Phiên Ngoại Nguyên Tây (1)
Mùa đông của Huyền Vũ quốc luôn lạnh đến không nói nên lời. Ta trần trụi, cuộn mình bên dưới tấm chăn mỏng. May mắn, lần này thế nhưng tỉnh lại ở trên giường. Nếu không hiện tại toàn thân đều sẽ cứng nhắc. Mẫu thân, xem ra ta lại có thể sống thêm một ngày. Ta đáp ứng người phải tiếp tục sống, hiện giờ người có nhìn thấy cố gắng của ta không? Đến khi người cảm thấy hài lòng, có phải sẽ đến đón ta không? Nhưng ta đã sắp quên mất bộ dáng của người, đến lúc đó không nhận ra người phải làm sao bây giờ? Một loạt vấn đề nổi lên trong đầu, lúc này ta mới nhận ra bản thân đang nghĩ miên man. May là không phải trong lúc hầu hạ gia, nếu không không thể tránh khỏi phải chịu khổ. Nghĩ đến đây, ta không nhịn được bật cười. Động tác rất nhỏ động đến miệng vết thương trên người. Đau đớn giống như bị cương chuỳ (dùi thép) đâm thẳng vào não, tiếng rên rỉ không khỏi thốt ra.
Thứ gì mà lưu lại thương tích đau như vậy? Nhịn không được nhíu mày lại, cẩn thận hồi tưởng. Roi? trúc điều (nhánh trúc)? Không, Tống gia thích da thịt mềm mịn. Mỗi lần ngoạn đến hung ác đều sẽ cho người giúp ta bôi dược cao, gây ra nhiều đau đớn. Hay là bởi vì bị trói buộc? Nhưng tứ chi cũng không có cảm giác đau nhức khiến cho người chết lặng kia. Quên đi, dù sao cũng không phải thứ ngoạn ý đó. Ở xướng quán (cũng gần giống nam quán) hơn bốn năm, ta đã học được làm sao nhẫn nại, chịu đựng đủ loại phương thức chơi đùa. Có lẽ bảo mẫu nói rất đúng, một kẻ thấp hèn mặc người kỵ áp không dễ dàng chết như vậy.
“Nguyên Tây!” Hơi lay động, cánh cửa mỏng manh một phen bị đẩy ra. Một người bước vào mang theo thanh âm tràn đầy khinh mạt, cùng với một ngọn gió lạnh.
Rất lạnh! Ta muốn lui lại một chút, chỉ tiếc chủ nhân của thanh âm này không để ta có cơ hội.
“Một kẻ thấp hèn như ngươi lại dám nằm trên giường giả đại gia sao? Còn không mau đứng dậy cho ta!” Tấm chăn mỏng trên người cứ thế rời đi. Một bàn tay giống như cái kìm bắt lấy cánh tay của ta, kéo ta xuống đất. Tựa như ta chỉ là một con tử cẩu (chó chết).
Ta hung hăng cắn răng, cố nuốt lại tiếng kêu đau đớn vào bụng. Cố gắng ngẩng đầu, trên mặt đã lại nở một nụ cười mềm mại đáng yêu như được huấn luyện.
“Tổng quản chớ sinh khí. Nguyên Tây nào dám cố ý chậm trễ. Chỉ là ngày hôm qua bị Tống gia kêu đi hầu hạ Triệu tam gia của Nam Thành, hiện tại mới tỉnh muộn một chút.”
Tổng quản nghe vậy nhíu mày, cười nói: “Mạng của tiểu tử ngươi thật đúng là lớn. Ta nghe nói thói quen của Triệu tam gia cũng không quá tốt. Ngoan độc đến ngay cả Tống gia của chúng ta so ra còn kém. Một năm cũng phải ngoạn chết hai, ba sủng vật dưỡng trong phủ. Nhìn bộ dáng của ngươi, đêm qua cũng chịu đủ đi? Còn động được không? Có cần gia ta hầu hạ ngươi không?” Bàn tay lạnh như băng véo từng cái lên mông ta, cảm giác đau đớn bén nhọn từ hạ thân truyền đến. Ta dồn dập thở dốc, lập tức ép tiếng kêu đau ở yết hầu biến thành khẽ ngâm dụ hoặc.
“Là Nguyên Tây hầu hạ tổng quản mới phải.” Cố ý lắc lư thắt lưng cơ hồ sắp gãy, tận lực bày ra thân thể chính mình.
“Ngươi, tiện hoá không được uy no!” Tiếng mắng chửi của tổng quản và thể trọng của hắn cùng lúc áp lên thân thể của ta. Đau đớn quen thuộc tựa như lốc xoáy đánh úp đến. Ta chỉ cảm thấy bản thân giống như một con rối sắp bị xé thành từng mảnh. Nhưng bất luận thế nào cũng không thể trốn! Không thể kêu đau! Không muốn nhận thêm thống khổ ta nhất định phải cười. Cười đến dâm đãng diễm lệ, kêu đến tiêu hồn khó nhịn. Những việc này ta luôn làm rất tốt. Vì vậy ta vẫn có thể sống sau đêm qua, vì vậy ta lấy được điểm tâm và một bình dược cao trị thương nguyên bản đã bị cướp đi.
Tổng quản tự thân đến gọi ta tự nhiên là có nguyên nhân. Công tử của nhị phu nhân muốn ta bồi hắn xuất môn. Nếu là ngày thường chuyện như vậy cũng không tồi. Tuy rằng không tránh được phải chịu chút quyền cước, nhưng theo thường lệ, Tống gia sẽ không lưu ta lại hầu hạ vào ban đêm. Ta cũng có thể mượn cơ hội nghỉ ngơi một chút. Nhưng hôm nay, ta ngay cả đứng thẳng cũng cảm thấy khó khăn, chuyện như vậy liền trở thành dày vò lớn nhất đối với ta. Đau đớn do đi lại gây ra giống như đem thân mình để vào cối xay thành tương. Mồ hôi lạnh thấm ướt làn da, làm cho trước mắt ta tối sầm. Nào biết trong nháy mắt phân thần lại đụng trúng thiếu gia đột ngột dừng bước.
“Đụng vào ta? Ngươi không muốn sống sao!” Sự mạo phạm của ta hiển nhiên làm cho thiếu gia thập phần sinh khí, hắn nhấc chân liền đạp vào bụng của ta. Tràn ngập đau đớn cuồn cuộn khiến cho ta không thể ngăn được vị tinh ngọt trong cổ họng. Thân thể bị đạp ngã trên đường. Tứ phía không ngừng vang lên tiếng kêu sợ hãi, ta chỉ nhìn thấy vết máu trên góc y phục của thiếu gia. Nguy rồi! Ta làm bẩn y phục của thiếu gia. Trong nhất thời không thể nói rõ là sợ hãi hay là nghi hoặc đang lấp đầy đầu óc của ta. Ta quay đầu nhìn về hướng tiếng gào thét của người qua đường, trừng mắt nhìn một con tuấn mã đang chạy về hướng ta.
“Dừng lại cho ta!” Tiếng quát to lập tức truyền đến. Chỉ thấy con ngựa kia bị người cường ngạnh kéo dừng lại, tiếng hí bi thương vang tận chân trời. Lúc dừng lại đồng thời cũng đánh thức thần trí của ta. Người nọ mặc bào phục huyền sắc. Một đầu tóc đen phóng đãng lăng phong vũ động, hắc đồng sâu thẳm mang theo cao ngạo, dưới ánh mặt trời tựa như phát ra hào quang.
“Cút!” Chỉ nghe thấy lời trắch mắng khinh miệt của người nọ: “Một món ngoạn ý thấp hèn cũng dám chắn trước đường của ta, nếu làm ngựa của ta bị thương, ta bắt cả nhà ngươi bồi mệnh!”
Cả nhà? Ta còn có thể dùng cả nhà để bồi mệnh sao? Có lẽ vì biết lần này không còn hy vọng, ta nhưng lại nhịn không được lập tức nở nụ cười với người kia. Không nghĩ tới, ngay sau đó liền bị một cỗ đại lực mạnh mẽ nắm lấy.
“Ngước nhìn ta!” Thanh âm cao ngạo truyền vào tai ta. Ta mờ mịt nhìn theo hướng thanh âm, đập vào mắt chính là một đôi hắc đồng so với Tống gia còn oánh nhuận hơn vài phần. Lại nói, ta cũng một đôi mắt đen, nhưng vì sao không thể nào so được với thần thái của người nọ.
“Bộ dáng có chút xấu, đôi mắt vẫn có chút tạm được.” Chỉ nghe thấy hắc y nhân thì thào trầm thấp. Sau đó, trước mắt xoay chuyển, ta còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị y ném lên lưng ngựa. Cho dù đã cố gắng khống chế âm lượng, đau nhức do động đến thương tích gây ra vẫn khiến cho ta bật ra tiếng rên rỉ. Nằm trên lưng ngựa cũng không phải một tư thế thoải mái, nhưng tiếc nuối bất ngờ nảy sinh trong đầu ta thế nhưng là vì tư thế như vậy không thể nhìn thấy đôi mắt cho dù cao ngạo nhưng lại sinh đẹp kia nữa.
“Vương gia, kẻ này là thị nhân gia phụ dưỡng. Không cố ý mạo phạm vương gia. Thỉnh vương gia cho phép tiểu nhân mang về nghiêm khắc trừng phạt.”
Ngữ thanh có chút hung tợn của thiếu gia làm cho ta nhịn không được co rúm lại, trong lòng cũng một trận mơ hồ. Hắc y nhân kia là một vương gia? Chẳng lẽ chính là vị vương gia từ trước đến nay luôn hoành hành không cố kỵ, Lưu Nguyệt? Trong lúc mê man lại nghe được hắc y nhân cất tiếng cười lớn, nói: “Bản vương từ trước đến nay luôn nghĩ kẻ ngây ngô ngoạn không thú vị, nguyên lai tiểu tử này là kẻ hiểu chuyện. Như vậy thật tốt, không phải tốn công phu dạy dỗ. Trở về nói với phụ thân ngươi một tiếng, ta muốn kẻ này! Yên tâm, cũng không phải không trả. Trước hết để bản vương ngoạn mười ngày nửa tháng. Nếu đến lúc đó hắn vẫn chưa chết, mà bản vương cũng mất hứng trí, tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi. Bằng không, dứt khoát bán cho bản vương, muốn bao nhiêu ngân lượng đến quý phủ của ta mà lấy.” Lời còn chưa dứt, y đã phóng ngựa mà đi.
Lại bị bán sao? Từ đầu đến cuối ta cũng không nói một câu. Đương nhiên, cũng không đến lượt ta nói chuyện. Dù sao cũng đã quen bị bán; dù sao hầu hạ ai cũng không phải đều giống nhau sao? Dù sao…. Cũng sẽ không khổ sở hơn. Sau khi so sánh, trong lòng ngược lại thả lỏng. Mặc dù ai ở Huyền Vũ quốc cũng biết đến ác danh của vương gia Lưu Nguyệt, nghĩ lại bất quá cũng là chút chuyện người có quyền cao chức trọng thường làm. Chỉ là không có ai làm được đến minh mục trương đảm và đúng lý hợp tình như vị vương gia này, coi như sợ người ngoài không biết hắn tàn ác đi…. Trên đường đi, ta liều mạng suy nghĩ miên man, bởi vì từng cái xóc nảy trên lưng ngựa khiến cho đau đớn giữa ngực bụng ta giống như bão tố không có điểm dừng. Ta biết ta không thể kêu. Nếu làm cho người nọ chán ghét, có lẽ sẽ bị ném xuống ngựa đi. Nhưng lần này ta đã đoán sai! Ta không kêu ra tiếng nhưng vẫn bị ném khỏi ngựa. May là khi đó ngựa cũng đã dừng lại. Trong nháy mắt thân thể ngã lên nền đá, ta chỉ cảm thấy ở một khắc này miệng vết thương trên toàn thân đều bị vạch ra. Ta bật ra một tiếng đau đớn, không khỏi mở miệng thở dốc, tránh cho chính mình vì đau mà ngất đi. Với kinh nghiệm của ta, nếu lúc này ngất đi hơn phân nửa sẽ bị ném đến những nơi như sài phòng (phòng chứa củi) tự sinh tự diệt. Ta không chắc bản thân có thể chịu được lần này, cho nên nhất định phải bảo trì thanh tỉnh! Có lẽ còn có thể chiếm được dược vật và trị liệu. Ta cắn răng, chậm rãi điều chỉnh thân thể quỳ dậy. Nhưng từng đợt tối sầm trước mắt lại khiến ta vài lần mở miệng đều không phát ra thanh âm. Nhanh lên! Nói gì đi Nguyên Tây! Kẻ vô dụng này!
“Vương gia sao lại mang thứ này về? Bất quá lần này giống như là một kẻ đã biết quy củ.” Nam tử xuất môn nghênh đón cau mày mở miệng. Trong oán giận hàm chứa một tia sủng nịch mơ hồ.
“Kiều thúc đừng nổi giận, ta chỉ là không thể nhìn kẻ có đôi mắt như vậy chết trong tay kẻ khác mà thôi. Để ý đến hắn tốt một chút, chờ dưỡng thành bộ dáng ta muốn lại mang đến hầu hạ.” Lúc này, thanh âm cao ngạo phát ra trên đỉnh đầu nhưng lại có thêm vài phần nhu hoà.
Thế nào? Không cần ta cầu xin sao? Tinh thần thả lỏng, lại bị bóng tối kéo đến nuốt chửng. Lần nữa mở mắt, dưới thân là giường đệm mềm mại, hơn nữa tất cả thương tích đều đã được xử lý. Trong lúc còn mơ màng, một nam tử cực kỳ tuấn tú vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
“Ngươi đã tỉnh chưa?”
“Nguyên Tây thỉnh an gia….” Vội vàng chống đỡ thân thể muốn hành lễ, lại bị người nọ một phen đè lại.
“Đừng! Nơi này không có ai là gia. Ta chỉ là thị nhân hầu hạ vương gia. Ngươi gọi ta Mặc Thiền là được rồi. Hơn phân nửa thương tích trên người của ngươi đều không tiện để đại phu chữa trị. Cho nên Kiều tổng quản để ta đến chăm sóc ngươi, thuận tiện dạy ngươi chút quy củ.” Người nọ thản nhiên nói.
“Nguyên Tây đa tạ Mặc Thiền ca ca.” Ta cảm kích mở miệng.
“Đừng cảm tạ. Trước tiên uống thuốc đi. Nội phủ của ngươi bị thương không nhẹ.” Mặc Thiền cầm chén thuốc đưa qua, thở dài: “Nhìn ngươi cũng là một người từng chịu khổ, có thể làm cho vương gia mang về đến cùng là tạo hoá của ngươi. Chỉ cần ngươi tận tâm hầu hạ, vương gia kỳ thật là một chủ tử không tồi. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi. Bất kể khi nào, không có sự cho phép của vương gia nhất định không được tuỳ tiện chạm vào thân thể của vương gia. Còn có, vương gia cũng không cùng người khác đồng tẩm (ngủ chung). Sau khi hầu hạ xong, cho dù bò cũng phải về lại phòng của mình. Nếu ngươi phạm vào cấm kỵ, ai cũng không cứu được ngươi. Trong phủ này, những kẻ không hiểu chuyện đều bị trượng tễ đến chết. Nếu bọn học có mộ phần, cây cỏ trên mộ cũng phải cao hơn cả người.” Mặc Thiền lạnh mặt dặn dò, ta bị sự nghiêm túc trong lời nói của hắn làm cho cả kinh, rùng mình một cái.
“Đa tạ ca ca chỉ điểm!”
Mặc Thiền lắc lắc đầu, giảm nhẹ ngữ khí nói: “Bất quá ngươi cũng không cần khẩn trương. Thị nhân trong quý phủ của vương gia, ngoài ta còn có ba người. Luận bộ dạng mỗi người đều hơn ta. Có lẽ lời ta nói ngươi không thích nghe. Bộ dạng của ngươi tuy rằng không tồi, nhưng so với người khác thật sự rất bình thường. Vương gia không chắc sẽ nhớ đến ngươi.”
Thật sự sao? Ta có thể mong chờ điều này không? Nhưng dường như là sự thật! Bởi vì suốt ba tháng ta cũng chưa từng gặp lại nam nhân mang ta đến đây. Cho đến đêm sau khi Huyền Vũ vương gặp chuyện….
Ta vừa từ nơi ở của Mặc Thiền ca ca, một đôi tay hữu lực liền từ phía sau mạnh mẽ kéo ta vào trong lòng ngực. Ta sợ hãi muốn kêu lên, chưa lên tiếng cằm đã bị kiên cố chế trụ, vặn về sau.
“A? Không phải Mặc Thiền!” Thanh âm cao ngạo mang theo mùi rượu truyền vào trong tai, hiện ra trong tầm mắt là một đôi mắt đen trong sáng mà lại thâm sâu. Đau đớn tận xương làm cho ta không thể nở được nụ ra quen thuộc, nhưng ta lập tức ngừng giãy dụa, tuỳ y kéo mà ngẩng đầu. Đây là một nam nhân mà ta không thể cãi lại, cũng là một nam nhân khiến ta không nhịn được phải rùng người.
“Vương gia, nô tài là Nguyên Tây.”
“Nguyên Tây?” Y nhíu nhíu đầu mày, lập tức bừng tỉnh: “Nguyên lai là ngươi. Không nghĩ đến dưỡng được vài ngày bộ dáng coi như có thể xem. Không sao, vậy ngươi hầu hạ đi.” Một phen bị kéo đi về hướng chủ ốc.
“Đã được học quy củ chưa?” Quần áo y không chỉnh tề, đứng tựa vào đầu giường hỏi. Nhìn thẳng vào mắt ta tựa như ta là một con rối không có sinh mệnh. Ta lại chỉ cảm thấy một cỗ điên cuồng đang ngưng tụ trong đôi mắt kia.
“Dạ rồi!” Ta thuận theo cởi bỏ quần áo, trong bụng không khỏi cười khổ. Vốn là chút chuyện đã làm quen, vì sao tại giờ phút này lại sợ hãi đến vậy? Hay vì mới nghỉ ngơi được ba tháng liền dưỡng cho thân thể ti tiện này trở thành cao quý? Hít vào một hơi thật sâu, ta vừa cười vừa đi về hướng nam nhân tuấn mỹ đến mức làm cho người khác không dám nhìn thẳng kia. Trong lòng thầm cầu nguyện: chỉ mong nam nhân này ở phương diện trên giường không có quá nhiều đam mê tàn nhẫn.
“Nhớ kỹ! Không muốn giống như tử cẩu bị bản vương vứt ra ngoài liền cẩn thận một chút cho ta, không có mệnh lệnh của ta, đừng để cho bàn tay dơ bẩn của ngươi tuỳ tiện chạm đến bản vương.”
“Dạ, vương gia!” Sao có khả năng quên, sao lại dám quên? Ta phải thừa nhận, so với những mệnh lệnh thiên kì bách quái của Tống gia, yêu cầu của vương gia thật sự không thể coi là khắc nghiệt. Nhưng y không ngừng đòi hỏi đã làm cho ta không thể thừa nhận.
“Nhìn ta!” Y nghiêm khắc quát, sau đó thanh âm càng ngày càng ôn nhu. “Đúng vậy, chính là ánh mắt này…. Tiếp tục nhìn ta…. Chỉ có mình ta…. Dạ….” Tiếng rên rỉ tựa như than thở phát ra từ đôi môi đỏ chói mắt của y, câu chữ hỗn loạn khiến cho kẻ đã sắp hỏng như ta căn bản không thể hiểu được ý nghĩa trong đó. Ta chỉ biết đau đớn từ hai cánh tay bị trói sau lưng đã dần trở nên chết lặng, một cỗ cảm giác lạnh như băng lan ra. Tại thời khắc bóng tối đã hoàn toàn chiếm cứ đại não, ta rốt cuộc nở nụ cười. Nguyên lai người như vậy cũng sẽ có lúc ôn nhu. Chỉ là người nhận được sự ôn nhu của hắn rốt cuộc là ai…. Là ta sao? Có thể sao? Ta như vậy có phải là rất buồn cười không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro