Chương 61+62
Tui vẫn lấn cấn vụ xưng hô của Thành Hoàng gia và bản thân Nguyễn Tiêu lắm. Vì truyện hiện đại nên ta - ngươi không thì rất kỳ cục, nên tùy tình hình tui sẽ đổi xưng hô nhân vật hen. Nguyễn Tiêu lúc làm Thành Hoàng xử chuyện công thì ta - ngươi cho uy nghiêm, còn bình thường trao đổi thì cậu vẫn xưng hô mọi người bình thường. Gì chứ tiếng Trung chỉ có ta ngươi thôi chứ đâu đủ trò như tiếng Việt mình (*´ω`*)
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 61: Bị chặn tiền lương
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞
Nguyễn Tiêu nhìn tượng Đầu Trâu Mặt Ngựa trong ấn phụ, rõ ràng phát giác điểm ánh sáng vàng phía trên trở nên nhiều hơn, thô sơ giản lược tính ra, mỗi một pho tượng ước chừng có thể có gần hai trăm điểm sáng —— tương đương lần trước tiêu diệt một ổ ác quỷ của quỷ tướng quân.
Đây là bình thường, tà thuật sĩ làm chuyện giết người sát hại tính mệnh, rút hồn luyện phách ác độc vân vân, cũng không thể ít hơn so với quỷ tướng quân hại người, cắn nuốt quỷ hồn. Đầu Trâu Mặt Ngựa ở hai việc đều có công lao nhất định, cứ việc kém xa so với Thành Hoàng đoạt được, lại cũng sẽ không bị cắt xén.
Nguyễn Tiêu càng không rõ.
Đầu Trâu Mặt Ngựa, Nhật Dạ Du Thần, đông đảo nữ quỷ đều cung cung kính kính đứng ở bên cạnh, không dám quấy rầy.
Một lát sau, Nguyễn Tiêu vẫn là nói ra chuyện này.
"Mọi người thấy thế nào?"
Nhóm quỷ thần hai mặt nhìn nhau, cũng đều bắt đầu tự hỏi.
La Tường Vũ là mới tới, còn chưa chính thức tham dự làm việc, cũng chưa được đến công đức, nhưng y là người đứng xem, tự hỏi lên cũng càng thông thuận hơn một chút. Trong lòng y có một phỏng đoán, liền hỏi trước: "Thành Hoàng gia, vài lần trước ngài thẩm phán khi đều có công đức, nhưng là nghe cách nói của Thành Hoàng gia, những kẻ bị phán xử xuống địa ngục kỳ thật còn bị phong ấn trong Ấn Thành Hoàng của ngài? Liệu có khi nào là vì Thành Hoàng gia vẫn luôn không thật sự đánh bọn chúng vào địa ngục, phán quyết chưa thi hành, cho nên……"
Nguyễn Tiêu ngẩn ra.
Đàm Tố, Lý Tam Nương vân vân cũng đều ngẩn người.
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh, gật gật đầu nói: "Tường Vũ suy đoán có đạo lý. Âm phủ không mở, chức quan của ta nhỏ bé đi không được, lúc ban đầu đối với những kẻ tội ác tày trời chỉ là cướp đoạt dương thọ xử phạt, sau đó phán quyết là địa ngục mở ra lại xuống địa ngục, mà hiện tại là trực tiếp phán xử xuống địa ngục…… Sau khi phán xử thiên địa cho ta tiền lương, nhưng ta vụ án trước đó còn chưa hoàn thành, lại không ngừng phán xử quỷ mới, thiên địa liền không muốn phát tiền lương cho ta trước."
Như vậy, nói ra thật đúng là đơn giản sáng tỏ.
Mọi người cũng đều suy nghĩ cẩn thận.
Nguyễn Tiêu thở dài nói: "Còn tưởng rằng liền mau tích cóp đến một vạn công đức, kết quả vẫn là không được. Cũng đúng, muốn máu thịt sống lại nào có dễ dàng như vậy? Có phần khúc chiết mới là bình thường. Gặp được ác nhân ác quỷ nên xuống địa ngục, nếu ta không phán quyết xuống địa ngục, trực tiếp đánh tan hoặc là trước đoạt dương thọ, được đến công đức chắc chắn rất ít, hơn nữa một hơi tức giận trong lòng ta cũng không phun ra được, cũng không thoải mái. Nhưng nếu là phán quyết đi, còn không biết địa ngục có ở đây không nữa, ta lại không chiếm được công đức. Thật là thế sự gian nan mà."
Lời nói thì nói vậy, Nguyễn Tiêu cũng là một người thiếu niên, công đức tích lũy sáu bảy ngàn rồi, mắt thấy sống lại không phải mơ nữa, cũng không có nóng nảy như lúc ban đầu —— đối với chuyện có thể tự tay thẩm phán ác nhân này, cậu khó tránh khỏi có chút nóng bỏng trong lòng.
Cho nên, thời điểm nên phán vẫn là muốn phán.
Thở ra một hơi, Nguyễn Tiêu nói với Lý Tam Nương: "Tam Nương, từ lần đầu chiêu quỷ liền chiêu đến ngươi, từ đầu tới đuôi chuyện ta gặp được ngươi cũng đều gặp được. Lát nữa ngươi và chị Đàm thương lượng xem, nhớ kỹ những kẻ nên xuống địa ngục mà lúc ấy ta không phán xuống địa ngục."
Lý Tam Nương khó hiểu: "Ý của Thành Hoàng gia là?"
Nguyễn Tiêu nói: "Như là những kẻ lừa bán, bắt nạt trẻ em, làm hết chuyện sai nhưng chỉ là tạm thời trấn áp…… đều nhớ kỹ. Gần đây có vài vụ cũng nhớ kỹ, đừng quên." Trong giọng nói cậu mang theo vài phần túc sát, "Ác nhân ở dương gian có phán quyết, nhưng là dương gian là chuyện dương gian, âm phủ chết rồi, làm loại chuyện ác này xong vô tù hoặc là thống khoái mà đã chết, chẳng lẽ là có thể lau sạch tội nghiệt? Không tồn tại! Chúng ta thành quỷ thần cũng có phán quyết, dương gian xong rồi thì tới chúng ta. Trước kia ta luôn không biết tình hình ở âm phủ thế nào, nhưng hiện tại xem ra, nếu thiên địa thủ sẵn tiền lương của ta không phát, vậy chắc chắn là không phải không thể hoàn thành chuyện này."
Nhóm quỷ thần suy nghĩ một chút, cũng đều cảm thấy có đạo lý.
Lý Tam Nương đáp ứng: "Thành Hoàng gia yên tâm, ta và chị Đàm nhất định sẽ nhớ kỹ mọi việc."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, lại có chút bất đắc dĩ: "Kỳ thật này đó chỉ cần ta phán quyết, chỉ cần Phán Quan ở, vậy đều có thể trực tiếp xuất hiện trên Sổ Sinh Tử, đám người đã chết tra một cái tự nhiên rõ ràng hết, căn bản không cần phải nhớ. Nhưng Phán Quan là trợ thủ đắc lực của ta, thật đúng là không thể tùy tiện chọn người, một chốc cũng không thể xác định người được chọn."
Lúc thủ hạ không được mấy con quỷ, nếu không phải công đức không đủ, Nguyễn Tiêu đại khái trước tiên sẽ phong cho Lý Tam Nương hoặc là Đàm Tố, chỉ là hiện tại làm Thành Hoàng thời gian dài rồi, cậu liền phát hiện Phán Quan càng phải cẩn thận lựa chọn quỷ tài*, không phải tùy tiện quỷ nào cũng làm được —— Nếu làm không tốt, cậu còn phải gọt bỏ chức vị của đối phương, lãng phí công đức không nói, còn dễ dàng hỏng việc.
(*thay vì người thì kêu nhân tài, quỷ thì kêu quỷ tài)
La Tường Vũ nói: "Thành Hoàng gia đừng lo lắng, hiện tại hai chị tạm thời nhớ kỹ trước, sau này gặp được người hoặc quỷ thích hợp thì lại sắc phong cũng không muộn. Thà thiếu nhưng không ẩu, hiện tại chúng ta đều dốc lòng nhiều hơn là được."
Nguyễn Tiêu nói: "Là đạo lý này."
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương cũng đều tỏ vẻ, các cô sẽ không rơi rớt bất luận một ác nhân ác quỷ nào nên xuống địa ngục.
Kỳ thật trước mắt mà nói cũng không khó, dù sao vụ án còn không tính quá nhiều, mà sau này nhân thủ đủ nhiều thì người hỗ trợ cũng nhiều, cũng không cần quá lo lắng.
·
【 Trên đời có trăm loại người, cặn bã đều khác nhau, hôm nay chủ nhà kể câu chuyện là về hai người đàn ông đều đồng dạng kỳ lạ……
Trước nói về anh A, hắn từ nhỏ tiến tới, người lại thông minh. Có dã tâm nên rất nhiều chuyện đều dựa theo hắn tưởng tượng mà phát triển, nhân sinh cũng theo hắn không ngừng tiến thủ mà thật viên mãn, chẳng hạn như chức vị xuất sắc, như người vợ ưu tú xinh đẹp, như gia đình hòa thuận… nhưng là đại khái trước kia hắn quá thuận lợi, cho nên lúc hắn muốn càng tiến thêm một bước lại bị bệnh nan y, cứ như vậy mà chết. Sau đó hắn liền phát hiện, hóa chết cũng không đại biểu chung kết, vẫn có thể tiến tới, có thể tìm được đường ra cho dã tâm của hắn, chỉ là yêu cầu trả một cái giá nho nhỏ mà thôi……
Lại nói anh B, trời sinh chính là vầng sáng đầy người, cái gì cũng có, yêu vợ thương con, trong nhà có cơm ngoài đường có phở, tiểu tam vô số, chết không ly hôn. Nhưng hắn là tưởng như vậy, tiểu tam không nghĩ như vậy nha, muốn hại chết vợ con hắn, làm con của mình lên ngôi, đương nhiên là không thành công…… Hắn cũng là liều chết ngăn cản ác quỷ kia……】
Nguyễn Tiêu đem chuyện hai tra nam họ La đặt cùng nhau, sửa lại một số chi tiết, phàm là liên quan đến tin tức chân thật sẽ kể mơ hồ, đăng lên topic cậu thường xuyên kể chuyện.
Đừng nhìn cậu hiện tại bận rộn, nhưng vì muốn có thêm càng nhiều tín đồ, cậu vẫn sẽ thường thường kể mấy câu chuyện. Đương nhiên, những câu chuyện đó phần lớn đều là từ 'lải nhải' moi ra tới, kết hợp bối cảnh hiện đại kể ra, nhưng có đôi khi chuyện vừa lúc cậu gặp được, cũng sẽ bị cậu chỉnh sửa lại đăng lên.
Hiện tại bài viết của Nguyễn Tiêu đã được thêm ngôi sao, nhiệt độ nổi hơn trước kia quá nhiều, lúc này cậu mới vừa đăng lên, đếm nửa phút sau reset trang web, bên dưới cũng đã có hơn hai mươi bài viết bình luận.
[ Đậu xanh! Chuyện thật chốn nhân gian nha, lướt qua Thành Hoàng gia không nói, anh B đó, gần tui thực sự có người như vậy! ]
[ Quả thực càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, chuyện như anh A tui cũng có biết một người. Anh ta đối với vợ đặc biệt tốt, còn là thân thích nhà tôi nè, giờ tôi vừa thấy anh ta liền nhớ tới A làm sao bây giờ, nếu là gặp được chuyện đồng dạng, liệu anh ta có……]
[ Chủ nhà có phải từng bị kích thích gì đó không, chuyện như vậy cũng có thể biên ra cho được? ]
[ Cái gì biên ra! Rõ ràng là chuyện thật nhân gian! ]
[ Trên thế giới thực sự có đàn ông như vậy à? Mẹ nó, cặn bã quá! ]
[ Thật ra tui cảm thấy B còn có thể mà, mọi người đều là đàn ông, chẳng lẽ anh em không thể lý giải? Mấy người càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng bên trên đều là con gái đúng không, nếu là nam, sẽ hiểu cho B. ]
[B là đào hoa, ít nhất không phải tra nam nha. ]
[ A là tra nam không sai, nhưng các người có nghĩ tới không, nếu hắn có thể vẫn luôn còn sống, lại không gặp phải chuyện gì mà hai chọn một, vợ hắn có khả năng hạnh phúc cả đời. Mà B cái loại này, giấy không gói được lửa, vợ hắn biết rồi chắc chắn không vui. Các người nói, nếu là con gái đó, càng muốn loại nào hơn? ]
[ Bộ không thể không muốn hết được sao! Trên đời này lại không phải chỉ có hai loại đàn ông! ]
[ Vô trách nhiệm mag nói, đàn ông như B rất nhiều, còn như A…… Có thì bạn cũng phân biệt không ra. ]
[ Mẹ nó, phim kinh dị ghê! Ngẫm lại bên người có người như A vậy, đúng sởn tóc gáy! ]
[ Các người đều đang thảo luận cái quỷ gì vậy, lại không phải diễn đàn tình cảm, chỉ có mình tui cảm thấy Thành Hoàng gia cho phán chúng xuống địa ngục là đại khoái nhân tâm sao? ]
[ Đại khoái nhân tâm 1]
[ Đại khoái nhân tâm 2]
[……]
Nguyễn Tiêu liếc mắt một cái đảo qua tất cả bình luận, không có quá nhiều biểu cảm.
Mọi người đều là người, ý tưởng đại đa số cũng không sai biệt lắm nhỉ……
Sau đó, cậu tùy tay click mở tin nhắn trên diễn đàn.
Từ khi cái topic này dần dần hot lên, tin nhắn cũng dần dần nhiều lên, chỉ là đại đa số tin nhắn đều nói linh tinh lang tang, hoặc là bảo cậu xem tướng gì đó, tất cả cậu đều xem qua không thèm để ý.
Lần này cũng giống vậy, Nguyễn Tiêu một bên xem một bên nhấn bỏ qua, thẳng đến một tin nhắn mới nhất làm ánh mắt cậu dừng lại.
Hết chương 61.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 62: Lỗ Tử Huyên
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
[ Xin chào tiên sinh, mạo muội quấy rầy.
Tôi là một người đi làm bình thường, thật vất vả thi được vào một xí nghiệp không tồi thực tập, đang nỗ lực làm việc, mong được làm chính thức. Nhưng không nghĩ tới chính là, tôi lại gặp một chuyện rất tà, ảnh hưởng rất lớn đến công việc và sinh hoạt của tôi.
Chuyện là thế này… Tôi có khả năng nói năng lộn xộn chút, xin ngài đừng lấy làm phiền lòng.
Đại khái khoảng nửa tháng trước, mỗi lần tan tầm, tôi đều cảm thấy giống như phía sau có người theo dõi, nhưng mỗi lần tôi quay đầu tìm cũng chưa tìm được, tôi tưởng gặp kẻ cuồng theo dõi nên nhờ bạn bè có quan hệ tốt mỗi ngày đón tôi, nhưng bạn tôi không có cảm giác gì, tôi vẫn có thể cảm giác được phía sau có người. Bạn bè cảm thấy tôi là bị ảo giác, nhưng vẫn bằng lòng đi cùng tôi. Chỉ là mãi như vậy không được, tôi cũng không thể ảnh hưởng sinh hoạt của bạn mình, sau đó tôi liền báo cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng không phát hiện chuyện gì dị thường, cuối cùng vẫn là cảm thấy có thể tôi áp lực quá lớn, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.
Cảnh sát đều đã nói như vậy, tôi cũng không thể không tỉnh táo lại xem liệu chính mình có phải thật sự áp lực quá lớn hay không. Vì thế tôi bèn ép mình không thèm để ý, xem nhẹ cảm giác bị người theo dõi phía sau, thậm chí tôi còn dùng thuốc an thần, giảm bớt áp lực…… Kết quả sự việc không tốt hơn, ngược lại tệ hơn. Lúc tôi đi trên đường, sẽ có chậu hoa từ phía trên nện xuống, nếu không phải giữa không trung bị gió thổi lệch đi là sẽ trực tiếp đập lên đầu tôi rồi! Còn nữa, buổi tối lúc ngủ luôn gặp ác mộng liên tục, trong mơ có ác quỷ muốn ăn tôi, nó nhào về phía tôi, làm tôi suốt đêm đều không thể ngủ yên, tinh thần trở nên kém vô cùng…… Còn có lần tôi bước lên lầu thấy con mèo mang ánh mắt tà ác, nó muốn nhào lại đây bắt tôi, có một lần làm tôi suýt chút nữa lăn từ thang lầu xuống!
……
Chuyện như vậy còn có rất nhiều rất nhiều, tôi nghĩ, có lẽ theo dõi tôi không phải người, mà là quỷ muốn hại tôi. Tôi rất sợ hãi, nhưng tôi không dám nói với đồng nghiệp bên cạnh muốn tìm một vị đại sư có thể bắt quỷ, tôi cũng không có phương pháp, không biết nơi nào có thể tìm được đại sư chân chính nữa…… Sau đó tôi được bạn bè giới thiệu, tìm được đến đây, thấy bài đăng này.
Tôi không biết trên thế giới này có phải thật sự có Thành Hoàng gia hay không, nhưng tôi nghĩ, tiên sinh viết ra bài này hẳn là một vị cao nhân thâm tàng bất lộ. Tôi muốn xin nhờ ngài giúp tôi, tôi bằng lòng trả mười vạn tiền thù lao. Nếu ngài có thể liên lạc đến Thành Hoàng gia, xin thỉnh lão nhân gia trợ giúp, tôi cũng bằng lòng thỉnh về tượng Thành Hoàng gia, sớm tối dâng hương, ngày lễ ngày tết tế bái.
Thành khẩn hy vọng được đến ngài trợ giúp. Phương thức liên lạc của tôi là 138*******, thành khẩn chờ ngài trả lời. ]
·
Nguyễn Tiêu xem xong tin nhắn, như suy tư gì.
Nếu tin nhắn này nói là thật, vậy anh ta/ cô ta có thể thật sự là bị quỷ ám, chắc chắn là muốn giúp một phen. Nhưng hiện tại xem giúp như thế nào…… Là kiếm mười vạn hay là kiếm tín ngưỡng đây?
Nguyễn Tiêu nhíu mày chải vuốt một chút tín ngưỡng gần đây kiếm được.
Ý, không có bao hàm tín ngưỡng của nguyện vọng này? Nói cách khác, người nhắn tin cho cậu, mục đích thật sự là "tìm đại sư", mà không hề chân chính tin Thành Hoàng có tồn tại.
Nghĩ nghĩ rồi, Nguyễn Tiêu có quyết định.
Cậu đi ra ngoài ký túc xá, mở di động, gọi vào dãy số nọ.
·
Gần đây, Lỗ Tử Huyên gần như muốn hỏng mất. Gia cảnh cô bình thường, nhưng từ nhỏ ba mẹ cũng bồi dưỡng cô, cho nên cô cũng vẫn luôn rất nỗ lực, muốn sớm một chút kiếm tiền đáp lại ba mẹ. Cố tình khi cô tiến vào công ty mà mình thích, đang tích cực nỗ lực thực tập lại đột nhiên gặp phải loại chuyện này!
Ngay từ đầu, Lỗ Tử Huyên thật sự tưởng là gặp phải mấy tên cuồng si.
Chuyện này không kỳ quái, ba mẹ cô diện mạo đoan chính, mà cô lại hình như chọn ưu điểm của ba mẹ vậy, cho nên vẫn luôn thật xinh đẹp, lúc còn học cấp hai cấp ba còn hay được bầu thành hoa khôi. Hơn nữa thời học sinh có thành tích học tập thêm vào, cô toàn tâm toàn ý không yêu đương, khiến cho người ta cảm thấy là đóa hoa cao lãnh, không thiếu bị nam sinh theo đuổi, muốn đưa cô về nhà hoặc là yêu thầm cô gì đó.
Bản thân Lỗ Tử Huyên không có tâm tư đó, cô chỉ muốn chăm chỉ học tập làm việc đàng hoàng thay đổi nhân sinh thôi, trước nay cũng không để ý tới. Nếu là thật gặp được cái loại người nói chuyện không thông đó, cô cũng sẽ nhờ bạn bè đi cùng, nhờ giáo viên thậm chí là cảnh sát nhân dân can thiệp.
Xem như không gặp phải khúc chiết lớn gì.
Lúc này Lỗ Tử Huyên cũng thao tác y như vậy, trước tiên tìm bạn bè, lại tìm cảnh sát nhân dân, nhưng lúc này khác với mỗi một lần trước kia, bạn cô không cảm giác được cái gì, cảnh sát nhân dân cũng bắt không được ai, sau đó cô cho rằng chính mình nghĩ quá nhiều, cổ quái như vậy đó!
Cuối cùng Lỗ Tử Huyên thật sự kiên trì không được nữa, chỉ có thể lại lần nữa đi tìm bạn mình, bày tỏ phiền muộn với bạn cô. Mà bạn cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Lỗ Tử Huyên trở nên tiều tụy như vậy, cũng không thể không tin tưởng cô.
Lỗ Tử Huyên là người theo thuyết vô thần, bạn lại là người yêu thích huyền học. Lúc Lỗ Tử Huyên không tìm được ai, bạn cô nghe được chuyện cô gặp phải gần đây thì chần chờ mà phỏng đoán, nói có thể là bị quỷ ám. Mà Lỗ Tử Huyên sau khi gặp được những việc lạ đó cũng có cảm giác, không có phản bác bạn mình, người bạn càng hiểu sự xui xẻo của Lỗ Tử Huyên —— Cả quan niệm trước kia của mình đều bị lật đổ, cho nên mới cho coi một kiến nghị, lại đề cử với cô một bài viết.
Thật sự là không còn biện pháp khác, Lỗ Tử Huyên nghiêm túc mà xem bài viết xong, để lại tin nhắn, lưu lại điện thoại.
Thật ra cô không tin có Thành Hoàng gia tồn tại, nhưng cô cảm thấy người viết bài này có lẽ là có bản lĩnh, dùng chuyện Thành Hoàng gia làm ngụy trang, có lẽ là muốn tiếp mối làm ăn?
Mặc kệ cô phỏng đoán có đúng hay không, dù sao ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, cô cũng tìm không thấy người nào khác có thể hỗ trợ.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Lỗ Tử Huyên liền bắt đầu đứng ngồi không yên chờ đợi, cũng không ngừng reset lại bài viết.
Đột nhiên, bài viết đổi mới!
Lỗ Tử Huyên căn bản không xem nội dung bài viết, mà là khẩn trương mở ra xem tin nhắn có cập nhật không.
Chủ nhà đăng bài mới, vậy nghĩa là có online, nhất định sẽ nhìn thấy tin nhắn của cô đi? Nhìn thấy rồi thì trả lời tin nhắn cho cô hay là gọi điện thoại cho cô?
Nghĩ như vậy, Lỗ Tử Huyên lại khẩn trương mà nhìn về phía điện thoại của mình.
Lúc nhìn sang điện thoại, Lỗ Tử Huyên đột nhiên sinh ra một cảm giác da đầu tê dại, cô chịu đựng sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ —— bên ngoài một mảnh sáng ngời, không có gì cả. Chỉ là, cô lại cảm thấy, hình như có một đôi mắt……
Lỗ Tử Huyên không khỏi cầm điện thoại lên nắm chặt.
Trong lòng bàn tay cô thấm ra một tầng mồ hôi, tim cô đập thật sự rất nhanh, mạnh mẽ bức bách chính mình không cần nhìn qua đó, không cần suy nghĩ.
Không sao đâu, không sao đâu.
Chủ bài viết này… chủ bài viết này nhất định có thể giúp cô!
"Reng ——"
Tiếng chuông đinh tai vang lên.
Lỗ Tử Huyên đột nhiên nhảy lên, sau đó phản ứng lại kịp, là tiếng điện thoại reo!
Không sai, tiếng chuông đặc biệt như vậy là cô cố ý cài, cô vội vàng cúi đầu đi xem, ngón tay run rẩy vuốt màn hình bắt máy.
"…… A lô……?" Giọng cô có chút suy yếu, lộ ra một nỗi chờ mong.
Theo đó, một đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói trẻ tuổi trong sáng.
"Xin chào, cô là người để lại số điện thoại trên diễn đàn đúng không? Tôi là chủ bài viết."
Lỗ Tử Huyên như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, nghẹn ngào mở miệng: "Là tôi! Là tôi! Tôi tên Lỗ Tử Huyên, tôi ở tại…… Ngài xưng hô như thế nào, ngài bằng lòng đến giúp tôi sao? Cầu xin ngài nhất định phải giúp tôi với!"
Tiếng nói kia tuy rằng trẻ tuổi, lại rất trầm ổn.
"Được, tôi sẽ mau chóng đến đó."
Lỗ Tử Huyên lại nói năng lộn xộn mà nói nói mấy câu với đối diện, mới một lần nữa bắt lấy điện thoại, cẩn thận co rúc người trên sô pha.
Đệm ngồi mềm mại xung quanh bao vây lấy cô, làm cô có một tia cảm giác an toàn mỏng manh.
Nhưng cô không dám nhắm mắt, không dám ngủ, bởi vì chỉ cần cô nhắm mắt là sẽ ngủ, mà chỉ cần cô ngủ sẽ lập tức mơ thấy ác mộng…… Sau đó bừng tỉnh.
·
Sau khi gọi đến số điện thoại kia, Nguyễn Tiêu nghe thấy đối diện truyền đến giọng nữ hoảng sợ, mày khẽ nhúc nhích.
Xem ra tình huống rất nghiêm trọng, giọng nói này sợ hãi muốn bùng nổ rồi…… Như vậy việc này không nên chậm trễ.
Hiện tại đúng là ban ngày ban mặt, Nguyễn Tiêu treo ba cái bình còn sót lại lên người một cái, bèn đi ra cổng trường.
Buổi chiều 3 giờ có môn học, bây giờ là 11 giờ sáng, thời gian không tính là quá nhiều, nhưng may mắn là địa chỉ đó cũng không tính quá xa.
—— Cô gái kia vừa lúc ở Đế Đô, bằng không, cậu cũng chỉ có thể bảo đối phương nhanh đi bái Thành Hoàng, làm cho thần thân theo tín ngưỡng chạy đến nơi. Chỉ là cô gái này hiện tại sợ thành như vậy, ai biết cô có dám đi ra ngoài mua nhang đèn gì hay không nữa.
·
Ra cổng trường liền gọi xe, Nguyễn Tiêu không dám chậm trễ.
Đại khái qua nửa giờ, đã đến địa chỉ đó.
Nơi này là một tiểu khu, đường phố liền nhau có vài tòa office building, bởi vì nơi đó nhiều công ty lớn nhỏ cho nên nhà ở tiểu khu này cũng rất hút hàng, thật nhiều viên chức đều thuê nhà ở gần đây.
Cô gái Lỗ Tử Huyên kia cũng vậy.
Nguyễn Tiêu đăng ký trước cửa rồi đi vào tiểu khu, chờ tới lầu chỗ nhà Lỗ Tử Huyên ở, cậu mở ra mắt thần, nhìn quanh bốn phía.
Xem xong, cậu nhướng mày.
Quả nhiên là có quỷ khí……
Như vậy mặc kệ sự thật như thế nào, đích xác có quỷ ở chỗ này lui tới.
Trực tiếp lên lầu hai, Nguyễn Tiêu gõ cửa nhà số 202.
Bên trong không có phản ứng, chỉ là có một giọng nữ run rẩy đang hỏi: "…… Ai đó……?"
Nguyễn Tiêu giương giọng nói: "Là tôi, chủ bài viết. Nửa giờ trước tôi có gọi điện thoại cho chị."
Giọng nữ rất chần chờ: "Thật chứ……?"
Nguyễn Tiêu có thể lý giải đối phương sợ hãi, dứt khoát móc điện thoại ra nhá máy, chờ đối phương bắt máy, lại lặp lại một lần: "Tiểu thư Lỗ, xin hãy mở cửa đi."
Sau đó, cửa mở ra.
·
Lỗ Tử Huyên cẩn thận mở cửa ra một cái khe nhỏ.
Một bàn tay ấn ở kẹt cửa, khi cô nhịn không được muốn đóng sầm cửa lại, một luồng sức mạnh mạnh mẽ giữ cửa mở ra, có một giọng nói trẻ tuổi bất đắc dĩ vang lên.
"Tiểu thư Lỗ, xin cho tôi đi vào được không?"
Lỗ Tử Huyên ngẩng đầu, thấy một người trẻ tuổi cho người ta cảm giác thật thân cận, mặt mày trắng nõn, dáng người đĩnh bạt như cây bạch dương, trên mặt mang theo nụ cười thực hòa khí, giống như là các chàng đẹp trai cô ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy ở trường đại học, đi ngang qua thư viện vậy.
Không thể không nói, bởi vì cô rời khỏi vườn trường không bao lâu, nhìn thấy lại là người có khí chất quen thuộc như vậy, khiến lòng cô bất tri bất giác an ổn hơn một chút.
"Thật xin lỗi." Lỗ Tử Huyên cố gắng bình phục tâm tình, lộ ra tươi cười, "Mời vào. Vừa rồi… vừa rồi là tôi quá vô lễ."
Nguyễn Tiêu cười cười: "Không sao." Lại nói, "Tôi họ Nguyễn, ngoại trừ nghề phụ ra, nghề chính là sinh viên, tiểu thư Lỗ cũng không cần quá khách khí, gọi tôi bạn học Nguyễn là được."
Lỗ Tử Huyên càng thả lỏng chút, tránh người ra, vội vàng đóng cửa lại.
·
Nguyễn Tiêu không đóng mắt thần, vào nhà liền lập tức nhìn quét một vòng.
Trong phòng cũng có quỷ khí, nhàn nhạt quanh quẩn khắp nơi…… Xem ra, vừa rồi chủ nhân quỷ khí từ bên ngoài nhìn chằm chằm vào, xác thật là Lỗ Tử Huyên.
Lỗ Tử Huyên nhận thấy phản ứng của Nguyễn Tiêu, không khỏi thấp thỏm mở miệng: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Tiêu nói: "Tiểu thư Lỗ, chị là bị quỷ ám, ở tiểu khu và trong phòng đều đã từng có quỷ xuất hiện. Nhưng hiện tại nó không còn nữa." Cậu nhìn về phía Lỗ Tử Huyên, "Có thể cẩn thận kể về giấc mơ của chị cho tôi được không?"
Hết chương 62.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro