Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


Chương 11: Oan gia (7)

"Thế tử, Quốc công gia mời người qua nói chuyện." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thông báo.

Dựa theo những gì hai huynh đệ họ Chung đã nói, trong lúc Chung Trường Dạ bế quan, thúc phụ vô năng của bọn họ không có chủ kiến nên đành phải mời cha Thẩm Lâu đến thương lượng, muốn mượn uy danh của Huyền quốc công để trấn áp các phong thần Tây Vực, rồi từ từ nghĩ cách. Ồn ào náo nhiệt cả ngày lúc này cũng đã đến lúc nói chuyện chính rồi. Thẩm Kỳ Duệ từ trước đến nay lúc bàn chuyện luôn không hề đề phòng trưởng tử nên liền gọi hắn cùng đi.

Thẩm Lâu không kịp giải thích với Lâm Tín, chỉ buồn tẻ nói một câu: "Đừng sợ, theo ta."

Nếu Chung Lục tạo ra uy hiếp với Lâm Tín thì hắn không có khả năng để Lâm Tín lại một mình trong phòng, cầm lấy bảo kiếm nhỏ cứng rắn, mang theo cái đuôi nhỏ A Tín lần nữa ăn mặc chỉnh tề cùng thị vệ đi ra ngoài.

Bầu trời đã tối đen, ban đêm, núi Mạc Quy cấm đèn đuốc, chỉ còn lại duy nhất tia sáng của chiếc đèn lồng trong tay thị vệ.

Nhà trên núi Mạc Quy đều dựa vào núi mà xây lên, dọc theo thế núi trên dưới chằng chịt những mái hành lang cong cong, nhìn qua rất phức tạp, ban ngày còn dễ đi sai huống hồ là nửa đêm tắt đèn.

Thẩm Lâu đang nghĩ đến chuyện của Lâm Tín nên không để ý thị vệ đang đưa bọn họ đi đâu.

Qua nhiều đoạn rẽ, đi tới một chỗ hành lang gấp khúc, thị vệ đem ngọn đèn lồng duy nhất giao cho Thẩm Lâu: "Phía trước gọi là Tác Mai Viên, Quốc công gia với Nhị lão gia đều đang ở trong sảnh, thuộc hạ không thể theo bồi nữa, thỉnh Thế tử."

Dứt lời, thị vệ kia liền lui về phía sau mấy bước, đứng bên cây cột trên hành lang, làm động tác mời. Phía trước là một cánh cửa nguyệt môn (1), hình như là một khu vườn, Thẩm Lâu hơi nhíu mày, hai người này cầm đuốc soi bóng tối thế nào mà lại đến nơi hẻo lánh như vậy? Nhìn thoáng qua tiểu Lâm Tín bên cạnh, đối phương đang cúi đầu không biết là đang nghĩ cái gì.

Lâm Tín lúc này đang cầm trong tay một khỏa lộc ly, chậm rãi hút linh lực, bất chợt thấy một bàn tay trắng noãn vươn tới trước mặt. Cái tay này so với trong trí nhớ của y thì nhỏ hơn một chút, cũng không có được màu sắc khỏe mạnh, ngẩng đầu nhìn một Thẩm Lâu nho nhỏ, nắm lấy bàn tay kia. Mặc kệ nói như thế nào, đứa bé này vào giờ khắc này là thật tâm muốn bảo vệ y, cho dù nó xuất phát từ cái bệnh nhân nghĩa bẩm sinh của người Thẩm gia.

Bước vào vườn, ánh nến yếu ớt chiếu sáng trước sau không quá ba bước, đá cuộc xếp thành một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, phía trên còn có không ít đá vụn. Giơ đèn lồng lên nhìn về phía xa xa, mái đình nơi đó đã sập, cỏ hoang mọc thành bụi.

"Ở đây...." Thẩm Lâu cả kinh, nắm tay Lâm Tín lùi về phía sau nhưng vẫn không kịp, trong những bụi cỏ hoang đột ngột nhảy ra mười người, ngăn lại đường lui của bọn họ. Nhanh chóng đem Lâm Tín bảo vệ phía sau, trong khoảng cách hạn hẹp ánh nến chiếu đến, luồng sáng yếu ớt chạm vào bóng người trên không trung, chiếu ra gương mặt đầy sẹo của Chung Lục.

Lâm Tín cắn chặt răng, thật đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, ném xuống đất viên Lộc Ly đã biến thành bột phấn, bàn tay thủ thế thành hình móng vuốt, đang định ra tay thì bên tai vang lên tiếng kiếm rời khỏi vỏ.

Thẩm Lâu cầm trên tay thanh tiểu bảo kiếm trông có vẻ hơi buồn cười, ném đèn lồng trong tay lên không trung sau đó một cước đá văng đi.

"Ai...." Lâm Tín chưa kịp ngăn cản thì Thẩm Lâu đã xông tới, khiến y nhất thời có chút nóng nảy. Chưa nói đến chuyện Thẩm Lâu hiện tại mới mười hai tuổi có phải là đối thủ của Chung Lục hay không nhưng đời này, tất cả mọi người đều đã nói hắn ngay cả kiếm cũng nhấc không nổi!

"Ông_________" một tiếng, lộc ly trên chuôi kiếm kích phát, ánh sáng lam nhạt óng ánh linh quang trong nháy mắt bao trùm thân kiếm, Thẩm Lâu vững vàng nắm chặt kiếm nhỏ, cùng thanh đoản kiếm đen thùi của Chung Lục chạm nhau.

Thêm một tiếng ông nữa vang lên, kiếm của Chung Lục cũng đã được kích phát lộc ly. Ánh nến tắt lụi, xung quanh một mảnh tối đen, chỉ thấy trên không trung lóe lên hai đạo u lam trong thời gian ngắn đã qua lại hơn mười chiêu.

Thẩm Lâu mười hai tuổi thế mà tiếp được sát chiêu của Chung Lục, điều này khiến Lâm Tín không khỏi giật mình. Tư chất của y đã được coi là rất tốt rồi nhưng lúc mười hai tuổi y cũng không thể chống đỡ nổi năm chiêu của Chung Lục, tên Thẩm Lâu này là yêu nghiệt đúng không?

Còn chưa để Lâm Tín nhìn kỹ, Thẩm Lâu đột nhiên ngự kiếm bay đến, nắm tay Lâm Tín bỏ chạy.

Thế mà vẫn có thể ngự kiếm! Sở dĩ tất cả tu giả đến năm mười năm tuổi mới bắt đầu luyện căn nguyên của linh kiếm là bởi vì ngự kiếm cần thần hồn không trộn lẫn, trước năm mười lăm tuổi rất khó để ngưng tụ đến trình độ có thể ngự kiếm.

Thẩm Lâu ôm thật chắc Lâm Tín trong tay, lấy từ trong tay áo ra một khỏa lộc ly rồi bóp nát, mang tất cả linh lực dư thừa của bản thân biến linh kiếm thành một vệt ánh sáng vọt tới phía trước, không ngờ đến chỗ cuối cùng của khu vườn này lại là một vách núi. Quay đầu nhìn về phía sau, Chung Lục đã gần đuổi kịp.

Một cơn choáng váng kéo tới, Thẩm Lâu lắc lắc đầu, lảo đảo hạ phi kiếm xuống.

"Bên kia có một cái cửa đá!" Lâm Tín mắt sắc phát hiện phía dưới vách đá có một cửa đá tinh xảo.

Sát khí bén nhọn xé rách hơi lạnh trong đêm, mang theo cảm giác như sấm vang chớp giật từ đỉnh đầu giáng xuống. Lâm Tín cảm giác mình bị hung hăng đẩy một cái, phá vỡ cửa hang, lộc cộc lăn xuống mấy tầng đá.

"Tê_____" bàn tay chống đỡ trên mặt đất bị đá vụn cắt thành mấy vết thương, Lâm Tín nhe răng nhếch miệng đứng lên, lập tức bị ánh sáng bất ngờ chiếu đến hoa cả mắt.

"Ai?" Giọng nói non nớt lạnh như băng của Chung Vô Mặc theo ánh nến truyền đến, chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã lao đến.

Lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh thoát được sát chiêu, Lâm Tín chưa kịp đứng thẳng đã bị Chung Vô Mặc cầm kiếm chĩa thẳng vào cổ.

"Tiểu Mặc, đừng giết hắn!" Chung Hữu Ngọc mặc một thân đồ tang chạy tới.

Đây là một gian thạch thất tạc từ núi, bốn phía treo đầy cờ trắng, chính giữa đặt một cỗ quan tài đá tinh xảo. Làn khí trắng nhè nhẹ từ trong quan tài cuồn cuộn không ngừng tràn ra, hiển nhiên bên trong để rất nhiều băng. Nhìn hai huynh đệ đang để tang, còn có gì không thể hiểu chứ, phụ thân của bọn họ, Quốc công Tây vực, gia chủ của Chung gia Chung Trường Dạ, đã chết!

Bí mật không phát tang, hai đứa con chỉ đành len lén vào ban đêm đến túc trực bên linh cữu.

"Hắn, đã thấy." Chung Vô Mặc nhìn chằm chằm Lâm Tín, không thu hồi kiếm trong tay.

"Hắn là sư đệ của Thẩm Lâu, không thể giết hắn, nếu giết hắn thì việc này càng không giấu được." Chung Hữu Ngọc nhìn về phía gương mặt vô tội của Lâm Tín: "Tiểu A Tín, vì sao ngươi lại chạy đến đây?"

Lâm Tín không thèm để ý đến uy hiếp của hai đứa trẻ con, lớn tiếng nói: "Chung Lục muốn giết Thẩm Lâu, đang ở bên ngoài!"

"Cái gì?" Chung Hữu Ngọc cả kinh, bọn họ chính xác đã an bài Chung Lục ở bên ngoài để thủ vệ, nếu Thẩm Lâu xông đến tất nhiên sẽ đụng nhau. Nhanh chóng nhảy lên bậc cửa mở rộng, ánh lửa mang theo khói đặc đập vào mặt nhưng hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Thẩm Lâu.

Bên ngoài đều là cỏ khô, cây hoang, một khi bốc cháy ngọn lửa trong nháy mắt sẽ lan đến bên cửa đá, ép Chung Hữu Ngọc phải lùi về sau.

Thế mà lại cháy! Lâm Tín tin, lửa này là do Thẩm Lâu phóng. Nói thế nào thì Chung gia cũng không dám ở nơi đây giết chết Thẩm Thế tử, chỉ cần đưa người tới Thẩm Lâu sẽ ắt an toàn.

"Mau mau đóng cửa lại!" Chung Hữu Ngọc tự nhiên cũng hiểu rõ điểm này, hỏa hoạn sẽ đưa đến rất nhiều người, đến lúc đó tin tức phụ thân chết sẽ không tiếp tục che giấu được nữa.

Nhân lúc hai huynh đệ kia luống cuống tay chân muốn đóng cửa đá lại, Lâm Tín lẻn tới gần quan tài bằng đá ở giữa hang động. Trong quan tài để đầy băng khiến vách quan tài cũng bị kết thành một tầng băng lạnh. Bên trong có một người đang nằm, y phục trắng thuần, cổ áo may đầy lông bạch hổ, cổ tay được bao bọc bởi một bao tay khảm lộc ly, mặc dù người đã chết nhưng vẫn lộ ra khí thế bễ nghễ như xưa.

Chỉ tiếc, đôi mày kiếm mắt ưng cùng khuôn mặt tuấn lãng đã bị hủy, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được gương mặt của Chung Trường Dạ. Cái chết này cùng với Triệu Đại thiếu gia bị hồn phi phách tán giống nhau như đúc.

ChungTrường Dạ, chẳng nhẽ ông cũng bị hồn phi phách tán sao?

Trong tay không có kính âm nên không có cách nào để chứng minh được nhưng trên cơ bản Lâm Tín đãxác định Triệu Đại thiếu gia, ChungTrường Dạ, những.... này đáng ra còn có thể sống thêm mấy năm nữa, khi y sống lại tất cả đều đột nhiên chết đi còn đều cùng một kiểu chết - hồn phi phách tán.

Mà hai người kia, đời trước đều bị y bóp nát hồn phách mà chết!

Kịch nhỏ:

Tín Tín: Ta còn chưa ra tay sao những người này đã chết rồi.

Lâu Lâu: Đại khái là do đời trước bọn họ đã tích đức.

Tín Tín: Ai lại muốn tích cái loại đức này cơ chứ! ==

Chú thích:

(1) Nguyệt môn:

Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn (tiếng Trung: 月亮门; bính âm: yuèliàng mén) là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản... đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trùngsinh