Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68 (Thượng)

Trong thanh âm trầm ổn của Nham Thạch mang theo một chút lo lắng, làm cho ta lập tức cảnh giác đứng lên. Với tính cách sợ phiền toái của hắn, nếu không nhất định chắc chắn hắn sẽ không đến tìm ta.

"Kha, ngươi ở lại. Nguyên Tây cùng ta đi ra ngoài xem." Thong thả đứng dậy, không cự tuyệt Nguyên Tây giúp. Mặc dù ta có thể tự do hành động, nhưng trừ phi tất yếu, ta cũng không thích miễn cưỡng chính mình.

Mở cửa ra, trước mắt đã đầy sao. Vẻ mặt Nham Thạch xấu xa thoải mái cười, nói: "Lão Đại, thân thể đã không có việc gì rồi chứ?" Chỉ là sự nghiêm túc trong ánh mắt cho ta biết câu hỏi của hắn cũng không chỉ là quan tâm mà thôi.

"Có thứ tốt xem sao?" Ta thản nhiên hỏi.

"Đi bên này." Nham Thạch gật đầu dẫn ta đến phía bắc của đài tế hồn.

Đài tế hồn nằm ở phía đông của đô thành, ngoại trừ phía tây có một cái thông đạo ra bên ngoài, trong phạm vi mười trượng đều là cấm địa. Người không được gọi chờ bên ngoài không được vào. Đứng trên đài có thể dễ dàng nhìn thấy hầu hết cảnh trí bên trong đô thành Thanh Long, có thể nói nó là một nơi tốt để nhìn về phía xa. Ở phía bắc, khoảng nửa dặm có một mảnh rừng rậm, hiện giờ tuy là đêm khuya, vẫn nhìn thấy chim bay thành vòng phía trên cánh rừng như cũ.

"Lão Đại, ngươi xem."Nham Thạch phiền não nắm tóc.

"Đúng vậy, có vẻ như rất phiền toái." Ta cũng nhịn không được thở dài. Tuy rằng không biết được chi tiết tình huống, nhưng hướng bắc có đầy đủ nhân thủ đang tập kích là sự thật không thể sai biệt. Chỉ là.... Sẽ là ai? Làm vậy vì cái gì?

Lễ tế Long Hồn của Thanh Long quốc hoàn thành thuận lợi, giúp cho Kha Tử Liễu vững vàng đứng trên vị trí Thanh Long vương. Cho dù Tần Diệc từng có tâm tư bất chính, cũng không thể ngu xuẩn đến mức tuỳ tiện lộ ra ý đồ mạo phạm với Kha Tử Liễu đã có lực bảo hộ của Long Hồn đi? Làm như vậy sẽ chỉ đem nhược điểm của chính mình đưa đến bên miệng kẻ luôn muốn áp chế hắn là Bàng Điềm, làm cho Bàng Điềm có cơ hội diệt trừ người phạm tội bất kính là hắn. Nếu cổ thế lực này không phải là Tần Diệc....

"Nham Thạch, người cùng Nguyên Tây mang theo mười đội viên lập tứ đi xuống đài tế hồn." Ta không khỏi giận tái mặt. "Nghĩ biện pháp thông tri Niếp Ti Tề. Tuỳ tiện tìm một lý do, ta lệnh các ngươi mang theo tất cả đặc phái viên của Bạch Hổ quốc cùng lập tức rời đi Thanh Long quốc. Ta không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ cần Kha Tử Liễu còn ở trên đài tế hồn, sẽ không có người nào dám mạo hiểm có bất kì hành động nào. Cho nên, chúng ta hẳn là còn thời gian một ngày! Vô luận thế nào cần phải đem quân ta tránh khỏi nguy hiểm."

"Chủ tử, ta...." Nguyên Tây lo lắng mở miệng.

"Mệnh lệnh của ta ngươi nghe hay không nghe?" Dứt khoát đánh gãy Nguyên Tây, khẩu khí của ta lạnh xuống.

"....Được!" Cả người Nguyên Tây chấn động, cúi đầu đáp.

"Thông tri Xích Liệt, bắt đầu hành động! Tổ thứ ba cùng tổ thứ năm sáng sớm ngày mai rời khỏi đô thành Thanh Long, ở ngoài thành phụ trách tiếp ứng. Lộ tuyến lúc trước an bài cũng phải xác nhận lần nữa, để tránh sai sót. Tổ thứ nhất đến vị trí chỉ định sau đó phối hợp cùng tổ thứ hai mang người ra. Chắc chắn bọn hắn chú ý nắm giữ thời gian, ta muốn bọn hắn giờ mẹo ngày hôm sau mang người đưa đến cửa Tây đô thành. Tổ thứ tư phụ trách cản phía sau. Vô luận dùng phương pháp gì, trong vòng mười hai canh giờ ta không muốn bất cứ kẻ nào phát hiện việc Ly Phi biến mất." Tuy biết rằng lần này Xích gia điều tới đều là tinh nhuệ trong tộc, nhưng đến cùng cũng không phải nhân thủ từng dùng. Hy vọng sẽ không xảy ra trục trặc gì mới tốt.

"Lão đại, truyền lại tin tức cho Nguyên Tây là tốt rồi. Các huynh đệ biết tầm quan trọng của hắn, sẽ không không nghe chỉ huy. Tình hình của người vẫn chưa ổn định, bên người không thể không có ai." Nham Thạch quỳ một gối xuống, nghiêm túc nói.

"Ta tự mình có chừng mực." Ta lắc lắc đầu.

"Chỉ cần ở cùng một chỗ với Thanh Long vương ta đã an toàn toàn rồi. Huống chi lại có một ngày điều tức, trạng thái của ta liền khôi phục không sai biệt lắm, nếu thật có biến cố gì ta cũng tự có biện pháp thoát thân. Nguyên Tây mang theo thư tay của ta tuy đủ để thuyết phục Niếp Ti Tề rời đi, nhưng một đường tiếp theo đều không phải thập phần an toàn. Không có ngươi phụ trách điều hành nhân thủ ta lo lắng. Còn có...." Do dự một chút, ta dùng chân khí đem thanh âm truyền vào tai Nham Thạch: "Dọc đường đi, thay ta chiếu cố Nguyên Tây, đừng để cho hắn gặp nguy hiểm cũng đừng để cho hắn tự tiện trở về."

"Được!" Không thể thay đổi quyết định của ta, Nham Thạch thở dài.

Xoay người, nụ cười chân thành chậm rãi nở ra: "Lấy lại tinh thần đi, Nguyên Tây của ta. Cho ngươi đi là tín nhiệm năng lực của ngươi, ngươi thực quyết tâm trở thành cánh của ta. Bước tiếp theo phải hành động như thế nào, ngươi là người rõ nhất, không cần ta nói quá nhiều điều vô nghĩa. Cho nên để cho ta xem người có thể làm tới trình độ nào được chứ?" Đôi môi lạnh như băng nhẹ nhàng hạ xuống, đốt cháy mâu quang như lộc kia.

"Ta sẽ." Tiếng nỉ non kiên định ở trên đầu lưỡi linh hoạt đưa vào trong miệng ta, làm cho thẳng đến khi hắn mang thủ lệnh của Kha Tử Liễu rời đi đài tế hồn, ta vẫn như cũ tựa hồ cảm giác được một chút tư vị chân thật ngọt ngào.

Có lẽ đã nhận biết thời điểm đến rồi, Kha Tử Liễu không còn nói thêm chuyện gì nữa, nhưng cũng không lại rời khỏi ta nửa bước. Vô luận ta đang làm gì, hắn đều cứ lẳng lặng ngồi tựa vào trên giường nhìn ta ngây người. Đến khi buồn ngủ cực kỳ, mới mơ mơ màng màng ngủ một chút.

Thời gian một ngày một đêm nói đến cũng không quá dài, chuyện có thể làm cũng không quá ít. Mắt thấy công tác trên tay ta đã hoàn thành, Kha Tử Liễu rốt cục trúc trắc mở miệng hỏi: "Phải đi sao?"

Ngay sau khi ngươi đi xuống ta sẽ rời đi. Thực đáng tiếc lần này không thể nhìn đến bộ dáng ngươi khi xử lý triều chính." Đưa hắn y bào chính thức, ta ôn nhu nói: "Thanh Long quốc chỉ sợ sẽ phải loạn thêm một trận, thân thủ mấy huynh đệ này của ta xem như lưu loát, liền nhờ ngươi chiếu cố." Cho dù là chắc chắn các nhân mã tập kết kia định trước là phe phái đấu đá lẫn nhau, nhưng trong lòng mãi vẫn có vài phần bất an mơ hồ.

"Không cần." Kha Tử Liễu mỉm cười, nói: "Sau khi lễ tế hồn hoàn thành, quyền thế cùng tinh thần địa vị của ta ở Thanh Long quốc có thể nói là không ai có thể đụng. Ngươi thật sự không cần phải lo lắng."

"Nếu là Long Hồn thật sự ở trong cơ thể ngươi, ta hiển nhiên không cần phải lo lắng." Kéo cổ tay hắn, ta lấy ra một vật ngày hôm qua vẫn luôn chế tạo đeo lên.

Bao bọc Kha Tử Liễu cổ tay chính là một cái hộ uyển (bao cổ tay) làm bằng tinh cương (thép sáng). Các vòng bền chắc thép cực nhỏ dùng phương thức nối lại để tạo thành một cái cương đái (dải thép), bên trong đệm một lớp da mềm mại, vô cùng nhu thuận bọc lấy cổ tay của Kha Tử Liễu. Cương đái kéo dài ra phía sau mu bàn tay, cho đến khi phần da thắt chặt gốc ngón giữa. Trên mu bàn tay gần gốc ngón tay, cương đái được khảm một khối thạch xanh thẫm, Ngọn đèn dầu lay động bị các cạnh thật nhỏ trên mặt của bảo thạch chiết xạ ra nhiều vệt nhỏ, như ánh sáng của sao trời.

"Đây là cho ta sao? Là cái gì?" Kha Tử Liễu xoa mu bàn tay tò mò, ảm đạm trong mắt không khỏi giảm vài phần.

"Một cái tiểu ngoạn ý hữu dụng." Ta nhàn nhạt cười, lắc lắc khối thạch xanh thẫm ở trên tay hắn. Một lưỡi dao hình tam giác thuận thế bình lặng bắn ra.

"Cẩn thận chút, thứ này tuy rằng tinh xảo nhưng cũng rất sắc bén. vì đảm bảo lực sát thương, ta còn đồ một ít dược trên bề mặt. Bình thường chỉ cần ngươi có thể dùng nó cắt một li trên da của đối phương, ta chắc chắn người kia sẽ ngoan đến trời nổi sấm cũng không tỉnh." Vật này là ta đã sớm có, ta chỉ là đem then chốt đổi thành bảo thạch hoa mỹ, thuận tiện Kha Tử Liễu đeo như trang sức tùy thân thôi. Tuy tốn không ít thời gian, nhưng nhìn bộ dáng vui sướng của hắn phiên vất vả này cũng coi như đáng giá.

"Giải dược và phương thức ta đều cho ngươi, nhưng thứ này tột cùng chính là vật khẩn cấp, không đến tình huống trọng yếu. Không đến vạn bất đắc dĩ không được tuỳ tiện sử dụng.

"Ta hiểu rõ." Kha Tử Liễu gật đầu nói: "Chính là để đến lúc rơi vào đường cùng, ta cũng có thể hoàn thành huyết tế, nhất định không để người phá huỷ Long Hồn lực.

"Nói bậy!" Ta trầm mặt giận dữ nói: "Ngươi nếu bị quản chế, thì sẽ có người tới cứu ngươi. Đừng ở trước mặt ta diễn cái gì chết hay không chết, nếu không liền không xứng mang vật ta trao cho."

Kha Tử Liễu nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt lại nhu hoà hơn. "Linh, đừng giận ta. Ta chỉ là nói mà thôi, không có người nào dám mạo phạm ta."

"Được rồi, ta đi ra ngoài nói một tiếng chuẩn bị. Thu xếp một chút trời cũng đến lúc sáng rồi." Thô lỗ bỏ lại một câu liền xoay người rời đi.

Cảm xúc dao động bất ngờ làm cho ta nhất thời không có cách nào lại đối mặt với đôi mắt như hồ nước kia. Nếu là tính cách ngày trước của ta, vừa rồi như thế nào cũng không thể sinh ra tức giận. Nhưng hôm nay....

Bích đồng tiểu tử này rốt cuộc là từ lúc nào thì bắt đầu, đạt đến trong vòng bảo hộ của ta tựa hồ đã không còn là chuyện trọng yếu. Quan trọng là....đối với lúc sắp ly biệt, ta lại có một tia miễn cưỡng quanh quẩn trong đầu.

Bất quá vô luận rời hay không rời, ánh mặt trời sáng lạn vẫn nhuộm vàng khắp mặt đất rộng lớn. Ở trong tiếng nhạc lễ vang dội, ta theo Kha Tử Liễu chậm rãi bước xuống đài tế hồn. Trước mắt bao người, không lại có tâm tình cáo biệt. Chỉ nhìn ngón tay không ngừng vuốt ve khối thạch xanh thẫm đang chiết xạ ánh mặt trời phía sau người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro