Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72 (Thượng)

Đôi mắt Kha Tử Liễu u lãnh như hàn đàm, trong nháy mắt khi ta mở miệng loé lên ngọn lửa như không thể tin. Nhưng làm cho ta cảm thấy kỳ quái là ánh mắt chờ mong kia chỉ lướt nhìn ta trong thời gian rất ngắn ngủi. Thanh âm hàm chứa chê cười từ miệng hắn truyền ra.

“Nguyên lai là ngươi. Thế nào, còn chưa chết sao?”

Ngữ khí lạnh như băng khiến cho ta phải kinh ngạc, sắc mặt không khỏi trầm xuống. “Điều này làm cho ngươi phải tiếc nuối sao?”

“Ít nhiều cũng có một chút.” Kha Tử Liễu khinh bạc cười. “Nhưng ngươi cư nhiên còn dám trở lại, thật sự khiến cho người khác không thể tin được.”

“Muốn ta chết đến vậy, cũng nên có một nguyên nhân đi?” Ta bình tĩnh mở miệng. Ta không nhớ là đã từng lệnh cho hắn phải oán hận ta đến như vậy.

“Đúng vậy, lại nói ta có thể giữ được mạng này thật sự nên chừa cho ngươi chút tình nghĩa. Nhưng thân là Thanh Long vương, lúc đó chuyện phát sinh giữa ta và ngươi chẳng lẽ không đủ để ta sinh ra ý muốn giết ngươi sao? Hay là ngươi cảm thấy lên được giường của ta liền không còn giống người thường? Đừng mơ tưởng! Ngươi mưu tính chuyện gì? Khoan nói bất quá là tình huống đặc thù để ngươi mượn lấy tiết hoả, cho dù là thật sự được ta sủng ái, ngươi, một nô tài của Bạch Hổ quốc cũng đừng mong tìm được đường sống. Khó khăn giữ được mạng còn dám trở lại. Người phạm tiện tìm đường chết ta thấy nhiều rồi, người ngu ngốc như ngươi vẫn là người đầu tiên ta gặp.” Kha Tử Liễu xem thường nhìn ta. Thanh âm cẩn thận đè thấp tựa như đem lưu ly trong sáng tàn nhẫn ném trên sàn ngọc thạch, đâm vào trong tai ta.

“Nói cũng đúng!” Ta thản nhiên tiếp lời phụ hoạ. Chỉ là trong ngực giống như đột ngột bị cự thạch đè nén, u ám không thể miêu tả.

Có thứ gì bị phá huỷ sao? ta có chút hoảng hốt nghĩ. Nếu không tiếng thê lương tan xương nát thịt này từ đâu mà đến? Cảm xúc cuồn cuộn trong đầu giống như một ly cocktail từ một người pha chế bất tài, phức tạp mà làm người khác buồn nôn.

“Vì sao trở lại?” Kha Tử Liễu chậm rãi tiêu sái đến gần. Một bộ thanh y trong gió đêm tung ra thần thái bình dị. Cho đến khi một đôi mắt xinh đẹp như khảm thanh ngọc nhưng lại không hề có sức sống đến rất gần, chống lại ánh mắt ta, hắn mới dừng bước, nói: “Hối hận bỏ qua ta sao? Đáng tiếc bên ngoài điện thị vệ nhiều như sao trời, ngươi hẳn là không ngốc đến cho rằng chính mình hiên ngang làm càn vào cung, còn có thể sau khi giết quốc quân (vua) nghênh ngang rời khỏi đi? Trừ phi ngươi cũng giống như ta khi chưa mất đi Long Hồn, có năng lực làm cả đất nước quy phục. Còn bây giờ, chỉ cần ta vạch trần thân phận ngươi, ngươi lập tức sẽ giống như tử cẩu (chó chết) bị thị vệ tha ra ngoài.”

“Nếu ngươi thích, vậy cứ thử xem.” Ngón tay thon dài chế trụ cằm hắn, ta đối với phán đoán khinh thường. Ta biết rất nhiều cách để lấy mạng người, không cần lo lắng đến quyết định có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Đối với ta, một người chết không bao giờ hữu dụng như người sống. Bất quá, không biết có phải ta đã sai rồi không, nghe được ta đáp lời, trong ánh mắt Kha Tử Liễu thế nhưng thoáng hiện lên một tia ảo não.

“Những người ta để lại cho ngươi, ngươi đều sai đi rồi sao?” Thời gian của ta cũng không nhiều, cho nên nhanh chóng chuyển trọng tâm đến chính sự.

“Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy ta sẽ giữ lại bọn họ sao?” Kha Tử Liễu cười lạnh nói.

“Không cần khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!” Bàn tay như ngạ lang (sói đói) cắn lấy cổ họng hắn. Tại khắc này, sát ý thật sự du nhiên nhi sinh (tự nhiên sinh ra).

 “.... Ngươi không…. Muốn…. Thấy bọn họ….” Kha Tử Liễu Kháng cự cũng không kịch liệt, giống như chỉ muốn phun ra câu chữ trong yết hầu.

Lực đạo trong tay thả lỏng, ta nhẹ nhàng xoa đôi môi mềm mại nhiễm sắc tím của hắn. “Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng làm cho ta hối hận vì việc giữ lại mạng của ngươi được không?”

“Khụ…. Khụ….!” Không khí chợt mạnh mẽ tràn ngập khí quản hẳn là khiến Kha Tử Liễu thập phần khó chịu, cho nên trong đôi mắt như hồ nước của hắn mới có thể toát ra thần sắc bi thương như vậy. Chỉ là, vẫn chưa đủ!

Ta thừa nhận, vô luận lời nói trong miệng ta có bao nhiêu đạm mạc, đối với thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng đã từng cùng ta có quan hệ thân mật này, ta không thể không chú ý và quan tâm. Lại có lẽ là bởi vì ta đã biến đổi Long Hồn của Kha Tử Liễu, ảnh hưởng đến ngôi vị vương giả nguyên bản không thể dao động của hắn, cho nên đối hắn luôn cảm thấy một chút có lỗi. Nhưng việc này cũng không có nghĩa là hắn có quyền thương tổn huynh đệ của ta.

“Bọn họ…. Bị nhốt ở địa lao tại phía tây lãng uyển bên cạnh giả sơn. Ngươi nếu thật sự có bản lĩnh thì cứu bọn họ khỏi hoàng cung cho ta xem đi? Còn không liền che mặt không để ai nhìn thấy, quay về Bạch Hổ cho ta!” Thanh âm cực thấp lại mang theo chê cười cực chói tai.

“Cho ta biết, bọn họ không có việc gì đúng không?” Ta cố gượng cười, nụ cười chắc chắn không hề đẹp mắt.

Kha Tử Liễu không trả lời, chỉ cúi đầu cười. Cười đến cả người run run, cười đến trong đôi bích đồng phủ một lớp sương dày, cười đến…. nhập tâm như vậy. Ta không mở miệng, đeo mặt nạ liền xoay người rời đi. Tại một khắc khi đóng cửa đại môn, chua xót nghẹn ở khoang miệng nháy mắt tràn ra. Đã ra lệnh cho những người canh giữ ở ngoại điện sau sẽ nửa canh giờ, ta theo thói quen nở ra một cười nhẹ với Hạo Thiên, nói: “Chúng ta hai người đi một chuyến được không?”

“Được.” Không có hỏi nhiều. Hạo Thiên thu lại ánh mắt lo lắng, theo ta hướng phía tây lãng uyển mà đi.

Cứu người từ trong hoàng cung nơi mà thị vệ mọc lên như nấm, hai người đi hay chín người đi kỳ thật không có gì khác nhau. Công phu của Hạo Thiên cùng ta cũng không quá khác biệt, cũng từng có kinh nghiệm phối hợp. Nếu hai bọn ta không được, có mang thêm người cũng không tốt hơn. Chỉ tiếc hành tung của ta đã bại lộ, không còn cơ hội để sai nhân thủ. Nếu đêm nay không thể cứu người ra, có trời mới biết sự tình sẽ biến thành dạng gì.

Bốn phía giả sơn cũng không có thị vệ phụ trách trông coi. Bất quá cửa vào địa lao thập phần bí mật, không nhờ Kha Tử Liễu đề điểm ta còn không chắc sẽ tìm được. Vừa muốn nghĩ biện pháp mở cửa, cửa vào nhưng lại cứ thế mở ra. Có một người đang từ bên trong cánh cửa bước ra. Hạo Thiên lập tức nghiêng người tránh né, ta lại không chút do dự xuyên một đao vào cổ họng hắn. Máu tươi như suối phun ra, huyết tinh nồng đặc xông vào mũi. Nhiệt độ quen thuộc từ người khác từ ngón tay truyền tới đại não, ý cười lạnh như băng chậm rãi hiện ra. Ta đầu cũng không quay lại chỉ hướng bên trong đi vào, Hạo Thiên từng bước xông lên, một phen giữ chặt cánh tay ta.

“Linh….” Thanh âm đè nén truyền vào tai ta, mang theo một chút lo lắng. “Thủ pháp này cùng với thủ pháp ngươi từng dạy ta không giống nhau.”

Ta thoáng ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn thi thể ngã xuống đất kia. Cổ người nọ bị cắt đứt hơn một nửa, chỉ còn chút da thịt liên kết nơi xương cổ. Giết hắn rất nhanh, nhưng quả thật người như ta không nên phạm sai lầm thế này. Thông thường ta nhiều nhất chỉ cắt đi nửa động mạch cảnh*, lợi dụng co rút tức thời của chính động mạch làm cho vết mổ động mạch lớn hơn mà không thể cứu được. Trừ phi không muốn để đối phương phát ra tiếng động, nếu không ta thậm chí cũng sẽ không cố sức cắt đứt khí quản của hắn. Chỉ khi dùng lực ít nhất mới có thể bảo trì tốc độ nhanh nhất và động tác lưu loát nhất, chuyện này đối với sát thủ rất là quan trọng. Là lời ta nói với Hạo Thiên, một lưỡi đao vào cổ có thể lấy đi tính mạng của sát thủ, mà ta lại làm mẫu cho sai lầm như thế. Hít thở thật sâu, ta hướng Hạo Thiên gật đầu. Tiếp tục bước đi, dưới chân đã vận luật vốn có.

*Động mạch chính của đầu và cổ.

Địa lao cũng không lớn, chỉ có một gian thiết lao. Mười gia hoả ta lưu lại cho Kha Tử Liễu xếp thành hàng trong ngục, ngay ngắn bị xiềng sắt xích vào trên tường. Thủ vệ canh ngục ước chừng có mười người. Nếu tấn công mà không dự tính, không khó để ta cùng Hạo Thiên dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng vấn đề ở đây là những thủ vệ này đều không có chìa khoá của cửa lao và xiềng sắt.

“Làm sao bây giờ?” Hạo Thiên khó xử hỏi. Miệng hé ra, những người bị giam liền nhận ra thanh âm của hắn.

“Chấp Sự*! A, Lão Đại!” Một khi nhận ra Hạo Thiên liền biết thân phận của ta, đám người ‘Hồng Hồ’ (cáo đỏ) lập tức kêu lên vui sướng.

*Người nắm giữ trách nhiệm công việc.

Ta không đáp lại, chỉ cảm thấy hai chữ gọi ‘Lão Đại’ này giống như thiêu đốt bên tai ta. Từ ám túi lấy ra công cụ khai (mở) khoá, không nói một lời đem từng người lần lượt cứu ra.

“Có thể hoạt động không?” Thả ra người cuối cùng trên vách tường, ta lạnh lùng hỏi.

“Không thành vấn đề! Đều là thương tích nhỏ.” ‘Hồng Hồ’ hoạt động các đốt ngón tay một chút, cười khoan khoái nói. Tay của ‘Thiết Thiêu’ (xẻng) đã lặng lẽ mò đến công cụ khai khoá bên cạnh ta. Xem ra bọn họ quả thật không có việc gì. Lòng không khỏi từ từ thả lỏng.

Làm như không phát hiện ‘Thiết Thiêu’ mờ ám lấy công cụ khai khoá của ta làm của riêng, ta ro ràng nói: “Hạo Thiên, ngươi dựa theo kế hoạch mang bọn họ từ lộ tuyết khẩn cấp rời đi. Ta cản phía sau.”

Để đám người ‘Hồng Hồ’ thay vào y phục của đám thị vệ đã chết, ta cùng Hạo Thiên một trước một sau bí mật mang theo những thị vệ giả dọc theo đường nhỏ vứt rác trong hoàng cung mà thoát ra. Đến khi hạo Thiên mang theo mọi người rời đi, trong hoàng cung lại một mảnh yên lặng như trước. Nếu trên tay ta không có vết máu đã khô của thủ vệ, ta cơ hồ cho rằng đêm nay chưa từng phát sinh chuyện gì.

Đem việc an trí mọi người giao cho Hạo Thiên, ta một mình tựa vào dưới đại thụ trong hậu viện. Dưới ánh trăng, bóng đen của cành lá cây cối như một đám lệ quỷ giương nanh múa vuốt, mưu tính một cắn nuốt từng ánh trăng loang lổ. Bốn phía tràn ngập hương cỏ xanh cùng một tia huyết tinh nhàn nhạt. Đây nên là những thứ quen thuộc nhất đối với ta, cũng nên là mùi hương có thể làm cho ta cảm thấy an tâm nhất, mà hiện giờ, trong lòng lại như nghẹn một đoàn lửa đốt.

“Linh.” Kim sắc mờ ảo phát ra từ trong màn đêm chậm rãi đến gần, thanh âm khe khẽ của Hạo Thiên truyền vào lỗ tai ta.

“Những gia hoả kia không có việc gì đi?” Ta thản nhiên hỏi. Quay đầu, chuyển tầm mắt nhìn vào trong bóng đêm. Đối với việc hắn có thể tìm được ta, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi. Chỉ là giờ phút này, không biết vì sao, ta lại có chút không dám nhìn đến đôi kim đồng chói mắt của hắn.

“Ngoại trừ tinh thần có chút uể oải, mấy người bọn họ đều không có trở ngại. đám người ‘Dược Quán Tử’ cũng đều bình an thoát thân.”

“Tốt lắm, không có việc gì là tốt rồi.” Tiếng thì thào trong miệng tựa hồ giống như là âm tiết vô nghĩa, trong đầu ta như trước vẫn bị đủ loại sự tình đêm nay quấy thành một mảng hỗn độn.

“Linh, thương thế của ngươi đã hoàn toàn tốt chưa?” Thanh âm của Hạo Thiên nghe qua có chút quái dị.

“Đương nhiên.” Ta cười khẽ. Tiếng cười chưa dứt, một đạo quyền (đấm) đã phóng thẳng đến cằm ta.

“Hạo Thiên!” Ta kinh ngạc khẽ gọi, vội vàng nâng tay chắn lấy quyền.

Hạo Thiên ra quyền rất nặng, làm cho bàn tay ta đỡ lấy phải run lên. Thừa dịp ta không kịp phản ứng, một quyền khác liền hung hăng đánh vào trên bụng ta.

“Ra lệnh cho ta dừng tay, bằng không ta nhất định phải hảo hảo đánh ngươi một chút!” Tiếng kêu rên của ta ở trong đêm khuya rất nhỏ, tựa như tiếng côn trùng kêu trong đình viện, chắc là không thể thoả mãn Hạo Thiên. Động tác huy quyền của hắn hoàn toàn không có dấu hiệu đình chỉ. Mặc dù không biết vì sao Hạo Thiên lại đặc biệt tức giận, xem ra chịu đòn là tránh không được. Ra lệnh cho hắn dừng tay sao? Ta không khỏi cười khổ. Ta thế nào có thể làm vậy. Cũng vậy, Lần này bị thương trở lại, vốn đã đáp ứng tất cả đánh mắng đều tuỳ hắn. Dù sao cũng sẽ không đánh chết ta, giúp hắn trút hết cơn giận cũng tốt. Chủ ý là ta liền mặc kệ không lên tiếng chống đỡ. Xét về quyền cước mà nói, công phu của Hạo Thiên thật sự so với thói quen lấy công đại thủ (tấn công thay vì phòng thủ) của ta mạnh hơn rất nhiều. Không bao lâu, ta đã nhận lấy rất nhiều.

“Nói chuyện! Nếu không thì đánh trả! Ngươi tại sao không đánh trả?” Lực đạo quyền cước nện lên người càng ngày càng nặng, thanh âm của Hạo Thiên lại mơ hồ mang theo một tia bi thương.

“Đồ ngốc….” Tiếng thở dài khẽ bật ra khỏi yết hầu. Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đó là quyền của Hạo Thiên ra cứng nhắc dừng lại ở trước mặt ta.

“Mệt rồi sao?” Ta thở hổn hển một chút, đẩy nắm tay của hắn ra, đôi kim đồng bi thương kia thẳng tắp nhìn vào mắt ta.

“Linh, chúng ta quay về Bạch Hổ quốc thôi.” Hạo Thiên thu hồi nắm tay, gắt gao nắm y phục trước ngực ta. Tựa như nắm giữ cả trái tim của ta trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro