Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[CT] CHƯƠNG 4- BẠN BÈ


Bạn bè

  Khi Bạch Tu, Kỷ Tuân cùng Tần Dư đến Vân gia đã là chín giờ sáng, cuối tuần đến Vân gia tìm Vân Thâm là quy định ngầm của bọn nhỏ. Bình thường chỉ cần không có việc gì Vân Thâm sẽ ở bên bờ hồ đợi họ. Hôm nay ba người đi thẳng đến tòa nhà phía nam cũng chưa thấy người, thật kỳ lạ.
"Này, không phải Vân Thâm còn đang ngủ chứ?" Tần Dư nhìn lên trời, thấy suy nghĩ của mình chẳng hợp lý tí nào, chọt chọt Kỷ Tuân "Kỷ Tuân, cậu nói xem?" Trong bốn người bọn họ Vân Thâm với Kỷ Tuân là hai người có nhiều tính toán nhất, cũng thông minh nhất, đã đều là người thông mình thì càng hiểu rõ ý nghĩ của nhau nhất đúng không.
"Cậu biết thì tớ cũng biết." Kỷ Tuân bị cậu đâm chọt cũng không giận, hào hứng hỏi lại.
"Cậu biết tớ cũng biết là sao, tức là cậu có biết không hả?" Tần Dư thẳng tính, nói chuyện không quanh co, nghe vậy thì khó chịu, cậu ghét nhất kiểu nói vòng tới vòng lui như vậy.
"Tớ nói, tớ biết thật đấy." Kỷ Tuân không đùa nữa, nói thẳng "Biết tự linh sư đại nhân không? Người mà chỉ cần mang họ Kỷ đều phải nghe lời ấy."
"Biết chứ, nghe từ nhỏ tới lớn, lúc nhỏ bà nội tớ kể suốt, sao vậy, liên quan gì tới Vân Thâm ngủ nướng?" Tân Dư nghi hoặc hỏi. Bạch Tu im lặng nãy giờ cũng bị hấp dẫn, đôi mắt phượng nhìn Kỷ Tuân.
"Đừng nhìn tớ như vậy, tối qua tớ cũng mới biết." Kỷ Tuân thấy hai người trưng vẻ mặt tò mò ra vừa bất đắc dĩ lại vừa đắc ý "Cha tớ nói thúc thúc của tớ là Kỷ Hồ, chính là người được chọn làm thị giả ấy, hôm qua về chủ trạch, tự linh sư cũng cùng đi. Vô tình ở nhà tớ gặp Vân Thâm, sau đó không thèm về nhà nữa, đi thẳng tới chỗ Vân Thâm luôn. Vì chuyện này mà cả nhà ầm ĩ."
"Tại sao lại phải ầm ĩ?" Tần Dư hứng thú với chuyền này hơn, trong ấn tượng của cậu dù ở Vân gia, Tần gia hay Kỷ gia người lớn trong nhà bộ dạng, như người hầu trong nhà nói là cao quý. Cậu không biết cao quý chỗ nào, ra vẻ là chính. Có điều thực sự đến ở Vân gia rồi sao?
"Ông nội tớ suốt đêm hôm qua đi tới cửu đình, người lớn trong nhà nguyên đêm ngủ không ngon, lúc tớ đi ông nội vẫn chưa về." Kỷ Tuân không biết làm sao vuốt vuốt tay, "Nếu may mắn các cậu sẽ được gặp tiểu tổ tông nhà tớ."
"Có gì hay mà xem? Nghe ông tớ nói tự linh sư đời này là một đứa nhỏ, còn nhỏ tuổi hơn chúng ta." Vừa nói vừa so với ngực mình "Người chắc cao chừng này. Tự linh sư đời trước mất lúc ba mươi sáu tuổi, vị này mới sáu tuổi."
Tần Dư vò đâu, lúc này mới nhớ ra vấn đề quan trọng trước mắt "Lát nữa gặp tự linh sư đại nhân chúng ta phải làm sao đây?"
Cậu vừa hỏi ra Bạch Tu cùng Kỷ Tuân cũng căng thẳng. Từ nhỏ bọn họ đã biết đến sự tồn tại của tự linh sư, hoàn toàn bị thần hóa, cho dù mới chỉ sáu tuổi cũng không thể không cẩn thận. Kỷ Tuân càng không phải nói, tộc Kỷ gia nhà họ đều đảm nhiệm thờ phụng như tổ tông, coi đó như thần.
"Nhìn Vân Thâm." Cuối cùng Bạch Tu cũng mở miệng, lông mày thanh tú nhăn lại "Nhìn Vân Thâm đối đã với tự linh sư thế nào, coi đó như tự linh sư hay như bạn." Hai người còn lại nghe xong cũng thấy đúng, là anh em của Vân Thâm, là theo cậu ấy là được.
"Chú Chris, Vân Thâm sắp xong chưa?" Tần Dư xử lý điểm tâm trong tay nuốt vào bụng, hỏi quản gia Chris đứng thẳng tắp bên cạnh. Ba người đợi sắp nửa giờ Vân Thâm vẫn chưa đến, cậu thực sự no rồi, ăn không nổi nữa.
"Tam thiếu rửa mặt cho thiếu gia, không lâu nữa sẽ đến, mời các vị thiếu gia đợi thêm chút nữa." Chris là người được gia tộc Crowe Arslan phái tới từ Florence, là quản gia đi theo Vân Thâm. Hắn mới ba mươi tuổi, mái tóc vàng óng có vẻ thành thục quyến rũ. Dù nói hơi nhiều nhưng tiếng nói êm dịu dễ nghe.
"Chờ tớ thực ra là ăn cho no chứ gì?" Tần Dư định nói tiếp đột nhiên nghe tiếng Vân Thâm từ cầu thang truyền xuống, theo bản năng quay lại nhìn, thấy ngay Vân Thâm mặc áo sơ mi trắng, quần thường màu nhạt, tay dắt một bé trai mặc thâm y màu xanh nhạt từng bước bước xuống cầu thang.
"Sao vậy? Nhìn phát ngốc rồi hả?" Vân Thâm thấy ba người đều nhìn Trì Trì có chút buồn cười, trong lòng lại hơi không vui "Nhìn muốn lọt tròng kìa." Nói xong kéo Trì Trì ngồi ghế cạnh Bạch Tu, nhận nước Chris đưa tới cẩn thận đút cho Cơ Từ uống.
Ba người bên cạnh kinh sợ nhìn hai người. Một phần bọn họ chưa từng thấy Vân Thâm dịu dàng như vậy, đôi mắt xanh biếc như hai viên bảo thạch như muốn léo lên ý "Ta đây đang rất ôn nhu." Phần khác vì bọn họ tuy đều muốn biết dáng vẻ tự linh sư nhưng bé trai nhỏ nhỏ xinh đẹp trước mắt thực sự là tự linh sư đại nhân tôn quý?
"Cậu hôm nay ngủ dậy muộn..." Tần Dư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng yếu ớt thốt ra một câu, nói xong muốn cắn lưỡi cho xong. Cậu thực ra muốn chào hỏi tự linh sư đại nhân nhỏ xíu kia nhưng sợ chỉ cần to tiếng sẽ hù cậu.
"Trì Trì, đây là ba người bạn tốt anh nói với em, đồ trắng là Bạch Tu, đồ đen là Tần Cùng, còn Kỷ Tuân em biết đúng không?" Vân Thâm chỉ vào từng người giới thiệu với Cơ Từ, Cơ Từ nhìn theo ngón tay anh "Ừ" một tiếng coi như là nhớ. Vân Thâm thấy tinh thần cậu không tốt lắm, nằm nhoài lên đùi mình, liền cỗ nhẹ lưng cậu, xong mới quay nhìn bộ mặt khiếp sợ của Tần Dư.
"Làm sao? Miệng cậu mở thêm chút nữa nhét được quả trứng gà đấy." Vân Thâm cười kẽ, nhìn Cơ Từ một chút, rồi giới thiệu với ba người "Cậu ấy là Cơ Từ, Từ trong Sở Từ*, các cậu đừng có bắt nạt em ấy đấy." Nói xong đột nhiên nhớ ra điều gì hỏi Kỷ Tuân "Tớ gặp em ấy ở Kỷ gia, hai người biết nhau chứ? Nhưng dòng chính Kỷ gia cũng đâu có ai tuổi này, cậu biết em ấy không?"
楚辞Sở Từ: một tập thơ ca theo chủ nghĩa lãng mạn sớm nhất."Sở Từ" tên thường thấy ở (sử ký · ác quan liệt truyện ). Sau này thành thuật ngữ đề cập tới thời kỳ chiến quốc, lấy sáng tác của Khuất Nguyên làm đại biểu cho thể thơ mới.(tóm tắt theo baike)
Hiện tại Vân Thâm mới nhớ rằng anh còn không biết Trì Trì là con nhà ai. Nhìn Kỷ Hồ với ông đều rất trịnh trọng, chắc là công tử nhà ai.
Vốn muốn xem thử Vân Thâm với Cơ Từ ở chung thế nào, Kỷ Tuân không biết nói gì hơn, hóa ra Vân Thâm căn bản không biết đứa nhỏ đang nằm nhoài trên đùi mình là ai. Đang chuẩn bị mở miệng, theo bản năng dừng lại, không biết từ lúc nào Cơ Từ đã mở mắt, chậm rãi nhìn hắn, rồi lại nằm úp lên đùi Vân Thâm như chua có gì xảy ra.
Lời ra đến miệng lập tức nhét hết lại vào bụng, chần chừ nói "Cậu ấy là bà con Kỷ gia, bà con hơi xa." Vẫn là nói thật nha, Kỷ gia vốn bắt nguồn từ Cơ gia, nói có quan hệ thân thích không phải nói xạo. Lại cẩn thận nhìn Cơ Từ, thấy cậu không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là tự linh sư đại nhân, phải coi như tổ tông mà cúng bái.
Bạch Tu với Tân Dư bên cạnh nhìn, luôn cảm thấy có gì sai sai nhưng Kỷ Tuân như có gì khó nói, không tiện hỏi, có điều đều có thể nhìn ra Vân Thâm dường như không biết thân phận Cơ Từ.
"À, ra vậy. Vậy các cậu ở lại ăn cơm trưa không?" Vân Thâm nhìn vẻ mặt không bình thường của ba người cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ có Trì Trì nên không thoải mái? Mà cũng không sao, sau này quen dần là tốt thôi.
"Đương nhiên ở lại, đầu bếp của ba mẹ cậu lưu lại đúng chuẩn "Thiếu gia quý tộc", phải quý trọng cơ hội thưởng thức mỹ thực chứ." Tư duy Tần Dư đã bị kéo đến bàn cơm, mắt lóe sáng.
Từ lúc quen Vân Thâm thân phận thiếu gia quý tộc lập tức nghĩ tới ăn ké, cọ ăn liền ba năm. Nhớ tới trưởng bối Tần gia nhà hắn mỗi ngày đều bảo phải dưỡng sinh, ngày ngày ăn trái cây uống nước lọc, khổ cho hắn thân thể Tần thiếu gia đang tuổi lớn chỉ có thể đến chỗ Vân Thâm mới đỡ thèm, mỗi lần nghĩ tới nước mắt chảy ngàn dòng sông.
Vân Thâm nhìn dáng vẻ thèm thuồng chảy nước dãi của hắn bật cười "Được rồi, đều là món các cậu thích." Vừa nói vừa sờ đầu Cơ Từ "Chris nói ông ngoại đã đem danh sách chú ý ăn uống của em tới, buổi trưa làm theo đó được không?"
Cơ Từ rất thích cảm giác được anh vuốt ve, rất ấm áp. Không để ý gật gù, như con mèo cọ cọ tay Vân Thâm, mắt hơi nheo lại, làm người khác thấy nhiệt độ xung quanh ấm áp lên.
Ăn cơm được một lúc Cơ Từ lại bắt đầu mệ mỏi, đầu nhỏ gục lên gục xuống, mắt đầy hơi nước nhưng cố gắng ngẩng đầu nhìn Vân Thâm làm Vân Thâm dở khóc dở cười "Trì Trì lại buồn ngủ rồi, về chỗ anh ngủ nhé?" Cơ Từ nhìn anh như đang phân tích lời anh nói, lúc sau mới lắc đầu, ý nói mình không muốn đi ngủ.
Vân Thâm thấy cậu buồn ngủ không chịu được rồi, không thể làm gì khác đành để bọn Bạch Tu chờ một lúc, còn mình dắt Cơ Từ lên lầu. Lần này Cơ Từ không từ chối, ngoan ngoãn để anh dắt đi, chậm rì lên lầu, bước đi loạng choạng, dựa vào Vân Thâm một chút, Vân Thâm đi vài bước dừng lại nhắc cậu một tiếng để cậu rõ đường khỏi té.
"Cảm giác... cảm giác có gì sai sai?" Tần Dư nhìn hai cái bóng lớn nhỏ biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, hỏi hai người bên cạnh "Kỷ Tuân, bạn nhỏ kia đúng là tổ tông nhà ông?" Sao cảm giác lại như trẻ tự bế thế kia? Lời này đương nhiên không dám nói ra.
"Từ trước tới giờ tớ chưa gặp tự linh sư đại nhân bao giờ, hôm nay cũng là lần đầu tiên, sao tớ biết thế nào được hả?" Kỷ Tuân cũng có chút buồn bực, rõ ràng nghe ông nội với cha nói chuyện, tự linh sư đại nhân là người rất lợi hại, linh lực cao cường, tu vi lợi hại đồng thời là người rất cao ngạo, lạnh nhạt. Nhưng bé trai trước mặt mặc dù không nói chuyện nhưng vẫn để Vân Thâm ôm, muốn Vân Thâm cho ăn, gì gì đó, vẻ mặt như làm nũng nữa, Còn lúc mệt thì như bé cưng mới sinh, giơ tay ngáp, mắt tràn nước như sắp khóc. Đấy thực sự là tự linh sư đại nhân? Chẳng lẽ mọi người nhà mình đều bị gạt Hay là ông nội gạt mình?
"Có thể chỉ có trước mặt Vân Thâm mới thế." Bach jTu cúi đầu uống nước trái cây của mình, nói thêm một câu "Cậu ấy rất ỷ lại Vân Thâm." Hai người rất đồng ý câu nói này, cậu ấy ỷ lại Vân Thâm như thế ai cũng thấy được.
"Lát nữa Vân Thâm xuống chúng ta nói với cậu ấy thân phận của Cơ Từ." Kỷ Tuân hơi chần chờ, cẩn thận nói. Từ nhỏ giáo dục trong gia tộc đã dạy cậu đối với chuyện của tự linh sư phải đều cẩn thận , như ông nội từng nói "Sứ mệnh của mỗi người nhà họ Kỷ chính là bảo vệ tự linh sư đại nhân, phải nhớ kỹ cả đời."
——
Phòng ngủ Vân Thâm.
"Trì Trì ngoan, ngủ đi, anh chờ em ngủ rồi mới đi, đừng sợ." Vân Thâm đắp kín lên cho Cơ Từ, nhét kỹ góc chăn, sờ sờ trán cậu, nhiệt độ từ lòng bàn tay làm Cơ Từ híp mắt, cơn buồn ngủ ập đến.
"Không." Cơ Từ chu môi, nhỏ giọng nói. Con ngươi đen như mực nhìn Vân Thâm do dự.
"Trì Trì muốn nói gì với anh sao?" Vân Thâm kiên trì hỏi. Anh biết thân phận Cơ Từ nhất định không bình thường chỉ là mình không biết. Như ông trịnh trọng với Cơ Từ, Kỷ Hồ cung kính với Cơ Từ, bọn Kỷ Tuân thận trọng muốn nói lại thôi. Nhưng anh không để ý, anh chỉ cần Cơ Từ ở bên cạnh, đó là chuyện anh đã xác định.
"Tự linh sư, em là tự linh sư." Cơ Từ nói ra ba chữ này rất rõ ràng, đọc rõ từng chữ. Cậu không biết Vân Thâm sẽ phản ứng thế nào, cậu nhớ kiếp trước, bất kể là ai nghe thấy ba chữ tự linh sư đều rất kinh ngạc, cung kính, hoảng sợ thậm chí có ý e ngại. Cậu không biết Vân Thâm sẽ có cảm xúc gì sau khi nghe. Nhưng lại không thể xem nhẹ, cậu có chút căng thẳng, lo lắng.
"Tự linh sư?" Vân Thâm lặp lại, dừng một chút như nhớ ra gì đó, hỏi một câu "Là tự linh sư ở Cơ gia cửu đình hả?" Ông ngoại có nói tường tận sau khi anh đến kinh thành những điều liên quan đến Cơ gia, Kỷ gia và tự linh sư, anh không nghĩ đến Trì Trì lại là tự linh sư. Trong nháy mắt đó anh không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, chỉ biết có chua xót, đau lòng còn có chút lo lắng.
"Vâng, tự linh sư tộc Cơ thị Hoa quốc." Cơ Từ như đang suy nghĩ xem nên nói gì, một lúc lâu mới nói thêm "Làm tự linh sư không sống qua ba mươi bảy tuổi." Lời nói ra khỏi miệng cậu dường như cảm giác được ngón tay Vân Thâm run lên.
"Anh biết, anh biêt." Vân Thâm cố gắng nở nụ cười "Trì Trì là tự linh sư, lợi hại thật đấy..."Nói đến đây thì không nói nổi nữa.
"Thâm Thâm." Cơ Từ khẽ cau mày "Em không thích nét mặt anh bây giờ, mắt đỏ, làm em khó chịu." Thắc mắc sờ sờ ngực, vẻ mặt mờ mịt. Chính mình cũng có cảm xúc mãnh liệt như vậy sao?
"Không thoải mái chỗ nào?" Vân Thâm thấy cậu che ngực lập tức kéo tay cậu ra, chốc chốc lại nắm tay cậu, lành lạnh mềm mại.
"Cảm giác ê ẩm, căng trướng." Cơ Từ đắn đo chọn từ ngữ diễn tả sau đó nhìn mắt Vân Thâm hỏi" Anh muốn khóc sao?"
"Ờm, muốn khóc, nhưng không khóc được." Vân Thâm chọt chọt mặt cậu "Cảm giác đó, gọi là thương tâm, đau lòng hoặc khổ sở."
"Thương tâm? Bởi vì em thấy anh muốn khóc nên em thương tâm sao?"
"Ừ, đúng vậy, vì Trì Trì đau lòng anh nên thương tâm đấy."
"Bời vì đau lòng anh..." Cơ Từ đột nhiên tới gần Vân Thâm, mặt đối mặt, chóp mũi sắp đụng vào nhau, hơi thở phả lên mặt Vân Thâm. Đôi mắt mở to, sáng lên, cậu lặp lại lần nữa "Thâm Thâm, em đau lòng vì anh?"*
疼: đau, nhức, cũng có nghĩa là yêu thương, cưng (muốn sửa thành 'em thương anh' quá ;A;)
"Ừ, Trì Trì đau lòng anh." Vân Thâm bị động tác đột ngột của cậu dọa nhưng lập tức hồi phục tinh thần, cười gật đầu khẳng định "Ừm, em đau lòng vì anh."
Cơ Từ ngồi về vị trí cũ, kéo tay Vân Thâm khẽ đung đưa "Tại sao anh thương tâm? Vì em là tự linh sư sao?"
Từ xưa tới nay chưa từng có ai vì cậu là tự linh sư mà đau lòng, tại sao Thâm Thâm lại đau?
———-
Lời tác giả
[Não bổ tiểu kịch trường]
Thâm Thâm: Trì Trì, chúng ta đi tản bộ được không?
Trì Trì: ... (nhìn chằm chằm)
Thâm Thâm: Trì Trì, chúng ta đi ăn cơm nhé?
Trì Trì: ... ( nhìn chằm chằm)
Thâm Thâm: Trì Trì, chúng ta vận động tí chút được không?
Trì Trì:... (nhìn chằm chằm)
Thâm Thâm: Trì Trì, chúng ta đi ngủ được không?
Trì Trì: Ờ, ngủ ngon. o(≧v≦)o~~  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro