Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7+8

Tui phân vân nên để đại đường ca hay là anh cả họ cho nó thuần việt đây ;-; nghe cứ phèn phèn sao á :))

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 7: Giàu tín ngưỡng

Edit & beta: Kaoru Rits (kaorurits).

Lý Tam Nương bay phía trước Nguyễn Tiêu, cầm một cái đèn lồng giấy, ma trơi lấp lánh, làm mặt quỷ của cô hiện lên một mảnh thê thảm màu xanh lá.

Nguyễn Tiêu chậm rì rì mà đi theo cô, vẫn luôn đi đến một tòa nhà cũ ở huyện Kháo Sơn.

Lý Tam Nương tò mò hỏi: "Ở chỗ này có tín đồ của ngài?"

Nguyễn Tiêu ngẩng đầu lên: "Không sai, lên lầu sáu."

·

Tòa nhà cũ có niên đại xa xăm, tường sơn loang lổ bong tróc, mang cho người ta cảm giác càng giống nhà hoang sắp sập.

Nguyễn Tiêu cùng Lý Tam Nương trực tiếp bay lên lầu sáu, dáng vẻ hư hư mờ mịt, không khí đặc biệt như trong chuyện ma...... Không, đây là chuyện ma thiệt.

Trước mắt là cánh cửa quan trọng, tín đồ ở ngay bên trong.

Nguyễn Tiêu thật bình tĩnh mà làm một cú quỷ xuyên tường, nhìn thấy thiếu niên quỳ trên mặt đất.

Lư hương phía trước thiếu niên cắm ba cây nhang, chính nó lại còn quy quy củ củ mà bái lễ Thành Hoàng, quả nhiên là vô cùng thành kính. Nhưng trong miệng nó lải nhải, hiển nhiên là một bên bái lạy Thành Hoàng, một bên đang cầu xin Thành Hoàng.

Nguyễn Tiêu nghiêng tai lắng nghe tâm nguyện của tín đồ, lộ ra nụ cười hiền từ của mẹ già—— bái thần mà, đều có điều muốn cầu xin, nói không chừng đây là mối làm ăn thứ hai sau khi cậu khai trương thì sao?

Thiếu niên là cầu như vầy: "Thành Hoàng gia phù hộ, để người nhà chúng con đừng bị quỷ ám nữa, mỗi buổi tối trước khi ngủ đều nhìn thấy ma quỷ nhích tới nhích lui đáng sợ lắm, chỉ là vậy thôi cũng không đến nỗi, có ai chưa từng bị ác mộng chứ? Nhưng ban ngày cũng hay bị quỷ đánh tường thì rất mệt tim á, tùy tiện chạy vô đường xong đi không ra, người biết thì nói là con xui xẻo, không biết còn tưởng rằng con bị mù đường......"

—— Ờm, đây vẫn là một tín đồ rất hoạt bát.

Nguyễn Tiêu một mặt nghe lẩm bẩm, một mặt quan sát.

Vừa quan sát thì thấy......

Có điểm không đúng.

Ba ngọn dương hỏa của tín đồ cũng quá yếu, run run rẩy rẩy, dường như tùy thời muốn tắt, đây hẳn là trạng thái lâm nguy —— đối với người sống mà nói, dương hỏa yếu là điều kiện phù hợp để gặp ma, nhưng mà càng gặp ma thì lực sinh mệnh cũng càng yếu, sau đó càng dễ dàng gặp ma, lại càng suy yếu lực sinh mệnh, thành vòng tuần hoàn ác tính, cuối cùng lực sinh mệnh yếu đến không thể lại yếu hơn, tất nhiên là chết thẳng cẳng. Nhưng tín đồ này dương hỏa có yếu đi, nhưng lực sinh mệnh lại thịnh vượng thật sự, cũng quá quái dị rồi nha?

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là trừ đi hai tín ngưỡng, nhìn khí cho tín đồ.

Người sống xem phong thuỷ, xem chính là khí của tòa nhà, mà đối với thần mà nói, thân thể chính là tòa nhà của quỷ hồn, người sống vận thế như thế nào, nếu từ các phương hướng khác nhìn không ra thì phải nhìn xem khí trong cơ thể.

Vừa nhìn, Nguyễn Tiêu càng thêm buồn bực.

Vàng kim, phú quý phát đạt, vận thế tốt đến cậu cũng phải thù người giàu, chút dương hỏa như vậy có thể chịu được vận thế mạnh như thế ư? Điều này thật ra lại hợp với lực sinh mệnh mạnh mẽ.

Phiền toái thiệt, thật vất vả có một tín đồ, vậy mà chính là một nhóc lải nhải mà không kể vô chuyện chính.

Thiếu niên còn đang lầm bầm làu bàu, gần như đã là kể khổ:

"Nhà chúng con á hả, cũng là rất có tiền, mời đại sư cũng không biết mời mấy người rồi, nhưng không quan tâm thiệt hay giả, tất cả đều vô dụng...... con nói ngài nghe, nếu là tất cả mọi người trong nhà đều gặp ma, mọi người cùng nhau nghĩ cách, vậy ai cũng không chê ai. Nhưng lại cứ còn có một người trước nay không bị quấy rầy —— anh họ cả của con! Người thừa kế ván đã đóng thuyền, tính cách cũng đặc biệt cũ kỹ, không biết sao mà trăm quỷ không xâm, cả nhà già trẻ, chỉ mình anh ý chưa thấy qua ma quỷ! Ảnh nghe nói chúng con đều gặp quỷ xong, bởi vì có hiếu mà, anh ấy cũng không phá hủy sự tích cực của các trưởng bối như hai bác cả, các trưởng bối phải tốn đống tiền lớn mời đại sư, anh ấy cũng chịu đựng để các đại sư ra ra vào vào, kết quả nhóm đại sư không có biện pháp, nhà con nhắc tới sự đặc biệt của anh họ cả, các đại sư cũng nhìn không ra có gì đặc biệt...... tất cả lửa giận của anh họ cả đều xông hết đến thằng hai là con nè...."

Nguyễn Tiêu nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ rồi.

Cũng chính là người nhà này mời đến đại sư, lăn lộn thật nhiều lần còn không được, anh họ cả của tín đồ lại là người bình thường theo thuyết không ma quỷ, không đối đầu với các trưởng bối được vậy dỗi thằng em họ thôi —— rất nhiều người làm anh đều làm vậy, quá là bình thường luôn.

Có điều Nguyễn Tiêu không nghĩ ra chính là, những người khác trong nhà này tình huống như thế nào cậu chưa từng thấy qua, khoan hẵng nói, cứ nói tín đồ này đi. Ba ngọn dương hỏa trên người đều yếu thành như vậy, những đại sư kia cũng nhìn không ra? Không đến mức nha, nhà bọn họ phải xui xẻo thành cái dạng gì mới mời đến tất cả đều là kẻ lừa đảo nổi tiếng chứ? Nếu không...... Là bởi vì trời đất này mạt pháp, truyền thừa đoạn tuyệt làm các đại sư cả dương hỏa cũng nhìn không thấy? "Lải nhải" nói cũng không đến mức thảm như vậy mà, xem dương hỏa chính là chuyện mà thiên sư có chút đạo hạnh đều có thể làm, này mà cũng làm không được, thế giới này chắc chắn đã bị yêu ma quỷ quái thống trị rồi, người thường còn có thể sống được yên ổn chắc?

Cậu lường trước, hơn phân nửa vẫn là người nhà này có gì đó cổ quái đi.

Thiếu niên tiếp tục nói: "Anh họ cả đối với các trưởng bối là dung túng, đối với sấp nhỏ như bọn con là hung dữ! Anh ấy cảm thấy, trong đám tiểu bối con lớn tuổi nhất, nhảy đến lợi hại nhất, nên nói là con luôn làm ầm ĩ tạo ra bầu không khí ma quái mới làm người một nhà đều nghi thần nghi quỷ, còn nói cái gì...... Lòng nghi ngờ lâu rồi, vốn dĩ không thành vấn đề cũng sẽ cảm thấy có vấn đề. Lúc này cả gia đình bọn con trở về tảo mộ, anh ấy liền ném con vào cái nhà cũ này, nói là bảo con chăm chỉ rèn luyện lá gan, đừng trợn mắt nói dối nữa." Vẻ mặt nó nghẹn khuất, "Con oan lắm! Từ nhỏ liền sống dưới bóng ma của đại ma vương, trời biết cho tới bây giờ con chưa từng nói dối vụ này, nhưng anh họ cả cứ không đụng phải ma, con còn biện pháp nào giờ? Trong phòng này dọa người quá, một mình con cũng không dám ngủ......"

Kế tiếp, thiếu niên lải nhải lẩm bẩm mà nói rất nhiều.

Chẳng hạn như tín đồ nhà bọn họ vì giải trừ phiền toái gặp ma, cầu thần bái phật tìm tư liệu các kiểu, đối với trận pháp Thành Hoàng bảo hộ thành trì, thần chỉ cũng rất hiểu biết...... Lại chẳng hạn như lúc trước Lý Tam Nương đi áp sinh hồn Thái Phú Quý, vừa lúc bị tín đồ thấy dấu ấn Thành Hoàng trên bùa Áp cùng với quỷ ảnh sợ hãi gần đó..... Lại chẳng hạn như tín đồ cứ như vậy cảm thấy Thành Hoàng gia chắc chắn có tồn tại, vì có thể cho tăng cho mình một chút cảm giác an toàn qua đêm, liền rất thành kính mà dâng hương cho Thành Hoàng......

Nguyễn Tiêu có phần hết chỗ nói rồi.

Tín đồ nói cậu ta sợ tới mức không dám ngủ, nhưng buổi tối đen sì như vậy, cậu nhóc còn dám dòm ra ngoài cửa sổ?

Lẩm bẩm rồi lại lẩm bẩm xong, thiếu niên thật thành khẩn mà lạy lạy: "Tín nam Tông Tử Nhạc, thỉnh cầu Thành Hoàng gia để con bình an vượt qua đêm nay, sáng mai nhất định con lại dâng hương cho ngài......"

Nguyễn Tiêu im re.

Nói lải nhải rất nhiều, hy vọng lại đơn giản ngoài ý muốn à nha.

Cậu đi đến trước lư hương, ba cây nhang trong lư hương còn đang từ từ bốc lên khói nhẹ, đây là nhang được kính cho cậu...... hương thanh mùi gạo. Vừa rồi cậu đã ngửi được rồi, nghĩ là hiếm khi mới có tín đồ nên mới nghe nó lèm bèm lâu vậy, nhưng bây giờ nghe xong, cậu cũng thật sự nhịn không được, nhanh chóng để sát vào ba cây nhang kia, hít sâu thiệt là sâu.

Giây tiếp theo, ba luồng khói nhẹ giống như nước chảy bị cậu hít vào mũi, dạ dày tức khắc ấm áp dễ chịu lên, dường như thật sự ăn một chén cơm nhỏ, đáng tiếc nhang đã cháy hơn phân nửa, lượng phần này đương nhiên không đủ, vẫn cứ hư không sao sao ấy.

Mà Tông Tử Nhạc mới vừa bái lạy Thành Hoàng xong thì lại kinh ngạc đến tròng mắt muốn lồi ra ngoài —— nó tận mắt nhìn thấy ba nén nhang đã cháy hơn phân nửa, trong nháy mắt lại cháy hết sạch!

Đây đây đây chẳng lẽ là Thành Hoàng gia thật sự tới rồi?

Tông Tử Nhạc đột nhiên nhảy dựng lên nhìn xung quanh khắp nơi, nhưng dưới tình huống Nguyễn Tiêu và Lý Tam Nương cố ý không hiện hình, nó đương nhiên cái gì cũng không thấy được. Nhưng nó cũng không nhụt chí, nhanh chóng lại lạy lạy: "Thành Hoàng gia, cảm lão nhân gia ngài đã buông xuống, cảm tạ cảm tạ."

Nguyễn Tiêu nhìn về phía nữ quỷ bên cạnh: "Tam Nương, đêm nay thay ta canh giữ bên cậu nhóc." Lại đem bùa Trấn còn sót chút thần lực cho cô, "Cái này đại khái còn có thể dùng một lần, ngươi cầm rồi dùng, đừng để cho cậu nhóc xảy ra chuyện."

Lý Tam Nương đang muốn nhanh chóng hoàn thành khảo nghiệm của Thành Hoàng gia mà, đặc biệt vui vẻ làm việc, cô nhận lấy, nghiêm túc mà nói: "Thành Hoàng gia yên tâm, Tam Nương nhất định bảo vệ tín đồ của ngài."

Nguyễn Tiêu chắp tay sau lưng, gật gật đầu, nhẹ nhàng mà bay xuyên tường đi mất.

Đêm đó, Tông Tử Nhạc dưới sự che chở của nữ chết đuối quỷ xinh đẹp, an ổn mà ngủ.

Mà Nguyễn Tiêu vì giữ lại nhà giàu này, cậu quyết định trừ tín ngưỡng cho tín đồ nằm mộng, cũng khắc ấn bảo vệ.

.

Tông Tử Nhạc vẫn luôn cảm thấy, chính mình luôn bị quỷ ám chắc chắn có quan hệ với tên, Tông Tử Nhạc, bánh chưng nhạc, bánh chưng đều sung sướng tập thể, vậy có thể không quỷ khóc sói gào sao? Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, so sánh với anh họ đại ma vương, hình như quỷ cũng không đáng sợ như vậy? Cho nên giữa hai lựa chọn bị anh họ cả đánh tơi bời một trận và ngủ chung một đêm với ma, nó quyết đoán mà lựa chọn vế sau.

Nhưng mà nếu có thể được bảo đảm thêm xíu, cớ sao mà không làm chứ?

Vì thế khi Tông Tử Nhạc không cẩn thận một cái thấy được nữ quỷ nâng bùa có Ấn Thành Hoàng đi trên phố, liền ôm tâm lý thử mà đốt nhang cho Thành Hoàng —— hê, thật đúng là triệu được lão nhân gia tới rồi!

Ừm, hy vọng là Thành Hoàng gia thật đi......

Dâng hương xong, Tông Tử Nhạc tắm rửa đi ngủ, cũng mơ một giấc mơ.

Trong mơ xuất hiện một bóng sáng mơ mơ hồ hồ, nhìn không thấy mặt cũng nhìn không thấy thân thể, tiếng nói chuyện cũng phiêu phiêu mù mịt, nhưng nó chính là biết, cái này và những quỷ ảnh trong quá khứ đều không giống nhau.

Tuy rằng rất nhiều lời nói nó đều nghe không rõ lắm, nhưng có vài câu vẫn là rất rõ ràng.

"Tín đồ Tông Tử Nhạc, thành kính phụng dưỡng, đặc biệt phái quỷ sai dưới trướng bảo hộ ngươi bình an vượt qua đêm nay."

"Nếu ngươi thành kính, ngày sau cung phụng tượng Thành Hoàng, sớm tối dâng hương, cùng bản thần thần niệm tương liên, sẽ che chở ngươi."

"Ban cho ngươi một ấn của Thành Hoàng, trong vòng ba ngày có thể kinh sợ ác quỷ, khiến chúng không dám xâm phạm!"

Sau khi nói xong, bóng sáng đi tới, cầm con dấu ấn một cái lên mu bàn tay nó.

Shhh, hơi nóng rát......

·

Tông Tử Nhạc một giấc ngủ đến hừng đông, tỉnh lại nhớ tới giấc mơ tối hôm qua kia, cúi đầu nhìn nhìn mu bàn tay của mình.

Cảm giác này cũng quá chân thật, ba ngày kế tiếp, nó thật sự không bị quỷ ảnh quấy rầy nữa sao? Nếu thật là như vậy, bái Thành Hoàng vậy thì bái quá đáng giá. Dâng hương nhiều thêm mà thôi, so với mớ tiền trinh trước kia nhà bọn họ cấp cho các đại sư thì quả thực là hàng ngon giá rẻ.

Không quan tâm có phải hay không, giấc này mộng quá thật.

Tông Tử Nhạc nhảy dựng lên, nhanh chóng rửa mặt, sau đó thành kính dâng hương.

"Thành Hoàng gia, lát nữa tín nam sẽ đi mua tượng Thành Hoàng về cung phụng trước, sau khi trở về lại tìm người dùng nguyên liệu làm một cái tốt hơn, xin lão nhân gia ngài phải phù hộ tín nam, ba ngày sau lại cấp cho con thêm một con dấu, thế nào ạ?"

Nó thử xem trước, nếu dùng được thiệt thì cả nhà già trẻ đều dâng hương, đều đóng dấu!

Một đầu khác, Nguyễn Tiêu cũng xác chết vùng dậy.

Tốt lắm, lại một trăm điểm tín ngưỡng vào túi, thật không hổ là nhà giàu nha......

Một chữ thôi, ngon!

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 8: Cầu bao nuôi!

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaoru Rits (kaorurits)

Tín đồ trung thành tồn tại làm nét mặt Nguyễn Tiêu toả sáng, cao hứng mà căng cái eo lười.

Ở góc tường, Lý Tam Nương đã trở về đứng trong bóng râm, hành lễ với Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu hỏi: "Tối hôm qua có gặp được chuyện gì không?"

Lý Tam Nương một năm một mười mà bẩm báo: "Tông Tử Nhạc dương hỏa quá yếu, ngài đi không lâu thì có mấy con cô hồn dã quỷ tìm tới, muốn nhập vào người cậu ta. Tam Nương dựa theo ngài phân phó đuổi bọn chúng đi, trong đó có một hai con khá mạnh, đều dùng bùa Trấn trấn áp giết gà dọa khỉ, sau đó thì ít có dã quỷ đến đó nữa." Lời nói đến nơi đây, cô có chút chột dạ, "Có điều...... thần lực của bùa Trấn đều dùng xong rồi."

Đây là chuyện nằm trong dự kiến, Nguyễn Tiêu gật gật đầu nói: "Ngày mai ta phải về đế đô tiếp tục vào đại học, Tam Nương, ngươi hảo hảo suy xét một chút, có muốn đi cùng ta hay không."

Lý Tam Nương sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại đây, thân phận dương thế của Thành Hoàng gia hiện tại vẫn là một sinh viên, nếu cô thật sự muốn thành quỷ sai thì phải tiếp tục đi theo bên người Thành Hoàng gia tiếp nhận khảo nghiệm, chỉ là cô chết trong sông Tiểu Dương, không có thế thân nên chẳng tài nào đầu thai, cũng từ đáy lòng quyến luyến dòng sông làm cô chết đuối này...... Thật giống như nó lấy mạng cô, cũng giam cầm cô.

Nguyễn Tiêu minh bạch đặc tính này của quỷ chết đuối, nhưng Lý Tam Nương có năng lực tiếp thu rất mạnh, làm vài chuyện đều đúng chỗ, nếu bồi dưỡng tử tế thì sau này nói không chừng có thể trở thành cấp dưới đắc lực của cậu, bèn cho cô một quả táo ngọt, nói: "Trước mắt ta vừa mới sống lại, công đức còn chưa đủ, nếu ngươi có thể khắc phục nhược điểm này, vẫn luôn dụng tâm làm việc, sau này ta có lẽ có thể phong ngươi làm quỷ thần."

Trước kia cậu chỉ là ám chỉ, lúc này có thể nói là rất thẳng thắn.

Lý Tam Nương trợn mắt quỷ lên, cảm xúc phập phồng một hồi.

Nguyễn Tiêu cũng không thúc giục cô, vẫy vẫy tay bảo cô trở về: "Ngày mai cho ta hồi đáp đi."

Lý Tam Nương vội vàng hành lễ: "Dạ, Tam Nương nhất định sẽ suy xét cẩn thận."

Chờ nữ quỷ đi rồi, Nguyễn Tiêu rời giường rửa mặt, quay đầu ở cửa sổ chào hỏi một cái với bà cụ Lý, dạo tới dạo lui mà ra cửa.

Cậu nghĩ, có một tín đồ chỉ có thể xem như tạm thời thoát khỏi nghèo khó, tín ngưỡng vẫn phải tiêu tiết kiệm, hiện tại công đức của cậu cũng chỉ có xíu xiu như vậy, tạm thời phong không được quỷ thần, nếu muốn sử dụng quỷ hồn làm việc, vẫn là nên dùng vật chứa mang bọn họ theo trên người...... Đi đến đầu thôn chỗ nhà lão cha Ninh mua mấy cái bình nhỏ đi.

.

Lý Tử Truân là một thôn cũ có mấy trăm năm lịch sử, trong thôn lúc ban đầu đều là người họ Lý, núi rừng gần đó lại có nhiều cây mận, bởi vậy được gọi như thế. Rất nhiều năm qua đi, cây mận còn lại không được mấy cây, lại có rất nhiều người thôn khác cùng đến, nơi này cũng trở thành thôn có nhiều dòng họ, đến bây giờ có ít nhất mấy chục dòng họ.

Thôn tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, xay đậu hủ giết heo làm nghề nguội tiệm tạp hóa cái gì cần có cũng có. Lão cha Ninh là người làm bình gốm, từ khi vào Lý Tử Truân thì vẫn luôn làm việc này, là thủ nghệ lâu năm.

Nguyễn Tiêu đi đến trước một gian nhà trệt, ở ngoài hàng rào giương giọng hô: "Lão cha Ninh, con mua bình ạ!"

Cửa phía trong kẽo kẹt vang lên, một người đàn ông trung niên khuôn mặt ngăm đen đi ra, thấy là Nguyễn Tiêu, ông kéo hàng rào cười hỏi: "Nhóc Nguyễn gia đó hả, muốn mua bình gì?"

Nguyễn Tiêu đi vào đi, dùng tay ước lượng: "Muốn mười cái bình lớn hơn nắm tay một chút, loại mà hai bên có lỗ tai đó ạ."

Lão cha Ninh nghĩ nghĩ, mở ra bàn tay: "Năm đồng một cái."

Nguyễn Tiêu lấy ra một tờ 50 đưa qua, nói: "Ngày mai con phải đón xe, hôm nay có thể có không ạ?"

Lão cha Ninh hỏi: "Có chọn màu hay hình gì không? Không chọn thì có sẵn đó."

Nguyễn Tiêu: "Con lấy loại có sẵn đi."

Vì thế năm phút sau, Nguyễn Tiêu xách theo một chuỗi bình gốm, một bên phơi nắng một bên trở về.

Đặc quyền của thần chức liền có chỗ tốt như này, không đến mức cẩn thận như lúc mới vừa bị đập chết vậy, e sợ phơi nắng nhiều một chút đã bị nướng khét rồi...... Hiện tại cậu giống người bình thường, muốn phơi thì phơi, không muốn phơi khỏi phơi.

Thời gian không còn sớm, rất nhiều người trong thôn lục tục dậy bận việc, đi vài bước là có thể gặp được người, Nguyễn Tiêu tự nhiên mà tiếp đón hàn huyên với bọn họ:

"Chú Vương thúc càng già càng dẻo dai nha."

"Ngày mai con về trường học, chuẩn bị tự mình nấu cơm, mua mấy cái bình đựng gia vị thôi ạ."

"Nhiều cũng không sao, đựng dầu muối thôi à."

"Buổi sáng xe chạy 10 giờ, đi xe buýt trước rồi lại ngồi tàu cao tốc, cảm ơn thím quan tâm ạ......"

Đang đi tới, đột nhiên có mấy người thôn dân nhìn ra cửa thôn.

Nguyễn Tiêu ngẩn người, cũng quay đầu.

Có mấy chiếc xe từ cửa thôn chạy vào, là cái loại xe hàng hiệu khiêm tốn nhưng khí chất, xuyên qua đường thôn đi vào trong núi.

Nguyễn Tiêu cảm thấy lạ mắt, liền lộ ra chút tò mò.

Bên cạnh, một anh trai chịu trách nhiệm nguồn nước cười: "Nhóc Nguyễn gia, mấy năm nay em đều bận rộn học hành, không biết người nhà này, nhưng em chắc chắn nhớ rõ, phía sau thôn chúng ta có ngọn núi hoang bị người ta mua để làm phần mộ tổ tiên, hàng năm đều khóa lại, không cho người tiến vào. Đó chính là người nhà này mua nè, bọn họ mỗi năm thanh minh đều trở về tế tổ, có đôi khi người nhiều có đôi khi người ít, năm nay là vài chiếc xe, là một lần nhiều nhất đó. Nghe nói nhà bọn họ đặc biệt có tiền, cũng không thân với người ở chỗ chúng ta, nếu không có chuyện tế tổ, cả đời anh cũng không thấy bóng dáng xe bọn họ nữa."

Nguyễn Tiêu nghĩ tới, đích xác có chuyện này, chỗ rất sâu sau núi mấy trăm năm trước chính là một khu phần mộ tổ tiên của một nhà nào đó, hộ nhà đó đã sớm dọn đi rồi, nghe nói là đã phát tài lớn ở bên ngoài, nhưng bọn họ vẫn rất tuân theo quy tắc cũ, tin tưởng vững chắc phần mộ tổ tiên không thể bỏ trống, bèn đem chỗ kia cho người trông coi thế thế đại đại mà truyền xuống. Những thôn dân gần đây là không thể vào đó, rất lâu trước kia nếu đi vào sẽ bị gậy gộc đánh ra ngoài, sau lại còn bị ăn súng nữa, hình như lại có một thời gian rất lâu người nhà đó không trở về, người trong thôn suy đoán là bọn họ gặp thời kỳ náo động tránh đến nước ngoài, cũng là mười mấy năm nay, hộ nhà kia lại xuất hiện, dần dần khôi phục việc tế tổ.

Những chiếc xe đó thật sự thực khí thế như thần, không ít thôn dân đều đi sang hướng bên kia, muốn đi xem náo nhiệt. Nguyễn Tiêu không có hứng thú gì, tiếp tục đi về, chỉ là khi cậu đang đi qua một cây mận già lại bị thứ gì đó kéo lại.

Nguyễn Tiêu cúi đầu nhìn, một con tiểu quỷ quen thuộc dùng tay nhỏ kéo lấy vạt áo cậu, nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu.

—— Đây không phải nhóc quỷ hai ngày trước cậu cho ăn sao, như thế nào chạy đến nơi này?

Tiểu quỷ chớp đôi mắt quỷ to: "Anh ơi, anh có thể nhìn thấy em đúng không?"

Nguyễn Tiêu "ừ" một tiếng: "Có việc gì?" Mối làm ăn tới cửa?

Tiểu quỷ vui vẻ trước một chút, sau đó hít hít cái mũi, nói: "Anh ơi, em có thể đi theo anh không? Em thật sự thiếu ăn, em còn có thể giúp anh làm việc! Anh nhận em được không? Bụng em đói quá, chỉ gặp được mỗi mình anh là người tốt có thể thấy em......"

Nguyễn Tiêu có phần ngốc ra, hoá ra không phải mối làm ăn, là tới tìm cậu làm phiếu cơm dài hạn?

Nhìn cái bình mới vừa mua tới, cậu có chút do dự, vốn dĩ vừa định muốn thu mấy quỷ hồn để mình sai vặt thì có một con quỷ chủ động xin làm việc, đây là chuyện tốt, nhưng tiểu quỷ chết mới lớn được mấy tuổi, nhận lấy thì y như thuê lao động trẻ em á, có điểm không xuống tay được à nha, nếu là không thu nhận...... Nhìn tình huống của tiểu quỷ này, cướp không lại đại quỷ, cuối cùng có khả năng thật sự sẽ đói đến hồn phi phách tán, cũng quá đáng thương.

Bằng không, coi như là làm từ thiện đi?

Yên lặng mà thở dài, Nguyễn Tiêu gõ gõ bình gốm nhỏ trong tầm tay, nói: "Coi như vận khí em tốt, vào đi."

Mắt của tiểu quỷ trừng to, lập tức biến thành một luồng khói đen chui vào, vui vui vẻ vẻ mà ở lại đó.

Nguyễn Tiêu chưa từng ở trong bình bao giờ, bèn thuận miệng hỏi: "Bên trong có chật chội không?"

Tiểu quỷ non nớt nói: "Rộng rãi lắm ạ."

"Vậy được rồi, em cùng anh trở về trước, chuyện khác nói sau."

"Dạ, chủ nhân!"

"Đừng, vẫn là tiếp tục gọi anh đi."

"Dạ anh, em biết rồi anh ơi, anh ơi anh là tốt nhất."

Bước chân Nguyễn Tiêu khựng lại, rồi dường như không có việc gì mà đi tiếp về phía trước.

Cái miệng nhỏ này...... hình như hơi bị ngọt quá rồi đi?

·

Sau khi về đến nhà, Nguyễn Tiêu đóng cửa sổ rồi kéo màn lại, gõ gõ bình bảo tiểu quỷ ra ngoài.

Một luồng khói đen từ bình bay ra dừng ở góc tường, tiểu quỷ quy quy củ củ mà đứng, đặc biệt ngoan ngoãn mà giơ tay lên: "Anh yên tâm, em lau bàn quét rác dọn dẹp nhà cửa nấu cơm giặt đồ đều có thể làm, tuyệt đối không ăn cơm trắng."

Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi.

Xong rồi, càng có cảm giác thuê lao động trẻ em.

Cậu quan sát kỹ lưỡng tiểu quỷ, lần trước cậu tưởng bèo nước gặp nhau, cho một bữa cơm giúp đỡ mà thôi, hiện tại có ý định nhận nuôi, cậu phải làm rõ ràng lai lịch của tiểu quỷ.

Tiểu quỷ nhận thấy được ánh mắt của Nguyễn Tiêu, biểu cảm càng thêm thành thật.

Nguyễn Tiêu mở miệng: "Tên gọi là gì?"

Tiểu quỷ ngoan ngoãn trả lời: "Em tên là Miêu Tiểu Hằng, năm nay...... Không đúng, lúc chết sắp được năm tuổi."

Nguyễn Tiêu do dự một chút, vẫn là hỏi: "...... Còn nhớ rõ chuyện lúc còn tồn tại không?"

Miêu Tiểu Hằng cong môi cười, tuy rằng mắt quỷ to đùng có điểm khiếp người, nhưng lúm đồng tiền bên môi vẫn rất đáng yêu: "Nhớ rõ ạ! Em là bị dì bảo mẫu mang ra ngoài rồi giết chết."

Nguyễn Tiêu không nghĩ tới sẽ nghe thấy chuyện này, bị kinh hách, âm lượng liền lớn hơn: "Gì?"

Miêu Tiểu Hằng cũng bị hoảng sợ.

Nguyễn Tiêu vội vàng hạ thấp giọng: "Nếu em quá khó chịu, cũng đừng suy nghĩ nữa."

Miêu Tiểu Hằng lắc đầu: "Em đã chết mười năm rồi, không khó chịu nữa ạ."

Tiếp theo bé nói lên những chuyện còn nhớ rõ, bình tĩnh lại ngoan ngoãn.

Mười năm trước, Miêu Tiểu Hằng vẫn luôn cùng mẹ bé ở tại thị trấn, mẹ bé là người phụ nữ xinh đẹp rất biết trang điểm, hàng năm làm công ở ngoài tỉnh, vì tiện chiếu cố Miêu Tiểu Hằng nên đã thuê một bảo mẫu ở bản địa.

Bảo mẫu kia mới vừa có con, vốn dĩ đối với Miêu Tiểu Hằng cũng có một phần trái tim mẹ hiền, chỉ là mẹ Miêu Tiểu Hằng gửi đồ về cho Miêu Tiểu Hằng quá nhiều quá tốt, lượng lớn đồ chơi quần áo máy học tập sách báo xa xỉ, hết thảy đều là thượng đẳng nhất, mà con gái bảo mẫu sinh ra cùng tuổi với Miêu Tiểu Hằng dùng lại đều là đồ phổ phổ thông thông, dần dà lâu dài, bảo mẫu cũng không cam lòng, cô ta xem nhẹ tiền lương cao mẹ Miêu Tiểu Hằng cấp cho, trở về liền nhịn không được cứ nhắc mãi vài câu với chồng mình.

Vốn dĩ bảo mẫu cũng chỉ là ghen ghét, dậy lòng tham trước chính là chồng cô ta, gã khuyến khích bảo mẫu ôm Miêu Tiểu Hằng ra, muốn làm tiền mẹ Miêu Tiểu Hằng một số tiền, nhưng Miêu Tiểu Hằng rất khôn ngoan, trộm trốn đi được, còn suýt chạy đến được cục cảnh sát. Hai vợ chồng bảo mẫu sợ hãi, thật vất vả tìm về Miêu Tiểu Hằng rồi thì chính là một trận đòn hiểm như trút giận, sau đó, Miêu Tiểu Hằng bị bọn họ lỡ tay đánh chết.

Nguyễn Tiêu nhăn mày lại: "Sau đó thì sao?"

Miêu Tiểu Hằng cười tủm tỉm: "Sau đó bọn họ bị bắt, bị phán tử hình." Bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em trai nhà bọn họ* bị đưa cho thân thích nhận nuôi."

(*ý bé là đứa con của hai vợ chồng bảo mẫu, bé gọi đứa trẻ đó là 'em trai' vì nhỏ hơn mình)

Tác giả có lời muốn nói: Không sai, anh họ cả chính là công đó~

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro