mở lại hợp đồng mà xem, xem khoản phạt khi đơn phương chấm dứt hợp đồng là bao nhiêu."
"Hiện giờ, các công ty đều đang tất bật chuẩn bị cho Cúp Vương Anh Hùng sắp tới, cậu tưởng sẽ có ai vì một con tép nhỏ như cậu mà phá lệ ra tay à?"
"Thời gian tới, mọi hoạt động truyền thông đều sẽ bị chiến dịch quảng bá quy mô lớn của đại hội này lấn át, cậu đúng là đồ ngu, chọn thời điểm cũng chẳng biết, mà còn dám đấu với tôi."
"Cậu không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu."
Nói một hơi, Lôi Vân Trân tựa người ra sau ghế, lúc này mới có thời gian quan sát kỹ khuôn mặt của Sứ Giả Bùn.
Phải nói thật, ngay từ lần đầu gặp, cô ta đã bị nhan sắc ấy làm kinh diễm, chỉ là đối phương nhất quyết không chịu đón nhận ẩn ý của cô ta, khiến cô ta nổi giận, từ đó mới chuyển mũi nhọn về phía cậu.
Sau hơn một hai năm phải nhìn Sứ Giả Bùn trong bộ dạng nhếch nhác, tàn tạ, bản thân Lôi Vân Trân cũng đã gần như quen với hình tượng ấy, không ngờ hôm nay cậu vừa chỉnh trang lại, khí chất và dung mạo chẳng những không hề phai tàn vì hai năm bị lạnh nhạt, mà ngược lại, càng thêm cuốn hút.
Cô ta nở một nụ cười mập mờ: "Đừng nói là chị Lôi đây không có tình người nhé. Lời tôi nói hồi trước vẫn còn hiệu lực đấy. Chị Lôi này cũng không phải kẻ cố chấp tuyệt tình, chỉ là mong người dưới trướng biết điều, ngoan ngoãn nghe lời, yêu cầu đó đâu có quá đáng chứ?"
Đầu Đạn đứng bên cạnh nhìn hết cảnh này, chỉ lặng lẽ thở dài, cậu ta đã biết ngay từ đầu, Lôi Vân Trân không phải hạng người dễ đối phó.
Sứ Giả Bùn vẫn còn nghĩ mọi việc quá đơn giản.
Quả thật, trong thế giới thần tượng siêu anh hùng, ngày nào cũng có tin nóng, hôm nay Sứ Giả Bùn có thể gây bão mạng, nhưng chỉ cần hợp đồng nghiêm ngặt và mối quan hệ rộng rãi của Lôi Vân Trân trong giới truyền thông, cô ta hoàn toàn có thể chặn miệng cậu, khiến ngoại giới không nhận được bất kỳ thông tin nào về cậu nữa.
Chỉ cần vụ việc không có diễn biến tiếp theo, rồi dùng một tin nóng khác để chuyển hướng dư luận, hoặc thậm chí không cần làm gì cả, đợi khi chiến dịch quảng bá Cúp Vương Anh Hùng rầm rộ bắt đầu, mọi người sẽ tự nhiên quên mất chàng anh hùng đẹp đến đau lòng tên Sứ Giả Bùn ấy thôi.
Hôm nay Sứ Giả Bùn đã cứu mạng cậu ta, tuy giữa chốn đông người thì đúng là mất thể diện thật, nhưng Đầu Đạn vẫn phải ghi nhớ ân tình này. Dù sao chỉ có cậu ta mới hiểu rõ mức độ nguy hiểm lúc đó, nếu ngọn lửa lan ra thêm chút nữa thôi, đời này của cậu ta coi như xong.
Vì thế, cậu ta lên tiếng hòa giải: "Haiz, chị Lôi đừng giận mà. Tính cậu ta thế nào chị còn lạ gì? Nếu mà biết ăn nói thì đâu đến mức lận đận đến tận giờ vẫn thế này."
"Hôm nay chắc chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Giờ cũng tới giờ cơm rồi, với lại từ sau vụ nhiệm vụ thất bại lần trước, bọn em đã mấy tuần không nhận việc, có hơi thả lỏng chút, không mặc đồng phục cũng còn tạm chấp nhận được."
"Em biết chị miệng thì cứng nhưng tim lại mềm, chị cho cậu ta xin lỗi một câu, coi như hôm nay cậu ta gây phiền phức cho chị, chuyện này bỏ qua được không?"
Lôi Vân Trân liếc sang Đầu Đạn một cái.
Tuy hôm nay cậu ta biểu hiện không tốt, trên mạng cũng đã có nhiều bình luận tiêu cực, nhưng cậu ta vẫn là anh hùng được công ty đặt trọng tâm bồi dưỡng, tương lai rất sáng. Giờ cậu ta đã mở miệng xin cho Sứ Giả Bùn, cô ta cũng không thể không nể mặt chút nào.
Nhưng chuyện có thể hạ màn êm đẹp hay không, còn phải xem Sứ Giả Bùn có biết bước xuống cái thang đúng cách hay không.
Thế là cả hai đều nhìn sang Lục Thanh Gia.
Chỉ thấy cậu khẽ cười, giọng lạnh nhạt: "À ra là thế."
Cậu ngước nhìn Lôi Vân Trân, trong mắt lần đầu tiên hiện lên ánh nhìn khinh miệt, như đang nhìn một con giòi trong bùn: "Thường thì tôi đối với phụ nữ vẫn có ba phần khoan dung, nhưng loại chuột cái chỉ biết lăn lộn trong cống rãnh như cô thì ngoại lệ."
"Cậu nói cái gì?" Lôi Vân Trân giận dữ gầm lên.
Đầu Đạn cũng sững mặt, vội ra hiệu bằng mắt bảo cậu im đi.
Nhưng Lục Thanh Gia chỉ thản nhiên đáp lại: "Cô bị sa thải rồi."
"Cái gì?"
"Tôi nói lại lần nữa, cô bị sa thải. Cho cô nửa tiếng thu dọn đồ đạc, rồi cút khỏi công ty của tôi."
"Ha, công ty của cậu à?" Lôi Vân Trân tức đến bật cười: "Nếu muốn nằm mơ thì ít ra cũng nên đợi đến tối. Tôi thấy cậu bị thần kinh rồi thì có."
Lời vừa dứt, trên máy tính lập tức hiện ra một thông báo khẩn, văn kiện thay đổi cổ phần và nhân sự cấp quản lý.
Mọi mục khác đều không thay đổi, chỉ có một chỗ duy nhất khác biệt, ở phần cổ đông lớn nhất kiêm tổng giám đốc, tên được đổi thành: [Lục Thanh Gia].
Lục Thanh Gia, chính là tên của Sứ Giả Bùn.
Cả người Lôi Vân Trân như bị điện giật, bật dậy khỏi ghế. Cả Đầu Đạn, thấy sắc mặt cô ta khác lạ, cúi xuống nhìn màn hình cũng lập tức trố mắt nhìn Lục Thanh Gia như thấy ma.
"Không thể nào... sao cậu lại——" Lôi Vân Trân lắp bắp, rồi chợt như nghĩ ra điều gì, bật cười to: "Ha ha, tôi hiểu rồi, cậu thuê hacker giở trò đúng không? Cái trò đùa này đúng là nực cười!"
"Tên này hôm nay điên thật rồi, chỉ biết phá rối thôi!"
Lục Thanh Gia khẽ cười: "Nếu nghĩ như vậy khiến cô thấy dễ chịu hơn thì cứ việc, chỉ là nhớ đừng vì tự an ủi mà quên thu dọn đồ đạc nhé."
Lôi Vân Trân thét lên the thé: "Cậu là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi?"
Lục Thanh Gia hơi nhíu mày, vẻ mặt như bị xúc phạm: "Tôi là ông chủ ở đây mà. Chẳng lẽ khí thế của tôi yếu đến mức cô nhìn không ra à?"
Đầu Đạn đầu óc muốn nổ tung: "Anh trai à, đừng đùa nữa, rốt cuộc là sao? Nếu đúng là trò đùa, cho dù chị Lôi bỏ qua thì công ty cũng không để yên đâu!"
Lục Thanh Gia thở dài: "Được rồi, tôi nói thật. Tôi đã mua lại công ty này, hết năm trăm triệu."
Lôi Vân Trân nghe xong bật cười ha hả: "Cậu đùa tôi à? Công ty này định giá mấy chục tỷ, hơn nữa Đầu Đạn bây giờ đang nổi như cồn, tương lai rực rỡ. Cổ phần 59% trong tay Tổng Giám đốc Tào, cho dù ông ấy chịu bán, cậu nói năm trăm triệu là mua được sao?"
Lục Thanh Gia mỉm cười, giọng lạnh tanh: "Chỉ có thể nói là cái nghèo đã giới hạn trí tưởng tượng của cô rồi. Thật tội nghiệp, chưa từng thấy tiền bao giờ phải không?"
Lôi Vân Trân càng lúc càng thấy nhẹ nhõm, hoàn toàn tin rằng đây chỉ là một trò đùa ác ý.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp nở hết, đã nghe Sứ Giả Bùn nói tiếp: "Nhưng tôi đã nói với ông ta rằng, nếu không lập tức bán cổ phần và trốn sang một quốc gia không có hiệp ước dẫn độ với nước ta, thì sắp tới sẽ phải đối mặt với ít nhất hai mươi năm tù."
(*)Hiệp ước dẫn độ - Extradition Treaty: là một thỏa thuận chính thức giữa hai quốc gia (hoặc nhiều hơn) quy định về việc một nước sẽ giao nộp một người bị buộc tội hoặc đã bị kết án hình sự cho nước kia để người đó bị truy tố, xét xử hoặc thi hành án.
"Ông ta không còn nhiều thời gian, mà người ra giá chỉ có mình tôi, thế nên tôi mới mua được hời như vậy."
Lục Thanh Gia nói tiếp: "Định giá chỉ là định giá thôi, thực ra mức giá này hoàn toàn hợp lý. Tổng giám đốc Tào cũng chẳng thiệt đâu."
"Cậu rốt cuộc đang nói nhảm cái gì vậy?" Lôi Vân Trân cáu kỉnh quát.
Đầu Đạn thì lại thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi ngay: "Vì sao Tổng giám đốc Tào lại phải ngồi tù chứ?"
Lục Thanh Gia chậm rãi nói: "Hôm nay lúc đi ăn trưa, tôi rảnh quá nên tiện tay tra thử xem các cổ đông của công ty là ai. Dù sao cũng nên biết rõ mình đang làm thuê cho ai mà."
"Kết quả là phát hiện ra chuyện khá thú vị, tám năm trước, vợ của Tổng giám đốc Tào chết vì một vụ cướp tại nhà."
"Tổng giám đốc Tào vốn không phải người nổi tiếng, nên vụ án khi đó chẳng mấy ai chú ý ngoài cảnh sát. Nhưng hiện nay, vì nhiều vụ án cần đến sự hỗ trợ của các 'Anh hùng đăng ký' để nâng cao hiệu quả phá án, nên những người có tài khoản anh hùng như tôi có quyền truy cập hồ sơ vụ việc."
"Hồi đó, Tổng giám đốc Tào từng là nghi phạm số một, nhưng vào đêm xảy ra án mạng, ông ta ở nhà nhân tình qua đêm, có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Hơn nữa, kẻ gây án đã nhanh chóng ra đầu thú cùng hung khí, nên vụ việc được khép lại."
"Thế thì cậu còn nói nhảm cái gì nữa?" Lôi Vân Trân cắt lời.
"Nhưng khi tôi xem ảnh hiện trường vụ án, tôi nhận ra một điều, vị trí vết thương chí mạng trên người nạn nhân và hướng văng của vệt máu cho thấy hung thủ thuận tay phải."
"Thế nhưng trong ảnh chụp tên tội phạm khi bị bắt, tay hắn bị còng, hai bàn tay nắm lấy nhau, ngón cái của tay trái lại đặt ở phía trên."
Lôi Vân Trân vẫn ngơ ngác chưa hiểu, nhưng Đầu Đạn thì lập tức tái mặt.
Ai cũng biết, khi hai tay nắm lấy nhau, ngón cái ở trên là của tay thuận. Nếu một người thuận tay trái mà lại cố ý đặt ngón tay phải lên trên, cảm giác sẽ cực kỳ gượng gạo.
Đầu Đạn cau mày: "Nhưng mà... lẽ nào cảnh sát lại không phát hiện ra một chi tiết rõ ràng như vậy sao?"
"Dĩ nhiên là có thể." Lục Thanh Gia đáp thản nhiên: "Tôi tiện tay lục lại tài khoản mạng xã hội của tên tội phạm trước khi hắn vào tù, thấy hắn ăn uống, viết chữ đều dùng tay phải."
"Cũng có khả năng, hồi nhỏ bị người lớn bắt sửa, nên tuy thuận tay trái, hắn đã tập dùng tay phải trong sinh hoạt. Nhưng với một số công cụ đặc thù như dao hay gậy bóng, hắn vẫn sẽ theo bản năng dùng tay trái."
"May mà tài khoản của hắn bỏ không, tôi mới tìm được một bức ảnh hắn và bạn gái cùng nấu ăn, và trong ảnh, hắn cầm dao bằng tay trái."
Dù có ngu ngơ đến đâu thì lúc này Lôi Vân Trân cũng đã hiểu ra phần nào. Cô ta nhíu mày, nhìn Lục Thanh Gia đầy nghi hoặc.
"Chỉ có vậy thôi à? Dựa vào mấy suy đoán chủ quan của cậu mà muốn lật lại cả vụ án sao? Chưa nói đến việc cậu đoán có đúng hay không, cho dù đúng thật đi nữa, cùng lắm là bắt nhầm người, cũng chưa chắc là do Tổng giám đốc Tào làm chứ?"
Dù sao đã bao nhiêu năm trôi qua, chứng cứ sớm chẳng còn.
Lục Thanh Gia mỉm cười: "Làm sao có thể đơn giản như thế được, chỉ bấy nhiêu mà khiến Tổng giám đốc Tào bỏ dở một sự nghiệp đang lên, thì cô cũng quá ngây thơ rồi."
"Lúc trước, khi cô nhân tình của ông ta làm chứng cho cái gọi là 'bằng chứng ngoại phạm', cô ta có nộp một tấm ảnh chụp hai người đang ở trong nhà tắm ân ái, sau đó cùng ra ngoài ăn tối."
"Nhưng trùng hợp thay, tôi từng thực tập ở một bệnh viện thẩm mỹ, chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra gương mặt cô ta vừa tiêm botox xong. Bác sĩ nào cũng biết rõ, trong vòng 24 tiếng sau khi tiêm, tuyệt đối không được để nước dính vào mặt, càng không thể trong nhà tắm mà đùa giỡn hay làm các biểu cảm mạnh như vậy."
"Cảnh sát khi đó chỉ chú ý đến Tổng giám đốc Tào, lại xem nhẹ cô nhân tình kia. Mà cô ta lúc ấy cũng là một hotgirl có tiếng, trên tài khoản mạng xã hội vẫn còn lưu lại nhật ký và kinh nghiệm tiêm thẩm mỹ."
"Tôi chỉ cần lướt qua một chút là thấy, ngay trong ngày xảy ra vụ án, cô ta vừa tiêm xong, còn chưa qua được 24 tiếng."
"Thế là tôi khỏi phải mất công tìm hồ sơ bệnh viện."
Sau đó, Lục Thanh Gia quay sang nhìn hai người Lôi Vân Trân và Đầu Đạn đang tròn mắt sững sờ: "Vậy thì, giữa chuyện hung thủ thuận tay phải và lời khai giả của cô nhân tình, đã đủ để lật lại kết luận vụ án rồi chứ?"
Hồi đó, tuy hệ thống giám sát chưa phát triển kín kẽ như hiện nay, nhưng cũng đã khá hiện đại. Việc vụ án được khép lại vội vàng hẳn không chỉ vì hung thủ ra đầu thú, mà còn vì Tổng giám đốc Tào dùng tiền thao túng phía sau, khiến cảnh sát không tiếp tục điều tra sâu.
Nếu giờ đây vụ án bị lật lại, thì ông ta, người không hề có bằng chứng ngoại phạm thực sự, chắc chắn sẽ bị đưa trở lại danh sách nghi phạm số một.
Mà sau tám năm, với công nghệ giám sát, năng lực điều tra và các loại siêu năng lực hỗ trợ phá án ngày càng tinh vi, chưa kể đối thủ trong ngành biết chuyện sẽ thêm dầu vào lửa, thì Tổng giám đốc Tào muốn thoát tội như trước gần như là chuyện bất khả thi.
Giết người, làm chứng gian, thuê người gánh tội thay, hai mươi năm tù còn là nhẹ. Nên việc Tổng giám đốc Tào bán tháo cổ phần và bỏ trốn, quả thật là hoàn toàn hợp lý.
Chỉ nghe Lục Thanh Gia nói tiếp, giọng bình thản mà khiến người ta rợn gáy: "À, tôi sợ chỉ với tội danh giết người thì vẫn chưa đủ làm con bài mặc cả, nên tôi thêm chút gia vị, ngoài nghi án giết người, tôi còn tố cáo ông ta quấy rối trẻ em."
"Cậu nói bậy!" Lôi Vân Trân đập bàn đứng phắt dậy. Trong thời đại này, quấy rối trẻ em là trọng tội, mà nếu cộng thêm tội giết người, thì đúng là cả đời cũng đừng mong ra ngoài nữa.
Lục Thanh Gia vẫn ung dung mỉm cười: "Chuyện này dễ điều tra lắm. Ảnh chụp suốt bao năm trong nội bộ công ty, dù đã qua sàng lọc, nhưng tôi vốn chẳng có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ là mắt tinh hơn người thôi."
"Trong phản chiếu của một cặp kính râm mà một vị anh hùng đang đeo, tôi thấy rất rõ cảnh Tổng giám đốc Tào luồn tay vào váy một bé gái."
"Rồi tôi dựa theo màu quần áo bé gái đó mặc hôm ấy, tra tiếp những bức ảnh khác, nhanh chóng xác định được bé là con của một nhân viên trong công ty."
"Tôi giả danh phụ huynh gọi đến trường, nhờ chuyển máy cho cô bé. Lúc đó bé còn nhỏ nên chưa hiểu, nhưng bây giờ đã nhớ lại rõ ràng, hơn nữa còn nói với tôi rằng, không chỉ có mình bé, mà một cậu bé khác cũng từng kể bị Tổng giám đốc Tào sờ vào bộ phận kín trong nhà vệ sinh."
"Mấy chuyện như vậy, một khi đã có nghi ngờ rồi, sao chịu nổi điều tra kỹ chứ?"
"Tôi còn nói thêm với ông ta rằng, tất cả bằng chứng đó tôi chỉ mất năm phút để tìm ra. Nếu ông ta thấy chưa đủ sức nặng, thì cứ cho tôi thêm ít thời gian, tôi có thể bổ sung tiếp."
"Tổng giám đốc Tào đúng là người biết điều, chẳng mấy chốc đã chuyển toàn bộ cổ phần cho tôi với giá thấp hơn thị trường."
Thời đại công nghệ thông tin phát triển, việc ký kết hợp đồng chẳng cần gặp mặt, chỉ cần 50.000 điểm tích lũy đổi thành 5 tỷ, Lục Thanh Gia đã nắm trọn quyền kiểm soát công ty Hằng Tinh.
Nói đến đây, các lãnh đạo cấp cao của công ty cũng vừa kéo đến. Căn phòng làm việc vốn không lớn của Lôi Vân Trân giờ đứng chật người.
Họ hiển nhiên đã xác nhận tin tức là thật, rồi đồng loạt quay sang Lục Thanh Gia: "Chào Tổng giám đốc Lục!"
Phó tổng cười niềm nở: "Tổng giám đốc, văn phòng của ngài đã được dọn dẹp xong, mời ngài qua xem thử, có gì chưa vừa ý chúng tôi sẽ lập tức điều chỉnh."
Lục Thanh Gia khẽ gật đầu, rồi nhìn Lôi Vân Trân, sắc mặt tái nhợt, như vừa mất cả nhà: "Tính toán tiền trợ cấp thôi việc cho cô ta đi."
"Ngoài ra, tôi sẽ đích thân khởi kiện cô ta vì quấy rối trong môi trường làm việc, đồng thời kiểm tra toàn bộ các anh hùng dưới trướng cô ta, cần thiết thì công ty sẽ hỗ trợ kiện tụng miễn phí."
"Và cuối cùng..." Cậu liếc qua cô ta, giọng nhẹ mà sắc lạnh: "Tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện trong giới này nữa."
"Cậu đây là đang muốn diệt cỏ tận gốc!!!" Lôi Vân Trân lập tức hoảng hốt: "Cậu dựa vào cái gì mà phong sát tôi?"
Lục Thanh Gia đáp: "Dựa vào việc tôi có tiền."
Sau đó, mọi người rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại Lôi Vân Trân ngồi bệt trên ghế, như không còn chút sức lực nào.
Lục Thanh Gia liếc nhìn văn phòng tổng giám đốc, nhất thời không có ý định gì, mà lại ra lệnh triệu tập tất cả cổ đông cấp cao cùng với các siêu anh hùng đang ký hợp đồng trong công ty.
Trong lúc đó, trên mạng bùng nổ một tin tức chấn động.
Tổng giám đốc công ty Hằng Tinh vì tình nghi sát hại vợ cũ và xâm hại trẻ em, khi đang chuẩn bị bỏ trốn sang nước X thì bị cảnh sát ập đến chặn lại ngay tại cửa khẩu.
Lập tức, cả mạng xã hội lẫn nội bộ công ty đều náo loạn. Lúc này cũng chỉ còn chưa đến mười phút là xác nhận đổi chủ, các lãnh đạo cấp cao ngồi tại đó không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì bản thảo thông cáo báo chí cũng dễ viết hơn. Nếu mà để tên tổng giám đốc đó vạ lây đến, thì hình tượng cả công ty sẽ sụp đổ, thậm chí có thể các siêu anh hùng dưới trướng cũng bị tẩy chay.
Đầu Đạn là người hiểu rõ toàn bộ quá trình, đương nhiên biết chuyện này là ai đứng sau giật dây.
Cậu ta không nhịn được, giật giật khóe miệng rồi hỏi: "Cái này... là cậu báo cảnh sát hả?"
Lục Thanh Gia đáp: "Tất nhiên là tôi rồi."
"Nhưng mà chẳng phải hai người đã..." Đạt được thỏa thuận rồi sao?
Lục Thanh Gia với giọng như giảng đạo lý: "Đó chỉ là chiến thuật đàm phán thôi, tôi đâu có tống tiền hay uy hiếp gì. Dù giá có hơi thấp một chút, nhưng tuyệt đối là công bằng."
"Bỏ qua chuyện làm ăn thì đây rõ ràng là tội ác. Liên quan đến một mạng người bị oan và sức khỏe tinh thần của rất nhiều trẻ em. Là một siêu anh hùng, sao tôi có thể làm ngơ để một tội phạm như thế trốn thoát chứ?"
'Cậu làm như vậy chẳng phải tống tiền chắc? Nói mà cũng không thấy ngại.' Đầu Đạn thầm nghĩ.
Nhưng giờ tình thế đã thay đổi, giống như mơ vậy, nhưng sự thật là tên bùn lầy dưới đáy xã hội này trong công ty đã thực sự lật mình trở thành ông chủ.
Tình thế ép người, Đầu Đạn tự nhận mình là kẻ biết thời thế.
Cùng lúc đó, hệ thống trò chơi đưa ra nhiệm vụ——
【Nội dung nhiệm vụ: Tranh đoạt "Cúp Vương Anh Hùng", không giới hạn sống chết, không giới hạn thủ đoạn, thứ hạng trong giải đấu chính là xếp hạng đánh giá của phó bản.】
Quả nhiên đúng là trò chơi Vô Hạn, đơn giản và thô bạo. Chỉ có điều không biết có phải ảo giác hay không, giọng nói kia nghe có chút mệt mỏi.
Trong không gian của Chủ Thần——
Trò chơi Vô Hạn đang bóp cổ trò chơi Kinh Dị: "Con mẹ nhà mày, lại gửi người sang mà không báo một tiếng, bây giờ tên đó thành tư bản rồi đấy! Nếu cậu ta mà tàn nhẫn một chút, thao túng kết quả thi đấu thì mấy người chơi khác còn chơi cái gì nữa hả?"
"Mày cố ý gửi người qua để đi 'đại mua sắm' phải không?"
Do người chơi trong trò chơi Vô Hạn không quay lại hiện thực mà sẽ cùng cư trú trong không gian Vô Hạn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nên sự đa dạng hàng hóa ở đây là điều mà trò chơi Kinh Dị không thể sánh bằng.
Ví dụ như những loại vũ khí hủy diệt hàng loạt mà trong trò chơi Kinh Dị khó có thể mua được vì sợ ảnh hưởng đến thế giới thực, thì ở cửa hàng của trò chơi Vô Hạn lại vừa tốt vừa rẻ.
Nhưng ngược lại, trong trò chơi Vô Hạn muốn có được năng lực thì lại khó hơn nhiều.
Huyết thống và năng lực ở cửa hàng của trò chơi Vô Hạn đều có giá cực kỳ cao, trong khi ở trò chơi Kinh Dị, chỉ cần người chơi đạt đánh giá cao và có độ tương thích tốt với năng lực đó, thì có cơ hội nhận được miễn phí.
Nói chung, trao đổi sinh của hai bên đều ghen tị với nhau, mà những người quá xuất sắc thì đương nhiên là nhằm vào việc "tăng năng lực" hoặc "đại mua sắm" mà đến.
Trò chơi Vô Hạn nhìn tình hình này, lòng thầm rủa, mới chưa đến hai tiếng mà đã tiếp quản luôn một công ty môi giới anh hùng rồi à? Cái trò quái quỷ gì thế này?
Thôi rồi, lại thêm một kẻ đến để đại mua sắm nữa. Nhìn vào hậu trường của người ta với mấy chục vạn điểm tích lũy, trò chơi Vô Hạn chỉ thấy trước mắt tối sầm, trong lòng rỉ máu.
Trò chơi Kinh Dị thì vui mừng hả hê, như được kéo người khác cùng chết chung: "Hê hê, đừng vội, đừng vội, đây là thao tác cơ bản thôi mà. Đã thả cậu ta vào thế giới kiểu này thì coi như mày sai nước cờ rồi, cứ nằm yên mà chờ bị 'gặt' đi nhé."
Trò chơi Vô Hạn: "..."
...
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai Dã ca sẽ xuất hiện thôi, tôi suýt quên mất ảnh luôn (Đấm).
Còn chuyện thuận tay trái ấy à, tôi cũng vậy đó, ăn cơm viết chữ thì dùng tay phải, nhưng hễ dính đến mấy thứ có "dao" trong tên, hoặc đan len thì lại dùng tay trái. Hồi nhỏ chơi nhảy dây, người ta đều quay dây sang bên phải, còn tôi cứ phải quay sang bên trái, thế là chẳng ai chịu chơi với tôi hết (Khóc).
___
Bót: Má, như truyện tổng tài ba xu luôn =))) Khối tài sản kếch xù thu mua công ty phát một đồ đó =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro