SS2 - NGOẠI TRUYỆN : Duyên ( First )
Credit artwork - Twitter : @KRCx99
Tách! Tách! Tách!
Tiếng lửa cháy trên khúc củi dày dặn nghe thật ấm cúng. Ánh lửa ấm áp rực cháy, rọi sáng nơi hang đá này. Tràn ngập là mùi hương rất thơm, khá giống với mùi đồ ăn của con người. Chàng Ác Ma choàng tỉnh, liền nhìn quanh nơi này mà kiếm tìm. Khó có thể chối bỏ được cảm giác vui mừng khi thấy kẻ kia.
" Ưm! "
Cậu thanh niên đó thấy hắn tỉnh, liền cười thật rạng rỡ đón chào hắn.
" Ngươi đi đâu mấy ngày hôm nay? "
Giơ cánh tay mình lên, nào là mùi thảo dược, nào là những dải băng trắng cuốn chặt lấy toàn bộ cánh tay cậu ta. Rồi cậu chỉ vào số lương thực ít ỏi đặt gần nơi bếp lửa. Quần áo trên người cũng có vẻ mới hơn.
" Một tay thì gãy, một tay thì thương. Cũng chẳng nói được, thế mà ngươi vẫn kiếm được cái ăn cái mặc? "
Cậu gật mạnh một cái đầy tự hào.
" Mình đã đánh giá thấp tên này. "
Liếc nhìn bếp lửa, con cá sông nhỏ xiên trên cây gậy toả ra mùi thơm phức mời gọi. Mấy ngày ở đây cũng chẳng ăn uống gì, nên khó tránh được cơn đói. Bụng hắn sôi lên, vang lên thành tiếng, rõ mồn một trong hang đá yên ắng này. Nghe thấy, cậu cười khúc khích rồi cầm xiên cá nướng kia đưa cho chàng Ác Ma. Chẳng do dự mà nhận lấy, ăn được hết nửa nhưng chẳng làm dịu cơn đói của hắn là bao.
" Ăn nốt đi. " - Hắn đưa lại cho cậu. - " Chỗ này không đủ làm ta no. "
Nghe vậy, cậu ta vội mang tất cả lương thực của mình đặt trước hắn.
" Ngươi . . . ? Ta ăn hết chỗ này thì ngươi lấy gì mà ăn những ngày tới? "
Cậu thanh niên vỗ ngực mình rồi gật đầu, dường như đang ra hiệu cho hắn hiểu rằng - Cậu ổn, cậu có thể tự lo cho mình.
" Ngu ngốc tới vậy là cùng. Ác Ma ăn được đồ ăn con người, nhưng dù có ăn bao nhiêu đi nữa cũng không đủ thoả mãn được cơn đói đâu. " - Gạt chỗ lương thực sang một bên, hắn ra lệnh. - " Đứng lên và tới đây! "
Cậu thanh niên tròn mắt mà tò mò, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh kia. Đứng trước chàng Ác Ma, cậu nghiêng đầu nhìn người đối diện.
" Cách đơn giản nhất để làm Ác Ma thoả mãn cơn đói. Chính là ăn trọn linh hồn mang sự sợ hãi và lo lắng. "
Hắn đưa bàn tay xuyên thẳng vào lồng ngực người đối diện mà không làm tổn thương nội tạng hay bộ phận nào trên cơ thể. Bởi đó là một trong khả năng của Ác Ma - Có thể chạm tới nơi sâu thẳm nhất của con người. Ấy vậy, nhưng đau đớn mau chóng ập tới cậu. Như thể toàn bộ những chiếc xương sườn nơi lồng ngực đang vỡ vụn ra thành từng mảnh. Khi ngón tay hắn chạm tới nơi trái tim, thì cảm giác ngột ngạt, đè nặng lên lồng ngực khiến cậu không thể nào thở được.
" Ăn được linh hồn như thế, chẳng khác nào một con người như ngươi, được thưởng thức yến tiệc thịnh soạn nhất vậy. " - Hắn thì thầm bên tai. - " Yên tâm, ta sẽ không ăn sạch ngươi vội đâu. "
Rút ra khỏi lồng ngực cậu thanh niên, trên tay chàng Ác Ma là một đốm nhỏ phát ra ánh sáng trắng bạc nhè nhẹ. Ngay lập tức bỏ vào miệng mình rồi nuốt một cách dứt khoát.
" Linh hồn của ngươi, cũng không tệ. "
Hắn chép miệng ngon lành. Có lẽ, đây là lần đầu tiên hắn nói tốt tới cậu, nhưng nào cậu nghe thấy. Khi tay hắn rút khỏi thì cậu đã lịm đi vì cơn đau. Cơ thể đổ gục xuống khiến hắn vội nhoài người tới giữ lại.
" Linh hồn của tên ngốc này . . . " - Đặt cậu ta nằm xuống, hắn vô thức đưa tay quệt nhẹ môi mình. - " Kỳ lạ thật, những linh hồn lúc trước đều lạnh cóng, đắng ngắt và nhạt nhẽo. Nhưng của hắn, nó ấm áp và dễ chịu . . . "
" ARGHHHHH!!! "
Đột ngột tiếng hét từ đâu vọng tới. Hắn bất dậy do thám xung quanh nhưng không có động tĩnh gì. Cho tới khi cánh tay hắn giật lên, cơn đau xộc tới làm hắn rút kiếm theo bản năng. Nhìn xuống cánh tay mình, những vết cứa ngọt xuất hiện từ lúc nào mà hắn chẳng hề hay biết. Có điều, vị trí của vết cứa đều giống hệt với vết thương tích trên cánh tay của cậu thanh niên kia.
" Cái quái quỷ gì đây? " - Hắn lắc mạnh đầu mình, như muốn đánh thức sự tỉnh táo. - " !!! "
Vừa thấy đôi cánh trắng hiện ra, hắn đưa kiếm đâm tới nhưng không trúng. Quang cảnh quanh hắn chẳng rõ hình, trắng xoá vô tận mà còn thoáng hiện những vệt máu đỏ tươi. Nào là cánh, nào là lông vũ trắng trong suốt đang lơ lửng mà rơi xuống. Thứ cuối cùng hắn thấy, là những lọn tóc xám bạc bay trong làn gió nào đó. Đưa tay lên dụi mắt thì mọi thứ liền trở lại bình thường. Nơi cánh tay vẫn nguyên vẹn không một vết trầy xước.
" Vừa nãy . . . Là ký ức của tên đó? " - Nắm chặt tay mình, hắn nghiến răng rồi bỏ đi. - " Muốn giết thì xuống tay cho ra hồn. Không chết, mà sống cũng không ra người. Lũ khốn này! "
Trời trở sáng, cậu thanh niên tỉnh dậy. Hốt hoảng sờ nơi lồng ngực mình rồi tìm quanh.
" Ngươi chưa chết. Không cần phải hoảng loạn thế. " - Hắn ngồi gác một bên chân lên, nhướn mày nhìn cậu. - " Ta chỉ lấy chút linh hồn nhà ngươi để ăn thôi. Không đủ để khiến ngươi lìa đời vội đâu. "
Cậu thở phào, cứ nhìn chàng Ác Ma rồi cười rất vui vẻ.
" Ngươi, cứ nhìn ta như thế là sao? " - Lại cười tít mắt mà đáp hắn. - " Đồ ngớ ngẩn. "
Cậu thanh niên cứ ngồi dưới đất mà nhìn lên chàng Ác Ma, đôi mắt to tròn dán chặt lấy hắn, ngoan ngoãn như môt chú cún con.
"Nhìn chỗ khác đi, phiền quá đấy. " - Hắn một tay cầm lấy đầu cậu thanh niên mà chỉnh sang hướng khác như một món đồ vật vậy. - " Ta chưa thấy con người nào kỳ quặc như ngươi. "
Bỗng đưa tay lên ấp ủ lấy bàn tay của Ác Ma trên đầu mình, cậu thanh niên khẽ thở nhè nhẹ, trên môi xuất hiện nụ cười mỉm mãn nguyện. Bất giác, hắn giật mình rụt tay lại.
" Ngươi dừng ngay cái việc hành xử kỳ quái này đi. "
Hắn cau có mà lườm cậu. Bởi trước giờ làm gì có ai dám động vào hắn. Thiên Thần xuất hiện trước mặt, hắn còn giết. Ác Ma khác quanh hắn cũng đâu ai dám làm hắn phật lòng, con người thì càng không. Ấy vậy, cậu thanh niên cứ vô tư mà động chạm, chẳng biết sợ trời sợ đất là gì.
" Đồ . . . ! Bỏ đi, tên ngươi là gì? " - Thấy cậu ngẩn người ra nhìn, hắn hỏi lại. - " Tên ngươi là gì? Hay ngươi không có tên? "
Ngập ngừng một lúc, dường như còn đắn đo. Ngón tay bé nhỏ mở lòng bàn tay hắn rồi viết lên đó 5 chữ cái.
" M I T R A. "
" Mirta? Tên gì nghe giống con gái thế? " - Cậu nhăn mặt tỏ ý không vừa lòng, viết lại tên mình một lần nữa. - " Đàn ông con trai mà khóc lóc, cái tên Mirta hợp với ngươi hơn đấy. "
Hắn cố tình gọi sai tên cậu, và cứ mỗi lần như vậy là cậu viết tên lại mình lên tay hắn, như muốn hắn nhớ lấy cái tên ấy.
" Được rồi! Được rồi! Mitra, ta biết rồi. "
Nụ cười tươi rói, mừng rỡ vô cùng khi nghe thấy tên mình được gọi. Mitra đưa tay chỉ vào hắn, ánh mắt hiếu kỳ chờ đợi.
" Hửm? Ngươi muốn biết tên ta? " - Gật rụp cái, cậu háo hức mong đợi được nghe câu trả lời. - " Kreuz. "
Thật kỳ lạ, dường như chàng Ác Ma không hề nhận ra rằng - Từ lúc bắt gặp cho tới khoảnh khắc này, hắn không hề gặp khó khăn khi giao tiếp với cậu. Rõ ràng Mitra bị câm, và hắn cũng chẳng có quyền năng thần thánh nào để đọc được suy nghĩ người khác. Nhưng Kreuz lại có thể dễ dàng trò chuyện, có thể hiểu được những điều Mitra muốn nói thông qua cử chỉ và ánh mắt cậu ta. Hơn vậy, hắn còn thấy khá thoải mái khi tiếp xúc với cậu. Ở Hỗn Giới, hắn ít khi nói chuyện với mọi người, bởi hắn thấy điều đó là không cần thiết. Nếu phải tiếp chuyện, hắn cũng trả lời rất ngắn gọn. Đôi lúc còn cụt lủn khiến người khác đều ái ngại và coi hắn là một kẻ khó tính.
" C h à o a n h, K r e u z! "
Sững người giây lát khi Mitra viết câu chào ấy lên tay mình. Hắn vẫn không thể hiểu nổi số phận đang bày ra điều gì cho hắn.
" Này! " - Hắn gọi. - " Sáng mai, ngươi hãy tới chỗ ngươi hay tới đi. "
Ánh mắt ngơ ngác, chưa hiểu như muốn hỏi " Tại sao " .
" Ta muốn xem ngươi kiếm sống như thế nào bằng thân xác yếu đuối kia. " - Vừa nói hắn vừa đứng dậy. - " Khi mặt trời vừa ló, ngươi phải có mặt ở ngoài cửa hang. Nghe rõ rồi chứ? "
Mitra háo hức gật đầu, đôi mắt hổ phách sáng lên mà nhìn theo tấm lưng lớn của Kreuz đang rời đi. Cả đêm hôm đó, cậu không ngủ được. Có lẽ vì háo hức, mong chờ trời mau mau sáng để được gặp hắn. Trên tay Mitra, nắm chặt một chiếc lông vũ trắng trong đã ngả màu với những vết máu khô.
" Đôi mắt anh, vẫn rất đẹp. " - Cậu nghĩ.
Nhắm nghiền mắt mình mà nghĩ tới người đó. Cậu nhớ cặp mắt màu tím dịu, lúc lạnh lúc ấm hay nhìn về cậu. Tủm tỉm cười rất hạnh phúc rồi ngoan ngoãn ngủ say giấc.
Sáng hôm sau. Như đã hẹn trước đó, Mitra dẫn Kreuz xuống thị trấn gần đấy. Dù cả quãng đường chẳng nói lời nào, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ và hứng khởi tới lạ. Dừng lại nơi mảnh vườn rộng lớn trồng rất nhiều hoa củ quả ở ven bìa rừng. Cậu thường tới đây để giúp việc thu hoạch khi vụ mùa tới. Thật may, người chủ ở đây là một người tốt tính. Họ cho cậu chỗ ngủ, cho cậu bữa ăn mỗi khi cậu muốn nghỉ lại đây để tiện cho công việc. Nhưng không bao giờ cậu nán lại quá lâu, lần nào cũng nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trở về " Nhà " của mình, là chiếc hang đá kia. Trước khi cậu bắt tay vào làm việc, Kreuz cũng nói với cậu rằng sẽ không giúp đỡ gì hết. Nhưng cậu đâu có cần tới. Mấy hôm cậu rời đi, là để tới đây giúp thu hoạch cho vụ mùa của lần này. Nên giờ chỉ còn những việc lặt vặt như nhổ cỏ dại hay bắt sâu. Tuy thời gian cậu làm có chút lâu hơn so với người khác, nhưng cậu lại làm rất tỉ mỉ và chăm sóc khu vườn một cách chu đáo. Chút tiền công nho nhỏ cậu nhận được, là một điều rất đáng tự hào nên cậu liền khoe ngay tới hắn. Đáp lại, là cái gật đầu như muốn nói rằng " Làm tốt lắm ". Kế tới, hắn và cậu vào trong thị trấn. Những người mà cậu làm công cho, họ đều nhận ra mà chào hỏi. Có lẽ đã trở thành một thói quen hay khuôn khổ, nên họ giao luôn việc cho Mitra làm. Người muốn cậu chuyển đồ sang phía bên kia thị trấn, người lại nhờ cậu chăm sóc gia súc, người thì thuê cậu dọn dẹp cho họ. Công việc có lẽ không quá nặng nhọc, nhưng với một người mang cánh tay gãy thì đó quả thực là rất khó khăn. Nhưng không những không tỏ ra mệt mỏi, Mitra còn dồn hết sức lực và tâm trí để hoàn thành thật tốt công việc mà mình được giao. Nụ cười hồn nhiên, vui vẻ luôn thường trực trên môi cậu. Công việc cuối cùng cũng xong, ngoài trời đã quá trưa nên cậu kéo hắn vào quán ăn nọ trong thị trấn. Vừa xuất hiện, những người trong quán nhìn về Mitra với ánh mắt không mấy thiện cảm. Cậu biết nên tìm góc khuất nhất mà ngồi lại. Sau bữa ăn cậu cũng lặng lẽ mà rời khỏi đó rất nhanh. Nhưng một đám người theo sau ngay khi cậu đi ra ngoài. Trên tay cầm theo chỗ thức ăn thừa, họ ném về phía cậu.
" Bọn tao đã bảo mày cút xéo khỏi đây cơ mà, thằng chết dẫm! "
" Mau cút khỏi đây trước khi mày khiến bọn tao bị vạ lây theo mày! "
" Đồ con hoang bị nguyền rủa! Cút khỏi đây! Ngươi sẽ khiến Lua Tối Cao trừng phạt bọn ta nếu ngươi không mau cút đi! Biến khỏi thị trấn của bọn tao!
Những tiếng chửi thề, thoá mạ và sỉ nhục đều ném lên Mitra như những thứ đồ thừa kia. Ai nấy đều căm phẫn và khinh bỉ.
" Lũ khốn các ngươi nghĩ mình đang làm gì? " - Kreuz quay người lại rồi gầm lên với họ.
" Ngươi còn không mau tránh xa nó thì ngươi sẽ bị Lua Tối Cao trừng phạt! Nó là kẻ bị Lua Tối Cao nguyền rủa, những thứ nó mang tới toàn là tai hoạ! Ở gần nó, nó sẽ hại chết ngươi đấy, đồ ngu! "
" Kẻ bị nguyền rủa như nó, không những không chết mà còn hại chết người khác! " - Đám đông tức giận chỉ vào vết thương trên tay cậu. - " Thấy vết thương trên tay nó không? Là Thiên Thần trừng phạt nó đấy! Bị nguyền rủa, nên vết thương không bao giờ lành lại được! Thứ quỷ dữ như nó đáng chết lắm! "
" Mau cút xéo khỏi đây! Bọn tao không cần một đứa tàn phế vô dụng như ngươi! Chết mục xác dưới địa ngục đi! Lua Tối Cao sẽ đoạ đày ngươi không được siêu thoát! Thứ con hoang . . . "
Nghe tới đây, Kreuz lao tới. Một tay tóm lấy cổ họng kẻ vừa nói, nhấc lên rồi quăng mạnh xuống đất. Ánh mắt đầy sát khí và chết chóc như thể muốn bẻ gãy từng đốt xương trên người chúng.
" Khốn kiếp! Ngươi làm cái đéo gì vậy? "
Kẻ khác lao tới định tấn công hắn. Nhưng ngay lập tức, Kreuz đánh gục những kẻ dám xông vào. Người ăn cú đấm trời giáng vào mặt, kẻ thì lĩnh trọn cú đá vào bụng. Không tổn thương nội tạng, thì cũng bị thương không nhẹ. Đám đông hoảng loạn bởi sức khoẻ kinh hoàng của người kia.
" Chúng mày nghĩ chúng mày là ai? " - Nhướn mày nhìn từng kẻ đang run rẩy dưới đất. - " Chúng mày nghĩ rằng thần thánh của bọn mày tốt đẹp lắm sao? "
Hệt như một con thú hoá điên, dường như Kreuz có thể tay không mà giết tất cả những kẻ bên dưới.
" Mở con mắt mù dở ra mà nhìn cho tao! Mụ ta đã làm gì cho chúng mày hả? Những lời khẩn cầu, cầu nguyện mà chúng mày gửi tới mụ ta, chúng mày nghĩ nó sẽ được đáp lại? Tôn thờ thứ đạo đức giả, tự huyễn hoặc mình là Đấng Tối Cao, chẳng làm được gì ngoài tàn sát kẻ khác. Thờ bái nguỵ thần, lũ ngu chúng mày mới là kẻ không đáng sống. Tao sẽ giết! " - Ác Khí bắt đầu hiện ra, bao lấy hắn. - " Tao sẽ giết tất cả lũ chúng mày! "
" . . . "
Đột nhiên, bàn tay nhỏ kia chạm vào tay hắn. Kreuz nhìn sang thì thấy Mitra lắc đầu, dường như cậu đang muốn ngăn hắn làm hại những người kia. Nhưng điều kích động hắn nhất, lại chính là khuôn mặt đẫm nước mắt mà vẫn nở nụ cười vui buồn lẫn lộn.
" ĐI! " - Kreuz quát. - " Đi khỏi đây ngay cho ta! "
Vừa nói, hắn vừa kéo cậu đi nhanh khỏi đó. Trên đường trở về, hắn cứ im lặng với khuôn mặt tức tối. Liều mình, cậu đứng lại.
" Ngươi . . . " - Gầm lên, hắn lại quát lớn. - " Tại sao ngươi lại ngăn ta giết bọn chúng? Ngươi có bị ngu không? Bọn chúng đối xử với ngươi như thế. "
Mitra chỉ mỉm cười rất nhẹ nhàng, cầm lấy bàn tay hắn mà viết lên.
" T ô i ổ n m à. "
" Đồ ngu ngốc! "
Không kiềm chế được cơn giận của mình, Kreuz đấm mạnh vào thân cây gần đó. Nó liền đồ rầm xuống, còn phần da tay hắn thì tróc lên, rướm máu trông rất thương. Mitra vội tháo lớp vải cuốn thảo dược bên cánh tay bị gãy của mình băng lại cho hắn. Kreuz im lặng, mặc cho cậu làm gì thì làm. Ngồi lại gần hắn, sự im lặng lại bao trùm lên khiến cả hai thật khó xử. Nhìn quanh, Mitra nhặt một chiếc lá rồi đặt lên môi mình. Cậu bắt đầu thổi giai điệu nào đó, âm thanh nghe thật trong trẻo và yên bình. Hắn chợt thấy giai điệu ấy rất quen thuộc dù là lần đầu nghe thấy. Dường như nó giúp hắn làm dịu đi cơn phẫn nộ bên trong. Ngả người nằm xuống, thả tâm trí vào tiếng nhạc mà cậu đang thổi. Mãi tới khi tiếng sáo lá ngưng, Kreuz hỏi.
" Lũ khốn kiếp ấy, chúng đều như vậy khi ngươi tới đó? "
Không gật hay lắc đầu để đáp lại, Mitra chỉ ngồi im nhìn hắn.
" Ngươi đang tỏ vẻ cao thượng sao? Lũ khốn đấy ỷ mạnh ức hiếp, đối xử với ngươi như thế mà ngươi còn muốn bảo vệ chúng? "
Cậu vỗ lên tay hắn, gật nhẹ đầu như muốn hắn an tâm. Kreuz giật tay lại, ngồi hẳn dậy mà lườm cậu.
" Ta cấm ngươi khóc! " - Hắn gầm gừ khó chịu. - " Nếu chúng chửi ngươi thì bịt tai lại. Nếu chúng muốn đánh ngươi thì chạy khỏi đó. Ta cấm ngươi đứng im chịu trận rồi khóc lóc ở đó. Ít nhất cũng phải có tự trọng chứ! Để lũ khốn đó thấy ngươi yếu đuối, chúng sẽ càng chèn ép ngươi. Ta cấm ngươi tuyệt đối không được khóc trước chúng. Để kẻ nào thấy được thì đừng trách ta. "
Vừa ngạc nhiên vừa bối rối, đôi mắt hổ phách lấp lánh như viên ngọc quý mà dán chặt lấy Kreuz.
" Mang thân là nam nhân, mà vì lũ người không ra gì rơi nước mắt thì ra thể thống gì nữa? " - Hắn nhăn nhó làm bộ mặt đáng sợ mà đe doạ. - " Gặp quỷ dữ, Ác Ma bị doạ cho phát khóc còn tạm chấp nhận được. Nên đừng có khóc trước chúng! "
Chẳng những không sợ hãi, Mitra còn cười thật rạng rỡ, hệt như ánh mặt trời ở trên cao kia vậy. Ngoan ngoãn gật đầu nghe theo hắn.
" Vứt hết đi, đừng để trong đầu. " - Tròn mắt, cậu vẫn chưa hiểu ý hắn đang nói. - " Điều ta nói lúc trước, vứt hết ra khỏi đâu đi. "
Ngoảnh mặt nhìn nơi khác, ánh mắt xa xăm có chút tránh né. Hít một thật sâu, hắn nói tiếp.
" Ngươi không phải một kẻ vô dụng, ngươi cũng không tàn phế. Ngươi rất có ích, ngươi có thể tự làm những việc mà một con người đầy đủ chân tay thường làm, mà còn làm tốt hơn nữa. Ngươi chăm chút và tỉ mỉ như thể chúng là của ngươi. Đáng lẽ những tên khốn kia nên tự cảm thấy nhục nhã trước ngươi. "
Cậu cười, vẫn là nụ cười ngây ngô, thánh thiện và chân thành.
" T ô i k h ô n g đ ể b ụ n g đ â u. " - Mở lòng bàn tay hắn, cậu viết lên.
" Ngươi thánh thiện quá mức cần thiết. " - Ánh mắt nghi hoặc, Kreuz liếc sang nhìn. - " Ngươi có chắc ngươi là con người không thế? Ngươi còn thánh thiện hơn cả lũ Thiên Thần đấy. "
Nơi đồng tử giãn rộng, Mitra giật mình không biết phản ứng ra sao thì hắn nói.
" Cũng tốt, nếu ngươi là Thiên Thần thì chắc ta đã giết ngươi lâu rồi. " - Chống cằm mà thở dài, hắn nhìn lên bầu trời xanh ngắt kia. - " Chúng, đáng phải chết. "
Trong sự tĩnh lặng, Kreuz nghe thấy hơi thở của Mitra có phần gấp gáp như sợ hãi. Ánh mắt cũng dè chừng, lo sợ tới hắn.
" Ngươi đang sợ. Muốn hỏi ta vì sao ta ghét Thiên Thần? Nếu ngươi muốn biết thì ta cũng chả giấu, dù sao ngươi cũng đâu thể nói cho ai biết. Phải không? "
Cậu gật nhẹ đáp.
" Ta chả biết nữa, hahaha! " - Đột nhiên Kreuz bật cười. - " Từ khi sinh ra ta đã căm ghét bọn chúng rồi. Khi biết những gì chúng làm, ta mới thấy lòng căm hận tới chúng đều chính đáng. Tận cùng trong xương tuỷ, ta hận! "
Nhìn xuống cánh tay băng trắng xoá của Mitra, hắn nghiến chặt răng.
" Suốt mấy chục năm nay, ngươi có biết bao nhiêu người chết dưới tay Thiên Thần? Hàng ngàn người bị Thiên Thần săn giết, bởi lệnh của mụ khốn Lua. Không chỉ những kẻ vô thần, mụ còn gán cho con người tội danh bội bạc, phản bội chúa trời. Chỉ vì đức tin trong họ không đủ để thoả mãn cái tôi của chúng. Ngươi! Ngươi là kẻ bị chúng săn. Thân xác ngươi hư tàn tới như này, đều là do bọn chúng! Sống cũng không ra sống . . . Ngươi nghĩ xem chúng có đáng chết không? Hả!???!? "
Mặt Kreuz đỏ rực lên bởi cơn giận bộc phát. Hơi thở mạnh bật ra sau hàm răng nghiến chặt. Hắn gầm gừ như một con thú, ánh mắt điên cuồng sẵn sàng lao vào xé xác mọi thứ. Có lẽ chỉ một kích động nhỏ cũng đủ khiến bản thân hắn mất hoàn toàn kiểm soát. Bởi Ác Khí đã hoàn toàn được phóng thích, đôi cánh đen hiện ra sau lưng hắn. Mặt mày biến dạng đủ khiến bất kỳ ai nhìn thấy mà kinh hãi, chết khiếp. Con ngươi tím của hắn dần bị bao phủ bởi lớp sương đen đặc.
" Ưm . . . "
Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt mái tóc đen nhánh đang dựng lên của hắn. Dịu dàng và ôn nhu. Không chút sợ hãi. Không do dự. Ánh mắt hiền từ nhìn vào mắt Kreuz như vỗ về. Một nụ cười nhẹ nhàng, hiền dịu tới hắn. Đôi môi Mitra mấp máy, như đang nói gì đó nhưng không thành tiếng.
" Ổn rồi? Tôi ở đây? "
Khẩu miệng của cậu, hắn đọc trong đầu mình. Hắn không tin đó là sự thật, hắn coi đó là sự tưởng tượng của tâm trí hỗn loạn đang tạo ra. Bởi làm sao một con người lại có thể nhìn hắn với ánh mắt kia, nói với hắn những điều ấy. Đột ngột, Kreuz thọc tay xuyên vào bên trong lồng ngực Mitra. Con tim cậu, mà hắn đang chạm tới chính là nơi Linh Hồn ngự. Hắn dùng cả bàn tay mình nắm chặt lấy nhưng lại không kéo ra. Mọi chuyện ập tới quá nhanh, hệt như cơn đau mà hắn đang gây ra cho cậu vậy. Chẳng kịp nhận thức được chuyện vừa xảy ra, cậu đổ gục lên hắn mà bất tỉnh.
" Chúng . . . " - Hắn gầm gừ. - " Chúng đã cướp của ta thứ gì đó!!! "
Cánh tay còn lại giữ chặt lấy cơ thể bất động của Mitra trong lòng. Người hắn cứ run bật lên, không phải vì sợ hãi, mà vì cơn phẫn uất. Rút tay khỏi lồng ngực cậu, hắn cầm theo một đốm nhỏ sắc trắng bạc, hệt với đốm sáng lần trước nhưng lớn hơn.
" Chúng đã cướp đi thứ gì đó . . . Thứ gì đó rất quan trọng với ta! Nhưng ta không thể nhớ ra đó là gì! Cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo, cô độc ấy . . . Ta không muốn chúng! " - Vội vã bỏ đốm nhỏ đó vào miệng và nuốt lấy, như thể hắn sợ có người cướp mất khỏi hắn. - " Lấp đầy ta đi! Sự ấm áp của ngươi ở bên trong ta! Ta muốn tất cả! Mọi thứ ngươi có, phải là của ta! "
Mẩu linh hồn của cậu thấm vào cơ thể hắn, sự ấm áp và dễ chịu lan toả ra mọi nơi. Nó làm dịu đi cơn phẫn nộ và hoảng loạn trong hắn, như thể cơn mưa rào sau cái nóng gay gắt. Làn sương đen kịt nơi mắt Kreuz tan đi, trả lại con ngươi màu tím đẹp đẽ. Khi đã bình tĩnh lại mới nhận ra điều mình vừa gây ra, hắn lo lắng kiểm tra mạch và cơ thể của Mitra.
" Mình đã mất kiểm soát ư? Tên ngốc này, tại sao lại không chạy đi? "
Hắn giữ chặt người đó trong lòng mình rồi giang rộng đôi cánh mà bay đi. Đưa Mitra trở về hang đá ấy, trải xuống đất chiếc chăn mỏng để cậu nằm lên. Vừa mới nhóm lửa thì hắn nghe thấy giọng ai đó vang vọng.
" Đừng than đói nữa, tôi không nuôi cậu. Hãy tự ra bên ngoài kiếm tiền về đây, không thì ở đó mà chết đói. "
" Tôi là Thiên Thần, sao có thể chết đói được chứ? "
Thêm một giọng nói khác, với tiếng cười nhã nhặn. Kreuz liền đứng dậy nhìn xung quanh.
" Lại là ký ức của hắn. " - Chạm vào lồng ngực mình, cảm giác ấm áp vẫn vương lại trong hắn.
" Không kiếm được đồng nào thì đừng tới đây nữa. "
" Mau dẫn tôi đi tới đó. Hướng dẫn tôi làm những việc mà anh thường làm chứ. Mau mau nào, làm cho tôi xem đi! "
Chợt khung cảnh của một thị trấn nhỏ hiện ra trước mắt Kreuz. Như thể hắn vừa trở thành là một trong hai người của cuộc đối thoại ban nãy. Không tài nào có thể nhìn ra được khuôn mặt của những người khác. Hắn chỉ thấy mình đang làm những công việc hệt như Mitra sáng nay đã làm. Mọi điều hắn đang được trải nghiệm đều nửa thực nửa ảo, lúc rất rõ ràng lúc lại quá mơ hồ.
" Hôm nay chúng ta làm tốt thật đấy, xem tôi được trả hậu hĩnh chưa này. Tôi mua thêm chút đồ ăn nha. Nấu thật nhiều cho tôi ăn đấy. "
" Tự đi mà nấu. "
" Thôi mà, Thiên Thần như tôi đã nấu nướng bao giờ đâu chứ? "
" Thế thì phải học nếu muốn tiêp tục bám theo tôi. "
Khung cảnh một lần nữa thay đổi, khắp nơi là một màu trắng xoá tới chói loà. Nhưng chỉ chớp mắt, tất cả đã hoá thành biển máu đỏ tươi đầy kinh hoàng. Từng vết cứa xuất hiện dần trên cánh tay chàng Ác Ma, cơn đau tưởng hư ảo mà quá đỗi thật. Hắn có thể cảm nhận được cơn đau tột cùng mỗi khi thứ " Vũ khí vô hình " chém lên. Mái tóc dài ánh bạc tưởng chừng là thứ duy nhất khác biệt ở nơi đây, nhưng cũng sớm bị vấy bẩn bởi máu. Cơn gió nào ào tới khiến lọn tóc bay phất phơ quanh cơ thể Kreuz. Hắn ngước lên nhìn. Vừa thấy những chiếc lông vũ trong suốt, trắng mượt đang rơi xuống. Đôi mắt hắn liền long đỏ mà phẫn nộ tột cùng.
" Tôi xin lỗi . . . Tôi thật sự xin lỗi . . . Nhưng không còn cách nào khác nữa rồi. Người duy nhất có thể làm điều này, chỉ là tôi mà thôi . . . Hãy tha thứ cho tôi . . . Hãy tha thứ cho tôi! "
Tới đây tất cả liền ngưng lại, quang cảnh cũng theo đó mà trở về thực tại.
" Ngươi đã từng ở bên Thiên Thần . . . " - Kreuz nhìn xuống cậu, tâm trí như muốn phát điên lên. - " Những vết thương trên người ngươi . . . Là Hắn gây ra? Là Hắn đã nghe lệnh Lua mà khiến ngươi thành như bây giờ? Kẻ đó đâu rồi hả??? "
( Kreuz sau khi chuyển sinh không hề mang theo hay biết gì về kiếp trước của mình. Nên sau khi ăn mẩu linh hồn ấy, hắn có thể cảm nhận được ký ức ngày xưa của Mirtehira . Nhưng Kreuz lại nghĩ rằng Mirtehira/Mitra là con người - Chính là Hắn trong kiếp trước. Còn Cậu, Thiên Sứ ngày đấy - thì lại được Kreuz coi rằng đó là một tên Thiên Thần tội đồ khiến cậu trở nên như bây giờ. )
Có quá nhiều uẩn khúc mà hắn muốn biết, nhưng lại chẳng thể hỏi. Hắn có thể đoạt lấy Linh Hồn cậu để tiếp tục nhìn thấy những chuyện xảy ra trong quá khứ. Nhưng nếu cứ làm như vậy, Mitra chắc chắn sẽ chết.
Dường như lần hồi phục này có phần chậm hơn. Đêm đã xuống nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại, điều đó khiến hắn thấy rất bất an.
" Ngươi sẽ không chỉ vì chút cỏn con này mà chết chứ? " - Chần chừ mà đưa tay tới, hắn đan tay vào mái tóc dài xám bạc kia. - " Hãy ở lại với ta . . . "
Như thể nghe thấy được lời thỉnh cầu của Kreuz, Mitra khẽ mở mắt tỉnh dậy. Hắn vội rụt tay mình lại rồi thở phào nhẹ nhõm.
" Ngươi ngủ lâu quá đấy. "
Hắn quở giọng trách mắng, nhưng không ác ý như những lần trước. Mà có chút lo lắng, vui mừng trong giọng nói kia. Mitra gắng ngồi lên nhưng không thể nào cựa quậy, toàn thân nặng trĩu như tấn đá đang đè lên. Hơi thở khò khè yếu ớt, ấy mà vẫn cười tươi khi thấy hắn.
" Ngươi không cử động được? " - Dựng Mitra dậy, để cậu dựa vào tường. - " Đã tỉnh hẳn chưa đấy? "
Cậu khẽ gật.
" Nhận ra ta chứ? "
Chìa bàn tay ra để cậu trả lời mình. Tuy có chút run rẩy, nhưng vẫn ghi xuống câu chào tới hắn.
" C h à o a n h, K r e u z. " - Lần nào cũng vậy, Mitra luôn tặng kèm thêm một nụ cười ngây ngô tới hắn.
Đột nhiên thấy lòng mình nặng trĩu, càng nhìn cậu, hắn càng thấy tức bản thân mình hơn. Nhoài người tới, một tay chống lên vách đá mà ép cậu vào giữa.
" Ngươi . . . Ngươi là một kẻ ngu ngốc nhất ta từng gặp! "
Khuôn mặt Kreuz chỉ cách Mitra chút nữa là chạm nhau. Hơi thở mạnh bạo, nặng nề và bất ổn của Kreuz phả vào cậu. Khoảng cách gần tới vậy, có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực. Ngay cả khuôn mặt cậu cũng đã ửng đỏ vì xấu hổ, chỉ biết cúi gằm xuống che đi.
" Ta xin lỗi! " - Giật mình nhìn lên, dường như không tin vào điều cậu vừa nghe. - " Chuyện xảy ra . . . Ta xin lỗi ngươi. "
Vẫn chưa hết kinh ngạc, Mitra cứ ngẩn người ra mà nhìn Kreuz.
" Ngươi không việc gì phải ngạc nhiên như thế. Ta làm việc sai trái thì ta xin lỗi. " - Rời tay khỏi, hắn ngồi cạnh mà ngả lưng ra sau. - " Đừng nghĩ sẽ có lần thứ hai. "
Sự im lặng lại bao trùm lên, dù rằng đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét sự yên ắng này. Vừa quay sang thì đôi mắt hai người họ chạm nhau.
" Ngươi . . . Nhìn trộm ta từ nãy tới giờ? "
Cứ ngỡ Mitra sẽ xấu hổ mà quay mặt đi, ấy mà cậu cười đắc ý rồi gật lia lịa. Đã vậy còn gác mặt mình lên đầu gối, hướng lên thoả thích nhìn hắn mà không sợ mỏi.
" Mặt ngươi cũng dày đấy, chẳng biết sợ nữa rồi. " - Hắn trầm ngâm. - " Ngươi, có vẻ có hứng thú với nam nhân nhỉ? "
Sững lại, Mitra có chút lo lắng. Bởi cậu không thể đọc nổi cảm xúc trên gương mặt của hắn. Thứ gì đó, vừa phẫn uất căm hậm, vừa ghê tởm nhưng cũng vừa buồn bã. Nỗi sợ nhen nhóm trong lòng, khiến cậu khó khăn để đáp lại. Đành lòng mà cầm tay hắn ghi lên.
" A n h c ó đ ó i k h ô n g ? "
" Sao bỗng dưng hỏi ta cái đó? Ngươi đói thì cứ ăn . . . " - Kreuz chợt hiểu khi thấy Mitra cầm tay mình lên đặt lên ngực cậu ta. - " Ngươi điên sao? Ta không đói! "
( Mitra biết về khả năng nhìn thấy ký ức khi bị ăn mất linh hồn. Cậu nghĩ rằng cách nhanh nhất để hắn hiểu được mọi chuyện chính là thông qua ký ức, nên Mitra mới yêu cầu Kreuz ăn thêm phần linh hồn của mình. )
Hắn giật tay mình lại rồi cốc mạnh lên đầu cậu.
" Linh Hồn không giống như đồ ăn của con người, các ngươi có thể làm ra đồ ăn nhưng Linh Hồn chỉ có một. Nó không thể hồi phục lại, cái đồ đần nhà ngươi có hiểu không? " - Lớn tiếng mắng cậu, nhưng cũng nhanh chóng dịu giọng lại. Kreuz thầm nghĩ. - " Hắn muốn chết dưới tay mình hay gì? "
Bỗng trong đầu hắn xuất hiện một giả thuyết điên rồ nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
" Tên ngốc này bám theo mình từ đầu . . . Có lẽ nào Thiên Thần mà hắn quen đã bị mình giết không? " - Sắc mặt căng thẳng, hắn nhìn sâu vào mắt cậu. - " Ngươi . . . Muốn cùng hắn chết dưới tay ta? Có phải vậy không? "
" Chất vấn " cậu trong tâm trí, hắn rất muốn biết câu trả lời. Nhưng lại không thể cho Mitra biết rằng hắn đã nhìn thấy ký ức của cậu.
" Nếu thật sự hắn ta là kẻ khiến ngươi khổ sở như bây giờ, thì hắn là một kẻ đáng chết! " - Nắm chặt tay mình lại, kiềm chế bản thân khỏi cơn giận. - " Ta giết hắn là điều đúng đắn. Ta không sai! "
Mitra nhận thấy Kreuz đang rất khó chịu, cậu với lấy tay hắn.
" . . . " - Đôi bàn tay nhỏ chạm tới, hắn liền thả lỏng ra. Khoác lên vẻ mặt lạnh và điềm tĩnh của mọi khi. - " Ngươi có biết, không phải Linh Hồn nào cũng được bọn ta ăn. Thiên Thần tồn tại nhờ đức tin, bọn ta cũng vậy. Reo rắc nỗi sợ hãi vào những kẻ tội đồ, sát nhân rồi sau đó chén sạch Linh Hồn chúng. Ác Ma cũng có luật lệ, bọn ta không được phép ăn Linh Hồn của người sống và người vô tội. "
Khuôn mặt ngây ngô khi Mitra tự chỉ vào bản thân khiến hắn bật cười.
" Có vẻ như ta đã phạm phải luật cấm nhỉ? " - Vô thức áp bàn tay lên lồng ngực Mitra, Kreuz thẫn thờ giây lát. - " Linh Hồn của ngươi, thật ấm áp . . . Nó khiến ta thấy rất dễ chịu. "
Trái tim Mitra đập rộn ràng nơi lồng ngực. Chắc chắn Kreuz có thể cảm nhận được điều ấy nên cậu đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
" Giờ ta đã hiểu vì sao đó lại là điều cấm kị. Ta cứ nghĩ chỉ nếm thử một chút của ngươi sẽ chẳng có hại gì, nhưng ta đã nhầm. Linh Hồn thuần khiết như ngươi, đúng là chất gây nghiện tới ta. "
Thầm nghĩ, hắn không muốn nói ra cho cậu biết. Mỗi lúc một gần, bàn tay áp sát vào lồng ngực Mitra hơn, như thể hắn chuẩn bị tiến vào bên trong cậu lần nữa.
" Tất cả của ngươi . . . Phải thuộc về ta! "
Chợt khựng lại, khi mà sức lực yếu ớt, nhỏ bé kia cùng đặt lên mà đẩy bàn tay Kreuz tiến vào trong lồng ngực mình. Mitra bắt đầu thở mạnh, ho bật ra vì không thở được. Lồng ngực cậu co giật liên tục vì cơn đau thấu. Sắc mặt đau đớn, tiều tuỵ liền trở nên trắng bệch như đang mất dần đi sự sống. Vậy mà Mitra vẫn cắn môi chịu đựng, cậu nghĩ rằng chỉ cần cố gắng một chút thôi cho tới khi hắn ăn xong.
" Không được! Ngươi sẽ chết! "
Thoát khỏi ảo vọng, Kreuz bàng hoàng khi thấy sắc mặt cam chịu, khốn khổ của cậu. Kịp thời nhận ra, hắn lập tức rút tay khỏi lồng ngực cậu. Cơ thể Mitra bắt đầu run bật lên chứ không giống như những lần trước. Có lẽ bởi hắn chưa chạm tới Linh Hồn cậu.
" Ngươi có điên không vậy? Ngươi muốn mượn tay ta để giết ngươi sao? " - Hắn giữ lấy cậu mà quát lớn. - " Khốn kiếp! Ngươi có nghe thấy ta nói không hả? "
Nửa tỉnh nửa mê, Mitra cứ mỉm cười mãn nguyện. Chẳng khác nào như buông bỏ, vậy nên Kreuz càng kích động mà hoảng loạn hơn.
" Nhà ngươi! Ta không cho phép ngươi chết! "
Đặt cậu nằm xuống, hắn dồn Ác Lực về bàn tay rồi tự đâm xuyên vào chính tâm lồng ngực của mình. Gầm lên một tiếng thống thiết, nhưng cơn đau nhanh chóng tan đi khi hắn rút tay khỏi. Trên tay, hắn cầm theo một phần linh hồn của mình rồi đặt nó trước ngực Mitra.
" Hãy mau chấp nhận nó đi! " - Hắn sốt sắng, không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa. - " Với quyền năng của Ác Ma, ta ban cho ngươi một phần Sinh Mệnh của ta. Kể từ lúc này, rằng buộc sinh tử, nhất quyết không rời! "
Thần chú vừa được niệm xong thì mẩu Linh Hồn sắc đen trước ngực Mitra liền toả ra thứ ánh sáng tím huyền diệu. Nó dần dần biến mất vào bên trong cơ thể cậu. Kreuz không ngờ rằng cậu lại hấp thụ Linh Hồn của hắn nhanh tới vậy. Chỉ vừa mới biến mất vào cơ thể thì cậu đã bừng tỉnh, sắc mặt cũng hồng hào và khoẻ mạnh hơn thấy rõ. Bật dậy, Mitra cứ sờ lên rồi chỉ vào lồng ngực mình, ánh mắt hốt hoảng tới Kreuz như muốn hỏi rằng vừa có chuyện gì.
" Tên ngốc nhà ngươi! " - Cầm lấy cổ tay cậu giữ lại, ánh mắt nhẹ nhõm nhưng vẫn vương chút buồn khổ. - " Từ nay ngươi sẽ đi theo ta. Ta không cần biết lý do gì, bằng bất cứ cách nào, ngươi cũng phải theo kịp ta. Cho dù phải bò hay lết đi, ta không cho phép ngươi rời khỏi ta nửa bước! "
Mitra cười, cười rất hạnh phúc khi nghe những điều đó. Rồi gật nhẹ một cái rất dịu dàng và ngoan ngoãn. Kreuz ngẩn người trước hình ảnh ấy, hình ảnh thánh thiện, ngây thơ và đáng yêu của người trước mặt. Nới lỏng cổ tay Mitra, hắn không thể nào ngăn bản thân nhìn tới cậu, nhìn về dáng vẻ ngốc ngếch cứ gật lia lịa mà nghe theo hắn. Hắn tự hỏi, lẽ nào đây thực sự là Định Mệnh? Bởi đây đâu thể là sự trùng hợp. Dù là một người câm, nhưng Kreuz chưa từng cảm thấy sự yên lặng nhạt nhẽo, buồn chán khi ở gần Mitra. Chưa ai từng trao cho hắn những ánh mắt chân thành, những nụ cười mừng rỡ như vậy. Một con người yếu ớt, ngốc ngếch nhưng bên trong lại mạnh mẽ, bao dung, chẳng có lấy oán hận nào trong mình. Một con người thánh thiện tới vậy, thật sự tồn tại, và đang ở trước hắn. Sự ấm áp từ cậu, sưởi ấm không chỉ sự lạnh giá sâu trong cõi lòng kia, mà còn cả trái tim héo mòn này của hắn.
" Mitra! " - Lần đầu tiên, Kreuz gọi cậu bằng cái tên ấy. - " Ngươi thuộc về ta! Kể từ giờ, ngươi muốn làm gì cũng phải hỏi ta trước. Dù là cái chết, cũng cần tới sự cho phép của ta. Nghe rõ rồi chứ? "
Trước khi gật đầu đáp lại, cậu nhoài tới ôm lấy. Hắn đơ người ra, toàn thân cứng đờ mà giữ nguyên như vậy rất lâu. Lắp bắp định nói gì đó nhưng lại không thành lời. Thân nhiệt ấm nóng, tiếng tim đập thật nhanh vọng trong lồng ngực của cả hai như bản giao hưởng kỳ lạ. Nếu là hắn của lúc trước, có lẽ hắn sẽ đẩy cậu ra. Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn thời gian, không gian đều ngừng lại. Thứ cảm xúc ấy, sự bình yên và hơi ấm này, hắn muốn giữ lấy, chôn chặt bên mình.
" Sự ấm áp này . . . Cũng không tệ. " - Nhoẻn miệng cười, hắn thầm nghĩ. - " Có lẽ, ta sẽ quen với điều này mất thôi. Tên ngốc nhà ngươi . . . "
Sáng hôm sau.
Kreuz bảo Mitra thu gọn đồ lại, chỉ mang những thứ cần thiết theo. Dù chưa biết ý đồ của hắn là gì, nhưng cậu vẫn hứng khởi làm theo. Với Mitra, chỉ cần nơi nào có Kreuz, nơi đó là nơi cậu thuộc về. Đứng trước cửa hang, hắn vươn vai đầy thoải mái, sắc mặt cũng đã có chút thay đổi, không lầm lì như mọi khi nữa.
" Ngươi muốn đi đâu? " - Ngay cả giọng hắn cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. - " Có nơi nào ngươi mong muốn được tới không? "
Nghe vậy, bất giác cậu nhìn lên bầu trời trong vắt kia.
" Ngươi . . . Muốn lên Thiên Giới? "
Lắc đầu mà mỉm cười. Mitra đưa tay mình lên đón lấy cơn gió vừa thổi tới. Cậu nhớ lại những ngày mình còn mang đôi cánh mềm mại, tự do tự tại mà bay lượn trên bầu trời kia.
" Phải rồi . . . " - Kreuz nhìn theo. - " Con người các ngươi không bay được. "
Chìa bàn tay về phía Mitra, Kreuz nói.
" Đi nào. " - Trước khi cõng cậu lên, hắn chợt nhớ. - " Hừm, không ổn. Cánh tay gãy như vậy mà tự bám sẽ rất nguy hiểm. "
Chợt nảy ra suy nghĩ này, đôi mắt hắn ánh lên sự gian xảo và thích thú. Chớp cái, Kreuz bế bổng Mitra trên tay mình rồi ngay lập tức đập cánh mà bay vút lên trời xanh. Cậu hốt hoảng bám lấy hắn, chẳng kịp chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Hắn bật cười đắc chí khi nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng và sợ hãi của cậu. Càng ngắm, hắn lại càng muốn nhìn thấy những cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt đáng yêu kia. Lướt qua những tầng mây bồng bềnh, rồi lại bay thấp gần những tán cây cao vút chạm trời của cánh rừng bên dưới. Chính là cảm giấc ấy, Mitra thầm nghĩ. Cảm giác từng cơn gió luồn vào kẽ tóc, tiếng thổi rít qua đôi tai và một chút rát nơi đôi mắt. Cậu không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này của mình như nào nữa. Sự hưng phấn quyện vào bình yên lan toả toàn thân cậu. Con ngươi hổ phách của Mitra sáng lên mà ngắm nhìn khắp nơi. Kreuz liếc nhìn, đôi mắt tím của hắn cũng sáng lên,nhưng không vì khung cảnh tuyệt vời bên dưới. Mà chính là vì có cậu. Bay được một lúc, cậu viết lên nơi ngực hắn.
" A n h h ã y đ ỡ t ô i n h é! "
" Đỡ? Ý ngươi là gì? " - Có chút khó hiểu, hắn hỏi lại.
" T ô i t i n a n h! "
Chưa kịp nói gì, Mitra đột ngột đẩy mình thoát ra khỏi vòng cánh tay Kreuz. Chỉ trong một giây bất cẩn, hắn không kịp giữ lại mà để cậu tuột khỏi tay mình. Thả bản thân rơi tự do, cậu không sợ sẽ rơi xuống tan xác. Vì cậu tin hắn! Tin rằng hắn sẽ bắt được cậu mà thôi.
" Tôi tin ở anh đấy. " - Mỉm cười nhìn về Kreuz, cậu mấp máy môi như muốn nói cho hắn biết.
Kreuz bổ nhào xuống, cánh tay hắn vươn dài ra để rút ngắn khoảng cách của hai người. Đôi cánh đen huyền ảo sải rộng rồi đập mạnh một cách điên cuồng. Cứ mỗi tích tắc Mitra rơi tự do, là mỗi khắc lồng ngực hắn thắt lại. Nỗi lo sợ dậy lên trong lòng, hắn không thể để cậu chạm tới mặt đất bên dưới. Dường như sự sợ hãi và hoảng loạn luôn khiến tâm trí ta mất kiểm soát, lý trí cũng trở nên mong manh hơn. Bởi, ngay khi Kreuz lấy lại được giây bình tĩnh mà quan sát tình hình hiện tại. Hắn chợt nhớ ra mình có khả năng dịch chuyển tức thời trong phạm vi ngắn. Chớp mắt, hắn ngay lập tức dịch chuyển tới bên dưới Mitra. Giang tay ôm trọn lấy cơ thể cậu vào lòng mình. Hơi thở gấp gáp, tiếng tim đập như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Tất cả nghe thật rõ trong cái tĩnh lặng của lúc này. Khuôn mặt Mitra ửng đỏ vì sự hưng phấn, cậu cười thích thú, sảng khoái vô cùng. Kreuz thấy vậy, hắn tức giận gằn giọng.
" Ngươi thấy trêu đùa ta vui lắm phải không? PHẢI KHÔNG? Đồ khốn nhà ngươi . . . " - Càng lúc càng lớn tiếng, hắn không giấu nổi cơn phẫn nộ kia mình sau con mắt long đỏ kia. - " Ta là trò đùa của ngươi sao? Ngươi thấy hả hê rồi chứ? "
Đáp xuống mặt đất, Kreuz cứ run lên vì cơn cuồng nộ mà hắn không nỡ lòng nào đổ lên cậu. Mở lòng tay hắn ra, Mitra viết lên.
" X i n l ỗ i v ì đ ã l à m a n h p h ả i l o l ắ n g. "
Cậu ngưng lại, nhìn lên khuôn mặt tức tối kia mà áp tay mình lên bên má Kreuz. Như muốn làm dịu lòng hắn, Mitra viết tiếp.
" C ả m ơ n a n h đ ã đ ỡ t ô i. T ô i k h ô n g c ố ý m u ố n l à m a n h l o. N h ư n g c ả m g i á c ấ y t h í c h l ắ m. "
Cậu cười thật tươi, mong rằng hắn sẽ thấy an tâm về việc vừa xảy ra. Chẳng hề, hắn gồng tay như thể muốn đánh cậu. Như cơn gió, cánh tay Kreuz vụt tới kéo mạnh cậu vào lòng hắn.
" Ngươi biết nguy hiểm như thế nào không hả? Lỡ như ta không đỡ ngươi kịp thì sao? Ngươi nói xem! "
Nghe giọng hắn thật buồn bã, bất lực và đầy lo lắng. Bởi hắn thật sự rất sợ. Không phải hắn sợ chết vì giao ước đã lập. Mà hắn sợ rằng hắn không thể đỡ được cậu lúc ấy. Hắn không muốn cậu biến mất khỏi cuộc đời hắn, hay có kết cục như chuyện đã xảy ra, từ ký ức ám ảnh hắn trong Tiềm Thức kia. Rằng một thứ rất quan trọng đối với hắn, đã bị kẻ khác cướp mất vĩnh viễn nhưng hắn lại chẳng thể nhớ ra được.
" T ô i t i n a n h. " - Mitra viết lên tấm lưng hắn.
" Ngươi không thể tin Ác Ma. Không thể tin bất kỳ ai hết! "
Hắn quát lớn. Nhưng thâm tâm thì lại bị lay động bởi sự nghi ngờ tới chính bản thân mình.
" Tên Thiên Thần ngươi ở bên, đến hắn còn hại ngươi như bây giờ. Ta . . . Ta suýt nữa cũng đã cướp đi Linh Hồn của ngươi. Ta hại ngươi . . . Ta hại ngươi thì sao đây hả? Giữ ngươi ở bên chẳng khác nào đẩy ngươi vào nguy hiểm cả . . . "
Kreuz yên lặng lúc lâu, hắn không nói nhưng cái ghì tay lại thật chặt. Hơi thở bất ổn, run rẩy như sợ hãi. Mitra đều cảm nhận được tất cả nỗi bất an, sự buồn khổ trong lòng hắn. Dụi đầu vào lòng hắn, cậu lại viết lên câu nói ấy.
" T ô i l u ô n t i n a n h, K r e u z! "
Lần này, tên của hắn được cậu nhấn mạnh rất rõ ràng. Như muốn nói rằng, người cậu tin là hắn, là chính con người trong hắn. Chứ không phải là thân phận Ác Ma hắn đang mang.
" Phải! Ta là Kreuz! "
Như thể mang trong mình thần giao cách cảm với Mitra, hắn ngay tức khắc mà hiểu thấu ý cậu muốn nói khi nhắc tới tên mình.
" Chỉ cần ta ở bên ngươi, kẻ nào động tới ngươi, ta sẽ giết hết! "
Từ từ buông cậu ra, Kreuz cũng đã bình tĩnh trở lại. Thả lỏng người, thở dài rồi căn dặn cậu.
" Lần sau phải báo trước, đừng tự ý làm điều ngu ngốc. " - Cầm tay Mitra mà đi. - " Phạt ngươi đi bộ. Có mệt thì do ngươi tự rước vào thân. "
Chẳng bao lâu, hai người đã tới một thị trấn nhỏ nằm ngay nơi sườn núi. Kreuz đưa cậu đi ăn một bữa no nê, dạo một vòng quanh thị trấn rồi đi dần xuống chân núi.
" Ngươi đã mệt chưa? " - Hắn hỏi.
Mitra lắc đầu, dù rõ ràng có chút đuối sức nhưng không muốn làm Kreuz lo.
" Ngươi bị câm, nhưng không có nghĩa là ngươi nói dối mà không bị phát hiện. " - Hắn trừng mắt. - " Mệt thì cứ nói là mệt đi. Ngươi cứ như vậy chẳng khác nào ta ép buộc ngươi. "
Mitra cười trừ, đưa tay lên xua đi như muốn nói rằng cậu vẫn ổn. Chợt giọt nước từ đâu rơi xuống, ngước lên nhìn mới thấy bầu trời xanh nay đã xám xịt. Cơn mưa lớn đang chuẩn bị đổ xuống mà quanh đây chẳng còn nơi nào để lánh tạm.
" Hừm, mưa sao? " - Ngẩng lên nhìn, Kreuz chép miệng rồi quay sang nói. - " Đi thôi, để ta đưa ngươi tới quán trọ gần đây. "
Sững người khi thấy Mitra lúi húi cầm chiếc áo khoác lên, kiễng cả chân mình để choàng qua đầu mà che mưa cho hắn.
" Ngươi! "
Cậu cách hắn một chút nữa thôi là thân thể chạm nhau. Hắn chỉ cần cúi người ra trước là chạm tới, nhưng lại ngẩn ngơ trước cậu. Lại là nụ cười quá đáng yêu, hồn nhiên tới vô số tội. Hai mắt nhắm tịt lại, chiếc răng nanh nho nhỏ hiện ra cũng chẳng thể khiến cậu gian manh thêm chút nào. Giữ lấy tay Mitra, Kreuz hạ chiếc áo xuống.
" Ta thật không biết ta phải mắng ngươi ngốc bao nhiêu lần nữa. "
Khoác lên lại người cậu, hắn gọi ra đôi cánh rộng lớn của mình. Chụm hai cánh lại rồi hơi rủ về phía trước, tạo thành chiếc ô khổng lồ che chắn hai người khỏi cơn mưa đang trút xuống.
" . . . "
Cặp mắt hổ phách kia long lanh, sáng rực mà nhìn lên đôi cánh của hắn. Ánh mắt ngưỡng mộ, trầm trộ như muốn khen hết lời. Kreuz biết, hắn đỏ mặt lên vì xấu hổ, vội xoay người cậu lại. Chưa kịp làm gì thì hắn đã giang tay ôm lấy cậu từ phía sau.
" Đứng gần vào, ướt hết bây giờ. " - Nghiêm giọng mà thì thầm, thực là muốn giấu đi sự vui sướng trong giọng nói của mình.
" . . . "
Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng Mitra nhanh chóng mà cười khúc khích đầy thích thú. Cậu ngả người ra sau để hắn ôm trọn lấy, rồi gác đầu lên bộ ngực rắn chắc. Thân nhiệt vốn đã nóng, nay còn thêm ấm bởi cái lạnh của mưa.
" Ấm thật đấy. " - Kreuz thầm nghĩ. - " Thật bình yên . . . "
Vòng tay ghì chặt thêm một chút, hắn muốn kéo cậu vào gần mình hơn nữa. Như thể muốn hoà vào làm một, để cảm nhận " thứ hoàn toàn thuộc về mình ". Mitra có chút cựa quậy, nhưng không phải để thoát ra khỏi vòng tay hắn. Vươn cánh tay mình lên thật cao, cậu cố với tới mà chạm vào đôi cánh của Kreuz. Bộ lông vũ đen nhánh nhưng lại trong suốt trông ma mị tới mê hoặc. Chưa kể lại còn mịn màng, vừa êm ái vừa thích tay khi sờ vào. Lặng lẽ nhìn theo hành động đáng yêu đó của Mitra, Kreuz trầm tư như đang toan tính điều gì đó.
" Tối nay, ta sẽ đưa ngươi tới một nơi. " - Thì thầm bên tai, giọng nói có phần đường mật dụ dỗ, mời gọi tới cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro