Chương 1:
Úc Thanh ở Mạnh gia không phải là một người được hoan nghênh, không nói quá chính là chịu sự khi dễ của mọi người, rốt cuộc có phu nhân Y Tố phù hộ, chỉ là không được yêu thương, cũng không ai xem hắn là một người thuộc Mạnh gia, cũng có thể nói là một người vô hình không tồn tại.
Cho nên đến thời điểm có một nam nhân tên là Giản Trầm Duẫn đến cửa cầu hôn, quả nhiên bị Mạnh gia cho đi ra ngoài.
Hôn nhân đồng tính mới vừa được hợp pháp hóa không mấy năm nên xã hội vẫn có một số bộ phận người mang thành kiến nặng về vẫn đề này.
Nhưng mặc kệ Úc Thanh có thích nam nhân hay không, cũng đều không thể phản đối, từ khi được sinh ra hắn đã không có mẹ, hắn là do Mạnh Quân Nghị cùng một người phụ nữ không biết tên sinh ra, trừ cái họ được xem là hiếm có xuất hiện trong tên của mình thì người phụ nữ ấy không còn để lại gì cho Úc Thanh.
Cho nên lúc người lớn trong nhà hỏi ý Úc Thanh, hắn thật cẩn thận mà nói: "Ta đều nghe trong nhà an bài."
Nghe cậu nói như thế, Mạnh Quân Nghị mới vừa lòng mỉm cười một chút, Úc Thanh đã như vậy nhiều năm, lần đầu tiên được Mạnh Quân Nghị hài lòng.
Sinh ở Mạnh gia, hắn lại họ Úc, đủ để thấy được hắn không được Mạnh gia thừa nhận.
Nhưng tóm lại là từ Mạnh gia gả đi ra ngoài, trong khoảng thời gian này Mạnh gia trên dưới đều có không khí vui mừng nhộn nhịp, trừ Úc Thanh mỗi ngày đều ngồi ngốc trong chính căn phòng của mình, phảng phất sự vui mừng của hôn sự này không phải vì hắn mà chuẩn bị.
Hiện tại đã cuối tháng, hôn lễ định vào ngày 12 tháng sau, tổng cộng không quá nửa tháng, thời gian rất vội vàng. Muốn nói lên, không chừng Úc Thanh là người sống ở xã hội hiện đại duy nhất không cùng đối phương gặp mặt mà liền tiến đến bước kết hôn.
Ở tới gần hôn lễ chỉ còn lại một ít thời gian, anh trai Mạnh Thừa Lâm gõ vang cửa phòng Úc Thanh: " Thanh à, anh vào được?"
Úc Thanh thả lỏng tay đã bị chính mình nắm chặt lại: "Được, anh vào đi."
Úc Thanh sở dĩ sẽ không cứ vậy mà thuận theo đồng ý cuộc hôn nhân này, một phần là vì chính mình không có quyền lên tiếng, một phần còn quan trọng hơn là bởi vì Mạnh Thừa Lâm. Mạnh Thừa Lâm là con trai của phu nhân, cũng là con trai trưởng nhà này, nhưng từ nhỏ đối Úc Thanh quan tâm chỉ bảo.
"Cuộc hôn nhân này, anh thành thật là muốn xin lỗi em, có thể hiện tại em sẽ thấy ủy khuất, nhưng anh là vì muốn tốt cho em, nhất định sẽ không làm hại em." Mạnh Thừa Lâm có thể cũng biết, Úc Thanh vẫn sẽ như thế thành thật mà tiếp thu cuộc hôn nhân này, có suy nghĩ nhất định là bởi vì chính mình.
Đối mặt với chuyện chính mình phải gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt, Úc Thanh tuy rằng trong lòng không khỏi khổ sở, nhưng vẫn là gật gật đầu: "Được."
Mạnh Thừa Lâm có nguyên nhân khác, hiện tại cũng không tiện nói với Úc Thanh, chỉ có thể nói cho hắn: "Giản Trầm Duẫn là một người không tồi , hắn cũng sẽ đối với em tốt, em yên tâm."
Hai anh em lại hàn huyên chút chuyện khi Mạnh Thừa Lâm đi công tác, có những chuyện phát sinh ở bên ngoài, nhưng thật ra là Úc Thanh đặt ra vấn đề, Mạnh Thừa Lâm trả lời. Mỗi khi ở khoảng thời gian này, trong ánh mắt của Úc Thanh mới có thể lóe lên ánh sáng, chợt lóe chợt lóe đôi mắt mới có sức sống, chờ đến cơm chiều người hầu tới kêu hai người bọn họ, mới từ trong phòng Úc Thanh đi ra.
Lúc ăn cơm, sẽ trình diện người trong nhà một lượt, tuy ở trường hợp này thì có chút đặc biệt. Trừ bỏ phu nhân cùng anh , trong nhà này còn có hai người vợ nhỏ, vợ hai họ Hứa, có một đứa con trai, vợ 3 họ Lâm, có một người con gái. Đó đều là vợ con của Mạnh Quân Nghị, bên ngoài chỉ có Y Tố là người vợ chính thức, nhưng trong lén lúc mọi người đều biết đây là vợ hai và vợ ba.
Rất nhiều người đều lấy điểm này của Mạnh gia khua môi múa mép, nhưng cũng không dám trắng trợn táo bạo tới lấy làm đề tài câu chuyện, rốt cuộc đây là Mạnh gia, ai cũng không thể trêu vào.
"Tiểu Thanh hơn hai ngày nữa là đến hôn sự." Bà ba nhắc tới hôn sự của Úc Thanh trước, nàng được Mạnh Quân Nghị yêu thương nhất, cho nên mặc kệ nói cái gì đều không bị trách mắng:"Thế nhưng còn kết hôn trước so với anh cả."
Lời này nói được chính là cố ý đối phó phu nhân, trong tối ngoài sáng đang nói Mạnh Thừa Lâm l đường đường là con trai trưởng Mạnh gia , thể nhưng lại bị một người không danh không phận như Úc Thanh chèn ép trên đầu.
"Em Lâm, em nói lời này liền không đúng, hôn sự của Tiểu Thanh, vẫn là do Thừa Lâm mai mối, Tiểu Thanh còn phải cảm ơn anh trai nó đấy." Bà hai cũng thêm dầu vào lửa, ai không biết phu nhân cùng Mạnh Thừa Lâm vẫn luôn ủng Úc Thanh, hai người dù sao cũng chỉ là bạn bên gối với ông Mạnh cũng không thể làm gì được con trai trưởng Mạnh gia. Lúc này thì nói, bất quá chính là vì thương Úc Thanh, ngươi từ nhỏ đã tin người, cuối cùng lại đem ngươi gả cho một người đàn ông.
Từ trước đến nay ở bàn ăn không tới phiên Úc Thanh nói chuyện, lúc này đều dùng sức hướng trên người hắn nhóm lửa, hắn nhìn thoáng qua phu nhân như cũ vẫn là bộ dáng điềm đạm, hắn tuy rằng ngày thường không cùng những người này nói chuyện, nhưng cũng không ngốc: "Anh hai vì con suy nghĩ, con biết."
Đến mức này Úc Thanh còn mặc kệ người nói bậy, không chừng Phu nhân sẽ nghĩ hắn đang trách tội anh trai hắn, phu nhân quan tâm hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng không thể không có lương tâm như vậy được.
"Đây, ăn nhiều chút thịt, gầy như vậy, đến lúc đó đi Giản gia, Giản Trầm Duẫn sẽ đau lòng." còn việc các nàng thừa cơ châm ngòi nổ, Mạnh Thừa Lâm đương nhiên là sẽ không tha ở trong mắt, còn gắp đồ ăn cho Úc Thanh .
"Cảm ơn anh ." Chỉ có thể ở lúc chỉ có hai người, Úc Thanh mới có thể kêu 1 chữ anh, trước mặt mọi người liền kêu là anh lớn. Hiện tại Úc Thanh câu này "Cảm ơn anh", bao hàm rất nhiều tình cảm, cảm ơn như thế nhiều năm quan tâm, cũng cảm ơn anh dù sao cũng giúp mình thoát khỏi lồng giam Mạnh gia này.
Cho dù là gả cho một người đàn ông, nhưng cuối cùng vẫn là có thể giúp Úc Thanh rời khỏi Mạnh gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro