Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30


Chương 30

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng nước nổ vang gần như muốn chấn động đến điếc cả tai, nhưng Lâm Tín vẫn nghe rõ.

"Ngươi..." Lâm Tín mở to mắt nhìn chăm chăm vào Thẩm Lâu, bỗng hỏi một câu, "Ban nãy ngươi nhìn thấy ta bóp nát hồn phách của Hạ Lục Hồn rồi phải không?" Không phải thần hồn, mà là hồn và phách, khiến hắn biến thành kiểu như Triệu đại thiếu, vĩnh viễn không được siêu sinh.

"Ừ, lần sau cố gắng đừng bóp nữa, người hồn phi phách tán không có luân hồi." Thẩm Lâu bế y dậy, chuẩn bị tìm một gian nhà chưa sụp để tránh mưa.

Lúc này, một tia lưu quang đỏ tươi lao đến từ chân trời.

"Xảy ra chuyện gì?" Chu Tinh Ly nhìn Nhạn Khâu đã biến thành một vùng tan hoang và đồ đệ tàn phế rúc trong lòng Thẩm Lâu, nổi giận lôi đình, "Lâm Tín, con giỏi lắm!"

"Hê hê." Lâm Tín nhìn thấy sư phụ vẫn nhảy nhót tưng bừng, không nhịn được mà hé miệng cười, lập tức bị nước mưa xối vào miệng, vội vàng nhảy xuống khỏi lòng Thẩm Lâu, "Phì phì, sư phụ, áu!"

Đầu bị bợp một cái, Lâm Tín không để tâm mà còn cười vui vẻ hơn, dùng một tay níu lên người Chu Tinh Ly, "Sư phụ, con cứu được sư đệ, còn giết hai mươi ba tên người Man, có phải có thể đỉnh môn lập hộ rồi không, đặt tên tự cho con đi!"

Thiên tượng do sát khí gây ra, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Mưa rào vừa tạnh, mây đen thoáng cái đã tản sạch, ánh nắng rọi lên mặt Lâm Tín, gột hết những hơi mù.

Chu Tinh Ly vuốt nước trên mặt, liếc xéo y: "Môn đâu? Con đỉnh đi đâu rồi?"

Nhà sập xà gãy, nơi nơi tàn tạ.

Lâm Tín ngượng nghịu buông tay ra, rụt về bên cạnh Thẩm Lâu, quay đầu nhìn hắn, ánh vàng chói lọi đến mức không thể mở nổi mắt, "Sao mặt trời chói vậy?"

"Không phải mặt trời." Thẩm Lâu vừa dứt tiếng, ánh vàng chói mắt kia bỗng lao vụt đến, là một hàng Kim ngô vệ mặc kim giáp cầm hoàng kỳ.

Những người này vẫn chưa thôi rỏ nước, rõ ràng là thấy trên núi có mưa, bèn ở dưới chân núi chờ mưa tạnh rồi mới lên.

Lâm Tín nheo mắt, Kim ngô vệ này lần nào cũng đến rõ đúng lúc, cứ như chuyên đến để xem kịch vậy.

"Kim ngô vệ, phụng hoàng mệnh, đến đón lục hoàng tử hồi cung." Thống lĩnh đứng đầu ra khỏi hàng, hành lễ với Chu Tinh Ly và Thẩm Lâu.

"Lục hoàng tử gì?" Chu Giang Xuân đỡ đệ đệ bước chấm bước phẩy đi đến.

Giờ Chu Tinh Ly mới nhớ ra nhị đồ đệ đáng thương của mình, "Trọng Nhi đâu?"

Mọi người quay đầu, nhìn lên nóc nhà không xa. Hoàng tử điện hạ cao quý đang giơ hai cái tay gãy ngồi trên nóc nhà, nước chảy tí tách.

Con trai của tán tiên Tiễn Thu La và hoàng đế, lưu lạc trong dân gian mười tám năm, sau khi hoàng đế biết được vô cùng nhung nhớ, Kim ngô vệ lập tức đón người hồi cung.

Đây là lời giải thích của Kim ngô vệ, rốt cuộc là nhớ được mấy phần thì không biết được, nhưng hoàng mệnh là thật, lập tức xuất phát.

Trước chuyện tự nhiên phải tiến cung nhận cha, Tiễn Trọng rất không vui, "Ta còn chưa ăn cơm mà!" Hắn đã đói suốt mấy ngày liền rồi, còn bị người Man oánh cho trận, còn gãy cả tay nữa, cứ thế này mà đi thì chắc chắn sẽ chết trên đường luôn.

Góc đông bắc còn vài gian nhà dột chưa sụp, mọi người vừa mệt vừa đói thay quần áo sạch, lại xử lý vết thương từ đầu.

Tử Xu không bị thương thì đi nấu cơm, thức ăn có hạn, gom góp nấu một nồi cơm, hầm một đĩa to thức ăn tạp nham. Đây là cách ăn của người Bắc vực, bốn người Chu gia nhìn thấy cái nồi tả pí lù đều tỏ ra ghét bỏ.

Người Chu gia ăn không chê tỉ mỉ, băm không hiềm quá nhuyễn, ghét nhất là cách ăn của phương bắc. Tây Nhung Bắc Địch, đều là lũ thô kệch.

(Tộc Nhung ở phía tây, tộc Địch ở phía bắc)

Chu Tinh Ly xới một bát cơm to, lại múc nửa bát thức ăn vào, trộn lên trộn xuống như trộn cám lợn, khoét một thìa đút vào miệng Tiễn Trọng không có tay ăn cơm.

Cái nồi hầm thập cẩm thịt rau lẫn lộn lại ngon bất ngờ, Tiễn Trọng đang đói meo liền sáng mắt lên, suýt nữa thì nuốt chửng cả cái thìa. Nhanh chóng nuốt xuống, nhìn Kim ngô vệ đứng ngoài cửa, thấp giọng nói, "Sư phụ, không muốn đi Dung đô đâu."

"Nhạn Khâu nát bét rồi, ta không có gạo nuôi con." Chu Tinh Ly xúc một thìa to chặn miệng hắn lại, "Đây là việc mẹ con đã dặn, ăn xong cút ngay."

Tiễn Trọng nghẹn đến trợn trắng mắt, ăn cơm xong đành tấm tức theo Kim ngô vệ đi mất. Tay hắn gãy rồi, không chịu được xóc, Kim ngô vệ đành phải mượn xe ngựa lộc ly của Thẩm gia đậu dưới chân núi, kéo hắn lên.

Kim lân nào phải vật trong ao, vừa gặp gió mây lại hóa rồng*. Bao năm gặp lại, hắn đã là Anh vương Phong Trọng rồi.

(*Trích "Thuyết nhạc toàn truyện" thời Thanh.)

Chu Tinh Ly nghĩ nát óc cũng không ra để lộ tin tức cho người Man Bắc Mạc hồi nào, nói chung Nhạn Khâu không thể ở được nữa, đành phải dẫn đồ đệ tiếp tục về Nhất Niệm cung ăn chực.

Trở lại Nhất Niệm cung, Điệp kiếm tam tôn vừa gặp Chu Nhan Cải mới ra khỏi phòng luyện khí liền nhất tề mềm nhũn gối.

"Biết mà không báo, đi làm loạn với trẻ con, các ngươi cũng giỏi lắm." Chu Nhan Cải không ngủ không nghỉ mấy ngày liền mà chẳng tiều tụy chút nào. Nhưng Thanh phu nhân lại bị lửa lò trong phòng luyện khí hun cho héo rũ, nằm ườn một đống trên bảo tọa.

"Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, sợ quấy rầy chủ thượng luyện khí. Khi đó chỉ nghĩ Lâm công tử cũng là người Chu gia ta, có việc thì phải giúp." Ba anh em cúi đầu, ai cũng mặt mũi sưng vều, gãy tay gãy chân.

Chu Nhan Cải nhướn mày, giơ tay vuốt tai mèo, "Chuyện này, các ngươi làm đúng, miễn cưỡng cũng có thể coi như công tội ngang nhau."

Không để ba người cao hứng, lại thêm một câu, "Dọn vườn thú một tháng."

"Không phải công tội ngang nhau sao?" Lâm Tín ườn ra trên lan can gỗ của vườn thú, nhìn Chu Giang Thu đang dùng một cánh tay để xúc phân.

Con báo đen Tây vực đưa đến đang rúc trong góc, nhìn chằm chằm vào cái mông đang đung đưa của Chu Giang Thu. Một con hổ vằn cách đó không xa thì lười biếng nằm nhoài trong ao, khi Chu Giang Hạ quét rác ngang qua thì giơ móng ngáng chân hắn.

"Có lẽ chỉ ngang được một nửa thôi." Thẩm Lâu tựa vào hàng rào mà nhìn y, "Biết mà không báo, là tội rất nặng."

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Lâm Tín đột nhiên quay lại, bắt gọn ánh mắt Thẩm Lâu chưa kịp dời đi.

Nhìn lén bị phát hiện, Thẩm Lâu vẫn quang minh lỗi lạc như trước: "Xem ngươi có gì khác trước đây không."

"Có gì khác không?" Lâm Tín rướn lại gần cho hắn xem, "Có phải là răng mọc đủ rồi không?"

Thẩm Lâu cười nhẹ, không nói gì, chỉ lắc đầu. Nhìn Lâm Tín leo qua hàng rào vào giúp Chu Giang Thu xúc phân, hai đại hiệp một tay đồng tâm hiệp lực, hất phân lên tận trời, đập trúng Chu Giang Hạ bị con hổ bắt nạt.

Lâm Tín ngày trước không biết ăn nói, không biết mở mắt, cũng sẽ không gọi hắn là Thanh Khuyết.

"Thế tử, Chu nhị gia gọi người và Lâm công tử sang Thanh Lương điện." Tử Xu chạy đến truyền lời.

Chu Tinh Ly lật tung tàng thư của Chu gia lên mới tìm được một quyển sách nhỏ rách bươm, có ghi chép vài câu về việc tu bổ thần hồn.

"Thần hồn, là ngưng tụ của hồn, loại sứ."

Lật trang, đằng sau chẳng có gì nữa, lật ra trước, chẳng liên quan gì.

"Mỗi câu này thôi ạ?" Lâm Tín hỏi vẻ chê bai, "Loại sứ là cái của nợ gì?"

"Loại sứ, ý là thần hồn như đồ sứ. Phàm nhân khi còn sống hồn phách bất phân, giống như bùn với nước vậy. Tiên giả, luyện hồn nhập thần, bùn sẽ biến thành sứ." Chu Tinh Ly giải thích.

Lâm Tín hiểu ra, "Tức là, muốn bổ thần hồn hắn, thì phải lấy ít bùn lên đắp vào?"

"Thông minh!" Chu Tinh Ly cầm sách cổ gõ đầu đồ đệ, sau đó gãi đầu, "Bùn cũng được, nhưng chữa hơi chậm, muốn nhanh hơn thì phải dùng mảnh sứ. Chỉ tội bùn với mảnh sứ này phải đập vụn như nào, đắp vào như nào, ta vẫn chưa nghĩ ra."

"Cái này không khó, chúng ta có thể thử trước xem sao!" Lâm Tín không nhịn được mà cười, hồi trước y đã thử qua rồi, có bằng chứng từ di sách thượng cổ là có thể yên tâm dùng cho Thẩm Lâu, chỉ là vẫn có một vấn đề, "Còn cần một bình chứa để thu thập tàn hồn."

Hồn bóc ra từ trong đầu cổ điêu, y phải dùng linh lực bao bọc mới không phân tán đi, nửa canh giờ thôi đã tiêu tốn gần như tất cả linh lực của y, thực sự rất khó khăn.

Chu Tinh Ly chớp mắt, nhìn huynh trưởng đang nằm bò dưới đất ngắm mèo ngủ.

=====

Kịch nhỏ

Sư phụ: Anh, cho em thanh linh kiếm

Chu ca ca: Cho cho

Sư phụ: Anh, cho em cái hồn khí

Chu ca ca: Cho cho

Tín Tín: Sư bá, có phải người bán cà ri không?

Chu ca ca: Là sao?

Tín Tín: Bởi vì... (hát) Boom boom boom, gotta get gay

(Là câu trong bài Boom Boom Pow của Black Eyed Peas (gotta get that), do phát âm sai lệch nên biến thành gali gei gei - 咖喱给给, em Tín lại bẻ nốt chữ cuối thành gay)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trùngsinh