Chương 15+16
Chương 15: Bị bắt tại trận
Edit: KaoruRits - Beta: Lạc Hiên. HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Đàm Tố trông như đau đến cực điểm, cuộn tròn cong lưng, ngồi xổm xuống mặt đất, cả lời nói cũng nói không nên lời.
Nguyễn Tiêu hoảng sợ, cất bước liền chạy đến sau quầy, các nhân viên khác trong cửa hàng cũng sôi nổi vọt lại đây, ba chân bốn cẳng đi đỡ cô.
"Không thể đỡ, chị Đàm đứng không nổi! Ai mạnh nhất? Tới cõng chị Đàm đi bệnh viện!"
"Không được, dáng vẻ này không thể cõng được, phải bế lên."
"Để tôi! Có người nào kêu xe cứu thương không?"
"Không cần chờ xe cứu thương, trực tiếp lái xe chị Đàm đi, tôi có chìa khóa đây."
"Đi, để lại vài người trông cửa hàng, những người khác cùng đi bệnh viện!"
Nguyễn Tiêu cũng rất lo lắng cho Đàm Tố, đi theo các nhân viên cửa hàng cùng nhau lên xe.
Đến cổng lớn bệnh viện, cậu cùng mấy nhân viên chạy như bay đến phòng cấp cứu, các bác sĩ nhanh chóng đẩy giường cấp cứu ra. Nhân viên cửa hàng bế Đàm Tố đặt cô lên giường cấp cứu, cùng bác sĩ đẩy cô vào.
Sau một loạt kiểm tra cơ bản, bác sĩ hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân? Người nhà bệnh nhân có ở đây không?"
Các nhân viên cửa hàng hai mặt nhìn nhau:
"Chị ấy là chủ của chúng tôi."
"Mới xảy ra chuyện chúng tôi liền đưa người đến đây."
Bác sĩ nhăn mày lại: "Các cô cậu có ai quen biết người nhà bệnh nhân xin mau chóng liên hệ, người bệnh mang thai hai tháng, cảm xúc dao động quá lớn, đã có dấu hiệu sinh non."
Các nhân viên cửa hàng vội vàng hỏi thăm tìm hiểu với nhau, sau một trận binh hoang mã loạn mới phát giác, bọn họ căn bản không có phương thức liên hệ với người nhà Đàm Tố, nghĩ lại trước kia, cũng chưa thấy qua có người thân nào đến tìm cô cả.
Nhìn thấy loại tình cảnh này, mày bác sĩ càng nhíu chặt lại.
Lúc này, một hộ sĩ chạy chậm ra, vội vã nói: "Bác sĩ Vương, bệnh nhân tỉnh rồi."
Bác sĩ Vương nhẹ nhàng thở ra, lập tức đi vào phòng bệnh.
Nhóm nhân viên cửa hàng cũng vội vàng qua theo.
Trong phòng bệnh không thể ồn ào, cũng may phòng rất lớn, nhiều người cũng không sợ quá chen chúc.
Các nhân viên cửa hàng vẫn sợ làm Đàm Tố không thoải mái, phần lớn đều đứng sang bên, chỉ có hai người quen thuộc nhất với Đàm Tố đi đến trước giường, giúp đỡ hộ sĩ nâng Đàm Tố dậy, kéo chăn lót gối đầu.
Đàm Tố mang vẻ mặt tái nhợt: "Thật xin lỗi, làm các em nhọc lòng rồi."
Mấy nhân viên cửa hàng đều vội vàng lắc đầu, quan hệ tốt nhất với Đàm Tố là một cô thợ làm bánh, cô nắm lấy tay Đàm Tố nói: "Chị Đàm, chị đừng nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều đi chị."
Nguyễn Tiêu là mới tới, lúc này không nói xen vào được, cũng chỉ yên lặng đứng ven tường chú ý.
Bác sĩ Vương trước đem tình huống trước mắt của Đàm Tố nói với cô, lại nói: "Chúng tôi đã làm trị liệu cơ bản cho cô, nhưng hiệu quả thế nào còn không thể xác định, nếu cô đã tỉnh, chúng tôi yêu cầu tiến thêm một bước kiểm tra, và……"
Đàm Tố đỏ hốc mắt lên, vừa nghe vừa không tự giác mà dùng tay vuốt ve bụng mình. Nhưng mà không đợi bác sĩ Vương nói xong, bụng cô đột nhiên lại đau đớn quặn thắt, hình như cô cũng cảm giác được cái gì đó, sắc mặt thay đổi, tay nắm chặt cánh tay bác sĩ Vương, nói năng lộn xộn: "Giữ… giữ… giữ lại! Bác sĩ anh giúp tôi, giúp tôi giữ được nó với!"
Bác sĩ Vương vội vàng kiểm tra cho cô, sau đó, vẻ mặt của ông trở nên trầm trọng lên.
"Thật đáng tiếc, triệu chứng sinh non đến khó tránh khỏi tốc độ sinh non quá nhanh, thai nhi đã…… Không còn kịp rồi."
Giờ khắc này, trong mắt Đàm Tố toát ra đau khổ mãnh liệt, thậm chí là tuyệt vọng.
Trong lòng Nguyễn Tiêu cũng có chút khó chịu. Đầu tiên là phát hiện bị tra nam lừa gạt cảm tình, sau đó con mình bỗng nhiên không còn, dẫu tính cách chị Đàm có kiên cường đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi không chịu nổi.
Phụ nữ mang thai, nếu đầy ba tháng sẽ có linh hồn tới đầu thai, theo cơ thể mẹ dựng dục trưởng thành. Đáng tiếc Đàm Tố mang thai mới hai tháng, sảy mất cũng chỉ là máu thịt mà thôi, cho dù Nguyễn Tiêu liều mạng trừ điểm này trừ điểm kia mạnh mẽ giữ lại thai nhi khi nó chưa hoàn toàn rời cơ thể mẹ cũng không được —— thai nhi không có linh hồn chính là một khối thịt, căn bản không hiểu được phối hợp, cũng không có dục vọng cầu sinh.
Bởi vì giúp không được gì, Nguyễn Tiêu cũng không dám lại nhìn sang bên kia, từ đáy lòng cậu sinh ra một cảm giác áy náy bất lực.
Bên kia, đại khái là do không còn con nữa, quá đau lòng làm cả người Đàm Tố đều có chút si ngốc, sắc mặt vẫn là đau đến trắng bệch nhưng cô cứ như không cảm giác được vậy, cũng không nhúc nhích.
Bác sĩ Vương cùng thợ làm bánh nói nói mấy câu, thợ làm bánh đưa mắt ra hiệu với những người khác, bảo cho bọn họ đi trước.
Các nhân viên cửa hàng không có biện pháp nào, cũng đành phải rời đi.
Nguyễn Tiêu cùng các nhân viên cửa hàng đi ra ngoài, khi tới cửa, bước chân cậu dừng lại một chút, vẫn là quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định mà trừ tín ngưỡng, tăng mạnh sức mạnh của Mắt Âm Dương, nhìn về phía bụng Đàm Tố —— đích xác không có anh linh xuất hiện, ngược lại làm cậu chú ý đến việc người trong phòng ít đi, rất nhiều quỷ hồn mới cũ vọt vào, âm khí càng ngày càng nặng.
Bây giờ cảm xúc của Đàm Tố biến hóa rất lớn, tinh thần cũng đã bị đả kích mãnh liệt, quỷ nhiều, đối với cô thật sự là không tốt.
Theo mọi người ra ngoài một đoạn đường rồi, Nguyễn Tiêu lặng lẽ tách khỏi các nhân viên cửa hàng khác, ở bệnh viện tìm một góc yên lặng. Cậu nhìn trái nhìn phải, an tĩnh ít người, bèn nằm thẳng xuống luôn, khiến quỷ hồn của mình thoát ly khỏi thân thể.
Quỷ hồn Nguyễn Tiêu ôm Ấn Thành Hoàng bay nhanh tới phòng bệnh Đàm Tố, đuổi đi toàn bộ lũ quỷ trong phòng bệnh. Nhưng chỉ vậy còn chưa được, cậu nghĩ nghĩ, lại đóng lên người Đàm Tố một con dấu có thể bảo vệ được cô mấy ngày, tránh cho khi cậu đi rồi quỷ lại đến, làm suy yếu sức sống của cô. Làm xong hết thảy, để tránh xảy ra vấn đề gì, cậu bèn lập tức chạy về thân thể của mình.
Nhưng mà Nguyễn Tiêu không nghĩ tới chính là, động tác của cậu đã nhanh vậy rồi, chỗ nằm xác lại hẻo lánh như vậy, thế mà còn có thể bị người ta phát hiện.
·
Thanh niên thân hình đĩnh bạt cầm điện thoại di động đi ra khỏi tòa nhà chữa bệnh, trước đó mới vừa có một ít bệnh nhân cấp cứu được đưa tới, ồn ào nhốn nháo, bước chân anh khựng lại, xoay người đi đến tòa nhà cũ.
Mỗi một bệnh viện luôn có mấy tòa nhà cũ xưa niên đại xa xăm, không thang máy, nếu muốn đi lên chỉ có thể leo từng tầng một. Mỗi một tầng lầu, chỗ ngoặt từ trước đến nay đều tương đối an tĩnh, thanh niên đi vào lầu một, đứng yên tại chỗ ngoặt này, chuẩn bị gọi đến một số điện thoại dặn dò một vài việc. Trong lúc lơ đãng, một mảnh góc áo tiến vào mi mắt, anh không khỏi đi vào trong thêm vài bước.
Dưới thang lầu nơi góc chết đen như mực kia, có một người trẻ tuổi mặc trang phục phục vụ nằm lẳng lặng ở đó, sắc mặt cậu ta trắng bệch, ngực cũng không có phập phồng, thân thể bị bóng tối bao phủ, nhìn có chút khiếp người.
Thanh niên sửng sốt, bước qua đó, anh cong lưng, ngón tay sờ thử dưới mũi người trẻ tuổi —— không còn thở nữa?
Anh không nghĩ tới sẽ gặp được loại chuyện này, nhíu nhíu mày, ngược lại gọi đến một dãy số khác, trầm giọng phân phó: "Ở tòa nhà số 7 phát hiện một thi thể, kêu mấy người Cảnh Vĩ lại đây báo cảnh sát. Đúng, tôi không tiện."
Năm phút sau, mấy người đàn ông mặc vest mang giày da thở hồng hộc chạy tới.
Người đằng trước mang mắt kính, dáng vẻ thật nhã nhặn, y nhìn vào góc kia, nhanh chóng nói: "Chủ tịch, bây giờ tôi lập tức liên hệ với cục trưởng Lý."
Thanh niên khẽ gật đầu.
Người đàn ông mắt kính lập tức lấy điện thoại ra bấm số điện thoại, khi vừa muốn gọi, cái góc kia đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ mỏng manh lại rất rõ ràng, làm ngón tay y dừng lại.
Tầm mắt mọi người đều quét về hướng "thi thể".
·
Nguyễn Tiêu vừa chạy nước rút đến tòa nhà số 7 liền thấy có vài người vây quanh thi thể cậu, một người trong đó còn mở miệng nói muốn liên hệ cục trưởng…… Liên hệ cục trưởng gì? Cục trưởng cục Cảnh Sát hả!
Cậu sợ tới mức suýt chút nữa tán hồn luôn, vô cùng lo lắng mà vọt vào thân thể, nhanh chóng phát ra âm thanh.
Có một người đàn ông rất nhanh đi sang đây hỏi: "Vị tiên sinh này, cậu không sao chứ?"
Nguyễn Tiêu phát huy kỹ thuật diễn tốt nhất đời mình, mí mắt rung động mở mắt ra, làm ra một bộ kinh ngạc như mình vừa mới tỉnh lại, không nghĩ tới sẽ thấy nhiều người xa lạ như vậy.
Ngay sau đó, cậu lại như là suy nghĩ cẩn thận, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, tràn đầy xin lỗi mà nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi dọa đến các anh hở? Tôi không sao, chỉ là thân thể có hơi khó chịu, ở chỗ này ngủ một lát thôi. Đều là bệnh cũ……"
Mấy anh giai quả thực không tin nổi, nhà ai mà ngủ đến hô hấp cũng ngủ mất tiêu luôn? Nói dối cũng tìm cái cớ tốt một chút coi!
Lúc này, một giọng nói hơi thấp mà lãnh đạm vang lên: "Đi thôi."
Người đàn ông nhã nhặn đi cùng thì đẩy đẩy mắt kính, lộ ra một nụ cười mỉm: "Không sao thì tốt rồi, chúng tôi đi đây. Nhưng nếu thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái thì vẫn nên mau chóng đi làm kiểm tra thì hơn."
Nguyễn Tiêu có thể nói cái gì bây giờ? Tự mình để lại thi thể, gây hiểu lầm cũng phải căng đến cùng thôi.
Cậu cũng chỉ mặt mày lộ vẻ cảm kích mà nói: "Tôi sẽ, cảm ơn các anh nha, lần này thật là ngại quá."
Mấy anh giai mặc vest này đại khái cũng không muốn xen vào việc người khác, không nói thêm nữa, đều đi về hướng thanh niên cách đó không xa.
Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, mới có tâm tình ngó sang đó một cái.
Ý, đây không phải là soái ca cấm dục buổi tối hôm đó gặp được hay sao?
…… Thật là quá xấu hổ.
May mắn là soái ca hông biết gì hết.
·
Trở lại tiệm cà phê, Nguyễn Tiêu nhìn thời gian một chút, chỉ còn không đến nửa tiếng nữa là phải đi học, cậu chào hỏi với một cô bé canh sau quầy một cái, nói mình phải đi học.
Cô bé kết toán lương hôm nay cho cậu.
Nguyễn Tiêu nói tiếng cám ơn, vội vàng mà chạy ra bên ngoài.
Về đến ký túc xá, Nguyễn Tiêu rửa mặt, đổi một bộ quần áo khác, khôi phục vẻ thoải mái tươi tắn.
Bác Dương từ trên giường nhô đầu ra nói: "Hôm nay trở về hơi muộn nha?"
Nguyễn Tiêu mặt không đổi sắc: "Nhìn lầm thời gian."
Thôi Nghĩa Xương từ trong WC ra, cười nói: "Vậy lần sau mày cần phải chú ý, tiết này của ông già Từ đó, mỗi tiết là ổng điểm danh hết, tuổi thì lớn mà lỗ tai một chút cũng không điếc, đừng hòng người khác hô 'có' giùm nha."
Nhan Duệ cũng thu dọn đồ xong, trêu chọc một câu "Có bản lĩnh giáp mặt kêu ổng là ông già đi".
Thôi Nghĩa Xương liền hô "Không dám".
Mấy người trẻ tuổi cầm sách vở, cùng nhau nói nói cười cười mà đến đi khu dạy học.
Buổi chiều sau khi hết tiết, Nguyễn Tiêu bắt đầu làm công buổi tối.
Địa điểm làm thêm là một câu lạc bộ riêng cao cấp ở đường Hoa Dung, mỗi tối 6 giờ đến 10 giờ phụ trách trông giữ bãi đỗ xe dưới mặt đất, chờ đến người trực ca đêm đến đây đổi ca.
Nguyễn Tiêu thông báo với giám đốc xong, nhanh chóng đi đến phòng nghỉ đổi quần áo lao động, chạy đến bãi đỗ xe.
Công việc trông xe không có kỹ thuật hàm lượng gì, nhưng khá buồn tẻ, cậu cần phải ngồi ở phòng nhỏ phía trước bãi xe, nhìn chằm chằm không chớp mắt, chú ý xe cộ an toàn.
Không bao lâu, trên đường truyền đến xe tiếng gầm rú, Nguyễn Tiêu lập tức đứng lên.
Cửa vào gara có một chiếc siêu xe màu xanh lam tiến vào, cửa sổ xe là mở ra, có một đàn em ở bãi xe đang điều khiển ngồi đó. Hai người chào hỏi, đàn em bãi đậu xe dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Tiêu, thuận lợi ngừng xe ở chỗ đậu thích hợp.
Đàn em bãi xe xuống xe, cười hỏi: "Cậu là mới tới hả?"
Nguyễn Tiêu cũng đáp lại nụ cười tươi: "Hôm nay là đi làm lần thứ hai."
Đàn em bãi đậu xe gãi gãi đầu: "Hôm qua tôi nghỉ phép, khó trách lần đầu thấy cậu. Cậu tên gì?"
Nguyễn Tiêu: "Tôi tên Nguyễn Tiêu, cậu xưng hô thế nào?"
Đàn em bãi xe: "Cái kia…… Tôi tên Tôn Tử*, cậu trực tiếp kêu Tiểu Tôn Tôn Đại Tôn ca cái gì cũng được, miễn là đừng gọi tôi Tôn Tử là được."
(*cháu nội trai)
Người anh em này còn rất oán niệm cái tên của mình nha! Nguyễn Tiêu âm thầm nghĩ nghĩ—— cũng phải, ai kêu tên cậu ta đều là chiếm tiện nghi, cũng không phải là không thể kêu đầy đủ sao? Cũng không biết ai đặt tên này cho cậu ta nữa, cũng quá không hữu hảo với cậu ấy.
Nguyễn Tiêu sảng khoái đổi xưng hô: "Tôn ca, sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nha."
Tôn Tử cũng sảng khoái, rất cao hứng mà nói: "Ô kê."
Hai người tám hai câu để quen thuộc một chút, Tôn Tử đã chạy nhanh đi rồi. Nhân viên phục vụ như cậu ta, tùy thời đều chờ điện thoại nhận mệnh lệnh trực tiếp, nếu khách hàng bên kia đột nhiên muốn cậu ta làm cái gì mà cậu ta lại trì hoãn, vậy sẽ bị trừ tiền lương.
Nguyễn Tiêu nhìn theo Tôn Tử, tầm mắt dừng ở phía sau lưng Tôn Tử…… Hoặc là nói, dừng trên người nam quỷ đang mơ màng hồ đồ đi theo sau lưng Tôn Tử. Nam quỷ này không phải lệ quỷ, cũng không biết có quan hệ gì với Tôn Tử nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói: Ờmmmm…… Mọi người với lần đầu tiên công thụ gặp mặt có vừa lòng không nè?
Hết chương 15.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 16: Quỷ gay
Edit: KaoruRits - Beta: Lạc Hiên. HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Đêm đó sau khi tắt đèn, quỷ hồn Nguyễn Tiêu từ thi thể ngồi dậy.
"Tam Nương, đêm nay chị cùng em đi ra ngoài một chuyến đi."
Lý Tam Nương đang ở nỗ lực đọc sách —— là quyển《 3000 câu hỏi thường thức dành cho học sinh tiểu học 》mấy hôm trước Nguyễn Tiêu làm công xong mua về cho cô, cô muốn hiểu biết thường thức xã hội hiện đại này, thuận tiện biết thêm càng nhiều chữ.
Nghe được Nguyễn Tiêu nói, Lý Tam Nương vội vàng buông sách, đáp: "Dạ, Thành Hoàng gia."
Mạnh Vũ và Miêu Tiểu Hằng cũng đều quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Các em cũng muốn đi cùng à?" Thấy hai người gật đầu, cậu quyết đoán cự tuyệt, "Hai em gà yếu xìu không được, không có năng lực tự bảo vệ mình. Anh đi làm gặp một đồng nghiệp bị quỷ đi theo, có khả năng đánh nhau đó, Tam Nương có thể hỗ trợ."
Mạnh Vũ sắc mặt hậm hực, nhưng cũng không quá thất vọng. Dù sao cô cũng là vì bảo vệ Nhan Duệ mới tới, vừa rồi chỉ là nhất thời tò mò thôi, hiện tại Nhan Duệ tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm, dù Nguyễn Tiêu thật sự để cô đi theo đi, cô cũng sẽ không đi.
Miêu Tiểu Hằng chính là thật thất vọng rồi —— tiểu quỷ cũng là trẻ con mà.
Bé hít hít mũi nói: "Thật không thể đi hở anh? Em cũng muốn giúp ca ca, muốn học đánh nhau!"
Nguyễn Tiêu thở dài nho nhỏ, qua sờ sờ đầu của bé: "Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của em là chăm chỉ học tập, chờ em học xong mấy thứ nên học rồi, lại dạy em đánh nhau. Bây giờ không phải không mang em theo, mà là còn chưa tới thời điểm, em là tay mới của Nguyễn ca mà, anh tạm thời không rảnh lo cho em."
Miêu Tiểu Hằng rốt cuộc vẫn là đứa bé ngoan, rất ỷ lại Tiểu Thành Hoàng đã nhận nuôi mình, liền nghe lời gật gật đầu, nói: "Dạ, ca ca, em sẽ chăm chỉ học tập với chị Mạnh Vũ."
Nguyễn Tiêu cười cười, quay đầu nhìn Mạnh Vũ nói: "Học muội*, chuyện trong ký túc xá đều giao cho em. Cả giáo dục Tiểu Hằng luôn đấy."
(*thật ra lỡ để học trưởng rồi mình để học muội học đệ luôn, ra tiếng việt nó cũng kì kì, ê đàn em)
Mạnh Vũ vội không ngừng mà đáp ứng.
·
Nơi Nguyễn Tiêu mang Lý Tam Nương đi đúng là câu lạc bộ cao cấp kia, Tôn Tử là nhân viên bãi đậu xe, mặc kệ có khách hay không đều phải đứng trông phía trước câu lạc bộ, hơn nữa hôm nay cậu ta trực đêm, phải tới sáng mới có thể về nhà.
Nhưng khi hai quỷ đi vào nơi này, Nguyễn Tiêu lại không nhìn thấy Tôn Tử, cậu nghĩ nghĩ, trực tiếp xuyên qua cửa lớn, tiến vào trong một căn nhà nhỏ bên cạnh. Nhà nhỏ này chia làm hai tầng, bên ngoài thông thường dùng để cho mấy đàn em hay nhân viên bãi đậu xe thay quần áo, nhưng bên trong còn có một phòng nhỏ ngăn cách, bên trong có một chiếc giường, chính là nơi để bọn họ có thể tìm cơ hội nghỉ ngơi.
Quả nhiên, Tôn Tử đang ngủ ngon lành trên cái giường nhỏ này.
Khách của cậu ta dự định muốn high đến sáng, cho nên cậu ta nhân cơ hội ngủ một lát, dưỡng dưỡng tinh thần, để tránh lúc khách bảo cậu ta lái xe lại xảy ra sự cố.
Con quỷ nam kia cũng ở đây, ý thức của hắn vẫn mang bộ dáng không quá tỉnh táo, đang đứng ở mép giường, si ngốc mà nhìn Tôn Tử.
Nguyễn Tiêu đưa mắt ra hiệu với Lý Tam Nương.
Lý Tam Nương hiểu ý, trên mặt quỷ trắng bệch toét ra một nụ cười âm trầm, tóc dài ướt dầm dề giống một con rắn vụt ra, nháy mắt bọc nam quỷ thành cái bánh chưng, đột nhiên kéo thẳng ra cửa.
—— động tác dứt khoát, không chút nào dây dưa dây cà.
Nguyễn Tiêu nhìn, cong cong khóe miệng.
Khá tốt, Tam Nương càng ngày càng ra sức.
·
Lý Tam Nương kéo nam quỷ đến hẻm nhỏ đen nhánh bên cạnh, Nguyễn Tiêu lấy ra Ấn Thành Hoàng, trừ tín ngưỡng ấn lên trán nam quỷ một chút.
Thần quang thẩm thấu vào đầu nam quỷ, đần độn trong mắt nam quỷ chậm rãi tản ra, ánh mắt dần dần trở nên thanh minh lên. Kế tiếp hắn như là nghĩ tới cái gì đó, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tiêu, chất vấn nói: "Các người là người nào?"
Nguyễn Tiêu chậm rì rì hỏi: "Tôi cũng muốn biết, anh là ai, đi theo Tôn Tử làm cái gì?"
Nghe được cái tên quen thuộc, nam quỷ lập tức trở nên cảnh giác lên.
"Các người biết Tôn Tử à?"
Lý Tam Nương gầm lên một tiếng: "Lớn mật! Thế mà dám bất kính với Thành Hoàng gia!" Tóc cô người nhanh chóng mấp máy trên người nam quỷ, gắt gao mà xoắn lấy cổ hắn, "Thành Hoàng gia, người này không biết điều, để Tam Nương giáo huấn hắn!"
Một lời không hợp là bạo lực liền…… Tác phong hành sự như vậy, thật ra Nguyễn Tiêu cũng rất khoái.
Nam quỷ còn chưa kịp phản ứng lại, cái mùi tanh của nước sông đã sặc đến tận lỗ mũi, cái loại cảm giác cường đại đến khủng bố hít thở không thông này làm hắn sinh ra một loại ảo giác phảng phất như muốn chết thêm lần nữa! Tầm nhìn từng chút trở nên tối dần, vô số sợi tóc đen bao vây tầng tầng, đâm vào tận hồn phách của hắn, hắn đột nhiên hiểu rõ, nếu mình còn không thành thật thì sẽ tán đi mất ——
Tiếng quát mắng sắc nhọn của Lý Tam Nương vang lên.
"Còn không mau nói ra!"
Nam quỷ: "Tôi là bạn trai của Tôn Tử."
Nguyễn Tiêu: "……"
Gì? Bạn trai? Gay?!
Lần đầu tiên nhìn thấy gay sống*, không đúng, gay chết, vẫn là không đúng, một sống một chết……
(*ý ẻm là gay ngoài đời thật, không phải qua phim ảnh hay báo chí…)
Ủa lạc đề.
Khóe miệng Nguyễn Tiêu hơi giật: "Anh vẫn là nói mục đích anh đi theo Tôn Tử đi."
Nếu là quan hệ bạn gay nam nam, chẳng lẽ nam quỷ này là đã chết xong còn nghĩ đến đối tượng, cho nên đi theo theo bản năng? Quỷ chấp niệm sao, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng mà nam quỷ lại đột nhiên táo bạo: "Cậu không phải Thành Hoàng gia sao? Cậu nhìn không ra là có quỷ yếu muốn làm hại cậu ấy sao? Ông đây trước đó chính là bị con quỷ kia đánh thành thiểu năng trí tuệ đó!"
Mày liễu của Lý Tam Nương dựng ngược: "Ngươi còn dám vô lễ như vậy——"
Nguyễn Tiêu nâng tay lên, ngăn lại Lý Tam Nương đang quát lớn, lại cẩn thận hỏi hắn: "Lời này của anh là có ý tứ gì? Bên cạnh Tôn Tử ngoại trừ anh ra, không có quỷ khác tồn tại."
Nam quỷ nhìn Lý Tam Nương mang một thân quỷ khí muốn bùng lên, mới nhớ tới hai người này hắn không thể trêu vào, miễn cưỡng giải thích: "Đó là bởi vì ông đây vẫn luôn đi theo Mọt Sách, con quỷ đó vừa đến gần là ông đây liền phản xạ có điều kiện làm con mẹ nó rồi, bằng không ông đây sẽ không thay đổi thành cái dáng của nợ này."
Nguyễn Tiêu bị phun thô tục đầy mặt, nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà mở miệng: "Anh thật sự là bạn trai của Tôn Tử à?"
Quỷ này cao to, nhưng tạo hình nhìn kiểu gì cũng giống một tên côn đồ —— cái loại tuổi mười bảy mười tám đầu nhuộm vàng khè tán loạn khắp đường phố ấy, không chỉ ngoại hình không khớp, cứ nói tuổi đi, quỷ này đã chết ít nhất mấy năm rồi, Tôn Tử cũng không giống như là cái loại gia súc yêu đương vị thành niên à nha.
Nam quỷ nghẹn họng, nín thở, nghẹn đến mặt xanh lè rồi, rốt cuộc thẹn quá thành giận mà nói: "Tương lai, được rồi chớ?!"
Nguyễn Tiêu: "Hình như không được." cậu thật đồng tình mà nhìn hắn, "Anh đã chết thẳng cẳng."
—— xuyên tim.
Nam quỷ khó chịu mà cào cào đầu tóc hơi dài đến lung tung rối loạn, mới buồn bực mà nói: "Ai bảo ông đây xui xẻo chứ? Vốn dĩ muốn chờ cậu ấy thi đại học xong tỏ tình, kết quả hôm cậu ấy thi đại học thì ông đây bị người ta đụng chết. Thủ bên cậu ấy mấy năm, thấy cậu ấy học hành rất giỏi, không biết tên khốn từ đâu ra đến hại cậu ấy, thật là con mẹ nó gặp quỷ!"
Nguyễn Tiêu nghĩ, còn không phải là "gặp quỷ" thiệt hay sao? Nhân sinh chính là bất ngờ lớn như vậy đó, làm người ta thổn thức —— như tôi nè, về nhà quét cái mộ thôi đã bị Ấn Thành Hoàng ăn vạ luôn, đến nay còn khổ muốn xỉu tăng ca để sống lại đây.
Nam quỷ có khả năng cũng là nghẹn lâu lắm rồi, một bên bực tức một bên xoay quanh, một bên xoay quanh một bên quỷ khí trên người tăng dần đều lên.
Nguyễn Tiêu nghe hắn nói chuyện cũ máu chó kia, thuận tiện tin gia hỏa này có khả năng thật là bị đánh thành thiểu năng trí tuệ —— xem đi, thần trí khôi phục mới một lát thôi, quỷ lực lại tăng lên rất nhanh, logic cũng rất rõ ràng.
·
Nam quỷ tên Trần Kim Long, tên rất thổ*, xuất thân cũng thổ… hào. Lão ba trong nhà lập nghiệp từ mỏ than, vẫn là cái loại nhà giàu mới nổi sau khi bộc phát thì trong nhà nuôi cám bã, bên ngoài vợ bé thành đàn. Mà nhà giàu mới nổi kia tư lúc mới bắt đầu phải nói từ một ngày Trần Kim Long sinh ra kia…… Ngày đó, ba hắn Trần Quốc Phú trúng vé số.
(*ý ở đây là phèn, nhà quê, nhưng tác giả chơi chữ nên mình giữ lại)
Trần Quốc Phú cũng có chút kiến thức, trung vé số sau lập tức tìm quan hệ nhận thầu một cái mỏ than, từ đây đi lên con đường làm giàu. Lúc ấy Trần Quốc Phú cảm thấy con ông ta thật sự là trời sinh tài vận, hô to một tiếng "Kim Long tử nhà tôi", lập tức lấy luôn cái tên ánh vàng lấp lánh, hơn nữa đối với người vợ như cục đất cũng vô cùng coi trọng. Nhưng sau đó Trần Quốc Phú càng ngày càng có tiền, ở bên ngoài bị gái đẹp các nơi làm mê mắt, dần dà đã rất ít về nhà, tiền thì cứ cho, nhưng cái khác thì không có.
Trần Kim Long từ nhỏ liền lớn lên trong vô số oán giận của mẹ, sau đó đương nhiên đến thời kỳ phản nghịch, đương nhiên là lên cấp hai liền cố ý đi làm côn đồ, còn dựa vào người một mình một cõi thân thể bự con lấy xưng hô "Kim Long ca" trong đám côn đồ, đi ra ngoài đều trước hô sau ứng, đặc biệt có mặt mũi.
Tôn Tử thì sao, từ nhỏ đã lạc quan rộng rãi, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, thời đi nhà trẻ đã từng bị Trần Kim Long đại ca nhà trẻ coi là vợ yêu chuyên dụng của nhóc, chơi đóng vai gia đình, nhưng chờ mọi người trưởng đại hơn một chút rồi, hai người không học chung một tiểu học, chậm rãi cũng phai nhạt đi.
Khi đến cấp hai, có một tối Trần Kim Long uống say, trở về vừa lúc thấy Tôn Tử học xong tiết tự học buổi tối đi về nhà. Cái gọi là dưới đèn ngắm mỹ nhân, Tôn Tử dưới ánh đèn đường quả thực như là mạ một tầng ánh sáng, Trần Kim Long bỗng nhất kiến chung tình. Chỉ là gia hỏa Trần Kim Long này ngày thường lăn lộn với người ta ngang ngược thế nào, cũng biết làm gay không phải là chuyện tốt gì, có hơi quéo, ngược lại đem tinh lực dấn thân vào cuộc tranh bá vô hạn của giới lưu manh. Chỉ là vừa rảnh rỗi hắn liền nhịn không được nghĩ đến, nghĩ nghĩ rồi lại xìu.
Một năm hai năm vài năm qua đi, Trần Kim Long thành đại ca đường phố, Tôn Tử cũng sắp tốt nghiệp cấp ba, hắn vẫn là nhịn không được lén lút đi nhìn Tôn Tử, buổi tối theo đuôi Tôn Tử vừa học vừa làm, trốn tránh đưa người về nhà cũng không biết bao nhiêu lần, quên không được quên không được quên ~~ không ~~ được~~, cuối cùng hắn vỗ đùi, quyết định thổ lộ.
Lại sau đó hắn đã bị cuốn vào hai xe va chạm ở đầu đường, ngỏm.
Trần Kim Long cảm thấy chính mình đặc biệt oan uổng, con mẹ nó nếu là dùng binh khí đánh nhau, cầm đao cầm mã tấu thì hắn sợ ai? Cố tình là lái xe đụng, hắn có cơ bắp đầy mình cũng chống không được cái xe! Sau đó "tỉnh" lại, hắn phát hiện chính mình biến thành 'bay bay'. Hắn trở về nhìn ông ba tra, còn đang phong lưu khoái hoạt, nhìn mẹ, vốn dĩ biết tin hắn chết còn rất thương tâm, sau đó phát hiện ba hắn lại có thêm vợ nhỏ, lại làm ầm ĩ với ba tra.
…… Vậy đó, không có chỗ nào cần hắn đánh rắm, vẫn là tìm Mọt Sách đi thôi.
Nói tới đây, vẻ mặt Trần Kim Long khó chịu.
"Lần đó tôi thấy một tên bụng lủng lỗ chỗ nhìn chằm chằm Mọt Sách, muốn dọa mất linh hồn nhỏ bé của cậu ấy, chiếm thân xác cậu ấy, ông đây bèn đi lên đánh nhau với nó. Thằng đó còn rất lợi hại, bị ông đây đánh xong, lần sau quay lại bản lĩnh tăng lên, lần nữa thì lại tăng nữa. Sau rất nhiều, ông đây và hắn đánh đến lưỡng bại câu thương, cũng không biết sao nữa, hắn khôi phục mau hơn ông đây nhiều, đánh đánh riết mà quỷ khí ông đây chảy ra ào ào, đầu óc đã bị đánh ra tật xấu luôn. Sau đó hình như tên kia còn tới nữa, nhưng ông đây dù có thiểu năng trí tuệ, nên đánh nhau thì cũng đánh như thường! Đánh đánh miết thì ông đây cũng càng ngày càng yếu, nếu không phải hôm nay các người——" hắn không quá tình nguyện mà nói, "Cảm ơn nha."
Lịch sử phấn đấu lưu manh đoạn trước thì Nguyễn Tiêu coi như chuyện xưa nghe xong, nhưng khi nói đến có lệ quỷ đến hù dọa Tôn Tử, cậu lại cảm thấy có chút quen tai.
Lại một con quỷ muốn đoạt xá? Có điều cô hồn dã quỷ đều muốn chiếm thân xác của người sống để làm người, lệ quỷ chủ động ra tay cũng là bình thường. Đương nhiên, nếu ai muốn đoạt xá là có thể đoạt được, thế giới không phải lộn xộn đến nơi rồi ư? Cho nên đối với quỷ hồn mà nói, nếu không phải kẻ thù của mình thì đoạt xá không phải là chuyện dễ dàng. Cần phải hù dọa chủ nhân thân xác đến thần chí hoảng hốt, linh hồn rời xác mới có một ít khả năng đắc thủ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Nguyễn Tiêu vẫn là quyết định hỏi một câu: "Vậy con quỷ kia đến gần đây nhất là lúc nào?"
Trần Kim Long đào rỗng đầu óc hồi tưởng lại, không xác định mà nói: "Hình như cũng hơn một tuần không có tới rồi?"
Nguyễn Tiêu vừa nghe, nhăn mày lại.
Dựa theo cách nói của Mạnh Vũ, Nhan Duệ bị lệ quỷ theo dõi không sai biệt lắm là vào lúc ấy.
Liệu có khả năng…… là cùng một con quỷ hay không?
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro