Chương 59+60
Chương 59: Muốn làm nghệ sĩ?
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
La Tường Vũ nghe xong, trong lòng càng thêm thả lỏng.
Y vốn đang muốn nghĩ cách đạt thành cân bằng công việc hai bên, hiện tại xem ra, có thể không cần quá gấp gáp.
Miêu Tiểu Hằng cũng âm thầm hạ quyết tâm —— Bé biết lấy năng lực của mình là không có tư cách làm Dạ Du Thần, nhưng mà không sợ, tượng thần của bé đã ở trong ấn phụ của ca ca Tiểu Thành Hoàng rồi, bé sẽ chăm chỉ ngày đêm tu luyện, dốc lòng làm việc, nhất định có thể giúp đỡ cho Tiểu Thành Hoàng ca ca! Hơn nữa bé bây giờ còn có người thân bạn bè, có nhiều người bên cạnh như vậy, bé nhất định nhất định sẽ làm Dạ Du Thần có ích nhất!
·
Bên La Tường Vũ chỉ còn lại tàn cục vụn vặt, Nguyễn Tiêu nhìn bên ngoài trời dường như đã sáng, cũng không ở nơi này lâu nữa.
Miêu Tiểu Hằng bởi vì mới vừa tìm được anh ruột, Nguyễn Tiêu liền để bé ở lại bên La Tường Vũ —— tên này cũng đủ đau khổ rồi, vẫn là cho anh ta một đứa em trai đáng yêu mềm mại làm trái tim ngọt ngào đi.
Tiếp theo, Nguyễn Tiêu mang theo một chúng nữ quỷ, dùng cờ đen cuốn lấy, phần phật mà về trước cửa biệt thự của Tông Tuế Trọng.
Cây nhang phản hồn đầu tiên đã cháy hết rồi, Nguyễn Tiêu nhìn một chút đầu nhang, vẫn là nhịn không được đau thịt.
Mười một vạn, hết sạch rồi.
Chậc……
·
Các chị Đàm Tố rời khỏi biệt thự, quay về bình ở ký túc xá.
Nguyễn Tiêu bay vào biệt thự.
Sắc trời đã dần sáng, Nguyễn Tiêu vừa mới chuẩn bị vào phòng liền nghe thấy cách đó không xa, phòng ngủ chính truyền ra tiếng bước chân.
Quả nhiên, là Tông Tuế Trọng đã rửa mặt xong còn ăn mặc chỉnh tề, anh đi trước đến trước cửa phòng Tông Tử Nhạc gõ gõ cửa, sau đó bèn đi về phía phòng cho khách mà Nguyễn Tiêu đang nằm.
Nguyễn Tiêu: "……"
Vị học trưởng nhưng nhìn rất ngầu, thật ra nhọc lòng nhiều ghê.
Nguyễn Tiêu tức khắc ngừng lại.
Ờm…… Tạm thời không quay về thử xem sao?
·
Tông Tuế Trọng đi gõ cửa phòng em họ trước, nghe thấy tiếng đáp lời bên trong, quay đầu đi kêu học đệ.
Trong lòng anh, học đệ tự giác hơn em họ rất nhiều, hẳn là gõ cửa là có phản ứng ngay mới đúng—— nhưng anh không nghĩ tới chính là, anh liên tiếp gõ vài cái rồi cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh.
Tông Tuế Trọng nhíu nhíu mi, tăng lớn âm lượng, nói: "Học đệ Nguyễn, cậu đã dậy chưa?"
Nguyễn Tiêu dựa vào trước cửa, nhìn mặt Tông Tuế Trọng, có chút hoảng thần.
Gương mặt này và tính cách của anh thật là rất không tương xứng, nhưng đích xác lại rất đẹp……
Trong lòng Tông Tuế Trọng xuất hiện một ít ý niệm, từ bên cạnh lấy lại chìa khóa, nhẹ nhàng tra chìa vào ổ khóa.
"Tôi vào đây."
Bên trong không trả lời.
Tông Tuế Trọng vẫn là đẩy cửa đi vào, trực tiếp đi đến mép giường.
Trên giường thẳng tắp mà nằm một thiếu niên trắng nõn, trên mặt không có nét hồng hào nào, môi cũng trở nên trắng bệch, bề ngoài thân thể nhìn không có gì đặc biệt, lại mơ hồ tản mát ra một tia khiếp người.
Tông Tuế Trọng duỗi tay ấn lên trán Nguyễn Tiêu —— lạnh băng, lại đè lại mu bàn tay Nguyễn Tiêu —— lạnh băng, sườn mặt —— vẫn là lạnh băng, cũng như vài lần anh đã gặp trước đây.
Sau đó, anh nhớ tới mơ hồ nghe Nguyễn Tiêu và Tử Nhạc đề cập qua, cái gì sinh hồn rời xác, thờ phụng Thành Hoàng này kia, nhíu nhíu mày.
Tông Tuế Trọng kéo một bên ngăn kéo, lấy ra một cái nhiệt kế, lại lần nữa đi đến mép giường.
Nguyễn Tiêu đi theo vào vừa nhìn thấy, khóe miệng giật giật —— đây là muốn đo nhiệt độ cơ thể cho cậu hả? Muốn xác định liệu cậu có phải thi thể thật hay không sao……
Tông Tuế Trọng nhẹ nhàng nâng lên cánh tay Nguyễn Tiêu, đem nhiệt kế đưa về hướng cổ áo của cậu.
Nguyễn Tiêu trừng lớn đôi mắt, hú hồn!
Cậu chạy nhanh vọt vào trong thân thể, đột nhiên mở mắt ra!
Tông Tuế Trọng bị học đệ đột nhiên mở mắt làm hoảng sợ, sau đó cảm giác được mu bàn tay phủ lên ấm áp, hơi hơi rũ mắt xuống.
Vài giây trước kia vẫn là lạnh lẽo, đột nhiên liền ấm áp.
Nguyễn Tiêu xấu hổ mà nói: "Học trưởng, không cần đo nhiệt độ cơ thể cho tôi, tôi không sao."
Tông Tuế Trọng lấy nhiệt kế về.
Anh bỗng nhiên nói: "Rất kịp thời."
Nguyễn Tiêu sửng sốt, có chút chần chờ hỏi: "Học trưởng, anh tin tưởng tôi là sinh hồn rời xác làm việc chứ?"
Tông Tuế Trọng không nói chuyện.
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ hỏi lại: "Học trưởng tin không?"
Tông Tuế Trọng vẫn là không nói chuyện.
Nguyễn Tiêu nói: "Thật ra, nếu học trưởng không ngại, tôi mở mắt âm dương cho anh, mang anh đi khắp nơi một chút, kiến thức một chút, nói không chừng anh sẽ tin?" Nói đến đây, cậu sờ sờ cằm, "Này cũng không được, nói không chừng tôi mở mắt âm dương cho học trưởng, anh còn cảm thấy tôi làm hình chiếu thực tế ảo ấy chứ. Bằng không, chờ học trưởng ngày nào đó nghĩ thông suốt…… Tôi nghĩ một biện pháp làm sinh hồn của anh cũng tạm thời rời xác đi, cùng tôi đi ra ngoài dạo một vòng, đến lúc đó học trưởng chắc chắn sẽ tin."
Tông Tuế Trọng thật sâu mà nhìn Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu bị nhìn đến có chút buồn bực: "Học trưởng, không phải cơ hội này anh cũng không cho tôi đấy chứ, đã nói là phối hợp đâu?"
Tông Tuế Trọng nói: "Đi rửa mặt trước đi."
Nguyễn Tiêu: "……"
Tông Tuế Trọng xoay người đi rồi.
Nguyễn Tiêu cân nhắc một chút, nghĩ thầm, vị này rốt cuộc là bằng lòng hay là không muốn vậy? Kỳ thật hai phương pháp đều khá tốt, chỉ là trước kia không nhớ ra. Nhưng cũng rất kỳ quái, Tông gia trước kia không phải mời không ít đại sư sao, chẳng lẽ những đại sư đó không ai biết mở mắt? Chỉ cần mở mắt, học trưởng không đến mức không tin đi…… Cũng không đúng! Đều đã quên sau lưng anh treo cái lỗ đen, dù có mở mắt nhưng quỷ không dám tới, cũng vô dụng luôn! Vẫn là không đúng, những đại sư đó không ai nuôi quỷ sao, sao không thả ra bay bay…… Bên chỗ cậu quỷ lại rất nhiều, tuyệt đối làm học trưởng mở rộng tầm mắt, có điều… Thôi vẫn là sinh hồn rời xác đi, học trưởng nhìn xác anh nằm đó sẽ càng trực quan hơn……
Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ như ngựa chạy của Nguyễn Tiêu dần dần quay về, dừng lại ở một câu cuối cùng Tông Tuế Trọng nói trước khi rời đi.
Câu nói kia ý là đồng ý hay là không đồng ý?
Từ từ, học trưởng nói "Rửa mặt trước đi".
Nguyễn Tiêu đơ mặt.
Đây là ngại cậu sáng sớm tinh mơ không đánh răng đã mở miệng dính ke ra nói chuyện hả!
Cậu không phải cậu không có đừng nói bừa!
Xác chết dùng công đức vùng dậy, sao miệng ke được!
·
Sau khi rửa mặt xong đến bên bàn cơm, Nguyễn Tiêu còn đang buồn bực.
Tông Tuế Trọng thêm cho Tông Tử Nhạc, Nguyễn Tiêu mỗi người một chén cháo, nói: "Ăn cháo trước đi."
Nguyễn Tiêu sâu kín mà nhìn Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Tiêu nói: "Học trưởng, mỗi ngày tôi rất chăm đánh răng đó."
Tông Tuế Trọng: "…… Đừng suy nghĩ bậy bạ."
Nguyễn Tiêu: "……"
Nếu tôi thật sự là suy nghĩ miên man, anh sẽ phản ứng nhanh như vậy sao?
Tông Tử Nhạc ở bên cạnh húp cháo, một bên nhìn một cái, rồi mặc kệ.
Có phần giương cung bạt kiếm, nhưng nó là một con tép riu, không chen nổi vô đâu.
·
Tông Tuế Trọng phân biệt đưa Tông Tử Nhạc, Nguyễn Tiêu đến trường học.
Nguyễn Tiêu trở lại ký túc xá, vừa lúc gặp phải các bạn cùng phòng muốn ra cửa.
Bác Dương liếc mắt một cái nhìn thấy xấp giấy trong tay Nguyễn Tiêu, không khỏi chế nhạo: "Sáng tinh mơ mua giấy nháp?"
Nguyễn Tiêu cạn lời, nhét xấp giấy vào tay cậu ta một cái, nói: "Mày nhìn kỹ đi."
Bác Dương liền nhanh chóng lật xem, nhịn không được nói: "Lão tứ, mày đây là luẩn quẩn trong lòng hay sao, xách nhiều đề mục luận văn như vậy về. Là muốn đề nào cũng làm hay là tham khảo thôi? Nếu làm hết, vậy cái cơ thể nhỏ nhắn của mày…"
Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ nghe thấy bọn họ đối thoại, cũng thò qua xem thử mấy đề tài luận văn.
Nhan Duệ nhìn về phía Nguyễn Tiêu, nói: "Đều liên quan đến giải trí hả?"
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, cười hắc hắc: "Tao có người giúp đỡ."
Bác Dương nghe thấy, vội vàng truy vấn: "Ý gì?"
Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi nói: "Khoảng thời gian trước không phải tao gặp một người bạn qua mạng sao? Nói chuyện với cậu ta rất ăn ý, sau đó thì quen biết anh của cậu ta. Anh cậu ta là ông chủ công ty, nói chuyện với tao vài lần thì nói muốn bồi dưỡng tao, rồi cho tao mấy đề luận văn này, nói là sau này cũng đừng đi làm thêm nữa, chờ đến kỳ nghỉ thì đến công ty thực tập. Nếu việc học hành của tao có thành tựu, tốt nghiệp rồi thì đi làm việc chuyện anh ấy……"
Nhan Duệ nghe, có phần lo lắng: "Người này đáng tin cậy sao?"
Nguyễn Tiêu rất chắc chắn mà nói: "Đáng tin lắm."
Thôi Nghĩa Xương rất cao hứng, nói: "Vậy đây là chuyện rất tốt đó. Mày có giúp đỡ rồi, sau này chăm chỉ học tập là được. Mỗi lần đi ra ngoài làm thêm, đầu óc mày có tốt đi chăng nữa cũng có ảnh hưởng đến học tập, còn hại thân mình. Mày còn trẻ, học thêm vài thứ chỉ có chỗ tốt."
Nguyễn Tiêu cũng nghĩ vậy.
Nhan Duệ tự hỏi một chút, lại hỏi: "Tiền lương thế nào, nói chuyện giữ lời không?"
Nguyễn Tiêu trả lời: "Ký hợp đồng rồi, điều khoản đều có thuyết minh, tiền lương không thấp."
Nhan Duệ yên tâm, nói: "Xem ra cũng đáng tin cậy, ký hợp đồng rồi thì tốt. Có cậu em trai anh ta trong đó, người ta làm ông chủ chắc cũng không đến mức cố ý làm cái gì"
Nguyễn Tiêu gật gật đầu.
Tổng thể mà nói, tập đoàn lớn như Tông gia là nơi mà sinh viên mới tốt nghiệp như bọn họ muốn chen vào nhất, trước mắt cậu có cơ hội này, đương nhiên là phải nắm chắc lấy.
Cậu đánh giá, lại qua không bao lâu cậu có thể bằng máu thịt sống lại, cũng không cần lại nóng vội không thôi vì công đức tín ngưỡng không ngừng nghỉ nữa. Sau này, rốt cuộc vẫn là cuộc sống làm người càng quan trọng hơn đối với cậu…… Cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Mọi người một bên nói, một bên kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Bác Dương cười hì hì, lấy ra một tấm danh thiếp cho mọi người xem: "Lão tứ của chúng ta có tiền đồ, sau này có người thu lưu, nhưng mà tao cũng không kém nha. Nhìn xem, ngày hôm qua thu được đó, mấy anh em cảm thấy thế nào?"
Nguyễn Tiêu nhận lấy trước, vừa thấy, kinh ngạc nói: "Danh thiếp của người đại diện?"
Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ nghe thấy, cũng đều từng người tiếp nhận lại xem, xem xong đều rất kinh ngạc.
Bác Dương rất đắc ý, nói: "Hôm kia không phải chúng ta và ngành Máy Tính chơi bóng rổ sao, chúng ta đại thắng! Anh đây siêu cấp đẹp trai, vừa lúc người đại diện công ty giải trí ở đây, liếc mắt một cái liền nhìn trúng tao khuôn mặt anh tuấn vô cùng, khí chất tiêu sái vô cùng, nhét cho tao tấm danh thiếp này, còn nói muốn ký hợp đồng bảo tao làm nghệ sĩ, muốn cho tao đỏ tía, đẹp trai tràn thiên hạ, khắp nơi mê muội, hắc hắc hắc hắc……"
Nguyễn Tiêu: "……"
Nhan Duệ: "……"
Thôi Nghĩa Xương: "……"
Vẫn luôn đều biết Bác Dương tự luyến, nhưng là không nghĩ tới cậu ta có thể tự luyến đến vậy. Vẫn luôn cảm thấy cậu ta lảm nhảm, nhưng lúc cậu ta tự khen chính mình cũng có thể lảm nhảm đến vậy.
Nhan Duệ tâm tư tinh tế nhất, trước sau đánh giá tấm danh thiếp vài lần, mới nói: "Mày kiểm tra chưa? Tấm danh thiếp này là cái loại công ty gà rừng dẫn mối hay là người đại diện đàng hoàng vậy?"
Nụ cười của Bác Dương cứng đờ, nói: "Tao đương nhiên tra xét qua rồi!"
Nguyễn Tiêu nhìn ra gì đó, thò lại gần hỏi: "Vậy…?"
Thôi Nghĩa Xương không khỏi cười, nói: "Không phải thật sự là công ty gà rừng đó chứ?"
Bác Dương hừ hừ một tiếng, hàm hồ nói: "Không phải công ty lớn gì, tao cũng không chuẩn bị đi, nhưng tên này có thể thưởng thức sự đẹp trai của tao, cũng coi như anh ta thật tinh mắt……"
Lời này vừa ra, mọi người đều minh bạch, ồn ào cười ha hả.
Nhưng Nguyễn Tiêu cũng quan sát thấy, khi Bác Dương nhắc tới làm nghệ sĩ gì đó, đôi mắt hơi hơi tỏa sáng.
Cái này làm cậu không khỏi suy đoán, chẳng lẽ lão nhị thật sự muốn đi làm nghệ sĩ?
Cậu chưa nói ra miệng, chuẩn bị trước tiên thương lượng với tam ca cái đã, rồi tìm một cơ hội hỏi một chút lão nhị.
·
Đêm nay, Nguyễn Tiêu ngồi ở thư viện đến 10 giờ, tra tìm tư liệu đề mục mà cậu mới chọn.
Vào đêm rồi, cậu bảo Miêu Tiểu Hằng đi tuần phố, chính cậu lại đi một chỗ khác.
Hết chương 59.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 60: Trả hết cho ngươi
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞
Sau khi La Tường Vũ, Miêu Tiểu Hằng trở thành Nhật Dạ Du Thần, Nguyễn Tiêu cũng là có thể bằng vào liên hệ với cấp dưới mà tìm được người có quan hệ trọng đại với bọn họ.
Chẳng hạn như La Hồng.
Tuy rằng đã qua 12 giờ, nhưng là đối với người nào đó mà nói, đây mới là bắt đầu cuộc sống về đêm.
Làm lão tổng công ty đào hoa, La Hồng vốn dĩ cũng nên như vậy.
Nhưng khi Nguyễn Tiêu tìm được La Hồng, La Hồng đã nằm trên giường, đang cùng người trò chuyện qua video.
Đối diện video đúng là Vương Thục Trân.
—— Vương Thục Trân sau khi trúng thuốc vẫn luôn hôn mê, nhưng Nguyễn Tiêu xem qua rồi, thuốc đó chính là một loại thuốc mê đối phó người thường, ngủ mấy tiếng đồng hồ cũng sẽ tự nhiên tỉnh lại.
Nguyễn Tiêu nhìn thấy một màn này, lẳng lặng chờ ở mép giường.
La Hồng đã tuổi không trẻ nữa, dáng người cũng có chút mập ra, nhưng gương mặt kia vẫn cứ rất anh tuấn, rất giống với Miêu Tiểu Hằng và La Tường Vũ.
—— Cũng đúng, hai anh em xuất từ hai người mẹ còn giống như vậy, đương nhiên là bởi vì bọn họ đều theo tướng mạo của cha.
La Hồng tươi cười thật dịu dàng, trong giọng nói có lo lắng: "Thục Trân, nghe nói thân thể con trai đã khỏe rồi, em có thể để anh lại đó đi? Anh bận xong rồi, cũng không cần phải chạy hai đầu, lại đó ở cùng hai người là được."
Hình như La Tường Vũ còn chưa nói chuyện La Hồng ngoại tình cho Vương Thục Trân, cho nên biểu cảm của Vương Thục Trân cũng không có gì không đúng, nhẹ giọng khẽ nói: "Anh thật sự bận xong rồi?"
La Hồng cười gật đầu.
Vương Thục Trân cũng cười: "Vậy vẫn là bọn em trở về chỗ anh đi, ở cùng với anh."
La Hồng lộ ra vui sướng: "Vậy thật tốt quá."
Nguyễn Tiêu nhìn ra được, bầu không khí hai người ở chung rất tốt đẹp, thật sự là hạnh phúc quanh quẩn.
Khó trách La Tường Vũ luôn là nói không nên lời chuyện La Hồng ngoại tình……
Lại một lát sau, cắt đứt điện thoại rồi, La Hồng trực tiếp nằm xuống ngủ.
Trong lúc đó, một chiếc điện thoại khác ở đầu giường đã rung lên rất nhiều lần, Nguyễn Tiêu nhìn thử, thấy gọi điện đến là một tên nữ xa lạ, hẳn là tình nhân khác của ông ta? Nhưng La Hồng tất cả đều không để ý đến.
Nguyễn Tiêu thật cạn lời.
Nhìn La Hồng ngủ rồi, cậu vươn một ngón tay ra, dùng thần lực điểm ở giữa mày La Hồng.
Khiến La Hồng nằm mơ đi, cũng để cậu nhìn xem La Hồng đối xử với Vương Thục Trân và La Hạo đối xử với Lương Lệ Uyển có gì khác nhau hay không.
—— Không sai, La Hồng trong mơ cũng giống như La Hạo, dưới tình huống rất không cam lòng đã chết, sau đó cũng phát hiện con người sau khi chết còn có thế giới khác. Nhưng dù sao La Hồng và La Hạo thân phận khác nhau, La Hạo là muốn đi lên địa vị cao, còn bản thân La Hồng đã ở địa vị cao, dụ dỗ đưa ra cũng khác nhau. Vì thế La Hồng đối mặt chính là, có một quỷ tướng quân coi trọng Vương Thục Trân, mà La Hồng chỉ cần đem Vương Thục Trân bán cho quỷ tướng quân làm thiếp, như vậy ông ta có hy vọng rất lớn có thể sống lại.
Nguyễn Tiêu rất muốn biết, La Hồng dành trái tim cho Vương Thục Trân, rốt cuộc là dành như thế nào.
·
La Hồng mơ một giấc mơ. Trong mơ, sau khi hắn chết biến thành quỷ, bà xã rất đau lòng. Hắn rất hối hận mình làm việc lâu như vậy lại chết sớm, chỉ để lại bà xã và con trai. Con trai còn chưa đủ trưởng thành, quản lý công ty có thể so được với đám cáo già kia sao? Con trai hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng nếu nó trị không được công ty, có hiếu thảo đi chăng nữa thì có ích lợi gì? Bà xã làm sao bây giờ? Bà xã lương thiện, lúc hắn còn sống thì thương tiếc cô ấy, sợ cô ấy làm chuyện không muốn làm, bây giờ hắn chết rồi, bà xã chỉ sợ không nỡ để con trai vất vả, muốn giúp con trai đến công ty cũng nên, vậy cô ấy nhất định sống không vui……
Sau đó, La Hồng phát hiện có người coi trọng bà xã của hắn, còn muốn cướp bà xã của hắn? Giỡn cái kiểu gì vậy! Nếu hắn đem bà xã tặng người ta, chính mình sống lại làm chi nữa? bà xã cũng không còn, tồn tại cũng không thú vị.
·
Lẳng lặng mà bàng quan xong giấc mơ của La Hồng, Nguyễn Tiêu hơi ngây ngốc.
La Hồng và La Hạo hoàn toàn không giống nhau, La Hạo là chủ động đem Lương Lệ Uyển hiến cho quỷ tướng quân, chỉ vì chính mình có thể leo lên trên, La Hồng lại là cho dù dùng sống lại làm dụ dỗ, quỷ tướng quân chủ động tới tìm hắn muốn Vương Thục Trân, hắn còn liều chết bảo vệ Vương Thục Trân.
Lấy Nguyễn Tiêu với kinh nghiệm tình yêu bằng không, cái này làm cho cậu phán đoán thế nào đây?
Vốn dĩ, Nguyễn Tiêu tuy rằng cảm thấy La Hồng dành trái tim cho Vương Thục Trân, lại cũng cảm thấy này trái tim này không không thật lòng, thật rẻ tiền. Mà La Tường Vũ sở dĩ đầy cõi lòng khó hiểu, đó là y có một lớp filter đối với cảm tình của cha mẹ. Nhưng dưới tình cảnh trong mơ như vậy, La Hồng vì Vương Thục Trân có thể không tiếc tánh mạng, mạng người quý trọng cỡ nào chứ, một người nguyện ý vì một người khác có thể dâng ra sinh mệnh, này chẳng lẽ còn không đủ thiệt tình? Nhưng hắn chính là không muốn khống chế dục vọng của mình, chính là muốn ngoại tình.
Mà Nguyễn Tiêu cẩn thận tưởng tượng……
Đều là tra nam mang họ La, lúc La Hạo còn sống thì toàn tâm toàn ý sủng ái vợ, nỗ lực tiến lên giữ mình trong sạch, quả thực là đàn ông tốt tuyệt thế, nhưng sau khi chết không chút do dự bán thê làm thiếp. Còn La Hồng lúc còn sống thì đào hoa ngoại tình lừa gạt vợ, tuy dịu dàng săn sóc lại rõ ràng dối trá, nhưng mà sau khi chết hắn thà rằng chính mình đi tìm chết cũng muốn bảo vệ vợ……
Này đối chiếu đối lập thật là quá rõ ràng, quả thực làm người ta sởn tóc gáy.
Nguyễn Tiêu nhìn La Hồng còn đang giãy giụa trong mơ, thu hồi thần lực.
La Hồng dần dần khôi phục bình tĩnh.
Nguyễn Tiêu yên lặng mà xoay người, rời đi.
Thôi, không quan tâm nhà người khác yêu đương kỳ lạ cỡ nào, cậu cho rằng thiệt tình thì nên sống hay chết cũng không đổi mới phải.
·
Mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Tiêu chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước, chuyện nhà La Tường Vũ cũng dần dần có kết quả.
La Tường Vũ ôm Miêu Tiểu Hằng, nói chuyện tùy ý hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng giọng điệu rất bất đắc dĩ.
"Sau khi mẹ tôi biết chuyện ba tôi, cũng giống như tôi nghĩ vậy, kiên quyết yêu cầu ly hôn. Ba tôi đương nhiên không chịu, tôi liền đem toàn bộ sự việc nói với ba. Ngay từ đầu cũng không tin, sau đó tôi bảo chính ông ta đi xem Miêu…" Đôi tay y che lại lỗ tai Miêu Tiểu Hằng, tiếp tục nói, "Sau đó, ba thấy Miêu…… Tình huống giống như tôi đã nói, hơn nữa tôi lại cho ba mấy bằng chứng, ông ấy mới tin, tin rồi còn khóc nữa."
Nguyễn Tiêu cùng đông đảo nữ quỷ: "……"
La Tường Vũ nói: "Ba tôi đồng ý ly hôn, chuẩn bị đem đại bộ phận vốn lưu động đều cho mẹ, tuy cổ phần công ty là gia truyền không thể chia ra ngoài, nhưng là cũng đều chuẩn bị để mẹ ăn chia hoa hồng, bảo đảm mẹ nửa đời sau còn có thể muốn làm cái gì thì làm cái nấy. Kết quả mẹ không cần, mẹ không chỉ muốn mình không rời nhà, còn đi tra sổ sách của quỹ hội xem giấy nợ, muốn đem số tiền trước kia làm từ thiện của ba đều trả lại cho ba hết."
Nguyễn Tiêu: "A?"
La Tường Vũ cười khổ nói: "Trước đó tôi cũng nói qua đi, mẹ tôi rất hiếu thắng, còn có thói ở sạch về mặt tình cảm nữa. Từ nhỏ tôi đã nghe nói qua, cho dù là đối tượng kết hôn cũng không thể đương nhiên đem tất cả của đối phương đều trở thành của mình, trừ phi hai người cực kỳ yêu nhau, linh hồn tương thông, mới có thể chân chính tuy hai mà một, làm cái gì cũng được. Trước kia mẹ cảm thấy ba là bạn lữ linh hồn của mình, liền bằng lòng cố gắng cân đối giữa sự nghiệp từ thiện và làm bạn bên người nhà, cũng bằng lòng nhận lấy tất cả những gì ba cho mẹ, coi ba là một bộ phận sinh mệnh của mình. Mà hiện tại mẹ phát hiện ba thật ra đã sớm phản bội mẹ, liền cảm thấy cảm tình giữ bọn họ là không thuần túy, bài xích ba ra khỏi sinh mệnh. Cho nên mẹ cảm thấy mẹ không cống hiến gì cho công ty nên một chút cũng không cần, cảm thấy ba trước kia duy trì từ thiện là vì mẹ, vậy mẹ cũng không cần, phải trả lại mới có thể sạch sẽ."
Nguyễn Tiêu nói: "Anh nghĩ như thế nào?"
La Tường Vũ thở dài nói: "Tôi chắc chắn là tôn trọng ý kiến của mẹ rồi, chỉ là ba tôi… Thôi, ai bảo ổng làm sai chứ. Nhưng bây giờ cả tiền tôi đưa mẹ cũng không cần, nói là trừ phi mẹ già rồi mới đến phiên tôi phụng dưỡng, lúc còn có thể đi lại thì không cần cầm tiền của tôi."
Nguyễn Tiêu không khỏi mở miệng: "Vậy cuộc sống sau này của Vương nữ sĩ*?"
(*cách gọi tôn trọng phái nữ, giống tiên sinh của nam)
La Tường Vũ nói: "Mẹ tôi hiểu biết rất rộng, vì có thể lôi kéo càng nhiều người cùng nhau làm từ thiện sẽ viết một ít văn chương phát biểu liên quan, hành văn cũng rất tốt. Có đôi khi cảm xúc bộc phát cũng sẽ viết một ít khác bản thảo, có bản thảo thu vào, sinh hoạt là không thành vấn đề. Nhưng mẹ muốn trả tiền cho ba, sau này có khả năng phải phát triển một vài sản nghiệp khác."
Nguyễn Tiêu có chút tiếc hận, nói: "Vương nữ sĩ và anh ban đầu không bị tà thuật ám toán có quan hệ rất lớn với việc dì ấy thành tâm làm từ thiện. Dì tích lũy rất nhiều công đức, anh là con trai của dì, cũng được che chở nhất định. Thậm chí cha mẹ dì ấy, cha anh, người quan hệ thân mật với dì ấy, tất cả đều sẽ có che chở nhất định. Hiện tại nếu dì chuẩn bị cắt đứt quan hệ với cha anh, vì trả cho ông ấy một khoản tài chính lớn, chỉ e một đoạn thời gian rất dài cũng không có biện pháp tiếp tục làm từ thiện nhỉ."
La Tường Vũ sửng sốt, lắc đầu nói: "Vậy cũng không đến mức. Cái quỹ mà mẹ tôi làm từ thiện là mẹ thành lập, nhưng không phải một mình mẹ làm, còn có rất nhiều người phụ giúp nữa. Sau này mẹ có thể là đem càng nhiều chuyện giao cho những người đó làm, mẹ phát triển nghề phụ đồng thời nắm toàn bộ toàn cục, nhưng quỹ sẽ không ngừng vận tác."
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Cũng phải, Vương Thục Trân thành lập quỹ từ thiện chính là thiện hạnh, cho dù không tự tay làm lấy cũng vẫn có tích lũy công đức, chỉ là có khả năng giảm bớt một ít so với tự tay làm lấy. Nhưng không sao, dù sao còn có nửa đời người có thể tích lũy, từ từ tới, thiên địa chung quy sẽ nhớ kỹ.
·
Sau đó, Vương Thục Trân thuận lợi ly hôn La Hồng, tiếp tục việc từ thiện đồng thời tìm kiếm cơ hội làm ăn, phát triển. Trên việc làm ăn, bà đương nhiên so không được La Hồng đã làm rất nhiều năm, nhưng thanh danh bà rất tốt, luôn có quý nhân hỗ trợ, cho dù không có làm đến rất mạnh, từ từ cũng trả lại tiền La Hồng đã từng cho bà. Sau đó bà không hề tiếp tục phát triển nghề phụ nữa, mà là đem nghề phụ phó thác cho giám đốc có chức nghiệp, chính mình một lần nữa toàn tâm dốc lòng vào quỹ, mà nghề phụ lại tích lũy tài chính, vẫn bị bà đưa vào quỹ.
Vốn dĩ sau khi không có La Hồng đưa tiền vào, quỹ chỉ bằng tiếp nhận xã hội quyên góp và một ít tài trợ duy trì, có thể làm không nhiều bằng trước kia, nhưng theo Vương Thục Trân hoàn thành nghề phụ rồi trở về, lại lần nữa làm to làm lớn.
Còn La Hồng…… Hắn cũng rất kỳ quái.
Khi Vương Thục Trân vẫn là vợ hắn thê, hắn bên ngoài gái gú đủ kiểu, mà sau khi hai người ly hôn, hắn liền nhanh chóng thanh tâm quả dục lên, cũng không còn còn đi tìm phụ nữ nào nữa.
Ngẫu nhiên hắn đi nhìn Vương Thục Trân, cả đời cũng trôi qua như thế.
·
Bảy ngày sau, Miêu Quế Ngân nhận hết ốm đau tra tấn đã chết, Nguyễn Tiêu cố ý qua đó một chuyến, thu hồn của cô ta, phong ấn trong bình nhỏ, nhét vào Ấn Thành Hoàng.
Chuyện nhà Miêu Tiểu Hằng đến lúc này cũng hoàn toàn kết thúc.
Nhưng Nguyễn Tiêu phát hiện, cậu chỉ thu được 30 điểm công đức đến từ giúp La Tường Vũ trở về cơ thể; thẩm phán chú cháu Lưu Thụ Căn, thẩm phán Miêu Quế Ngân tất cả đều không có —— này quá cổ quái, người giống mình Lưu Thụ Căn, Lưu Cát, Miêu Quế Ngân, chẳng lẽ cậu còn phán sai cho bọn chúng rồi ư?
Nguyễn Tiêu không cho rằng chính mình phán sai, ba con quỷ này nên có kết cục đánh vào địa ngục!
Như vậy vấn đề tới rồi, tại sao vì lần này thiên địa không phát tiền lương cho cậu cơ chứ?
Sau đó cậu lại phát hiện, tuy rằng cậu không có được đến công đức, nhưng Đầu Trâu Mặt Ngựa đều có.
Hết chương 60.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro