Chương 77 (Hạ)
Ngày ba tháng tám năm bảy trăm hai mươi lăm (3/8/725) Tứ Thần lịch, Bạch Hổ quốc liên tiếp xảy ra hai lần thảm án rất nhiều quan viên cáo lão bị cường đạo cướp bóc sát hại, cử quốc khiếp sợ. Kể cả hơn trăm người nhân viên tuỳ hành cùng hai người thụ hại, không một ai may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Tháng mười cùng năm, Bạch Hổ vương Luyện Quân Duệ lâu ngày bệnh nan y, truyền lại vương vị cho tứ hoàng tử Luyện Tranh Vân, sau nửa tháng không trị được mà vẫn (chết).
Tân vương đăng cơ chưa đến hai tháng, thái hậu Chu Tước quốc, Khúc Uyển Anh không quan tâm phản đối của đại thần, lệnh Khúc Trường Hưng lãnh mười vạn binh, trực tiếp xông vào cảnh nội của Bạch Hổ, ý đồ lấy chiến công cứu lại uy vọng ngày càng suy sụp trong triều và ở dân gian của bà. Nhưng có nhân sĩ biết được tình hình âm thầm tiết lộ, hành động này gây ra thiếu hụt lớn khó có thể tin cho quốc khố của Chu Tước những ngày gần đây. Chu Tước quốc không thể nuôi nổi nhiều chiến sĩ như vậy, cần phải làm cho số lượng quân tốt cần cung cấp nuôi dưỡng giảm bớt, chỉ có lấy chiến dưỡng chiến, cho dù không thể lấy được thắng lợi, cũng muốn để cho một bộ phận binh lính chết trên chiến trường, làm cho số lượng quân sĩ cần cung cấp nuôi dưỡng giảm xuống. Tin tức một khi truyền ra, tức khắc dẫn phát mãnh liệt bất mãn và khủng hoảng từ hệ thống quân đội, mà dân chúng chịu đủ khốn khổ tra tấn lại bùng phát sức mạnh hủy diệt khiến người kinh ngạc. Các nơi đều xuất hiện quân khởi nghĩa ủng hộ thái tử Ly Phi ngồi vào vương vị. Ở các nơi thủ quân vô cùng có lệ, thậm chí hoàn toàn không chống cự, quân khởi nghĩa một đường giống như chẻ tre, rất nhanh đã đánh tới vương thành của Chu Tước quốc. Chu Tước vương Ly Vĩnh bị vậy bức, không để ý bệnh thể trầm trọng, đi lên thành lâu, truyền lại vương vị cho thái tử Ly Phi trước mặt mọi người, hơn nữa hạ vương lệnh: Bắt đầu từ ngày hôm đó, thái hậu của Chu Tước quốc Khúc Uyển Anh đến Vĩnh Yên cung bảo dưỡng tuổi thọ, không được tham gia vào chính sự!
Cùng lúc đó, Khúc Trường Hưng ở trong vạn quân cũng bị người ám toán mà chết, vết thương trí mạng này là một dấu dao rất nông ở bên gáy. Quân đội Chu Tước không lâu sau khi chủ soái bỏ mình liền nhận lệnh vương khải hoàn quay về. Toàn bộ cuộc chiến xảy ra chưa đầy một tháng, được thế nhân gọi là chiến tranh ngắn nhất trong lịch sử. Hữu thừa tướng, Khúc Nho thấy tôn tử mình yêu thương chết thảm, không khỏi đau thương, tận lực bày tỏ truy cứu trách tội phó tướng, nhưng quân y tùy thân và thái y Chu Tước truyền đến đều nhất trí nhận định Khúc tướng quân chết là do vận khí không tốt, bởi vì một đao trí mạng kia chỉ cần nông hơn một chút, người sẽ không phải chết.
Ngày chín tháng ba năm sau, thái tử Chu Tước Ly Phi chính thức đăng cơ vi vương. Sau khi đăng cơ, kinh tế và trật tự xã hội thế nhưng thần kỳ dần dần khôi phục, thanh danh thần hữu chi vương của Ly Phi nhanh chóng lan rộng, nhất thời danh vọng không ai sánh được. Mà ta lúc này đã nhàn nhã dàn xếp hết thảy ở Khách Đặc Hạp cốc.
Khách Đặc hạp cốc trên bản đồ gọi chung là nơi giao giới của tứ quốc, bởi vì kỹ thuật vẽ bản đồ ở thời không này không tốt, các quốc gia rất khó xác định cương giới của chính mình. Bởi vậy, một mảnh đất tương đối rộng lớn bên trong hạp cốc, trở thành địa vực không thể xác định quyền sở hữu. Nơi này nhìn như hoang vắng, kỳ thật địa thế hiểm yếu, tự nhiên có tài nhiên phong phú. Địa vực rộng lớn khả năng cung cấp cũng vô hạn. Nếu không lo lắng lực lượng can thiệp ở phía chính phủ của các quốc và đạo phỉ hô hoán sơn lâm, nơi đây thật sự là một mảnh đất tốt để cư trú. Nhưng chuyện này với ta mà nói cũng không phải là vấn đề. Bởi vậy Lưu Dạ hoạ nhiếp chính vương phủ đổi thành một cái gia trang vô danh cho ta. Gọi là gia trang, kỳ thật càng giống như một thành trấn tương đối phong bế. Vật dụng bên trong gia trang có chút không giống với kiến thức và kỹ thuật ở thời không này, tỷ như quy hoạch tổng thể kiến trúc và đạo lộ, hệ thống thoát nước ngầm chạy xuyên qua cả gia trang, hệ thống xử lý rác thải, hệ thống phòng cháy và hệ thống chiếu sáng đạo lộ về đêm, vân vân. Nhưng ta tận lực chỉ dùng một vài thứ mà mọi người có thể lý giải, miễn cho rước lấy phiền toái không cần thiết.
Những tòa nhà ở phía đông gia trang là nơi xử lý công sự, bên trong là cư trú của đội viên Tử Thần. Phía nam là tẩm cư của ta, diễn võ trường rộng lớn và sơn lĩnh, rãnh núi hẻo lánh ở xa xa phía bắc, là nơi huấn luyện lực lượng hậu bị Tử Thần. Bên cạnh diễn võ trường đặt một cột đá bằng hắc ngọc. Trên thân cột là mấy trăm cái danh tự bằng vàng. Mỗi một người ở nơi này nhận huấn luyện sẽ biết Lão Đại của Tử Thần nhớ rõ tên của mỗi một đội viên Tử Thần. Chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm trở thành đội viên chính thức, cho dù hy sinh khi làm nhiệm vụ, danh tự của bọn họ cũng sẽ xuất hiện ở trên thân cột. Để cho mọi người nhớ kỹ hắn từng có cống hiến cho Tử Thần.
Chạng vạng một ngày nọ, ta đang ở trong phòng đọc sách, chợt có người hầu bên ngoài thông báo: “Trang chủ, có một người mặc thanh y tự xưng là cố nhân của trang chủ ở ngoài trang cầu kiến.”
Cố nhân? Người ta nhận thức mà không dám xưng tên sao? Vừa muốn mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Nguyên Tây, “Trang chủ đã biết, thỉnh người vào đây đi.” Vừa dứt lời, Nguyên Tây đã cầm một tửu hồ tiến vào.
Tẩm thất (phòng ngủ) là nơi tiếp đãi khách nhân sao? Ta nghiền ngẫm mỉm cười, nhưng không có ý muốn phản đối, từ trước đến nay Nguyên Tây làm việc đều có chừng mực, nếu hắn nói như vậy, liền hẳn là có lý do hắn cho rằng hợp lý.
“Chủ tử, tân tửu của năm nay.” Rượu trong suốt trong hồ được rót vào trong bôi.
“Mùi hương không tồi, hẳn là có thể bán được giá tốt.” Ta không chút để ý bưng lên tửu bôi, khẽ nói sau khi chạm môi.
“Chủ tử nói rất đúng, loại liệt tửu (rượu mạnh) này một khi được đưa ra liền không đủ bán, doanh thu từ tửu quán trong lâu đã tăng gấp hai lần, sư phó mấy ngày nay đều là ôm sổ sách mà ngủ.” Nguyên Tây nhăn cái mũi, cười đến cong mi mắt.
Nghĩ đến bộ dáng Lăng Lưu thấy ngân lượng liền hai mắt tỏa sáng, ta cũng nhịn không được cười nói: “Ngươi nói với sư phó, tiền thế nào kiếm cũng không đủ, niên kỷ của hắn cũng không nhỏ, thường xuyên ngủ trên kim khối, cẩn thận đừng làm thắt lưng bị đau.”
Nguyên Tây cười một tràng nói: “Chủ tử cũng đừng hại ta. Người đi hỏi xem, trên dưới trong lâu ngoại trừ chủ tử người, còn có ai dám động đến giường của sư phó? Thật sự muốn bị đánh, Nguyên Tây còn nguyện để cho chủ tử đánh.”
“Ngươi yêu.” Nhẹ nhàng xoa đầu hắn, ta lắc đầu mà cười.
Đang nói, tiếng bước chân ngoài phòng đã đến gần, “Trang chủ, khách nhân đến rồi.”
“Thỉnh!” Ta cao giọng đáp.
“Đều lui xuống hết đi, nơi này bọn ta muốn nói chuyện.” Nguyên Tây đi đến cạnh của, tự mình dẫn người vào trong phòng, sau đó thế nhưng vui cười xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng kín lại cửa phòng, nhưng lần này thời gian kinh ngạc của ta duy trì rất ngắn, bởi vì thân ảnh đứng yên trước của xem ra là rất quen thuộc.
Người nọ, từ đầu đến chân đều bao bọc bởi áo choàng thanh sắc, không thể nhìn thấy diện mạo, từ khi vào cửa, cùng với thanh bào là một đôi mắt đỏ thẫm xinh đẹp hiện ra trước mắt ta, ta đứng dậy, nâng tay làm một cái thủ thế, bảo tất cả đội viên Tử Thần ẩn nấp ở những nơi bí mật gần đó lui đi.
“Nguyên lai là Chu Tước vương đại giá quang lâm, nhưng không biết là có chuyện gì phải làm sao?”
Bào phục thanh sắc nháy mắt mở ra, gương mặt tinh xảo hoặc nhân của Ly Phi cùng với một thân hồng y hoa mỹ rất nổi bật, nhìn đến có vài phần kinh tâm động phách.
“Bản vương nghe nói trang chủ là công tượng (thợ thủ công) tốt nhất trên đời này, vì vậy có việc muốn nhớ.” Ngữ khí cao ngạo như trước, mỉa mai trong đôi mắt phượng huyết sắc kia lại như mặt trời bị tuyết mùa xuân che mất, không còn thấy một chút dấu vết.
Ý Cười của ta càng đậm, khoanh hai tay nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn nói: “Công tượng tốt nhất không dám nhận, bất quá yêu cầu của ngươi thật cũng muốn nghe.”
Ly Phi cũng nở nụ cười, tiến lên đứng ở trước mặt ta, ngón tay thon dài di chuyển trên người hắn như một vũ điệu, y bào quý giá tinh mỹ từng chút mở ra theo tiết tấu, giống như đóa hoa tươi sáng nở ra trước mắt ta. Tại thời điểm màu da như ngọc hoàn toàn loã lồ dưới ánh sáng của ngọn đèn, ta rốt cuộc nhìn đến khối hoả hồng thạch dùng tơ vàng quấn quanh ở trước ngực hắn.
Thân thể của Ly Phi thoáng nghiêng về phía trước, đôi môi tiên diễm ở nửa phân trước môi ta nhẹ nhàng mở ra: “Bản vương nhận được một khối hồng vân thạch cực phẩm từ một người quan trọng, không biết có thể nhờ trang chủ tiến hành chạm khắc cho ta?”
“Muốn ta chạm khắc cũng không khó, chỉ là ngươi cần phải nghĩ cho thật tốt, cái giá ta muốn quá đắc đối với ngươi.”
Tiếng hừ khinh thường của Ly Phi lập tức vang lên: “Bản vương đợi lâu như vậy mới đến, chính là biết rõ ràng một việc, đã đến hôm nay, ngươi còn cho rằng bản vương không thể trả nổi sao? Huống hồ ta biết ngươi sẽ không làm cho ta hối hận…. Ân….”
Câu hỏi tựa như khiêu khích đột nhiên gián đoạn, đến một lúc lâu sau, thanh âm khàn khàn vừa rồi mới lại vang lên: “Ngươi còn chưa có đáp ứng ta….”
“Câm miệng!”
Những đám mây trên bầu trời đêm bị gió của hạp cốc thổi đi. Ánh sáng tinh quang trên trời cao giống như nhung thiên nga điểm đầy toản thạch (kim cương). Ánh trăng đêm nay thế nhưng phá lệ liêu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro