Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vĩ Thanh

Mặc dù ta có thể vì giết một người mà không ngủ không nghỉ thủ thượng ba ngày ba đêm, nhưng kỳ thật ta cũng không phải một người có tính nhẫn nại. Cho nên tiếng khắc khẩu của đại thần trong triều đình là âm thanh mà ta không thích nghe nhất từ trước đến nay. Nhưng nếu như tiếng ồn là đến từ đại thần của bốn quốc gia khác nhau thì sao?

Dùng sức nhu nhu thái dương đã nổi lên gân xanh, ra cuối cùng nhịn không được vỗ lên án, quát lớn: “Đều câm miệng cho ta!” Trong phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Lại nói ta và bốn quốc gia này đều có mức độ liên quan bất đồng. Bởi vậy sau khi thế cục ổn định, vì tránh hiềm khích, ta vẫn luôn không chịu tham dự vào chính vụ của bốn nước. Vô luận là thỉnh cầu của ai cũng vậy. Bất quá Hạo Thiên nhận định ta căn bản là sợ phiền toái, ta cũng không thể phản bác được. Cho nên muốn ta tâm bình khí hoà nhận lấy vấn đề làm người khác đau đầu từ bốn quốc gia, quả thực là nằm mộng!

“Có ai có thể nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại ở chỗ này không? Hàn Khởi, ngươi nói trước tiên!”

Hàn Khởi tao nhã cầm trong tay một chồng tấu chương toàn bộ đặt ở trước mặt ta, nói: “Vương gia là nhiếp chính vương của Huyền Vũ quốc. Dưới tình huống không tìm thấy quân vương của ta, không phải là nên xử lý chính sự sao?”

Lý do đầy đủ, chứng cứ vô cùng xác thực!

Ta không khỏi nghẹn lời, quay đầu có đám quan viên Bạch Hổ giống như trợn mắt. “Như vậy chính sự Nội Mông cũng chạy tới hỏi ta làm cái gì?”

“Lăng đại nhân, hạ quan chỉ là phụng ý chỉ quân vương giao những chính sự này cho Lăng thừa tướng người quyết định. Thừa tướng đại nhân cũng không nên khó xử đám người ty chức.”

Gân xanh trên đầu ta nhất thời nổi thêm hai cái. Trong lúc nhất thời, ta thật sự đã quên mất thừa tướng Lăng Tiêu của Bạch Hổ là một trong những thân phận của ta. Đối mặt Luyện Tranh Vân ta còn có chút thủ đoạn từ chối, nhưng ở trước mặt quan viên khác, ta nói thế nào cũng không thể bỏ đi mặt mũi của hắn. Nói vậy Luyện Tranh Vân cũng biết rõ tính cách của ta, mới có thể để cho quan viên trực tiếp đi tìm ta. Thôi vậy, may mắn xấp tấu chương kia coi như không dày, ít nhất không nhiều như của Thanh Long.

“Cho dù chính sự của Bạch Hổ ta từ chối không được, Tần Diệc! Ngươi ở đây làm cái quỷ gì?”

Tần Diệc thi nhiên bưng lên trà bôi trên bàn gỗ uống một ngụm, nói: “Không biết lf ai làm cho quân vương của ta không thể xuống được giường, chính sự không người xử lý, chẳng lẽ không cần có người phụ trách sao?”

Ngữ khí có chút châm chọc hiển nhiên là vì ta từng hiếp bức hắn. Nhưng nội dung trong lời nói của hắn lại làm cho mặt ta nhất thời liền đen một nửa!

Khó trách đêm qua Kha Tử Liễu nhiệt tình khác bình thường. Ta nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được, nguyên lai là hắn đã sớm biết Tần Diệc sẽ mang theo một đống tấu chương truy đến đây. Chủ ý này là do ai đề xuất cho hắn? Thông thường những người lui tới nơi này của ta đều phải đợi đến thời điểm thanh nhàn chính vụ. Cho dù là hai người đồng thời cũng không gặp nhiều, lúc này lại đúng dịp cùng lúc tới. Ngay cả Lưu Dạ cũng mang theo tân trà năm đó tới tìm ta phẩm trà. Có quá nhiều nghi phạm, ngược lại không dễ định án. Bức đắc dĩ nhất lên tửu bôi, ta có chút cam chịu, hỏi: “Còn Ly Phi lấy cớ gì? Dứt khoát nói ra đi.”

Một thanh âm đôn hậu chần chừ mở miệng: “Quân vương của ta đã ban chiếu thứ, phong…. Người làm…. Hậu! Khi không có mặt quân vương, vương hậu của Chu Tước vốn phải thay vương thượng xử lý chính sự.” Câu cuối cùng nói nhanh đến nổi như muốn ném vỡ đồ vật.

Ta kháo! Trong nháy mắt mặt của ta hoàn toàn đen. Tửu dạ nghịch hầu trào ra, phun thẳng vào mặt nam nhân trung niên thần tình buồn rầu kia.

“Hắc…. Ngươi đang đùa cái gì!”

Người nọ phịch một tiếng phù xuống đất, khóc thảm thành tiếng: “Vi thần cũng hy vọng là vương thượng là nói đùa….” Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của hắn, dường như sẽ lớn tiếng khóc.

“Đủ rồi!” Ta quát lớn.

So với người bị coi là vương hậu, ta càng không thể dễ dàng khoan nhượng một đại nam nhân gào khóc trước mặt ta. Nợ của Ly Phi ta trở về lại cùng tính với hắn, hiện tại việc cấp bách là xử lý xong sự tình trước. Định thần, mở ra trùng trùng điệp điệp tấu chương trên bàn, ta bắt đầu nhanh chóng xử lý. Buổi chiều còn phải cùng Nham Thạch an bài khảo hạch cho tân Tử Thần, ta không có thời gian gào thét với một đống giấy!

“Hàn Khởi, ngươi dạy đám người bọn họ làm sao viết chiết tử (sổ con) cho ta. Phàm là những điều vô nghĩa nhìn nửa ngày cũng không thấy trọng điểm đều viết lại cho ta!” Những thứ ghi chép linh tinh vô nghĩa này lần sau không ngại đưa đến Hồng Thường viên. Các cô nương nơi đó nhất định sẽ thích.

“Vương gia, xin người khách khí một chút. Không phải tất cả mọi người đều có thể thích ứng với thủ đoạn giải quyết công việc của Huyền Vũ quốc ta.” Hàn Khởi mỉm cười mở miệng, ám chỉ và khiêu khích trong lời nói làm cho những người liên can đầu mày nhíu chặt.

“Hàn Khởi! Ngươi biết rõ tính cách của ta. Trừ phi ngươi muốn ngoạn cùng ta, thì đừng nói lời dư thừa.” Ta giận tái mặt, mở miệng nói.

Không thể phủ nhận, hiện tại chỉ có phương thức và năng lực làm việc của Huyền Vũ là có thể đuổi kịp tiết tấu của ta. Nhưng như thế rõ ràng là vạch ra giới hạn giữa ta và những quốc gia khác, 

Nhưng một sự phân chia giới hạn rõ ràng như vậy giữa ta và các quốc gia khác sẽ chỉ khiến các đại thần lo lắng ta có bất công càng thêm nghi kỵ. Từ lúc đầu ta đã không nguyện ý nhúng tay vào chính vụ, nhưng nếu đã làm liền không chấp nhận cản trở từ ai.

“Được!” Hàn Khởi dừng một chút, cuối cùng nặng nề thở dài.

Ta một bên phân phát tấu chương đã được phân loại sửa sang, một bên nghiêm mặt nói: “Chu bút dùng phê phương án giải quyết, đưa cho vương thượng tự chính mình quyết định. Tứ quốc tự cắt giảm hai thành quân phí dùng để xây dựng đê đập, kiến thiết phương tiện thủy lợi, tránh cho lũ lụt định kỳ gây nên tổn thất. Ngoài ra, Thanh Long quốc mở ra Bùi Viên và Hấp Tuyền làm hai đặc khu kinh tế. Bất cứ người nào nguyện ý quyên tiền viện trợ giúp dân chúng chịu khổ vì nạn châu chấu, không phân biệt đến từ quốc gia nào, cũng đều được vương thất của Thanh Long quốc tặng huy chương thiện tâm, và quan phủ phụ trách xếp tính danh vào thiện hạnh lục để làm gương cho hậu nhân. Một ngàn lượng bạc nhận được huy chương thiện tâm bằng thiết, một vạn lượng bạc nhận được huy chương thiện tâm bằng đồng, trên mười vạn lượng bạc nhận được huy chương thiện tâm bằng bạc. Dùng những huy chương này khi hành thương ở đặc khu kinh tế cũng có thể được giảm miễn thuế khác nhau, cao nhất có thể đạt được tới ba thành (30%)....”

“Ta đại diện Thương bộ của Chu Tước quốc quyên giúp lương thực có giá trị mười vạn lượng.” Ta còn chưa nói hết, một gã quan viên của Chu Tước quốc đã nhịn không được kêu ra tiếng.

Quả nhiên là Xích gia của Chu Tước nhìn thấy ích lợi đầu tiên. Những đại thần phụ trách tài chính của những nước khác hai mặt nhìn nhau, chắc chắn cũng đã động chủ ý, nói: “Việc này vốn là ý chỉ của Thanh Long vương, công việc giao cho Tần tướng quốc phụ trách. Mọi người có thể tìm hắn thương lượng. Hạng mục công việc còn lại ngày mai lại nghị luận!” Dứt khoát chấm dứt đề tài, ta đứng dậy liền đi. Phía sau, một loạt âm thanh cáo biệt không dứt bên ta. Chỉ là gọi ta loại xưng hô gì cũng có, nghe đến rất náo nhiệt.

Tiến vào cư sở liền nghe được từng trận âm thanh khen ngợi trầm trồ. Đi theo tiếng động, lại thấy Hạo Thiên đang giao thủ so chiêu cùng Nham Thạch. Ngồi một bên xem cuộc chiến là Luyện Tranh Vân, Ly Phi và ba đội viên tử thần mỗi người nhìn giống như cao hứng phấn chấn. Nhưng nếu tiến gần thêm một chút sẽ nghe được đối thoại như sau:

“Chu Tước vương đặt cược vào thắng lợi của Nham Thạch, chắc chắn phải có tin tức nội bộ. Đặt cược cùng hắn nhất định chính xác!

“Ai nói? Chu Tước vương không hiểu võ công, Bạch Hổ vương chính là cược chấp sự thắng. Bất quá Hồng Hồ cho tỷ lệ cược của đội trưởng cao hơn một chút, thắng liền phát đạt.”

Xem ra gia hỏa Hồng Hồ này vẫn chưa làm đủ huấn luyện cơ sở! Ta lắc đầu bật cười. Bộ dạng hưng phấn đến hai má đều đỏ của Ly Phi làm cho ta không nỡ cắt ngang ván cược của bọn họ. Chẳng qua nếu như Ly Phi biết chính mình cũng từng là quân bài của Hồng Hồ, hiện tại còn có thể cao hứng tham dự đến như vậy không?

“Chủ tử, muốn qua bên kia ngồi xuống hay không?” Nguyên Tây nhìn thấy ta liền đi đến tiếp đón. 

Nghiêng đầu nhìn lại, một góc hẻo lánh trong viện, dưới tán quế thụ bày một bàn cờ, có Lưu Dạ và Kha Tử Liễu đang ở dưới tán cây nhìn ta mỉm cười. Kéo Nguyên Tây cùng bước đến gần, một hương trà thấm vào nhân tâm quanh quẩn ở chóp mũi.

“Trà hảo hạng!” Mỉm cười gật đầu với Lưu Dạ, ngồi lên trúc tháp Kha Tử Liễu đang dựa vào.

“Linh muốn uống sao?” Kha Tử Liễu lấy lòng nâng chén trà kề bên môi ta, hiển nhiên là vì mưu kế làm ta giúp hắn xử lý công việc mà có chút chột dạ.

Cúi người tiến đến bên tai hắn, đè thấp thanh âm cười nói: “Chỉ cần lần sau ngươi cũng như tối qua, ta liền tha thứ cho ngươi.”

“Ha ha…. Uống trà, uống trà….” Kha Tử Liễu xấu hổ cười khẽ, một khuôn mặt bỗng trở nên sáng như ánh mặt trời.

“Nguyệt, đây là Xích Đính Ngọc Trâm mà ngươi thích nhất, nếm thử chút không?” Lưu Dạ từ trên bàn lấy ra một túi lá trà toả ra mùi hương thơm ngát.

“Ngươi còn nhớ rõ sao?” Lòng ta bắt đầu nảy sinh vài phần ấm áp, thân thủ nhận lấy. Lưu Dạ mỉm cười, không nói gì, trong hắc đồng sâu thẳm giống như có một nỗi buồn lướt qua.

“Trà mà Linh thích nhất sao? Ta gọi người đến phao uống thử.” Kha Tử Liễu có chút tò mò nói.

“Không cần, ta tự mình làm.” Ta ngăn lại Kha Tử Liễu. Hít một hơi thật sâu, bài trừ suy nghĩ phức tạp khỏi đầu óc. Đợi đến khi đạt đến thanh thiên lãng nguyệt, mới lấy cam tuyền rửa tay, mang ra trà cụ hết sức chăm chú bắt đầu phai trà.

Hương trà quen thuộc trong lúc bất tri bất giác bốc lên, trong đó còn có pha một chút hương hoa Giao Hồ. Cách đó không xa truyền truyền đến tiếng hoan hô thắng lợi, hiển nhiên là ván bài của Hồng Hồ đã có kết quả. Trong nháy mắt, ta tựa như bị cái gì mê hoặc. Mỗi động tĩnh hài hoà, linh động trong viên giống như biến thành một bức hoạ tạo nên bởi tất cả khát vọng trong linh hồn ta.

“Có trà uống sao? Sao lại không gọi ta?” Thân ảnh như hồng hoả lao thẳng đến trên người ta, một tay cướp đi chén trà trong tay ta, thích ý kề bên môi.

Ta bẻ ngón tay, gõ mạnh lên đầu hắn một cái. “Muốn uống trà, trước tiên giải thích một chút về chuyện vương hậu cho ta!”

“A? Ngươi không vui sao?” Ly Phi như thật như giả đau buồn kêu một tiếng, trong đôi mắt phượng đỏ thẫm lóe ra giảo hoạt, “Nếu ngươi đồng ý thay ta xử lý tất cả chính xử, ta liền làm vương hậu của ngươi được không?”

“Lại nói lời vô nghĩa!” Ta lắc đầu, cười nói, rốt cuộc không thể thật sự sinh khí với hắn.

Kỳ thật là thân phận gì đối với ta cũng không quan trọng, ta chỉ là không cam lòng bọn họ đem tất cả ném lên lưng ta mà thôi. Nếu sớm biết như thế, lúc trước ta hao hết tâm tư giúp bọn họ ngồi lên vương vị không phải là làm điều thừa sao?

“Họ Ly kia, ngươi thua cược cả gan dám trốn ở đây? Luyện Tranh Vân tiến lên vài bước, một phen nắm lấy vạt áo Ly Phi, kéo hắn ra khỏi lòng ngực ta.

“Đợi đã! Ta chỉ nói đêm nay sẽ đưa cho ngươi, chưa từng nói thua cuộc muốn đi…. Uy! Ngươi buông tay!” Giãy dụa của Ly Phi ở trước mặt Luyện Tranh Vân hiển nhiên vô dụng, rất nhanh thân ảnh hai người đã biến mất trong viên. Thật sự không phải ta trơ mắt nhìn Luyện Tranh Vân tha Ly Phi đi ra ngoài, mà là ta thật sự có chút phản ứng không kịp.

“Ta vừa làm chút điểm tâm, Thanh Long vương muốn nếm thử một chút hay không?” Nguyên Tây mỉm cười với Kha Tử Liễu nói.

“Được, bất quá lần sau gọi danh tự của ta là được rồi.” Kha Tử Liễu ôn hoà nói. Nhờ nâng đỡ của Nguyên Tây cũng nhanh chóng biến mất.

“Hạo Thiên, mấy người bọn họ đang làm cái quỷ gì?” Ta cuối cùng cảm thấy có chút không đứng, ngửa đầu nhìn về phía Hạo Thiên.

Hạo Thiên chậm rãi uống cạn chén trà trong tay, sau đó xoay người bước đi, trước khi rời khỏi huýt một tiếng thông báo nhân viên canh gác âm thầm ẩn núp lui ra. Trong nháy mắt, cả sân chỉ còn lại có hai người ta và Lưu Dạ.

“Ngươi…. Cũng muốn đi sao?” Ta quay đầu, chần chừ hỏi. Đối diện bàn gỗ, Lưu Dạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đầu cúi xuống ngồi thẳng tắp. Nếu không phải thị lực của ta hơn người, căn bản không nhìn ra cái đầu không hiện ra biểu tình nhẹ nhàng lay động.

“Như vậy, trong phòng ta còn có một bình hảo tửu, ta mang đến, ngươi cùng ta uống hai chén thế nào?” Đối mặt Lưu Dạ, ta kỳ thật không biết nên làm cái gì. Không muốn nhìn thấy vẻ mặt có chút tiều tuỵ u buồn của hắn, nhưng cũng không dám dễ dàng vượt qua ranh giới đã từng gây thương tổn cho nhau lần nữa. Hiện giờ, khi cùng hắn một chỗ, ta nhưng lại sinh ra một tia ý niệm muốn trốn tránh trong đầu.

“Ta có thể đến phòng ngươi uống sao?” Lưu Dạ Yên lặng một lát, đột nhiên mở miệng nói. Ta sửng sốt, tuỳ ý cười khẽ: “Đương nhiên có thể. Đi theo ta.” Đứng dậy dẫn Lưu Dạ đi vào trong phòng ta.

Hai người vào phòng, ta liền bắt đầu tìm kiếm bình tửu nguyên bản hẳn là ở ải quỹ (tủ thấp), tìm nửa ngày cũng chưa tìm được, điều này làm cho ta ít nhiều có chút xấu hổ. Ta chỉ cười khổ nói với Lưu Dạ: “Có thể là Hạo Thiên trộm cầm đi rồi. Ta lại gọi người đưa đến một ít.”

“Nguyệt….” Lưu Dạ ngăn cản ta muốn đi gọi người. Một phen bắt lấy tay ta, chậm rãi kéo lên áp ở trên mặt hắn.

“Làm sao vậy?” Nụ cười của ta có chút cứng ngắc, không khí ái muội bỗng nhiên dâng lên trong phòng làm cho ta không tự giác bắt đầu khẩn trương.

“Nhĩ sức này là Nguyệt tự tay đeo lên cho ta, ngươi còn nhớ rõ không?” 

“.... Nhớ rõ….” Làm sao có thể quên? Ta thậm chí còn nhớ rõ thời điểm tạo hình cho nó, tâm tình vui sướng khó có thể ức chế kia. 

Mặt Lưu Dạ có chút nóng lên, xấu hổ lưu chuyển trên khuôn mặt là cho ngón tay ta hơi run nhẹ. “Nếu như ta nói…. muốn đổi…. đến nơi khác,…. Nguyệt, ngươi còn nguyện ý giúp ta không?”

Lòng ta bắt đầu đột nhiên chấn động, một tia dự cảm không tốt bắt đầu thoáng hiện lên. “Ngươi…. Là có ý gì?”

Bào phục huyền hắc tinh xảo bị chủ nhân của nó nắm chặt, Lưu Dạ cầm lấy tay của ta từ chiếc cổ bóng loáng thong thả di động xuống. “.... Mời…. Chọn một nơi mà Nguyệt thích….”

Ta không khỏi trút một hơi lương khí! Đợi đến khi phục hồi tinh thần, lập tức gắt gao nắm lấy vạt áo của Lưu Dạ.

“Nguyên Tây! Ta từng nói qua với ngươi không cần ra chủ ý linh tinh nữa cho những người khác nữa!” Ta quát lớn thành tiếng.

Ngoài phòng quả nhiên xuất hiện tiếng cười của Nguyên Tây: “Chủ tử, lần này là oan cho ta. Chủ ý là của Luyện đại ca.”

“Thiết! Còn không phải là vì bộ dáng không chết không sống của tên Lưu Dạ kia làm cho ta nhìn thấy liền chán ghét!” Thanh âm mỉa mai của Luyện Tranh Vân vang lên ngay sau đó.

“Ta thấy ngươi căn bản là muốn nhìn hắn xấu mặt.” Ly Phi khinh thường tiếp lời, nói, “Họ Lưu lần sau ta đến dạy ngươi, cam đoan giỏi hơn so với cái tên họ Luyện kia.”

Kha Tử Liễu có chút nghi hoặc mở miệng nói: “Không phải các ngươi nói với ta nhất định không thể nói chuyện để cho Linh nghe được sao?”

Hạo Thiên cười nhẹ nói: “Cho dù không nói lời nào cũng không lừa được. Ngay từ đầu hắn đã biết chúng ta ở bên ngoài.”

Tranh luận ngoài phòng càng ngày càng kịch liệt, không khí trong phòng lại càng ngày càng cổ quái.

“Bọn họ…. Vẫn luôn…. Luôn….” Mặt Lưu Dạ lúc này hồng nhiệt đến giống như trứng tôm nấu chín,ngay cả nói cũng có chút nói không rõ.

“Không liên quan, lần sau ta giúp ngươi nhìn lại bọn thế nào?” Đè thấp thanh âm, tiến lên nói bên tai Lưu Dạ. Khi Lưu Dạ gắt gao giữ chặt tay ta, ta chỉ biết ta không có khả năng buông hắn ra nữa. Như vậy còn vô vị chống cự làm gì?”

“Một lời đã định!” Lưu Dạ hung hăng nghiến răng, rốt cuộc cũng cười nhẹ. Một đôi hắc đồng toát ra thần thái động lòng người, cực kỳ giống như đôi diệu thạch tỏa sáng trên tai phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Chính Văn Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro