Chương 53+54
Chương 53: Bùa máu
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞
Cùng thời khắc đó, Nguyễn Tiêu đem sinh hồn từ Ấn Thành Hoàng phóng xuất ra tới.
Sinh hồn vẫn là dáng vẻ thần chí không rõ, đứng cạnh nhang phản hồn cũng không nhúc nhích.
Nhang khói lượn lờ mới vừa dâng lên, đột nhiên chui vào lỗ mũi của sinh hồn, bị sinh hồn hút vào trong hồn thể.
Sinh hồn khẽ run run.
Ngay sau đó, y xoay người, lung lay bay về phương hướng nào đó.
Nguyễn Tiêu vừa lòng mà nói: "Thành công rồi." Lại nghiêm nghị phân phó, "Để một nữ quỷ ở chỗ này nhìn nhang phản hồn, những người khác đều cùng ta đi theo đi."
Đầu Trâu Mặt Ngựa, đông đảo nữ quỷ cùng nhau đáp lời: "Dạ rõ! Thành Hoàng gia."
Đàm Tố chọn chọn, để lại quỷ có thực lực mạnh nhất trong số các nữ quỷ.
Sau đó, mọi người nhanh chóng đuổi kịp sinh hồn kia.
·
Khi khói nhang phản hồn khuếch tán nhè nhẹ từng đợt từng đợt, tốc độ sinh hồn cũng càng lúc càng nhanh, này tựa hồ không phải là tốc độ của chính y, mà là một loại sức mạnh đặc biệt của riêng nhang phản hồn.
Mắt thấy nhóm quỷ sai sắp sửa theo không kịp, Nguyễn Tiêu lấy cờ đen ra cuốn chúng quỷ vào, biến thành gió xoáy gắt gao đi theo.
Hai bên là tiếng gió gào thét, hướng mà sinh hồn đi là một đường phố tương đối phồn hoa ở phía bắc thành phố, bên kia các loại tiểu khu cũng nhiều, cũng có rất nhiều khu giàu có nổi tiếng.
Nguyễn Tiêu đi tuần thành phố còn chưa kịp tuần đến bên này, cho nên cũng cảm thấy tương đối xa lạ.
Trước một tiểu khu tên là "Hoa viên Đinh Lan", sinh hồn lẳng lặng mà đứng trong chốc lát, kế tiếp, y liền chui vào trong tiểu khu.
·
Hoa viên Đinh Lan cũng phần lớn đều là nhân vật có tài sản xa xỉ sinh sống, cũng như rất nhiều tiểu khu giàu có khác, có các loại biệt thự, cũng có chung cư cao tầng vân vân, hơn nữa hoàn cảnh lịch sự tao nhã.
Nơi sinh hồn đi ở tận cùng bên trong tiểu khu, cũng là nơi yên lặng nhất, phong cảnh đẹp nhất toàn bộ tiểu khu. Ở chỗ này, biệt thự chỉ có hai ba văn cách xa nhau không gần mà thôi.
Gió xoáy màu đen dừng lại, Nguyễn Tiêu thu hồi cờ đen.
Lý Tam Nương nhìn phía trước, nhịn không được phát ra một tiếng hô nhỏ: "Thành Hoàng gia, nhà này khí đen dày nặng quá!"
Trên đầu trâu Đàm Tố thì lại lộ ra một tia cười lạnh: "Kim quang công đức cũng rất dày, thực sự là thú vị."
Nguyễn Tiêu mở ra mắt thần, nghiêm túc vọng khí.
Khí ở nơi này… có chút cổ quái.
Thông thường mà nói, nếu là có người tội nghiệt quá nhiều, vì giảm bớt tội nghiệt mà đi làm từ thiện tích cóp công đức, khí đen cùng kim quang hẳn là quấn quanh bên nhau. Nhưng hiện tại khí đen là khí đen, kim quang là kim quang, không hề liên lụy lẫn nhau. Chẳng lẽ nói, người một nhà ở cùng một căn biệt thự còn có thiện nhân thuần túy và ác nhân thuần túy ư?
Đồng thời, Nguyễn Tiêu bỗng nhiên cảm thấy, loại tình huống này hình như khá giống như đã từng quen biết.
Không đợi mọi người nghĩ nhiều, sinh hồn đã nhanh chóng chạy về phía lầu hai biệt thự. Khi đến nơi này rồi, có thể là bởi vì thân xác đã có ác quỷ chiếm trước, cho nên tốc độ y trở về cũng không nhanh như lúc trước nữa.
Mấy người Nguyễn Tiêu chạy nhanh đuổi kịp.
Ý tưởng của nhóm quỷ thần không sai, bởi vì khi sinh hồn tiếp cận một căn phòng, trên cửa có một lá bùa máu sáng lên, đột nhiên liền chặn lại động tác của sinh hồn động.
Sinh hồn lại lần nữa muốn đâm mạnh vào, bùa máu lại lần nữa sáng lên, chỉ là ánh sáng ảm đạm hơn vừa rồi một chút.
Ngay sau đó, y đâm mạnh vào lần thứ ba, lần thứ tư…… Mỗi lần đâm vào ánh sáng đỏ tươi đều sẽ suy yếu, nhưng sinh hồn cũng đồng dạng chấn động. Nếu không phải bởi vì khói của nhang phản hồn vẫn luôn đi theo sinh hồn bảo vệ y lại, e rằng đụng phải vài lần là sinh hồn sẽ tàn khuyết nhiều hơn, thậm chí dần dần ý thức trở nên càng hỗn độn, cả bản năng cũng biến mất.
Chờ đến khi đông đảo quỷ thần, nữ quỷ đuổi tới trước cửa, nhìn thấy chính là cảnh sinh hồn liên tiếp đâm mạnh vào bùa máu.
Nguyễn Tiêu ngẩng đầu nhìn bùa máu kia, sắc mặt trầm xuống, nói: "Vậy mà dám dùng máu mẹ ruột để vẽ bùa!"
Đàm Tố kinh hoàng: "Máu của mẹ ruột?"
Tâm tình Nguyễn Tiêu thật sự không tốt, nói: "Cũng là một loại tà thuật. Bởi vì con cái là dùng máu thịt của mẹ dựng dục ra tới, nếu dùng máu của người mẹ vẽ bùa đuổi đi dán trên cửa, cũng đồng nghĩa như mẹ không cho con vào nhà, đương nhiên có thể ngăn cản sinh hồn muốn trở về cơ thể. Hơn nữa nếu con cái muốn mạnh mẽ trở về, như vậy chính là bất hiếu với mẹ, sinh hồn sẽ bị ánh sáng máu tổn thương." Cậu lộ ra một biểu cảm cực kỳ chán ghét, "Loại bùa máu này từ xưa là người mẹ dùng máu của chính mình để bảo vệ con cái không bị tà ma quấy nhiễu, kết quả sau lại bị tà thuật sĩ lợi dụng, ngược lại lợi dụng trái tim người mẹ yêu con.…"
Tà thuật sĩ không chỉ có giúp ác quỷ chiếm đoạt thân xác, chỉ sợ còn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt mẹ của sinh hồn, mới có thể dùng máu của người mẹ để ngăn cản sinh hồn —— Này tương đương với sống sờ sờ khiến người mẹ tự tay hại chết con mình! Tàn nhẫn đến nhường nào, làm người ta ghê tởm đến nhường nào!
Lý Tam Nương không đành lòng mà nói: "Chúng ta có thể lau khô bùa máu đó không? Chung quy không thể để cậu ấy lần lượt đâm đầu vào……"
Miêu Tiểu Hằng càng là gấp đến độ muốn tiến lên giữ chặt sinh hồn kia, chỉ là bị Đàm Tố ngăn cản —— Bé vẫn là một tiểu quỷ nhỏ nhoi, vẫn là đừng hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.
Nguyễn Tiêu trầm mặc mà đi ra phía trước, trong lòng bàn tay bọc một đoàn thần lực, nhanh chóng hoạt động trên cửa.
Giây tiếp theo, một tầng ánh sáng cuối cùng của bùa máu cũng đã biến mất.
Lần này sinh hồn không hề bị ngăn cản mà vào phòng.
Bọn Nguyễn Tiêu cũng vội vàng theo vào.
·
Phòng rất lớn, là một phòng ngủ rất thoải mái, có một chiếc giường rộng lớn, còn có phân ra khu máy tính, phòng sách nhỏ vân vân, mỗi một chỗ đều tràn ngập sự cẩn thận của mẹ, mặt đất còn trải một thảm mềm mại, là một nơi làm người trẻ tuổi sẽ vô cùng thoải mái.
Tv màn hình mỏng treo trên tường, phía trước có sô pha rắn chắc, mà có một người trẻ tuổi giống sinh hồn như đúc đang ngồi xếp bằng trên sô pha, một bên ăn trái cây một bên xem TV.
Miêu Tiểu Hằng là diện mạo rất đáng yêu, dáng vẻ giống giống bé sau khi lớn lên đương nhiên cũng sẽ không khó coi, nhưng gương mặt đẹp trai lai láng kia lại tựa như bao phủ một tầng khói mù, làm suy yếu dung mạo của y không ít.
Có một người phụ nữ ôn hòa đang thay y gọt trái cây, thêm nước vào mâm đựng trái cây, còn thật từ ái mà nói: "Tường Vũ, con bệnh vừa mới khỏi, đừng xem TV quá lâu, biết không?"
Người trẻ tuổi đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia không kiên nhẫn, ngoài miệng lại đáp ứng: "Mẹ cứ yên tâm, con chỉ xem trong chốc lát. Mẹ cũng đừng ở chỗ này bận bịu vì con nữa, đi ngủ sớm một chút đi."
Người phụ nữ ôn hòa cười: "Cắt trái cây xong mẹ đi ngay, con ăn xong trái cây cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha?"
Người trẻ tuổi không kiên nhẫn mà nói: "Mẹ cũng đừng thúc giục con nữa, con đau đầu."
Người phụ nữ ôn hòa vội vàng nói: "Được được, mẹ không thúc giục con, con đau đầu chỗ nào, không thoải mái sao? Mẹ đi bảo bác sĩ Lưu lại đến xem cho con nhé?"
Người trẻ tuổi nhíu nhíu mi, ném nĩa thẳng lên bàn, phát ra một tiếng "keng" lớn.
"Tôi đã nói là không cần!"
Nĩa đột nhiên bắn ngược ra, xẹt qua mu bàn tay của người phụ nữ, tạo thêm một miệng vết thương cho bà.
Người phụ nữ đau đến cổ tay run lên.
Người trẻ tuổi cũng dường như mới phát hiện, nói: "Mẹ, thật xin lỗi, con không phải cố ý đâu."
Người phụ nữ tươi cười có chút miễn cưỡng, bà khe khẽ thở dài, nói: "Mẹ không sao."
Người trẻ tuổi: "Vậy mẹ mau đi băng bó đi."
Người phụ nữ gật gật đầu, đứng dậy, một giọt máu rơi trên mặt đất.
Nguyễn Tiêu nhìn một màn này, cảm thấy thật chói mắt.
Đàm Tố cũng chán ghét cực kỳ mà nói: "Thật là một con ác quỷ!"
Mấy quỷ thần đều thấy được rõ ràng, khoảnh khắc người trẻ tuổi ném nĩa trên mặt hiện lên ác ý, nó là cố ý muốn làm bị thương người phụ nữ đó, thậm chí khi nhìn thấy máu của bà trên mặt đất, trong mắt nó có khoái ý.
—— Quá ác độc.
Nguyễn Tiêu cau mày, ánh mắt dừng trên người người phụ nữ ôn hòa.
Thật là trùng hợp một cách kỳ lạ, người phụ nữ này còn không phải là thiện nhân khi cậu mới vừa làm Thành Hoàng, gặp được trên tàu cao tốc đến Đế Đô sao? Khi đó trên người bà đã có ánh sáng công đức và khí đen dính lên, hiện tại xem ra, khi đó chỉ e là bà cũng đã bị tính kế rồi…… Thế mà có người làm hại con trai của bả, còn lợi dụng bà như vậy.
Khó trách khí trong biệt thự này làm cậu cảm thấy quen thuộc, hóa ra là đã từng gặp qua, chỉ là khí đen ở đây ít hơn nhiều so với lúc ấy thiện nhân bị dính trên người.
Lý Tam Nương cũng nhận ra, cô không khỏi nói: "Là cô ấy?"
Miêu Tiểu Hằng trợn to mắt: "Dì trên tàu cao tốc!"
Nguyễn Tiêu thở dài nói: "Chính là dì ấy. Khi đó tìm thật lâu không tìm được, hiện tại thật ra lại đụng phải."
Như vậy cũng tốt, giải quyết chuyện này cho trọn vẹn xong, cậu cũng không cần mãi nhớ thương vị thiện nhân này.
Sau khi sinh hồn tiến vào căn phòng này, xoay vài vòng, có chút do dự.
Nhưng là nhang phản hồn trước sau có tác dụng, làm y nhanh chóng vọt về hướng thân thể của chính mình——
Gần như là đồng thời, bên ngoài đầu tiên là vang lên tiếng đập cửa dồn dập, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra, có người vội vã vọt vào, giơ tay lên, rải thứ gì đó lên người phụ nữ ôn hòa.
Sự việc phát sinh quá nhanh, Nguyễn Tiêu còn chưa kịp phản ứng gì. Đầu tiên là cậu nghe thấy người phụ nữ kinh ngạc mở miệng: "Bác sĩ Lưu, muộn như vậy sao anh lại đến đây……" Ngay sau đó biểu cảm của người phụ nữ trống rỗng, ngã xuống.
Người đàn ông xông tới thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, để râu ngắn, dùng một lá bùa tràn ngập ánh sáng máu đánh về phía thân thể sinh hồn!
Nguyễn Tiêu vội vàng đánh ra một luồng thần quang, chặn lại lá bùa kia.
Lý Tam Nương thì vội vàng đi xem người phụ nữ, xem qua xong thì hơi yên tâm một chút —— còn may, chỉ là trúng thuốc bột bị hôn mê, không phát sinh chuyện gì liên quan đến tính mạng.
Đông đảo nữ quỷ động tác nhất trí mà vây quanh người phụ nữ, để tránh bà bị sức mạnh bên ngoài thương tổn.
·
Bên kia, sinh hồn đã tiến vào thân thể của mình.
Cậu trai trẻ vốn dĩ khá đắc ý tựa như rối bị đứt dây ngã vào sô pha, ngũ quan trở nên vặn vẹo, mơ hồ, thật giống như có thứ gì trong thân thể y phát sinh, tranh đấu kịch liệt.
Trong tầm mắt của quỷ thần, trong thân thể kia rõ ràng có hai linh hồn đang tranh đoạt, mà một hồn phách trong đó rõ ràng chiếm cứ thượng phong, bản thân thể xác nhanh chóng sinh ra bài xích mạnh mẽ, sau đó, một hồn phách tràn ngập khí đen đã bị ép ra ngoài.
Cùng lúc đó, khuôn mặt người trẻ tuổi cũng trở nên bình tĩnh, an tường.
Nhưng mà, quỷ hồn bị bài trừ ra ngoài cũng không cam tâm, vẻ mặt của nó hung ác nham hiểm mà hung tàn, điên cuồng mà đánh tới thể xác lần nữa. Nhưng quỷ thần Đầu Trâu đứng ở bên cạnh lại không phải ăn chay, cô bắt lấy cương xoa đột nhiên cản lại ác quỷ nọ —— Trong phút chốc, ác quỷ liền phát ra một tiếng quỷ kêu thê lương, quỷ khí cả người đều không tự chủ được sôi trào lên.
Tên đàn ông trung niên được xưng là bác sĩ Lưu bị cản bùa máu, tức khắc nhìn sang Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu đầu mang mặt quỷ, thân mặc quan bào đỏ thẫm quan bào, quanh thân thần quang lập loè.
Đồng tử của bác sĩ Lưu bỗng dưng co rút lại: "Ngươi là người nào?" Tuy rằng hỏi như vậy, động tác trên tay gã cũng không chậm, rất nhanh bắt lấy một cái đầu lâu, ném về phía Nguyễn Tiêu.
Một luồng khí đen từ miệng đầu lâu phun trào ra, xông thẳng vào mặt Nguyễn Tiêu.
Vuốt quỷ của Nguyễn Tiêu trảo một cái, khí đen đó đã bị trảo thành dập nát.
Tà thuật chính mình lấy làm tự hào dị loại bỏ dễ dàng, bác sĩ Lưu tức muốn hộc máu, lạnh giọng nói: "Ngươi là người nào? Ở đây xen vào việc người khác! Ta chính là đệ tử phái Ngũ Quỷ, ngươi dám cản trở ta, ta……"
Nguyễn Tiêu không muốn nói chuyện lung tung với thứ bại hoại này, vuốt quỷ lại vung lên. Lúc này chính là trải về bộ xương khô vừa nhìn là thấy rất tà kia.
Hết chương 53.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 54: Lưu Thụ Căn
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
"Rối!"
Bộ xương khô cũng bị trảo nát.
Bác sĩ Lưu lửa giận nóng ruột, rải về hướng Nguyễn Tiêu một lượng lớn thuốc bột, người gã liên tục lui về phía sau.
Nguyễn Tiêu từ thuốc bột nhận thấy được một ít mùi máu chó đen, chu sa vân vân để đuổi quỷ trừ tà, nhưng cậu vừa không là quỷ cũng không phải tà, thứ này hoàn toàn vô dụng đối với cậu, chỉ là hơi thúi mà thôi —— cậu mãnh liệt nhảy bật lên tránh thoát đi —— không muốn đụng trúng mấy thứ thối hoắc.
Bác sĩ Lưu móc ra một lá cờ đen nhỏ, chĩa vào Nguyễn Tiêu lắc lắc lên.
Nguyễn Tiêu biết cái này, cũng là một loại pháp khí chiêu quỷ, hơn nữa tà khí rất nặng, chỉ là vẫn chả có tác dụng gì với cậu cả. Cho nên, cậu dùng vuốt quỷ lại lần nữa trảo một cái——
"Rắc."
Lại lần nữa bị trảo vỡ vụn.
Tổn thất liên tiếp làm bác sĩ Lưu gần như bạo nộ, nhưng ngoài bạo nộ ra càng nhiều lại là tâm hoảng ý loạn, quay đầu liền muốn chạy ra ngoài! Sao Nguyễn Tiêu thật sự để gã chạy được? Tay cậu run lên, vung xiềng xích, trực tiếp quấn vào người bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu một trận, kế tiếp thân thể nhẹ hẫng, liền không thể động đậy mà ngã xuống. Cùng thời khắc đó, gã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng trầm vang, không khỏi quay đầu nhìn lại ——
Chỉ một thoáng, mặt gã đầy kinh hãi!
Phía sau gã, một người đàn ông râu ngắn giống gã như đúc ầm ầm ngã xuống đất!
Bác sĩ Lưu đột nhiên cúi đầu, xiềng xích chặt chẽ bó trụ lấy gã, lúc này gã mới hiểu được, hóa ra xiềng xích này là trực tiếp khóa lại linh hồn gã, lôi gã ra khỏi thân thể!
·
Bên kia, Đàm Tố dùng cương xoa ngăn cản ác quỷ, sau khi Lý Tam Nương xem qua người phụ nữ không sao cũng lập tức qua đi giúp cô.
Ác quỷ kia trên người đầy khí đen, ác ý cực kỳ dày đặc, vô cùng hung hãn, nhưng mà Lý Tam Nương đối phó ác quỷ cũng có một bộ, cô mắt thấy Đàm Tố ở phía trước ngăn lại ác quỷ, chính mình liền từ phía sau ném móc sắt về phía trước một cú!
Trong phút chốc, móc sắt câu lên hồn ác.
Ác quỷ kịch liệt run rẩy lên, hắn giương nanh múa vuốt không ngừng giãy giụa giữa cương xoa và móc sắt, lại chỉ có thể ngửa đầu phát ra từng trận tru tréo thê thảm, khí đen tỏa ra ngoài phần phật, không dùng được bất luận bản lĩnh nào khác nữa.
—— Từ khi tiến vào phòng đến bắt lấy một người một quỷ, ba người Nguyễn Tiêu tổng cộng cũng dùng chưa đến hai phút.
Thẳng đến giờ phút này, bác sĩ Lưu mới rốt cuộc nhìn quanh bốn phía.
Ánh mắt gã chậm rãi dừng trên người ác quỷ, cùng với hai bóng quỷ cao lớn đang khống chế ác quỷ…… Đầu Trâu, Mặt Ngựa, đây vậy mà là Đầu Trâu Mặt Ngựa!
Bác sĩ Lưu cũng nhịn không được run lên, khi gã lại nhìn về phía Nguyễn Tiệm mặc quan phục đỏ thẫm, cổ họng lăn lộn, gần như khó có thể ngăn chặn nội tâm đầy sợ hãi.
"Ngươi là… ngươi là người nào?" Gã khàn cả giọng mà hô, "Ngươi rốt cuộc là ai!"
Nguyễn Tiêu đứng phía trước gã, từ trên cao nhìn xuống gã: "Tội nhân họ Lưu, hiệp trợ ác quỷ cướp lấy cơ thể người sống, lợi dụng lòng tốt của thiện nhân, dẫn tới mẫu tử tương tàn, cũng mài mòn công đức của thiện nhân, ngươi có biết tội hay không?" Tiếng nói cậu lạnh nhạt lại uy nghiêm, từng tiếng chấn vào tai bác sĩ Lưu, "Ngươi sinh ra đủ loại ác niệm như thế nào, làm như thế nào, ngọn nguồn, tốc tốc báo cho bản quan!"
Bác sĩ Lưu cũng rốt cuộc phản ứng lại đây, gã run rẩy giọng nói nói: "Ngươi là, ngươi là…… Thành Hoàng gia?"
Nguyễn Tiêu không để ý tới nghi vấn của gã, mà tiếng nói đột nhiên nổ vang, lạnh giọng nói: "Khai mau!"
Theo này một tiếng gầm chấn động, bác sĩ Lưu gần như xụi lơ trên mặt đất.
Trước mặt thần linh, gã không có bất luận sức mạnh nào để đánh trả……
"Nếu dám nói dối, tội thêm một bậc!"
"Ta… ta khai……"
·
Bác sĩ Lưu tên nguyên là Lưu Thụ Căn, là xuất thân nhà nông rất bình thường. Chỗ bọn gã rất nghèo, đàn ông cưới không được vợ, lại không dám làm hoạt động mua vợ gì, thông thường đều là một nhà sinh mấy đứa, sau đó cùng người nhà khác tôi cưới em gái anh anh cưới em gái tôi, cưới qua cưới lại.
Nhà Lưu Thụ Căn xem như gia cảnh tốt hơn một chút, cũng đưa Lưu Thụ Căn đi học, vẫn luôn học đến cấp ba, chỉ là thành tích học tập của gã thật sự không được, dù không thi đại học. Nhưng dẫu vậy như vậy, gã cũng là "cao tài sinh" ở địa phương, có rất nhiều cô gái đều bằng lòng gả cho gã. Có đi điều Lưu Thụ Căn tự nhận là đã thấy việc đời, gặp qua những bạn nữ cùng lớp, sao có thể coi trọng mấy cô gái ở quê nhà? Gã vẫn luôn muốn đi ra ngoài kiếm đồng tiền lớn, sau đó có khả năng cũng là vận khí tốt, gã học theo người ta đào mộ trong núi tìm bảo bối, thật đúng là bị gã tìm được một quyển sách cũ nát, bên trong ghi lại một pháp thuật của môn phái tên là "phái Ngũ Quỷ".
Sau khi có được quyển sách cũ nát, Lưu Thụ Căn như đạt được chí bảo, hơn nữa gã vẫn có lực đọc sách lý giải, liền ở trong nhà đau khổ nghiên cứu một thời gian, thật đúng là học được một ít môn đạo.
Lưu Thụ Căn tự cho là bản lĩnh cao cường, liền đi ra ngoài lang bạt, nhưng chút bản lĩnh cỏn con này của gã thì tính cái gì, bên ngoài có thuật sĩ Huyền môn mạnh hơn gã nhiều. Gã có thể lừa gạt một ít người nhà nghèo, kiếm được chút tiền ấy còn không đủ tiêu dùng, vậy nên gã quyết tâm, quyết định nghiêm túc "nghiên cứu". Kế tiếp, gã bắt đầu học thuật pháp càng "cao thâm" hơn.
Phái Ngũ Quỷ kỳ thật là một tà phái đã từng diễu võ dương oai ở địa phương, tai họa rất nhiều người, sau khi bị người trong Huyền môn đứng đắn biết thì phái cao thủ lại đây tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn sót lại số ít người ở bên ngoài kéo dài hơi tàn. Đại khái là có một thời điểm người của phái Ngũ Quỷ sắp gặp đại nạn, lưu lạc đến này thâm sơn cùng cốc, làm hậu sự cho chính mình làm, để lại pháp thuật trong môn phái.
Pháp thuật tà phái đương nhiên là càng tà uy lực càng lớn, Lưu Thụ Căn ngay từ đầu lá gan không lớn, không dám động thủ quá tàn nhẫn, sau lại ác từ trong lòng dâng lên, vì kiếm tiền cũng không cố kỵ nữa.
Lưu Thụ Căn vì tu luyện tà pháp, bắt đầu tai họa người thân bên cạnh, chờ tai họa xong rồi tà pháp còn chưa đủ mạnh, liền dứt khoát tai họa người địa phương, rút hồn luyện phách không chỗ nào không làm, cũng làm tà pháp của gã từ đây có tiến bộ nhảy vọt, còn căn cứ theo tà pháp luyện chế mấy thứ pháp khí tà ác, lợi hại nhất trong đó chính là đầu lâu và lá cờ đen.
—— Nói đến cùng, Lưu Thụ Căn chính là một dã thuật sĩ*, nếu thật sự là người trong Huyền môn, kiểu gì cũng có thể nhận ra thần quang trên người Nguyễn Tiêu. Tiếc là gã không phải, cho nên thẳng đến khi gã thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa mới suy đoán ra Nguyễn Tiêu không phải quỷ hồn bình thường.
(*thuật sĩ lang thang, thôn dã, không có chính thống)
Lại nói về Lưu Thụ Căn, gã tự giác bản lĩnh có rồi lại đi lang bạt, lúc này cũng đích xác xông ra chút thanh danh với một số ít phú thương. Nghiệp vụ chủ yếu của gã là giúp đỡ bọn họ diệt trừ dị kỷ*, làm hại rất nhiều người chết tan nhà nát cửa, bởi vậy bị đạo sĩ Huyền môn theo dõi. Lưu Thụ Căn dựa vào hai loại pháp khí này đào tẩu, nhưng cũng không dám gióng trống khua chiêng xuất hiện nữa, chỉ dám ngầm đi tìm nhà giàu.
(*giết những người không có chung tư tưởng, khác với mình)
Đồng thời Lưu Thụ Căn cũng học được khôn khéo, hiểu được dùng thân phận khác nhau che giấu chính mình.
Chẳng hạn như lúc này, thân phận của gã chính là bác sĩ Lưu. Sở dĩ sẽ tới nhà này thật ra cũng là có người thỉnh gã, hơn nữa còn giúp gã trà trộn tiến vào. Người kia mục đích chính là để Lưu Thụ Căn thi pháp, làm một hồn phách khác chiếm cứ cơ thể con trai độc nhất của vợ chủ gia đình này, hơn nữa hưởng thụ tài phú của nhà này.
Nguyễn Tiêu mắt lạnh hỏi: "Con ác quỷ này?"
Lưu Thụ Căn xấu hổ cười.
Nguyễn Tiêu nhíu mày lại: "Nói!"
Lưu Thụ Căn rất kính sợ thần linh, môi ngập ngừng, vẫn là nói ra.
"Cái này là Lưu Cát, cháu trai tôi, năm đó tôi vì tu luyện tà pháp, chặt đứt gốc rễ, nhưng nhà họ Lưu chúng tôi không thể tuyệt tự, cho nên tôi liền giữ nó lại, muốn nó nối dõi Lưu gia…."
Cũng là vì như vậy, Lưu Thụ Căn đối với huyết mạch duy nhất này khá tốt, cũng dạy hắn một chút thuật pháp sương sương, kết quả Lưu Cát là kẻ to gan lớn mật, dám làm không ít chuyện xấu bên ngoài, kết quả cũng gặp phải người trong Huyền môn, bị đánh thành trọng thương, trở về thì cũng chết. Lưu Thụ Căn giữ lại hồn cấp của hắn, chuẩn bị nghĩ cách cho hắn sống lại.
Lúc này Lưu Cát đi theo Lưu Thụ Căn lại đây làm việc, thấy gia cảnh nhà này liền động tâm tư, nài nỉ Lưu Thụ Căn sửa lại chủ ý. Bọn chúng muốn trộm long tráo phụng, liền gạt cố chủ, để Lưu Cát chiếm xác.
Hết chương 54.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro