Chương 73 (Trung)
“Diễn?!” Trong lòng ta chấn động. Sở dĩ Chu Tước quốc là đất nước suy tàn nhất trong tứ quốc nguyên nhân chính là vì thất bại ở cuộc chiến kia. Nếu chuyện này hết thảy là được dựng lên, Chu Tước vì sao phải làm như vậy? Nếu nói là chỉ vì diệc trừ Ly Phi, đại giới này cũng quá lớn.
“Nghe đúng là rất bất khả tư nghị (không thể tin được) nhưng quả thật là sự thật. Ta dù sao cũng là Thanh Long vương. Tuy rằng không có quyền lực chính trị, quyết định mà Tần Diệc và Bàng Tiềm làm ra cũng phải thông báo với ta một tiếng. Bất quá lúc đó ta còn quá nhỏ, căn bản không rõ có nghĩa gì. Cho đến vài năm gần đây, thấy qua đủ loại sự tình, ta mới ít nhiều có thể hiểu được một chút.” Thân thể rút vào trong lòng ngực ta có chút run rẩy.
Lạnh sao? Ta đứng dậy, ôm lấy Kha Tử Liễu đến giường, kéo lấy áo ngủ bằng gấm bao bọc thân thể đã nhiễm lạnh của hắn. Không ngờ hắn lại liếc mắt trừng ta, tựa như có chút bất mãn.
“.... Nói về binh lực, cho tới bây giờ Chu Tước quốc cũng không phải cường đại nhất trong tứ quốc. Nhưng trong hàn trăm năm, nguyên nhân ba nước còn lại không dám tuỳ tiện xâm chiếm là vì hoàng thất Chu Tước dùng phương pháp tàn khốc cực đoan để truyền thừa huyết mạch của Chu Tước thần. Mỗi đại quốc sư của Chu Tước đều có năng lực không thể bàn luận.”
“Tàn khốc cực đoan?” Ta đột nhiên nhớ tới Ly Yến, không khỏi có chút tò mò.
Kha Tử Liễu cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy còn phương pháp gì mới có thể làm cho huyết mạch truyền thừa thuần khiết tuyệt đối?”
“Ý của ngươi là….?” Ta không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
“Đây là bí mật hoàng thất tứ quốc đều biết. Chẳng qua, chỉ có Chu Tước là một mực nghiêm ngặt tuân thủ thôi. Ngươi vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được những ngày khủng khiếp và tuyệt vọng của người khác để giữ được dòng máu thuần khiết nhất cho vương tộc Chu Tước.”
Ta giật mình nghĩ, khó trách Ly Yến lại làm việc ích kỷ mà kỳ quái như vậy, khó trách sau khi hắn luyến thương Dạ lại thống khổ như vậy, cuối cùng lại có kết cục hồn phi phách tán. Có lẽ hắn căn bản là một kẻ điên.
“.... Chỉ tiếc từ sau khi quốc sư Ly Yến bởi vì tiết lộ thiên dụ về diệt thế chi yêu và bá thiên chi phượng* mà cũng hi sinh tính mạng, Chu Tước quốc không còn có thể sử dụng được thần lực của vương tộc Chu Tước trên thế gian nữa.” Tại một khắc này, sự tự giễu của Kha Tử Liễu thế nhưng giống với Ly Phi.
*[Nhìn lại tên truyện]
“Chu Tước quốc mất đi thần lực, nếu không muốn trở thành lịch sử, kết minh cùng một đất nước chỉ chỉ có thần lực bảo hộ vẫn có thể xem như một biện pháp tốt.” Ta trầm ngâm nói. Trong miệng không ngừng thì thầm, đồng thời ta nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của chính mình. Một tia bất an mơ hồ nảy sinh trong lòng.
“Trực tiếp kết minh hiển nhiên không ổn. Dã tâm của Bạch Hổ vương Luyện Quân Duệ đối với Chu Tước chưa bao giờ ngừng, Huyền Vũ vương Lưu Dạ cũng là vừa mới đăng cơ không lâu, nóng lòng thành lập công huân (thành tựu) cho bản thân. Bởi vậy phản ứng của Bạch Hổ và Huyền Vũ rất khó đoán trước. Nếu làm cho hai hai nước kiêng kị thực lực sau khi Chu Tước và Thanh Long kết minh, Chu Tước đã mất đi thần lực sẽ đứng mũi chịu sào, trở thành tế phẩm sau chiến tranh. Vì thế thái hậu Chu Tước kia một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thừa cơ Bạch Hổ tấn công Huyền Vũ, trình diễn một màn chiến bại phải thủ đương kỷ trùng (chịu gánh nặng) cho hai quốc gia xem. Làm cho chính mình hoàn mỹ thối lui ra sau màn tứ quốc tranh bá. Cứ như vậy, Chu Tước chẳng những có thể bảo tồn thực lực, chờ thời cơ hành động, còn có thể thuận tiện diệt tận dính líu giữa Xích gia và vương tộc Chu Tước. Ai sẽ nghĩ rằng Chu Tước bị Thanh Long khởi chiến chịu tổn thất rất lớn lại là đồng minh của Thanh Long….”
Thật là nữ nhân lợi hại! Ta càng nghĩ càng thấy khâm phục. Thiên hạ này, ai cũng nói quốc sư Ly Yến của Chu Tước là bởi vì tiết lộ thiên cơ mà chết, nhưng ta biết hắn là vì đạt thành hiệp nghị với vương tộc Chu Tước, thi triển cấm thuật mới dẫn tới huỷ đi thân thể. Nói cách khác, ở thời điểm ta mới sinh ra, cục diện này đã được bố trí.
Những năm gần đây, Chu Tước ẩn thân mà không dấy lên đơn giản là muốn núp ở cái bóng của Thanh Lanh nuôi dưỡng lực lượng. Lão hồ ly Tần Diệc sẽ không nhìn ra điểm này. Nếu ngầm đồng ý để Chu Tước thực hiện, như vậy trong lúc bọn họ hiệp nghị hiển nhiên còn đề cập đến chuyện sâu xa khác nữa. Tỷ như là tranh bá thiên hạ! Nhưng nếu như Chu Tước và Thanh Long đã sớm ngầm hợp tác, cuộc liên hôn cùng Bạch Hổ có chút kỳ lạ. Ta nhớ rõ Long Hồn đã từng mất tích một đoạn thời gian. Cũng trong thời gian đó, Chu Tước đưa ra con gái của Tốc Thân vương muốn liên hôn cùng Bạch Hổ. Tần Diệc và Bàng Tiềm không ngần ngại giết chết Thanh Long vương cũng phải tránh cho Long Hồn rơi vào trong tay ta. Chẳng lẽ là….
“Không tốt! Bọn họ muốn thừa cơ liên hôn tấn công Bạch Hổ!” Ta nhịn không được khẽ hô.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Kha Tử Liễu khiếp sợ nhìn ta. “Ta chỉ mới nói một chút, ngươi thế nhưng có thể đoán được chân tướng chuẩn xác như thế. Liên công đánh Bạch Hổ cũng là ta hao hết tâm tư mới có thể đoán ra. Nếu không phải vì ta đã thành một phế nhân, nếu không phải vì ta sẽ nhanh chóng bị xử lý, căn bản không có khả năng tiếp cận đến cơ mật này.
“Ta sao? Một người giang hồ tự do ở ngoài tứ quốc.” Ta lạnh nhạt nói.
“Ta không có tư cách biết sao?” Kha Tử Liễu có chút ảm đạm. Hiển nhiên không chịu tin.
“Chỉ lười nói thôi.” Ta cười nhạt, một phen xoa nhẹ đầu hắn. “Đối với ngươi, ta cũng chỉ là Linh.”
Không phải là không tin hắn, mà là quá khứ của ta và khúc mắt giữa vương thất tứ quốc quá phức tạp. Nếu muốn nói tất cả, thật sự quá dài.
“Nghe này, ta không quan tâm ngươi giả hôn mê hay giả chết. Đừng để người khác nhìn ngươi đã biết đám người Hồng Hồ được người cứu ra. Càng không được ăn thứ ngoạn ý hoá vân vân quỷ quái kia nữa. Chuyện còn lại giao cho ta, ta sẽ không để người khác động đến ngươi.”
Nói thật ra, kỳ thật ta rất rõ là trừ phi ta thật sự có thể đối kháng với một quốc gia mà đưa hắn đi, nếu không, muốn bảo trụ Kha Tử Liễu phi thường khó khăn. Trong nhất thời, một đám kế hoạch thật nhanh hiện lên trong suy nghĩ của ta lại nhanh chóng bị phủ định. Đến cuối cùng, biện pháp còn lại rất đơn giản mà ngu ngốc.
“Không có khả năng.” Kha Tử Liễu lộ vẻ sầu thảm cười. “Tránh được hôm nay, tránh không khỏi ngày mai. Hiệu lực của hoá giao đan bình thường chỉ có ba ngày. Trong vòng ba ngày, nếu ta không tiếp tục dùng, Bàng Tiềm nhất định sẽ giết ta. Bất quá đến lúc đó ta sẽ thử tiến hành huyết tế, có thành hay không phải xem ý nguyện của Long Thần.”
“Làm theo lời ta nói, không được dùng ba ngày!” Ta lạnh lùng nói.
Kha Tử Liễu mở miệng, lẳng lặng nhìn ta. Ánh mắt kia vẫn chuyên chú mà tham lam như trước. “Được, mọi thứ của ta đều giao phó cho ngươi. Vô luận kết quả thế nào, chỉ hy vọng ngươi còn có thể nhớ rõ ta. Ngay cả chỉ có một khoảnh khắc.”
“Sợ ta quên nên nghĩ cách nhắc nhở ta.” Lấy ra một lọ dược vật dùng để cố bản bồi nguyên (cường thân kiện thể) nhét vào trong tay hắn. Ta thản nhiên nói: “Bên cạnh ta có nhiều người, chỉ có nhân tài hạ quyết tâm muốn đuổi kịp bước chân của ta mới có thể lưu lại. Suy nghĩ kỹ lời này, rồi biểu hiện cho ta xem đi.”
Khi ta rời đi trời đã sáng, dọc đường đi dù đã hoàn toàn cẩn thận nhưng vẫn bị lộ bộ dạng. Cũng may người phát hiện chỉ là vài cung nô bình thường, phải xử lý cũng không tính là khó. Vừa trở lại chỗ trú, Hạo Thiên liền mang đến cho ta một tin tức tốt. Nguyên lai thời điểm gặp được ta, hắn đã truyền thư về lâu, điều một nhóm tinh nhuệ đến. Mà Lăng Không thế nhưng lại để cho Lăng Yểm và Lăng Hi mang theo hai trăm nhân thủ rất tốt từ Hi bộ và Yểm bộ đến Thanh Long.
“Rất tốt! Việc tiếp theo vừa lúc cần một ít cao thủ.” Ta hướng Lăng Yểm và Lăng Hi gật đầu một cái, một tay ôm lấy Hạo Thiên đang cứng nhắc, liền đi về phía nội thất. “Hạo Thiên cần nghỉ ngơi. Hai vị ngồi xuống, ta đi rồi quay lại.”
“Linh, ngươi làm gì? Ta không cần nghỉ ngơi!” Một lúc sau, Hạo Thiên đột nhiên bắt đầu giãy dụa. Khuôn mặt hiện lên màu đỏ tựa như san hô trong sáng.
“Không sao! Ta đây liền làm cho ngươi cần phải nghỉ ngơi.” Một ngụm cắn lên vành tay tựa như san hô, ta thấp giọng nói. Từ ngữ và lời lẽ tuỳ tiện lập tức làm cho Hạo Thiên nói không nên lời.
Bất luận là Lăng Yểm và Lăng Hi có đến hay không, ta cũng không định để Hạo Thiên tham dự hành động tiếp theo trong trạng thái không tốt. Dù sao chuyện sau màn còn rất nhiều, hắn, người thực sự nắm quyền Thanh Y Lâu, không làm thì ai làm?
Đến khi ném Hạo Thiên lên trên giường, ta vẫn luyến tiếc xúc cảm nóng rực và sự mềm dẻo giữa môi răng kia. Hung hăng liếm duyện kèm theo tiếng thở gấp kìm nén làm cho rung động ở ngực bụng nổi lên mãnh liệt.
“Linh…. Ngươi thật có ý muốn….” Thấy ta xoay người nằm đến bên cạnh hắn, Hạo Thiên ấp úng mở miệng.
“Thật! Nhưng ngươi chịu không nổi.” Nâng tay đưa đầu hắn đặt ở trên bụng ta. ta thản nhiên nói.
“Nhắm mắt, ta nói với ngươi những việc đã trải qua và tính toán của ta.”
Màu đỏ ửng trên mặt của Hạo Thiên vẫn chưa mất đi, nhưng vẫn thuận theo, nhắm lại đôi kim đồng không ngừng câu dẫn tình dục của ta.
Ta âm thầm thở ra, cẩn thận nói với hắn những chuyện ta phát hiện.
“Cái gì? Chu Tước hợp mưu cùng Thanh Long muốn đánh Bạch Hổ?” Nghe ta nói xong, sắc mặt Hạo Thiên đại biến. Người cũng thân ngồi dậy.
“Tám, chín phần là vậy!” Ta lạnh nhạt gật đầu.
“Ngươi dự tính làm thế nào? Có nên nhanh chóng thông tri Tĩnh Yến vương không?” Hạo Thiên nhíu mày nói.
Ta xoa giữa mày hắn chấn an. “Thông tri là nhất định phải làm, nhưng chỉ truyền lời thông tri cũng không có tác dụng gì. Dù sao Chu Tước và Thanh cũng đã lên kế hoạch nhiều năm, thương tổn mà Bạch Hổ phải nhận ở cuộc chiến này sẽ rất lớn.”
“.... Cho nên ngươi dự định sẽ bắt đầu với Thanh Long?” Hạo Thiên nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
“Thông minh!” Hôn lên môi hắn tán thưởng. Mặt Hạo Thiên đỏ lên, chợt đẩy ta ra, nói: “Nhưng Thanh Long vương hiện nay tự thân cũng khó bảo toàn, căn bản không thể sử dụng được. Ngươi phải làm sao để ảnh hưởng đến quyết sách của Thanh Long quốc?”
“Còn có thể thế nào?” Ta cười khổ nói: “Biện pháp ta có thể nghĩ ra chỉ có một, hơn nữa còn là một cách ngu ngốc nhất.”
Ý của ta chưa nói hết, đôi kim đồng của Hạo Thiên đã hung tợn trừng lớn.
“Ngươi điên rồi!”
“Người còn biện pháp nào khác không điên khùng sao?” Tuỳ tiện kéo ngón tay thon dài của hắn hàm nhập vào trong miệng, ta cười nhẹ nói.
“Không có!” Hắn dứt khoát trả lời. Cơ thể bởi vì khiêu khích của ta mà cứng còng, nhưng lại không quên mất yêu cầu muốn tham dự.
“Bàng Tiềm giao cho ta!”
“Ta nếu như đáp ứng ngươi mới là thật sự điên rồi.” Xoay người đặt Hạo Thiên dưới thân, nhét lại lời muốn phản bác của hắn lại trong miệng. Trong đôi mắt không biết là xấu hổ hay là phiền não của Hạo Thiên phản chiếu tiếu ý dần đẫm máu của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro